Tâm tình Tử Điệp mấy ngày nay vẫn đều không yên,thái độ của chính bản thân mình đối với Phong Lạc Hàn làm cho nàng cảm thấy bất an, rõ ràng tự mình đã nói qua không thể đối với người khác động tình mà điểm này ở trên người Phong Lạc Hàn lại không có đến một chút tác dụng, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn Tử Điệp chỉ biết chính mình đối với hắn so với đối người khác nhiều quan tâm cùng một loại tình cảm không nói nên lời, Tử Điệp tâm phiền ý loạn ở trong phòng đi qua đi lại, cảm thấy thật khó chịu.
“Lạc Tuyết, ta đi ra ngoài một chút” không đợi Lạc Tuyết đáp ứng Tử Điệp liền đi ra.
Hoàng cung so với trong tưởng tượng của Tử Điệp lớn hơn rất nhiều, nơi nơi là đình thai lầu các tiểu kiều lưu thủy, Tử Điệp tránh đi địa phương nhiều người vừa đi vừa thưởng thức, dần dần cách đám người càng ngày càng xa, trước mặt là ngã ba làm cho Tử Điệp không biết nên đi thế nào, mỗi khi gặp loại tình huống này Tử Điệp liền thói quen đi theo trực giác, Tử Điệp chọn con đường chính giữa đi vào, đường nhỏ im lặng có thể nghe được tiếng tim đập của mình, đang do dự muốn hay không đi tiếp, một tiếng tiêu du dương từ bên trong truyền ra, tiếng tiêu nhẹ nhàng lại mang theo một cảm giác sầu bi khó phát hiện, Tử Điệp ngạc nhiên không biết ai lại có thể thông qua tiếng tiêu thể hiện nỗi lòng của mình hơn nữa lại như thế tiêu điều, Tử Điệp ngăn không được cước bộ từng bước đi đến.
Cảnh tượng trước mắt là một màn có lẽ Tử Điệp kiếp này sẽ không quên, trước một mảnh xanh xanh của rừng trúc có một thân áo trắng của Phong Lạc Hàn đang quên thần thổi tiêu, ống tay áo theo gió đong đưa sợi tóc khẽ lay động, ánh mắt u oán nhìn phương xa.
Tử Điệp ôm ngực đang ẩn ẩn phát đau, nàng không biết Phong Lạc Hàn thất vọng đau khổ rốt cuộc chôn dấu bao nhiêu cảm xúc, đường đường là Vương gia làm sao có thể có tịch mịch cùng ánh mắt đau thương như vậy, như thế nào làm được vẻ mặt ngoài vân đạm phong khinh như vậy.
Tử Điệp lẳng lặng đứng ở đàng kia dụng tâm đi cảm thụ hết thảy nỗi lòng Phong Lạc Hàn đang theo tiếng tiêu đi ra, tiếng tiêu như khóc như tố, nước mắt Tử Điệp yên lặng chảy xuống, xoay người nhìn rừng trúc bên cạnh, thân thủ hái xuống một lá trúc diệp đến đặt ở bên miệng, nhắm mắt lại chậm rãi cảm thụ tình cảm Phong Lạc Hàn, Tử Điệp nhẹ nhàng đuổi kịp tiết tấu của hắn phụ họa thổi theo, trong phút chốc, bốn phía một mảnh yên tĩnh trong thiên địa tựa hồ chỉ có hai người bọn họ, chỉ có tiếng tiêu cùng nhẹ nhàng trúc diệp thanh kẻ xướng người hoạ .
Phong Lạc Hàn quay đầu nhìn nàng, Tử Điệp dùng ánh mắt đón nhận, tiếng tiêu dừng lại, Phong Lạc Hàn lẳng lặng đứng ở đàng kia nhìn nàng, Tử Điệp khẩn trương ngay cả hô hấp đều cảm thấy khó khăn, lo lắng mình đã mạo muội xâm nhập có thể đã mạo phạm Phong Lạc Hàn.
“Ta ở bên ngoài lạc đường , là nghe được tiếng tiêu nên tính tiến vào hỏi , không biết là ngươi ở bên trong…” Tử Điệp đem ánh mắt chuyển qua nơi khác, bối rối giải thích .
“Ta không có trách ngươi” Phong Lạc Hàn giọng nói như thanh phong bay tới tai Tử Điệp.
Phong Lạc Hàn lập tức tiêu sái đến trước mặt Tử Điệp cúi đầu nhìn nàng, nhìn một chút ửng đỏ đang từng chút từng chút một hiện lên, Tử Điệp cắn chặt môi tay gắt gao nắm góc áo, đầu hơi hơi ngửa ra sau , ánh mắt có ti mê ly, nữ tử thẹn thùng làm cho nàng thoạt nhìn so với bình thường càng hấp dẫn, ánh mắt Phong Lạc Hàn đã bị Tử Điệp hấp dẫn như vậy, cũng không vì nữ tử mỹ mạo sở động hắn lần đầu tiên cảm thấy Tử Điệp rất đẹp, hắn cảm thấy Tử Điệp mỹ không phải tầm thường như những nữ tử dong chi tục phấn, nàng mỹ là một loại giống như u lan trong cốc, thanh nhã không nhiễm tục trần lại như hoa lê mộc mạc bình dị gần gũi, ăn mặc đơn giản ngay cả trên tóc một chút trang sức cũng không có, cứ như vậy giờ phút này lại làm cho Phong Lạc Hàn xem không dời nỗi ánh mắt.
“Vương gia…” Tử Điệp nhỏ giọng hô.
“Mọi người đều gọi ta Hàn Vương gia, ngươi gọi ta Lạc Hàn đi, ta gọi ngươi Tử Điệp” Phong Lạc Hàn lấy lại tinh thần nói.
Tử Điệp không biết cự tuyệt hắn như thế nào, nàng trực giác gọi như vậy không ổn, nhưng trong lòng lại hy vọng làm như vậy.
“Nếu đến đây, vậy liền cùng ta đi chung quanh xem một chút ” Phong Lạc Hàn nhìn Tử Điệp nói.
Tử Điệp đi theo sau Phong Lạc Hàn , vòng qua rừng trúc nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ, Phong Lạc Hàn dừng lại ở trước ngôi nhà, nơi này có vẻ không bắt mắt lắm nhưng lại sạch sẽ thoáng mát.
Phong Lạc Hàn thì thào đối Tử Điệp nói:
“Đây là nơi mẫu hậu ta sống, mẫu hậu sinh tiền là phi tử phụ hoàng thương yêu nhất, mới trước đây phụ hoàng luôn cùng mẫu hậu cùng một chỗ dạy ta luyện thi từ, khi đó chúng ta một nhà ba người sống chung rất hoà thuận vui vẻ, ta nghĩ cuộc sống sẽ vẫn liên tục như vậy, nhưng là không lâu, phụ hoàng lại cưới một nữ nhân, tận lực bồi tiếp từng bước từng bước đưa vào cung, mẫu hậu không còn vui vẻ như trước, phụ hoàng nói với mẫu hậu là hắn yêu chỉ có nàng, nhưng mẫu hậu lại nói tình yêu không trọn vẹn như vậy nàng tình nguyện không cần, không muốn cuốn vào hoàng thất ngươi lừa ta gạt, mà phụ hoàng đối với ta yêu thương làm cho nàng lại càng không nguyện ta trở thành vật hi sinh trong hoàng thất, vì thế không để ý phụ hoàng ngăn trở cùng ta chuyển đến nơi đây sống, cho đến khi trước lúc lâm chung nàng cũng không nguyện gặp phụ hoàng ta, chỉ là nói với ta cả đời này nhất định phải tìm người mà chính mình yêu, cả đời nhất thế chỉ đối nàng tốt”.
Phong Lạc Hàn không biết vì sao lại cùng với Tử Điệp nói này đó, hắn chính là cảm thấy nàng là người đáng để nói hết.
Tử Điệp đứng ở phía sau lưng Phong Lạc Hàn lẳng lặng nghe hắn đem nỗi lòng nói cho hết lời, nàng có thể tưởng tượng mẫu hậu hắn là vị nữ tử cương liệt cỡ nào, cũng biết trên người Phong Lạc Hàn có cái gì đó siêu nhiên thoát tục, bình tĩnh hỗn loạn ưu thương tính cách mâu thuẫn như vậy từ ai di truyền,trong cuộc sống cái gì đều có thể cùng chung chỉ có yêu là ích kỷ chỉ có thể một mình có được, nếu không như vậy cũng nguyện từ bỏ, Tử Điệp cảm thấy mẫu thân Phong Lạc Hàn thật vĩ đại, dứt bỏ một phần yêu cần rất nhiều dũng khí. Tử Điệp suy nghĩ rất nhiều, đi qua đối với Phong Lạc Hàn nói:
“Cho nên ngươi cho tới nay đều là đang tìm chân ái của chính mình cũng không giống bên ngoài cái gì cũng không cần như vậy” ?
“Đúng vậy, bề ngoài lạnh lùng thay ta chặn không ít phiền toái, chân ái ta muốn chính mình đi tìm, cả đời chỉ yêu một người” .
“Như vậy ngươi hiện tại tìm được rồi sao” Tử Điệp thử thăm dò hỏi.
“Có lẽ, nhưng còn không xác định” Phong Lạc Hàn bí hiểm nhìn Tử Điệp cười nói.
Tử Điệp trong lòng ê ẩm nghĩ nữ tử thế nào lại may mắn như thế, nàng phát hiện bình thường không cười Phong Lạc Hàn giờ phút này thế nhưng cười rộ lên, tươi cười phong hoa tuyệt đại, vạn vật ảm đạm thất sắc.
“Ngươi hẳn là nên cười nhiều” Tử Điệp đối Phong Lạc Hàn nói xong quay đầu tránh ra, Phong Lạc Hàn sửng sốt.