Phong Lạc Hiên đứng ở đàng kia bình tĩnh nhìn Tử Điệp, nhìn giống như trải qua cả ngàn năm dài lâu mới chậm rì rì nói:
“Ở trong cung quen không? Nếu có cái gì không hài lòng tùy thời nói với Lạc Tuyết, trẫm sẽ bảo người một lần nữa bố trí” .
“Này đã tốt lắm , không cần phiền toái Hoàng Thượng , hơn nữa ở trong cung cũng được một thời gian dài không có về nhà vấn an cha mẹ , ta nghĩ muốn về thăm” Tử Điệp theo lời nói của Phong Lạc Hiên nói.
“Cũng tốt, ngươi có thể đi về trước, qua một thời gian trẫm lại phái người tới đón ngươi” .
“Tạ Hoàng Thượng ân chuẩn” .
“Trẫm cùng ngươi có tất yếu khách sáo như vậy sao” !
“Quân thần chi đạo, tiểu nữ không dám vượt quá giới hạn” .
“Ngươi…” .
Phong Lạc Hiên nhìn Tử Điệp đứng ở đàng kia vẫn không nhúc nhích , hắn không rõ hành vi của Tử Điệp, nữ nhân khác nhìn thấy hắn đều là ùa lên nghĩ hết các biện pháp đến lấy lòng hắn chỉ có nàng đối hắn là tị mà xa chi (tránh như tránh rắn)( ông này tự tin thái quá), ở trong ánh mắt trong suốt của nàng nhìn không tới một tia tình cảm ái mộ cho dù là một chút hắn đều thất vọng không có thấy, Phong Lạc Hiên càng cảm thấy Tử Điệp cùng những nữ nhân khác không giống nhau, Tử Điệp thông minh sao không nhận ra trong ánh mắt của Phong Lạc Hiên nhìn đến có điều làm nàng bất an, đó giống như cảm giác khi người thợ săn nhìn thấy con mồi phát ra quang mang.
Lúc này Tử Điệp nghĩ nếu có thể cách Phong Lạc Hiên bao xa liền cách xa bấy nhiêu, nàng rất sợ hãi ánh mắt này của Phong Lạc Hiên, nếu hắn biết chính mình cùng thân nhất đệ đệ của hắn cùng một chỗ , có phải hay không sẽ cảm thấy chúng ta phản bội hắn, có thể hay không cảm thấy là Lạc Hàn cướp đi thứ thuộc về hắn mà đau hạ sát thủ… Tử Điệp rùng mình không dám nghĩ tiếp sau đó, nàng hiện tại sốt ruột cũng không phải là lo Phong Lạc Hàn tới nhà nàng cầu hôn mà là muốn làm cho Phong Lạc Hiên biết là Phong Lạc Hàn yêu nàng hơn nữa song phương yêu lẫn nhau.
“Nếu Hoàng Thượng không việc gì nữa, ta đây đi thu thập này nọ lập tức trở về” Tử Điệp vội vàng nói.
“Vội vã trở về như vậy, chẳng lẽ sợ ở trong cung trẫm sẽ ăn ngươi hay sao” Phong Lạc Hiên nhìn chằm chằm Tử Điệp nói.
“Hoàng Thượng nói đùa, Tử Điệp chỉ là vội vã trở về gặp phụ mẫu của chính mình, huống hồ trong cung ba ngàn giai nhân phong hoa tuyệt đại,người như ta làm sao có thể so sánh , làm sao vừa mắt Hoàng Thượng cho nên Tử Điệp không sợ” . Tử Điệp lớn đảm nói.
“Dong chi tục phấn sao có thể cùng với ngươi so sánh” .
“Hoàng Thượng không cần tự hạ thấp thân phận mình, cùng các nàng so sánh Tử Điệp chỉ có thể xem như hoa nhỏ, ở trong biển hoa cẩm phấn muôn dạng nhiều vẻ này thì hoa nhỏ nào có khả năng làm cho người ta chú ý, đến gần quan sát sẽ phát hiện chung quy còn nhiều chờ nơi thanh nhã” .
“Thật là cái miệng biết ăn nói ” .
“Tạ Hoàng Thượng khích lệ” .
“Tự giải quyết cho tốt, biết biện luận như vậy nếu ở lại trong cung sẽ tăng thêm bao nhiêu lạc thú, trẫm thực chờ mong cùng ngươi tranh luận , cho nên trẫm sẽ không tha ngươi đi” .
“Phải không, Hoàng Thượng chẳng lẽ không sợ đến lúc đó ta sẽ biến thành hũ nút hoặc là ta đây cố ý đối với ngươi hạ người chỉ vì nghĩ muốn khiến cho ngươi chú ý mà thôi” ?
“Mặc kệ là kết quả thế nào trẫm cũng không tính thả ngươi đi, hơn nữa trẫm nhưng thật ra muốn nhìn ngươi sẽ có tâm cơ đùa giỡn như thế nào” .
Tử Điệp ngốc như gà gỗ trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào mới tốt, nàng tin tưởng Phong Lạc Hiên nói sẽ không là nói dối, làm cho nàng tiến cung tương đương biến thành gả cho hắn, nàng không cần tiến cung cũng không cần gả cho Phong Lạc Hiên, từ xưa cửa cung thâm sâu như biển nàng không muốn mình chôn vùi ở trong này, quan trọng là nàng không thương Phong Lạc Hiên mà là yêu Phong Lạc Hàn.
Tử Điệp về Lam phủ liền đem chính mình khóa ở trong phòng, nàng khóa cửa chính mình nhưng thật ra lại đem cha mẹ của nàng bên ngoài lo lắng không yên, bọn họ không biết Tử Điệp ở trong cung phát sinh chuyện gì, nghĩ hỗ trợ cũng bất lực chỉ có thể giống kiến bò trên chảo nóng ở trước cửa loạn chuyển, trong phòng Tử Điệp cũng suy nghĩ hư đầu nửa ngày mà vẫn không ra biện pháp giải quyết.
“Quên đi, không nghĩ , ra ngoài đi dạo nói không chừng vấn đề liền giải quyết dễ dàng ” Tử Điệp thiết nghĩ.
Tử Điệp vừa mở cửa liền đem hai người ngoài cửa làm cho hoảng sợ, nhìn thấy phụ mẫu của mình đứng ở ngoài cửa, Tử Điệp áy náy nghĩ mình lại làm cho bọn họ lo lắng nữa rồi.
“Tử Điệp, ở trong cung có phải gặp được chuyện gì không vui không, nói với cha, cha giúp ngươi nghĩ biện pháp” Lam phụ nhìn Tử Điệp nói.
Tử Điệp nghĩ có lẽ bọn họ sẽ cho nàng ý kiến, chỉ là không biết khi bọn họ nghe được tin này không biết có khiếp sợ nhảy dựng lên hay không.
“Không có gì cùng lắm thì có việc phiền lòng, chính là Hoàng Thượng muốn ta gả cho hắn, mà ta yêu thượng Hàn Vương gia” Tử Điệp nói đơn giản.
“Cái gì… Gả cho Hoàng Thượng” Lam phụ lăng nửa ngày bỗng nhiên lớn tiếng nói.
“Đúng vậy, ta không đáp ứng” .
Lam Hoài Thêm nhìn nữ nhi của mình, bởi vì Tử Điệp từ nhỏ thân thể đã không tốt cho nên hắn vẫn chiều chuộng nàng, vài năm lại đây nữ nhi trưởng thành hơn nữa lột xác càng như hoa sen mới nở, khó trách Hoàng Thượng sẽ coi trọng, chính là ở lâu trong quan trường hắn biết hoàng cung là cái địa phương giết người không thấy máu đồng thời cũng là nơi mai táng nữ nhân, hắn không nghĩ tới để cho Tử Điệp sống ở trong cung chỉ hy vọng nàng bình bình an an cả đời là tốt rồi, Lam Hoài Thêm đi thong thả bước chân qua lại tiêu sái, thở dài một tiếng nói:
“Nay chỉ có thể để cho Tử Điệp nhanh chóng lập gia đình là biện pháp duy nhất, ý tứ Hoàng Thượng chúng ta coi như không biết, ta không thể để cho Tử Điệp tiến cung” .
Lam mẫu cũng phụ họa , hai mắt đẫm lệ nhìn Tử Điệp, tử điệp vì có một đôi cha mẹ tốt như vậy mà cảm động, chính là nàng bây giờ còn không nghĩ lập gia đình, Tử Điệp vừa định hướng bọn họ giải thích cái gì, một đạo thánh chỉ đánh gãy lời của nàng, người một nhà quỳ xuống nghe chỉ, ý tứ đại khái chính là Hoàng Thượng năm nay tổng tuyển cử phi, nữ nhi của các quan lại chỉ cần chưa gã đều phải tham tuyển.