Cheat Magician Life That Started From Being Judged Useless

chương 22:điều mà tôi không hề mong muốn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi tỉnh dậy, tôi không biết mình đang ở đâu.

Tôi nhìn xung quanh và mất một lúc để nhận ra căn phòng của mình ở nhà trọ Volzard.

[Thưa Kent-sama, ngài đã tỉnh dậy rồi sao? ]

[À...ừm, Reinhardt, ngươi không

gọi ta dậy à...]

Kể từ khi tôi nhờ Reinhardt đánh thức mình dậy để đi làm ở trang trại livre, anh ấy luôn đánh thức tôi vào mỗi buổi sáng.

Vì thế khi tỉnh dậy, tôi không biết mình đang ở chỗ nào.

[Chuyện này? Làm sao ta có thể trở về nhà trọ được?]

Tôi nhớ mình đã cạn ma lực ở phòng khám Lastock và quay trở lại con hẻm phía sau của Volzard, nhưng tôi không nhớ gì sau đó.

[Tôi đã báo cho Donovan-dono và yêu cầu ông ấy đưa ngài về nhà trọ.]

[Ngươi đã nhờ Donovan-san làm chuyện đó sao? Ngươi đã dùng cách nào vậy? ]

[Tôi đã viết giấy cho ông ấy, và vì tôi đã đẩy lùi được lũ rock ogre nên việc làm như vậy không bị trừng phạt.]

[Hmm...có lẽ vậy, nhưng có vẻ như việc huấn luyện sẽ rất khó khăn đây.]

[Buhahaha, ngài nên bỏ cuộc đi.]

Dù sao thì tôi cũng không thể trốn thoát khỏi những bài huấn luyện của Donovan-san. Và nó là miễn phí, nên nếu tôi phàn nàn, tôi có thể bị phạt.

[Nhưng Amanda-san hẳn đã rất lo lắng khi thấy ta bị bất tỉnh, phải không? ]

[Đúng vậy, nhưng Donovan-dono nói rằng ngài đã làm việc quá sức và thiếu máu, nên chỉ cần để ngài nằm nghỉ là được. Và bà ấy dường như đã bị thuyết phục.]

[Sau khi khoẻ lại, có lẽ ta sẽ đi xin lỗi Amanda-san vì đã khiến bà ấy lo lắng.]

[Ngài nên làm như vậy.]

Gugguuu...Kyururuuuuuu

Cơn mệt mỏi do thiếu hụt ma lực đã biến mất, nhưng tôi lại bị hành hạ bởi cơn đói.

[Thưa Kent-sama, đồ ăn đã được đặt sẵn ở trên bàn rồi. ]

[Ồ, thật sao?]

Thật vậy, trên bàn có một đĩa bánh mì và một chiếc cốc được đậy nắp.

Ngoài ra, còn kèm theo một tờ ghi chú từ Amanda-san dặn tôi ăn khi tôi thức dậy vào giữa đêm.

Cuối ghi chú, còn có một dòng nhắn hơi nguệch ngoạc của Meisa-chan, bảo tôi mau chóng khỏe lại.

Mặc dù tôi nhanh chóng giấu nó đi, nhưng những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má khi nghĩ về hai người đã đối xử với tôi như một người thân trong gia đình.

Tôi vừa ăn khuya vừa cảm ơn họ.

[Reinhardt, bây giờ là mấy giờ? ]

[Quá nửa đêm rồi phải không? ]

Thế giới này có một ngày 20 tiếng, nên bây giờ đã là nửa đêm.

Amanda-san dậy sớm vào buổi sáng vì phải chuẩn bị cửa hàng, nên bà ấy đã đi ngủ sớm và nhà trọ bây giờ thật yên tĩnh.

Ở thành phố Volzard, không có cửa hàng nào mở cả đêm như các cửa hàng tiện lợi ở Tokyo. Vào giờ này, các cửa hàng ở khu đèn đỏ cũng sắp đóng cửa.

Do đi ngủ sớm nên tôi đã dậy sớm hơn bình thường rất nhiều.

[Ta nghĩ mình sẽ vận động nhẹ nhàng một chút ở bãi tập trong Devil's Forest.]

[Thưa Kent-sama, đôi khi ngài cũng cần phải nghỉ ngơi, vì vậy hãy ở lại phòng trọ đi. ]

[Ta hiểu rồi. Nhân tiện, việc ngất xỉu có phải do ta đã sử dụng quá nhiều ma lực hay không? ]

[Có lẽ là vậy, Kent-sama, tôi chưa từng thấy ai có thể cứu sống một người đã ngừng tim. Ngay cả pháp sư trong hoàng gia cũng không thể làm được điều như vậy.]

Nghe Reinhardt kể, tôi thực sự rất ngạc nhiên. Nhưng ở Nhật Bản, việc tim ngừng đập không có nghĩa là bạn đã chết. Reinhardt thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi tôi nói về ngừng tim và chết não.

[Ra là vậy, thế giới nơi Kent-sama sinh sống là một thế giới có kĩ thuật y tế tiên tiến.]

[ Ừ, nhưng cuối cùng có vẻ như nhờ hắc ma thuật mà cô bé ấy được cứu sống và nhờ ma thuật ánh sáng mà cô bé ấy được chữa trị, chủ yếu là nhờ ma thuật. ]

[Mặc dù vậy, Kent-sama, người đã làm điều đó, vẫn rất phi thường...không, ngài có rất nhiều tố chất mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ.]

[Tuy nhiên, ta nghĩ mình cần phải luyện tập nhiều hơn vì nó chỉ là sức mạnh mà ta nhận được chứ không phải sức mạnh của riêng ta.]

Theo nghĩa đó, môi trường mà lớp trưởng bị đặt vào có thể là môi trường tốt nhất để rèn luyện ma thuật, mặc dù đó là môi trường đòi hỏi bạn phải có trách nhiệm với công việc mà bạn làm.

[Suy cho cùng, cảm giác như mọi thứ công chúa độc ác đó làm đều không thừa thải.]

[Đúng vậy, gọn gàng và tàn nhẫn.]

[Liệu đó có phải là tính khí của hoàng gia không?]

[Không thể chỉ nói là như vậy được...]

[Hmm? Ý ngươi là sao, Fred?]

[Công chúa đó rất được lòng dân chúng...]

Fred nói rằng Camilla là một vị công chúa nhân từ với người dân, ngay cả khi cô ấy lạnh lùng với các bạn cùng lớp của tôi và Celia, người chăm sóc cho anh chàng đẹp trai.

Trước hết, có vẻ như công chúa tham gia sâu vào sự phát triển của Lastock và đang tích cực hoạt động để duy trì an ninh thành phố và giúp đỡ người nghèo.

[Kent-sama, có lẽ công chúa đó có ranh giới rõ ràng giữa kẻ thù và đồng minh.]

[Nói cách khác, ý ngươi là cô ta tiếp cận những người là đồng minh, đối xử tốt với họ còn những kẻ khác thì ngược lại phải không? ]

[Có lẽ là như vậy.]

[Vậy thì, mục đích triệu hồi bọn ta cũng là vì người dân sao?]

[Tôi không chắc chắn, nhưng có khả năng là như vậy.]

[Hmm...điều đó khá phiền toái, phải không? Nếu trở thành kẻ thù với Camilla cũng đồng nghĩa với việc sẽ biến dân chúng ở Resenburg thành kẻ thù, đúng không?]

[Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.]

Hmm...Nếu chỉ là kẻ xấu, tôi có thể nghiền nát chúng một cách triệt để, nhưng kết quả là tôi không muốn người dân Resenburg phải chịu bất kì thiệt hại nào.

[Thưa Kent-sama, hãy nghĩ đến vị trí của chúng ta sau khi giải cứu các bạn của ngài.]

[Đúng vậy, vào thời điểm này, ta không thể thương lượng được với cô ta.]

Giống như Basten nói, tôi không có bất kì thứ gì để thương lượng với ả công chúa đó.

Trước hết, tôi phải giúp các bạn cùng lớp trốn thoát, sau đó tôi phải có được thứ gì đó để có thể nói chuyện với ngang hàng với Camilla.

Khi nói đến điều đó, nó sẽ tương đương với việc phải đối đầu với cả một đất nước, và đó sẽ là gánh nặng lớn cho tôi khi chỉ là một đứa trẻ.

[Nhưng...không phải sẽ thú vị hơn khi một mình ngài phải chiến đấu với cả một quốc gia hay sao?]

[Buhahaha, đúng như mong đợi từ Kent-sama, tôi rất mong chờ điều đó.]

[Nghiêm túc mà nói, như đội trưởng đã nói, nếu Kent-sama gây chiến, tôi sẽ hết mình giúp đỡ ngài.]

[Không sao đâu...Kent-sama, ngài hoàn toàn có thể giành được chiến thắng...]

[Ừ, nếu chuyện đó xảy ra, ta sẽ đặt niềm tin ở các ngươi.]

Từ bao giờ tôi lại trở nên hiếu chiến như vậy cơ chứ, có lẽ là tôi đã bị bọn họ ảnh hưởng mất rồi.

Nhưng, nếu chúng tôi có thể tự do ra vào thế giới bóng tối, tôi không cảm thấy mình sẽ thua ngay cả khi phải chiến đấu trực diện với quân đội Resenburg.

[Nhân tiện, các pháp sư khác có thể tự do di chuyển qua lại trong bóng tối như ta không?]

[Có rất nhiều pháp sư vào thời chúng tôi còn sống, nhưng tôi chưa từng gặp một pháp sư nào sử dụng thế giới bóng tối một cách tự do như thế này.]

[Thật vậy ư? Không phải tất cả các hắc pháp sư đều có thể làm được điều đó hay sao?]

[Tôi đã nghe nói rằng có một pháp sư như vậy, nhưng Kent-sama là người đầu tiên tôi nhìn thấy.]

[Vâng, Kent-sama là một trường hợp ngoại lệ...]

Ra vậy. Tôi tự hỏi liệu một hắc pháp sư có thể sử dụng di chuyển bóng tối một cách thông thường không, nhưng có vẻ như nó khác với những gì tôi nghĩ.

Ngày mai tôi sẽ gặp Donovan-san để cảm ơn, lúc đó tôi có nên hỏi ông ấy về điều này không?

[Kent-sama, tôi nghe nói rằng từ xa xưa số lượng hắc pháp sư đã rất ít rồi, và hầu hết ma thuật của bọn họ đều là tự học.]

[Là vậy sao? Không biết họ có thể sử dụng được các loại ma thuật như di chuyển, lưu trữ, triệu hồi bóng tối không?]

[Tôi nghĩ là cũng có khả năng đó.]

Điều đó có nghĩa là nếu bạn suy nghĩ về những gì bạn có thể làm với bóng tối, bạn có thể sử dụng nhiều loại ma thuật khác nhau.

Phải rồi, có vẻ như tôi cần phải luyện tập ma thuật nhiều hơn.

[Nhân tiện, ta nên làm gì để chống lại hoả ma thuật của tên anh hùng ngạo mạn đó?]

[Thường thì khiên kim loại sẽ được sử dụng để đỡ nó.]

[Đỡ ở đây là kiểu làm lệch quỹ đạo di chuyển của nó phải không?]

[Đúng vậy, với loại ma thuật đó, nếu ngài đỡ không khéo, quả cầu lửa sẽ phát nổ và ngài sẽ bị thương.]

[Liệu có khả thi không nếu ta sử dụng một lượng ma thuật vừa đủ để triệt tiêu đi sức mạnh của nó?]

[Trên thực tế sẽ rất khó để đo được sức mạnh của ma thuật đối thủ, và việc bắn trúng ma thuật bay với tốc độ đó là bất khả thi.]

[Đúng là nó có tốc độ rất nhanh.]

Một quả cầu lửa có kích thước bằng quả bóng rổ bay với tốc độ như thể phóng ra ngoài với vận tốc khoảng 150 km/h, và con bù nhìn rơm bị thiêu rụi hoàn toàn trong tích tắc.

Nguy hiểm thật, tôi hoàn toàn không muốn biến anh chàng đó thành kẻ thù một chút nào.

[Kent-sama, tôi nghe nói rằng sử dụng hắc ma thuật là cách tốt nhất để chống lại ma thuật.]

[Thật sao?]

[Vâng, tôi chỉ nghe nói như vậy thôi chứ chưa thực sự nhìn thấy. Nhưng tôi đã nghe về một loại ma thuật gọi là khiên bóng tối, một lá chắn có thể đẩy lùi mọi loại ma thuật.]

[Khiên bóng tối sao...]

Vì nó có thể chặn được tất cả các loại ma thuật nên khả năng nó giống với việc mở ra không gian lưu trữ đúng không?

Bây giờ, khi tôi đưa đồ vật vào và lấy ra khỏi không gian lưu trữ, tôi sử dụng bóng của chính mình, nhưng có lẽ tôi có thể kết nối với không gian bóng tối bất kể có bóng ở nơi đó hay không.

[Ừ, ta nghĩ ta sẽ thử nó một chút nhưng không phải là bây giờ.]

[Đúng vậy, Kent-sama, tốt hơn hết là ngài nên nghỉ ngơi sớm.]

[Vậy thì nhớ gọi ta dậy như thường lệ nhé.]

[Tuân lệnh.]

Tôi đã ngủ sớm và thức dậy sớm hơn bình thường, vì vậy tôi nghĩ mình không thể ngủ được nữa, nhưng khi nằm xuống giường, tôi lập tức ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, ngay khi tỉnh dậy, tôi đã đi đến xin lỗi Amanda-san vì đã khiến bà ấy lo lắng.

"Chào buổi sáng, Amanda-san, cháu xin lỗi vì hôm qua đã khiến cô lo lắng."

"Cháu trông khoẻ hơn rồi đấy, nhưng khi được đưa về nhà vào hôm qua, cháu trông giống như một người sắp chết vậy."

"Cháu xin lỗi, cháu chỉ nhớ loáng thoáng thôi..."

"Cố gắng hết sức là tốt, nhưng nếu nó ảnh hưởng tới cơ thể thì cũng không tốt chút nào, vì vậy đừng tập luyện quá nhiều."

"Vâng, cháu hiểu, từ giờ cháu sẽ cẩn thận hơn."

Mặc dù vậy, tôi không nghĩ mình có thể thoát khỏi lời nguyền của Donovan-san, và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục luyện tập để giải cứu các bạn cùng lớp.

Hmm...Thật khó khăn.

Vào bữa sáng, Meisa-chan lại giận dỗi.

Nhưng mà Meisa-chan, trong khi phàn nàn thì đừng cố gắp miếng cà rốt mà em không thích sang cho anh chứ.

Tôi phải đi cảm ơn Donovan-san, vì vậy tôi đã nói với Amanda-san rằng sẽ đi đến hội thay vì đi làm hay đi luyện tập.

Trước bảng thông báo nơi đăng các yêu cầu sáng nay, có một đám đông lớn đang tụ tập ở đây và nhóm của Ridnel đang gặp rắc rối với điều đó.

Yeah, bọn họ đang phải tận hưởng điều đó.

Khi tôi quay người nhìn về phía bức tường, Manon đứng một mình ở đó nhưng khi nhìn thấy tôi, cô ấy liền mỉm cười.

Umh...Có phải là cô ấy đã phải lòng tôi rồi không?

Hay chúng ta vẫn chỉ là bạn?

"Chào buổi sáng, Kent!"

"Chào buổi sáng, Manon."

Nếu để ý xung quanh, có một số người đang nhìn chúng tôi với ánh mắt ấm áp.

Chắc chắn họ là những người nghe được câu chuyện ở quán bar vào hôm qua.

"Hôm nay Kent định làm gì?"

"Hôm nay tớ định nghỉ."

"Chuyện gì vậy? Cậu ốm sao?"

"Tớ ổn, nhưng hôm qua tớ không được khoẻ lắm, nên hôm nay tớ sẽ ở lại chăm sóc bản thân và nghỉ ngơi."

"Đúng là như vậy, vậy thì không biết mình có nên nghỉ ngơi nữa không..."

Chuyện đó? Rốt cuộc, Manon-chan, cô ấy hứng thú với tôi không?

Không, không, đợi đã, chậm chút nào, nếu tôi có những kì vọng kỳ lạ, tôi có thể bị cho là một kẻ ngốc...nhưng tôi là một người gian lận, phải không? Không, nhưng Gilik có thể đánh bại tôi...nhưng tôi vẫn mạnh hơn cả nhóm của Ridner...

"Kent...? Này Kent!"

"Hmmm? Tớ xin lỗi, tớ đang suy nghĩ một số chuyện.."

"Cậu lại nghĩ về Muell-san nữa rồi phải không?"

"K,k, không, là chuyện khác cơ...Hôm qua, khi tớ bị ngất, hình như Donovan-san đã đưa tớ về nhà trọ nên tớ nghĩ mình sẽ đi cảm ơn ông ấy."

"Cậu bị ngất sao? Cậu vẫn ổn chứ?"

"Hình như là do thiếu máu thôi, tớ không sao đâu."

"Mình biết cậu đang rất cố gắng, nhưng đừng có cố quá sức nghe chưa."

"Uhm, xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng."

Wow, nếu để ý kĩ thì đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một cô gái như thế này kể từ thời mẫu giáo.

Ngay khi đang tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ bé, Fred gọi tên tôi.

[Thưa Kent-sama...có chuyện không hay xảy ra...]

[Đợi chút đã, Fred.]

"Xin lỗi, Manon, tớ đi vệ sinh một lát ..."

"Được thôi, mình sẽ đợi cậu..."

"Đợi tớ ở đây nhé...."

Được rồi, có chuyện gì vậy? Manon-chan, cô ấy đang đợi tôi nên tôi không muốn đi một chút nào.

Dù vậy, tôi vẫn đi về phía phòng tắm.

[Vậy Fred, chuyện gì đã xảy ra?]

[Funayama...chết rồi...]

[Eh...]

Chân tôi đang vội vã đi vào phòng tắm, đột nhiên dừng lại.

[Kent-sama, đi tiếp đi...đừng để bị nghi ngờ.]

[Eh..oh,uh...]

Được Fred nhắc nhở, tôi bước chân về phía phòng tắm, đầu óc choáng váng như thể chân mình không chạm đất.

Vào đến nhà vệ sinh, tôi chui vào phòng riêng.

[Funayama chết thế nào, bọn chúng đã giết cậu ta sao?]

[Sáng nay cậu ta không chịu dậy...khi mọi người cố gắng đánh thức cậu dậy...thì phát hiện ra cậu ta đã chết.]

[Điều đó...giống như cuối cùng chúng đã giết cậu ta vậy!]

[Tôi không phủ nhận... có thể do cậu ta đã làm việc quá sức và thiếu hụt chất dinh dưỡng...]

Funayama chỉ mang lại ấn tượng là một kẻ xấu.

Tôi từng bị gọi là 'Babu' và bị bắt nạt, không chỉ một lần hay hai lần.

Tuy nhiên, tôi không hề ghét cậu ta đến mức muốn cậu ấy chết đi.

[Thánh nữ-sama...cô ấy rất sốc...]

[Vậy lớp trưởng vẫn ổn chứ?]

[Cô ấy khá sốc, nhưng...cô ấy vẫn đang tiếp tục điều trị tại phòng khám...nó trông rất tệ...]

[Cô ấy cảm thấy trách nhiệm về cái chết của Funayama và đang nỗ lực điều trị hơn?]

[Vâng... đúng như Kent-sama nói...]

Với tình hình này, tôi cảm thấy ngay cả lớp trưởng cũng có thể sẽ suy sụp.

Có vẻ như đến Lastock là lựa chọn tốt hơn, bởi nếu không đi mà có chuyện gì đó xảy ra, chắc chắn tôi sẽ hối hận.

Tôi ra khỏi phòng vệ sinh và vội vàng quay lại chỗ Manon.

"Kent...chuyện gì vậy, mặt cậu xanh mét kìa."

"Xin lỗi, Manon, tớ hơi khó chịu nên sẽ quay lại nhà trọ."

"Được rồi...Tớ có nên đi cùng cậu không?"

"Không cần, không tệ đến nỗi thế đâu, gặp lại cậu vào tuần sau..."

"Ừ, ừm, bảo trọng, nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Tôi phải cảm ơn Donovan-san, nhưng tạm hoãn lại vậy.

Trên đường quay về nhà trọ, tôi nhờ Reinhardt và những người khác tìm một nơi để tôi có thể sử dụng ma thuật.

[Kent-sama, rẽ trái vào ngõ hẻm bên đó...]

[Được rồi, cảm ơn ngươi...]

Đi vào ngõ, tôi kiểm tra xung quanh rồi chìm vào bóng tối và di chuyển đến Lastock ngay lập tức.

Bước vào doanh trại, tôi ngạc nhiên khi thấy buổi huấn luyện vẫn diễn ra y hệt hôm qua.

[Sao bọn họ vẫn tiếp tục tập luyện vậy?]

[Funayama...bị coi như không hề tồn tại...]

[Đó là những gì nên xảy ra sao! Đừng có đùa! Chúng coi con người là thứ gì chứ!]

[Kent-sama, bình tĩnh lại đi!]

[Tại sao ngươi lại nói thế Reinhardt?]

[Những người khác vẫn đang bị bắt làm con tin!]

[Ugh...da...chết tiệt!]

Thật nhục nhã, nhưng như đúng Reinhardt nói, tôi không thể hành động thiếu suy nghĩ khi những người khác đều đang bị bắt làm con tin.

Vì chúng có lá bài tẩy tuyệt đối để quay trở lại thế giới cũ, nên đây không phải là lúc là tôi có thể giết hết bọn chúng được.

[Xin lỗi... Chỉ riêng ả công chúa độc ác đó, ta nhất định sẽ không bao giờ tha cho cô ta, ta sẽ bắt cô phải trả giá...]

[Kent...Thánh nữ-sama...]

[Phải rồi, lớp trưởng...]

Khi tôi vội vã đến phòng khám, lớp trưởng vẫn tiếp tục điều trị với vẻ mặt buồn rầu.

Cô ấy đang điều trị cho bệnh nhân, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt trông giống như mặt nạ Noh, không hề có nụ cười nào.

"Xong rồi...người tiếp theo..."

"Cảm ơn Thánh nữ-sama...?"

"Người tiếp theo..."

Ngay cả khi bệnh nhân cảm ơn, biểu cảm trên khuôn mặt của lớp trưởng cũng không thay đổi dù chỉ một milimet.

"Thánh nữ-sama, đã đến giờ nghỉ..."

"Người tiếp theo!"

Khi người phụ nữ phụ trách chăm sóc cho lớp trưởng đến kiểm tra tình hình và đề nghị cô ấy nghỉ ngơi, cô ấy hoàn toàn không đáp lại.

Sau đó, khi điều trị thêm ba bệnh nhân nữa, lớp trưởng đã đến giới hạn.

"Một, người tiếp theo...người tiếp theo..."

"Thánh nữ-sama!"

"Đừng chạm vào tôi!"

Lớp trưởng hất văng người phụ nữ định đỡ mình khi sắp ngã.

Mắt cô trợn lên, trông không bình thường.

"Gọi bệnh nhân tiếp theo ngay lập tức!"

"Thánh nữ-sama..."

"Im lặng! Đừng gọi tôi bằng cách thuận tiện như vậy, dù các người chỉ coi tôi là công cụ chữa bệnh!"

Tôi chưa bao giờ thấy lớp trưởng hét lớn đến mức tiếng vọng ra ngoài phòng khám.

"Tại sao! Tại sao! Mỗi ngày, mỗi ngày, từ sáng đến tối, tại sao tôi phải chữa trị cho họ! Tại sao bạn bè của tôi phải chết mà không được điều trị thỏa đáng và ăn uống đầy đủ! Tại sao! Trả lời tôi!"

"Chuyện đó..."

"Tôi muốn quay lại! Quay trở lại thế giới cũ! Tôi ghét điều này! Tôi ghét cuộc sống tồi tệ này..."

Lớp trưởng gào thét, mái tóc rối bù, sau đó bất tỉnh ngã gục xuống, giống như con rối bị đứt dây.

Người phụ nữ chăm sóc vội vàng đỡ lấy cô, nhưng lớp trưởng dường như bất tỉnh và thậm chí còn hơi co giật.

Người phụ nữ chăm sóc đặt lớp trưởng lên ghế sofa và gọi những người lính bên ngoài phòng khám.

"Gọi pháp sư trị thương!"

"Thánh nữ-sama đang..."

"Dù sao đi nữa, hãy nhanh lên! Và dừng việc điều trị ngày hôm nay lại, đi tìm họ nhanh lên!"

"Tuân lệnh!"

Khi người phụ nữ chăm sóc rời đi, tôi do dự một lúc về việc sử dụng ma thuật trị thương từ bóng tối.

Tuy nhiên, tôi chỉ lưỡng lự trong giây lát, rõ ràng là lớp trưởng hiện tại cần được điều trị.

Nếu tôi không sử dụng ma thuật mà khiến lớp trưởng xảy ra chuyện không hay, tôi chắc chắn sẽ hối hận.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô ấy và niệm phép chữa lành khắp cơ thể cô.

Tôi như bị mắc kẹt trong ảo giác rằng những cảm xúc gai góc của lớp trưởng đang truyền vào tay tôi, thứ đang thi triển ma thuật chữa lành.

Trong khi hi vọng chữa lành ngay cả những cảm xúc gai góc đó, tôi nhận thấy hơi thở dồn dập của lớp trưởng dịu dần xuống khi tôi tiếp tục niệm ma thuật chữa lành.

Sau khi hoàn thành việc chữa trị cho lớp trưởng, tôi bắt đầu đi tìm ả công chúa độc ác.

Truyện Chữ Hay