Camilla Resenburg, còn được gọi là công chúa phản diện, đang có mặt tại phòng chỉ huy của đồn trú Lastock.
Vừa đặt chân đến phòng chỉ huy, ba hiệp sĩ đã bước vào phòng.
Một trong số họ là người quen thuộc với tôi, chính là hiệp sĩ đã đánh Funayama hôm qua.
Ba người đứng thẳng tắp, không nhúc nhích, xếp thành hàng ngang trước bàn làm việc của Camilla và báo cáo.
"Tôi đã xử lý xong cái xác như chỉ dẫn!"
"Được rồi, làm tốt lắm..."
Việc xử lý thi thể là về Funayama, phải không?
"Các ngươi có thấy nó được thực hiện đúng cách không?"
"Có, chắc chắn là nó đã vào bụng của tụi goblin..."
"Được, ổn rồi."
Reinhardt giữ tôi lại khi tôi cố nhảy ra khỏi bóng tối.
[Buông ta ra! Buông ra, Reinhardt, con đàn bà khốn nạn đó, ta phải giết cô ta!"
[Đừng Kent-sama, ngài phải nhẫn nhịn.]
[Guuaaaaaa...]
Tôi nghiến răng lại đến mức tưởng chừng như chúng sắp gãy ra, và nhìn chằm chằm Camilla từ trong bóng tối.
Tôi không thể tha thứ cho người phụ nữ này, một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ giết cô ta.
Sau khi báo cáo việc xử lý thi thể, cả ba đều cúi đầu xin lỗi.
"Xin lỗi, Camilla-sama."
"Các ngươi xin lỗi cái gì?"
"Chúng tôi đã không làm theo chỉ thị là đánh cậu ta để dằn mặt cho bọn chúng."
"Hmm, có vẻ các ngươi đang hiểu lầm thì phải."
"Hiểu lầm ạ?"
"Đúng vậy, khi một con khỉ như vậy chết, các ngươi cần phải than khóc sao? Cần phải hối tiếc sao? Đó chỉ là chuyện vặt thôi."
"Vậy sao?"
Camilla từ tốn đứng dậy khỏi ghế, nhìn ba người đang hoang mang và nói:
"Ưu tiên của các ngươi là lợi ích của Vương quốc Resenburg. Nếu một con khỉ chết, hãy coi đó là điều bình thường. Nếu cần phải dằn mặt bọn chúng, chỉ cần sử dụng một con khỉ khác thay thế. Đó chỉ là chuyện vặt thôi. Ta không có ý định loại bỏ các ngươi đâu!"
"Cảm ơn người."
"Hmm, đừng có cứng nhắc quá, điều quan trọng là từ bây giờ..."
Camilla thậm chí còn mỉm cười với ba người đang cúi đầu.
"Chà, con khỉ đó đã chết và lũ khỉ sẽ bị đẩy lùi, nhưng đừng bao giờ tỏ ra yếu đuối. Hãy nói với những con khỉ đang cố gắng trốn tập luyện rằng, nếu chúng không thích tập luyện, chúng sẽ sớm trở thành mồi cho lũ quái vật. Hãy tưởng tượng cảnh chúng bị quái vật ăn sống khi tham gia vào trận chiến thực sự trong rừng..."
"Rõ!"
"Lũ khỉ đáng ghét đó có thể cùng nhau trải nghiệm trận chiến thực sự trong Devil's Forest. Nếu một trong những chi của chúng bị ăn thịt, chúng sẽ tỉnh lại."
"Tôi hiểu rồi!"
"Được rồi, hãy trở về chỗ của các ngươi và suy nghĩ, hành động vì Resenburg, ta đang rất mong đợi điều đó."
"Vâng, tôi xin lỗi!"
Camilla tiễn ba người rời khỏi phòng với vẻ hài lòng.
Người phụ nữ giám sát lớp trưởng xuất hiện ở đó.
"Thưa Camilla-sama, thánh nữ đã ngất xỉu."
"Hmm...cứ để cô ta nghỉ ngơi, rồi bắt đầu lại việc điều trị sau."
"Camilla-sama, tình hình hiện không ổn một chút nào."
"Hmm, thật là một kẻ bất lực. Erna, không phải cô luôn nói rằng không nên thương hại bọn chúng hay sao."
"Nhưng..."
Người phụ nữ giám sát lớp trưởng dường như được gọi là Erna.
Camilla xua tay chặn lời Erna.
"Không sao, thánh nữ và anh hùng chắc chắn có những phẩm chất tuyệt vời. Họ có, nhưng họ chỉ là nô lệ, có thể nói như vậy, họ là những công cụ dễ sử dụng. Cần phải cẩn thận để thể hiện khả năng của họ. Nhưng hãy để họ hiểu rằng nếu cô không thể sử dụng chúng, cô chỉ cần loại bỏ chúng."
"Nhưng...Camilla-sama."
"Được rồi, nếu thánh nữ làm loạn, hãy nói với cô ta rằng ta đã quyết định đưa những kẻ phản đối như cô ta vào thực chiến. Nếu cô không trau dồi kĩ năng của mình, ta không biết sẽ có bao nhiêu người chết đâu. Hãy nói cô ta như thế."
"Chuyện đó..."
"Đừng hiểu lầm...ưu tiên hàng đầu của ta là lợi ích của Vương quốc Resenburg. Không cần phải tỏ ra thương hại với bọn nô lệ."
"Un, rõ...."
Erna dường như không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng cô ấy nghĩ việc nói thêm nữa là vô ích, nên cô ấy cúi đầu rời đi.
Tiễn Erna đi, Camilla di chuyển tới phía trước tấm bản đồ trên tường.
"Phải nhanh lên thôi..."
Lẩm bẩm xong, Camilla đưa tay trái về phía bên trái bản đồ, hướng tây của Vương quốc Resenburg.
Ngay cả khi tôi quan sát theo hướng nhìn của cô ta từ bóng tối, dường như cô ta đang nhìn xung quanh khu vực đó.
[Reinhardt, phía tây Resenburg là vùng đất như thế nào?]
[Khi tôi còn sống, bên kia sa mạc có một đất nước gọi là Đế chế Balshan.]
[Sa mạc? Có sa mạc ở đó sao?]
[Vâng, Sa mạc Davira là vùng đất khô cằn với đá và cát, nơi cây trồng hầu như không thể phát triển được.]
[Nó khá lớn phải không?]
[Đúng vậy, có một con đường dành cho xe ngựa chạy qua, nhưng ngay cả khi mọi việc suôn sẻ, nếu gặp bão cát thì sẽ mất hơn một tuần để di chuyển và rất nhiều người sẽ gặp nguy hiểm.]
Camilla nhìn chằm chằm vào bản đồ một lúc, rồi quay bàn tiếp tục làm việc như không có gì xảy ra.
Mặc dù Funayama đã chết, sự xuất hiện của Camilla, kẻ dường như chẳng làm gì thực sự khiến tôi tức giận.
Tôi muốn trả đũa bằng cách nào đó, nhưng để làm được điều đó, tôi cần nắm được điểm yếu của cô ta.
Khi nhìn lại tấm bản đồ mà Camilla đang liếc nhìn lần nữa, tôi nhận ra điều gì đó.
[Có lẽ đây là...?]
[Chuyện gì vậy, Kent-sama.]
[Reinhardt, khi còn sống, ngươi đã từng nhìn thấy bản đồ Resenburg, đúng không?]
[Vâng, nhưng có chuyện gì vậy?]
[Nhìn vào tấm bản đồ đó, biên giới của Sa mạc Davira có giống như thế này không? Đường biên giới nằm ở đâu?]
[Oh! Không, Kent-sama, khi chúng tôi còn sống, biên giới với sa mạc nằm xa hơn về phía tây.]
[Ở phía tây đang diễn ra quá trình sa mạc hoá sao...]
Phía tây bản đồ nơi Camilla đang nhìn chằm chằm có nhiều đường kẻ, hiển thị biên giới với Sa mạc Davira.
Chắc đây là bản đồ mới được vẽ lại sau khi sa mạc mở rộng.
[Này hồi Reinhardt và những người khác còn sống, thành phố Lastock chưa xuất hiện phải không?]
[Vâng, khu vực này vốn là vùng đất hoang vu, nơi quái vật thường xuyên xuất hiện.]
[Phía tây Resenburg có phải là vựa lúa không?]
[Đúng vậy, những cánh đồng lúa mì và khoai tây đang được mở rộng ở đó.]
[Vì sa mạc hóa đang diễn ra ở phía tây, họ đã khai hoang vùng đất phía đông, và bây giờ sa mạc lại tiếp tục lan rộng...]
[Lần này, bọn chúng có định khai phá Devil's Forest không? ]
[Có lẽ...bọn ta bị đưa đến đây để làm lực lượng lao động cho việc đó chăng?]
Nếu mục đích của Camilla là khai phá Devil's Forest thì khả năng Volzard bị tấn công là rất thấp.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là bên phía Volzard không thể giúp đỡ việc giải cứu các bạn cùng lớp của tôi.
Ngay cả khi biết mục đích của Camilla, tôi cũng không biết làm thế nào để tận dụng nó.
[Hmm...ta cảm thấy không có đủ thông tin. Này, nhóm Reinhardt đã bao giờ tới thủ đô hoàng gia Resenburg chưa?]
[Vâng, cả ba chúng tôi đã đến không chỉ thủ đô mà còn cả sa mạc Davira rất nhiều lần.]
[Được rồi, Basten, ta xin lỗi, ngươi có thể kiểm tra tình hình hiện tại của Resenburg không? Ta muốn biết tiến độ của sa mạc hóa, và nếu có thể, tình hình của hoàng gia và các quý tộc...]
[Cứ giao cho tôi, bây giờ tôi đang ẩn náu trong bóng tối, tôi sẽ xem xét kĩ lưỡng bên trong lâu đài hoàng gia.]
[Fred tiếp tục theo dõi ở đây, Reinhardt tiếp tục bảo vệ ta.]
[Rõ.]
[Cứ để cho tôi...Tôi sẽ báo ngài biết nếu có chuyện gì xảy ra..]
Ngay cả khi ở lại, dường như tôi cũng chẳng có việc gì để làm nên tôi quyết định quay trở lại Volzard.
Trên đường đi, khi nhìn vào bãi tập, tôi không cảm thấy có gì khác biệt, nhưng những lời quở trách của các hiệp sĩ đã thay đổi.
"Nhìn này! Đừng có lề mề nữa, nếu không thích luyện tập, các ngươi có thể đi chiến đấu, chắc chắn các ngươi sẽ trở thành mồi cho quái vật! Các ngươi muốn bị ăn sống sao!"
"Chạy đi, chạy đi! Ta sẽ loại bỏ những kẻ vô dụng! Có rất nhiều người thay thế cho các ngươi!"
Tôi lo lắng về tình trạng của lớp trưởng, nhưng vì đã điều trị cho cô ấy rồi nên tôi quyết định để Fred trông chừng cô.
Và tôi quyết định loại bỏ một mối lo ngại khác.
Điểm đến là lối vào Devil's Forest từ phía Resenburg.
Sau khi kiểm tra xung quanh, Reinhardt và tôi bước ra khỏi thế giới bóng tối.
"Khu rừng trông như này sao...khi tôi đến thì trời đã tối đen như mực .."
[Kent-sama có nghĩ đây chỉ là một khu rừng không?]
"Ừ, ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có quái vật xuất hiện."
Nếu bạn nhìn kĩ, bạn sẽ thấy vết bánh xe ngựa gần khu rừng, nhưng dấu móng mới và một vài dấu chân.
Đi theo những dấu chân trên đường dẫn vào khu rừng.
Dấu vết chỉ kéo dài khoảng 50 mét, và bên lề đường có vết cỏ bị giẫm nát.
Đi tiếp khoảng 20 mét nữa, thì thấy máu và những mảnh thịt vương vãi.
[Lũ goblin thật ghê tởm, chúng thậm chí ăn đến tận xương.]
Vừa nghe Reinhardt nói, tôi vừa quỳ xuống và chắp tay lại.
Dù cậu ta là một kẻ đáng ghét, nhưng nước mắt tôi cứ thế trào ra không ngừng.
Nếu như tôi không được ban cho cả hai thuộc tính bóng tối và ánh sáng, thì tôi cũng sẽ phải chịu chung số phận.
Và tôi không thể thoát khỏi suy nghĩ rằng mọi chuyện đã không xảy ra nếu như tôi sử dụng ma thuật chữa trị lên Funayama.
"Tôi nhất định sẽ báo thù cho cậu, nhất định sẽ giải cứu mọi người, vì vậy...hãy an nghỉ."
Sau khi thầm cầu nguyện cho Funayama, tôi di chuyển đến khu huấn luyện đặc biệt trong Devil's Forest.
[Kent-sama, hôm nay ngài nên nghỉ ngơi...]
"Đúng vậy, ban đầu ta định thế, nhưng ta không thể trì hoãn thêm nữa..."
Bỗng nhiên, tôi nảy ra ý định lấy áo giáp ra khỏi không gian lữu trữ.
"Phải rồi..khiên bóng tối..."
Tôi tưởng tượng việc kết nối quyền truy cập vào kho lưu trữ bóng tối, vốn thường sử dụng bóng như bóng của chính tôi và các tòa nhà, với không gian trước mặt tôi.
Tôi hình dung một lỗ tròn sẽ mở ra dẫn đến kho lưu trữ, và khi tôi đưa tay phải ra, một lỗ đen xuất hiện.
Đúng như tưởng tượng, nó dẫn đến không gian đặt bộ giáp.
Đúng rồi, tôi nghĩ mình có thể tạo ra một tấm khiên với thứ này, và tôi cảm thấy mình có thể làm được nhiều hơn thế nữa.
Tuy nhiên, đã đến lúc luyện tập rồi. Tôi cảm thấy như mình sẽ phát điên trở lại nếu không vận động cơ thể vào lúc này.
Tôi mặc áo giáp và đối mặt với Reinhardt.
"Vậy thì, Reinhardt, ta tin tưởng ngươi đấy."
[Kent-sama, ngài không thể mạnh hơn nếu cứ mãi tức giận như vậy.]
"Đúng, ta biết, ta không biết mình có thể luyện tập được đến đâu, nhưng ta hiểu những gì Reinhardt muốn nói."
[Vậy thì tôi không còn gì để nói thêm nữa...bắt đầu thôi.]
"Yaaaa!"
Vung thanh kiếm gỗ lên cao, tôi lao vào Reinhardt.
Buổi huấn luyện đặc biệt kéo dài đến tận chiều tối, chỉ nghỉ giải lao một lần vào giữa trưa.
Tôi dừng lại khi năng lượng, sức mạnh và ma lực để tự phục hồi gần như cạn kiệt.
Dù sao thì, ngay cả hôm nay, tôi vẫn chưa bao giờ có thể tung được một đòn trúng đích hiệu quả vào Reinhardt.
Nằm dài trên sân tập, tôi nhìn lên bầu trời nhuộm màu hoàng hôn và hỏi Reinhardt.
"Hmm...Hmm...Này, Reinhardt, phải mất bao lâu để huấn luyện và đánh bại các hiệp sĩ Resenburg?"
[Đó là một câu hỏi khó ... Khả năng hiện tại của Kent-sama giống như một mạo hiểm giả non trẻ vậy. Mặc dù chưa đầy hai tuần kể từ khi chúng ta bắt đầu huấn luyện đặc biệt, đây đã là một tiến bộ đáng kể, nhưng nếu ngài tiếp tục huấn luyện đặc biệt, khả năng của ngài không nhất thiết được cải thiện đều đặn.]
"Đó là sự chậm lại hay một giới hạn?"
[Đôi khi ngài sẽ phát triển vượt bậc, và đôi khi ngài sẽ đạt đến mức độ nào đấy ngay cả khi nỗ lực lặp đi lặp lại.]
"Vậy nếu tư chất của ta bình thường thì sao?"
[Như tôi đã nói trước đây, sẽ mất khoảng ba năm trước khi ngài có thể được sử dụng như một người lính bình thường.
Bất kể ngài cố gắng như thế nào cũng phải mất hai năm, và ngay cả khi ngài tận dụng tối đa khả năng tự phục hồi thì cũng cần ít nhất một năm.]
"Đó là mốc thời gian để trở thành một người lính thông thường, phải không? Vậy thì, ít nhất phải cần ba năm huấn luyện để có thể đánh bại một hiệp sĩ mạnh, ngươi có nghĩ như vậy không?"
[Vâng, ít nhất thì cần có ngần ấy thời gian.]
Cảm giác như tôi đã có thể lấy lại bình tĩnh bằng cách chiến đấu hết mình với Reinhardt.
Camilla Resenburg thật kinh tởm khi nhắc nhở tôi rằng cô ta không coi chúng tôi là con người, mà chỉ là lũ khỉ hay công cụ.
Và nếu tôi tức giận hay mất bình tĩnh thì tôi biết mình không thể thắng được cô ta.
"Điểm yếu của Camilla Resenburg là gì..."
[Xét từ lời nói và hành động của cô ta, có vẻ như sự bất lợi của vương quốc chính là điểm yếu của cô ta.]
"Đúng vậy, chắc chắn là như thế... nhưng ta không muốn liên lụy tới những người dân vô tội."
[Theo góc nhìn của tôi, Kent-sama và bạn bè của ngài trông giống như những người dân vô tội.]
"Đúng là vậy, nhưng vì đối phương đã làm điều đó, ta cảm thấy nếu mình cố gắng đáp trả bằng cách tương tự, thì đó sẽ chỉ là một vòng lặp chết chóc dài bất tận."
[Cách dễ nhất là đánh bại cô ta, nhưng trong tình huống hiện tại khi Kent-sama và bạn bè không có cách nào quay lại thế giới ban đầu thì không thể làm vậy được.]
"Đúng là như vậy, nhưng...nếu tất cả mọi người đến đây cùng ta đều quyết định rằng họ không cần phải về nhà, thì ta sẽ không ngần ngại giết Camilla..."
Những gì cô ta đã làm với Fuyanama, tình cảnh các bạn cùng lớp vẫn đang bị bắt làm con tin, tất cả đều là trách nhiệm của Camilla, và tôi chắc chắn mình sẽ được khen thưởng.
[Kent-sama, ngài đã từng giết người bao giờ chưa?]
"Eh? Không, không, không có lý do gì cả, vì đất nước chúng ta sống quá hòa bình đến mức có cả thuật ngữ 'kẻ ngốc hòa bình'."
[Vậy hãy để tôi đảm nhận vai trò giết chết công chúa đó.]
"Cảm ơn ngươi, Reinhardt. Nhưng không, ta sẽ giao vai trò đó cho tụi goblin."
[Tốt thôi nhưng đến lúc đó, tôi sẽ hỏi lại ngài sau.]
Tôi nghĩ Reinhardt đang cẩn thận để không rơi vào cái gọi là mặt tối, nhưng đối đầu với Camilla, dù bạn có giữ cái đầu lạnh đi chăng nữa cũng không thể tha thứ được.
Sau khi hoàn thành xong buổi huấn luyện đặc biệt và tắm rửa, tôi thay quần áo và trở về nhà trọ.
Sau bữa tối, tôi nói với Amanda-san rằng sẽ nghỉ sớm và nhốt mình trong phòng.
Tôi yêu cầu Reinhardt gọi tôi nếu có ai đó đến và cùng Fred đến đồn trú Lastock bằng di chuyển bóng tối.
Tôi sẽ đến phòng khám để xem lớp trưởng đang làm gì.
Lớp trưởng đang chăm sóc những bạn cùng lớp bị thương trong buổi huấn luyện.
"Các cậu có ổn không? Còn chỗ nào đau hay khó chịu nữa không?"
"Cảm ơn cậu, chỉ là vết bầm thôi nên không sao đâu, Asakawa-san đừng quá lo lắng."
"Cảm ơn, chúng ta nhất định sẽ sống sót trở về nhà an toàn."
"Ừ, ừ..."
Lớp trưởng, người trông như đeo mặt nạ Noh suốt cả ngày, ôm lấy một bạn nữ cùng lớp mà khóc.
Sau đó, cô ấy tiếp tục chăm sóc từng người một cách cẩn thận.
Theo như tôi quan sát, sắc mặt cô ấy trông ổn và dường như tinh thần cũng ổn định, nhưng cảm giác có gì đó hơi nguy hiểm.
Ngay khi việc điều trị cho người cuối cùng kết thúc, biểu cảm biến mất khỏi mặt lớp trưởng.
"Cảm ơn vì sự chăm chỉ của cô, Thánh nữ-sama."
Khi người giám sát Erna gọi, lớp trưởng không trả lời và thậm chí còn không nhìn cô ta.
Biểu cảm của Erna trở nên ảm đạm khi nhìn lớp trưởng đang im lặng dọn dẹp.
Có vẻ như cô ta đang bị kẹt giữa Camilla và lớp trưởng, không biết phải làm gì.
"Thánh nữ...Yuika, xin hãy lắng nghe, tôi..."
Lớp trưởng rời khỏi phòng khám với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ hướng về Erna, người đang cố gắng cầu xin điều gì đó.
Erna ôm mặt bằng cả hai tay và bắt đầu khóc.
Erna có vẻ là người tử tế trong số những người ở đồn trú này, nhưng có lẽ cô ấy không thể chống lại mệnh lệnh của Camilla.
Tuần trước khi tôi đến do thám, có vẻ như Erna có mối quan hệ tốt với lớp trưởng, nhưng cái chết của Funayama có lẽ đã tạo ra một vết nứt trong mối quan hệ giữa hai người.
Tôi quyết định rời phòng khám và ngó qua ký túc xá của các bạn cùng lớp.
Một bầu không khí u ám bao trùm lên nơi đây.
Thông thường, tôi nghĩ ký túc xá sẽ sôi động hơn nếu có những người cùng trang lứa, ví dụ như trong các chuyến đi dã ngoại hay thời gian tự học, nhưng có lẽ vì Funayama, tôi chỉ nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện lơ đễnh.
Ngay cả khi lắng nghe nội dung câu chuyện, tôi chỉ nghe thấy sự cam chịu chứ không hề có ý định nổi loạn.
"Bây giờ chúng ta có thể sống sót nếu chiến đấu với goblin không?"
"Tao không biết điều đó, nhưng tao phải làm thế, đúng không?"
"Liệu mình có thể trốn thoát bằng cách nào đó không..."
"Đồ ngốc, nếu mày bỏ chạy thì mày sẽ làm gì?"
"Cái gì? Mạo hiểm giả...?"
"Đồ ngốc, chẳng phải lũ người đó đã bảo rằng chừng nào mày vẫn còn đeo cái vòng tay này, mày không thể đăng kí làm mạo hiểm giả được hay sao."
"Ah...không thể tháo nó ra sao?"
"Không thể gỡ bỏ chỉ bằng cách cố bẻ nó, làm sao tháo nó ra? Cắt bỏ tay mày đi à?"
"Đừng đùa, tao thuận tay trái, lẽ nào tao lại chặt đứt bàn tay thuận của mình?"
"Thôi nào...chúng ta có thực sự có thể về nhà không?"
"Cảm giác như đây là một trò chơi không thể thắng nổi..."
"Chết tiệt... ước gì tao có một năng lực hiếm có như Shuichi."
"Mày đang nói về Celia-chan à? Có phải là ăn chơi thả ga không?"
"Chết tiệt..."
"Này, mày đi đâu vậy?"
"Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh!"
"Ồ, tao cũng vậy..."
Đối với tôi, kẻ có được năng lực gian lận nhưng lại không may mắn lắm, thì đây cũng là một điều an ủi, nhưng tôi cảm thấy chiếc vòng nô lệ có khả năng sẽ trở thành trở ngại cho các chiến dịch giải cứu.
[Này, Fred, ta nghĩ có một chiếc vòng nô lệ dự phòng mà mọi người đang đeo, ngươi có thể tìm một cái và đánh cắp nó không?]
[Cứ giao cho tôi...]
[Đợi đã... nói về việc đánh cắp... ]
[Kent-sama...?]
[Fred, trong khi tìm vòng nô lệ, ngươi có thể vẽ bản đồ của đồn trú này và liệt kê các vật dụng là gì và chúng ở đâu không?]
[Rõ...Tôi sẽ tìm hiểu chúng... ]
[Ngoài ra, hãy kiểm tra vai trò của các hiệp sĩ, bao gồm cả ba người vào ban ngày, và đặc điểm tính cách của họ.]
[Kent-sama ... phản công...]
[Ừ, nếu có thể.]
Sau khi rời khỏi ký túc xá nam, tôi cũng đi xem qua ký túc xá nữ.
Tôi tò mò về Ayako-sensei, nhưng có vẻ như tất cả các bạn nữ đều đang an ủi cô ấy.
"Ueeee...Cô xin lỗi, cô xin lỗi ..."
"Không phải lỗi của Aya-chan, Aya-chan không xấu."
"Đúng vậy, họ là những kẻ xấu, Aya-chan, cô đã rất cố gắng rồi."
"Bởi vì, bởi vì, Funayama-kun ..."
"Aya-chan, cô đã rất cố gắng."
"Đúng vậy, cô đã rất cố gắng nên đừng khóc..."
"Cô xin lỗi...Uuu..."
Cô Ayako-sensei có lẽ lớn hơn chúng tôi khoảng năm tuổi, nhưng vì thân hình nhỏ nhắn và khuôn mặt trẻ con nên những bạn nữ đang an ủi cô ấy trông có vẻ già dặn hơn.
Ayako-sensei, người cùng huấn luyện với Funayama, cảm thấy có trách nhiệm. Mặc dù là thực tập sinh nhưng cô ấy vẫn là một giáo viên.
Tôi định nhờ cô Ayako làm người liên lạc nhưng có vẻ như hiện tại sẽ hơi khó khăn.
[Ngươi nghĩ sao, Fred?]
[Tốt hơn là bây giờ ngài nên đứng ngoài cuộc...]
[Đúng...]
Tôi hơi lo lắng về sự xuất hiện của anh hùng, nhưng tôi sẽ tức giận nếu thấy anh ta đang tán tỉnh, vì vậy hôm nay tôi sẽ bỏ qua.
Tối nay tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt Camilla nên đã bỏ qua và quay trở lại Volzard.
[Ta đã trở lại, Reinhardt.]
[Chào mừng ngài trở lại, có vẻ như Amanda-dono và những người khác đã đi ngủ rồi.]
[Amanda-san phải dậy sớm vào buổi sáng.]
[Kent-sama có muốn nghỉ ngơi không?]
[Hmm...Ta sẽ luyện tập ma thuật một chút.]
[Ngài sẽ đến khu huấn luyện đặc biệt sao?]
[Không, không cần, ngay tại đây, lá chắn bóng tối...]
Vào ban ngày tôi đã thử nghiệm nó và có vẻ như tôi có thể mở lối vào không gian bóng tối ở bất cứ đâu.
Nó sẽ hoạt động như một tấm khiên vì nó mở lối vào một không gian khác so với không gian được dùng để lưu trữ và không cho phép ma thuật tấn công thuộc các hệ khác nhau xâm nhập vào đó.
[Tôi hiểu rồi, đúng như mong đợi, Kent-sama.]
[Không, ta chỉ biết cách làm và ta nghĩ mình không thể sử dụng nó nếu không luyện tập tốc độ, phạm vi và vị trí kích hoạt. ]
[Tôi hiểu, nhưng Kent-sama học các kỹ năng của một pháp sư rất nhanh, vì vậy ngài sẽ có thể sử dụng nó ngay lập tức. ]
[Ừ, không sao, nhưng trên thực tế, ta còn có điều gì đó cần suy nghĩ thêm một chút.]
[Huh, đó là gì?]
[Đó là cách sử dụng đòn tấn công của đối thủ, nhưng trước tiên ta nghĩ mình nên làm quen với khiên bóng tối.]
[Kent-sama đang sử dụng đòn tấn công của đối thủ ư? Một ý tưởng thú vị nữa, hãy cho tôi biết khi nào nó hoàn thành nhé.]
Đêm đó, tôi tiếp tục luyện tập sử dụng khiên bóng tối cho đến sáng.
Lúc đầu, tôi cảm thấy mình không thể tạo ra nó hoàn hảo trừ khi chỉ định rõ vị trí và kích thước.
Nhưng nếu chỉ cần tạo ra một kích thước nhất định ở một vị trí nhất định, tôi có thể làm nó trơn tru hơn nhiều.
Ma thuật vẫn mất khoảng 5 giây để kích hoạt, nhưng nó nhanh hơn việc niệm chú.
Tôi sẽ luyện tập điều này hết lần này đến lần khác cho đến khi có thể đặt nó vào vị trí và kích thước mong muốn.
Có vẻ như sẽ mất thời gian để phát triển như một chiến binh, vì vậy để chuẩn bị cho chiến dịch giải cứu, phần pháp sư sẽ nâng cao level gian lận hơn nữa.