Cheat Magician Life That Started From Being Judged Useless

chương 21:hai tay hai hoa? thời kì phổ biến đang đến?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đã được minh oan không phải gián điệp Resenburg, vụ việc được giải quyết và tôi thậm chí còn nhận được sự hợp tác cho kế hoạch giải cứu sắp tới.

Tôi quyết định nhờ họ kí vào giấy đăng kí cho Reinhardt và những người khác, vì đây là một vấn đề lớn.

Ngay khi ba bộ xương xuất hiện từ bóng ghế sofa nơi tôi đang ngồi, Donovan-san đã hoàn toàn bị choáng váng.

"Để tôi giới thiệu. Bộ xương kim loại rắn chắc này là Reinhardt, từng là đội trưởng đội hiệp sĩ. Bộ xương titan mờ đục bên cạnh anh ta là Basten, cựu chỉ huy đơn vị khác. Và bộ xương đen tuyền ở phía bên kia là Fred, cũng là một cựu chỉ huy của một đơn vị."

Cả ba đồng loạt đưa tay phải lên ngực trái, chào theo kiểu hiệp sĩ.

Trông ngầu thật đấy, nhất là khi chào ngay ở sảnh thế này.

"Kent, ta thành thật xin lỗi vì đã yêu cầu cậu quá nhiều điều ích kỷ, nhưng khi một đám quái vật tấn công như hôm nay, liệu cậu có thể hợp tác không?"

"Tất nhiên là tôi sẽ hợp tác, Klaus-san. Volzard là thành phố quan trọng nơi tôi sinh sống, nên việc bảo vệ nó là điều đương nhiên."

"Điều này có lẽ sẽ khiến Kent cảm thấy khó chịu, nhưng ta cảm thấy cần phải cảm ơn công chúa Resenburg."

"Không tốt đâu. Ít nhất thì tôi cũng sẽ khiến ả công chúa độc ác đó khóc một lần."

"Ha ha ha, ta đoán là vậy..."

Tôi không nói ra, nhưng chắc chắn là tôi sẽ khiến cô ta khóc trên giường.

Reinhardt cùng những người khác cũng bắt tay với Klaus-san và Donovan-san.

Phải nói rằng, những chiến binh mạnh mẽ nhất trên chiến trường dường như đều có điểm chung.

Tôi cũng muốn trở thành một người trưởng thành từng trải để có thể hòa nhập vào vòng tròn ấy.

Có vẻ như Reinhardt và những người khác sẽ được cấp một chiếc đai có gắn tấm bảng khắc huy hiệu của hội. Mọi người sẽ đeo nó quanh bắp tay trái trên cùng.

Tuy nhiên, hầu hết những thuần thú sư thông thường đều sử dụng quái vật thay vì ngựa, và có vẻ như Donovan-san chưa bao giờ nghe nói về việc thuần hóa skeleton.

Do đó, mặc dù tôi đã đăng kí cho bọn họ, nhưng nếu người dân nhìn thấy họ, điều đó có thể sẽ gây ra hoảng loạn. Vì vậy tôi quyết định để nhóm Reinhardt tiếp tục hoạt động trong bóng tối như trước.

[Mong rằng một ngày nào đó các ngươi có thể thoải mái đi lại trong thành phố mà không gây ra rắc rối.]

[Buhahaha, miễn là chúng tôi có thể bảo vệ Kent-sama, thì việc ở trong bóng tối hay ngoài ánh sáng cũng không thành vấn đề.]

[Ừ, ta biết Reinhardt sẽ nói thế, nhưng ta vẫn muốn cùng các ngươi đi dạo trong thành phố và khiến người dân ở đây đối xử với chúng ta một cách bình thường.]

[Vậy thì, Kent-sama, nếu ngài giải cứu được các bạn cùng lớp thì ngài sẽ không cần phải giấu giếm năng lực nữa. Đến lúc đó chúng ta có thể suy nghĩ về chuyện đó.]

[ Ừ, phải rồi, cùng làm thôi.]

Nếu thành công cứu được các bạn cùng lớp thì tôi có thể cùng Reinhardt và những người khác đi dạo quanh thành phố.

Rời khỏi phòng khách nơi Klaus-san và Donovan-san đang họp, tôi đi ra trước họ.

Hmmm, sau tất cả, tôi vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng gánh nặng trên vai đã nhẹ đi một chút và mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

Khi tôi đi xuống tầng một của hội, Manon và Muell-san đang đợi tôi ở đó.

"Kent, cậu ổn chứ?"

"Thành thật xin lỗi em, Gilik đã làm điều gì đó thật khủng khiếp..."

"Không sao đâu, xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng. Có vẻ như vết gãy xương đã lành nhờ phép thuật ban phước tớ nhận được khi còn ở trong đoàn lữ hành, và hiểu lầm của Donovan-san cũng được giải quyết. Còn về Gilik-san, em cảm thấy vui vì cậu ta đã nghiêm túc chiến đấu."

"Kent... nhưng chị nghĩ lần này cậu ấy đã đi quá xa lần rồi..."

Như Muell-san nói thì có vẻ hơi quá đáng, nhưng chỉ trích Gilik-san cũng chẳng giải quyết được gì.

"Muell-san thay vì nói những điều không hay về Gilik-san, sao chị không khen em vì đã khiến cậu ấy phải nghiêm túc nhỉ?"

"Kent... Ừm ừm, em đã làm rất tốt."

Foooooo! Muell-san đang ôm chầm lấy tôi!

Tệ quá, Yaksha đang ở rìa tầm nhìn của tôi.

Manon đang trừng mắt nhìn Yaksha trong khi nhìn vào bộ ngực mềm mại của Muell-san.

Gugguuu... Kyururuuuuu...

"Ufufufu, Kent luôn thấy đói bụng nhỉ."

"Uh...Xấu hổ quá đi mất..."

Kuu, vừa được Muell-san ôm, sao bụng mình lại réo lên đúng lúc này cơ chứ.

"Vậy thì chúng ta cùng ăn trưa đi? Cả Manon nữa."

"Em đã khiến mọi người lo lắng, nên hôm nay em..."

"Được rồi, chị đã bảo em đừng làm onee-san này xấu hổ mà, đúng không?"

"Vâng..."

Hyaha-và Muell-san lại giở trò cũ!

Uh, tôi lại bị Manon lườm rồi, nguy hiểm quá, đôi má phúng phính của cô ấy hơi đáng yêu đấy.

Mặc dù vậy, được ăn trưa với cả Muell-san và Manon thì chẳng phải là trong tay tôi là hai bông hoa xinh đẹp hay sao?

Hyah--! Phải chăng sự nổi tiếng cuối cùng cũng đến với tôi? Sự kiện harem bắt đầu rồi sao?

"Ồ, Kent, cậu định đi ăn trưa à? Vậy thì chúng ta cùng ăn trưa với nhau đi, Donovan."

"Chà, ta đã nghi ngờ cậu rất nhiều, nên ta sẽ đãi cậu bữa trưa."

"Không, tôi không bận tâm về điều đó đâu..."

"Đi thôi nào, Kent."

"Có chuyện gì vậy, đi nào."

"Vâng..."

Ah, thật là buồn cười, rõ ràng là buồn cười, hoa ở đâu ra mà cầm hai tay? Còn sự kiện harem thì sao? Yeahhhhh...

Sau cùng thì tôi đã ăn trưa ở quán bar thuộc hội, nhưng tại sao tôi lại bị kẹp giữa Klaus-san và Donovan-san?

Đó là bắt nạt, phải không? Đúng rồi, các người ghét tôi lắm, phải không? Gussun.

Hơn nữa, chủ đề ăn uống lại là câu chuyện về những con skeleton bí ẩn đẩy lùi một nhóm rock ogre.

Cũng bởi họ đang nói chuyện ồn ào nên tôi không cần lo lắng về việc những mạo hiểm giả khác tụ tập xung quanh và tham gia cuộc trò chuyện.

[Kent-sama, đây là là cách để mọi người rõ hơn về chuyện xảy ra gần đây thôi.]

[...Ta hiểu...quan điểm của lãnh chúa và hội về Reinhardt và những người khác. ]

Những kẻ kẹp tôi giữa hai bên chính là những người sẵn sàng giết tôi nếu tôi lỡ lời.

Không, thưa Donovan-san, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy, tôi vẫn đang lắng nghe đàng hoàng.

Không thể chịu đựng được nữa, thôi thì tập trung ăn vậy... Trong khi tôi đang suy nghĩ như vậy thì Manon lại đang ăn một cách ngon lành.

Ánh mắt cô lướt qua ngực của Muell-san... Sao cậu lại nhìn chị ấy bằng ánh mắt đó? Việc ngực của Manon khiêm tốn không phải lỗi cô ấy.

Dù sao đi nữa, nếu là ăn trong lúc căng thẳng thì thịt sẽ tích tụ ở những chỗ không nên.

Mặc dù Manon có dáng người khá mảnh mai, nhưng có vẻ như sẽ tốt hơn nếu cô ấy có thêm chút thịt.

"Kent, cậu đang nghĩ gì đó khiếm nhã à?"

"Tớ không nghĩ gì ngớ ngẩn hay khiếm nhã cả."

"Ừm...Kent là đồ ngốc."

Tôi nên làm gì với sinh vật dễ thương này đây?

Không ổn, Amanda-san sẽ nổi giận mất.

"Có vẻ như Kent và Manon có mối quan hệ tốt nhỉ..."

"Vâng, tụi em đã cùng phụ việc cho người làm vườn vào ngày hôm trước ..."

"Kent là một kẻ biến thái, chị nên cảnh giác khi ở gần cậu ấy."

"Chờ đã... Manon, đó chỉ là tai nạn hoặc hiểu lầm thôi..."

"Kent đã làm gì thế, Manon?"

Tôi tự hỏi Manon sẽ nói gì với câu hỏi bất ngờ đó, tôi nghĩ Muell-san đang gây sức ép lên cậu ấy.

"Không có gì đâu...đó là chuyện không thể tránh khỏi...Tớ chỉ nhìn thấy một chút ..."

"Kent ecchi!"

"Guha...Tớ xin lỗi."

"Kent, kể chị nghe em đã làm gì đi."

Ah, Muell-san đang trừng mắt nhìn tôi...Klaus-san, Donovan-san và những nhà mạo hiểm quanh đó lại thì lại nhìn tôi với ánh mắt ấm áp.

Manon trông có vẻ thờ ơ...Chẳng phải sẽ là tự chuốc họa vào thân nếu họ biết chuyện gì đã xảy ra sao?

"Kent...Cứ đầu hàng và thú tội đi."

"Guu...Ac, thực ra..."

Nếu bị lãnh chúa Volzard ra lệnh, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thú nhận mọi việc.

Khi tôi tan làm, tôi vào phòng tắm để tắm chung với Manon. Nhưng không ngờ cô ấy lại là con gái, sau đó tôi bị cô ấy hất nước nóng vào người cùng với cái chậu tắm bay thẳng vào đầu. Nghe chuyện xong ai nấy đều cười ồ lên.

Thấy chưa, Manon cũng được nhận ánh mắt ấm áp kìa, mặt cô ấy còn đỏ bừng nữa.

Việc tôi nổi bật không phải là xấu sao?

"Uhahaha, Kent, cậu tệ thật đấy."

"Không cần Klaus-san nhắc, tôi tự biết..."

"Uh...tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ...Ah, Donovan-san, làm ơn hãy huấn luyện cho Manon."

"Này Kent, sao tự dưng cậu lại lôi tớ vào chuyện này?"

"Eh? Tớ sẽ giúp Manon nhanh chóng trở lên mạnh mẽ, hãy coi như đó là lời xin lỗi của tớ dành cho cậu."

"Được thôi, nếu đã vậy thì ta sẽ huấn luyện cho cả Manon nữa."

"Chuyện đó..."

"Manon, cô có ý kiến gì về quyết định của ta à?"

"Không, không có gì...Cảm ơn ngài."

Uhyahyah, thấy chưa Manon-chan, đây là quả báo khi nguyền rủa người khác đấy.

Gufufufu, cậu đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt rơm rớm nước mắt thế, cậu không thoát được khỏi Donovan-san đâu...Mà đến tớ cũng chẳng thoát được nữa là cậu...

"Donovan, việc luyện tập rất tốt, nhưng hôm nay đám rock ogre đã tấn công nơi đây. Vì vậy hãy cho tôi về nhà để báo cho mọi người biết rằng mình đã an toàn."

"Phải rồi, ta quên mất điều đó đấy. Đúng là đám rock ogre đã tấn công vào nơi đây nhưng chúng chưa kịp làm được gì thì đã bị tiêu diệt sạch sẽ hết rồi."

"Tuy không gây thiệt hại gì, nhưng lệnh sơ tán đã được ban, nên nếu cậu không về nhà thì mọi người sẽ lo lắng đấy. Đừng lang thang

lung tung nữa mà hãy về thẳng nhà trọ đi."

Oh, thật may mắn khi buổi học hôm nay đã bị hủy.

"Kent, đừng lo lắng, lần tới ta sẽ chăm sóc cho cậu."

"Vâng...cảm ơn ông"

Đến cuối cùng tôi vẫn chẳng thể thoát khỏi ông ấy.

Được rồi, trước mắt cứ quay về nhà trọ báo cho Amanda-san biết rằng tôi an toàn đã.

Tôi tạm biệt Manon và Muell-san trước cửa hội và quay trở lại nhà trọ.

Kể từ khi lệnh sơ tán được dỡ bỏ, các cửa hàng bắt đầu mở cửa trở lại và mọi người quay trở lại đường phố.

Có vẻ như quán ăn của Amanda-san cũng đã mở cửa, tình trạng đông đúc vào giờ ăn trưa cuối cùng đã giảm bớt.

"Amanda-san, cháu về rồi đây."

"Oh, Kent, có vẻ cháu vẫn an toàn nhỉ."

"Vâng, cháu ở trong hội nên không có gì nguy hiểm xảy ra cả."

"À đúng rồi, cháu đã ăn trưa chưa?"

"Vâng, cháu đã ăn với mọi người trong hội rồi. Amanda-san, cháu đang định đi xem trang trại livre có bị thiệt hại gì không."

"Nhắc mới nhớ, cháu mắc nợ họ khá nhiều đấy. Ta hiểu rồi, đi cẩn thận nhé."

"Vâng, cháu sẽ quay lại trước bữa tối. Cháu đi đây!"

Tôi từ chối Amanda-san và đi đến đồn trú Lastock thay vì trang trại livre.

Tuần trước tôi vừa đột nhập vào nơi đây, sau đó thì không còn đi xem tình hình nữa nên tôi khá lo lắng về tình trạng của lớp trưởng.

Thứ hai là phải suy nghĩ về phương thức và thời điểm liên lạc với Ayako-sensei.

Nếu bạn đi vào bóng tối từ một con hẻm vắng người, bạn có thể đến Lastock trong tích tắc.

Tôi đã từng đến đây nên không cần phải thông qua Fred nữa.

Tại sân tập của đồn trú, việc huấn luyện vẫn được chia thành hai bên: hiệp sĩ và pháp sư, và cường độ tập luyện vẫn được duy trì như trước đó.

Tôi chỉ liếc nhìn thoáng qua, nhưng không thấy có gì thay đổi đáng kể trong tuần qua.

[Reinhardt, ngươi có cảm thấy gì bất thường không?]

[Không, nhìn không khác gì lần trước là mấy. Ý tôi là, họ không giống Kent-sama, người có thể sử dụng khả năng tự hồi phục, nên sẽ không thể mạnh lên trong một khoảng thời gian ngắn được.]

[Uhm, thường thì sự mệt mỏi, những cơn đau nhức, các vết thương không phải là thứ dễ dàng biến mất chỉ trong một thời gian ngắn.]

[Vâng, do những giới hạn đó nên họ cũng không thể tăng cường luyện tập hay tiến bộ nhanh chóng được.]

[Vấn đề là, chẳng phải ma thuật của tên anh hùng đó đã cải thiện hơn trước rất nhiều sao?]

[Đúng vậy, có vẻ như cậu ta có rất nhiều tố chất.]

Chết tiệt, đó cũng là một chỉnh sửa dành cho trai đẹp sao? Dù sao thì tôi cũng là một người có may mắn trong ma thuật nên không thể phàn nàn gì về điều đó được.

Vì vậy tôi sẽ thường xuyên luyện tập ma thuật của mình.

Thay vào đó, tôi sẽ hoàn thành mục đích của ngày hôm nay.

Đi ngang qua sân tập, trước tiên tôi đi gặp Ayako-sensei.

Ayako-sensei, người sở hữu ma thuật thuộc tính đất, hôm nay vẫn đang luyện tập ma thuật tại một sân tập giống như công trường xây dựng.

Giống như tuần trước, họ nhồi đất sét nhão với nước vào khuôn, tạo hình, sau đó niệm thần chú ma thuật.

"Mana, oh mana, oh mana cai quản thế giới, hãy tập hợp, tập hợp, tập hợp trong tay ta và thổi hồn vào đất, thổi hồn, thổi hồn vào đất, cứng cáp lên!"

Đúng như dự đoán, có vẻ như người từng mơ ước trở thành giáo viên tiếng Anh rất thích thú với điều này và ma thuật được kích hoạt bằng câu thần chú một cách trôi chảy.

Khi hiệu ứng kết thúc, hiệp sĩ Resenburg sẽ dùng búa đập vào đó để kiểm tra tay nghề.

Một âm thanh khô và cứng rắn vang lên.

"Um, không có vấn đề gì về độ cứng và độ đồng đều, đây là một kết quả tốt, và sau đó hãy làm việc nhanh hơn một chút."

"Vâng, tôi hiểu."

Gununu...Tôi tự hỏi cách nói chuyện kiêu ngạo này là sao.

Tôi vô cùng tức giận, hắn nghĩ mình là ai mà nói chuyện như vậy?

Nhân tiện, Funayama hẳn phải ở đây, nhưng... Oh, cậu ta kia rồi.

Wow, một tuần đã trôi qua, trước mặt tôi bây giờ là hình ảnh Funayama gầy gò, ốm yếu.

"Mana, oh mana, oh mana ... oh, oh, mana cai quản thế giới ... ga, tập hợp, tập hợp ... tập hợp trong tay ta, ... vào, thổi hồn vào đất ... thổi hồn, thổi hồn ... vào, thổi hồn vào đất, ha, ha, cứng cáp lên!"

Tôi chưa bao giờ sử dụng thần chú để niệm phép, nhưng tôi thấy rằng thần chú của Funayama niệm không hiệu quả.

Quả nhiên, không giống như khi kiểm tra sản phẩm của Ayako-sensei. Búa của hiệp sĩ, thay vì phát ra âm thanh khô khốc, lại chìm vào đó với một tiếng ướt át.

"Trước hết, cái này vô dụng! Ngươi đã thử bao nhiêu lần rồi! Cái đầu đó có phải đồ trang trí không? Ta có nên xé nó ra không? Nhìn này!"

"Gya ... Uga ... Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, Gua ...Làm ơn tha cho tôi... làm ơn..."

Wow...Tôi tự hỏi đó có thực sự là Funayama không, hiệp sĩ đó hầu như không đánh cậu ta bằng một cây gậy gỗ và cậu ta trông như một chú rùa đang cầu xin tha thứ một cách yếu ớt.

Lần trước tôi đến, cậu ấy vẫn còn tỏ ra chống đối, nhưng bây giờ tôi không thể nhìn thấy bất kì sự kháng cự nào còn sót lại.

Tôi đã yêu cầu họ chỉnh đốn Funayama, nhưng tôi nghĩ là hơi quá đáng rồi.

Chuyện gì đã xảy ra trong tuần qua vậy?

[Thưa Kent-sama, có lẽ cậu ta đang bị đưa ra làm gương cho mọi người.]

[Làm gương? Ý của ngươi là sao?]

[Chẳng phải cậu ta là kẻ đáng ghét và nổi bật nhất ở đây sao?]

[Đúng vậy, cậu ấy là học sinh có vấn đề nhất trong lớp ta, và ngay sau khi được triệu hồi, cậu ấy còn bị Camilla ném đi nữa.]

[Họ đang sử dụng bạo lực để cho những người khác biết rằng họ không thể chống lại những người ở Resenburg, và nếu họ nổi loạn, sẽ chỉ có một kết cục đang chờ họ ở phía trước.]

[Mặc dù vậy, ta tự hỏi Funayama có thể trông như thế này chỉ trong một tuần sao...]

[Kent-sama, có thể đó là tác dụng của 'vòng tay nô lệ'.]

[Ra vậy, vì chiếc vòng tay nên họ không thể tấn công những hiệp sĩ phải không?]

[Có lẽ họ chỉ có thể thể hiện sự chống đối của mình bằng lời nói.]

Quả thật, Funayama khỏe hơn người thường mà không cần dùng cường hóa thể chất, nên cậu ta hoàn toàn có thể chống đối ở một mức độ nào đó, nhưng bởi tác dụng của chiếc vòng tay đó không cho phép cậu ấy tấn công những người khác.

Nếu Funayama không thể chống cự thì những người duy nhất có thể tìm cách chống đối sẽ là anh chàng đẹp trai hoặc lớp trưởng nhưng cả hai đều bị mắc kẹt trong bẫy mật ong và phòng khám.

Tam công chúa đó có tính cách tồi tệ nhất, nhưng cô ta lại rất thông minh.

Trong khi suy nghĩ như vậy, Funayama lại bị đánh.

"Xin hãy dừng lại! Ngay cả khi ngài đánh cậu ta nhiều như vậy thì em ấy cũng sẽ không niệm chú tốt hơn đâu."

"Mày định làm gì?"

Oh, Ayako-sensei, ngay cả khi lần đầu tiên vào lớp, cô đã bị Funayama bắt nạt nhưng cô vẫn định bảo vệ cậu ta sao?

Ayako-sensei, cô cũng trở thành thiên thần thực sự rồi sao?

"Làm ơn, Funayama-san không được cung cấp đầy đủ về thức ăn và thể chất, tinh thần em ấy cũng đang yếu. Trong tình trạng hiện tại, em ấy không thể kích hoạt ma thuật tốt được."

"Đừng hòng được nuông chiều! Những kẻ chiến đấu với quái vật sẽ sử dụng ma thuật để chiến đấu ngay cả trong tình huống phút chót. Nếu mày không thể sử dụng ma thuật ở cấp độ này, hãy chuẩn bị tinh thần bị quái vật ăn thịt đi. Đủ rồi. Nhìn này, hãy bắt đầu lại từ đầu."

"Gugyaa..."

Hiệp sĩ đập mạnh vào lưng Funayama bằng một cây gậy gỗ.

Wow, trông cậu ta có vẻ đau đớn, cảm giác như hắn ta không hề nương tay chút nào vậy.

"Này, hay là để tôi niệm phép còn Funayama sẽ tập trung đổ đầy khuôn bằng đất được không?"

Ra vậy Ayako-sensei, người có dáng nhỏ nhắn như trẻ con, không giỏi lao động chân tay, nhưng lại niệm phép rất giỏi.

Mặt khác, Funayama không giỏi niệm phép, nhưng thân hình thì to lớn đến mức vô dụng, vậy chẳng phải việc họ thành một đội là ý tưởng hay sao?

"Mày có điên không? Nếu làm vậy, một người sẽ bị kẹt và người kia không thể làm việc một cách hiệu quả. Tất cả những gì chúng tao cần là một pháp sư chính thức, không phải kiểu nửa mùa! Mau quay lại làm việc đi!"

"Huh, huh..."

Chết tiệt...Tên hiệp sĩ kia mới thật sự điên rồ.... Nhưng tôi không nghĩ có lý do gì để hắn ta nói như vậy.

Theo kế hoạch của Ayako-sensei, nếu Ayako-sensei biến mất, giá trị của Funayama sẽ biến mất theo.

Funayama, mất hết tinh thần nổi loạn, gần như chẳng còn giá trị gì vào lúc này.

[Reinhardt, pháp sư chẳng phải là một dạng phân công lao động sao?]

[Phụ thuộc vào thời điểm và trường hợp. Ví dụ, khi xây dựng một tòa nhà lớn, chúng ta quyết định địa điểm làm việc và hướng tới hoàn thành bằng cách phân công lao động, nhưng việc mỗi người tự sản xuất các bộ phận như vậy là điều bình thường.]

[Ừm...Ngươi không phải là pháp sư trừ khi ngươi có thể sử dụng ma thuật.]

[Đúng vậy.]

Phương pháp đào tạo pháp sư của Resenburg có thể đúng, ngay cả khi phương pháp đó có vấn đề.

Mặc dù vậy, ngay cả khi tôi cố gắng liên lạc với Ayako-sensei thì bãi tập này quá trống trải và có nguy cơ bị đám người hiệp sĩ phát hiện.

Xét cho cùng, có vẻ như không còn cách nào khác ngoài việc chờ cô ấy trở về ký túc xá và ở một mình.

[Thưa Kent-sama, liên lạc với người này bằng thư thì sao? ]

[Ý kiến hay đấy, nếu chỉ đưa thư thì ta không phải mất nhiều thời gian nữa.]

[Nếu là thư, ngài có thể để lại cho Fred và nhờ anh ấy đặt nó vào một nơi mà cô ấy có thể nhìn thấy vào đúng thời điểm. ]

[Vậy là ta không cần phải để ý đến thời gian nữa.]

[Ngoài ra, chữ viết trong thế giới của ngài khác với những chữ viết ở nơi này mà, đúng không?]

[Đúng vậy! Nếu ta viết nó bằng tiếng Nhật, họ không thể đọc được nội dung ngay cả khi bức thư bị phát hiện.]

[Nhưng nếu bị lộ, người đó sẽ bị theo dõi và kế hoạch giải cứu của ngài có thể bị sai sót. ]

[Ừm, nếu ở một nơi mà họ không thể nhìn thấy lá thư, ừ đúng, ta phải đảm bảo rằng họ không thể tìm thấy nó.]

Tôi quyết định liên lạc với Ayako-sensei bằng thư trước.

Tôi bắt đầu suy nghĩ về nội dung bức thư.

Nếu nghĩ kĩ thì tôi chưa bao giờ viết thư cả, tôi nên làm gì đây?

Trước tiên, bạn viết gì, lời chào theo mùa? Hôm nay là ngày đẹp trời... phải không?

Hmm...Ước gì tôi có thể sử dụng internet vào lúc này.

Thôi kệ đi, hãy nghĩ về bức thư sau khi trở về Volzard.

Sau đó, tôi đến phòng khám nơi lớp trưởng đang ở nhưng có dấu hiệu cho thấy có gì đó không ổn ở đây.

"Tại sao người không thể giúp con tôi? Con của Marie đã được giúp đỡ, tại sao...hãy giúp chúng tôi, hãy giúp con tôi nữa..."

"Đừng quá đáng, thánh nữ đã chữa trị cho họ đến kiệt sức rồi."

"Không...trở lại đi, con tôi, trở lại, không!"

Tiếng hét của một người phụ nữ vang vọng trong phòng khám.

Khi tôi vội vàng nhìn vào phòng khám, lớp trưởng đang nằm trên ghế sofa với khuôn mặt xanh xao, trên bàn khám là một bé gái khoảng ba, bốn tuổi.

Qua bóng lưng của cô bé, tôi cố gắng chạm vào lưng bé gái nhưng không cảm nhận được nhịp tim.

Tôi vội vàng sử dụng ma thuật trị thương, nhưng tôi không cảm thấy nó hiệu quả với cơ thể cô bé.

Cơ thể cô bé vẫn còn hơi ấm, nhưng tim cô bé đã ngừng đập?

Lúc đó tôi nghĩ mình sẽ xoa bóp tim...nhưng để làm vậy, tôi phải ra khỏi bóng tối.

Lớp trưởng dường như đã ngất xỉu, nhưng có nữ trợ lý ở đó, nên tôi sẽ bị nhìn thấy.

[Chết tiệt, ngay cả khi có sức mạnh, chẳng lẽ ta không thể giúp được một cô bé sao! ]

[Thưa Kent-sama, nếu tim ngừng đập, tôi không nghĩ là ngài có thể làm gì thêm nữa...]

[Không biết ta có thể làm được gì không... Nếu ta có thể khiến tim cô bé đập lại, ta vẫn còn hi vọng... ]

[Kent-sama...bất kể ngài có sử dụng ma thuật mạnh mẽ đến đâu...]

[Là nó! Ta có ý này! ]

Tôi có thể đi đến bất cứ đâu trong bóng tối.

Vì vậy, tôi đưa tay vào bên trong cơ thể cô bé và nắm lấy trực tiếp trái tim của cô bé để di chuyển nó.

[Quay lại đây! Đừng đi nữa! Quay lại đây! ]

Tôi truyền toàn bộ ma lực của mình qua bàn tay đang nắm lấy tim và kêu gọi linh hồn của cô bé vẫn đang lang thang gần đó quay trở lại.

Cảm giác chạm vào nội tạng của người thật kinh khủng, nhưng tôi vẫn tập trung vào việc chữa trị.

Bỗng nhiên, tôi hướng mắt về phía cửa phòng khám, và linh hồn của cô bé xuất hiện.

[Nii-chan gọi em sao?]

[Đúng vậy, quay trở lại cơ thể của em nào.]

Cô bé che mặt và lắc đầu, không biết có nên quay lại hay không.

[Em không thích... Nếu em quay lại, sẽ lại đau đớn, đúng không?]

[Nếu em không quay lại, em sẽ không thể gặp mẹ của em.]

[Anh không thích điều đó chút nào!]

[Vậy thì em hãy trở lại cơ thể của mình, anh sẽ giúp em cảm thấy dễ chịu hơn.]

[Thật sao...?]

[Ừ, anh hứa, em sẽ sớm khỏe lại và gặp lại mẹ của mình.]

[Ừm...vâng, vậy em sẽ quay lại, đó là lời hứa, chữa khỏi cơn đau. ]

[Ừ, anh hứa.]

Khi tôi gật đầu, cô bé mỉm cười và nhanh chóng quay trở lại cơ thể mình.

Ngay sau đó, tim của cô bé đập lại trong tay tôi.

[Được rồi, anh sẽ cố gắng hết sức, anh sẽ chữa khỏi bệnh cho em ngay!]

Rút tay ra khỏi người cô bé, tôi đặt tay lên lưng cô bé và rót hết ma lực để kích hoạt ma thuật trị thương trên người cô bé.

Không giống như lúc đầu, tôi có thể cảm nhận được rõ lượng ma lực đang lưu thông khắp cơ thể cô bé.

Tôi thấy tim đập và nhịp thở của cô bé dần trở nên ổn định.

Nếu như vậy thì sẽ ổn thôi.

[Kent-sama...]

[Xin lỗi, ta nghĩ ta không thể làm gì thêm nữa...Ta sẽ quay lại Volzard...]

Có vẻ như ma lực đã bị cạn kiệt bởi việc điều trị và một cơn mệt mỏi khủng khiếp ập đến.

Tôi quay trở lại con hẻm phía sau ở Volzard, nhưng không thể quay lại nhà trọ và ngất xỉu.

Truyện Chữ Hay