Buổi sáng ở đồn điền Livre bắt đầu từ rất sớm. Công việc hái quả diễn ra trước lúc bình minh và kéo dài đến tận trưa.
Chính vì lý do này mà công việc ở trang trại Livre là ăn ở tại chỗ. Trước bình minh, chủ trang trại, Bruno-san, sẽ đến đánh thức những người được thuê.
"Kent-sama, Kent-sama, sắp đến giờ rồi!"
"Ummm ... Fugi! Ugaaaaaaa ... Igiii ..."
Vào sáng ngày thứ ba sau kể từ lúc tôi bắt đầu làm việc, tôi được Reinhardt đánh thức dậy. Tôi cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi và cơn đau cơ liên tục hành hạ cái thân xác nhỏ bé của tôi.
Livre có vị như sự kết hợp giữa nho và kiwi, nhưng hình dạng lại giống với cà chua bi. Công việc hái quả đòi hỏi thu hoạch chúng bằng tay từ trên cây.
Cứ lặp đi lặp lại việc hái quả cho đến khi giỏ trên vai đầy ăm ắp rồi mới đổ chúng vào thùng lớn.
Điều đó là quá sức với một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn.
Khi còn ở Nhật Bản, tôi chưa bao giờ làm bất kì công việc chân tay nặng nhọc nào, nên ngày đầu tiên tôi đã bị đau nhức cơ bắp kinh khủng.
Sáng ngày thứ hai, cơn đau cơ dữ dội đến mức tôi không thể nhúc nhích được, tôi đã tạo ra những cử động kì lạ trong khi rên rỉ, điều đó khiến những người khác vô cùng kinh ngạc.
Tuy nhiên, tôi đã sử dụng ma thuật chữa lành cùng với việc tự hồi phục để giãn cơ và thoát khỏi cơn đau này.
Vậy nên sáng nay, tôi quyết định nhờ Reinhardt đánh thức mình dậy sớm hơn một chút để hoàn thành bài tập giãn cơ tự chữa lành.
"Uhh... ku, gii... haa... fuu..."
Mặc dù cố gắng kiềm chế, tôi vẫn vô tình phát ra những tiếng rên rỉ. Nhưng những người khác được thuê dường như cũng mệt mỏi vì công việc hàng ngày nên họ vẫn đang say giấc.
"Kent-sama, dậy cùng mọi người không phải là tốt hơn sao?"
"Không, không tốt chút nào! Ta đang làm việc kém hiệu quả hơn những người khác rất nhiều, vì vậy ít nhất hiện tại ta phải cố gắng để sớm bắt kịp được tiến độ chung."
Một số người được trang trại thuê bằng tuổi tôi, nhưng họ trông khỏe hơn và quen với công việc lao động chân tay hơn tôi nhiều.
Thực tế, khi tôi đến xin việc, Bruno đã do dự vì sức khỏe của tôi quá yếu.
Nếu tôi lấy lý do từng đi cùng đoàn buôn từ phía tây chẳng hạn, có thể họ sẽ cho tôi làm việc vì thương hại, nhưng tôi không muốn ảnh hưởng đến công việc của họ.
Mặc dù vậy, ngày đầu tiên, cách làm việc của tôi còn tệ hơn những người khác và năng suất cũng chênh lệch đáng kể. Hôm qua tôi đã cải thiện được khá nhiều, nhưng vẫn còn chậm hơn so với mọi người. Hôm nay, tôi muốn làm việc giống như những người khác, thậm chí còn muốn vượt qua họ.
Việc dậy sớm thế này cũng nhằm mục đích giúp tôi hừng hực khí thế trước khi bắt đầu một ngày mới. Sau khi khởi động làm nóng cơ thể, tôi bước ra ngoài giếng để rửa mặt.
Mặc dù đang là ở giữa tháng chín, ban ngày trời vẫn đủ nóng để khiến người ta đổ mồ hôi, nhưng sáng sớm và chiều tối có gió mát thổi về, tạo cho con người ta một cảm giác dễ chịu và sảng khoái.
Trong lúc rửa mặt ở giếng, tôi bắt gặp Bruno-san đi từ tòa nhà chính ra để đánh thức mọi người. Vẫn chưa đến giờ mặt trời mọc, Bruno-san sử dụng một ma cụ để chiếu sáng xung quanh, nhưng tôi thì không cần.
"Chào buổi sáng, Bruno-san."
"Ồ, Kent, cậu dậy sớm thế? Vẫn còn sớm chán mà!"
"Vâng, hôm nay tôi dậy sớm để cố gắng hết sức làm việc chăm chỉ để không thua kém mọi người."
"Ồ, cậu quả là một người đáng tin cậy, tôi rất kì vọng vào cậu đấy."
"Vâng!"
Khi còn ở Nhật Bản, tôi không giỏi dậy sớm cho lắm nên thường hay đi học trễ và ngủ gật trong lớp.
Không phải vì tôi thức khuya, mà đơn giản là tôi chỉ muốn ngủ thôi. Tôi dành cả ngày để ngủ bất cứ khi nào có cơ hội.
Tất nhiên, kết quả học tập của tôi ở trường rất kém và bố mẹ cùng thầy cô luôn phàn nàn với tôi về điều đó. Nhưng kể từ khi đến đây, thật kỳ lạ là tôi không hề thấy buồn ngủ, dù chỉ là một chút.
Điều này có thể liên quan đến thuộc tính ma thuật mà tôi đang có.
Hôm nay là ngày làm việc thứ ba, những người khác dường như đang bắt đầu làm việc với sự mệt mỏi trên cơ thể, ai cũng có vẻ buồn ngủ và động tác không còn nhanh nhẹn như trước nữa.
Nếu đúng như vậy, có lẽ hôm nay tôi sẽ bắt kịp mọi người...không thậm chí là vượt qua tất cả bọn họ.
Ngoài ra, dù mới làm việc được ba ngày, nhưng tôi cảm thấy dường như mình đã có thêm một chút cơ bắp.
Thôi, chuyện đó không quan trọng. Không giống những người khác, tôi đang tràn đầy sức lực để sẵn sàng làm việc cho một ngày mới.
Kết quả là tôi đã hái được nhiều nhất trong khoảng thời gian trước bữa sáng, nên Bruno-san đã dành lời khen cho tôi.
"Ồ, hóa ra Kent là người hái được nhiều nhất sáng nay à, cậu làm tốt lắm!"
Cha của Bruno-san, ông Dino, hiện đã nghỉ hưu, cũng khen ngợi tôi. Ngày đầu tiên, mặt tôi mệt mỏi thấy rõ, nên giờ được khen thì cũng vui.
"Vâng, ban đầu tôi hơi lo lắng, nhưng giờ thì đã quen tay rồi, không sao cả."
"Ồ đúng rồi, đúng rồi, thật đáng tin cậy... ôi đau quá..."
"Ông không sao chứ?"
"À... không sao, ổn mà, ưm, cái lưng này..."
Dino bị ngã từ thang trong lúc tỉa cành cách đây hai năm và kể từ đó ông ấy luôn bị đau lưng.
"Già rồi khổ lắm, Kent. Chẳng phải sáng hôm qua cậu còn rên rỉ vì đau cơ à? Dù có ốm đau gì thì ta cũng không thể thắng nổi đám trẻ các cậu... "
Không, trong trường hợp của tôi, cơ thể của tôi có khả năng tự hồi phục nhanh hơn người bình thường rất nhiều nhờ tác dụng mà thuộc tính ánh sáng đem lại. Nhưng ngay cả như vậy thì việc chứng kiến Dino bị đau lưng trông có vẻ rất khó chịu khiến tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
"À ... Dino-san, trước đây cháu từng học việc ở chỗ của một thầy thuốc, nên cháu biết một chút về massage. Nếu ông không phiền, cháu có thể massage nhẹ cho ông sau bữa trưa không?"
"Không, Kent cũng mệt rồi, nên cứ nghỉ ngơi đi."
"Vậy thì, nếu cháu có thể massage nhẹ nhàng một chút thì sao?"
"Um... ừm, nếu cậu đã nói vậy thì lão già này đành phải làm phiền cậu rồi."
Thành thật mà nói, nếu đó là cơ thể của tôi, nó sẽ tự phục hồi dần theo thời gian nhưng tôi không chắc liệu tôi có đủ khả năng chữa lành vết thương và cơn đau của người khác hay không.
Vì vậy, tôi cần phải suy nghĩ xem làm thế nào để cải thiện tình trạng đau lưng của Dino-san mà không khiến nó trở nên tồi tệ hơn.
Công việc hái quả tiếp tục cho đến trưa với một bữa ăn sáng ở giữa.
Sau bữa trưa, mọi người có một giấc ngủ trưa dài, sau đó là công đoạn chế biến rượu hoa quả cho đến tận tối.
Trong thời gian nghỉ trưa này, tôi đã massage lưng cho Dino-san.
Tôi nhờ ông ấy nằm xuống chiếc ghế dài, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên thắt lưng của Dino-san.
Với hình ảnh xoa dịu cơn đau cơ của ông ấy, tôi ấn nhẹ bằng lòng bàn tay và lặp lại thao tác.
Không giống như cơ thể của mình, tôi không biết liệu nó có được chữa lành hay không, một nỗi lo lắng khủng khiếp ập đến trong tôi khiến cho những giọt mồ hôi lạnh toát ra.
"Ồ, cảm giác ấm áp và dễ chịu, ồ, thật tuyệt..."
"Vậy thì tốt... Cháu sẽ xoa bóp thêm một chút nữa."
"Ồ, cảm giác dễ chịu đến mức ta sắp ngủ gật mất rồi..."
Sau 20 phút xoa bóp, Dino-san ngủ thiếp đi.
"Kent, ta cảm thấy khoẻ hơn rồi, cứ đi nghỉ ngơi đi, chiều cậu còn phải làm việc nữa."
"Vâng, vậy thì..."
Khi Bruno-san bảo vậy, tôi cũng quyết định quay lại ký túc xá để chợp mắt một lát.
Theo múi giờ Nhật Bản thì tôi có khoảng hai tiếng để ngủ trưa, vì vậy tôi có thể nghỉ ngơi thoải mái. Người ta nói rằng ba tháng bảy, tám, chín là thời điểm nóng bức nên mọi người thường có thời gian nghỉ trưa để tránh nắng.
Dù có ngủ trưa muộn hơn mọi người thì tôi cũng không cần lo ngủ quên vì đã có Reinhardt luôn ở bên cạnh mình.
"Reinhardt, đánh thức ta dậy sớm một chút vào buổi chiều nhé."
"Để đó cho tôi Kent-sama, ngài cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi!"
Sau khi ngủ trưa, tôi được Reinhardt đánh thức dậy và đang chuẩn bị cho công việc buổi chiều thì Dino-san, người trông có vẻ đã khoẻ hơn đang chạy lại gần chỗ tôi.
Dino-san, chạy nhiều như vậy có ổn không nhỉ?
"Kent, Kent, Kent! Cậu thật là tuyệt vời, Kent!"
"Này, Dino-san, nếu ông chạy nhiều như thế..."
"Không sao cả, cái hông đau nhức ấy giờ hết rồi, xem nè, xem nè!"
Dino-san, vừa cười toe toét vừa lắc hông và bắt đầu nhảy.
Ah, có vẻ như phương pháp điều trị đầu tiên đã hiệu quả.
"Tuyệt, cháu nghĩ rằng nó đã có tác dụng tốt lên cơ thể của Dino-san."
"Thật tốt vì bây giờ ta không cần phải đến phòng khám ở Volzard nữa, nhưng chỉ cần một lần massage mà hiệu quả lại tốt đến vậy sao."
"Không, không phải... Chỉ là tình cờ thôi ạ..."
Ồ... Liệu tôi có làm quá trớn không nhỉ, hay là tôi đang bị nghi ngờ...?
"Kent, ta xin lỗi, nhưng trước khi bắt đầu công việc buổi chiều, cậu có thể massage đầu gối cho vợ của ta được không..."
"À...ừm, ừm, không vấn đề gì, nhưng cháu không chắc là nó sẽ đem lại hiệu quả như Dino-san đâu."
"Ta hiểu điều đó, nhưng mong rằng tình trạng của bà ấy có thể khá hơn một chút."
"Được thôi, vậy thì cháu sẽ thử xem sao."
Vợ của Dino-san, Maya-san, kể rằng bà ấy bị đau đầu gối từ cú ngã vào năm ngoái. Điều đó khiến cho hiện tại bà ấy phải đi lại bằng nạng.
Tôi đến nhà chính của gia đình Bruno-san và massage đầu gối cho Maya-san tại phòng khách.
Phương pháp massage giống với Dino-san, dùng cả hai bàn tay ôm lấy đầu gối của Maya-san, ấn nhẹ nhàng rồi thả ra.
Tôi cố gắng massage mỗi chân trong 15 phút, tổng cộng cả hai chân là 30 phút, nhưng vẫn chưa cảm nhận được hiệu quả.
"Ah ... thế nào rồi ạ ..."
Tôi hỏi Maya-san sau khi massage xong, bà ấy đứng dậy khỏi ghế, thử gập duỗi đầu gối tại chỗ, sau đó bật khóc nức nở.
"À ừ ... cháu xin lỗi, có phải nó không hiệu quả không?"
"Yeah, cảm giác khác hẳn, không hề đau chút nào, ta vui quá, vui quá... Nhìn này, ta có thể đi lại tự do mà không cần phải mang nạng nữa!"
"Ồ! Maya!"
"Anh!"
Nhìn Dino-san và Maya-san hạnh phúc ôm chầm lấy nhau, khiến tôi cũng vui lây.
"Quả nhiên, Kent-sama có vẻ như sở hữu kĩ năng trị liệu phi thường."
"Uh, lần này thì hiệu quả thật, nhưng cháu thực sự không cảm nhận được gì cả, và cũng không biết liệu nó có hiệu quả trong tương lai hay không."
"Thôi nào đừng khiêm tốn như thế chứ! Biết đâu tương lai cháu lại là một thầy thuốc nổi tiếng thì sao!"
"Mặc dù vậy, cháu vẫn còn nhiều chuyện phải lo lắm ạ."
Được chứng kiến niềm vui của người khác mỗi ngày, tôi nghĩ rằng việc trở thành thầy thuốc cũng không đến nỗi tệ. Nhưng trước đó tôi cần phải trả thù được Camilla cái đã.
"Vậy thì tạm biệt, cháu xin phép quay trở lại làm việc."
"Kent! Hôm nay cậu không cần phải làm việc gì thêm đâu, cứ ở lại đây đi."
"Không, không được, nếu tôi mà nghỉ thì sẽ gây phiền phức cho mọi người mất."
"Tùy cậu thôi!"
"Sao con không để chúng ta giúp một tay nhỉ, cũng phải được một thời gian rồi ta chưa làm việc đó."
"Vậy thì, chúng ta sẽ cho các con thấy kỹ năng của bọn ta thời còn trẻ ... Nào Kent, đi thôi."
"Vâng!"
Công việc chuẩn bị buổi chiều diễn ra sôi nổi với sự tham gia của Dino-san và Maya-san. Dino-san vui vẻ hóm hỉnh, còn Bruno-san lúc đầu thì có vẻ nghi ngờ, nhưng khi nhận ra cơn đau lưng của cha mình thực sự được chữa khỏi, anh ấy đã chuyển sang biểu cảm nhẹ nhõm.
Công việc chuẩn bị bao gồm việc lấy hạt ra trong khi nghiền nát quả livre, vắt lấy nước bằng máy vắt, sau đó chuyển sang thùng lớn, thêm men và để chúng bắt đầu lên men.
Sau đó, bã sẽ được loại bỏ, các thùng được đóng nắp lại và để yên trong khoảng ba năm trước khi có thể uống được.
Công đoạn tách hạt khi nghiền nát quả livre đòi hỏi sức mạnh của bàn tay, còn công đoạn chuyển nước lại phụ thuộc vào đôi chân. Dino-san đã hướng dẫn tôi một vài mẹo, nên tôi cảm thấy mình có thể làm việc khá hiệu quả, không giống như hôm qua.
Những người khác dường như cũng đã nhìn và nghe thấy tôi được hướng dẫn, nên công việc hôm nay hoàn thành sớm hơn thường lệ.
Sau khi tan làm, tôi tắm rửa sạch sẽ cơ thể và thưởng thức bữa tối đã được dọn sẵn ra trước đó.
Bữa ăn diễn ra trên một bàn lớn ở góc nhà kho. Có tới 20 người gồm gia đình của Bruno và những người làm thuê đang có mặt ở đây.
Dino-san vẫy gọi tôi.
"Này Kent, lại đây, ngồi cạnh ta này."
"Ăn nhiều vào để mai lấy sức còn làm việc!"
"Vâng, cháu cảm ơn ạ!"
Chỉ là một bữa ăn bình thường gồm thịt và rau hầm, bánh mì, phô mai, khoai tây và ngô luộc, nhưng tôi lại cảm thấy chúng có hương vị rất ngon khi được ăn cùng mọi người.
Bên cạnh đó, Dino-san và Maya-san còn vui vẻ chiêu đãi tôi, nên tôi cảm thấy bữa ăn thậm chí còn ngon hơn rất nhiều.
Sau bữa ăn, mọi người nhờ tôi massage cho họ và tôi vui vẻ đồng ý với điều đó.
Tôi rất biết ơn mọi người, vì đối với tôi, đây giống như một cuộc thử nghiệm ma thuật vậy. Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều~
Cuối ngày, tôi lại đi ngủ trên chiếc giường trong căn phòng lớn để chuẩn bị cho ngày mai.
"Kent-sama, hôm nay ngài đã rất cố gắng rồi nhỉ!"
"Cảm ơn Reinhardt, ngươi có thấy mệt không?"
"Tôi không cảm nhận được sự mệt mỏi kể từ ngày mà ngài ban cho tôi cơ thể này."
"Nghe tốt thật nhỉ!"
"...Ta ngủ trước đây, hôm nay là một ngày mệt mỏi với ta."
"Vâng, ngài cứ từ từ mà nghỉ ngơi."
"Ngươi cũng nghỉ sớm đi, mà sáng mai nhớ gọi ta dậy sớm đấy nhé!"
"Rõ, chúc ngài ngủ ngon."
Cũng không tệ khi vừa làm việc vừa thực hành ma thuật trị liệu theo cách này.
Cảm giác như tôi ngày càng quen thuộc hơn với thế giới này.