Sau một tuần làm việc tại nông trại Livre, Bruno đề nghị tôi gia hạn hợp đồng thêm một tuần.
Hơn nữa, vì mức lương hàng ngày được tăng lên 600 Helts nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
Bên cạnh công việc hàng ngày, liệu pháp massage phục hồi mệt mỏi dành cho mọi người rất hiệu quả, giúp cải thiện đáng kể năng suất công việc.
Thôi thì, tôi cũng thấy vui vì công sức của mình được công nhận.
Khi còn ở Nhật, tôi chỉ nhớ rằng mọi người thường xuyên tỏ ra khó chịu với tôi, vì vậy tôi tự hỏi liệu bản thân có nên quay trở lại đó nữa không.
Có vẻ như công việc hái quả livre sẽ gần như hoàn thành vào tuần tới, vì vậy sắp tới tôi sẽ có thêm nhiều thời gian rảnh hơn.
Tôi đồng ý gia hạn thời gian làm việc, nhưng trước đó tôi cần quay về nhà trọ để báo cho Amanda-san một tiếng đã. Vậy nên hôm nay, tôi quyết định dành ngày nghỉ cuối tuần của mình để trở về khu nhà trọ.
Trang trại Livre nằm ở phía bên kia Devil's Forest so với thành phố Volzard, nên cảm giác như tôi đang quay trở lại thành phố lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Tôi vẫn chưa khám phá nhiều về thành phố, nên sau khi báo cho Amanda-san về việc gia hạn hợp đồng, có lẽ tôi sẽ đi chơi một chút vậy!
Và còn một việc nữa là Fred đã quay lại sau nhiệm vụ do thám, nên tôi cần phải lắng nghe báo cáo của anh ấy.
Trước mắt, hãy trở về thành phố và nghe báo cáo của Fred.
[ Fred, ngươi có tìm được vị trí của mọi người không? ]
[ Tôi đã tìm thấy ... nó không xa lắm so với địa điểm triệu hồi ... ]
Địa điểm chúng tôi bị triệu hồi đến là một vùng đất hoang giữa một con sông lớn và khu rừng ma thuật nơi không có ai sinh sống ở đó.
Tôi được biết rằng tất cả các bạn cùng lớp của mình đã được đưa đến đồn trú quân sự ở thị trấn Lastock ở bên kia sông. Mọi người đang được huấn luyện thành lính ở đó.
[ Bọn họ vẫn đang được đối xử tốt phải không? ]
[ Không tốt lắm ... nhưng cũng không đến nỗi tệ... ]
Trước mắt, họ muốn sử dụng chúng tôi như những người lính nên có vẻ như họ sẽ cung cấp một lượng thức ăn và giấc ngủ tối thiểu cho mọi người, nhưng vấn đề là cách đối xử này còn không bằng một người lính bình thường.
[ Nhưng vẫn có một số người được đối xử tốt, đặc biệt là một người được biết đến như thánh nữ ở đó. ]
Ah ... Quả nhiên lớp trưởng là thánh nữ trong mắt bọn họ.
Cũng dễ hiểu bởi những người sở hữu thuộc tính ánh sáng vốn đã hiếm, nay lại càng hiếm hơn những người sở hữu lượng lớn ma lực, nên lớp trưởng thực sự rất quý giá.
Ngoài lớp trưởng, những người có nhiều ma lực, ví dụ như anh chàng đẹp trai ở câu lạc bộ bóng rổ, cũng được đối xử tốt hơn lính thường.
Tôi không biết đây có phải là nguyên tắc trọng dụng nhân tài hay không, hoặc đơn giản là họ chỉ đang cố gắng kéo những người mạnh về với phe mình, nhưng dù sao thì biết lớp trưởng an toàn cũng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước.
[ Thánh nữ nghe có vẻ tuyệt nhưng tôi nghĩ Kent-sama cũng là người tuyệt vời không kém.. ]
[ Không, ta không nghĩ bản thân có thể đem ra so sánh với lớp trưởng, tố chất giữa hai ta quá khác biệt. ]
[ Không ... không phải vậy... ]
Fred được triệu hồi bởi tôi, nên có lẽ đó là lý do tại sao anh ta cảm thấy như vậy, nhưng tôi cảm thấy xấu hổ khi nghe những lời khen từ anh ấy.
[ Vậy ngươi đã tìm được mục đích thật sự của tam công chúa chưa? ]
[ Thật không may ... tôi vẫn chưa nghe ngóng được gì về nó... ]
Trước đó, Camilla Resenburg đã ra lệnh cho cấp dưới biến bạn cùng lớp và giáo viên của tôi thành lính, nhưng cô ta không nói về nơi bọn họ phải đến.
Tuy nhiên, theo báo cáo của Fred, cô ta thường xuyên xem đi xem lại bản đồ của Vương quốc Resenburg và Cộng hòa Landshelt. Có vẻ như ả ta thật sự có ý định tấn công vào nơi đây.
Bây giờ tôi sẽ tạm dừng báo cáo của Fred để lắng nghe báo cáo từ Basten.
[ Basten, lãnh chúa Volzard là người như thế nào? ]
[ Theo điều tra của tôi thì lãnh chúa là một người khá thú vị... ]
Theo Basten kể thì Klaus Volzard, một người đàn ông tầm 40 tuổi và là người đang cai trị Volzard ở thời điểm hiện tại.
Ban đầu, anh trai của ông ấy mới là người thừa kế lãnh địa, còn Klaus là một nhà thám hiểm kiệt xuất. Tuy nhiên, anh trai của ông không may qua đời trong một vụ tai nạn nên Klaus đành phải trở thành lãnh chúa.
Mặc dù không mấy hào hứng nhưng vì không còn ai có thể thừa kế lãnh địa nên ông ấy không còn lựa chọn nào khác là phải tiếp quản nó. Có lẽ do từng là nhà thám hiểm nên Klaus rất quen thuộc với những bí mật đen tối đằng sau thành phố. Ông ấy đã dũng cảm cải cách Volzard để không ai vướng bận vào những việc làm mờ ám của gia tộc và biến Volzard trở thành một thành phố được người dân yêu mến.
[ Ví dụ như ông ta đã cải cách những gì? ]
[ Nghe nói ông ấy đã đặt ra mức lãi suất tối đa cho những người cho vay nặng lãi, hạn chế hoạt động của các sòng bạc, giúp đỡ trẻ em nghèo khó, tiếp cận và giải quyết các khu ổ chuột. ]
[ Tuyệt vời thật đấy, phải không? Nhưng chẳng phải nếu làm vậy sẽ gây thù chuốc oán với rất nhiều người hay sao? ]
[ Đúng là nếu làm theo cách thông thường thì sẽ có nhiều kẻ thù thật, nhưng có vẻ như lãnh chúa có mối quan hệ khá tốt với những người thuộc thế lực ngầm và thuyết phục họ về lợi ích của việc kinh doanh hợp pháp. ]
[ Điều đó nghe hay đấy chứ nhỉ? ]
[ Vâng, tôi nghĩ lãnh chúa đã rất cẩn thận hành động để tránh gây ra những hỗn loạn không đáng có. ]
[ Hmm ... Ta không nghĩ mình có thể sánh được với ông ấy chút nào. ]
[ Tôi thì không nghĩ thế, nếu Kent-sama có những phẩm chất giống với của lãnh chúa thì ngài hoàn toàn có thể sánh ngang với bất kỳ người nào. ]
Nói đúng ra thì đây không phải là sự so sánh giữa một nhà thám hiểm kiêm lãnh chúa của Volzard với một cậu nhóc ngông cuồng đâu.
Tất nhiên, tôi không có ý thù địch gì, ngay cả khi chỉ nghe câu chuyện, tôi cũng muốn ủng hộ ông ấy. Vì vậy, trong một số trường hợp, tốt hơn hết là tôi nên nói cho ông ấy biết tình hình hiện tại và yêu cầu hợp tác.
Sau khi trở về thành phố Volzard, tôi đi thẳng đến nhà trọ của Amanda-san. Thực ra, dậy sớm đã trở thành thói quen của tôi ở trang trại, nên giờ vẫn còn sớm, hôm nay lại là ngày nghỉ nên có vẻ thành phố vẫn chưa nhộn nhịp lắm. Dù hôm nay là cuối tuần nhưng quán Amanda-san vẫn mở cửa như thường.
"Amanda-san, cháu đã trở lại rồi đây!"
"Chào mừng cậu trở lại, Kent, ồ... Cảm giác như cậu khỏe hơn nhiều nhỉ."
"À, chắc là do cháu phải làm việc ngoài trời nhiều nên bị rám nắng đó ạ."
"Cậu đúng là rám nắng hơi nhiều, lúc mới đến đây cậu trông hệt như một cậu nhóc ốm yếu, nhưng giờ thì ổn rồi, ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn."
"À, Bruno-san ở trang trại nhờ cháu làm thêm một tuần nữa, nên tuần sau cháu sẽ đi làm việc tiếp."
"Ồ, vậy thì phí ở trọ thêm cũng không đáng..."
"Không sao đâu cô, ở đó cũng tiện lắm nên cô không phải lo lắng cho cháu đâu."
"Ừm, vậy hôm nay cậu định làm gì?"
"Vâng, sau khi xong việc ở đây, cháu sẽ đi dạo quanh thành phố một chút, rồi chiều về lại trang trại. Vào ngày này tuần sau cháu sẽ quay lại đây."
"Được thôi, vậy thì giữ gìn sức khỏe nhé."
"Vâng, vậy cháu xin phép."
"Ừ, gặp lại cậu sau."
Vì tiền lương tuần trước vẫn còn, nên tôi không thiếu tiền để đi dạo quanh thành phố.
Bây giờ, khi suy nghĩ về việc sẽ đi đâu thì khuôn mặt của Kartz-san lại hiện lên trong tâm trí tôi. Anh ấy đã tin vào lời nói dối của tôi và đưa tôi đến Volzard. Vậy nên tôi cần cảm ơn Kartz-san vì tất cả những điều anh ấy đã làm cho tôi.
Bản thân tôi cũng đã làm việc chăm chỉ và kiếm được tiền, vì vậy tôi sẽ mua một món quà lưu niệm để anh ấy cảm thấy an tâm.
Trên phố trung tâm, nhiều cửa hàng bắt đầu mở cửa.
Có vẻ như có nhiều cửa hàng hoạt động hơn vào những ngày cuối tuần.
Dưới mái hiên của cửa hàng, có một biển hiệu cho bạn biết cửa hàng đó bán gì chỉ bằng một cái nhìn lướt qua. Biển hiệu hình chiếc bốt là cửa hàng giày, biển hiệu có lược và kéo là tiệm cắt tóc, biển hiệu hình bánh mì là tiệm bánh, biển hiệu có hình ổ khóa là tiệm thợ khóa, v.v.
[ Reinhardt, biển hiệu hình vòng ma thuật ở đây là cửa hàng gì vậy? ]
[ Đó là cửa hàng bán đồ ma thuật đó Kent-sama. ]
[ Ở đây bán những dụng cụ có khắc những vòng ma thuật khác nhau, phải không? ]
[ Vâng, giá cả sẽ phụ thuộc vào chất liệu mà ngài chọn. ]
Nếu bạn đến một thế giới khác nơi có kiếm và ma thuật thì ma cụ là những thứ không thể thiếu.
Phải vào xem thử mới được.
"Xin chào... Cho phép tôi tham quan một chút được không?"
"Mời anh, mời anh vào. Chúng tôi có nhiều loại vật phẩm từ những món giá cả phải chăng đến hàng cao cấp. Xin hãy từ từ tham quan."
Khi tôi mở cửa kính bước vào, một chàng trai trẻ đeo kính tròn niềm nở chào đón.
Vì đây là cửa hàng bán đồ ma thuật nên tôi nghĩ có thể nó sẽ được điều hành bởi một ông già hoặc một mụ phù thủy không rõ tuổi tác, nhưng ngạc nhiên thay đây lại là một cửa hàng bình thường.
Bên trong cửa hàng, những món đồ giá rẻ được đặt gần lối vào còn hàng cao cấp được đặt ở phía sau.
[Reinhardt, tờ giấy này là gì vậy?]
[Đây là giấy ma thuật dùng một lần. Vòng ma thuật được vẽ trên giấy bằng loại mực đặc biệt, và nó sẽ kích hoạt khi ngài chạm vào và truyền ma lực vào đó.]
[Cái này... nó chỉ dùng một lần thôi à?]
Có vẻ như có nhiều loại giấy khác nhau như lửa, nước, băng, gió, ánh sáng và ma thuật trọng lực.
[Giấy ma thuật tạo lửa theo nghĩa đen sẽ bốc cháy khi truyền ma lực qua, còn giấy tạo nước sẽ tạo ra khoảng một bình nước.]
[Có vẻ như nó hữu ích khi đi cắm trại ...đúng rồi, nếu dùng loại giấy này, ta có thể sử dụng được ma thuật khác ngoài thuộc tính của mình.]
[Đúng vậy, ma thuật trọng lực và ánh sáng là những ma thuật độc đáo sử dụng vòng phép khác với những ma thuật thuộc tính còn lại.]
Trên thế giới này, bên cạnh sáu thuộc tính cơ bản, còn có một hệ thống ma thuật sử dụng vòng ma thuật, và có vẻ như nó được ứng dụng phổ biển trong đời sống sinh hoạt hàng ngày.
Nhân tiện thì, tôi cũng được vòng ma thuật triệu hồi đến thế giới này.
"Cậu đang tìm giấy ma thuật để chuẩn bị đi cắm trại à?"
"Không, không hẳn là vậy ..."
"Cửa hàng của chúng tôi đã nhập về những sản phẩm rất chất lượng để cậu có thể lựa chọn thoải mái. Vì là hàng chất lượng tốt nên hiệu ứng duy trì của mỗi tờ giấy là rất lâu, ví dụ như lửa và ánh sáng có thể được duy trì trong một thời gian dài hoặc cậu cũng có thể sử dụng loại nước để đổ đầy một xô nước."
"Hmm dù sao thì sản phẩm nào cũng có hai mặt của chúng, không thể nào không có khuyết điểm được."
"Vâng, hiệu quả phụ thuộc vào chất lượng của mực vẽ, độ chính xác của vòng ma thuật, chất lượng của giấy, v.v."
"Làm sao tôi có thể biết được những điều đó?"
"Hmm ... ừm, đối với người bình thường thì hơi khó, tôi chỉ có thể khuyên cậu nên mua cái này từ một cửa hàng đáng tin cậy."
"Vậy ra là như vậy..."
Người đàn ông đeo kính tròn tên là Nott, được biết đến là thế hệ thứ ba của cửa hàng này.
Cha của Nott-san, người tiền nhiệm của anh ấy, thích chế tạo đồ tạo tác phép thuật hơn là kinh doanh. Vì vậy, ông ấy đã nhanh chóng giao lại cửa hàng cho Nott-san và say mê làm ma cụ trong xưởng.
Nott-san thì lại thích kinh doanh hơn chế tác, vì vậy có vẻ như anh ấy không có phàn nàn gì về quyết định đó.
Nhân tiện thì, em gái của anh ấy lại nhiệt tình với việc chế tạo ma cụ, nên việc để anh ấy kế thừa cửa hàng cũng không thành vấn đề.
Ở Nhật Bản, phụ nữ thường bán hàng, còn đàn ông đảm nhận vai trò sản xuất...Nhưng có vẻ ở đây giới tính không ảnh hưởng đến công việc mà bạn làm.
"Chất lượng của ma cụ về cơ bản được quyết định bởi vật liệu và độ chính xác của người thợ làm ra nó, nhưng mặt hàng đắt đỏ thường sẽ có vẻ ngoài bắt mắt và tính hiệu quả cao, do đó tay nghề và vẻ ngoài ma cụ rất quan trọng."
Vì cửa hàng vừa mới mở cửa và chưa có khách nên Nott-san vừa giới thiệu sản phẩm vừa giải thích nhiều điều. Giấy ma thuật dã ngoại rẻ nhất là 10 Helts, loại xịn thì đắt hơn, và đồng hồ ma thuật có giá 500.000 Helts.
Đồng hồ ma thuật là loại đồng hồ sử dụng ma thạch làm pin, khi đến giờ nó sẽ phát ra nhạc kèm theo đó là hình ảnh một con búp bê đang nhảy múa.
Đồng hồ cá nhân là loại đồng hồ bỏ túi, nhưng kiểu dáng của đồng hồ để trưng bày và đồng hồ bỏ túi hoàn toàn khác biệt nhau.
Đồng hồ bỏ túi dành cho những nhà thám hiểm ưa thích khám phá ngục tối, được thiết kế chắc chắn để không bị hỏng. Mặt khác, đồng hồ dùng để trưng bày là mặt hàng đắt đỏ có vỏ, mặt đồng hồ và kim được chế tác tinh xảo, vẻ ngoài bắt mắt.
Tôi đã được nghe giải thích nhiều thứ, nhưng hiện tại tôi không cần bất kì loại ma cụ nào.
Dù sao thì tôi cũng đã nhờ anh ấy giải thích kĩ càng như vậy mà không mua thứ gì đó cũng kì. Nhưng Nott-san đã nói rằng tôi không cần phải ép bản thân mua bất cứ thứ gì mà mình không cần.
"Ma cụ chỉ khi được sử dụng thì chúng mới có giá trị. Ví dụ như khi cậu có giấy tạo lửa, nếu cậu không dùng nó để nấu ăn hay làm gì đó tương tự thì nó hoàn toàn vô dụng. Do đó, cậu sẽ không hiểu được giá trị thực sự của nó."
"Ra vậy, vì tôi đang làm việc tại trang trại nên có lẽ tôi sẽ không biết giấy tạo lửa tốt như thế nào."
"Vì vậy hãy đến mua khi cậu cần và bất cứ khi nào cậu nghĩ mình cần thứ gì đó như thế này, hãy đến tham khảo tại cửa hàng của tôi."
"Vâng, cảm ơn anh về tất cả."
Một khách hàng vừa tới, nên tôi cảm ơn Nott-san và rời khỏi cửa hàng.
Khi nào xuống ngục tối, tôi sẽ cần rất nhiều thứ,đến lúc đó tôi sẽ đến thăm cửa hàng của Nott-san.
[Không ...Tôi không nghĩ ngài cần nhiều ma cụ như vậy để đi thám hiểm ngục tối đâu.]
[ Ể sao thế? Khi nói đến ngục tối, không thể nào đi qua được nếu không chuẩn bị đủ các trang bị khác nhau, phải không? ]
[ Nếu là một nhà thám hiểm bình thường, ngài sẽ cần chuẩn bị nhiều loại vũ khí và dụng cụ cho việc cắm trại, nhưng trong trường hợp của Kent-sama, ngài không cần nguồn sáng và có thể sử dụng kỹ năng di chuyển bóng tối, do đó ngài không cần phải cắm trại như những người khác. ]
[ Ah, đúng rồi...Ta có thể quay lại trên đường đi, và nếu là nơi đã từng đi qua, ta hoàn toàn có thể quay trở về nơi xuất phát. ]
Sau khi kết thúc tuần làm việc ở nông trại, tôi sẽ suy nghĩ kĩ về việc đi khám phá ngục tối. Suy cho cùng, khi đến một thế giới khác, tôi không thể bỏ lỡ việc chinh phục ngục tối được.
Ma cụ... ngục tối... Fuuuuuuu, tôi đang cảm thấy cực kì phấn khích.
Lúc rời khỏi cửa hàng của Nott-san và đi dạo quanh thành phố lần nữa, tôi thấy những cửa hàng bán vũ khí và áo giáp. Kiểu cửa hàng này hiếm thấy ở Nhật Bản, nó giống như những cửa hàng xuất hiện trong game và anime trông vô cùng hấp dẫn.
Tuy nhiên, hiện tại tôi hoàn toàn không biết nên mua gì, nên chỉ đứng bên ngoài liếc nhìn.
Tôi chợt nhớ ra rằng mình quên mất chưa mua quà cho Kartz-san. Chẳng biết nên mua gì thì tốt, và giờ tôi lại cảm thấy đói nữa... Khi dừng chân ở góc phố và suy nghĩ về điều đó, một người mặc quân phục đồn trú tiến đến gần tôi.
Đó là một trong những thành viên của đồn trú đang tuần tra theo cặp, chính là Kartz-san.
"Kartz-san! Lâu rồi không gặp."
"Ồ, Kent, trông cậu rám nắng nhiều đấy nhỉ."
"Um, tuần này tôi làm việc ở nông trại nên bị cháy nắng khá nhiều."
"Cậu có vẻ mạnh hơn nhiều rồi đó."
"Hôm nay tôi định cảm ơn anh, nên nếu anh không phiền, hãy để tôi mời anh ăn trưa nhé."
"Kent, tôi chỉ làm công việc của mình thôi, nên không cần cậu cảm ơn đâu... nhưng ừ, chúng ta hãy cùng ăn trưa nhé. Hãy để tôi giới thiệu cho cậu một quán ăn mà tôi rất thích."
Người bạn đi cùng với Kartz-san là Bert-san, đang gật đầu với vẻ tán thành, nên tôi quyết định ăn trưa cùng họ.
"Tôi có làm phiền các anh không?"
"Thật nực cười! Có Kent ở đây thì còn gì tuyệt vời hơn!"
"Hả? Là vậy sao ...?"
"Đúng rồi, khi tôi ở cạnh đội trưởng, tôi cảm thấy hơi khó chịu..."
Bert-san cười khúc khích, còn Kartz-san thì có vẻ hơi không vui.
Kartz-san và Bert-san đưa tôi đến quán ăn nằm trên con đường phía sau phố trung tâm, theo hướng ngược lại với nhà trọ của Amanda-san.
"Chào mừng! Oh,cảm ơn anh, Kartz-san."
"Này, Meline, chúng tôi có ba người, chúng tôi có thể vào được không?"
"Vâng, xin mời đi vào bàn phía trong!"
"À, vâng, cảm ơn ..."
Người phụ nữ chào đón chúng tôi là một mỹ nhân với mái tóc trắng bồng bềnh, hai bên đầu mọc sừng tròn. Cô ấy có vẻ là thú nhân, có thể là tộc người dê. Phong cách ăn mặc của cô ấy rất tuyệt vời, khiến người ta không khỏi chú ý. Kartz-san có vẻ hơi ngượng ngùng, còn Bert-san thì nháy mắt với tôi đầy tinh nghịch. Phản ứng của Kartz-san thì dễ hiểu thôi, giống như một cậu bé tuổi mới lớn đang crush ai đó.
"Kartz-san, cậu bé này là ai...?" Giọng điệu của người phụ nữ cất lên với sự tò mò về sự xuất hiện của tôi.
"Đây là Kent, vừa mới đến Volzard vào tuần trước, cậu ấy là người sống sót duy nhất của đoàn buôn bị quái vật tấn công trong Devil's Forest."
"Thế à... Xin lỗi... Chắc hẳn là rất khó khăn..."
"Không... Fugu..."
Đúng như dự đoán ở Volzard, tôi bị ôm chầm lấy bởi Meline-san.
Trong phút chốc, tôi ngay lập tức cảm thấy sát khí ở phía sau mình. Kartz-san lúc này đang trừng mắt nhìn tôi.
"Fugu... Fugu..."
"Oh, tôi xin lỗi, chắc hẳn là đau lắm."
"Không, vâng, ... không sao đâu."
Ai đó làm ơn đến bảo vệ tôi khỏi Kartz-san đi, anh ấy đang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn suốt từ nãy đến giờ rồi.
Còn Bert-san thì trông như đang cố kìm nén tiếng cười đến mức đau cả bụng.
Tôi tự hỏi liệu mình có phải ăn trưa trong bầu không khí ngượng ngập này không, nhưng may mắn thay nhờ Bart-san giả vờ bắt chước Meline-san để trêu chọc Kartz-san nên biểu cảm của Kartz-san trông thoải mái hơn nhiều rồi.
Dễ hiểu thôi, Kartz-san đơn giản là một người hay ghen.
Tuy nhiên, dù đã đến giờ ăn trưa nhưng quán lại chẳng có mấy khách. Không đời nào, có lẽ là vì Kartz-san thường hù dọa những người đàn ông nhìn Meline-san bằng ánh mắt của anh ấy.
Nhưng ngay cả như vậy, lẽ ra vẫn nên có những khách hàng lớn tuổi đến ăn.
Tôi đang tự hỏi tại sao, nhưng khi món ăn tôi gọi đến, tôi lập tức hiểu ra vấn đề.
Ah...Đồ ăn ở đây...nó có vị như cớt vậy!
So sánh với đồ ăn của Amanda-san thì món ăn này kém hơn đến hai bậc.
"Thế nào, Kent,ngon phải không?"
"Ừm, cũng được..."
Khi nhìn sang Bert-san, anh ấy gật đầu với vẻ miễn cưỡng.
Có lẽ Bert-san cũng cảm thấy hơi khó xử vì Kartz-san.
Giá như có thể hỏi riêng Bert-san một lần, khi không có Kartz-san ở đây, liệu những nỗ lực vụng về của anh ấy có được đền đáp không nhỉ.