Ngày đầu tiên ở nhà trọ, tôi bận rộn dọn dẹp phòng và kiểm tra xem mình có thể tận dụng được gì không.
Căn phòng chẳng có lấy một tia nắng, nhưng may mắn là vẫn có dây phơi đồ để tôi phơi tạm tấm futon và giũ bụi.
Đúng như dự đoán, futon hơi có mùi mốc, khi giũ thì bụi bay mù mịt.
Trong cái thùng cạnh giường còn có cả quần áo do những người ở trọ trước để lại, trông chúng thuộc về một người khá vạm vỡ nên quá rộng so với tôi, tôi đành phải bỏ qua chúng.
Ngoài ra tôi còn tìm thấy những đồ lưu niệm, vật dụng hằng ngày, thậm chí có cả đồ lót phụ nữ, tất nhiên là tôi cũng chẳng thể mặc chúng.
Không, tôi sẽ không bao giờ mặc chúng, vì tôi không có sở thích đó.
Sau cùng tôi lấy quần áo từ không gian lưu trữ của mình ra và xếp gọn vào tủ.
Trong hộp có đồ cũ cũng không sao, dù sao tôi cũng có thể nói là nhặt được.
Ánh sáng trong phòng được thắp sáng bởi một loại ma cụ. Những ma cụ ở thế giới này thường khá lạ lẫm đối với tôi, ý tôi là nó tuyệt vời hơn tôi nghĩ nhiều.
Có vẻ như phần phát sáng được làm từ vật liệu lấy từ quái vật, được khắc họa một thuật thức phát sáng và sẽ phát sáng khi đặt một viên ma thạch lên đó.
Tuy nhiên dù căn phòng không có ánh sáng đi nữa, tôi vẫn có thể nhìn thấy như bình thường, bởi đó là tác dụng từ thuộc tính mà tôi sở hữu.
Nói về nhà trọ một chút thì thức ăn ở đây được làm rất ngon. Tuy Amanda-san là chủ nhà trọ nhưng bà ấy cũng kinh doanh thêm một quán ăn nữa, nên tôi nghĩ việc thức ăn ngon là điều gì đó hiển nhiên. Nó ngon tới mức tôi nghĩ mình có thể ăn nó cả ngày cũng được.
Con gái bà, Meisa-chan, đang phụ giúp bà ấy tiếp khách cũng như phục vụ mọi người. Còn chồng của Amanda-san thì tôi chịu, từ hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa được gặp mặt ông ấy. Có thể Amanda-san là một bà mẹ đơn thân chăng?
Trong trường hợp đó, tôi nghĩ mình nên không đề cập đến chuyện gia đình bà ấy.
Bởi tôi là người biết điều... hay đúng hơn là tôi chẳng mấy quan tâm về chuyện gia đình nhà người khác.
Sau bữa tối, tôi xin về phòng sớm vì cảm thấy không khoẻ lắm.
Khi đang dọn dẹp phòng, tôi nhận thấy Meisa-chan đang lén nhìn trộm mình.
Cũng dễ hiểu, Meisa-chan chắc hẳn đang tò mò về vị khách mới của quán mình.
Tôi khóa cửa phòng, cuối cùng cũng có thời gian riêng tư. Giờ tôi có thể trò chuyện với Reinhardt và những người khác về những hành động tiếp theo trong tương lai.
Tuy nhiên, vì phòng quá nhỏ nên không thể cho cả ba người ra ngoài cùng lúc được. Vậy nên tôi để bọn họ ở trong không gian bóng tối như mọi khi.
Tôi bắt đầu trò chuyện với nhóm Reinhardt.
"Bất ngờ thật, hoá ra nơi đây không phải là Vương quốc Resenburg..."
"Không thể nào, Kent-sama, tôi thật không ngờ được chuyện này lại xảy ra..."
"Ta biết các ngươi đang ngạc nhiên về điều đó, nhưng điều ta thật sự lo lắng là chuyện gì sẽ xảy đến trong tương lai gần?"
Theo dự định ban đầu, tam công chúa muốn tôi hội quân với cô ta ở bên kia khu rừng. Nhưng điều đó là vô nghĩa khi ở đây là lãnh thổ của một quốc gia khác.
Điều đó cũng có nghĩa là ngay từ đầu Camilla đã không hề có ý định thu nhận tôi, vì vậy cô ta mới đẩy tôi vào trong rừng để làm thức ăn cho bọn quái vật.
Thực tế thì tôi đã bị lũ goblin ăn thịt một lần rồi. Nghĩ lại những điều xảy ra trong quá khứ càng làm tôi thêm phẫn nộ. Ả công chúa độc ác ấy, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho cô ta phải khóc lóc, van xin, quỳ lạy tôi trên chính chiếc giường của cô ta!
"Thưa Kent-sama, nếu đây là một quốc gia khác, mục tiêu của công chúa có lẽ không phải là đoạt ngôi báu như trước đó chúng ta đã đoán."
"Phải chăng họ định tấn công Volzard...?"
"Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, bởi về bản chất, nơi đây vốn là một phần lãnh địa của Vương quốc Resenburg."
Theo như Reinhardt, Devil's Forest là nơi rất nguy hiểm, và bình thường sẽ gặp rất nhiều khó khăn để cho một đội quân vượt qua được nó.
Nhưng nếu đó là đội quân với số lượng lớn là người được triệu hồi thì lại là một câu chuyện khác. Với sức mạnh ma thuật vượt trội của từng cá nhân, việc xuyên qua khu rừng là điều hoàn toàn khả thi.
Dù chỉ đi bộ từ cồng thành đến Guild và nhà trọ thôi, nhưng Kartz-san, Otto-san và Amanda-san đều là những người tốt bụng. Tôi sẽ rất buồn nếu thấy thành phố này bị xâm lược.
"Thế Basten và Fred, hai ngươi thấy sao về thành phố này?"
"Nó phồn hoa hơn nhiều so với thời chúng tôi còn sống."
"Không còn khu ổ chuột nào nữa... thật tuyệt vời..."
Theo báo cáo của hai người họ, Volzard được bảo trì tốt hơn trước đây, an ninh có vẻ tốt và người dân trong thành phố trông cũng rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Quân đội thì thường xuyên tập luyện, và được huấn luyện một cách bài bản.
"Hồi tôi còn sống, Volzard cũng phồn hoa, nhưng tôi có cảm giác nó giống với thành phố dành cho mạo hiểm giả hơn."
"Điều đó có nghĩa là lãnh chúa ở thời điểm hiện tại đã có những chính sách cai trị phù hợp và đúng đắn."
"Tôi cũng chưa rõ, nhưng có vẻ là như vậy..."
"...Chuyện gì vậy?"
"Tôi nghĩ ngài không cần phải quá lo lắng về điều đó, Kent-sama. Mọi chuyện sẽ không xảy đến nhanh như vậy đâu."
"Ý ngươi là sao?"
"Nếu bọn họ bằng tuổi của ngài, dù sở hữu sức mạnh ma thuật ưu việt đi nữa, thông thường cũng phải cần ba năm trải qua huấn luyện bài bản để trở thành một người lính. Nhanh hơn nữa thì cũng phải cần đến hai năm cơ."
"Ngươi nói nghe cũng có lý..."
Bạn bè của tôi cũng giống như tôi chỉ là những đứa trẻ mới lớn. Bọn họ cũng cần thời gian để thích nghi với môi trường sống mới và trở thành binh lính phục vụ cho đất nước.
Vì với những người lớn lên ở Nhật Bản, nơi có cuộc sống hòa bình, thì việc con người giết hại lẫn nhau là điều không thể chấp nhận được.
Dù sao thì vẫn còn thời gian, tôi nên thu thập thêm thông tin.
Trước hết, tôi không biết liệu công chúa độc ác đó có thực sự tấn công nơi đây hay không? Và ngay cả ở thành phố Volzard, tôi cũng chỉ mới đến đây vào ngày hôm qua và chẳng biết gì về nơi này cả, cho nên hiện tại tôi đang thiếu thông tin để đưa ra quyết định cho những hành động tiếp theo.
"Fred-san, liệu ngươi có thể đi do thám Vương quốc Resenburg không?"
"Cứ giao cho tôi... Tôi có thể dịch chuyển ngay lập tức bằng kỹ năng di chuyển qua những chiếc bóng của mình..."
"Ừm, đúng là ngươi có thể làm được điều đó..."
Khi di chuyển bằng bóng, nếu trước đây bạn đã từng đến một địa điểm nào đó, bạn có thể kết nối với bóng ở nơi đó và dịch chuyển tức thời đến đấy. Ngay cả ở những nơi chưa từng đến, bạn vẫn có thể di chuyển bằng cách bám theo những cái bóng trong phạm vi nhìn thấy, vì vậy bạn có thể bí mật di chuyển mà không một ai biết. Một kĩ năng hoàn toàn phù hợp cho việc thu thập thông tin.
"Nhưng ngươi có biết mọi người đang ở đâu không?"
"Tôi nghĩ là nó sẽ không ở quá xa địa điểm triệu hồi đâu."
"Vậy thì nhờ ngươi đó, Fred. Còn Basten sẽ tiếp tục điều tra Volzard, Reinhardt thì ở lại đây để bảo vệ ta."
"Vậy chúng tôi sẽ để Kent-sama cho đội trưởng chăm sóc vậy."
"Cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Kent-sama."
Mặc dù vậy, khả năng ẩn nấp trong bóng tối của nhóm Reinhardt quả là gian lận quá mức.
Nếu sử dụng không gian bóng tối, tôi có thể đi vào và ra khỏi bất cứ đâu, quan sát bên ngoài từ trong bóng tối, do đó có thể theo dõi bất cứ thứ gì tùy thích.
Nghĩ kỹ thì, bản thân tôi có thể tự do ra vào không gian bóng tối, vì vậy nếu cần thiết, tôi có thể đến Resenburg ngay lập tức.
"Vậy còn Kent-sama thì sao?"
"Ta tạm thời sẽ tìm việc ở Guild đồng thời quan sát tình hình của Volzard trong khi làm việc."
"Nếu vậy, sẽ tiện lợi hơn nhiều nếu Kent-sama cũng có thể giao tiếp bằng thần giao cách cảm với chúng tôi."
"Ngươi nói đúng, nếu chỉ mình ta nói chuyện thì mọi người sẽ nghĩ ta là kẻ lập dị mất. Vậy thì hãy tập luyện một chút nào."
Reinhardt-san và những người khác dường như có một mối liên kết ma thuật với tôi, và chỉ cần luyện tập một chút, giờ đây tôi đã có thể truyền đạt ý muốn của mình mà không cần nói ra.
Đúng rồi, cách này sẽ không khiến người khác nghĩ tôi là kẻ lập dị hay lẩm bẩm một mình nữa.
Basten đã điều tra và cho biết hôm nay là ngày 14 tháng 9 năm thứ 74 theo lịch mới, năm thứ 833 theo âm lịch và là ngày Ánh Sáng.
Có vẻ như lịch mới này được tính từ sau khi nơi đây giành độc lập từ Vương quốc Resenburg.
Trên thế giới này, một năm có 12 tháng tương đương với 386 ngày.
Một tháng có ba mươi hai ngày, thêm hai ngày là Giao thừa và Tết Nguyên Đán.
Một tuần có tám ngày, theo thứ tự là Hỏa, Gió, Nước, Đất, Tối, Ánh Sáng, Sao và Nghỉ. Theo nghĩa đen, ngày cuối cùng của tuần là ngày nghỉ lễ.
Ngoài một ngày nghỉ lễ mỗi tuần, còn có tổng cộng mười ngày nghỉ khác, bao gồm hai ngày Tết Nguyên Đán, một tuần đầu tiên của tháng Giêng và mười sáu ngày nóng nhất trong hai, ba tuần của tháng Tám. Có vẻ như đây sẽ là một kỳ nghỉ dài.
Bây giờ đang là tháng chín, nên kỳ nghỉ dài vẫn còn xa.
Đơn vị tiền tệ trước đây là Burg, giờ đổi thành Helt, nhưng 1 Burg vẫn bằng 1 Helt và vẫn được lưu thông.
Có lẽ là do hoạt động giao thương giữa hai nước vẫn diễn ra như bình thường.
Số báu vật tôi thu được trong rừng là khoảng 1,7 triệu đồng Burg cộng thêm giá trị của đống ma thạch thì con số đã vượt quá 2 triệu Burg. Chưa kể còn có các hàng hoá kèm theo như vải, thảm... Đây là cảm giác giàu có sao...Đúng là món quà trời ban mà!
Cân nhắc đến tiền trọ, tạm thời tôi không cần lo lắng về việc không có việc làm. Nhưng để hiểu thêm về Volzard, tôi sẽ cố gắng kiếm lấy một công việc.
Ý tôi là nhận nhiệm vụ từ Guild, sau đó hoàn thành công việc và nhận phần thưởng - đây mới chính là cảm giác phiêu lưu ở thế giới khác.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, tôi ngay lập tức rời khỏi nhà trọ để đến Guild, nhưng nơi đây khá đông đúc.
Trước bảng thông báo nơi đăng các nhiệm vụ, một đám đông lớn đã tụ tập, và có vẻ như rất khó để chen chân lại gần.
Ừa, đúng là hơi choáng ngợp.
Cảnh tượng này tuy đông đúc nhưng lại hứa hẹn nhiều điều thú vị, nó khiến tôi không khỏi phấn khích.
"Kent-sama, chúng ta hãy xem họ có những nhiệm vụ gì."
"Ừ, được thôi, đợi mọi người bớt đi một chút rồi ta sẽ xem... Ta cũng muốn xem những người đến đây là ai."
"Tôi hiểu rồi, Kent-sama..."
Hiện tại tôi đã có thể thành thạo trong việc giao tiếp với Reinhardt bằng suy nghĩ, không uổng công tôi dành nguyên một buổi tối để luyện tập.
Tôi nói với Reinhardt-san lý do đó, nhưng thực ra tôi chỉ muốn tận hưởng bầu không khí này thêm một chút.
Mạo hiểm giả, thương gia hay thợ thủ công mọi người đều đang tập trung ở đây. Mỗi người đều nhìn vào một bảng thông báo khác nhau. Có lẽ họ đang tìm cho mình những công việc phù hợp với nghề nghiệp và cấp độ của bản thân.
Khi đang quan sát khung cảnh của Guild vào buổi sáng thì có người tới bắt chuyện với tôi.
"Chào cậu, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ, cậu là người mới à?"
"À vâng, tôi mới đến đây ngày hôm kia thôi."
Người vừa lên tiếng là một phụ nữ trông lớn tuổi hơn tôi một chút. Mái tóc hồng được cô buộc gọn ra sau đầu, hơi cúi xuống và toát lên vẻ nhẹ nhõm.
Cô ấy có đôi tai nhọn hoắt nhô lên, phần mông của chiếc quần lửng rộng thùng thình giống quần cargo lại có một cái đuôi mèo dày mập đang phe phẩy.
Ồ, tai mèo đây rồi...!
Cô ấy cao khoảng 160 cm, nhưng sự sắc sảo của cô đã thu hút ánh nhìn của tôi.
"Cậu đang nhìn chằm chằm vào cái gì thế?Aah?"
Tạm rời mắt khỏi người phụ nữ, tôi hướng ánh nhìn của mình về phía chủ nhân của giọng nói kia. Một Onii-san trông có vẻ giận dữ đang trừng mắt nhìn tôi.
Người này có mái tóc xám và tai hình tam giác, nhưng hình dạng đuôi lại trông giống như đuôi chó.
Lần này là tai chó sao!
Anh ta cao khoảng 1m8, cũng mặc quần cargo, đi bốt buộc dây và khoác một chiếc áo choàng trông giống như poncho ngắn. Theo bản năng, tôi xin lỗi.
"À... cái đó... tôi xin lỗi..."
"Trời đất, Gilik sao cậu lại hách dịch với người khác thế... Xin lỗi nhé, tớ là Muell, còn cậu?"
"Oh, mình là Kent."
"Này, mái tóc đen của cậu khá là hiếm đấy, cậu đến từ đâu vậy?"
Thật ra, tóc của những người tôi thấy trong thành phố rất rực rỡ, nên có lẽ tôi chưa từng thấy một người sở hữu mái tóc đen.
"À, thì là... từ trước đến giờ mình đi theo một đoàn buôn bán từ phía tây, nhưng không may bọn mình đã bị quái vật tấn công trong Devil's Forest ..."
"Ê hèm! Mọi người ổn chứ?"
"Mình thì ổn... nhưng những người khác...Mugu..."
"Ồ, điều đó thì... xin lỗi... cậu đã rất dũng cảm..."
Tôi cúi đầu giả vờ đau khổ, trong khi được ôm chặt và hít thở mùi hương thoang thoảng... có chút cảm giác hơi khó thở.
"Mugu... Khó thở q... Fugu..."
"Um... nhột quá, cậu không thể nói ở đó được..."
"Thằng khốn này, mày định ôm Myuu-ane của tao đến bao giờ! Buông ra, xéo đi!"
"Fugu... ha ha, sống rồi..."
Phụ nữ ở đây ai cũng như Amanda-san sao, ôm người lạ ngay lần đầu gặp mặt thế này...
Tôi thực sự tưởng mình sẽ chết ngạt.
"Gilik, cư xử bạo lực như thế là không được!"
"Nhưng mà, không biết Myuu-ane có đang nguy hiểm đến tính mạng không nữa."
"È hèm? Là như vậy sao?"
Ồ wow, không ngờ ở thế giới khác này mình vẫn được thấy "Tehepero" nhỉ, dĩ nhiên, Muell-san đáng yêu như vậy nên tôi sẽ tha thứ cho cậu ấy.
Muell-san là một mạo hiểm giả hạng D với ước mơ trở thành một dược sĩ. Ngoài con dao găm lớn, trên chiếc thắt lưng quấn quanh eo cô còn treo nhiều túi da.
Gilik, sở hữu ngoại hình giống Funayama, một người bạn cùng lớp của tôi và cũng là một nhà thám hiểm hạng D và đeo kiếm trên lưng. Và bạn biết đấy, không phải tự nhiên tôi so sánh cậu ta với Funayama đâu.
Cả hai người họ thực sự đều là những mạo hiểm giả.
"Kent mới được đăng ký là hạng F nhỉ, vào thời điểm này trong năm, có lẽ tốt hơn nếu cậu chọn một công việc ở trang trại Livre."
"Công việc ở đó sẽ hợp với một cậu bé như cậu đấy."
Livre là một loại quả mọc vào thời điểm này và được dùng làm nguyên liệu để sản xuất rượu sake.
"Được rồi, mình sẽ thử xem, cảm ơn cậu nhiều."
Tôi đang lo lắng không biết mình nên nhận loại công việc gì, vì vậy tôi quyết định thử công việc ở trang trại mà Muell-san gợi ý.
Nhìn vào bảng thông báo nơi đám đông đã giải tán, tôi thấy có một yêu cầu tuyển người từ trang trại Livre được dán lên đó.
Có lẽ trang trại này khá rộng lớn bởi số lượng người được tuyển dụng dường như khá nhiều. Trên bảng ghi rõ không giới hạn cấp bậc để nhận nhiệm vụ, vì vậy có vẻ như tôi, một người hạng F, cũng có thể nhận việc này.
Khi tôi gỡ một mảnh giấy yêu cầu và mang đến bàn tiếp tân, họ nhanh chóng xử lý các thủ tục cần thiết rồi chỉ đường cho tôi đến trang trại.
Hơi thất vọng chút vì không gặp được Onee-chan xinh đẹp ở quầy lễ tân của Guild... Nhưng thôi, ít nhất mình cũng quen biết Muell-san, vậy là ổn rồi.
Công việc hái quả Livre bắt đầu từ đầu tuần, tiền công là 400 Helt một ngày, và được cung cấp chỗ ở và ăn uống trong một tuần.
Trước mắt, tôi quyết định đi bộ đến đó để xem trang trại này như thế nào.