Triệu Hùng nghe vậy, lập tức tươi cười rạng rỡ, hỏi Triển Anh:
“Triển Anh, chú của cậu đang ở đâu, tên của ông ấy là gì?”
“Tôi chỉ biết chú của tôi đang ở Nham Thành, pháp danh gọi là nhà sư Nhất Thiền, còn đối với tên tục gia thì tôi không biết.” Triển Anh giải thích nói.
“Nham Thành? Là Nham Thành thuộc tỉnh Thanh Hóa phải không? “Triệu Hùng hỏi.
“Đúng vậy.” Triển Anh gật đầu.
Triệu Hùng nghe xong điều này lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho cảnh sát hình sự Tô Thị Như.
“Sĩ quan cảnh sát Tô, tôi có việc muốn tìm cô.” Triệu Hùng nói thẳng vào vấn đề.
Tô Thị Như còn nghĩ rằng Triệu Hùng tìm cô ấy là bởi vì sự việc tiêu diệt sạch sẽ tổ chức khủng bố Hoàng Long nên hỏi:
“Anh tìm được địa chỉ của đàn tế rồi phải không?”
“Vẫn chưa! Tôi muốn nhờ cô điều tra giúp tôi một người, người này trước kia ở trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm, hiện tại sống ở Nham Thành, pháp hiệu là nhà sư Nhất Thiền.”
“Điều tra người?” Tô Thị Như lạnh lùng nói:
“Anh Hùng, tôi là cảnh sát quốc tế. Không phải là một viên cảnh sát ở sở cảnh sát. Loại việc điều tra một người như thế này, anh cứ tìm Đình Mạn.”
“Chu Bạch Tang Tú em họ của cô sao?” Triệu Hùng hỏi.
“Nhân tiện, tôi không có số điện thoại của cô ấy.”
“Tôi gửi cho anh.”
Sau khi Tô Thị Như ngắt điện thoại liền gửi số điện thoại của em họ Chu Bạch Tang Tú cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng dựa vào số điện thoại mà Tô Thị Như gửi tới, trực tiếp gọi đi.
“Alô! Tôi là Chu Bạch Tang Tú, xin hỏi anh là ai?” Chu Bạch Tang Tú hỏi.
“Sĩ quan cảnh sát Chu, tôi là Triệu Hùng.”
“Ồ, là anh.” Chu Bạch Tang Tú không nghĩ rằng Triệu Hùng sẽ gọi điện thoại cho mình, trêu ghẹo Triệu Hùng nói:
“Chủ tịch Hùng, anh gọi điện thoại cho em là muốn hẹn em sao?”
Lý Thanh Tịnh đang ngồi ở bên cạnh Triệu Hùng đúng lúc nghe thấy câu nói này. Cô vươn tay đặt lên đùi Triệu Hùng, nhéo nhẹ anh ấy, đồng thời trừng mắt nhìn anh ấy. Trong lòng Triệu Hùng cảm thấy rất vô tội. Không nghĩ rằng Chu Bạch Tang Tú sẽ làm ra trò đùa như vậy với anh ấy.
Triệu Hùng lập tức cắt đứt câu chuyện nói:
“Sĩ quan cảnh sát Chu, tôi tìm cô là có chuyện nghiêm túc cần nói.”
“Chuyện gì vậy?” Chu Bạch Tang Tú hỏi.
“Tôi muốn nhờ cô điều tra giúp tôi một người, người này đang ở Nham Thành, trước kia là một nhà sư ở Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm, pháp danh là nhà sư Nhất Thiền.”
“Nham Thành? Có thể. Em sẽ gọi điện thoại cho bọn họ ở đó. Một lúc nữa có thông tin em sẽ thông báo lại cho anh.”
“Cảm ơn sĩ quan cảnh sát Chu.”
“Vậy em đã giúp anh như vậy rồi, có phải là anh nên mời em đi ăn cơm hay không?” Chu Bạch Tang Tú đột nhiên hỏi.
Triệu Hùng thấy vợ mình Lý Thanh Tinh đang nhìn mình chằm chằm, không được tự nhiên ho nhẹ hai tiếng rồi nói:
“Ăn cơm còn không phải là một chuyện nhỏ sao, đợi khi nào cô giúp xong tôi, tôi sẽ mời cô đi ăn cơm.”
“Đây chính là anh nói đó.” Chu Bạch Tang Tú vui vẻ kết thúc cuộc gọi.
Đợi sau khi Triệu Hùng kết thúc cuộc gọi, Lý Thanh Tịnh đang định chất vấn Triệu Hùng, thì đã nghe Triệu Hùng mỉm cười nói:
“Thanh Tịnh, đến lúc mà anh mời sĩ quan cảnh sát Chu đi ăn cơm, anh sẽ dẫn em theo cùng.”
“Như thế còn được.” Lý Thanh Tịnh hài lòng mỉm cười.
Hai người Triển Anh và Lạc Trữ nhìn thấy vợ chồng trẻ Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nói chuyện, cả hai đều chọn cách im lặng. Nhưng mà cho hai người bọn họ cảm giác đó là đôi vợ chồng trẻ này khá thú vị.
Triệu Hùng cảm thấy hơi xấu hổ trước tình cảnh này nên nói:
“Ăn cơm thôi!”
Ngay sau đó, vừa ăn cơm, vừa câu được câu mất nói chuyện với Triển Anh và Lạc Trữ.
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Hùng đặc biệt phái Triển Anh và Lạc Trữ đợi mình ở trên xe. Anh đưa vợ mình Lý Thanh Tịnh đi dạo một vòng ở chợ đồ cũ.
Dương Hưng nhận được báo cáo của thuộc hạ, nói Triệu Hùng lại dẫn Lý Thanh Tịnh đi dạo chợ đồ cũ một lần nữa, còn gửi tới một số hình ảnh ở hiện trường. Bức ảnh chụp rất rõ ràng, chỉ có hai người Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.
Dương Hưng hỏi thuộc hạ:
“Có chắc chắn Triệu Hùng không dẫn theo người khác không?”
“Có mang theo hai người, chính là đệ tử tục gia Thiếu Lâm và đệ tử tục gia Võ Đang, hai người đã bị chúng ta bắt giam ở dưới Anh Tháp, tu vi được xếp trong trong một trăm người đứng đầu trong Địa bảng.
“Không nhìn thấy Trần Văn Sơn và Nông Tuyền sao?” Dương Hưng truy hỏi.
“Không có.” Thuộc hạ trả lời.
Dương Hưng cau mày khi nghe xong điều này. Anh ta cảm thấy sự việc có một chút kì lạ và bất thường. Mặc dù nói, võ công của Triệu Hùng rất giỏi.
Nhưng mà nếu như Dương Hưng tập hợp một số cao thủ của Hoàng Long, chắc chắn có thể chế trụ được Triệu Hùng.
Tỉnh Thanh Hóa là sào huyệt của Hoàng Long, vậy mà Triệu Hùng dám công khai dẫn theo một người vợ mang thai đi dạo phố mua sắm.
Càng làm Dương Hưng không hiểu được mọi việc, dựa vào thân phận của Triệu Hùng thì nên đi dạo phố mua sắm ở những trung tâm thương mại cao cấp mới đúng. Tại sao anh ta lại đến “chợ đồ cũ”, đây là một nơi đầy các mặt hàng rẻ tiền và hàng giả?
Nếu không phải người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen liên tục cảnh báo Dương Hưng, không để anh ta động vào Triệu Hùng, thì với tính cách có thù tất phải báo của Dương Hưng thì đã dẫn theo người đi tiêu diệt Triệu Hùng từ lâu.
Không có bất kì sự lựa chọn nào khác, Dương Hưng ra lệnh cho thuộc hạ nói:
“Hãy nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, xem bọn họ đang làm những chiêu trò gì?”
“Anh Hưng, anh hãy yên tâm.”
“Võ công của Triệu Hùng rất cao cường, cho dù thế nào cũng không được đến quá gần anh ta.” Dương Hưng nói ra lời cảnh báo.
“Đã hiểu!” Thuộc hạ trả lời.
Chợ đồ cũ!
Triệu Hùng dẫn Lý Thanh Tịnh đi qua đi lại trong khu chợ đồ cũ gần một buổi chiều, nhưng hoàn toàn không thu hoạch được gì. Còn thật sự bị Triệu Hùng nhìn thấy và mua là một lọ thuốc hít. Lọ thuốc hít này là một tác phẩm nghệ thuật thu nhỏ và chủ cửa hàng chỉ coi nó là đồ giả.
Nhưng Triệu Hùng từ nhỏ đã từng nhìn thấy qua rất nhiều đồ cổ quý hiếm, đối với đồ cổ cũng có chút thưởng thức coi trọng. Mặc dù không đạt đến trình độ chuyên gia, nhưng mà năng lực nhìn nhận cũng mạnh hơn nhiều so với người bình thường.
Chủ cửa hàng bán hàng hóa thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh khí chất hơn người, lấy lại lọ thuốc hít, cũng muốn chặt chém ép giá hai người. Đưa ra giá ba triệu sáu trăm nghìn đồng, cuối cùng Triệu Hùng trả giá xuống còn hai triệu đồng.
Thật không nghĩ tới, giá trị thị trường của lọ thuốc hít này ít nhất là bảy mươi triệu đồng. Cũng chính là nói, lợi nhuận kiếm được là bảy mươi triệu đồng.
Mặc dù Triệu Hùng không thiếu số tiền bảy mươi triệu đồng này, nhưng mà nhặt nhạnh thành nghiện, sẽ khiến trong lòng chính mình cảm thấy vô cùng thỏa mãn, có thành tựu.
Lý Thanh Tịnh không quá hiểu về giá thị trường của lọ thuốc hít này, nhưng nhìn thấy Triệu Hùng nhất định muốn mua thì cô biết lọ thuốc hít này không phải là đồ vật bình thường.
Chủ cửa hàng bán hàng hóa đã mua lọ thuốc hít này ở nông thôn, lúc đó chỉ có giá là hai trăm tám mươi nghìn. Một lúc kiếm được hơn một triệu tám trăm nghìn khiến chủ cửa hàng vui mừng như bay lên mây.
Sau khi mua xong lọ thuốc hít, Triệu Hùng dẫn Lý Thanh Tịnh đi về phía chỗ đỗ xe.
Lý Thanh Tịnh nhỏ giọng hỏi Triệu Hùng:
“Anh dùng hai triệu đồng mua đồ vật nhỏ này để làm cái gì?”
Triệu Hùng mỉm cười, giải thích với Lý Thanh Tịnh nói:
“Thanh Tịnh, vậy thì em không biết rồi! Lọ thuốc hít này thực tế là đồ vật của triều đại nhà Lý. Hiện tại giá trị thị trường ít nhất là hơn bảy mươi triệu đồng. Anh bỏ ra có hai triệu đồng thì đã mua được nó rồi, trong một buổi chiều mà đã kiếm lời được hơn bảy mươi triệu đồng, em thấy chồng của em có giỏi hay không?”
Lý Thanh Tịnh trợn mắt nhìn Triệu Hùng, nói:
“Vậy mà anh còn mặc cả với chủ cửa hàng.”
Triệu Hùng cười nói:
“Thanh Tịnh, em không phát hiện ra là mặc cả là một loại vui vẻ, thỏa mãn sao? Sau này, mỗi ngày anh sẽ đều đi chợ đồ cũ để nhặt nhạnh, cũng có thể nuôi hai người em và con.
“Hiểu rồi! Anh cho rằng mỗi ngày đều có thể nhặt nhạnh được đồ còn sót lại sao? Khu chợ đó bán quần áo thương mại, có rất nhiều đồ giả. Mua món đồ gia dụng nhỏ cũng hầu hết là đồ cũ đã từng sửa chữa. Anh đó, đừng nhìn thấy rẻ một chút mà đã bị choáng ngợp.”
Vẻ mặt Triệu Hùng tỏ ra xấu hổ, gãi gãi sau đầu. Lúc này, điện thoại của Chu Bạch Tang Tú gọi tới. Triệu Hùng nhìn thấy là Chu Bạch Tang Tú gọi điện thoại tới thì lập tức nhận điện thoại:
“Sĩ quan cảnh sát Chu, có tin tức rồi phải không?” Triệu Hùng hỏi Chu Bạch Tang Tú.