Chàng Rể Tỷ Phú

chương 1656

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau, Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh đi đến chợ đồ cũ, anh chỉ mang theo bên mình hai người mới thu nhận là Triển Anh và Lạc Trữ. Triệu Hùng đã cảnh giác là có ai đó đang bám theo theo dõi bọn họ. Không cần nói, chắc chắn là người của Hoàng Long.

Từ lúc tới tỉnh Thanh Hóa, Triệu Hùng và những người khác luôn luôn bị người theo dõi. Tất nhiên, mỗi lần Triệu Hùng và Trần Văn Sơn hành động đều có cách để tránh thoát những cái đuôi bám theo này. Lần này, Triệu Hùng cố tình không tránh thoát khỏi những cái đuôi bám theo này.

Tuy nhiên, Triển Anh và Lạc Trữ không nhận thấy rằng có người đang theo dõi bọn họ. Rất rõ ràng, tu vi của những người bám theo bọn họ cao hơn Triển Anh và Lạc Trữ.

Triển Anh và Lạc Trữ có chút khó hiểu, với giá trị con người hàng chục tỷ, tại vì sao Triệu Hùng lại đến một nơi như chợ đồ cũ này.

Cái gọi là “chợ đồ cũ” thực chất chính là những quầy hàng bày bán ở ngoài trời, khu chợ bán những vật dụng nhỏ nhắn xinh xắn. Còn bán các thiết bị điện cũ, còn có bán quần áo thương mại quốc tế, còn có một số đồ vật cũ do học sinh thu thập và rất nhiều đồ vật khác.

Triệu Hùng không có hứng thú với những đồ vật khác, anh ấy chỉ có hứng thú với một số sách cổ.

Ông cụ Khổng đã từng tìm thấy ở chợ đồ cũ một quyển sách quyền phổ tên là “Ngũ hành quyền thuật”. Vì vậy Triệu Hùng muốn học hỏi ông cụ Khổng, xem liệu có thể tìm thấy bí kíp võ công thời xưa ở chợ đồ cũ hay không. Thời xưa đã từng có rất nhiều môn phái võ thuật. Nhưng đến thời hiện đại, nó đã biến mất, không được lưu truyền lại từ lâu. Chỉ còn một phần nhỏ những bí kíp võ thuật được lưu truyền lại nhờ những người trong dân gian.

Bí kíp võ công không giống như những đồ vật khác, rất ít người có thể tự mình học tập mà thành tài.

Những người có thể dựa vào bí kíp võ công mà tự mình học thành tài đều là những người có năng khiếu trời cho. Vì vậy, cho dù là người bình thường có lấy được “bí kíp võ công” thì cũng không thể tu luyện trở thành võ công hơn người.

Lý Thanh Tịnh biết việc Triệu Hùng đến cửa hàng sách cổ để tìm bí kíp võ công. Cô kiên nhẫn đi cùng Triệu Hùng, lang thang hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.

Rất nhiều cửa hàng sách bày bán thật sự nhiều những cuốn sách như “Quyền pháp”, “Đao Kiếm”, “Ám Khí”. Mặc dù những cuốn sách này đã cũ kĩ, nhưng mà rất nhiều sách là những phiên bản được in ấn nhiều lần. Chỉ là có một số người viết sách chỉ hiểu sơ sài phần bên ngoài. Sau khi học xong, không những không tu luyện thành võ công hơn người, ngược lại còn khiến cho võ công của bản thân bị thụt lùi đi. Bởi vì đây chính là cái mà dân gian thường gọi là “khoa chân múa tay”.

Triệu Hùng đã xem xét một số cửa hàng nhưng cũng không tìm thấy cuốn sách mà mình muốn tìm. Nhưng mà Triệu Hùng cũng không nản lòng. Anh đến chợ đồ cũ cũng có mục đích là để thử vận may của bản thân.

Triệu Hùng thấy vợ mình Lý Thanh Tịnh đã đi bộ mệt rồi liền đề nghị đi ăn cơm ở một nhà hàng gần đó. Lý Thanh Tịnh nói một tiếng “Được!”. Dù sao thì mục đích Triệu Hùng tới đây chỉ có hai thứ.

Một là thăm dò phản ứng của những người của “Hoàng Long” đối với anh ấy. Hai là nhìn xem liệu có thể tìm được những bí kíp võ công hữu ích ở chợ đồ cũ hay không.

Sau khi đến một nhà hàng gần đó có tên gọi là “Nhà hàng Cát Linh”, Triệu Hùng cố ý chọn một góc ngồi ở cạnh cửa sổ. Nếu như là bình thường, chắc chắn anh ấy sẽ chọn một góc vắng vẻ. Nhưng mà lần này lại chọn một vị trí rất rõ ràng. Nếu như người của “Hoàng Long” có ý đồ gây rối đối với anh ấy thì đây chính là một cơ hội rất tốt.

Sau khi các món ăn được mang lên, Triển Anh và Lạc Trữ ở trước mặt Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh có vẻ có chút dè dặt.

Lý Thanh Tịnh rất tinh ý hiểu lòng người nhìn ra được Triển Anh và Lạc Trữ không thể thả lỏng người trước mặt bọn họ. Cô chủ động gọi hai người và nói:

“Triển Anh, Lạc Trữ, hai người không cần quá câu nệ. Nếu đã làm việc cho Triệu Hùng, sau này mọi người đều là người một nhà.”

Triển Anh và Lạc Trữ lần lượt gật đầu, nhưng mà bọn họ vẫn có chút không thả lòng người.

Lý Thanh Tịnh chạm nhẹ vào Triệu Hùng, ý bảo anh nói chuyện với mọi người để tránh tình cảnh quá xấu hổ. Lúc này Triệu Hùng mới hỏi Triển Anh:

“Triển Anh, cậu học võ công ở Thiếu Lâm mấy năm?”

“Tám năm.” Triển Anh trả lời.

“Lạc Trữ, còn cậu. Cậu học võ công ở Võ Đang mấy năm?”

“Chín năm.” Lạc Trữ nói.

Khi nhắc đến “Võ thuật” thì Triển Anh và Lạc Trữ ngay lập tức bắt đầu nói về chủ đề này. Vẻ mặt của Lạc Trữ lộ vẻ hâm mộ nói:

“Anh Hùng, tu vi của anh đã ở trong danh sách thiên bảng rồi phải không?”

“Gần như thế.” Triệu Hùng mỉm cười.

“Nhưng mà trong bảng xếp hạng mười người đứng đầu trong danh sách thiên bảng, tại sao lại chưa từng nhìn thấy tên của anh?” Lạc Trữ khó hiểu hỏi.

Triệu Hùng giải thích nói:

“Tôi không đến Võ Thần Đường để khảo thí, xếp hạng vẫn ở trên danh sách nhân bảng.”

“Nhân bảng? Vậy việc này đã bao lâu rồi?”

“Sáu năm trước.” Triệu Hùng nói.

Triển Anh và Lạc Trữ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Triển Anh hỏi:

“Anh Hùng, anh nói là trong thời gian sáu năm, tu vi của anh đã từ danh sách nhân bảng nhảy vọt lên một trong mười người đứng đầu danh sách thiên bảng?”

“Ừ” Triệu Hùng gật đầu. Triệu Hùng không dám tiết lộ quá nhiều với Triển Anh và Lạc Trữ.

Nếu như nói với hai người bọn họ, bản thân anh trong vòng một năm đã từ danh sách nhân bảng đột phá tiến vào một trong mười người đứng đầu danh sách thiên bang, sợ rằng sẽ phá hủy hoàn toàn thế giới quan của hai người bọn họ.

Lý Thanh Tịnh gọi hai người và nói:

“Triển Anh, Lạc Trữ, nhanh chóng đến đây, vừa ăn vừa nói chuyện. Một lúc nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”

Triển Anh và Lạc Trữ đáp lại một tiếng, vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Triệu Hùng. Cảnh tượng đã không còn xấu hổ như trước đó nữa. Trong lúc nói chuyện, thì nói đến chuyện Triệu Hùng đến chợ đồ cũ để tìm bí kíp võ công ở các cửa hàng sách cũ.

Triển Anh hỏi Triệu Hùng:

“Anh Hùng, lúc trước anh đến chợ đồ cũ, là muốn tìm bí kíp võ công từ các cửa hàng sách cũ phải không?”

“Đúng vậy.” Triệu Hùng gật đầu.

Triển Anh nói:

“Nhưng mà những cuốn sách võ công ở những cửa hàng sách cũ kia đều do những người chỉ biết sơ sài bên ngoài viết ra, rất hiếm khi có thể gặp được bí kíp võ công thật sự.”

“Điều này thì tôi biết, tôi cũng chỉ là muốn thử vận may của mình.”

“Tôi dẫn anh đi gặp một người, ông ta có bí kíp võ công. Nhưng mà có thể nhận được bí kíp võ công từ ông ta hay không thì phải phụ thuộc vào bản lĩnh của anh Hùng rồi.” Triển Anh nói.

“Ồ” Hai mắt Triệu Hùng sáng lên. Thật sự hướng đông không sáng thì hướng tây sáng.

Bản thân Triệu Hùng có chút chán nản, hôm nay đi chợ đồ cũ không có thu hoạch được gì. Không ngờ rằng, Triển Anh còn có biện pháp như vậy.

“Triển Anh, nói tôi nghe một chút. Người mà cậu muốn giới thiệu với tôi là ai?” Triệu Hùng sốt ruột hỏi.

Triển Anh nói:

“Thế giới võ thuật xuất phát từ Thiếu Lâm. Thiếu Lâm có Tàng Kinh Các, bên trong ngoài kinh thư ngoài ra còn có rất nhiều bí kíp võ công.”

“Điều này thì tôi biết. Từ trước đây Thiếu Lâm là môn phái lớn nhất. Nghe nói, trong Tàng Kinh Các cất giữ rất nhiều bí kíp võ công, cũng chỉ là những bản dựa theo mà làm ra.”

“Nhưng mà, các anh chỉ biết một mà không biết hai.” Triển Anh nói:

“Tàng Kinh Các thật sự thường do cao tăng Thiếu Lâm canh giữ. Tôi có một người chú đã từng chịu trách nhiệm trông coi Tàng Kinh Các. Văn bản nổi tiếng của Thiếu Lâm Tự quy định, không được phép lấy trộm võ công của Tàng Kinh Các, nếu như bị phát hiện thì sẽ bị đuổi khỏi Thiếu Lâm Tự.”

“Mà chú của tôi, không cưỡng lại được sự cám dỗ của việc học võ thuật, cuối cùng đã đánh cắp cuốn sách của Tàng Kinh Các. Sau đó, chú bị đuổi ra khỏi Thiếu Lâm Tự, đồng thời cũng bị phế bỏ võ công. Đây là những điều tôi nghe sư phụ tôi nói.”

Triệu Hùng khó hiểu hỏi:

“Vậy nếu người chú kia của cậu đã bị phế bỏ võ công, tôi đến gặp ông ta còn có tác dụng gì?”

Triển Anh nói:

“Anh Hùng, đây chỉ là anh không biết đó thôi. Mặc dù chú của tôi đã bị phế bỏ võ công, nhưng mà lúc chú còn ở Tàng Kinh Các thì ông ấy đã sao chép ra một số bí kíp võ công. Ông ấy coi những bản sao chép bí kíp kia như bảo vật, vấn đề này chỉ có hai người là sư phụ của tôi và chú của tôi biết. Tôi cũng chỉ là nghe trộm được.”

Truyện Chữ Hay