Chu Bạch Tang Tú nói:
“Có tin tức. Nhà sư Nhất Thiền đó tên gọi là Đinh Tịnh Vân, chỉ là.”
“Chỉ là cái gì?” Triệu Hùng hỏi.
“Chỉ là người này có vẻ như đang bị bệnh tâm thần, đang ở trong bệnh viện tâm thần của Nham Thành.”
“Bệnh viện tâm thần?” Triệu Hùng sửng sốt khi nghe xong điều này.
Chu Bạch Tang Tú nói:
“Em vừa điều tra được những điều này, nhớ mời em ăn cơm.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Triệu Hùng nắm lấy tay của vợ mình Lý Thanh Tịnh, bước nhanh về phía chỗ đỗ xe.
Triệu Hùng nói: “Thanh Tịnh, chúng ta lập tức đi Nham Thành.”
Lý Thanh Tịnh biết Triệu Hùng có khao khát đặc biệt với việc học hỏi võ thuật, ở phương diện này cô hoàn toàn ủng hộ Triệu Hùng.
Sau khi trở lại trên xe, Triệu Hùng ngồi vào vị trí lái xe, nói với Triển Anh:
“Triển Anh, tôi tìm thấy chú của cậu rồi. Ông ấy đang ở bệnh viện tâm thần của Nham Thành.”
“Bệnh viện tâm thần?” Triển Anh kinh ngạc.
Triển Anh nói:
“Mặc dù võ công của chú của tôi đã bị phế bỏ, nhưng mà tinh thần của chú vẫn tốt, làm sao có thể phải vào bệnh viện tâm thần được?”
Triệu Hùng nói:
“Điều bí ẩn này, e rằng chỉ có gặp trực tiếp chú của cậu mới có thể biết được.”
Triệu Hùng nói xong lời này thì nói với Lý Thanh Tịnh:
“Em nói với Văn Sơn và Nông Tuyền một tiếng, nói rằng tối nay chúng ta sẽ không về. Chúng ta lập tức đi đến Nham Thành.”
“Được rồi! Anh tập trung lái xe đi.”
Sau khi Lý Thanh Tịnh dặn dò Triệu Hùng xong liền lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Trần Văn Sơn. Sau khi Triệu Hùng lái xe qua một số con hẻm thì những cái đuôi bám theo theo dõi của Hoàng Long cũng rất nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Từ tỉnh Thanh Hóa đến Nham Thành mất khoảng bốn giờ lái xe. Để thoát khỏi sự theo dõi về vị trí của đám người Hoàng Long thì trước khi lên đường cao tốc, Triệu Hùng đã bảo Lạc Trữ tháo biển số xe ra.
Sau khi ra khỏi tỉnh Thanh Hóa, nhanh như chớp, Triệu Thành lái xe thẳng đến Nham Thành.
Dương Hưng nghe thuộc hạ báo cáo rằng lại để mất dấu của Triệu Hùng một lần nữa. Với võ công của Triệu Hùng, có rất ít người có thể đến gần được anh ta, ngay cả bản thân Dương Hưng.
Dương Hưng mắng chửi một câu: “Một đám ăn hại!”
Chỉ là điều khiến Dương Hưng cảm thấy khó hiểu chính là tên nhóc Triệu Hùng đi chợ đồ cũ cả một ngày, chính xác là anh ta muốn làm gì cái gì?
“Vậy Triệu Hùng ở khu chợ đồ cũ đã làm cái gì?” Dương Hưng hỏi thuộc hạ.
“Thuộc hạ hỏi qua người chủ cửa hàng đó, chỉ mua một lọ thuốc hít.”
“Một lọ thuốc hít?”
Sau khi Dương Hưng nghe xong thì cảm thấy rất bối rối. Thật sự anh ta sẽ không tin Triệu Hùng ở khu chợ đồ cũ cả một ngày trời chỉ vì một lọ thuốc hít.
Dương Hưng ra lệnh cho thuộc hạ của mình, nói:
“Lập tức đi điều tra, Triệu Hùng có trở về khách sạn hay không, hay là đã đi đâu.”
“Vâng.” Thuộc hạ cung kính trả lời.
Sắc trời tối dần, một chiếc Mercedes Benz G lớn màu trắng giống như một bóng ma trắng lao nhanh trên đường đi đến Nham Thành.
Triệu Hùng tính toán một chút, thời gian đến Nham Thành sẽ khoảng tầm tám giờ tối. Trước tiên anh ấy sẽ tìm một nơi để ở lại trước, sau đó sáng ngày mai mới đến bệnh viện tâm thần của Nham Thành.
Sau khi đến Nham Thành, Triệu Hùng tìm một khách sạn homestay. Loại hình khách sạn homestay là loại hình khách sạn do các cá nhân tự mở. Ở các thành phố nhỏ, việc quản lí không được chặt chẽ cho lắm, Nếu như ở trong một khách sạn được xếp hạng sao thì rất dễ bị người của Hoàng Long điều tra ra.
Triệu Hùng nói dối rằng anh ấy đến Nham Thành là để tham gia hôn lễ của người thân, vội vàng đi đến mà không mang theo chứng minh thư nhân dân.
Triệu Hùng đưa cho ông chủ của khách sạn homestay bảy triệu đồng bảo ông chủ châm chước cho một chút. Bảy triệu đồng này bằng với lợi nhuận của ông chủ kiếm được trong hai ngày.
Sau khi ông chủ nhận tiền liền nói với Triệu Hùng và những người khác:
“Vậy mọi người hãy yên tâm ở lại đây! Chỗ này của tôi rất an toàn.”
Bốn người Triệu Hùng ở lại trong khách sạn homestay. Thông qua định vị trên điện thoại đi động, rất dễ dàng tìm thấy vị trí của bệnh viện tâm thần ở Nham Thành.
Mặc dù Nham Thành là một thành phố cấp tỉnh, nhưng mà dân số trong thành phố chỉ có năm đến sáu trăm nghìn người. Từ nơi ở của Triệu Hùng đến bệnh viện tâm thần của Nham Thành khoảng cách chỉ có năm phẩy ba kilomet.
Lý Thanh Tịnh đã chăm chỉ đi cùng Triệu Hùng cả một ngày, hiện tại cô đang mang thai. Vì vậy, Triệu Hùng mới không muốn đi qua đi lại thêm vào buổi tối nữa. Chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt ở khách sạn homestay.
Một đêm nghỉ ngơi không nói thêm lời nào!
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Triệu Hùng đưa vợ mình Lý Thanh Tịnh và Triển Anh, Lạc Trữ đến bệnh viện tâm thần của Nham Thành. Khi Triệu Hùng đang nói chuyện với viện trưởng bệnh viện tâm thần của Nham Thành rằng anh ấy muốn tìm Đinh Tịnh Vân, Vẻ mặt của viện trưởng bệnh viện tâm thần tỏ ra ngạc nhiên, hỏi Triệu Hùng:
“Xin hỏi, mọi người là người nhà của Đinh Tịnh Vân phải không?”
Triển Anh tiếp lời nói:
“Ông ấy là chú của tôi, pháp hiệu trước kia gọi là nhà sư Nhất Thiền.”
“Đúng vây. Trước đây anh ấy thật sự là một nhà sư. Chỉ là.” Vẻ mặt của viện trưởng có vẻ hơi do dự.
Triệu Hùng cau mày hỏi: “Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là Đinh Tịnh Vân đã mất tích vào hai ngày trước, bệnh viện của chúng tôi cũng đang tìm kiếm ông ấy.” Viện trưởng giải thích nói.
“Mất tích?” Bốn người Triệu Hùng đều kinh ngạc.
Đây cũng quá là trùng hợp rồi. Đinh Tịnh Vân sớm không mất tích, muộn không mất tích, lại đúng lúc Triệu Hùng tới tìm anh ấy thì lại mất tích.
“Viện trưởng, mọi người đã báo cảnh sát chưa?” Triệu Hùng hỏi.
“Đã báo cảnh sát rồi. Lực lượng cảnh sát cũng đang giúp tìm kiếm.”
Trong lòng Triệu Hùng thầm nghĩ, chắc chắn Chu Bạch Tang Tú đã biết thông tin này, tại sao lại không nói cho anh biết, bắt anh phải đi một chuyến vô ích.
“Nếu người bạn này đã là cháu trai của Đinh Tịnh Vân, mọi người có thể cùng nhau giúp tìm kiếm ông ấy.”
“Đinh Tịnh Vân không rời khỏi Nham Thành phải không?”
“Chắc là không ra khỏi Nham Thành.” Viện trưởng trả lời.
Đúng lúc này, tai của Triệu Hùng nghe thấy một tiếng động nhỏ truyền đến từ một tảng đá ở phía sau trong bệnh viện tâm thần.
“Ai đang ở đó?” Triệu Hùng đột nhiên hô lên.
Triệu Hùng nháy mắt với Triển Anh và Lạc Trữ, hai người Triển Anh và Lạc Trữ một người bên trái một người bên phải, bao vây tảng đá ở phía sau. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông với bộ râu xồm xoàm bước ra từ phía sau tảng đá.
“Là tôi.” Người đàn ông nói.
Triệu Hùng hỏi viện trưởng:
“Viện trưởng, người này là ai?”
“Tôi không biết.” Viện trưởng lắc đầu.
Triển Anh và Lạc Trữ dẫn người đàn ông râu ria xồm xoàm đi đến. Triệu Hùng nhìn kĩ hơn, người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, râu tóc cũng có vẻ cả tháng rồi chưa chải, bộ dạng lôi thôi lếch thếch. Triệu Hùng nhìn đối phương hỏi:
“Ông là ai? Tại sao lại trốn sau tảng đá nghe trộm cuộc nói chuyện của chúng tôi?”
“Chỉ là tôi ở đó đi tiểu, ai thèm nghe trộm cuộc nói chuyện của mấy người.” Người đàn ông thanh minh nói.
Viện trưởng bệnh viện tâm thần của Nham Thành hỏi người đàn ông:
“Ông không phải là người trong bệnh viện của chúng tôi, làm thế nào mà ông vào được đây?”
Người đàn ông chỉ về phía bức tường cao, nói:
“Tôi trèo tường vào đây.”
Lý Thanh Tịnh nhìn người đàn ông này nói năng lộn xộn, cũng giống như một người bị bệnh tâm thần nên cô không dám nhìn xem người đàn ông. Nhưng Triệu Hùng luôn cảm thấy người đàn ông lớn tuổi này không đơn giản, đặc biệt là trong đôi mắt lộ ra khí thế mãnh liệt.
Bởi vì Triệu Hùng tưởng rằng là người của Hoàng Long phái tới, nên cố ý nói với ông ta:
“Nếu ông đã không phải người ở đây, vậy thì ông rời đi đi.”
Người đàn ông “ồ” một tiếng sau đó quay người rời đi.
Ánh mắt Triệu Hùng sắc bén nhìn thấy một thanh đao dắt ở sau lưng người đàn ông, thanh đao đó rộng bằng một lòng bàn tay, giống như một con dao làm bếp.
Chắn chắn là có vấn đề.
Ánh mắt của Triệu Hùng phát ra tia rét lạnh, dự định xác nhận thân phận của đối phương, nếu là người của Hoàng Long thì sẽ g iết chết đối phương!