Hoàng thượng thần thiếp có điều muốn hỏi
Nàng muốn hỏi gì
Năm đó, chàng qua lại với ta là vì ta giống nàng ấy đúng không?
Đúng
Hắn không hề ngại ngùng trả lời.
Vậy thì chàng tìm được đúng người chàng cần tìm rồi. Chàng thả cho ta đi đi được không?
Ngươi muốn đi? Được để lại hài tử rồi muốn đi thì đi đi.
Chàng... sau này hai người sẽ có con riêng của người. Còn ta chỉ có hài tử này. Chàng tha cho mẹ con ta đi được không
Đã là hài tử của ta thì không có chuyện được phép rời cung.
Rồi hắn phất áo quay đi. Trước khi đi không quên sai thêm người canh chừng nàng thật kĩ.
Mỗi ngày hắn đều qua chỗ nàng xem hài tử chút rồi đi. Đến cái liếc mắt cũng ko liếc sang chỗ nàng. Nàng cũng biết vậy nên luôn tránh mặt hắn. Nàng không dám cũng không muốn đối diện với hắn nữa.
Thỉnh thoảng Xuân Tuyết đến cung của nàng. Nàng ta khoe với nàng nào là Thần ban cho nàng ta thượng phẩm, nào là Thần cưng chiều nàng ta đến mây xanh, nào là than thở rằng Thần ko biết chừng mực ngày nào cũng làm nàng ta mệt mỏi.
Nàng ngồi yên nghe, không đáp lại cũng không phản ứng giống như nàng không hề quan tâm như thật sự tim nàng đau đớn vô cùng. Mỗi lần nàng ta tới tìm nàng nói chuyện là lần trái tim nàng bị rạch nhát.
Hôm đó nàng ta rủ nàng đi dạo ngự hoa viên... bọn họ đi đến hồ bán nguyệt. Gió thổi nhè nhẹ vào mặt nàng. Nàng ôm hài tử đứng tận hưởng cơn gió đó. Bỗng nhiên có luồng gió rất mạnh đẩy cả mẹ con cô xuống hồ. Xuân Tuyết vội chạy đến.
Uyển tỉ tỉ không sao chứ??
Người đâu mau đến đây cứu Mạc phi
Khi nghe tiếng bước của thị vệ đến. Nàng ta lập tức nhảy xuống hồ.
Thần Thần cứu thiếp...
Ở bên kia nàng cũng chới với
Thần mau cứu hài tử
Nàng dùng hết sức bình sinh để nâng đứa nhỏ lên. Nhưng nàng đợi... rồi lại đợi hắn không có tới, hắn không có tới cứu lấy hài tử của bọn họ. Nàng vẫn cố sức nâng hài tử của họ lên cao. Đến trước khi nàng ngất xỉu đi.
===============
Nàng tỉnh dậy, xung quanh nàng không có ai. Nàng chạy vội đi tìm hài tử. Nàng tới có thái y đang đứng bên cạnh. Nhìn thấy nàng chạy tới liền cung kính chào
Mạc phi...
Hài tử của ta. Vĩnh Nhi thế nào rồi.
Nương nương, nô tì đã rất cố gắng nhưng hoàng tử bị ngâm nước quá lâu. Giờ hoàng tử có triệu chứng hàn nhập cốt phải có sen ngũ sắc mới trị được. Nhưng sen ngũ sắc đã được lấy sang cho Xuân phi nương nương dùng rồi. Nô tài lực bất tòng tâm. Mong nương nương tha tội.
Nàng không nghĩ được gì nhiều vội chạy đến Dưỡng Tâm điện nàng ohải cầu xin hắn. Cầu xin hắn cứu hài tử của họ. Nàng đến nơi thấy hắn đang ôm thật chặt Tuyết Nhi của hắn. Nàng vội lên tiếng.
Hoàng thượng thần thiếp cầu xin người hãy cứu Vĩnh Nhi. Cầu xin người hãy cứu lấy hài tử.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Nàng thấy vậy dập đầu cầu xin
Thần, thiếp xin chàng xin chàng cứu lấy hài tử của chúng ta được không? Thiếp cầu xin chàng dù sao Vĩnh Nhi là máu mủ của chàng. Thiếp...
Câm miệng, đồ gian phụ độc ác. Tại sao Tuyết Nhi đã muốn cứu ngươi ngươi còn kéo nàng xuống hồ. Ngươi có biết suýt chút nữa ngươi hại chết hài tử của bọn ta không. Đồ độc ác hài tử chưa ra đời ngươi muốn hạ thủ. Cút về cho ta. Đợi Tuyết Nhi khỏe lại ta sẽ để nàng xử tí ngươi.
Trong đầu nàng oành tiếng. Nàng bò tới cầu xin
Thần ta xin chàng, chàng làm gì ta cũng được chỉ xin chàng hãy cứu Vĩnh Nhi. Ta cầu xin chàng.
Nàng cứu dập đầu liên tục đến khi trán tím mảng. Hắn vẫn không hề mảy may.
Từ bên ngoài có cung nữ chạy đến báo
Hoàng thượng, Mạc phi nương nương... bỗng nhiên hoàng tử bị co giật. Thỉnh hoàng thượng, nương nương mau qua xem hoàng tử.
Nghe cung nữ truyền tin đến tin nàng như ngừng đập. Nàng vội lảo đảo đứng dậy chạy về Mạc Liên Cung. Về đến nơi Vĩnh Nhi của nàng đã gần nhưng ngừng thở.
Nàng ôm đứa nhỏ thật chặt.
Vĩnh Nhi, Vĩnh Nhi của nương. Còn không được phép rời bỏ nương đi. Nương cứu con... đợi nương cứu con...
Nhưng hơi thở của Vĩnh Nhi càng ngày càng nhẹ. Cuối cùng Vĩnh Nhi nhìn càng cười cái rồi nhắm mắt lại
Vĩnh Nhi...Vĩnh Nhi.... con không được ngủ... Vĩnh Nhi mau dậy cho nương... con được ngủ. Mau dậy đi nương đưa con ra khỏi đây.... con còn chưa được ăn bánh nương làm... còn chưa được học chữ cơ mà. Vĩnh Nhiii.... Vĩnh Nhi
Nàng ôm chặt lấy hài tử, gào khóc. Người thân duy nhất của nàng trên cõi đời này cũng không còn nữa rồi. Nàng thất thần ngồi đó, trong lòng ôm đứa nhỏ.
Hoàng thượng giá lâm
Hắn bước vào, nàng cũng không buồn nhìn hắn. Hắn bước lại gần ôm lấy nàng. Nàng lập tức đấy hắn ra. Nhìn thẳng vào mắt hắn nói
Ngươi đến đây làm gì?
Uyển Nhi, ta...
Ta đã từng xin ngươi rằng người người cần trở lại rồi tha cho mẹ con ta đúng không?? Ngươi vốn không cần chúng ta tại sao cứ bắt ép ta phải ở lại đây. Ta chẳng cần vinh hoa phú quý của ngươi, cũng đã từng không cần tình yêu của ngươi nữa. Ta có hài tử của riêng ta rồi. Tại sao ngươi lại nhẫn tâm như thế?? Không phải ngươi từng hứa với ta sẽ yêu thương, bảo vệ mẹ con ta. Ta vốn chẳng hi vọng ngươi bảo vệ ta. Chỉ mong ngươi đối xử tốt vs hài tử. Đúng rồi, nàng ấy từng cứu ngươi, nàng ấy là ân nhân của ngươi, còn ta thì sao?? Ta chưa từng cứu ngươi sao?? Con của nàng ta là trời. Còn con của ta thì sao... Trịnh Lận Thần cuộc đời ta điều bất hạnh nhất là yêu người, tin ngươi.... ta thật sự hối hận...
Nói xong nàng liền đâm đầu vào tường. Hắn kinh ngạc vội chạy lại, đỡ lấy nàng...
Nàng cố gắng mấp môi
Cuối cùng chàng lại phụ thiếp
Hắn bàng hoàng ôm lấy nàng...
Uyển Nhi... Uyển Nhi... thái y thái y đâu
===========
Nên để SE hay OE đây ta???