Uyển Nhi.... Uyển Nhi... thái y đâu... thái y đâu... mau cứu nàng ấy... mau cứu nàng ấy
Hắn đợi lúc lâu vẫn không thấy thái y đến.
Thái y đâu gọi về đây có trẫm
lát sau mới có thái y nhỏ chạy đến.
Sao chỉ có ngươi, Trương thái y đâu
Khởi bẩm hoàng thượng, tất cả thái y trong viện đều đang ở Dưỡng Tâm điện.
Gọi về đây mau lên gọi về đây cho trẫm. Ngươi mau mau xem nàng nhanh lên.
Vị tiểu thái y vội vàng bắt mạch cho nàng. Thật sự mạch đập rất yếu. Vụ thái y vội ngâm cứu giữ lại mạch cho nàng.
Khởi bẩm hoàng thượng nương nương mới bị rơi xuống hồ, bị nhiễm phong hàn, tinh thần kích động còn bị ngoại thương.... thật sự chuyện tỉnh lại được hay không là do ý chí sinh tồn của nương nương
Câm miệng câm miệng lại cho trẫm. Tại sao thái y viện lại có kém cỏi như ngươi. Trương thái ý đâu
Lúc này Trương thái ý mới lận đận chạy vào. Vội vàng bắt mạch cho nàng.
Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài sẽ cố gắng giữ tính mạng cho nương nương.... còn việc tỉnh lại hay không đều do nương nương. Nô tài không dám nói trước điều gì.
Hắn nhắm mắt lại nắm chặt tay nàng.
Không phải nàng hận ta sao. Mau tỉnh lại trả thù ta đi...
Ngày ngày hắn đều đến thăm nàng, nhưng nàng vẫn như vậy không hề tỉnh lại.
Nàng đang đi trong giấc mơ u mê của nàng. Nằm mơ thấy Vĩnh Nhi của nàng ở phía bên kia cây cầu. Nhưng chỉ cần định bước lên cầu là Vĩnh Nhi khóc ầm ĩ như không muốn nàng lại gần.
Nàng càng lùi lại Vĩnh Nhi càng cười thật tươi... cho đến khi nàng vấp ngã mới bừng mở mắt tỉnh dậy. Xung quanh có hắn, có rất nhiều thái y. Nàng nhìn hắn. Hắn vội vàng nắm lấy tay nàng
Nàng tỉnh rồi, thái ý mau mau toéi xem nàng
Nàng giằng tay ra khỏi tay hắn.
Ngươi cút đi... đừng xuất hiện ở đây
Thái y mau xem bệnh cho nàng ấy.
Thái y vội vã bắt mạch cho nàng.
Khởi bẩm hoàng thượng, mạch tượng của nương nương đã ổn định rồi ạ. Nô tài kê cho nương nương vài thang thuốc bổ để nương nương điều dưỡng thân thể. Nô tài xin cáo lui.
Sau khi thái y, cung nữ đều ra ngoài chỉ còn lưu lại mình nàng và hắn.
Nàng nhìn hắn hồi lâu
Không phải ngươi muốn ta chết đi à? Ngươi mất công cứu ta về làm gì?
Ta.....
Ngươi làm sao?? Ngươi có biết ngươi đã bao nhiêu lần giết chết trái tim ta không? Đứa con đầu tiên của ta là ai giết? Là ai lăng mạ con ta là nghiệt chủng? Là ai biết ta sắp không trụ nổi nữa rồi mà vẫn không cứu hài tử của ta?
Ta sai... ta sai rồi tại sao ta lại cứ mãi tin ngươi, tin vào cái tình cảm nhạt nhẽo của ngươi. Cả đời này ta không muốn nhìn thấy bản mặt của ngươi nữa
Nàng cứ hận ta đi. Ta hứa với nàng sẽ đùng cả đời này để đền bù cho nàng được không???
Hahahahaha.... dùng cả đời để đền bù...xin lỗi ta không thèm... giờ đến hận ngươi ta cũng thế ghê tởm.
Ngươi ban chết cho ta đi.
Không tuyệt đối không được.... nàng không được phép chết.
Vậy thì cho ta xuất cung...
Nàng...
là giết ta là để ta xuất cung
Ta.... nàng thật sự ko thể cùng ta làm
Người im đi, đến hít thở không khí cùng với ngươi ta còn ghê tởm....
Nàng.... thôi được ta để nàng xuất cung. Nhưng....
Đừng điều kiện với ta...Giờ người cút đi.
Hắn nhìn nàng lúc rồi quay đi. Lúc này nước mắt nàng mới rơi xuống.
Yêu người thật khổ, nàng nguyện ý đem đến cho hắn những điều tốt nhất, nguyện ý sinh con cho hắn. Nhưng đến giờ....
Đêm hôm đó, nàng đuổi hết cung nữ đi. Một mình ở lại Mạc Liên Cung, nàng châm lửa đốt cung. Nàng vốn định tẫn thân trong lửa. Đúng lúc đó Tử Huyết cứu nàng ra. Nàng nhìn Tử Huyết nói
Ngươi có thể đưa ta xuất cung không?
Tử Huyết nhìn nàng lúc
Ta cầu xin ngươi được không
Nhìn vẻ mặt Tử Huyết có chút khó xử...
Ngươi có thể tìm tử thi thế vào chỗ ta được không? Như thế hắn không biết gì đâu. Ta cầu xin ngươi.
Được nô tài đáp ứng nương nương.
Tử Huyết nhanh chóng đưa nàng ra khỏi đến Mạc phủ rồi trở về tìm xác nha hoàn ném vào Mạc Liên Cung.
Khi hắn phát hiện ra có cháy Mạc Liên Cung đã cháy không còn mảnh nguyên vẹn.
Hắn lao vào tìm thấy tử thi bị thiêu cháy đen thẫn thờ rồi lao đến ôm lấy xác đó.
Uyển Nhi tại sao nàng lại tàn nhẫn với ta như thế. Ta đã đồng ý để nàng xuất cung rồi mà.... tại...saooooo
=================
Mạc phủ
Phụ mẫu nhìn thấy nàng gầy gò, xanh xao đau lòng không thôi.
Nàng quỳ xuống nói
Cha nương con lại làm người lo lắng cho con rồi....
Nói xong nàng ngất xỉu. Khi nàng tỉnh dậy, cha mẹ nàng liền nói
Hiện tại chúng ta liền rời kinh thành được không Uyển Nhi?? Sức khỏe con có thể chịu được không?
Nàng gật đầu
Con đi được.
Ngay trong đêm đó, Mạc phủ không còn bóng người.
==============
Mạc Liên Cung
Hắn ôm thi thể đó khóc ngày đêm. Thị vệ vài can ngăn hắn. Khó khăn lắm mới lấy được thi thể đó đem đi. Khi thi thể cho lên cán. Hắn thấy không đúng, chân ở thi thể đó giống như bị đánh gãy.
Hắn như bừng tỉnh vội truyền người lấy ngựa phi tức tốc tới Mạc Phủ...
Chỉ là khi đến nơi Mạc phủ đã không còn bóng người.
Bỗng hắn cười thật thê lương
Nàng còn sống... còn sống là tốt rồi.
Hắn đứng trước Mạc phủ đến canh giờ rồi mới hồi cung.
Hắn không xứng đáng có được nàng.
Từ đó về sau hắn luôn sống trong nỗi đau đớn khôn nguôi, luôn chìm đắm trong dằn vặt trong thể buông bỏ.
==============
Ở nơi rất xa kinh thành, có cô nương xinh đẹp cùng phụ mẫu của nàng ta mở quán ăn. Quán lúc nào cũng đông đúc tấp nập...
Ngày ngày luôn có thanh niên mặc tử y tới phụ giúp họ.
Mỗi lần nhìn thấy thanh niên đó... nàng luôn mỉm cười thật vui vẻ. Nàng luôn hướng đến hắn mà nói
Tử Huyết thật cảm ơn huynh.
===============
Sau đó câu chuyện như thế nào?? Chính tôi cũng không biết chỉ biết là cô nương đó đã có thể sống cuộc sống như nàng mong muốn. Bình bình an an, vui vẻ qua ngày.
Hạnh phúc với nàng chỉ đơn giản là như vậy thôi.
======The end=====