Nói nàng ngốc quả không sai, nhưng mấy ai có thể tĩnh lặng trước sự quan tâm của người mình yêu cơ chứ...sự quan tâm của hắn, sự yêu chiều của hắn lại làm nàng xao xuyến. Thế nhưng nàng vẫn cứ cố tỏ ra có khoảng cách với hắn. Nàng không muốn cứ như vậy lại chìm vào bể ái tình đó. Cho đến khi, hắn ra chiếu cáo bố thiên hạ minh oan cho nàng.
Hắn bố cáo thiên hạ nói là tiền hậu bày mưu hãm hại nàng. Hắn cũng bắt tên nam nhân đó ra làm chứng minh oan cho nàng. Hắn cũng mời phụ mẫu nàng vào cung quỳ xuống xin lỗi họ. Mong họ tha thứ cho hắn và nàng.
Tất cả những hành động ấy của hắn đều làm nàng cảm động. Tối hôm ấy, sau khi tiễn phụ mẫu nàng về. Hắn luôn ở bên nàng. Bọn họ nhà người vui vẻ, đầm ấm. Đây thật sự là điều mà nàng luôn luôn mong ước. Nành không cần hắn là thiên tử, nàng là mẫu nghi thiên hạ. Nàng chỉ muốn họ có thể sống an nhiên, vui vẻ, hạnh phúc.
Hàng ngày sau khi hắn thiết triều xong. Liền chạy về cung của nàng chơi với hài tử. Lúc này hắn chỉ là trượng phu của nàng. Nàng chỉ là thê tử của hắn vui vẻ bên nhau. Nhất là cứ mỗi tối đến, hắn luôn ở lại cung của nàng, làm cho nàng mệt đến mức không sáng hôm nào tỉnh dậy hắn đã thiết triều về.
Cuộc sống của họ cứ kéo dài đến hơn tháng trời. Hắn quyết định đưa hài tử của họ về nhà ngoại. Còn Hắn đưa nàng đi thăm thú Tô huyện cũng đồng thời vi hành luôn thể.
Nàng cũng rất hào hức trong chuyến đi này.
Hôm đó, đi gần đến Tô Khánh Gia Trang. Hắn dắt tay nàng vào quán nước. Tiểu Nhị vừa đem đồ ra. Thì trên sân khấu có đào nương cất giọng.
Lan hoa chỉ niệp hồng trần tự thủy
Ba thước hồng phai vạn sự thổi vào ca
Hát nỗi bi vĩnh cửu chẳng nên bi
Rực đỏ mười phân cũng thành tro bụi
Mong ai ghi nhớ ai ở độ xuân tươi đẹp nhất này
Tiếng hát vang lên vào cho hắn giật mình. Giọng hát này vô cùng ấn tượng, hắn nhớ hắn từng nghe giọng hát này. Hắn chẳng màng đến nàng đang ngồi bên, vội chạy đi vào trong sân khấu, vội vã hỏi người vừa hát là ai. Kết quả, hắn gặp được nàng ấy mà không đúng gặp lại nàng ấy. Hắn nhớ năm hắn tuổi còn đi hành quân qua Tô huyện bị thương, lúc đó có cô đào nương cứu hắn. Hắn không ngờ, không ngờ sau gần năm lại có thể nghe giọng hát đánh động lòng người ấy.
Hắn vội vàng chạy như bay vài cańh gà gặp nàng ấy. Vừa nhìn thấy đã lên tiếng
- Xuân Tuyết nàng còn nhớ ta không
- Công tử là...
- Ta là A Thần đây. Trước khi ta bị thương nàng từng cứu ta. năm rồi không ngờ nàng vẫn như vậy
- Huynh thật sự là A Thần sao. Ta đợi huynh thật lâu.
Vừa nói xong cô ta chạy nhào vào lòng hắn. người chàng chàng thiếp thiếp lúc lâu. Mà quên hết có người đang đứng nhìn bọn họ rất lâu.
Khoảng khắc nhìn thấy dung mạo cô nương đó. Trái tim nàng như bị siết chặt lại...
Dung mạo của nàng giống cô ấy đến , phần.... thì ra là như vậy...
Nàng xoay người quay đi thì vô tình động vào đám đạo cụ. Phát hiện ra có tiếng ồn, hắn quay lại nhìn thấy nàng hắn nhíu mày.
Lại đây... hôm nay chúng ta về nhà.
Ngay hôm đó, bọn họ hồi cung và đương nhiên Xuân Tuyết cô nương đó cũng về cùng với họ. Hắn để bỏ mặc nàng ngồi xe ngựa riêng. Cả ngày chàng chàng thiếp thiếp với cô nương đó.
Tim nàng đau đớn không thôi. Tại sao ông trời cứ thích trêu đùa nàng như vậy. Nàng không cần vinh hoa phú quý, nàng thậm chí nàng cũng đã từng quyết từ bỏ tình yêu với hắn. Tại sao cứ phải làm cho nàng lại chìm vào tình ấy. Rồi lại nhẫn tâm tổn thương nàng như thế.
Về đến hoàng cung, nàng lặng lẽ về Mạc Liên cung của nàng. Chỉ cần nhìn thấy hài tử là trái tim được sưởi ấm... Đúng là giờ nàng có hài tử, nàng sống vì hài tử, trên cuộc đời này còn có hài tử là người thân của nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ khi hồi cung đã ngày, hắn không có đến thăm hài tử. Tâm nàng từ đau chuyển sang lạnh. Đến ngày thứ , gắn sắc phong làm quý phi hiệu Xuân Quý Phi.
Hôm đó, nàng ấy đến bái kiến nàng. Mặc dù nàng và nàng ấy cho , phần giống nhau. Nhưng nàng ấy tản ra khí chất thu hút khác biệt hẳn so với nữ nhân khác. Hoàng thượng thích nàng như vậy cũng đúng thôi.
Nàng ấy mở lời
Tỷ tỷ giờ hậu cung chỉ có chúng ta. Xin tỉ tỉ sau này quan tâm muội nhiều hơn.
Nàng chỉ gật đầu đáp
Được
Nàng ấy thấy nàng đang ôm hài tử liền chạy lại
Có thể để muội ôm hài tử của tỉ không, đáng yêu quá.
Nàng cũng chần chừ lát rồi cũng đưa cho nàng ta.
Chơi với đứa nhỏ lúc lâu thì có tiếng truyền
Hoàng thượng giá lâm
Hắn bước vào thấy người liền nói.
Tuyết Nhi nàng cũng đến đây à.
Nàng nghe ra giọng của hắn thập phần sủng ái. Thì ra hắn còn có thể ngọt ngào được như vậy.
Thấy nàng ấy đang ôm hài tử. người họ liền quây lại chơi với đứa nhỏ. Giống như nhà người rất hạnh phúc.
Nàng giống như hoàn toàn dư thừa ở đây. Hắn đây là nhẫn tâm hay vô tâm... là hắn muốn tổn thương nàng hay là chỉ là muốn quan tâm hài tử của họ.
Bỗng hài tử khóc òa lên. Nàng vội chạy lại bế hài tử. Xem ra nhóc con này đói rồi.
Thỉnh hoàng thượng, Xuân quý phi bãi giá, đến giờ thần thiếp cho hài tử ăn rồi.
Hắn quay ra nhìn Xuân Tuyết
Nàng về trước đi, lát ta qua tìm nàng.
Nàng ta nghe lời bãi giá hồi cung. Trong mắt nàng ta hoàn toàn là lửa giận. Nàng ta vẫn hơn nàng hài tử. Đứa bé nàng chắc chắn sẽ là uy hiếp của nàng ta sau này.
=========================
Mạc Liên Cung
Hắn đứng nhìn nàng cho hài tử bú, bị hắn nhìn chằm chằm nàng có chút không quen liền nói
Hoàng thượng, người còn chuyện gì sao?
Không có chuyện gì thì ta không được ở lại đây?
Nàng mím môi, nàng luôn suy nghĩ muốn nói chuyện với hắn rõ ràng. Thôi thì được ngày không bằng gặp ngày
Hoàng thượng, thần thiếp có điều muốn hỏi