Câu “Tôi muốn đáp trả lại tấm lòng của cậu” được cô thốt lên như để minh chứng cho lòng quyết tâm mạnh mẽ ấy.
Hơn hết là cái cách cổ khẩn khoản nhìn tôi như muốn phát thành lời rằng dù chuyện có nhỏ nhặt cỡ nào thì tôi cũng sẽ không bỏ qua những rắc rối mà tôi đã gây ra đâu.
Nếu để đôi mắt to tròn đang chực chờ để nuốt chửng tôi kia tóm lấy được là hết đường chạy.
Ý chí tôi đang bị bào mòn bởi ánh mắt ấy. Chúng dõi theo, thúc giục tôi phải đồng ý với những gì cô bảo.
Cơ mà…
“Không cần đâu.” – Tôi vờ bình tĩnh hết mức có thể và đáp.
“Không được, tôi cần phải báo đáp cậu!” – Không hài lòng với câu trả lời của tôi, Wakamiya bĩu môi, cộc lốc.
“Vậy à?”
“Đúng thế. Chẳng nhẽ cậu không nghĩ ‘Ăn quả nhớ kẻ trồng cây’ là điều hiển nhiên à?”
“Ừ thì… tôi hiểu ý của cô nhưng mà…” – Tôi lấy điện thoại ra xem giờ. Đã 10 giờ rưỡi tối rồi – “…Muộn thế này rồi thì vừa về vừa nói đi. Nói chuyện ở đây không tiện lắm.”
“Sao lại không tiện?”
“Thì cô nhìn kĩ lại chỗ ta đang đứng xem…”
Một nam một nữ đang mặt đối mặt nhau ở một con hẻm mờ tối. Chưa kể là đã muộn đến thế này rồi nữa.
Tôi nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là nó đách ổn tí nào.
Mặt của Wakamiya dần ửng đỏ khi cuối cùng cũng để ý đến những gì tôi đang cố truyền tải, tai của cổ cũng đang đỏ theo nốt.
“Những người khác sẽ lầm tưởng rằng chúng ta đang hẹn hò đấy, phiền cho Wakamiya-san lắm đúng chứ? Vậy nên đổi chỗ cái đã. Nhưng cũng trễ mất rồi, ta vừa về vừa nói vậy.”
“Vừa về vừa nói? Cậu không cần phải đưa tôi về đâu.”
Một bầu không khí sắc bén đầy sự cảnh giác toát ra từ cô ấy. Tôi còn nhận ra được cổ đang âm thầm tìm hiểu mục đích thực sự của tôi.
…Cô ấy lại khá cảnh giác với mấy chuyện kiểu này nhỉ.
Cơ mà…
“Này nhé Wakamiya-san, bây giờ đã muộn rồi và nếu cô cứ thế một thân một mình đi về thì nguy hiểm lắm. Vốn dĩ việc cô chờ tôi ở nơi vắng lặng thế này đến tận bây giờ thì cũng đã hơi căng rồi.”
“Ư… T-tôi quên mất…”
“Haa… Lúc này cô nên đánh điện về cho gia đình cô một tiếng đi. Họ hẳn là đang lo lắm.”
“Ừm, tôi gọi liền đây.”
Wakamiya lấy điện thoại ra và gọi về nhà. Sẽ bất lịch sự lắm nếu nghe họ nói chuyện nên tôi bèn đứng xích ra xa một chút chờ cổ. Thỉnh thoảng Wakamiya-san lại giật nảy người một cái… chắc bố mẹ cô ấy đang giận lắm.
“Tôi bị mắng…”
“Quả nhiên mà…. Nên nói thế nào ta? Đôi khi cô bất cẩn thật…”
“Mọi người cũng hay bảo vậy…”
“Về nào. Chừng nào gần đến nhà thì nhớ bảo tôi một tiếng, tôi đi cùng cô đến đó thôi.”
Sở dĩ tôi nói ‘gần đến nhà’ là vì không muốn làm cô ấy cảm thấy bất an khi nghĩ rằng tôi là một tên lạ mặt đang bám đuôi để biết nhà cổ.
Như vầy thì Wakamiya sẽ thoải mái hơn một chút. Suy cho cùng chúng tôi cũng chẳng thân thiết gì mấy nên đi với tôi hẳn là cổ căng thẳng lắm.
“Sao tôi có thể làm phiền cậu đến thế được!? Nhà tôi cách đây cũng kha khá đấy…”
“Thế cô định về nhà bằng gì?”
“…Đi bộ.” – Wakamiya lúng túng trả lời, ngó vẻ mặt cô ấy thì rõ ràng là đang cảm thấy có lỗi.
Ai mà nghe được Wakamiya-san bảo sẽ tự cuốc bộ về nhà một mình thì chắc chắn đều sẽ đưa cô ấy về thôi. Có lẽ vì biết chuyện đó nên cổ mới cảm thấy có lỗi.
“Nếu để muộn hơn nữa thì dễ gặp rắc rối lắm… đi nào.”
“Ừ…”
Wakamiya theo sau tôi, và vẫn khoác lên mình vẻ hối lỗi. Cô ấy còn giữ khoảng cách với tôi nữa. Mà thậm chí chúng tôi còn chẳng phải bạn bè thì điều này cũng là chuyện thường thôi.
Tôi vừa đi vừa nghe theo chỉ dẫn của Wakamiya như “Tiếp theo thì rẽ phải” hay “Tới chỗ kia thì rẽ trái”.
Wakamiya dừng chân khi chúng tôi đến gần một toà chung cư cao tầng vừa được xây dựng vào mùa xuân năm nay.
“À… ừm… tới đây là tôi về nhà được rồi. Tôi sống trong căn chung cư ở ngay kia kìa.”
“Tôi biết rồi.”
Wakamiya trỏ tay vể phía toà chung cư cao tầng mới tinh.
Thực lòng mà nói thì cô ấy không cần phải cho tôi biết chuyện cổ sống trong cái chung cư kia đâu. Cô ấy bất cẩn quá, phải cẩn thận khi nói chuyện với một gã mà chỉ vừa mới gặp lần đầu vào hôm nay chứ.
Ngạc nhiên là nhà cô ấy lại gần với nhà tôi một cách bất ngờ.
Sẵn nói luôn, tôi với ông già tôi, mà ổng cũng chẳng hay về nhà nhà mấy, sống ở cái toà chung cư đã xuống cấp ngay gần đây, chỉ đi bộ một chút thôi là tới. Nếu mà phải so khu chung cư cao tầng to lớn của Wakamiya với chỗ tôi thì chẳng khác nào đem trăng thanh mà so với cứt chó cả…
“Hôm nay cậu thực sự đã giúp tôi rất nhiều, tôi…”
“À được rồi, vô tư đi. Tôi chỉ làm vì tôi muốn thôi, chứ nếu cứ thế mà bỏ mặc cô thì tôi sẽ thấy tệ lắm.”
“Dù vậy đi nữa thì tôi cũng chân thành cảm ơn cậu.”
Đây sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng để tôi được nghe chất giọng trong veo và đẹp đẽ này.
Khi những ý nghĩ ấy chợt hiện hữu trong tâm trí, tôi thấy có chút miễn cưỡng khi phải chia tay cô.
“Chí ít thì để tôi trả ơn cậ-…”
“Tôi không cần đâu.”
Bấy nhiêu đã đủ rồi.
“Chuyện cô muốn trả ơn tôi chỉ vì cảm thấy có lỗi thì không còn hợp lý nữa đâu.”
“Ơ… tôi hoàn toàn… không có ý như thế…” – Wakamiya ấp úng đáp lại.
“Tôi đã nói là được rồi kia mà. Tôi không định khiến cô nợ tôi lần này rồi về sau có dịp thì đòi trả lại đâu. Hoàn toàn không có chuyện đấy. Có chăng chỉ là tôi đã tọc mạch để thoả mãn bản thân thôi. Không hơn không kém.”
“Chỉ thế thôi ư?”
“Ừ, nếu cô vẫn còn muốn cảm ơn tôi thì tôi vốn dĩ đã nhận được rất nhiều từ cô rồi. Tôi đã được dành thời gian với Wakamiya – một cô gái cực kì xinh đẹp và nổi tiếng. Cô có biết là chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để mấy gã trong nhóm D tức điên lên rồi không? Đáng ra thì tôi mới là người cần phải trả thêm cho cô.”
“…”
Wakamiya hướng ánh nhìn xuống đất như thể cô đang bối rối và không biết phải phản ứng thế nào.
Tôi không biết cô ấy kiên trì muốn đền đáp như thế là vì lẽ gì, nhưng nội việc cổ muốn trả lại ngay trong hôm nay đến mức đợi tôi đến tận tối muộn thế này thì có lẽ, cô ấy chỉ muốn giải quyết mọi chuyện cho ổn thoả mà thôi.
Dẫu là có người này người kia thì chắc cũng không có ai làm đến mức này chỉ vì mang ơn đâu nhưng còn cô gái này thì tôi chắc chắn chuyện chỉ là lương tâm của cô không cho phép.
Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi nhé, rất có thể là đã từng có những gã cố tiếp cận cô ấy rồi nhấn mạnh vào tấm lòng chúng đã dành cho cô lúc trước. Ừ thì, mị lực của Wakamiya rất nổi bật mà, nên điều này cũng dễ tưởng tượng được thôi.
Vì vậy, tất cả những điều tôi có thể làm là đảm bảo với Wakamiya rằng ‘Cô không cần phải đi xa hơn mức này đâu vì cô vốn đã trả ơn cho tôi rồi. Vả lại, tôi mới là người cần phải đền đáp vì đã nhận được quá nhiều ấy chứ’ rồi tự tách ra khỏi cô.
“Thế tính sao đây? Tôi có cần trả lại cho cô không? Mà trước hết thì tháng này tôi cháy túi mất rồi và tôi cũng không biết nó đáng giá bao nhiêu nữa. Tôi chỉ có thể giao cho cô những gì tôi hiện đang có thôi.”
“K-không! Không cần đâu!”
“Thế được rồi. Dẫu sao thì, tôi đã được dành thời gian với một cô gái xinh đẹp, Wakamiya-san thì lại có một bữa ăn. Suy cho cùng đây cũng là một mối quan hệ WIN-WIN nhưng từ góc độ của tôi mà nói, thực sự là tôi đã nhận được quá nhiều… À không, cứ để nó ở mối quan hệ như thế đi vì tôi cũng chẳng đủ tiền để mà trả lại đâu.”
“WIN-WIN… Ừm… Cảm ơn cậu rất nhiều…”
Cô ấy sửa lại tư thế và quay sang tôi sau khi lẩm bẩm với một chút vẻ hối lỗi.
Cô ấy rất thông minh nên hẳn là có thể hiểu được đại khái những gì tôi muốn truyền tải thôi. Tốt rồi. Kết thúc chuyện này nào.
“Tôi cũng thế, cảm ơn rất nhiều.” – Tôi vừa nói vừa lịch sự cúi chào để trông nó giống như tôi đang thực sự cảm ơn cô ấy.
Tôi mỉm cười, quay lưng về phía cô ấy trước khi cất lên một câu gãy gọn ‘Hẹn gặp lại’, rồi tôi cất bước về hướng đối diện với căn hộ của cô.
Tôi không hề ngoảnh mặt lại. Sau tất cả, mối quan hệ này sẽ chỉ kéo dài đến hết hôm nay. Chúng tôi chỉ tình cờ được nói nói chuyện với nhau, và tôi cũng tình cờ đưa cô ấy về nhà.
Đúng vậy. Chúng tôi rồi sẽ quay trở lại thành hai con người xa lạ chỉ từng nói với nhau dăm ba câu từ. Trong tôi hoàn toàn không có những nhầm lẫn hay vọng tưởng kì quặc nào dù chỉ một chút.
Tôi tự nhủ với bản thân thật nhiều lần, rồi kết thúc chuyến hành trình về nhà muộn hơn mọi ngày.
--------------------
Solo: Clear