“Vẫn là một ngày tuyệt vời như mọi ngày.” – Tôi lẩm bẩm.
Tôi vào phòng thay đồ sau khi kết thúc ca làm thêm hôm nay. Mùi hương đặc trưng của dầu mỡ vương khắp cơ thể và quần áo của tôi.
Cửa hàng đồ ăn nhanh mà tôi đang làm là kiểu cửa hàng có thể dễ dàng tìm thấy ở mọi nơi, lương lậu cũng không được cao như tiêu chuẩn của các chỗ khác nhưng học sinh trung học lại rất dễ được thuê vào làm. Chỗ này đã giúp tôi thoát khỏi mớ rắc rối rất nhiều khi không cần phải dự nhiều buổi phỏng vấn xin việc.
“Giờ thì đi về nào…”
Tôi cất đồng phục làm thêm vào ba lô rồi mở cửa sau thẳng tiến về nhà. Nhưng đập vào tầm mắt tôi không phải là khung cảnh ảm đạm của mọi ngày, mà là rất đẹp.
“Tôi đợi cậu nãy giờ đấy Tokiwagi-san.”
“…”
Vừa bước khỏi chỗ làm thì tôi như hoá đá. Tôi vẫn chưa tin được người đó đang đứng trước tôi.
Hệt như khung cảnh quen thuộc đến kỳ lạ của đám fan hâm mộ đang ngóng cổ chờ các idol yêu quý bước ra khỏi sân khấu ha.
Thế, theo như những gì cô ấy vừa nói thì hẳn là cổ đang đứng đợi tôi nhỉ? Thành thật mà nói, tôi chỉ muốn thốt lên “Cô đang làm cái gì ở đây vậy…?”
Tôi chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ được trải nghiệm cảm giác được chờ đợi ở độ tuổi này đâu. Tôi còn nghĩ là có chết cũng không xảy ra nữa kìa. Quả là một trải nghiệm đáng sợ.
Vừa mở cửa ra thì đột nhiên có người đứng ngay trước mặt, thót tim lên cổ đấy chứ chả chơi đâu.
“Ờm, cậu là Tokiwagi-san năm nhất lớp D đúng chứ?”
“Cô nhầm tôi với ai đó rồi đấy. Thế…-“
Không hề để lộ ra sự ngạc nhiên dù cô ấy biết tên mình, tôi cố gắng băng qua cổ.
“Xin lỗi nhưng tôi không định để cậu cứ thế mà chuồn đâu.”
Cổ giữ tay tôi lại… Đôi mắt xinh đẹp của Wakamiya toả ra một ý chí mạnh mẽ. Chắc chắn cô ấy sẽ không để tôi thoát.
Chịu rồi…
Tôi đành thở dài rồi quay lại.
“Cậu chịu nói chuyện với tôi rồi à?”
“Trông cô không giống sẽ để tôi chạy.”
“Rất vui vì cậu đã hiểu.”
“Thế, cô muốn gì?”
Tôi trả lời thẳng thừng và lạnh nhạt.
Tôi không thể làm khác được đâu. Làm sao mà tôi có thể đối diện với một cô gái sở hữu khí chất ngút trời vượt xa tôi như thế.
Chưa hề có ai mãnh liệt nhìn tôi như vậy. Con gái nổi tiếng có khác, áp lực đến rợn người.
Cô ấy rất đáng yêu, nói trắng ra thì rất khó để nhìn thẳng vào cô ấy…
“Trước tiên thì cho tôi biết tên cậu được không? Cậu đã gọi tên tôi khi trước nên nếu tôi nhỡ có nhầm tên cậu thì sẽ bất lịch sự lắm.”
Một âm điệu vô sắc, đều đều truyền đến tai tôi hệt như cách cô ấy nói chuyện hằng ngày.
“Làm ơn cho tôi biết tên cậu đi.”
“Tanaka Tarou.”
Dĩ nhiên xạo ke rồi, tên giả đấy. Sao cổ lại muốn biết tên tôi chứ? Chợt có vài suy nghĩ loé lên trong đầu khiến tôi bất giác rùng mình
Bộ tôi đưa cho cổ khoai tây bị thối nên cổ tới để quở vào mặt tôi à? Hay cổ thấy tôi liếc nhìn rồi nghĩ là tôi đang quấy rối tình dục?
Tôi chỉ nghĩ được đến thế. Mà rốt cuộc thì cái đách nào cũng chết.
“Xạo sự.”
Cô ấy dễ dàng nhận ra cái tên giả cuả tôi chỉ là lời nói dối. Sau này mà có đặt biệt danh phải nghĩ kỹ hơn mới được…
“Bảo tên tôi là xạo thì có hơi vô duyên đấy…”
“Tôi tự tin vào trí nhớ của mình. Cơ bản là tôi đã nhìn thấy hết thảy mọi người vào ngày lễ nhập học.”
“…Hả? Cô nhớ hết vào lúc đấy á?”
Đúng là Wakamiya đã có dịp nhìn thấy tất cả các sinh viên năm nhất khi cô bước lên sân khấu phát biểu với tư cách là đại diện cho các tân sinh…
Nhận ra điều đó… tôi lại một lần nữa phải gật gù rằng cổ vô cùng bá đạo luôn.
“Đúng vậy, tôi rất vui vì đã có cơ hội được gặp gỡ tất cả mọi người. Dù vậy tôi cũng vẫn có thể nhầm lẫn như một người bình thường thôi… nhưng mà, có vẻ tôi không nhầm nhỉ?”
“Bậy nào. Cô nhầm tôi với thằng khác rồi đấy. Chắc luôn.”
Ánh mắt tôi cật lực bơi đi chỗ khác. Sao mà có thể nhìn vào đôi mắt tuyệt trần ấy mà chém gió được? Đúng hơn là cổ nhìn thấu tôi mất.
Tôi đã có cảm giác như thế.
“Duy chỉ có những học sinh năm nhất hoặc những người đã nhìn thấy tôi lên sân khấu mới gọi buổi lễ nhập học là ‘vào lúc đấy’ nhé.”
“A…”
“Sẵn đây nói luôn, thật sự là cậu còn có thể biết được tên tôi thông qua danh sách học sinh được dán trong buổi lễ nhập học. Nhưng nếu cậu không gọi buổi lễ đấy là ‘vào lúc đấy’ thì sẽ rất vô lý, vì cậu chẳng thể nào chỉ nhìn mỗi tên mà biết mặt tôi được.”
“Hiểu rồi… Cô đã đúc ra được nhiêu đó chỉ từ một phút nhỡ mồm của tôi nhỉ.”
“Hì hì. Đúng rồi đấy. Thế cuối cùng cậu cũng chịu thú nhận phải không Tokiwagi-san?”
“Ừm, tôi là Tokiwagi, kẻ vĩnh viễn thuộc về nhóm D…”
Thấy rằng bản thân đã hoàn toàn bị đuối lý, tôi giơ tay lên ra hiệu đầu hàng.
“Vĩnh viễn thuộc về nhóm D? Tôi biết là Tokiwagi-san ở lớp D nhưng ‘vĩnh viễn’ thì có hơi lạ đấy. Mỗi năm chúng ta đều được trộn lớp mà?”
“À thì chỉ là cách nói bóng gió thôi, không liên quan mấy đến quý cô ‘Nữ thần’ đây đâu.”
“Vậy à? Mà này, tôi không thích bị gọi là ‘Nữ thần’ đâu. Nếu muốn thì hãy dùng tên cá nhân của tôi ấy.”
“A… Xin lỗi nhé Wakamiya-san…”
Nhưng mà việc mọi người gọi cô ấy là ‘Nữ thần’ vốn là điều không thể tránh khỏi. Nó hẳn sẽ tự động chui ra khỏi miệng mọi người một cách tự nhiên thôi. Cô ấy còn có thể làm được mọi thứ và luôn trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện kia mà… Làm gì còn từ nào ngoài từ ‘Nữ thần’ để tôi gọi chứ.
“Đúng là những người xung quanh thường gọi tôi là ‘Nữ thần’, nhưng tôi của hiện tại chính là thành quả của sự nỗ lực, sẽ không có ai làm được chuyện gì ra hồn nếu không dồn hết cố gắng vào đâu. Thế nên gọi tôi với cái biệt danh như thế khác nào đang nhổ vào những nỗ lực của tôi? Tôi không hề thấy vui khi bị gọi như thế. Đặc biệt là từ lúc tôi cảm thấy mãn nguyện khi cống hiến hết sức mình để làm được một điều gì đó.
“Tôi hiểu rồi.”
Những câu từ thoát ra khỏi đôi môi của Wakamiya thật đáng kinh ngạc. Tôi vốn đã nghĩ cô ấy chỉ khiêm tốn đáp lại thôi chứ.
Có những người có được tất cả mọi thứ trên đời lại đi phủ nhận nó với những lời lẽ như “Không phải vậy đâu” hay “Tôi không xứng đáng với lời khen đấy” sẽ không bao giờ thuyết phục được ai cả. Nó chỉ tổ chọc tức những người chẳng có gì trong tay thôi. Không hơn gì những lời chế nhạo.
Nhưng Wakamiya thì lại tự tin mà nói rằng “Tôi đang rất là nỗ lực đó.”
Với tôi, câu trả lời ấy chỉ đơn giản là vô cùng tuyệt vời.
Chắc hẳn những khó khăn của cô là những thứ tôi không thể ngờ tới được nhưng lại có chút thú vị khi cô ấy hài lòng sau những gì bản thân đã cố gắng.
Tôi cười gượng, nhìn vào gương mặt duyên dáng và mĩ miều ấy. Cơ mà nhìn nhau thế này làm tôi ngại chết mất.
“Thế quay lại chủ đề chính thôi nhỉ. Cô cần gì ở tôi?”
“Được rồi, tôi nói thẳng nhé… Tôi muốn trả ơn cậu, vì những gì tôi đã nhận được.”
Ở khu phố đã tĩnh lặng, thanh âm trong trẻo của cô gái ấy vang vọng khắp con hẻm nhỏ không một bóng người.
--------------------
Solo: Clear