“Hồi ức tuổi thanh xuân”.
Khi được hỏi về chủ đề đó, mọi người sẽ trả lời thế nào?
Tình yêu? Học tập? Hay dành thời gian với những người bạn thân thiết?
Chà, chắc hẳn mọi người đều sẽ đưa ra những câu trả lời thơ ngây thôi nhỉ.
Nhân tiện, câu trả lời của tôi không giống bất kì ai trong số đó.
Tình yêu ư? Tôi chưa từng có bạn gái. Thế thì có vấn đề gì nào?
Học hành ư? Tôi suýt phải học lại năm nay chỉ vì không đủ tín chỉ do phải đi làm bán thời gian mỗi ngày đấy. Thế thì sao?
Bạn thân ư? Trước hết thì, “bạn” nghĩa là gì vậy?
Thế nên, đó là lý do…
Với những người như tôi, tình yêu là bất khả thi. Tôi cũng không hề muốn trải nghiệm nó đâu. Nếu va vào một mối quan hệ, tôi sẽ phải dành thời gian để quan tâm tới người khác, nó phiền phức lắm. Nên tôi từ chối làm điều đó.
Không phải do tôi tự ti hay gì đâu mà đó chính là cảm xúc thật lòng của tôi. Tôi thực sự tin như vậy đấy.
À, còn về câu hỏi “Hồi ức tuổi thanh xuân” của bản thân tôi… Nếu buộc phải trả lời thì câu trả lời chỉ có thể là “làm thêm”. Tôi chả làm gì ngoài việc đấy cả.
Hiển nhiên là tôi cũng không tham gia bất kì hoạt động câu lạc bộ nào nốt. Khi tan trường, tôi liền đi làm thêm từ 5 giờ chiều. Đó là cuộc sống bất biến của tôi, Tokiwagi Towa.
“Hôm nay tính nhầm mất rồi…”
Tôi đánh tiếng thở dài, nhìn lên trời trong lúc đứng đợi đèn giao thông. Ánh mặt trời đầu hè chói chang kinh khủng.
“Haa…”
Nếu biết được về sớm khi làm xong bài kiểm tra định kì thì tôi đã đổi lấy ca làm sớm hơn rồi. Phí phạm thật mà.
Tôi rất thích đi làm thêm.
Tôi thừa biết nghe nó có vẻ ngớ ngẩn nhưng chắc chắn ta sẽ nhận được thành quả so với lượng thời gian ta bỏ ra thôi. Mọi việc đều có cái giá của nó.
Nhưng nói trắng ra thì cũng chẳng phải thành quả, mà là đền bù tương xứng với với công sức lao động, và nó cũng là mối quan hệ WIN-WIN mà. Dù không phải là kiểu quan hệ tình cảm nhưng tôi cảm thấy thoải mái hơn với việc này.
Nhiều người bảo rằng tôi nên đi chơi với các bạn nhiều hơn khi vẫn còn là học sinh, và tôi đang lãng phí đi tuổi trẻ khi chỉ biết đâm đầu vào những việc làm thêm suốt ngày.
Tôi chỉ có một lời dành cho họ thôi.
Thật ngu ngốc…
Trước hết, tôi đang là một học sinh. Và cũng chỉ có một số kẻ mới có đặc quyền được hưởng thụ loại cuộc sống ấy thôi. Họ sống một cuộc sống rực rỡ, tận hưởng những ngày tháng vô âu vô lo. Từ khi tôi vốn đã thuộc về những tầng lớp thấp kém trong trường, khoảng nhóm C hoặc nhóm D thì nó là bất khả thi cho tôi nếu muốn sống kiểu đấy.
Dẫu có thế thì tôi cũng chả thèm ganh tị với lũ người đó đâu vì tôi không hề muốn trở thành thứ được xã hội gọi là “riajuu”.
Cũng có một số người lại muốn trở thành “riajuu” rồi nhìn người khác bằng ánh mắt đố kỵ. Tôi chỉ có thể khuyên họ rằng…
Bỏ đi cho lành.
Chỉ thế thôi. Khác nào một giấc mộng hão huyền đâu?
Không cần biết thế nào, đừng có mà đứng núi này trông núi nọ.
Hãy hài lòng với những thứ bản thân đã và đang có được đi.
Tiện đây, tôi thì lại rất chi là vừa ý với vị trí hiện tại của bản thân và tất nhiên tôi cũng không hề có ý định leo lên tầng lớp cao cấp ngồi.
Nếu mà có chuyện tôi có thể chọn vào nhóm A, dù việc này hoàn toàn không thể xảy ra, tôi vẫn sẽ chọn được sống một cuộc sống như hiện tại.
Tôi không thèm sống một cuộc đời mà cứ mãi phải chú ý hay lo lắng về những nhu cầu của người khác. Đúng thế đấy.
“…Hửm?”
Và rồi chào đón tôi, một khung cảnh hệt như mọi ngày… hoặc đếu. Tôi bối rối nghiêng đầu mà trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Tôi từng bước lại gần thứ đã khiến tôi phải để ý đến, rồi cảm giác nghi hoặc chuyển dần thành chắc chắn.
“…Wakamiya Rin.”
Nơi ấy có một cô gái đang yên vị trên chiếc ghế dài cùng mái tóc vàng thướt tha chấm lưng đang phất phơ, tung bay trong gió. Lại bồi thêm các tia nắng chiếu xuyên qua những tán cây như ánh đèn sân khấu, soi rọi lên cô.
Lộng lẫy thật.
Gương mặt tôi bỗng đanh lại khi biết chính xác đích danh của cô gái ấy.
Thế quái nào tôi lại gặp một ví dụ điển hình của người đang sống một cuộc sống đủ đầy ở đây thế này…
Wakamiya Rin hiện đang học cùng trường với tôi nhưng khác lớp. Thậm chí là từ khi vào trường đến giờ tôi còn chưa nói chuyện với cổ lần nào và cá là cổ cũng chẳng biết tôi là ai đâu.
Nhưng tôi lại biết cô ấy đấy. Wakamiya Rin nổi tiếng đến độ không ai trong trường là không biết đến tên cô.
Cô ấy chính là người đã bước lên sân khấu với tư cách là đại diện cho tân sinh viên trong buổi lễ chào đón tân sinh viên của trường chúng tôi vì điểm thi đầu vào siêu cấp hoàn hảo của cô. Và cũng đã có nhiều câu lạc bộ mời chào cô tham gia bởi khả năng chơi thể thao rất tốt nữa.
Hơn hết là, vẻ ngoài và sự quyến rũ của cổ còn có thể thu hút ánh mắt của hết thảy mọi người theo đúng nghĩa đen. Cô ấy có tất cả mọi thứ, đến mức mà tôi phải gào thét lên rằng “Cô gái này được Chúa yêu quý kinh khủng!”
Văn võ song toàn. Gương mặt và thân hình đầy mị hoặc. Cô ấy đích thực là một món quà của cả tài và sắc.
Bất cứ ai cũng sẽ tán thành rằng cô chính là mẫu hình của một người con gái hoàn hảo.
Khác với tôi, cô ấy sống một cuộc sống cực kì trọn vẹn ở nhóm SSS. Không, nói đúng hơn thì cô ấy chính là một tồn tại hoàn mỹ chiếm lĩnh vị trí cao nhất, không ai có thể sánh ngang cô. Cô ấy là nữ thần duy nhất vẫn còn phát triển trong xã hội. [note33716]
Tôi thở dài rồi sải bước qua mặt cô ấy.
Ọttt…
Ngay khoảnh khắc tôi bước qua cổ, liền có một âm thanh yếu ớt đến đáng thương truyền đến tai tôi. Chính là âm thanh của một chiếc bụng đói. Hay chỉ là tôi tưởng tượng ra thôi nhỉ…?
Ọttttttttttt…
“Haaa…”, lần này là tiếng Wakamiya thở dài. Rõ ràng không phải là tưởng tượng mà. Rồi cô lại lẩm bẩm “Sao mình lại quên nó được chứ…”
Tôi có thể mặc kệ cổ rồi chuồn thẳng nhưng lại bị cảm giác tội lỗi lại ập vào một phần trong tâm trí. Tôi không thể xoá nó được.
Aaa… chết tiệt. Không thể làm khác được rồi nhỉ.
Tôi phi ngay đến chỗ làm rồi quay lại, đưa thứ tôi vừa lấy cho Wakamiya.
“Ơ… Cái gì thế?”
“Cô nhìn là biết mà đúng chứ? Khoai tây nướng đấy.”
Wakamiya liếc nhìn tôi.
“Tôi không cần đâu.” – Cô ấy nói với một chất giọng vô cảm.
Đáng buồn là, phản ứng của cô ấy rất đúng. Khoan hãy nói đến chuyện đột nhiên được tôi đưa đồ ăn cho thì tôi chính là một gã con trai trước giờ chưa từng dính dáng đến cô ấy.
Sẽ là lẽ thường tình nếu cô ấy xem tôi là một tên đáng ngờ thôi. “Thằng này có âm mưu gì đây?”, “Gì thế này? Thuốc độc à?” Chắc chắn cổ đang nghĩ như thế.
Tuy cô ấy đang ngờ vực nhìn tôi nhưng lại không hề toả ra chút sự khó chịu nào. Hành động ra dáng người lớn thật. Hoặc có lẽ cổ đã quen với việc bị tiếp cận thế này…
Wakamiya là một cô gái xinh đẹp mà, cỡ này chắc hẳn là chuyện thường ngày thôi.
Tôi đặt cái túi giấy đầy ắp khoai nướng xuống cạnh chỗ Wakamiya đang ngồi. Dạ dày của cô ấy lại réo lên thêm lần nữa như minh chứng cho việc cổ đã chú ý tới chỗ thức ăn.
Trông thấy Wakamiya ấn tay lên cái dạ dày, đôi tai dần ửng đỏ, tôi bất giác nở một nụ cười gượng gạo.
“Tôi nói trước nhé, tôi không cần được cảm ơn đâu. Tôi chỉ là một thằng tọc mạch và không thể vờ như không nhìn thấy cô đang ngồi đây với cái bụng rỗng được. Vả lại, tôi cũng đang định vứt cái này… Rồi tự nhiên lại gặp được cô… Đúng vậy, cô chỉ tình cờ nhận được thứ này thôi nên không cần phải quan tâm chi cho nhiều đến chuyện này đâu.”
“Tình cờ…?”
“Ừ.”
“Nhưng khoai nướng vẫn còn ấm mà?”
“Tình cờ luôn đấy. Coi như cô gặp may. Ăn đi, nếu không ăn thì vứt nó giúp tôi. Chào.”
“Ưmm…!”
Wakamiya có nói gì đó sau lưng tôi nhưng tôi chỉ quay lại nhìn một cái rồi nhanh chóng bỏ đi.
Ngay từ đầu, cô ấy vốn đã sống trong một thế giới khác xa với thế giới của tôi. Không cần thiết phải dính dáng với cô ấy nhiều hơn thế và tôi nghĩ cũng sẽ không còn cơ hội trong tương lai đâu.
Với lại đôi khi giúp đỡ người khác cũng tốt mà. Lúc này, tôi chỉ nghĩ chuyện tôi làm khi đó chẳng có gì to tát cả.
Ờ thì, đó chính là những gì tôi nghĩ.
--------------------
Solo: Clear