Tuy không nhiều nhưng 2 chương này là món quà nhỏ tôi dành để chúc mừng các sĩ tử 2k3 đã vượt qua được kì thi mang tính bước ngoặt của cuộc đời học sinh, sinh viên trong thời kì dịch dã hoành hành này. Bây giờ là lúc mọi người mở ra một trang sử mới của bản thân và tự tay chắp bút nên những trang sử ấy. Chúc mọi người mạnh khoẻ vượt qua đại dịch, có một niềm tin vững chãi để bước đi và thành công trên con đường bản thân đã chọn. Giờ thì cả nhà đọc truyện vui nhé =]]]
--------------------
Một sự thay đổi đột ngột ập đến vào một ngày nọ.
Dẫu đột ngột nhưng có dấu hiệu và cả nguyên nhân để nhận biết. Nói cách khác thì không hẳn là bất ngờ mấy nhưng cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Chuyện này sẽ không hề tồn tại nếu điều đó không xảy ra.
…Đáng nhẽ mình phải đoán được tình huống này.
“Chào mừng quý khách! Quý khách muốn gọi món gì ạ?”
Tôi nở một nụ cười con buôn như thường lệ để tiếp khách. Nói thì nghe có vẻ lạ nhưng tôi khá tự tin trong khoảng tiếp khách đấy, chỉ cần hé môi cười và diễn một chút thôi là được…
Đúng là một công việc bán thời gian tuyệt vời mà!
Tôi có thể hoàn thành công việc mà không cần phải bộc lộ cảm xúc một cách không cần thiết. Giải quyết những vị khách nhiễu sự và làm mấy chuyện phiền phức tôi cũng có thể lo được vì tôi sẽ được trả tiền cho việc này.
Đó là lý do tại sao không ai có thể thấy được vẻ bơ phờ mọi ngày của tôi trong lúc tôi đang làm việc. Siêng năng thì lương cũng tăng. Làm việc thế này có ý nghĩa hơn học hành nhiều.
Nhưng… nụ cười của tôi giờ đây đang dần vụt tắt. À không, chắc chắn nó là một nụ cười đầy giả tạo thay vì một nụ cười rạng ngời như mọi khi.
Với tình huống đầy vô vọng này thì tôi sao có thể trưng ra trên mặt thứ gì khác ngoài một cái mỉm cười gượng gạo đây chứ?
Nguyên nhân chính là…
“Ừmmm, được rồi… Cho tôi một set hamburger A, một khoai chiên size L. Còn đồ uống thì lấy cho tôi trà chanh nhé.”
Chất giọng trong trẻo của vị khách đây, y xì như chất giọng tôi đã từng nghe được cách đây không lâu…
Ừ đúng rồi đấy, Nữ thần của trường tôi, Wakamiya Rin, đang đứng trước mặt tôi gọi món. Hôm qua tôi vừa mới đưa cổ về nhà thì hôm nay cổ lại xuất hiện trong tiệm.
Ngộ ha. Tình huống quái quỷ gì đây?
Tình cờ đến đây thôi à? Hay là cổ còn muốn gì đó ở mình? Cổ tới để biểu tôi đừng có mà rêu rao chuyện được tôi giúp à?
Chẳng hiểu gì cả. Wakamiya thậm chí còn chẳng thèm liếc lấy mặt tôi một cái mà chỉ nhìn vào chiếc smartphone.
Tôi đang mặc đồng phục làm việc và đội mũ. Có lẽ cô ấy chỉ đến để dùng bữa như bình thường và trông không giống như đã chú ý đến tôi.
Phù…
Rõ là thế, Wakamiya chỉ đang gọi đồ ăn… Tôi nên dừng việc nghi ngờ ai cũng có động cơ thầm kín đằng sau thôi.
Chỉ là tôi đã thấm mệt. Tôi không liên quan gì đến cô ấy, đừng bận tâm tới cổ nữa tôi ơi…
Tôi hít một hơi nhẹ và điều chỉnh lại biểu cảm của bản thân.
“Xin cảm ơn quý khách! Một hamburger set A, một khoai tây chiên size L và một trà chanh đúng chứ ạ? Quý khách có muốn gọi thêm gì không ạ?”
“Không đâu, bấy nhiêu thôi.”
“Vâng ạ! Tất cả hết 550 yên!”
Sau khi thanh toán, Wakamiya lấy khay rồi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Tôi cố gắng hết mức có thể để không nhìn cô ấy. Nhưng mà, chỗ cô ấy đang ngồi hiện lên rất rõ khi nhìn từ quầy thu ngân, nên ngay cả khi tôi không muốn nhìn đến thế nào đi nữa thì cổ vẫn luôn lọt vào tầm mắt tôi.
Ăn xong thì cô ấy sẽ về thôi.
Chịu đựng. Chịu đựng nào.
…Một tiếng sau.
Wakamiya bày dụng cụ học tập lên bàn rồi bắt đầu tập trung làm gì đó. Cuốn sách dày cộp kia là… sách giáo khoa toán?
Ấn tượng thật. Quả nhiên học sinh danh dự có thể học được ở bất cứ đâu ha.
Rất khó để nói rằng môi trường của cửa tiệm này là nơi thích hợp để học tập dù có theo tiêu chuẩn nào đi nữa. Nhạc đang đang phát này, rồi còn rất nhiều học sinh đang ồn ào tán chuyện.
Tập trung học được trong một môi trường thế này thì đúng là thiên tài mà.
…Ba tiếng sau.
“Cho tôi thêm hai chiếc donut và một cốc cà phê. Cốc nhỏ nhất nhé.”
“Vâng ạ! Cốc nhỏ nhất là size S. Quý khách muốn dùng donut vị gì ạ?”
“Ừm… Lấy cho tôi vị truyền thống đi, cả hai chiếc luôn.”
“Tất cả hết 350 yên ạ!”
“Ưm… cho tôi thêm sữa với 2 viên đường nữa được không?”
“Vâng, có ngay thưa quý khách!”
“Cảm ơn.”
…Năm tiếng sau.
“Thưa quý khách, đã đến giờ học sinh cấp ba phải về rồi ạ…”
Rốt cuộc thì Wakamiya đã học đến tận mười giờ tối, giờ giới nghiêm của học sinh cấp ba tại cửa hàng. Quản lý đã phải nhờ tôi thông báo cho cô ấy nên tôi phải gọi cổ ra ngoài…
“Ơ? Tokiwagi-san? Ừ nhỉ, cậu đang làm thêm ở đây mà… Muộn thế này rồi ư… Ôi không, tôi lại như thế nữa rồi…”
“Cô đang làm gì vậy?”
Cô ấy lại bất cẩn, cái này làm tôi nghĩ đến chuyện hôm qua… nhưng mà cổ còn quên vụ tôi đang làm thêm ở đây luôn. Hiện diện của tôi mỏng đến mức nào vậy? Chuyện này làm tôi có hơi buồn đấy…
“Làm ơn chờ tôi một chút, để tôi điện thoại đã…”
Deja-vu…?
Wakamiya lại gọi về cho bố mẹ, và cơ thể cổ cũng lại giật nảy lên mỗi khi bị mắng.
“Xin lỗi Tokiwagi-san… nhưng tôi có thể nhờ cậu đưa tôi về thêm một lần nữa được không…?” – Wakamiya cất tiếng với đôi mắt ngấn lệ. Bố mẹ cô ấy rõ là mắng cô còn nghiêm khắc hơn hôm qua.
Từ chối kiểu gì được chứ?
Tôi chỉ có thể đáp: “Được thôi…”
Này này, dùng vẻ mặt đó là chơi xấu đấy!
--------------------
Solo: Clear