Chẳng biết vì sao Nữ thần học đường lại thích ghé chơi nhà tôi

chương 16: hình như tên riajuu này đã nhận ra được gì đó

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hầy…”

Kết thúc tiết Toán của ngày hôm nay, tôi gạch chân những phần không hiểu trong bài giảng, Wakamiya có nói rằng bữa sau sẽ giảng lại hết mấy chỗ tôi gạch.

“Nếu có chỗ nào không hiểu, dù ít dù nhiều thì cậu cũng phải nhớ gạch chân chỗ đó lại. Gạch nhiều cũng không sao đâu, miễn là cậu phải nói hết cho tớ những phần cậu không nắm rõ.”

Lệnh của Wakamiya Rin đấy, à mà giờ phải gọi là Wakamiya-sensei chứ nhỉ. Nhưng tiếc thay…

“Hầu như mình gạch hết ráo trọi… Chắc phải học thêm nữa rồi.”

Đúng vậy đấy. Toàn là những thứ tôi không hiểu thôi. Từ hồi vô cao trung tới giờ tôi có học hành gì đâu nên rõ ràng là tôi chẳng biết…

“Towa!?”

Từ nhiên có người vỗ vai tôi từ đằng sau làm tôi hết hồn, lại còn hét thẳng vào tai nữa chứ…

Tôi quay lại lườm nguồn cơn của tiếng hét rồi phàn nàn.

“… Đừng có hù tao như thế. Và cũng đừng có la toáng vô tai tao.”

“À… ừ. Xin lỗi nhé!!”

Kenichi gãi má rồi nở một nụ cười vô tư lự. Đúng là cử chỉ gì mấy tên đẹp mã cũng làm được ha. Nhìn đi, nhìn nụ cười trên cái bản mặt đẹp trai của nó đi, có thể đạt được hơn trăm điểm đấy.

“Thế vụ gì?”

“À không, tao chỉ muốn hỏi cái này!”

“Hử?”

Nghiêng đầu, tôi nhớ là bản thân có làm gì đâu mà thằng Kenichi lại có chuyện muốn hỏi?

“Mày thức suốt nguyên buổi học hôm nay đúng không?”

“Hở… là vụ đó à?”

Ra vậy.

Trước giờ tôi vẫn luôn ngủ trong lớp nên hắn tò mò chuyện đó cũng phải. Cơ mà tôi thấy nó có phải chuyện gì to tát đâu?

“Mày bệnh hả? Hay mày bị đe doạ nghiêm trọng tới mức buộc phải thôi học?”

“Ác mồm ác miệng quá đấy, chả cái nào đúng cả. Tao chỉ dậy rồi đi học thôi.”

“Vô lý… Không lẽ đây là điềm báo trước cơn bão…”

Kenichi mở to mắt đầy kinh ngạc.

Đúng là một thằng thô lỗ.

“Để tao yên đi. Học tập là nghĩa vụ của học sinh nên tao không có làm gì kì quặc hết.”

“Chỗ nào cũng kì quặc hết đó. Aaaa, tao bất ngờ tới nỗi phải thở gấp luôn đây này.” – Kenichi đứng cạnh tôi nói, lấy nước ra uống rồi hít thở mấy hơi rõ sâu. Làm có hơi quá đấy… – “Hỏi thiệt, vụ gì vậy? Da dẻ mày trông cũng ngon lành hơn trước khi nghỉ nhiều…”

“Đách có gì lạ cả… Hoàn toàn bình thường.”

“Hừmmmmm!? Vậy thì chuyện gì đang diễn ra đây… dựa trên sự thay đổi này thì… phụ nữ à?”

Chắc da tôi có hồng hào hơn là do hai bữa nay đều được bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng.

Còn Kenichi thì đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm tôi.

Đó là lý do tại sao tôi không thể đối phó được với mấy tên đẹp mã… Cái cách mà Kenichi đoán ngay chóc vấn đề làm tôi vã cả mồ hôi lạnh.

“Bảo sao mình lại đi tin khi có người nói mấy người nổi tiếng đều là những nhà tâm linh.”

“Gì? Mày mới nói gì lạ vậy… À, tao đoán trúng rồi đúng không?”

“Không đúng mà cũng chẳng sai. Nhưng mà Kenichi này, chuyện không có gì tốt đẹp như mày nghĩ đâu.”

Tôi mơ hồ đánh lừa Kenichi nhưng hắn đang nở nụ cười rõ là hài lòng.

“Hừmmm. Nhưng chắc cũng đã có chuyện xảy ra nên cái lối sống luộm thuộm của mày mới được cải thiện đúng chứ? À không, hơn cả một chuyện gì đó, mà hẳn là một ai đó.”

“Vâng vâng. Thì, có lẽ vậy.”

“Tao thực sự mừng cho mày. Cuối cùng cũng có người biến cuộc sống không lành mạnh của Towa trở nên tốt hơn.”

“Ừ, sao cũng được.”

Tôi khịt mũi rồi lựa lời phù hợp đáp lại.

“Oài… Ra là da dẻ thay đổi thì con người cũng thay đổi theooo…”

“Vô duyên quá đó… Cơ mà Kenichi, bộ tao trông mệt mỏi lắm à?”

“Mới biết hả? Sự thật rành rành ra đấy còn gì.” – Kenichi thản nhiên nói như thường lệ và nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.

“Này nhé, có tâng rồi bốc Towa tới đâu đi nữa thì tao cũng không thể nói rằng mày có cơ bắp được. Mày của khi trước cực kỳ thiếu sức sống, lại còn uể oải nữa, nhưng mà giờ tao lại không thể nói mày thiếu sức sống nữa rồi.”

“Im đi.”

“Ha ha ha. Đâu cần nổi đoá như thế! Bảo sao người ta lại nói có những thứ chỉ cần mài giũa là sẽ sáng bóng lên.”

“Cơ bản là cái đó có thể áp dụng cho bất kì ai.”

Có những lúc người ta chỉ chú ý đến điều gì đó về bản thân họ chỉ khi nghe người khác nói ra.

Thế nên có lẽ Wakamiya đang nhìn nhận tôi theo hướng đó… trông tôi không hề khoẻ khoắn.

Cô ấy rất quan tâm đến người khác, mà lại nhìn thấy tình trạng thảm hại của tôi chắc khiến cô nghĩ đến một con cún bị bỏ rơi nên không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Tôi ngày càng cảm thấy điều đó thuyết phục hơn sau khi nói chuyện với Kenichi. Bản thân cũng đã đoán trước được chuyện này rồi nên tôi chẳng cảm thấy gì cả. Thật, chẳng thấy gì cả…

“Towa, mách nhỏ mày cái này. Mày có biết là nếu mày làm vẻ mặt như lúc làm đang bán thời gian thì sẽ còn khác nhiều nữa không? Mấy lúc bình thường tao thấy mày chẳng có nổi tí sức sống, như con cá chết ấy.”

“Đây là vẻ mặt tự nhiên của tao. Cơ mà ý mày là tao nên giữ nụ cười như lúc đang làm thêm hử?”

“Chính xác! Tao không ép mày phải làm vậy nhưng mà… thử làm một tí thôi.”

“Bất khả thi. Luôn miệng cười không giúp tao hái ra tiền.”

“Mày vô vọng rồi Towa à…”

Tôi nghe được tiếng thở dài ngay cạnh bên, và Kenichi lại biểu lộ vẻ kinh ngạc.

Dời ánh mắt khỏi hắn rồi đưa ra ngoài cửa sổ, đói quá… Bơ thằng này đi rồi ăn cơm trưa nào.

“Kenichi, mày rảnh tới nỗi có thời gian mà bắt chuyện với tao hả? Đi chỗ khác rồi ăn trưa đi.”

“Vẫn xấu tính như thường… Tao lại đây để ăn trưa với Towa mà.”

“Tao rất ổn nên làm ơn đi ăn với bạn gái mày đi.”

“Aaaaa! Lạnh lùng quá đó Towa.”

“Tao tự ăn được.”

Tôi để hộp cơm trưa Wakamiya đã làm cho tôi lên bàn. Ơn trời là nhiêu đây vừa đủ nhiều cho một người đàn ông dùng bữa.

Đây cũng là một ví dụ điển hình cho sự tỉ mỉ của cô nàng. Tôi nở nụ cười.

“Đó là… hộp cơm trưa à!?”

“Ừ.”

“Khoan, chờ chút. Hừm… A, thế này đi!”

Đột nhiên Kenichi nắm lấy cánh tay tôi rồi cầm luôn hộp cơm trưa.

… Tôi có linh cảm xấu về chuyện này.

“Đi nào! Chuyện mày mang theo cơm hộp không bình thường tẹo nào nên ta ra ngoài sân ăn đi!”

“Có cái đách. Tao không muốn tới chỗ người nổi tiếng tụ tập đâu.”

“Thôi nào, nghe lời tao đi!”

“N-này, khoan đã…”

Kenichi kéo tay dẫn tôi ra khỏi lớp. Vì không muốn đi theo hắn nên tôi đã cố níu lại, thành thử nhìn từ ngoài vào sẽ thấy Kenichi như đang kéo lê tôi đi ấy.

Mạnh quá đấy thằng này… Nó cứ thế này mà kéo mình ra sân thiệt luôn à…?

“Ngon! Tới rồi!”

“Haaa… đau tay khiếp.”

Tôi chỉ còn nước thở dài.

Đã bảo là đừng có lôi mình tới cái hang ổ đầy rẫy tụi nhóm A rồi mà.

Đưa mắt nhìn quanh, tôi chỉ thấy được một cặp đôi. Một cặp nữa. Rồi lại thêm mấy cặp đôi xinh xẻo khác…

“Aaa…”

Một âm thanh khá ngớ ngẩn vô thức vuột ra khỏi miệng tôi, nhưng mà toàn bộ những gì trên sân lọt vào tầm mắt của tôi đều là những bọn nổi bật bậc nhất trong cái trường này… Không thể tránh được rồi.

“Tokiwagi-… san?”

Ánh sáng chiếu xuyên qua những tán cây soi rọi một tồn tại ở đó, thật kì diệu, cứ như soi rọi cho một thiên thần giáng xuống cõi trần gian này.

Ừ, không ngạc nhiên mấy.

Vì nơi đó có một Nữ thần đang đứng thật bình thản.

--------------------

Solo: Clear

Truyện Chữ Hay