“Cảm ơn vì bữa sáng, Wakamiya-san.”
Cô nàng liên tục gọi điện để kêu tôi dậy. Dù cuộc gọi đánh thức ban nãy không mấy dễ chịu nhưng tôi cũng phải cảm ơn Wakamiya vì đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi.
Cơ mà sao cổ lại ở đây? Tôi tưởng là cổ đi học bằng tàu điện chứ. Hay là nay cổ đi bằng xe buýt?
“Không có gì. Do tớ tọc mạch thôi.” – Cô ấy đáp lại với âm lượng đều đều như mọi khi cùng dáng vẻ điềm đạm – “Tokiwagi-san, cậu có biết là cậu cần nói gì đó khác ngoài lời ‘Cảm ơn’ không?”
“Hử? Tôi làm thơ nhé?”
“Không. Là chào hỏi. C-H-À-O-H-Ỏ-I. Đó mới là thứ cậu nên nói khi gặp người khác vào buổi sáng. Quy tắc ứng xử cơ bản đấy.”
“Thế à?”
“Ừ.”
Wakamiya thẳng lưng đứng đối mặt với tôi. Dáng vẻ của nhỏ quý phái vô cùng, tựa hồ một nàng tiểu thư quý tộc của một đất nước nào đó.
“Chào buổi sáng, Tokiwagi-san.”
“Ừm, chào buổi sáng.”
Một khoảng lặng chạy qua hai người chúng tôi, nhưng trông thấy nụ cười đang nở trên đôi môi Wakamiya thì cô nàng có vẻ hài lòng.
Chào hỏi lẫn nhau cũng đã xong, giờ thì–
“Gặp lại sau.”
Chào tạm biệt thôi. Vì không nói chuyện ở trường nên kiểu gì bọn tôi chả gặp nhau ở đâu đó.
Tôi đạp lên hai chiếc pê-đan xe đạp để rời đi.
“Khoan đã!”
“Ặccc!?”
Wakamiya chộp lấy cái cổ áo sơ mi của tôi từ phía sau làm tôi nghẹt thở, gào lên một tiếng yếu ớt.
Đừng có mà tự dưng giật ngược tôi lại như thế. Cậu làm tôi sợ vãi ra quần đấy… Tôi nhìn Wakamiya phàn nàn.
Trái lại, cô nàng thì lại nhìn tôi với vẻ không hài lòng.
“Cậu có biết là nguy hiểm lắm không?”
“Thế Tokiwagi-san không thấy làm vậy là kì cục lắm à? Sao cậu lại đi trước chứ? Cậu bị ngốc hả?”
Nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt có đôi chút kinh ngạc, Wakamiya trông như đang có rất nhiều điều muốn nói hơn là tức giận. Sự nhức nhối hiện hữu trong từng lời nói của cổ.
“Lựa chọn an toàn nhất với tôi là tránh đi đến trường với người nổi tiếng…”
“Tớ chả hiểu nổi lý lẽ của cậu luôn.” – Wakamiya cau đôi lông mày lại rồi bĩu môi – “Chẳng phải điều cậu nên làm bây giờ gần như đã rõ rồi à?”
“Kể cả cậu có nói vậy thì tôi cũng vốn thuộc về nhóm D nên không hiểu cậu đang nói gì cả.”
Lần này thì Wakamiya lại thở ra một hơi rõ dài như để đáp lại lời tôi. Nom cô ấy đang vô cùng kinh ngạc.
“‘Dù gì thì cũng học cùng trường nên mình đi chung nhé’… Thường thì ai cũng sẽ nghĩ như vậy đúng không?”
“Không, tôi chưa từng nghĩ thế.”
“… Thiệt luôn?”
“Ờ thì…”
Dĩ nhiên là tôi chưa hề nghĩ đến chuyện đi cùng cô ấy vì rõ ràng tôi đã cố ‘bán bơ cô nàng để bản thân không trở nên nổi bật’. Nhưng hơn thế nữa là…
“Wakamiya-san đi học bằng tàu mà nhỉ?”
Tôi thì mất độ chừng một giờ đồng hồ để đạp xe đến trường nhưng nếu gấp gáp thì chỉ cần khoảng bốn mươi phút thôi là tới… Còn đi bằng tàu thì thực sự nhanh hơn nhiều. Bởi vậy hầu hết mấy người học trường tôi ở khu này đều đi tàu.
Dùng tàu điện thì cũng được nhưng tôi chọn đi xe đạp vì bản thân có thể điều chỉnh thói quen rất nhanh, hơn hết là còn tiết kiệm được tiền...
Vả lại, lúc ở mấy chốn đông người như trên tàu là lòng tôi lại nặng trĩu.
“Đúng vậy. Và?”
“Còn phải hỏi à… Nếu đi tàu thì sao cậu đi với tôi được? Chả nhẽ cậu bảo tôi phải đi chung cho đến ga ư?”
Nếu đi từ đây tới ga thì tôi lại phải đi theo hướng ngược lại.
Cổ bắt buýt ở đây rồi đi học cũng được mà…
Sẽ là cái nào đây?
‘Đi cùng đường với con gái là một vinh dự’.
Đồng ý nhưng… nó phiền lắm, tôi phải đi đường vòng nữa. Mà tôi lại đang quởn nên nếu cô nàng mà kêu đi chung nửa đường thì đành phải đi thôi chứ sao giờ.
“Tớ thấy không ổn nếu làm cậu gặp rắc rối nên tớ sẽ đi chung đường với cậu.”
“Trường hơi bị xa đó, đi chung kiểu gì? Cuốc bộ từ đây tới trường cũng ngốn hết ba mươi phút rồi!”
“Ừm, sẽ khá là xa nếu ta ‘cuốc bộ’.”
Dứt lời, Wakamiya mỉm cười đầy tinh nghịch như một đứa trẻ rồi nhảy lên ngồi một bên trên cái ba-ga xe đạp.
Trước hành động đầy dễ thương ấy, tôi cảm thấy nhịp đập con tim tôi đã nhanh hơn một chút.
“N-này, đừng bảo ý cậu là… tôi chở cậu nhé?”
“Ừm. Cậu thấy sao?”
“Sao với trăng cái gì… chúng ta có được đi xe đôi đâu? Luật càng ngày càng gắt đấy… để bị bắt được là không ổn tí nào.”
“Hì hì. Không ngờ là Tokiwagi-san cũng có lúc nghiêm túc thế này ha. Tất nhiên là tớ không có ý đó.” – Nhỏ nói rồi thì thầm với gương mặt thoáng chút thất vọng – “Nhưng hẳn là sẽ rất tuyệt nếu ta có thể làm vậy.”
Có lẽ cô nàng đang muốn được trải nghiệm những khoảnh khắc thường được miêu tả trong truyện tranh thiếu nữ.
Đàn ông cũng vậy thôi. Được một cô bạn gái ngồi sau trên chiếc ba-ga xe đạp, vòng đôi tay qua hông rồi rồi ôm chặt lấy cũng chính là ước mơ của mọi cánh mày râu, không thể không mưu cầu cảm giác ấy được.
Nhưng chuyện này giờ đây là bất khả thi vì luật pháp không cho phép…
“Tôi không đèo cậu đâu, xuống hộ tôi cái.”
“Tớ có cảm giác cậu sẽ bỏ chạy khi tớ trèo xuống.”
“Đ-đời nào tôi làm vậy.”
Tôi nhăn mặt.
Sắc sảo thật chứ, cổ hoàn toàn nhìn thấu mình…
“Tớ không đành đoạn ngồi trên yên sau để cậu đẩy đâu. Nên hãy cùng nhau đi bộ đến trường nhé, tớ muốn đi thử.”
… Ngay lúc này cô ấy sẽ không để tôi đi, tôi có thể thấy đôi mắt của cô ánh lên điều đó.
“Haa, cậu thấy vậy cũng được ư? Tốn thời gian lắm đấy…”
“Dĩ nhiên, là tớ đã đề nghị mà. Vả lại đi bộ cũng tốt cho sức khoẻ.”
“Hiểu rồi… Được thôi. Đi mệt thì đừng có mà phàn nàn.”
“Không đâu. Thể lực của tớ khá tốt.”
Nói rồi, Wakamiya đưa chiếc bắp tay thanh mảnh của cổ ra cho tôi xem. Nhưng dẫu có thấy hai cánh tay trắng trẻo và đẹp đẽ của cô nàng thì tôi vẫn không bị thuyết phục tẹo nào.
Thay vào đó tôi còn sợ rằng hai cánh tay của cô sẽ gãy vì quá mỏng manh mất…
Song, cô ấy vẫn chơi thể thao rất tuyệt với thân hình mảnh mai ấy nên chắc sẽ không sao đâu.
Bản thân tôi tuy không muốn phải thừa nhận nhưng có lẽ… cổ còn mạnh hơn cả tôi. Tôi chưa từng tận mắt chứng kiến lúc cô ấy chơi thể thao nhưng lại có thể đúc kết được điều đó nhờ và những tin đồn về cô.
“Trước khi đi, để tớ đưa cậu cái này.”
Wakamiya lấy trong cặp ra một vật gì đó được bọc lại bằng vải rồi đặt vào tay tôi.
Nó hơi nặng, lại còn có hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi tôi.
“Một hộp cơm trưa à?”
“Ừm. Tới bữa trưa nhớ ăn nhé. Cậu trả hộp lại cho tớ trên đường về sau khi tan làm cũng được.”
“Tan làm… Hôm nay cậu cũng đến à?”
“Mấy chiếc donut ngon quá đi mất, chẳng có lý do gì tớ lại không đi cả.”
Mình thì lại không nghĩ là mấy cái donut đó lại hấp dẫn tới mức ai cũng phải ghé tiệm thường xuyên đâu.
Tôi đánh tiếng thở dài.
“Được rồi… Đi nào.”
“Ừm.”
Wakamiya bước xuống xe đạp, rồi sánh bước bên cạnh tôi.
Cô nàng có vẻ đang trong tâm trạng tốt, ngâm nga khi chúng tôi bước đi.
Ngày qua ngày, tôi đều đi học trên con đường này – con đường mà mọi khi vẫn thường khoác lên mình sự vắng lặng, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại rực rỡ lạ thường.
--------------------
Góc giới thiệu truyện:
PROPELLER OPERA - DÀN HOÀ CA CHÂN VỊT (truyện dịch)
Liệu bạn đã chán ngấy với những thể loại rom-com, isekai với mớ nội dung đến từ hằng hà sa số các hãng mì trên Trái Đất? Liệu bạn có đang tìm kiếm một tác phẩm được đầu tư đầy công phu cả về hình thức lẫn nội dung, vượt xa gói mì bạn vừa ăn xong cách đây vài giây?
Hãy đến với Propeller Opera!
Bạn sẽ được thưởng thức một giai thoại đầy tính sử thi và hào hùng nhất xoay quanh nhân vật Kuroto, một cậu bé có thừa tự tin, trí khôn và sự kiêu ngạo, nhưng cũng không kém phần ngây ngô, ngốc nghếch.
Đến với Propeller Opera, bạn sẽ có cơ hội được chứng kiến:
- Những trận không chiến đỉnh cao được khắc hoạ chân thực như thể đang diễn ra ngay trước mắt bạn.
- Esdeath nhưng mắt đỏ và ngọt ngào hơn.
- Những phân cảnh đầy kịch tính khi nam chính được nữ chính và hội chị em cưỡng bức đầy tàn bạo và dã man con ngan ngay từ chương một.
- Và cuối cùng là chất lượng bản dịch tuyệt vời được thực hiện bởi Kou Đại đế với lượng sạn trong bản dịch tỉ lệ thuận với lượng nước trong ba chiếc que xiên nướng nào đó.
Còn chần chờ gì nữa mà không nhảy hố ngay đi nào!
Propeller Opera - Now available on Hako.
--------------------
Solo: Clear