Chúc mọi người có một ngày lễ 02/09 thật vui nhé!
--------------------
Dưới sân trường tôi có một cái cây rất lớn.
‘Nếu bạn tỏ tình dưới gốc cây này, tình yêu đó chắc chắn sẽ thành hiện thực.’
Chỗ này hoàn toàn không có mấy kiểu mê tín như vậy đâu nhé.
Nó chỉ đơn giản là một cái cây thật to toát ra sự vững chãi trong sân trường mà thôi. Tôi có thể hình dung rõ ràng cảnh tượng khi cái cây được sử dụng trong quảng cáo.
Còn khu vực xung quanh gốc cây thì lại sở hữu một bầu không khí thoải mái, nhờ vậy mà nó đã trở thành một địa điểm nổi tiếng cho các học sinh tới để ăn trưa
Nhưng những người lại đấy dùng bữa thường chỉ có mấy đôi trai gái hoặc các hội bạn chơi với nhau thôi, và tất cả bọn họ đều thuộc nhóm A hoặc B.
Và lúc này đây, dưới bóng râm của cái cây ấy có một nhóm học sinh nổi bật đã trải một tấm bạt đi picnic ra và ngồi đó ăn trưa.
Mấy người quanh đây thì đang theo dõi tình hình, trông như khá hứng thú với những thành phần của cái nhóm đấy.
Có những người chỉ tò mò về chủ đề mà họ đang trao đổi với nhau, một số thì lại không thể không liếc mắt nhìn họ, và cũng có vài kẻ chỉ đơn giản là đã bị hớp hồn.
Hầy, việc những con người đó thu hút sự chú ý cũng là lẽ đương nhiên, vì bốn thành viên của nhóm đó chính là Nữ thần, người đẹp băng giá cùng anh bạn trai, và một thằng ku lạc lõng.
Cơ mà, những ánh mắt hướng tới thằng ku lạc lõng ấy lại lạnh lẽo vô cùng.
“Tên kia làm gì ở đấy vậy?”
“Đáng ra hắn không nên có mặt ở đấy chứ?”
“Thằng nào rứa?”
Tôi không hề thấy ánh mắt nào là có thiện chí hết, vô hại nhất hoạ hằn chỉ mỗi mấy ánh mắt tò mò mà thôi.
Rốt cục thì tôi, thằng ku ngoại lai, đang bị đè bẹp hoàn toàn bởi cái dạ dày đang quặn lên. Nguyên do chủ yếu là bởi tinh thần của tôi.
Haa, mình thực sự chỉ muốn biến mất ngay và luôn…
“Tao đang bị giễu cợt trước thanh thiên bạch nhật… Nguyền rủa mày, Kenichi.”
“Nào, nào. Sao lại nguyền rủa tao? Được những cô nàng xinh đẹp vây quanh không sướng à?”
“Nhưng đấy đách phải là chuyện để tao có thể mừng húm được.”
Ngồi nơi đối diện Kenichi, Fuji-san đỏ mặt xấu hổ “… Anh bảo là, xinh đẹp ư…” Còn Wakamiya ngồi ngay cạnh nhỏ thì chẳng mảy may thay đổi vẻ mặt, chậm rãi dùng bữa.
“Kệ đi, ăn thôi. Mày có đem cơm trưa theo mà nhỉ?”
“À… ừm… ăn thôi.”
“Ăn nói gì mà dè dặt vậy Towa? Nãy mày ra chiều muốn ăn dữ lắm mà?”
“Ừa…”
Tôi đưa mắt chằm chằm vào hộp cơm trưa trong tay.
Giờ có nên ăn không đây?
Tôi lo vì từ lúc nhận hộp cơm từ tay Wakamiya hồi sáng, và tới tận bây giờ tôi vẫn chưa xác định được là có cái gì ở trỏng nữa.
Nó được gói ghém lại bằng một mảnh vải… Nhưng liệu có thật đó chỉ là một hộp cơm không?
Chắc mấy người đang tự hỏi ý tôi là sao. Thì dù gì hộp cơm này cũng được chính tay Wakamiya làm, nên trực giác mách bảo tôi rằng sẽ có cái gì đó ở trong đấy.
Bởi cô nàng là kiểu người chu đáo nên khả năng cao là cổ sẽ bỏ thêm cái gì đó vô.
Ví như cổ để lại một tờ giấy nhớ ghi ‘Nếu ăn theo thứ tự này thì thức ăn sẽ ngon hơn’ chẳng hạn.
Và nếu có chuyện đó thật, thì cô bạn Fuji-san của Wakamiya sẽ để ý rằng ‘… Hình như đây là chữ của Rin mà?’
Thậm chí nếu Fuji-san có không để ý đi nữa, thì với cái trực giác bén ngót của thằng Kenichi, nó chắc chắn sẽ nhận ra có thứ gì đó cấn cấn. Và rồi hiển nhiên hai đứa nó sẽ biết được chuyện của bọn tôi.
Rồi vấn đề sẽ là mức độ thu hút mọi người của Nữ thần. Một khi đã xuất hiện tin đồn giữa tôi và Wakamiya thì chắc chắn sẽ có rắc rối phát sinh. Tôi phải tránh chuyện đó bằng bất cứ giá nào.
Thế nên tôi có hơi do dự khi mở ra.
… Hay là mình nên vờ đau bụng rồi đánh bài chuồn vào nhà vệ sinh nhỉ?
“Bụng tao đau quá, chắc phải vào nhà vệ sinh cái––“
“Tớ có đem theo thuốc này, cậu cứ dùng đi Tokiwagi-san. Thuốc này tác dụng nhanh và hiệu quả lắm.”
“Ô, cảm ơn…”
Ê, đừng có mà chặn đường lui của tôi chứ!
“… Được thôi. Nhưng tôi phải đi rửa tay đã.”
“Cứ xài khăn giấy ướt của tớ thoải mái.”
“Cơ mà tôi quên mang theo nước––“
“Bọn tớ có trà đây. Nè.”
““…””
Tôi và Wakamiya chìm vào im lặng. Còn Kenichi với Fuji sau khi nhìn bọn tôi đốp chát nhau thì rõ là đang sốc.
Rồi Kenichi ngay lập tức toét miệng ra một nụ cười tinh quái.
“Hai người đồng điệu phết nhờờờ!”
“Đách phải. Mày nhầm rồi. Nhờ Wakamiya-san chuẩn bị chu đáo đấy chứ.”
“Ừ thì cũng đúng! Mà… khoan? Towa, Wakamiya, hai người biết nhau rồi à?”
“Đời nào tao lại không biết đến người nổi tiếng đã có một bài phát biểu đại diện cho tân sinh năm nhất.”
“Tớ có biết cậu ấy.”
“… Rin nhớ hết mặt mũi với cả tên của nguyên khối học sinh năm nhất mà.”
“Hả, thật luôn? Đỉnh quá! Anh chỉ có thể nhớ một nửa số đó thôi!”
‘Mày cũng hơi bị đỉnh đấy còn gì.’ Tôi nhận xét trong nội tâm. Trong khi đó tôi chỉ có thể nhớ được đâu đó khoảng ba mươi phần trăm lũ bạn cùng lớp mà thôi. Bọn tôi khác nhau một trời một vực mà.
Hầy, có lẽ đây là sự khác biệt giữa nhóm A và nhóm D.
“Thế, Tokiwagi-san, cậu không ăn trưa à?”
“Ờm, tôi sẽ ăn…”
“Sao mày lại do dự thế này? Không cần phải tỏ ra dè dặt vậy đâu, cứ hoà thuận với mọi người rồi ăn chung nào!”
“… Nếu ông không ăn nhanh thì sẽ hết giờ nghỉ trưa đấy.”
Ba người bọn họ đều giục tôi nhanh mà ăn đi, trán tôi toát cả mồ hôi lạnh.
Nếu có chuyện gì phát sinh sau vụ này thì Wakamiya cũng sẽ gặp rắc rối mà nhỉ? Tôi không nghĩ cô nàng sẽ vui khi có mấy lời đồn thổi quái dị về bọn tôi đâu, và tôi cũng vậy. Thế nên bọn tôi cùng phe…
Đó là lý do tại sao. Làm ơn đi, cho tôi một cơ hội thoát khỏi đây đi. Vị Nữ thần thông minh và toàn năng kia, cậu phải hiểu ám hiệu của tôi. Đọc suy nghĩ của tôi coi!
Tôi găm ánh mắt vào Wakamiya.
Nhận ra ánh mắt của tôi, Wakamiya nhẹ nhàng mỉm cưởi rồi khẽ gật đầu.
Thật là nhẹ nhõm… Tuyệt, khoảnh khắc ước mơ thành hiện thực đây rồi––
“Để tớ mở cho cậu.”
“… Qué?”
“Xét về mặt hiệu quả thì để tớ vừa mở vừa mở vừa giải thích mấy món ăn trong đó luôn cho, một mũi tên trúng hai con chim.”
“Ê, khoan!”
Tôi với tay ra ngăn Wakamiya lại thì cổ đã mở xong nút thắt của mảnh vải bọc trước khi tôi kịp vươn người.
Đoạn cô nàng mở chiếc hộp cơm trưa màu xanh navy ra.
Những gì lọt vào tầm mắt tôi toàn là các món ăn ngập tràn sắc màu và có lợi cho sức khoẻ. Thậm chí chỉ bằng một cái liếc mắt thôi cũng có thể thấy được sự cân bằng giữa thịt và rau củ đã được tính toán trước với mức độ rất tốt, và cà rốt còn được tỉa hoa nữa. Kỳ thực mà nói, cô nàng quả là chú tâm vào tiểu tiết thật. Hộp cơm thực sự rất giống Wakamiya.
“… Hấp dẫn quá.”
Cảm xúc từ tận đáy lòng của tôi theo phản xạ tuột ra khỏi miệng. Wakamiya thì đáp lại “Cảm ơn cậu,” với âm giọng đơn điệu mọi ngày như để phản ứng với câu nói của tôi. Vẻ mặt cô nàng không mấy thay đổi nhưng đôi gò má thì lại có chút ửng hồng.
Nhưng vì quá cảm xúc nên tôi lại quên mất một điều quan trọng.
Đó là, không chỉ có tôi và Wakamiya ở đây…
“… Sao hộp cơm của ông giống của Rin thế?”
A.
Quên mẹ nó mất.
--------------------
Solo: Clear