N-Nụ cười đó thực sự khiến tôi dựng tóc gáy đấy…
Mặt tôi không khỏi giật nhẹ khi thấy nụ cười dễ thương và cái vẫy tay của Airi.
Dù linh cảm mách bảo rằng có gì đó sai sai ở đây, tôi vẫn cố tập trung vào cuốn sách tham khảo nằm trên bàn.
Tôi cố nhủ rằng mình phải học đi, nhưng… vẫn không gạt được sự tò mò về Airi.
Đây không phải lần đầu tiên Airi đeo bám tôi đến thế…
Như hồi tiểu học, cô thường ôm hay khoác vai tôi. Càng lúc tôi càng xấu hổ, và Airi thì càng lấn tới.
Dù vậy, từ hồi lên sơ trung thì vụ động chạm đó cũng bớt đi nhiều. Hồi ấy, Airi bắt đầu cư xử đúng mực hơn như một ‘tiểu thư’ trước mặt mọi người, và tôi cũng không phải ngoại lệ.
Thực chất, nhà Kamishiro cũng thuộc loại khá giả, nên gọi cô ấy là tiểu thư cũng không sai.
Dù sao thì, thật hiếm khi Airi động chạm với tôi nhiều đến vậy lúc này.
Chẳng phải nếu xem bọn tôi chỉ là ‘bạn thuở nhỏ’ thì chuyện này hơi quá rồi sao?
Và lúc cô ấy nói chúng tôi có thể ‘làm cùng nhau’ là sao chứ? Dù có đùa đi nữa thì cũng quá trớn rồi đấy.
Ah, ra là vậy.
Trả thù sao?
Nhỏ đang trả thù vụ kabedon hôm trước hửm?
Đúng là hôm đó tôi cũng hơi quá, nhưng mà… Nah, tôi đã nói rõ đó chỉ là đùa rồi, và thậm chí Airi còn cho phép cơ mà.
Nhưng vấn đề là ở đây: Lần này Airi chẳng thèm giải thích gì như tôi hết, và nhỏ cũng chẳng hỏi ý tôi luôn… Khá là bất công đấy.
“Ah…”
Vì mải nghĩ mà tôi đã vô tình đánh rơi cục tẩy…
…Và nó lăn xuống chỗ Airi ngồi cạnh tôi.
“...?”
Airi thấy vậy liền nhặt lên, liếc tôi một cái rồi đưa tay ra cho tôi.
“...Heh.”
Nhưng, chẳng hiểu sao, nhỏ mỉm cười rồi nhanh chóng rụt tay lại.
“Đưa-cho-tớ” Tôi cau mày nói khẽ.
Airi vẫn phởn như mọi khi, kẹp cục tẩy giữa hai ngón tay rồi đưa lên trước mặt. Và rồi…
Từ từ và chậm rãi, cô đưa tay xuống, ánh mắt tôi cũng bị hút theo.
“...!”
Tôi không khỏi thở mạnh khi cặp đùi trắng của Airi lọt vào tầm mắt.
Trong bao nhiêu việc điên rồ Airi có thể làm, nhỏ đã dùng tay còn lại nâng váy lên, để lộ cặp đùi đến mức tôi chẳng thể nói được rằng mình có thấy đồ lót cô không nữa. Và hơn thế, cô đặt cục tẩy dưới váy, khiến tôi phải tránh mắt đi. Tôi lườm vào mặt cô.
Mặt khác, Airi nở nụ cười tàn bạo, như muốn nói “Oh? Có vấn đề gì sao?”
Đôi môi kia mấp máy: “Tự-đến-mà-lấy-đi.”
“Thế bất nào mà tớ đến lấy được chứ!”
Tôi đưa mắt cầu xin, mong Airi sẽ nhường đôi chút, nhưng cô chẳng có vẻ gì là có ý muốn trả lại cả.
Tôi nên làm gì đây…?
Dù hơi choáng trong giây lát, nhưng tôi lại nhìn xuống một lần nữa.
Tôi có thể nhìn thấy vùng nguy hiểm trên cặp đùi kia, nhưng quan trọng hơn, nhìn qua tôi chẳng biết cô đang để cục tẩy ở chỗ nào cả. Chẳng lẽ là ở chỗ nguy hiểm đó? Chờ chút, chỗ đó đúng là có một khoảng tam giác nhỏ ở trên ghế. Có khi nào nó nằm ở đó không?
Tôi tưởng tượng ra phần mà Airi giấu nó dưới váy… và nóng mặt.
Không thể nào… Tôi không bao giờ có thể đưa tay ra đó mò lung tung để tìm được, nên tôi thu tay mình về.
Tôi cố tập trung vào cuốn sách trước mặt, nhưng cặp đùi của Airi cứ lởn vởn trong đầu tôi, khiến tôi chẳng tài nào tập trung nổi.
“Airi!”
Ngay sau khi hết tiết, tôi lập tức qua chỗ Airi.
Nhưng Airi chỉ nhìn tôi vô cảm rồi nghiêng đầu.
“Chuyện gì thế?”
“Trả tớ cục tẩy đi.”
Tuy là bạn thuở nhỏ, nhưng cũng có những ranh giới mà hai đứa phải tôn trọng. Tự tiện lấy đồ của nhau chắc chắn là không được rồi.
Vì Airi đã quen tôi từ lâu, nên hẳn cô phải biết tôi không thích những thứ gì.
“Ah ~ Tớ nên làm gì đây-”
“...Airi.”
Giọng tôi phát ra nghe như tiếng gầm gừ, khiến Airi bật lên vì ngạc nhiên.
Ấy chết, hình như tôi vô tình dọa cô ấy rồi. Dù cảm thấy chút tội lỗi, tôi vẫn phải giữ vững ý của mình.
“Trả lại đây. Ngay. Đừng bắt tớ phải nói lại lần nữa.”
“Đ-Được rồi… Đi với tớ đi, rồi tớ trả cho.”
“Không, trả lại ngay lập tức.”
Tôi đưa tay ra, ép cô ấy trả lại. Airi nhìn tay tôi, mặt thoáng vẻ do dự.
Cô nhìn qua nhìn lại giữa cục tẩy trong tay và bàn tay tôi.
“Ừm, nếu cậu đi theo tớ thì tớ sẽ trả.”
Tôi cau mày lườm Airi, cô giật mình, trông có vẻ hơi hoảng sợ.
“Haah…”
Tôi không kìm được tiếng thở dài.
Gương mặt đó bất công lắm đấy nhá.
“Được rồi, thế đi thôi.”
Airi vui vẻ nở nụ cười tỏa nắng.
Cô quay gót, nhảy qua lối vào lớp học rồi dẫn đường cho tôi.
Tôi theo sau cô ra khỏi lớp, lên cầu thang đến sân thượng.
“...Rồi, giờ sao đây?” Tôi hỏi Airi.
Cô đã mất công lôi tôi lên tận đây rồi, nên hẳn phải có lí do gì đó. Lúc này cơn giận của tôi cũng đã nguôi, thay thế bởi một câu hỏi: Chả lẽ nhỏ muốn nói về chuyện gì đó không tiện nói trước mặt mọi người?
Hơn nữa, tôi cũng không biết Airi sẽ định làm gì đây.
“Đây, tẩy của cậu.”
Mặc kệ đống câu hỏi trong đầu tôi, Airi bình thản bỏ cục tẩy vào túi áo đồng phục trước ngực, rồi nhìn tôi với vẻ tự mãn.
Tôi không hiểu.
“...Chẳng phải cậu bảo sẽ trả lại sao?”
Airi gật đầu.
“Ừ, và tớ đang làm thế đây. Ngay lúc này.” Cô nhăn nhở.
“Thôi nào, đến lấy lẹ đi.” Airi khẽ ấn ngón tay lên trước ngực, một phần áo lõm xuống như thể ngón tay vừa chìm vào đó vậy. Tôi cảm thấy mặt mình nóng ran lên.
“Đ-Để đó thì tài nào tớ lấy được chứ! Đồ ngốc này!” Tôi hét lên.
Airi chỉ nghiêng đầu làm bộ.
“...Oh. Tại sao thế?”
“U-Uh… Nếu tớ mà mò mẫm ở đó thì…”
Tôi sẽ chạm vào ngực Airi mất.
C-Công bằng mà nói, thi thoảng cô cũng ép thứ đó vào người tôi, nên cũng không hẳn là tôi chưa từng chạm vào chúng…
Nhưng để tự ý mình làm thế, cảm nhận thứ đó bằng những ngón tay mình, là việc mà tôi không muốn làm lắm.
Chạm vào Airi, bạn thuở nhỏ của tôi - một cô gái xinh đẹp và quyến rũ như tiên nữ - một cách thân mật đến thế… Đó không phải việc có thể chấp nhận được. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ vậy đấy.
“Sao đột nhiên cậu lại xấu hổ thế? Chúng ta chỉ là bạn thuở nhỏ thôi mà, không phải sao?”
Chẳng biết là cô ấy có đang giả ngơ về cảm xúc của tôi không nữa đây…Airi nở nụ cười quyến rũ rồi đưa tay lên chạm vào ngực một lần nữa, như thể muốn nói ‘Đây, lại mà lấy đi.’
“...Ra là vậy sao?”
Tôi hoàn toàn tin rồi. Đây chắc chắn là cách nhỏ trả thù vụ hôm bữa. Nhỏ đang trêu tôi này.
Airi thì hoàn toàn tự tin rằng tôi sẽ không bao giờ có thể chạm vào ngực nhỏ. “Oh, cậu không làm được à?”
Khiêu khích tôi là thế, nhưng tôi để ý mặt nhỏ cũng có chút ửng hồng. Sau khi bình tĩnh trở lại, tôi đã hiểu rằng Airi đang đẩy bản thân mình đến giới hạn.
Đến lúc này rồi thì tôi không thể chùn bước được nữa, và dường như Airi cũng quyết tâm không rút lui rồi.
Vả lại, nếu không dám lấy thì mình trông như thể đang trốn chạy ấy. Và rồi nhỏ sẽ lại bắt đầu trêu mình cho coi.
Nghĩ ngợi đôi chút, tôi nén lại sự xấu hổ rồi nói, “...Ừ thì, cậu xinh mà Airi. Chính cậu cũng biết vậy phải chứ? Xinh hơn bất cứ cô gái nào khác…”
Thực sự tôi nghĩ như vậy đấy.
Tôi chưa biết có cô gái nào dễ thương hơn Airi hết. Nhỏ là người xinh nhất trường - không, nhất Nhật Bản - không… Nhỏ là người xinh đẹp nhất thế giới này. Đó là sự thật không thể chối cãi.
“Cái-!”
Airi đỏ bừng mặt, vẻ bình tĩnh mất hẳn đi. Miệng thì há hốc, mắt thì mở to đảo liên hồi.
Nếu rút lui không phải một lựa chọn, vậy mình sẽ tấn công toàn lực.
Chiến thắng nằm trong tay tôi rồi, giờ việc còn lại chỉ là… kết thúc trận đấu thôi.
“Mà này… tớ đâu có nói là không làm được.”
“Ơ, uh, chờ chút…”
“Đừng di chuyển. Cậu là người bảo tớ đến lấy mà đúng chứ?”
Tôi từ từ đưa tay về phía ngực áo Airi, nhưng cô đỏ mặt cố đưa tay lên che ngực lại.
“Tính chạy hả?”
Mặt Airi khẽ giật nhẹ khi nghe tôi nói vậy.
Cô đặt tay ra sau lưng, hơi ưỡn ngực lên phía trước trong khi xấu hổ quay đi.
“...Vậy thì mau lên.” Airi nói với đôi mắt như đang thúc giục.
“Được rồi…”
Quả nhiên là, tim tôi bắt đầu đập mạnh, và tay thì hơi run rồi.
Cố kìm lại sự lo lắng, tôi cẩn thận đưa tay vào túi áo Airi, còn cô thì nhắm chặt mắt lại.
Bên trong túi hơi ấm, và khi chạm vào tôi cảm nhận được cả nhịp tim cô nữa… cùng với đó là sự mềm mại truyền đến đầu ngón tay.
Tôi kẹp lấy cục tẩy bằng hai ngón tay, và lại cẩn thận rút ra.
“Phù…” Tôi thở dài nhẹ nhõm.
“Tớ lấy lại rồi.”
“Ừ-Ừm…”
Tôi bỏ cục tẩy vào túi rồi quay lại nhìn Airi, người đang mang biểu cảm hơi khó xử.
“...Sao thế?”
“Uh, à thì, ừm… Điều tớ nói lúc nãy chỉ là đang nói sự thật thôi nhé?”
Tôi cảm giác như mình cần phải giải thích để Airi khỏi hiểu lầm.
Airi rất xinh là sự thật, và nó không liên quan đến việc tôi có ‘thích’ cô ấy hay không.
“Hmm…”
“Nên là… đừng có đùa như thế này lần nào nữa. Dù có là đùa, làm thế với con trai-”
“-Cậu biết không, Ibuki-kun…” Airi ngắt lời rồi lườm tôi với vẻ khó chịu.
“Cậu thực sự nghĩ tớ là kiểu con gái sẽ làm thế như một trò đùa ư?”
“...Huh? Ah, không…”
Ngay lập tức, tâm trí tôi bỗng hỗn loạn. Tôi không thể hiểu được cô ấy đang nói gì hay đang muốn nói gì.
“...Cậu thực sự nghĩ tớ sẽ làm vậy với người tớ không thích ư?”
Cái này như thể là…
“Cậu thực sự nghĩ tớ là loại con gái đấy ư?”
Airi ‘thích’ tôi.
“Này, Ibuki-kun…”
“K-Không. K-Không phải thế…”
Mắt tôi đảo quanh, và tôi vô thức lùi về phía sau. Airi tiến tới rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.
“Ibuki-kun… Cậu nghĩ thế nào về tớ? Tớ là gì đối với cậu…?”
“Ừ-Ừ thì, à, ý tớ là… c-cậu là bạn thuở nhỏ của tớ…”
“...Chỉ vậy thôi sao?” Airi buồn bã hỏi.
Chị gái, em gái, gia đình, bạn thân nhất, hàng loạt từ ngữ nảy ra trong đầu tôi như bong bóng sắp vỡ.
Nhưng tôi cảm thấy chúng không phải câu trả lời Airi mong muốn.
“V-Với tớ, cậu là…”
Não tôi đang hoạt động hết công suất.
Mình phải trả lời thế nào để không làm tổn thương Airi, và giữ mối quan hệ này nguyên vẹn đây?
“C-Cậu là… người bạn thuở nhỏ quý giá c-của tớ. Người quan trọng nhất đối với tớ trên thế giới này…N-Nhưng mà ý tớ không phải là, ừm, theo kiểu lãng mạn đâu, nó, ừm, phức tạp lắm…”
Khi tôi đang cố diễn đạt từng câu chữ thì-
“Pfft, gì vậy chứ?”
Airi cười khúc khích.
“Huh, à, không, như tớ nói…”
Airi ôm bụng cười càng lúc càng lớn.
“Heh… hehe… haha… ahahahahaha!”
Tôi hoàn toàn chẳng biết cô ấy đang nghĩ gì, cũng chẳng theo kịp nổi sự thay đổi thái độ đột ngột kia. Khi tôi vẫn đứng ngây ngốc, Airi gạt nước mắt…
“Chỉ-đùa-thôi! Tớ chỉ đang đùa thôi mà!”
Chỉ đang đùa thôi mà!
Chỉ đang đùa thôi mà!
Chỉ đang đùa thôi mà!
Những lời Airi nói lặp đi lặp lại trong đầu tôi như tiếng vang.
“Ibuki-kun, chẳng lẽ…
Cậu thực sự tin à?” Airi vẫn cười hỏi.
“...Một trò đùa ư?”
“Ừ. Trông cậu sốc thế nhỉ, Ibuki-kun. Sao thế? Hay là cậu nghĩ… rằng tớ thực sự thổ lộ với cậu hay gì đó à?”
Não tôi cuối cùng cũng bắt kịp tình hình.
Nhỏ lừa mình.
Và giờ thì đang trêu tôi.
Lôi tôi ra làm trò cười.
“...”
“Thôi nào Ibuki-kun, nói gì đi chứ… Cậu đang nghĩ gì thế?”
Airi lấy ngón tay chọc tôi.
“Chúng ta không có bạn bè gì nữa hết.”
Những lời ấy thốt lên từ cổ họng tôi trước khi tôi kịp dừng lại.
“...Huh?”
“Không còn bạn bè gì hết. Đừng có nói chuyện với tôi nữa.”
Lời nói của tôi hoàn toàn dứt khoát, khiến Airi đứng hình. Những lời ấy, đã thoát ra từ miệng tôi với giọng trầm hẳn trước khi tôi kịp nghĩ ngợi gì.
Tôi quay lưng lại với Airi, để lại cô ấy đứng như trời trồng ở đó.
Tôi đúng là ngu ngốc khi lo lắng cho cái đứa con gái như thế mà…
Còn bây giờ thì… Tôi quyết định tháng này sẽ không dính dáng gì đến nhỏ nữa.
Đây không phải lần đầu có chuyện như vậy xảy ra, nhưng mà, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho nhỏ, khoảng, tầm một tuần gì đấy.
Thú thực, số lần tôi nổi giận đến thế này có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhiều hơn mình nghĩ nhỉ.
Ừ, có nghĩa là nhỏ trêu tôi nhiều đến thế đấy.
Lần này, ba ngày - hừm, không, chắc là một ngày đi - bọn tôi không phải bạn bè gì nữa hết.
-----------
Anh này đã yếu rồi còn nói câu nọ đấm câu kia, chán thật...