Một ngày nọ, tôi đang ở trên sân thượng của trường.
Trước mặt tôi là một cô gái trong bộ đồng phục. Cô ấy cực kỳ quyến rũ, cứ như một tiên nữ hạ phàm - với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh như ngọc.
Cô gái đó nhìn chằm chằm vào mắt tôi với vẻ nghiêm túc.
“-Cậu biết không, Ibuki-kun…”
Cô chầm chậm tiến lại gần tôi, rút ngắn khoảng cách giữa hai đứa.
Bị lấn át bởi bầu không khí kỳ lạ, tôi bất giác lùi về sau một bước.
“Cậu thực sự nghĩ tớ là kiểu con gái sẽ làm thế như một trò đùa ư?” cô ấy buồn bã hỏi.
Những câu từ ấy, cùng vẻ mặt kia khiến tôi không kìm nổi sự kích động.
“...Cậu thực sự nghĩ tớ sẽ làm vậy với người tớ không thích ư?”
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cậu thực sự nghĩ tớ là kiểu người đó ư?”
Từng bước, từng bước một, cô gái ấy tiến lại gần hơn. Cứ mỗi bước tiến lên, tôi lại lui về một bước.
“Này, Ibuki-kun…”
Cuối cùng tôi chẳng còn chỗ nào để lùi cả, khi đã bị đẩy đến góc sân thượng.
“Ibuki-kun… Cậu nghĩ thế nào về tớ? Tớ là gì đối với cậu…?”
Đáp lại câu hỏi ấy, tôi…
※
“Lại đến cái thời điểm này rồi à…” Tôi vừa càu nhàu vừa nhìn lên, khi mặt trời bắt đầu ló qua những đám mây.
Nãy giờ chúng tôi đang trong tiết học bơi. Suốt cả buổi học chẳng thấy bóng dáng mặt trời đâu, gió thì thổi vù vù. Nước thì lạnh, khiến tôi rùng mình khi nhảy xuống bơi. Vậy nên, để cố xua đi cơn lạnh kia, tôi bước đến cửa sổ để đắm mình trong ánh mặt trời ấm áp.
“...Chắc là tiết cuối cùng rồi nhỉ.” Tôi khẽ thì thầm.
Hôm nay là buổi học bơi cuối cùng rồi, nên tôi sẽ không phải chịu lạnh trong cái bể đó nữa. Cơ mà, tiếp theo bọn tôi lại phải tập chạy marathon mới đen chứ.
Khi đang sưởi ấm cơ thể, đột nhiên tôi nghe tiếng ồn ào trong lớp - có vẻ như bên con gái vừa quay về từ phòng thay đồ.
Airi cũng ở đó. Nhỏ ngó quanh phòng học, và khi vừa chạm mắt với tôi đã chạy tót đến rồi.
“Ahh… tớ lạnh quá đi.”
Hương nước hoa mọi hôm giờ lẫn với cả mùi clo trong bể. Mái tóc còn hơi ướt, cùng chiếc khăn tắm vắt qua vai, phủ lên chiếc áo ướt, tạo nên bầu không khí quyến rũ như mới tắm xong.
“Ugh, giờ này còn bắt mình phải đi học bơi nữa, phiền thật mà… cậu cũng nghĩ thế nhỉ, Ibuki-kun?”
“Đồng quan điểm. Thật chứ, điên quá đi mà.” Tôi gật gù theo Airi.
“Nhỉ?”
Airi cũng gật đầu, và tôi thấy nhỏ có hơi run.
“Ah, lạnh quá… Tớ ôm cậu nhá?”
“Được thôi, dù tớ cũng chả ấm hơn tẹo nào đâu.”
Mặt trời đã lên hẳn, nhưng ánh nắng vẫn còn quá yếu để bọn tôi có thể ấm lên.
“Ah-ha! Thực ra…”
Airi vỗ hai tay vào nhau.
“Tớ có ý này hay lắm!”
“...Gì thế?”
“Một cách để làm ấm lên… Muốn nghe không?”
Airi cười nhăn nhở.
Tôi có linh cảm nhỏ mới nghĩ ra trò gì đó, nhưng mà-
“...Được thôi, nhưng nếu nó thực sự có thể khiến chúng ta ấm lên thì được.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Airi túm lấy rèm cửa rồi kéo lại, giấu chúng tôi sau tấm rèm.
“Làm như vậy chắc chắn sẽ thấy ấm thôi, nhỉ?”
“Không, ừm… Ừ, chắc là sẽ ấm…”
“Ah, là vậy sao. làm thế này sẽ khiến ánh nắng rọi vào rèm cửa, đương nhiên là ấm hơn khi để mở ra rồi.
“Nhưng mà…”
Mình không nghĩ như này ‘tốt’ đâu.
Tôi muốn nói vậy, nhưng chưa kịp nói gì thì-
“Hya!”
Airi thét lên một tiếng dễ thương rồi ôm lấy tôi.
Tôi có thể cảm nhận thứ gì đó lành lạnh, mềm mại bám vào mình. Hương nước hoa quen thuộc, thoang thoảng mùi clo kia còn mạnh hơn khi ở gần như này.
“N-Này!”
“Thấy chưa? Ấm hơn đúng không?”
Airi mỉm cười tinh quái khi áp sát cơ thể mình vào tôi. Thân nhiên và sự mềm mại từ vùng đồi kia truyền qua lớp quần áo, khiến sự hỗn loạn trong lòng cùng nhiệt độ của tôi tăng lên đáng kể.
“K-Không… Đ-Đó không phải là vấn đề…”
“Vậy thì là gì? Tớ nghĩ đây là cách hay để sưởi ấm đấy chứ?”
“K-Không… U-Uh, chúng đang chạm vào…”
Ngực nhỏ đang chạm vào tôi.
Tôi đã cố phản kháng… nhưng Airi hoàn toàn lờ đi, còn nở nụ cười khiêu khích.
“Sao thế?... Chẳng lẽ, cậu, đã bắt đầu nhìn nhận nguời bạn thuở nhỏ này như một người phụ nữ rồi sao? Đang bối rối lắm hả?”
Airi ấn mạnh người vào tôi hơn nữa khi nói vậy, đẩy tôi về hướng cửa sổ.
“K-Không đời nào… L-Làm gì có chuyện đó…”
“Vậy thì có vấn đề gì?”
Nhỏ ghim tôi vào cửa sổ. Một chân đưa ra từ dưới váy đặt giữa hai chân tôi. Dù còn lớp quần áo ngăn cách, nhưng chân hai đứa dính vào nhau và cả phần dưới cũng thế. Tôi không thể nào không cảm thấy đôi chút lo ngại được.
“C-Cậu biết chúng ta đang ở trong lớp mà phải không?”
“...Thì sao?”
“K-Không, chúng ta… Ừm… Mọi người sẽ hiểu nhầm mối quan hệ của bọn mình rồi trêu chọc đấy…”
“Họ làm gì nhìn xuyên qua được tấm rèm này đâu nhỉ? Chỉ có hai chúng ta ở đây thôi.” Airi thì thầm vào tai tôi.Tôi cố tìm lời để phản bác lại, nhưng với tình thế này tôi chẳng nghĩ ra được gì hết.
“...Được rồi, vậy đi. Cậu thích làm gì thì làm.” Tôi càu nhàu với chút sức lực còn dùng được.
Không phải tôi chấp nhận thất bại đâu… Không, tôi chỉ đang tỏ ra ga lăng và để Airi làm những gì nhỏ thích bây giờ thôi.
“Yep! Vậy tớ sẽ làm thế!”
Airi mỉm cười hạnh phúc rồi vòng tay qua ôm tôi thật chặt.
Cảm nhận được sự mềm mại từ cơ thể Airi, hơi ấm cùng hương thơm nữ tính thoảng qua mũi… Tôi cố hết sức để không vướng vào sự quyến rũ kia. Thay vào đó, tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cố giữ mình cứng cỏi đến hết giờ giải lao.
※
“Tớ bắt đầu thấy ấm hơn một chút rồi á…! Còn cậu thì sao Ibuki-kun?” Tôi vừa ôm chặt cậu ấy vừa hỏi.
“...Chắc là có.” Ibuki-kun thờ ở đáp lại, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Thái độ kia cơ bản là muốn nói rằng, ‘Tớ chả có hứng thú gì với cậu cả.’ nhưng nội việc cậu ấy hành xử như thế đã rõ ràng rằng Ibuki-kun coi tôi là một người con gái rồi, chứ chẳng phải chỉ là bạn thuở nhỏ nữa. Và, để xác nhận điều đó, tôi kiễng chân lên…
“Ngoài cửa sổ có gì thú vị lắm à?” Tôi nghiêng người về phía Ibuki-kun rồi thì thầm vào tai cậu ta, trong khi vẫn ấn ngực mình và dí sát chân vào người cậu.
“...Mhn! K-Không có gì đặc biệt đâu.”
Ibuki-kun rùng mình, tôi thấy tai cậu ấy đỏ hết rồi.
“Nếu không có gì thế sao cậu còn nhìn chứ? Kỳ cục ghê…”
Tôi khúc khích nói. Đương nhiên, chuyện tôi đang làm là trả đũa những gì cậu ấy làm với tôi hôm trước. Mục tiêu cuối cùng của tôi là xem cậu ấy quằn quại khi nếm chính đòn của mình.
Thú thực, đây chỉ là một thí nghiệm nhỏ của tôi để đánh giá mức độ phản ứng khi động chạm với cậu ta thôi.
Theo kết quả tôi nghiên cứu được, sinh vật gọi là con trai (đặc biệt là lũ trai tân) là những thực thể tội nghiệp dễ dàng hiểu lầm kiểu, “Có khi nào nhỏ này thích mình.” chỉ với một chút động chạm cơ thể.
Đương nhiên Ibuki-kun và tôi là bạn thuở nhỏ, nên hai đứa khá gần gũi, nhưng nếu tôi ôm cậu ấy tại một nơi hẹp như thế này, cậu ấy sẽ khó mà giấu nổi sự phấn khích.
Để tiếp tục tạo áp lực, tôi đưa mũi lại gần cổ Ibuki-kun và… khẽ hít một hơi.
“N-Này…!”
Quả nhiên, ibuki-kun xấu hổ ra mặt và cố nắm vai đẩy tôi ra. Nhưng trước khi cậu ta kịp làm gì, tôi nhìn lên rồi cười.
“Cậu có mùi như bể bơi ấy.
Ibuki-kun xấu hổ quay đi rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cậu… Cũng thế, còn gì.” Cậu ấy khẽ nói.
“Giờ nghĩ mới nhớ… hè nay bọn mình chưa đi bơi với nhau nhỉ.”
“Ừ-Ừm.”
“Năm sau tớ muốn đi cơ… hay cậu muốn đi suối nước nóng trước không? Ah, đúng rồi! Cũng lâu rồi ha, nên cậu muốn đấu không? Chúng ta từng thi với nhau rất nhiều mà.”
Tôi không thực sự thích đến bể bơi lắm, nhưng tôi nghĩ ý tưởng đi cùng nhau sẽ khá là vui.
Thì, nếu khiến cậu ta tưởng tượng mình mặc đồ bơi, có khi cậu ta còn đổ mình hơn nữa ấy chứ?
“...Cậu thích sao cũng được.”
Cậu ta trả lời mơ hồ thật đấy.
Nếu không muốn thì hẳn đã nói rồi, nên có lẽ là cậu ấy cũng muốn đi.
Cậu ta muốn đi bơi, hay là muốn đi chơi với tôi? Hay là…
“Tớ muốn biết cậu nghĩ gì cơ.”
“Tớ không quan tâm.”
“Cậu muốn đi bơi với tớ hay không?”
“T-Tớ đâu có nói không…”
“Được rồi, vậy tớ sẽ coi như cậu có muốn nhé.”
“...”
Ibuki-kun lặng thinh,
Mà, nếu không chối thì nghĩa là tôi đúng thôi.
“Cậu muốn thấy tớ mặc đồ bơi à?”
Tôi tiếp tục tấn công.
“C-Cá-? Tự dưng hỏi thế là sao…?”
“Cậu muốn thấy hay là không?”
“K-Không, tớ không cần.”
“Xạo nè ~”
Tôi không nhịn cười nổi. Nhờ phản ứng thú vị và mới vẻ của Ibuki-kun mà tâm trạng tôi giờ lên tận mây rồi. Cũng có một chút hoài niệm nữa. Ngày xưa, Ibuki-kun sẽ luôn đỏ mặt bối rối khi mới nắm tay hay ôm một chút thôi. Chắc chắn cậu ấy luôn xem tôi là một người con gái, nhưng đến khi lên cao trung, bọn tôi đã bỏ việc động chạm nhau đi rồi. Thế nên tôi cũng chẳng có nhiều cơ hội để thấy cậu ấy như thế này.
Vậy là, đến tận bây giờ, Ibuki-kun vẫn xem mình là một người con gái nhỉ.
Đương nhiên là phải thế rồi. Cũng không phải tôi không thấy Ibuki-kun chẳng hấp dẫn tẹo nào đâu.
Như kiểu, chỗ cơ bắp nam tính kia chắc chắn là thứ mà con gái không có rồi.
Hồi nhỏ cậu ấy gầy nhom à, nên chẳng biết từ khi nào mà lại vạm vỡ thế nhì?
Hay là cậu ta luyện tập mà tôi không biết?
“N-Này… Đừng đụng vào tớ như thế… N-Nhột lắm.” Ibuki-kun phàn nàn khi tôi đang cảm nhận phần cơ bắp của cậu qua lớp áo. Ấy chết, có vẻ như tôi hơi bị cuốn theo rồi.
“Oh, xin lỗi nhé… Tớ chỉ hơi hứng thú chút vì tớ không có phần cứng như thế này thôi.”
Hoàn toàn là vì mục đích nghiên cứu… là lí do mà tôi chọn, nhưng-
“Cá-!? C-Cứng…? Cậu nghĩ là tại ai chứ…?”
Chẳng hiểu sao, Inuki-kun lại khẽ hét lên, trông còn bối rối hơn lúc trước.
“...Huh? Lỗi của tớ?”
Cơ bắp cậu ấy căng lên là vì tôi á? Không hiểu lắm.
“Đ-Đương nhiên rồi! Nếu cậu cứ bám vào tớ như thế này, thì làm sao…” Ibuki-kun ngập ngừng.
Ahh, hiểu rồi. Vậy ra cơ bắp cậu ấy căng lên khi bị đụng vào. Ừ, thế chắc là lỗi tôi thật.
“Gì vậy chứ? Ibuki-kun… Cậu đang bối rối vì tớ đang ôm cậu sao?”
“T-Tớ không biết gọi nó là ‘bối rối’ có đúng không nữa, n-nhưng mà…”
Cậu ấy đang cố lảng tránh, nhưng dường như tôi cũng không quá lệch khỏi vấn đề? Chắc chắn còn gì đó đằng sau.
Ah! Hiểu rồi!
“À-há ~ Cậu nghĩ về tớ trong lúc ‘luyện tập’ mỗi ngày sao?”
Có thể cậu ta muốn ngầu hơn trong mắt tôi, hay chỉ do không muốn mình trông yếu đuối khi ai đó chạm vào như này, nên hẳn là ngày nào cũng luyện tập rồi.
“Cũng dễ thương đấy chứ.” Tôi thầm trêu cậu ấy trong đầu.
“K-K-K-K-Không, đương nhiên là không rồi!?!?” Có vẻ tôi nói trúng tim đen rồi.
Giọng Ibuki-kun run run khi cậu ta lắc đầu trong tuyệt vọng.
“Cậu nói thật chứ?”
“T-Tất nhiên rồi! D-Dù sao thì, không phải là mỗi ngày…”
“Ah… vậy ra cậu có nghĩ đến tớ vài lúc hửm.” Tôi cười cười tiếp tục tấn công, còn Ibuki-kun thì đỏ mặt im lặng.
“Đừng xấu hổ thế chứ. À đúng rồi, thế lần sau chúng ta làm cùng nhau nhé? Đấu với nhau nào.”
Tôi cũng có luyện tập kha khá đấy, nên đấu với nhau cũng không phải ý tồi đâu.
Đ-Đồ ngốc! C-Chúng ta không thể làm vậy được!”
“...Cậu không muốn sao?”
“K-Không phải chuyện tớ có muốn hay không… Đ-Đó không phải vấn đề…”
“Thế thì là gì?”
“À, ừm…”
Trước khi ibuki-kun kịp nói gì, tiếng chuông báo hiệu vang lên, tiết học tới chuẩn bị mắt đầu.
“N-Này, sắp vào tiết rồi đấy!”
“...Được rồi.”
Tôi miễn cưỡng tách ra khỏi Ibuki-kun/
Mà, sao cũng được, dù sao thì tôi cũng đã thu hoạch được kết quả rồi.
Có lẽ đến lúc nghiêm túc rồi nhỉ…?
Khi đang bắt đầu xây dựng kế hoạch, tôi quay sang nhìn người bạn thuở nhỏ ngồi cạnh bên, và mắt chúng tôi chạm nhau. Có vẻ như lần này cậu ấy thực sự đã nhận đòn rồi, không thể không nhìn qua tôi được.
Tôi nở nụ cười dễ thương nhất có thể rồi khẽ vẫy tay với cậu ấy.
----------
Đố các vị anh em huynh đài biết chúng nó đang nói về cái gì
( ͡° ͜ʖ ͡°)