“Không còn bạn bè gì hết. Đừng có nói chuyện với tôi nữa.”
Mặt tôi như cắt không còn giọt máu khi nghe Ibuki-kun nói vậy.
Bỗng dưng một cơn ớn lạnh chạy qua, mồ hôi lạnh đổ đầy lưng.
“Ah…”
Không ổn…
Mình quá trớn rồi.
Khi Ibuki-kun sắp rời khỏi sân thượng, tôi mau chóng đuổi theo cậu ấy.
“C-Chờ chút! Ừm, tớ chỉ đang đùa… một chút thôi mà…”
“...”
Tôi hét lên sau lưng Ibuki-kun khi cậu ấy bước xuống cầu thang.
Nhanh chóng chạy đến cạnh cậu ấy, tôi cố nở nụ cười tươi nhất có thể, nhưng khi nhìn lên…
…Tôi đã bị vẻ vô cảm kia làm cho choáng ngợp.
Mặt tôi dường như cũng đang cứng đờ lại.
“Oh, Đ-đúng rồi! Hôm nay tớ tự làm bento đấy… Cậu muốn ăn karaage không? Tớ biết cậu thích mà, muốn ăn thử chứ?”
“...”
Cậu ấy tiếp tục lờ tôi đi, cứ thế đi tiếp.
“C-Chờ chút!”
Tôi túm lấy tay áo Ibuki-kun, nhưng cậu ấy giật ra mà chẳng nói lời nào.
Lồng ngực tôi như thắt lại.
“Ah, không chỉ thử đâu, cậu ăn hết cũng được luôn! Tớ cũng có làm trứng cuộn á! Đ-Đúng rồi, cậu có thể ăn cả mấy món phụ nữa mà!”
“...”
Tôi bám chặt vào tay cậu ấy, nhưng lại một lần nữa bị giật ra một cách vô tình.
Khóe mắt tôi nóng lên, nước mắt sắp trào ra rồi.
“Tớ xin lỗi mà! Tớ đã đùa quá trớn rồi! Là lỗi của tớ… Ừm, cậu tha lỗi cho tớ có được không?”
“...”
Tôi ôm lấy cánh tay của Ibuki-kun.
Chắc chắn tớ sẽ không buông. Tớ sẽ không để cậu đi như thế đâu…
Tôi dồn sức vào hai cánh tay mình.
Cuối cùng, Ibuki-kun cũng đứng lại.
Cậu ấy cau mày quay lại nhìn tôi.
Tôi hét lên “L-Làm ơn! Xin cậu hãy tha lỗi cho tớ! Đi mà! Tớ sẽ làm bất cứ thứ gì, nên hãy tiếp tục làm bạn với tớ đi mà!”
“...Haah…”
Ibuki-kun thở dài trước lời xin lỗi của tôi.
※
“C-Cậu thấy sao, Ibuki-kun? Có ngon không? Cái đó, ừm… Tớ đã tự làm đấy…” Tôi rón rén hỏi Ibuki-kun khi cậu ấy yên lặng ngồi ăn hộp cơm của tôi.
Dù sao đi nữa, tôi cũng khá tự tin về kỹ năng nấu nướng của mình.
Thực ra… mỗi khi ăn đồ ăn tôi nấu, Ibuki-kun chưa bao giờ không khen tôi cả. Tôi đã chắc mẩm rằng như thế này sẽ khiến tâm trạng cậu ấy tốt hơn, thế nhưng mà…
Ibuki-kun ngẩng mặt lên, vẻ hơi khó chịu.
“...-kun?” Cậu ấy cau mày nói.
Dường như bọn mình vẫn chưa trở lại làm bạn được.
“I-Ibuki-san… C-cậu thấy có ngon không…?”
“Ai nói cậu được phép gọi thẳng tên tôi thế?”
Có vẻ gọi tên cậu ấy cũng không được luôn.
“K-Kazami-san… Đồ ăn có hợp sở thích của cậu chứ?” Tôi nói với giọng lịch sự hơn.
“Ừ, ngon lắm.” Ibuki-kun ngắn gọn đáp lại, và tôi lập tức vỗ tay vui mừng.
“Thật ư?”
“Tôi chưa có nói là sẽ tha cho cậu.”
“T-Tớ rất xin lỗi…”
Tôi không khỏi rùng mình khi nghe giọng nói lạnh như băng của Ibuki-kun.
Sau đó, Ibuki-kun tiếp tục im lặng ăn bữa trưa của tôi., và một lúc sau trả lại hộp bento cho tôi.
“...Ngon đấy.” cậu ấy ngắn gọn nói.
Cuối cùng… Cuối cùng, cậu ấy cũng đã tha thứ cho tôi rồi!
“R-Ra vậy. Nghe vậy tớ mừng lắm.”
Tôi nhẹ nhõm nhận lại hộp bento rỗng.
Có vẻ như hôm nay mình phải nhịn ăn trưa rồi.
Tôi đã có cảm giác rằng mọi chuyện rồi sẽ thành ra như thế này rồi, nhưng tận mắt thấy cũng hơi đau đấy.
“...Này.”
Ibuki-kun đưa hộp bento của cậu ấy cho tôi.
Tôi không khỏi nhìn qua lại giữa mặt cậu ấy và hộp bento.
“Cậu có thể ăn nó.”
“...Cậu chắc chứ?” Tôi do dự hỏi lại.
“Được thôi, nếu cậu không muốn thì…” Ibuki-kun cau mày nói.
“T-Tớ sẽ nhận!”
Tôi với lấy hộp bento trước khi cậu ấy đổi ý, và bắt đầu vừa ăn vừa để ý biểu cảm của cậu ấy.
Ibuki-kun cau mày vẻ nghiêm túc trong một lúc, rồi…
“Haha…”
Cậu ấy khẽ cười khúc khích.
Cuối cùng cậu ấy cũng tha lỗi cho tôi rồi.
“...Haah…” Tiếng thở dài khẽ thoát ra.
“Đừng bao giờ làm như vậy nữa.”[note51992]
Tôi mỉm cười gật đầu.
“Ừ. Lần tới… Tớ sẽ bảo cậu là mình đùa trước nhé?”
“Ah, sao cũng được, tớ không phiền đâu.” Ibuki-kun cười gượng.
Giờ tôi đã biết rằng đùa với cậu ấy mà không nói trước là một ý tồi. Mà thực ra, nếu tôi nói rằng mình đùa ngay từ đầu, thì chuyện sẽ giống như những gì Ibuki-kun đã làm với tôi.
Nếu chúng tôi trêu nhau cùng một kiểu, nhưng cậu ấy là người duy nhất cảm thấy khó chịu thì khó hiểu thật. Sự khác biệt duy nhất giữa lúc đó và lúc này…
Khoan đã… mình hiểu nhầm gì rồi sao?
Thường thì, mấy chuyện như này tôi cảm giác Ibuki-kun sẽ tha thứ cho tôi ngay và luôn. Có lẽ việc lấy tẩy và không trả lại ngay khiến cậu ấy nổi giận. Dường như việc đó đã khiến cậu ấy khó chịu từ trước khi chúng tôi lên sân thượng rồi.
“Xin lỗi vì đã lấy tẩy của cậu nhé.”
“Không sao đâu. Cậu cũng trả lại rồi mà. Cứ quên chuyện đó đi.” Ibuki-kun nói rằng cứ mặc kệ đi. Và rồi, gương mặt cậu ấy đột nhiên nghiêm túc.
“Hơn nữa, về chuyện xảy ra lúc trước… Dù có là đùa đi nữa, đừng có nói điều gì như thế với ai khác ngoài tớ ra đấy nhé? Nguy hiểm lắm đấy, dù có là đùa đi nữa.”
“-Cậu là một cô gái dễ thương, và ở trường có rất nhiều người để ý.”
“-Một hay hai cậu trai thích cậu là còn ít đấy.”
“-Nếu mấy người đó mà hiểu nhầm ý cậu, mọi chuyện sẽ thực sự trở nên rắc rối đấy. Họ có thể sẽ ép buộc cậu, và nếu thực sự có chuyện đó xảy ra, cậu sẽ gặp rắc rối đấy.”
Và thế là, Ibuki-kun bắt đầu thuyết giảng tôi.
“Này, Ibuki-kun,” Tôi cau mày ngắt lời cậu ấy.
Tôi biết Ibuki-kun chỉ đang lo lắng cho tôi, nhưng mà… cái này cứ khiến tôi thấy là lạ sao ấy.
“Sao?”
“Ừm, để tớ nói này, tớ không có đùa gì cả, ý tớ lúc đó là…”
Tôi cẩn thận lựa chọn từ ngữ, để tránh khiến cậu ấy nổi giận lần nữa…
“Nếu đúng là thế, thì cứ nói đi, tớ không giận đâu.”
“...Tớ sẽ không làm chuyện đó với ai khác ngoài cậu đâu Ibuki-kun?”
“U-Uh…”
Ibuki-kun tròn mắt ngạc nhiên.
Chuyện đó ngạc nhiên vậy sao…? Nếu thế thật thì tôi hơi khó chịu đấy.
“Cậu là bạn thuở nhỏ của tớ, và tớ rất tin tưởng cậu… Vậy nên tớ mới nghĩ rằng mình có thể làm chuyện đó cùng với cậu. Cậu cũng hiểu rằng tớ sẽ không bao giờ làm vậy với bất cứ người con trai nào khác đúng chứ…? Dù cậu không biết thì mình cũng cũng muốn cậu biết.” Tôi nói thẳng.
“T-Tớ biết mà.”
Mặt Ibuki-kun đỏ lựng lên.
Cậu ấy thấy vui khi mình nói rằng tin tưởng cậu ấy ư? Cảm giác có hơi muộn đấy nhỉ?
“Oh, ừm… Tớ chỉ nhắc lại thôi, không có gì nữa đâu. Tớ biết cậu không phải là kiểu con gái sẽ… làm chuyện như thế với ai khác.” Ibuki-kun thấp giọng nói.
“Thật ư? Vậy thì, được thôi.”
Tôi gật mạnh đầu, rồi tiếp tục xử lý hộp cơm trưa.
※
C-Cô ấy lại suýt khiến tôi hiểu nhầm nữa rồi…
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhìn Airi ăn hộp cơm của mình. Đương nhiên là, tôi chưa bao giờ nghĩ Airi là kiểu con gái sẽ làm chuyện như thế với bất cứ ai. Hẳn cô ấy làm thế vì tôi là người đặc biệt với cô ấy, là một người bạn thuở nhỏ đáng tin cậy, và chẳng cần chút cảm xúc lãng mạn nào.
Dù thế… Có những việc chúng ta có thể cùng làm, và cũng có những việc không thể.
“Nhưng cậu biết đấy Airi. Dù có là tớ đi nữa, và có là đùa đi nữa, tớ nghĩ có những việc chúng ta có thể làm còn có những việc không được.”
“...Chúng ta vẫn đang nói về cục tẩy à?”
“Không… không phải nó.”
Airi nghiêng đầu, cau mày thắc mắc, như thể cô ấy không hiểu được nếu tôi không nói rõ ra vậy.
…Mình không thực sự muốn nhắc lại chuyện đó đâu.
“Ừm, cậu biết đấy, sáng nay… sau tiết học bơi…”
“A-Ah… ừ, chuyện đó…”
Má Airi phơn phớt hồng.
Có vẻ như nói chuyện đó khiến Airi thấy xấu hổ dù chỉ là đùa đi nữa. Cơ mà tôi cũng có chút nhẹ nhõm.
“Ý-Ý tớ là, đúng thật là tớ đã ôm chặt cậu… N-Nhưng mà, cậu biết đấy, chẳng phải bận tâm về chuyện như thế có hơi lạ sao?”
Không, tớ cũng không nói về chuyện đó.
“Tớ hiểu ý cậu… Nhưng nói thật thì đó không phải việc khiến tớ bận tâm.”
“Với tớ thì không có vẻ là thế đâu.”
“Tớ thực sự không cảm thấy gì đặc biệt mà.”
Nói dối đấy, tim tôi đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi, và tôi cũng nghi ngờ về ý định của cổ nữa, cơ mà…
“T-Tớ hiểu rồi, vậy thì…”
Airi lập tức rút lui, có lẽ vì bọn tôi mới vừa cãi nhau xong.
Tôi hắng giọng.
“À thì, cậu biết đấy… về chuyện đó. Không phải việc cậu đã làm, mà là điều cậu đã nói…”
“...Điều tớ đã nói?”
Tôi đang cố tìm cách để nói chuyện đó ra, nhưng đây chẳng phải thứ nên nói khi cô ấy đang ăn. Hay thú thực, việc nói thẳng chuyện đó ra cũng khá là thô lỗ rồi.
“Cậu không nói làm sao tớ biết được?”
“K-Khi cậu nói cái gì đó cứng ấy, hay tương tự thế…”
“Cứng? À, ừ, tớ có nói thế thật, cơ mà…”
Airi nghiêng đầu, chẳng hiểu gì cả.
…Hay Airi không bận tâm đến chuyện đó? Hay là mình chỉ đang nghĩ quá thôi?”
K-Không, không thể như thế được.
“N-Nó kiểu như, tớ muốn cậu không nhắc đến cơ dù cậu có nhận ra…”
“Hmm?”
“V-Với lại… Tớ thực sự không nghĩ chúng ta có thể, ừm, “luyện tập”, hay gì đó như thế cùng nhau đâu. Dù chỉ là đùa… t-thì cũng không phải chuyện bọn mình có thể làm mà.”
Nghe tôi nói xong, Airi đưa tay lên cằm, nghiêng đầu vẻ tò mò.
“Luyện tập thể hình là chuyện xấu lắm à?”
…Huh?
“Luyện tập thể hình?”
“Ừ, luyện tập thể hình. Tớ đã hỏi rằng liệu chúng ta có thể luyện tập cùng nhau không… Mà, nếu cậu không muốn cũng không sao đâu…”
Luyện tập thể hình á…? Kiểu, luyện cơ bắp với sức lực ấy hả…? Lúc cổ bảo ‘cứng’... là nó đấy hả? Là nói về cơ bắp mình đấy hả…?
“...Thế cậu trêu tớ vì cái gì thế?”
“Cậu bận tâm về cơ bắp của mình à? Nếu thế thì cho tớ xin lỗi…” Airi nói với vẻ bối rối.
Chết thật. Hoàn toàn là do tôi đã hiểu lầm.
Ừ, thế thì dễ hiểu rồi đấy. Vì, Airi cũng nào có đụng vào tôi chỗ nào ở dưới đó đâu… Airi chỉ chạm vào người tôi thôi mà.
Đương nhiên là cậu ấy đang nói về cơ bắp của mình rồi!
“Không, không phải đâu! Tập thể hình hửm? Ừ… lần sau tớ có đi thì đi cùng nhau nhé! Ah… đúng rồi! Nhắc mới nhớ, chúng ta còn nói vụ đi bể bơi cùng nhau nữa mà nhỉ? K-Khi nào cậu thấy được? Nếu muốn đi, tớ nghĩ ta nên đi sớm kẻo trời lạnh đi mất…”
Đầu óc tôi đang loạn hết lên, nên tôi nói như bắn liên thanh.
Mặt khác, Airi lại nhìn tôi nghi ngờ.
“...Tớ đã hiểu nhầm gì đó chăng?”
“Không.”
“Không, nhưng mà…”
“Nói chuyện đó thế đủ rồi! Thế là xong rồi, nhé? Tớ đã tha thứ cho cậu, vậy là êm xuôi rồi!” Tôi hốt hoảng ngắt lời Airi.
Đây là việc mà tôi tuyệt đối tránh nói đến. Cô ấy không, và không bao giờ được phép nhận ra những gì tôi thực sự nói, vì tôi thực sự đã để chuyện đó qua đi rồi.
Airi có thể sẽ nhận ra rằng mình đã vô tình nói là mình đã mơ tưởng về cậu ấy… Mình phải chắc chắn rằng cậu ấy nghĩ mình luôn nói về việc luyện tập![note51993]
“Được thôi, vậy thì không nhắc tới vụ luyện cơ nữa nhé?” Airi gật đầu cười gượng.
Rốt cuộc thì, có vẻ sự cứng đầu của mình đã dụ được cô ấy rồi…
Tôi thở dài nhẹ nhõm từ tận tâm can.
Nếu nhìn kỹ, trong khoảnh khắc ấy, tai Airi đã nhuộm màu đỏ chót. Nhưng Kazami Ibuki, xui xẻo làm sao lại không nhận ra được điều đó.
※
Bữa tối cùng ngày tôi và Airi “chấm dứt” mối quan hệ bạn bè.
“Ibuki, dạo nay học hành sao rồi con?”
“Vẫn như mọi khi.” Tôi đáp lại mẹ.
Thay vì nổi giận vì kiểu trả lời trống không, mẹ tôi lại gật đầu, có vẻ hài lòng.
“Được. Vậy thì tốt.”
Để nói thì điểm số của tôi không hề tệ. Trường cao trung tôi theo học có thể nói là trường chuyên của vùng. Với lực học của mình, tôi chưa bao giờ rơi khỏi top 3 lớp trong các bài kiểm tra, và với những môn tôi không giỏi lắm cũng không rơi khỏi top 5. Và vì thế, tôi tuyệt đối không gặp vấn đề gì trong chuyện học hành, thế nên mẹ tôi mới coi câu trả lời “vẫn như mọi khi” là một chuyện tốt, chắc vậy.
“Thế còn chuyện với Airi-chan thì sao rồi?”
“...”
Tôi ngừng đũa, trong một khoảnh khắc, hình ảnh tôi và Airi hôn nhau vụt qua tâm trí.
“...Vẫn như mọi khi.”
“Thế thì không được rồi.” Mẹ tôi thở dài nói, khiến tôi vô thức cau mày.
“Tại sao?”
“Vì mấy đứa chẳng có tiến triển gì cả, mà lúc nào cũng cãi nhau… Mà, lí do cãi nhau cũng ấm lòng phết, xem cũng vui nữa, cơ mà…”
“...”
Tôi cũng mới cãi nhau với Airi hôm nay, nên chẳng thể phản bác gì cả. Tôi nhận ra mình có nói gì thì cũng bị trêu thôi, nên tôi vờ như không nghe thấy gì mà tiếp tục bữa tối.
“Là một người mẹ, mẹ khá thích nghe xem có tiến triển gì đáng kể giữa hai đứa không đấy. Như là đi hẹn hò này, rồi hôn hít các kiểu…”
“...”
“Ôi không, con mình đang làm như không nghe thấy gì này… Thôi nào anh yêu, nói gì đi chứ?”
Mẹ tôi nhún vai, rồi đẩy chuyện qua bố.
Bố tôi chỉ cười gượng.
“Bọn nhỏ vẫn thân nhau như mọi khi mà, thế không tốt sao?”
“Nhưng em lo rằng chúng nó chẳng tiến triển được gì cả… Airi-chan lại rất dễ thương nữa. Cứ như này, sẽ có người khác đến cướp con bé đi mất thôi.”
“Ừ, có khi vậy thật, nhưng chúng ta cũng làm gì có quyền xen vào chứ, đúng không?”
“Nhưng chúng ta vẫn có thể cho thằng bé lời khuyên mà.”
“Bọn trẻ tuổi này ngại nói chuyện tình cảm với phụ huynh lắm chứ.”
“Anh nghĩ vậy sao?”
“Ừ. Với chuyện như này thì chúng ta chỉ nên hỗ trợ từ xa thôi. Vả lại, nghĩ xem, mấy đứa sẽ tốt nghiệp trong một năm rưỡi nữa thôi. Nên chắc Ibuki sẽ bắt đầu thấy lo lắng sớm thôi.”
“Em cũng mong vậy…”
“Có khi thằng bé nghĩ về việc sẽ tỏ tình vào ngày tốt nghiệp đấy.”
“Ái chà, nghe lãng mạn thật ha! Mẹ luôn trông chờ vào con đấy, Ibuki!”
“Ông già này cũng trông lắm đó nha!”
Tôi im lặng đứng dậy, vào bếp lấy một cái khay, rồi đem đồ ăn của mình lên phòng.
“Aww, thằng bé dỗi rồi kìa. Khi nào ăn xong nhớ mang đồ xuống nhé!”
“...Con biết rồi.” Tôi thấp giọng đáp lại rồi vào phòng.
Tôi đặt khay lên bàn, rồi quăng người xuống giường…
“Ahh! Họ phiền quá đi! Cái quái gì vậy chứ… Haizz…”
Khó chịu quá đi.
‘Bọn trẻ tuổi này ngại-’
Nếu đã biết vậy thế sao còn nói khi tôi đang ở đó chứ? Khó hiểu.
“...Liệu có tốt hơn nếu ít nhất mình lớn tiếng với họ ít nhất một lần vào những lúc như này nhỉ?”
Nghĩ thế thôi, nhưng tôi đời nào dám to tiếng với bố mẹ mình. Tất cả những gì tôi có thể làm là tự mình càu nhàu thôi.
“...Airi chỉ là bạn thuở nhỏ của mình thôi.”
Airi chắc chắn là rất dễ thương và xinh đẹp, dáng còn chuẩn nữa chứ. Tôi chưa từng gặp ai xinh hơn Airi cả, và tôi cũng chưa tưởng tượng được có bất kỳ ai như thế.
Mà… mình có ‘yêu’ cô ấy hay không thì là chuyện khác.
Sẽ chẳng bao giờ có chuyện tôi rơi vào lưới tình với cô bạn thuở nhỏ đã cùng tôi lớn lên như anh em.
“...Hơn nữa, mình không nghĩ cô ấy ‘thích’ mình kiểu đó đâu.”
Thật lòng thì, Airi với tôi giống một người chị hơn. Trước mặt cô ấy thì tôi khăng khăng “Tớ là anh lớn, cậu chỉ là cô em gái bé bỏng thôi.” nhưng thật ra thì, có một phần trong tôi không thể chống lại được Airi. Ngược lại, hồi nhỏ nhiều lúc Airi khiến tôi khóc. Tôi đã luôn cảm giác rằng mình là người phụ thuộc vào cô ấy, đi đâu cũng theo cô hết. Thậm chí bây giờ, tôi vẫn đang cố níu kéo mối quan hệ đó cho mình.
Thế nên tôi luôn nghĩ rằng mình không đời nào lại xứng với Airi, và cô ấy cũng sẽ không coi tôi là một đối tượng yêu đương…
Vì nếu thật sự là thế, hôm nay cô ấy có lẽ đã không trêu tôi kiểu đó.
Nhưng nếu lỡ như-
“...Chẳng phải cứ thế này là ổn rồi sao? Mình cũng thấy vui mà.”
Dòng suy nghĩ của tôi ngưng lại giữa chừng.
Chuyện đó là bất khả thi, nên chỉ việc mặc kệ nó thôi. Quan trọng là tôi thấy thỏa mãn với tình hình hiện tại.
-Nhưng nếu lỡ như… Airi thực sự có cảm xúc với mình, dù chỉ một chút?
-Nếu lỡ như Airi thực sự đối diện với mình, và thổ lộ rằng cô ấy thực sự thích mình?
Mà, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì. Càng nghĩ lại càng đau…
----------
Hết chương 3.