Cậu có thích bị chinh phục bởi một cô gái dễ thương không? (1-2)

chương 2: thao túng tâm lý (psychological manipulation)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“...Nhức đầu quá.”

Buổi sáng của Nanjou Kisa bắt đầu vào lúc 6 giờ.

Tắt đồng hồ báo thức với tâm trạng bực bội, cô trượt xuống khỏi giường.

Tiến đến cửa sổ bằng bước chân loạng choạng, cô tắm ánh nắng mặt trời để đánh thức đầu óc.

Vì làn da, cô đã cố không thức khuya, nhưng dù gì thức dậy muộn vào buổi sáng cũng là bản chất của nhà Nanjou – những cư dân bóng tối rồi.

Khi cái đầu đã dần dần tỉnh táo lại, ký ức của ngày hôm qua tràn về.

Khoảng thời gian chỉ cô và Mikado ở riêng trong thư viện. Lời nói được thì thầm vào tai trong lúc dính kabedon.

«Kisa... đừng chống cự vô ích nữa, hãy trở thành người của tôi đi!»

Cả giọng nói của cậu cũng tái hiện lại trong màng nhĩ Kisa. Cô gieo mình xuống giường.

“Môôô... Kitamikado-san chơi xấu quá đi...”

Cô đánh bộp bộp vào tấm đệm và quằn quại.

Càng nhớ về sự việc lúc đó, cơ thể cô càng nóng hừng hực.

Cứ thế này thì rất có thể sẽ bị gục do sốt, thành thử cô trối chết xua tan hình bóng của Mikado ra khỏi đầu. Mặt khác, do thức dậy trễ nên cô không có thời gian để thảnh thơi.

Kisa cởi bộ đầm ngủ màu đen ra và xỏ váy đồng phục vào.

Ngồi ở mép giường, cô xỏ đôi thân thon thả vào chiếc quần tất lụa đen.

Tiếng vải cọ sột soạt phát ra trong khi cô mặc áo sơ mi.

Sau đó cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, hết bôi kem trang điểm rồi lại thoa kem chống nắng, chăm sóc da rất kỹ càng.

Chải tóc cẩn thận bằng lược ngà voi. Tô điểm môi bằng son đỏ. Thắt đi thắt lại chiếc ruy băng đồng phục cho tới khi hài lòng mới thôi.

Tinh thần cô phấn khởi cứ như sắp sửa đi hẹn hò, song hôm nay chỉ là một ngày bình thường. Đây là buổi sáng thường lệ của cô. Cô cho rằng mình sẽ chết nếu như để Mikado thấy mình không dễ thương.

“Chào buổi sáng, onee-chan. Chị đã thức rồi à?”

Cô em gái Mizuki vừa ngáp to vừa bước vào phòng Kisa.

Không như Kisa, nhỏ chưa thay đồ, vẫn còn đang luộm thuộm trong bộ pajamas.

Do mới là học sinh cấp hai nên ngực nhỏ còn bé, nhưng toát ra nét quyến rũ mơ hồ là huyết mạch của nhà Nanjou.

“Chào buổi sáng. Em cũng sửa soạn ngoại hình cho tươm tất đi chứ.”

“Chị đừng lo. Em sẽ xong nhanh trước khi ra ngoài mà.”

Mizuki thả người xuống giường Kisa. Nhỏ chỉ đến phòng chị chơi chứ không có gì đặc biệt.

“Cơ mà, onee-chan, sao lúc nào chị cũng phấn khởi thế? Bộ chị đã thích ai ở trường rồi à?”

“...!”

Trước câu hỏi bất chợt, Kisa thót tim một cái.

Cô không ngoái đầu về phía Mizuki, vừa nhìn vào gương vừa đáp:

“Ch-chị có thích ai đâu! Em cũng biết kia mà! Chuyện chị đang chiến đấu với người thừa kế của nhà Kitamikado trong trò chơi tình yêu! Đây là chuẩn bị đấy! Là chuẩn bị cho trận chiến thôi!”

Khuôn mặt của cô trong gương đang đỏ bừng.

“Ra vậy~ Còn việc chụp ảnh Mikado-kun cũng là để chuẩn bị cho trận chiến ạ?”

“!?”

Kisa quay phắt lại, thấy Mizuki đang nằm ngửa trên giường vọc điện thoại của cô.

“Kyaaaaaaaaaa!?”

“Kyaaaaaaaaaa!?”

Kisa hét lên và vội vàng lao tới, còn Mizuki thì nhảy dựng vì giật mình.

Kisa cướp lấy chiếc điện thoại từ tay Mizuki rồi giấu trong hai cánh tay.

“E-eeeeeeem vừa làm gì vậy hả!?”

“Ý chà, có nhiều ảnh của Mikado-kun quá ta. Không lẽ onee-chan thích Mikado-kun?”

Mizuki hỏi bằng gương mặt ngây thơ mà không hay biết rằng đó là một câu hỏi nguy hiểm đến nhường nào.

Con gái của nhà Nanjou mà bị con trai của nhà Kitamikado hớp hồn là chuyện không thể tha thứ.

Lấy cớ là dùng trò chơi tình yêu để hạ bệ nhà Kitamikado thì dòng họ Nanjou mới chấp thuận, chứ Kisa chẳng thể có được Mikado bằng cách nào khác.

“Nè nè, thế nào? Chị đang yêu Mikado-kun có phải không?”

Cô em gái áp người vào cô chị và chọc ghẹo.

“H-hảả!? Làm gì có chuyện đó! Cái này là như thế kia thôi! Chỉ là chuẩn bị hình ảnh của đối tượng ám sát trong trường hợp khẩn cấp thôi!”

“Hình của đối tượng ám sát cần những mấy trăm tấm ạ?”

“Cần chứ! Vì gương mặt sẽ hoàn toàn khác đi dựa theo thời tiết, thời gian và nơi chốn mà! Vì mỗi khoảnh khắc đều quý giá mà!”

“Vậy thì, để em xóa hết toàn bộ, chỉ chừa lại một tấm nhé!”

“Vậy thì cái gì cơ!? Em muốn bị chị xử đẹp có phải không!? Muốn bị dìm xuống vịnh Tokyo có phải không!?”

Kisa trối chết bảo vệ chiếc điện thoại khỏi Mizuki đang bông đùa.

Biết là đùa nhưng có thể lỡ tay xóa mất dữ liệu thật, đó là sự đáng sợ của cô em gái ngốc này.

Trong tư thế vừa bị Kisa đẩy cằm vừa ghìm đôi chân, Mizuki cười khúc khích:

“Onee-chan, chị quyết liệt quá đấy~ Quả nhiên là chị đang thích Mikado-kun mà!”

“Đã bảo không phải rồi mà! Kitamikado-san suy cho cùng là đối thủ truyền kiếp! Là đối tượng chị muốn biến thành nô lệ thôi!”

“Khi đã khiến anh ấy trở thành nô lệ rồi thì hai người sẽ làm chuyện dâm dục mỗi đêm à?”

“Gì cơ!?”

Trước câu hỏi đường đột, Kisa buông Mizuki ra.

“Thì tại, lúc ấy Mikado-kun sẽ được thu nạp vào nhà Nanjou trên danh nghĩa là chồng chị mà. Rồi hai người sẽ làm chuyên dâm phục phải không? Làm thật nhiều phải không?”

Mizuki chống hai tay lên giường, vừa lấp lánh đôi mắt vừa chồm người về phía Kisa.

Ngây thơ không đáy.

Thành thử nhỏ không hề nhận ra bản thân đang thổi bùng cơn ngượng của chị mình phồng to lên đến mức nào.

“L-llllllllàm gì có chứ...”

Trước người chị trả lời một cách lúng túng, Mizuki nghiêng đầu:

“Ơ~, tại sao~? Bà cũng bảo rằng ‘Nếu như có thể đưa dòng máu ưu tú của nhà Kitamikado vào nhà Nanjou thì thật tuyệt vời’ kia mà~”

Kitamikado và Nanjou là hai sự tồn tại cai trị Nhật Bản từ hai mặt ánh sáng và bóng tối. Mối quan hệ đó gần giống như kình địch, họ đánh giá cao năng lực của nhau.

Chính vì thế, nếu như có thể thu nạp đối thủ sau khi đã nghiền nát thì đương gia chủ vẫn nhiệt liệt hoan nghênh.

Trong lúc cảm nhận được hơi nước đang bốc lên từ đầu mình, Kisa trỏ hai ngón tay vào nhau.

“Ờ, ờ thì... nếu như Kitamikado-san khóc lóc van xin thì chị có thể cân nhắc, nhưng... đó chỉ là thương hại thôi! Chứ chủ động yêu cầu Kitamikado-san thì chị không...”

“Nếu vậy thì sẽ em sẽ làm~! Làm thật nhiều chuyện dâm dục với Mikado-kun~!”

“Riêng chuyện đó thì không được!”

Mizuki cướp lấy chiếc điện thoại và bỏ chạy, còn Kisa thì rượt theo trong cảnh nước mắt lã chã. Sau khi quyết tử lấy lại được điện thoại, cô đuổi Mizuki ra khỏi phòng.

Cặm cụi nhét chìa khóa vào cửa không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cô cũng đã có thể thanh thản, ngồi khuỵu xuống mép giường.

Cả trong lẫn ngoài đều là địch, cô không được phép lơ là một khắc nào. Thế nhưng, để có được Mikado yêu dấu, cô sẽ làm tất cả.

Kisa kê điện thoại lên tai.

“...Là tôi đây. Ta sẽ tiến hành kế hoạch mọi khi.”

Hãy chuẩn bị tinh thần đi, Kisa lẩm bẩm trong tâm.

–––––––––––––o0o–––––––––––––

Chị em Nanjou đang suy tính điều gì, Mikado chẳng biết.

Hôm nay cậu vẫn tới trường trong trạng thái e ngại trò chơi tình yêu đáng sợ.

Phòng học đáng lý rất yên bình bây giờ đã trở thành chiến trường. Ngay cả ở chỗ ngồi của mình, cậu cũng chẳng thể thư giãn được tí nào.

Phải chăng do mệt mỏi vì phải chiến đấu liên tục trong một ngày, Mikado đã ngủ thiếp đi trong lúc được xe đưa rước. Mặc dù bình thường ngay cả trong lúc đến trường cậu không không bỏ lỡ việc coi bài trước. Thật là hiếm thấy.

“Chào buổi sáng, Kitamikado-san.”

Khi Mikado ngồi xuống ghế chờ đợi tiếng chuông vào học, Kisa cất tiếng chào.

Ngoại hình cô vẫn hoàn hảo như mọi khi. Bộ dạng trông như có thể đáp ứng nhu cầu chụp ảnh tạp chí vào bất cứ lúc nào.

“...Chào buổi sáng.”

Mikado hồi đáp bằng giọng cứng đơ. Được gặp Kisa thì cậu vui, nhưng vì trò chơi tình yêu đã bắt đầu nên cậu phải cảnh giác nhất cử nhất động của cô.

Ở bàn bên cạnh, Kisa nhét sách vở vào hộc bàn rồi treo cặp lên hông bàn. Sau đó cô vừa dùng tay giữ bên dưới váy vừa ngồi xuống ghế, khẽ bật ra một hơi thở nhẹ từ bờ môi như cánh hoa.

Một chuỗi hành động đẹp đẽ có quy trình.

Và không vô ích, nó đang cuốn hút đôi mắt của Mikado.

“À, giờ nghĩ lại thì... từ lúc chuyển trường, Nanjou cứ ngồi bên cạnh tôi suốt nhỉ.”

“À, ờ. Tình cờ quá hén.”

Kisa khẽ mỉm cười.

“...Tình cờ á?”

“Nếu không phải tình cờ thì theo Kitamikado-san là sao? Không lẽ cậu bảo tôi đã thao túng việc rút thăm để có thể ngồi ở bên cạnh cậu? Quả nhiên là cậu đa nghi quá rồi đấy!”

Trong lúc luyên thuyên, tai Kisa đỏ lên.

Bị gọi là đa nghi, Mikado cũng thức tỉnh lòng hổ thẹn.

“Không, không phải như thế...”

“C-cậu ngưng nói chuyện vớ vẩn đi! Thiệt tình...”

Kisa trề môi, lấy một quyền sách ra và bắt đầu đọc. Ánh mắt đổ dồn vào trang sách, không thèm ngó ngàng tới Mikado.

Hôm nay vẫn chưa bắt đầu à...?

Mikado vẫn không lơ là, lén quan sát cử động của Kisa.

Dáng điệu cô duỗi sống lưng rồi lật trang sách bằng ngón tay mảnh khảnh trông thật duyên dáng. Đôi chân thon thả được bao phủ kín bên trong lớp quần tất lụa đen đích thị là tác phẩm nghệ thuật. Hành động vén sợi tóc lên tai phảng phất nét gợi cảm khó tả.

Được ngắm nhìn dáng vẻ như thế ở bên cạnh mỗi ngày thì Mikado không thể nào không để ý được. Cả sự ngượng ngùng thỉnh thoảng liếc qua lẫn sự bối rối thật trẻ con cứ quấy rối lòng Mikado kể từ lúc cô chuyển đến.

Trong lúc Mikado đang theo dõi Kisa, một nam sinh trong lớp nói nhỏ với cậu:

“Oi oi, gì mà từ nãy đến giờ cậu cứ nhìn Nanjou chăm chăm vậy? Mắt cậu đáng sợ quá đó?”

“Đâu có gì.”

Mikado đáp gọn lỏn.

Đối với người đang phải chịu đựng đòn tấn công tinh thần từ Kisa mỗi ngày thì lời nói kiểu đó chẳng có ảnh hưởng gì.

Nam sinh ấy huých nhẹ vào vai Mikado:

“Lại nữa rồi, cậu đâu cần phải nói dối chứ. Vì Nanjou cực kỳ dễ thương mà.”

“.....................................”

Mikado chẳng cần ai cho biết về điều đó. Gì chứ về mị lực của Kisa thì cậu biết rõ hơn bất cứ ai. Thế nhưng, cậu ngần ngại nói điều đó.

Mikado giữ im lặng, bắt đầu chuẩn bị cho tiết thứ nhất.

–––––––––––––o0o–––––––––––––

“Sau đây tôi sẽ trả kết quả bài kiểm tra nhỏ hôm trước.”

Giáo viên văn cổ điển đứng trên bục giảng tuyên bố.

Ở học viện Sousei có nhiều giáo viên tâm huyết với nghề, ngay cả bài kiểm tra nhỏ đi nữa thì số lượng và độ khó cũng ngang với bài kiểm tra định kỳ. Hơn nữa, vì được thực hiện mà không có bất cứ báo hiệu trước nào nên hễ hôm nào có bài kiểm tra là hôm đó lại có cảnh A tị khiếu hoán.

Không khí tuyệt vọng bắt đầu lan tỏa giữa các học sinh.

Tuy nhiên, riêng Kisa ở bên cạnh thì đang nhìn vào mặt Mikado một cách vui vẻ.

“Kitamikado-san, cậu tự tin chứ? Có muốn phân thắng thua một chút không? Luật là người cao điểm hơn sẽ chọc ngón trỏ vào mắt của người thấp điểm hơn!”

“Nguy hiểm quá đấy!”

“Ara, đừng lo. Nếu Kitamikado-san thắng thì sẽ ổn thôi mà. Lúc đó người bị móc mắt sẽ là tôi.”

“Không không... Tôi không muốn móc mắt cô đâu.”

“Tử tế quá nhỉ. Hay là, cậu không có tự tin?”

Kisa cười khúc khích.

Trong lúc đó, Mikado được giáo viên gọi tên.

“...99 điểm. Rất xuất sắc.”

Nhận kết quả bài kiểm tra từ giáo viên, Mikado gật đầu.

Lớp học bắt đầu ồn ào. Các học sinh khác hầu hết toàn tầm 60 điểm, người ưu tú thì cũng chỉ tầm 80 điểm. Bất kể có là bài kiểm tra đột xuất cỡ nào, người của nhà Kitamikado cũng không được phép để lộ sơ hở.

Không lâu sau thì tới lượt Kisa.

Giáo viên cổ văn trao kết quả bài test cho Kisa đang đứng trước bục giảng.

“Kết quả cao nhất niên khóa lần này... 100 điểm. Thật không hổ danh.”

“Làm sao có chuyện em mắc sai sót được chứ ạ.”

Kisa nhận kết quả với thái độ dửng dưng rồi trở về chỗ trên con đường hoa giữa hai dãy bàn rất ư là ngầu.

“Đã dễ thương như thế kia mà đầu óc còn siêu việt nữa, Nanjou-san tuyệt vời quá hen...”

Bạn nữ ngồi bên cạnh lén lút thì thầm với Mikado.

Những ánh mắt ghen tị đang đổ dồn vào Kisa.

Ngay sau đó, đối tượng được đề cập đã về tới chỗ ngồi.

“Sao, Kitamikado-san? Mùi vị thua cuộc thế nào? Nè, cậu đang hối hận có phải không? Bị tôi đánh bại hoàn toàn, cậu đang hối hận vì đã được sinh ra có phải không?”

Kisa hỏi với đôi mắt long lanh.

“Tôi không có hối hận.”

“Miễn cưỡng chấp nhận thất bại à? Nếu là tôi thì tôi đã cảm thấy nhục nhã đến độ muốn nhảy ra khỏi cửa sổ ngay bây giờ rồi! Thật sự thì cậu đang hối hận nhỉ? Hãy nói là cậu đang hối hận đi!”

“Thật sự là tôi không có hối hận.”

Trái lại cậu còn thích thú khi nhìn thấy vẻ hí hửng dễ thương của Kisa. Vốn dĩ thì Nanjou là dòng họ tự hào về khả năng mưu trí cao nhất Nhật Bản, Kisa có thắng trong thi đua thành tích thuần túy cũng là điều tất yếu.

Các bạn cùng lớp lại trở nên ồn ào.

“Quả nhiên là hai người đó thật khác biệt nhỉ...” “Two-top tài sắc vẹn toàn ư...” “Thế giới đôi lúc hơi bất công nhỉ.” “Hai người họ có vẻ hợp nhau nhỉ...”

Nghe được câu cuối, Mikado cựa quậy trên ghế.

Đây là lần đầu tiên hai người được nói là hợp nhau.

Sáng sớm đã bị chọc ghẹo chuyện nhìn chăm chăm Kisa rồi, giờ lại còn thế này, hôm nay toàn xảy ra chuyện khiến tâm trạng cậu lúng túng.

“Ch-chúng ta hợp nhau ư...?”

Kisa hỏi Mikado trong lúc giấu mặt sau tờ kết quả bài kiểm tra.

Cử chỉ thẹn thùng ấy gây ra một lượng damage lớn cho trái tim của Mikado.

“A-ai mà biết...!”

Mikado ráng củng cố tinh thần đã suýt đánh mất chính mình, xóa đi tạp niệm bằng cách liệt kê một loạt hình thức chia từ của cổ văn vào vở.

Vào giờ giải lao, trong lúc Mikado đang nhét sách vở vào hộc bàn thì nam sinh ngồi gần bắt chuyện:

“Kitamikado đang làm ủy viên văn thư cùng Nanjou nhỉ.”

“...Ờ.”

“Thế, hai người đã hôn nhau chưa?”

“Hảả!?”

Mikado cất cao giọng.

“Tớ không hiểu ý đồ của câu hỏi... Ý cậu là sao hử!?”

Nam sinh ấy vừa lắc đầu vừa nói:

“À thì, cậu biết đấy, nếu đã là ủy viên cùng hội thì thông thường người ta sẽ có vụ hôn nhau mà phải không?”

“Thông thường!?”

Thường thức của thế giới đã sụp đổ lúc nào mình không hay ư, Mikado hoang mang.

“Thì thông thường mà. Ít nhất chắc cũng có trao đổi địa chỉ liên lạc phải không?”

“Tụi này không có...”

“Thật á... không tin nổi luôn ấy...”

Nam sinh ấy lắc đầu.

“Không tin á...?”

Mikado thất thểu.

Cậu cũng muốn biết địa chỉ liên lạc của Kisa lắm chứ, nhưng không có cơ hội. Vốn dĩ cậu đã định hỏi trực tiếp, nhưng lại sợ vi phạm điều khoản ‘nếu như mong muốn đối phương thì sẽ thua’.

“Haa, Kitamikado kỳ lạ ghê. Nếu tớ là cậu thì thì tớ đã quỳ gối trước mặt Nanjou xin địa chỉ liên lạc rồi...”

“Chờ một chút, sao tớ phải quỳ gối van xin chứ?”

Vì danh dự của nhà Kitamikado, riêng chuyện đó thì cậu nhất quyết từ chối.

“Thì đáng giá mà. Nanjou cực kì dễ thương còn gì, con trai trong lớp ai cũng phải lòng Nanjou hết á. Nhưng vì đối phương quá danh giá nên đâm ra ai cũng ngại, không thể tấn công.”

“Thế ư?”

Mặc dù Mikado đánh giá cao dung nhan của Kisa nhưng chuyện cô được yêu thích bởi đám nam sinh trong lớp thì đây là lần đầu tiên cậu nghe.

Đằng nào thì bình thường hầu như không có bạn cùng lớp nào vây quanh Kisa. Cũng không có học sinh nào công khai đồn đại về Kisa như hôm nay.

Hm...? Thế tại sao riêng hôm nay lại...?

Mọi người đang tình cờ khen Kisa chăng?

Mikado cảm nhận được chút bất an.

“Thì thế mà. Nhưng quả nhiên nếu không phải là người có danh phận như Kitamikado thì chẳng xứng đáng với cô ấy đâu. Cơ mà, Kitamikado thật ra cũng nghĩ là Nanjou dễ thương có phải không?”

Nam sinh ấy hỏi như trêu đùa.

“Chuyện đó...”

Mikado đang chọn lời nói thì một nam sinh khác xen vào:

“Cơ mà, có chết cũng phải công nhận là đầu óc cô ấy thật thông minh có phải không? Về khoản đó thì hai người kẻ tám lạng người nửa cân còn gì. Cậu không khát khao có được một người con gái thông minh như thế sao, Kitamikado?”

“Style cũng ngon nữa! Cậu không nghĩ thế sao, Kitamikado?”

“Aura hơi bí hiểm cũng tuyệt nữa, cậu không nghĩ thế sao? Kitamikado-kun!”

Các bạn cùng lớp vây quanh cậu càng lúc càng đông, ồn ào như cái chợ.

Vụ gì đây...? Tại sao mọi người lại đồng loạt khen Nanjou nức nở vậy...?

Cảm thấy hoài nghi, Mikado nhìn sang bên cạnh.

Vẫn mở quyển sách đang đọc, Kisa đang liếc ngang Mikado.

Không cảm xúc. Ánh mắt như băng.

Không chút động đậy, tai dỏng về phía này.

Rõ ràng là đang chờ đợi Mikado khen cô.

Ra là thế ư!

Mikado đã hiểu ra.

Sáng nay cậu thấy Kisa hiền hiền, té ra là cô chơi trò đánh úp như thế này.

Có thể là sau khi Mikado nói lời khen Kisa thì cô sẽ tuyên bố chiến thắng trò chơi tình yêu theo điều khoản bộc lộ thiện ý. Mặc dù không biết là cô đã thao túng các bạn cùng lớp bằng cách nào nhưng Mikado quyết sẽ không sập bẫy.

“Tôi... có chết cũng sẽ không khen Nanjou đâu...”

Mikado nhìn một vòng các bạn cùng lớp và kiên quyết tuyên bố.

–––––––––––––o0o–––––––––––––

Tiếng chuông tiết thứ tư vang lên, bài học về lịch sử thế giới bắt đầu.

Trong tiết học, dù có tạo áp lực lên các bạn cùng lớp đi nữa thì Kisa cũng không thể tiến hành kế hoạch. Mikado có thể yên lòng được một chút.

Con trai của nhà Kitamikado tuy không khuất phục trước áp lực bên ngoài của đại chúng nhưng cái việc phải luôn cảnh giác khiến cậu mệt mỏi. Giờ học chính là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi dành cho cậu chiến sĩ trẻ này.

Giáo viên với gương mặt nghiêm khắc đang giảng giải nội dung trong sách giáo khoa.

“Và như thế, với bộ não thông minh và nhan sắc mỹ miều, Cleopatra đã trở thành sự tồn tại làm thay đổi lịch sử. Và... nếu nói đến Cleopatra thời hiện đại thì đó chính là Nanjou Kisa của lớp này.”

“........................!?”

Mikado hoài nghi lỗ tai của mình.

Ví học sinh với một trong tam đại mỹ nhân của thế giới trong tiết học.

Đã thế, giáo viên lịch sử thế giới không phải là tuýp người thường hay nói điều như thế. Hơn 50 tuổi đời, ông là một người cực kỳ nghiêm túc, phát ra từ miệng ông luôn chẳng có gì ngoài kiến thức học vấn cả.

Theo một thuyết thì người ta bảo rằng thầy Yamada của môn lịch sử thế giới ru con bằng thơ Homeros và nói chuyện với vợ bằng pháp điển Hammurabi.

Một người nghiêm túc như thế mà đột nhiên ca ngợi Kisa, Mikado sửng sốt cũng là lẽ hiển nhiên.

“Được rồi, vậy, Kitamikado. Em hãy trình bày đặc điểm chung giữa Nanjou Kisa và Cleopatra đi.”

“Em ấy ạ!?”

Giáo viên bất ngờ ra đưa ra một yêu cầu vô lý.

“Ờ, là em đó. Kitamikado trong lớp học này chỉ có mỗi mình em còn gì.”

Được nói như thế thì Mikado chỉ còn cách đứng dậy.

“Ơ, ơm... nhưng em không hiểu ý đồ của câu hỏi ạ...”

Giáo viên xoa nhẹ giữa đôi chân mày bằng ngón tay, nói:

“Nếu là em thì phải hiểu chứ. Diễn giải trong phạm vi 200 chữ, có chứa từ ‘xinh đẹp’ đi. Nếu không thể thì điểm báo cáo nội bộ của em sẽ bị hạ còn 1/100.”

“Sao hạ nhiều dữ vậy ạ!?”

Khi Mikado ngó sang chỗ ngồi bên cạnh, Kisa đang nhìn lên bằng ánh mắt kỳ vọng. Một tay cô đang cầm điện thoại. Cậu thừa hiểu là ứng dụng ghi âm đang chạy.

Định tạo chứng cứ giả đây mà...!

Mikado cảm nhận được mối đe dọa.

Tình huống này rõ ràng quái lạ. Bị giáo viên ép khen một nữ sinh trong giờ học, thật chẳng bình thường tí nào.

“Sensei... thầy không sao chứ ạ...? Thầy đang bị Nanjou đe dọa có phải không...?”

Khi Mikado hỏi xác nhận, giáo viên phẫn nộ:

“Tôi không có bị đe dọa gì cả! Nanjou-sama là thiên sứ! Là nữ thần! Là sự tồn tại tối cao! Là đối tượng mà Kitamikado nên kết duyên! Nếu như em không kết hôn với Nanjou-sama thì điểm báo cáo nội bộ của em sẽ bị hạ còn 1/100.000.000!”

“Cho 0 luôn đi ạ! Thật sự là thầy không sao đó chứ, sensei!?”

Mikado không thể không lo lắng cho giáo viên.

Phải chăng người nhà của thầy đang bị bắt làm con tin? Hay là đang chịu gánh nặng nợ nần...? Dù là thế nào đi nữa, thầy hiện giờ không còn là thầy của ngày hôm qua. Không chỉ bạn cùng lớp, mà cả giáo viên cũng đang bị thao túng.

Mikado nhìn chằm chằm Kisa.

“Nanjou... thế này là thế nào...! Làm phiền người ngoài cuộc là phạm luật kia mà!?”

“Đ-đừng có nhìn tôi bằng bộ mặt đáng sợ đó! Tôi chẳng có làm phiền ai hết!”

“Vậy chứ tình huống này là sao hả!?”

Khi Mikado sấn tới, giáo viên vội lên tiếng.

“Kitamikado! Nói chuyện riêng trong giờ học bị cấm! Mau ra hành lang đứng cho tôi!”

“Thế giới này tàn rồi!”

Mình nhất định phải cải cách lại đất nước thối nát này, Mikado khẳng định với lòng.

–––––––––––––o0o–––––––––––––

Ngồi trong lớp, Mikado mở hộp bentou ra.

Bên trong chiếc hộp sơn màu đen là bữa ăn Nhật Bản truyền thống bao gồm gỏi cà rốt, tảo hijiki luộc và cá nướng. Đạm bạc, đó là tiêu chuẩn bentou của nhà Kitamikado.

Bề ngoài tuy đơn giản nhưng cân bằng dinh dưỡng đã được tính toán chi li, dồn hết tâm huyết của của đầu bếp độc quyền vào đó. Con trai của nhà Kitamikado gánh vác Nhật Bản không được phép đụng đến những món thiếu đảm bảo cho sức khỏe như bánh mì lề đường.

“...Itadakimasu.”

Lúc Mikado chắp tay, giọng reo hò vang lên từ bên cạnh.

Quay sang thì cậu thấy Kisa vừa mới mở hộp bentou với bề ngoài là hoa văn dễ thương ra và đang được các bạn nữ trong lớp vây quanh.

“Ôi~! Bentou của Kisa-chan tuyệt quá!” “Dễ thương quá~”

“Có cả xúc xích tỉa hình bạch tuộc này!” “Dễ thương quá~!”

“Một hộp bentou siêu nữ tính luôn!” “Dễ thương quá!”

“Omelet thật dễ thương!” “Cả cà rốt ướp đường cũng thật dễ thương!”

Bộ ngoài ‘dễ thương’ thì mấy người không còn từ nào khác để diễn tả à, Mikado rầu rĩ.

Cơ mà, Nanjou được yêu mến đến thế sao...?

Cô vốn là một tiểu thư của danh gia, lại còn toát ra aura khó gần nên đáng lý các bạn cùng lớp sẽ giữ khoảng cách mới đúng. Quả nhiên là có gì đó mờ ám trong vụ này rồi.

Dù vậy, quả thật là bentou của Kisa rất dễ thương, và trông có vẻ rất ngon nữa. Không như bentou chỉ nghĩ đến dinh dưỡng của Mikado, đó là cả một vườn hoa.

Đám con gái bàn tán ồn ào:

“Hộp bentou này do Kisa-chan tự làm có phải không?” “Ôi, Nanjou-san đúng là hoàn hảo nhỉ~” “Mình ghen tị với người sẽ kết hôn với Nanjou-san quá~” “Đó sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới nhỉ~” “Vì mỗi ngày người đó sẽ được dùng bữa ăn dễ thương như thế này mà ha~!”

Trong lúc nói, họ thường xuyên liếc mắt về phía Mikado.

Giả tạo. Giả tạo y như quảng cáo của mấy chương trình mua sắm từ xa.

Mặc dù không muốn nhưng bên cạnh ồn ào quá, khiến Mikado phải quay sang xem tình trạng của nhóm Kisa.

Kisa cười khúc khích:

“Kitamikado-san... nếu cậu muốn ăn đến vậy thì để tôi cho cậu một miếng nhé?”

“Thôi khỏi... Hình như trong đó có độc.”

Đó là cảm nhận chân thành của cậu. Sau những gì đã xảy ra từ sáng đến giờ thì dám cá là cô ta đang mưu toan hạ độc mình..., Mikado cảnh giác.

“Thật kiếm nhã. Nếu Kitamikado trúng độc tại đây thì tôi sẽ bị còng đầu còn gì. Coi nào, tôi cũng sẽ ăn mà... Nhé?”

Kisa dùng đũa cắt một miếng omelet ngon mắt và cho vào miệng.

Sắc mặt của cô không có gì thay đổi, cũng không có triệu chứng trúng độc như rối loạn hô hấp.

“Có vẻ như... không có độc nhỉ.”

“Thì tôi đã nói rồi mà. Nào, Kitamikado-san. Há miệng ra đi, a~n.”

Kisa múc một muỗng omelet, vừa tươi cười vừa chìa về phía Mikado.

“Ơ, nhưng...”

Được con gái đút ăn thì chẳng khác gì đôi tình nhân.

“Ara, ngượng à? Kitamikado-san đúng là trong sáng nhỉ.”

Rõ ràng đang khiêu khích.

Nếu như cậu ngoan cố từ chối tại đây thì có khả năng sẽ bị đánh giá là đang thừa nhận. Mặc dù nó chưa phải là bộc lộ thiện cảm nhưng chắc chắn sẽ trở thành bất lợi trong trò chơi.

“...Tôi xin phép vậy.”

Mikado rũ bỏ đắn đo, ngoàm lấy muỗng omelet.

Mềm dịu như giấc mơ, phần chín tái tràn ra từ bên trong. Ngọt hơn bất cứ món ngọt nào mà Mikado đã từng ăn. Tới nỗi cậu cảm thấy lạ lùng, tự hỏi tại sao nó lại ngọt đến như vậy.

“Thế nào? Thấy ổn không...?”

Kisa hỏi với vẻ hồi hộp.

“Quả nhiên là cô đã cho thứ không thể ăn được vào à!?”

“Đâu có! Tôi đang hỏi về hương vị kia mà!”

“Nếu là về ý đó thì... ừm, rất ngon.”

“Mừng quá...”

Cô áp tay vào ngực như thể đã an tâm từ tận đáy lòng.

Dễ thương thế...?

Trước dáng điệu ấy của Kisa, Mikado bối rối.

Kisa cầm hộp bentou lên và bước đến bàn của Mikado.

“N-nếu được thì Kitamikado-san ăn thêm mấy món khác nhé? Tôi muốn nghe thêm cảm nhận của cậu.”

“Tôi không rành về thức ăn đâu. Chỉ có thể nói là ngon hay không ngon thôi.”

“Như thế là đủ rồi.”

“Không có vụ lát nữa tôi sẽ bị đòi một khoản tiền lớn đâu nhỉ...?”

“Cậu bất tín tôi đến vậy à!?”

Phải, Mikado đang đánh giá Kisa một cách công minh trên cơ sở cô là người thừa kế của nhà Nanjou.

Có điều, lần này cậu không cảm nhận được có cái bẫy nào đang được gài, thức ăn tự làm của Kisa khiến cậu rất hạnh phúc. Thế nên cậu quyết định xơi với niềm cảm kích.

Lúc đó, bỗng một giọng nói vang lên:

“Nếu là cảm nhận thức ăn thì cứ để em! Để cái lưỡi đã được rèn luyện ở Mc và Joyfull của em★ Itadakimasu!”

Lao tới dữ dội như cơn bão đó là một cô gái trông giống hệt Kisa.

Kisa liền nhảy lùi ra khỏi cô gái định cướp hộp bentou. Cô gái lập tức dí theo. Kisa giơ hộp bentou lên trên đầu và hét:

“Mizuki!? Tại sao em ở đây!? Và tại sao em biết chứ hả!?”

“Ơ~? Tất nhiên là phải biết rồi. Vì mọi người đã lén lút làm gì đó mà. Giấu em chuyện thú vị như thế này, chị đúng là chơi xấu!”

Cô gái nhảy phốc phốc định lấy hộp bentou nhưng Kisa đang ra sức bảo vệ nó. Cô gái dù bị cho xơi bóp đầu long trảo thủ nhưng vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.

“Nanjou... Đó là...?”

Mikado thắc mắc về kẻ tấn công bất ngờ.

“À, Kitamikado-san, con nhỏ này là...”

Kisa đang định giải thích thì cô gái đưa hai ngón tay tạo thành hình chữ V lên mắt rồi hăng hái tạo dáng:

“Xin chào! Em là em gái của onee-chan, Nanjou Mizuki ạ! Một học sinh cấp hai năm hai muốn làm chuyện dâm dục với Kitamikado-kun!”

“Hả...?”

So với những gì hôm nay Mikado đã nghe thì ca này khiến cậu lùng bùng lỗ tai hơn gấp trăm lần.

Cô gái tự xưng là Mizuki có ngoại hình xinh xắn không thua gì chị của mình.

Nét mặt ngây thơ, đôi mắt tinh nghịch. Trong đôi mắt ấy không có chút ác ý nào, tràn ngập ánh hồn nhiên.

Bờ môi mỏng cuốn hút, lông mi dài như búp bê phương Tây.

Bộ đồng phục cấp hai của nhỏ trông thật xốc xếch, mang không khí khiến bọn con trai muốn chỉnh đốn lại cho đàng hoàng thay vì quyến rũ họ.

“Chắc là tôi bị lãng tai rồi. Tôi có cảm giác là mình vừa nghe thấy từ quái dị... như ‘dâm dục’ hay đại loại...”

“Anh không có lãng tai đâu! Vì dường như onee-chan không muốn làm chuyện dâm dục với Mikado-kun nên em sẽ làm thay phần chị ấy!”

“Eeeem đang nói cái gì vậy hả!?”

Kisa nhào tới toan bịt miệng Mizuki nhưng nhỏ đã né được.

“Nè nè, Mikado-kun có biết hông? Onee-chan đã chụp một đống...”

“Kyaaaaaaaaa!”

Kisa lại nhào tới bịt miệng Mizuki, và lần này đã thành công.

“Ưm ưm! Ưm ưm ưm ưm ưm!”

Sau đó cô dùng cánh tay siết cổ Mizuki trong lúc nhỏ ra sức giãy giụa.

“X-xin lỗi nhé, Kitamikado-san. Tôi sẽ dìm con nhỏ này xuống đáy Bắc Băng Dương ngay...”

“Không không, mau buông tay ra đi... Con bé sẽ chết ngạt thật đấy!”

Mặt Mizuki đang tái mét, và cách phản kháng của nhỏ trông rất nghiêm túc.

“Nhưng, tôi không thể để nó nói thêm được nữa, để kết thúc êm thấm thì chỉ còn cách thủ tiêu...”

“Thủ tiêu thì làm sao mà êm thấm được cơ chứ!? Đủ rồi đấy, mau buông con bé ra đi!”

Không đành lòng chứng kiến cảnh đàn em bị đoạt mạng ngay trước mắt, Mikado đã lôi Mizuki ra khỏi Kisa.

Mizuki không có phản ứng gì đặc biệt, nhanh chóng chuồn sang bên hông Mikado.

“Mồ! Onee-chan nghiêm túc quá đấy! Em chỉ đùa một chút thôi mà!”

“Trên thế giới... có những chuyện không thể đem ra đùa được...!”

Kisa, với gương mặt ửng đỏ, thở hồng hộc. Trông cô còn đuối hơn cả Mizuki vừa mới bị siết cổ.

Mizuki hào hứng ôm lấy cánh tay của Mikado:

“Ôi! Mikado-kun người thật còn ngầu hơn cả trong ảnh! Thích ghê! Em cũng muốn có Mikado-kun nữa!”

“Muốn cái gì chứ? Anh đâu phải là hàng hóa...”

Mikado cười khổ, nhưng cậu không khó chịu khi bị nói như vậy.

Dù sao thì gương mặt của Mizuki cũng trông như Kisa phiên bản thu nhỏ, và cũng toát ra chút sức hấp dẫn, đặc trưng của nhà Nanjou.

Được Mini-Kisa ca ngợi thật lòng cũng không tệ. Cậu có thể trải nghiệm được một chút cảm giác như đang được Kisa yêu mến.

“Aha, Mikado-kun đang ngượng kìa. Dễ thương quá!”

“Dễ thương gì chứ, anh không có.”

“Dễ thương mà~! Dễ thương như khoai tây chiên vậy~!”

“Khoai tây chiên mà dễ thương á!?”

“Dễ thương mà! Đặc biệt là vị giấm Pháp ấy!”

“Nếu dựa vào vị thì đâu thể dùng từ đáng yêu...?”

“Ôi, tệ thật. Em đã hiểu được cảm xúc của onee-chan rồi!”

“Mizuki! Em mau về khu cấp hai của em đi! Đừng có gây phiền toái nữa!”

Kisa kéo Mizuki ra khỏi Mikado.

“Ơ~? Khu cấp hai xa lắm. Đã cất công đến tận đây rồi thì em cũng muốn chơi cơ~”

“Đây không phải là trò chơi! Mà là trận đấu nghiêm túc!”

“Vậy thì em cũng muốn theo dõi trận đấu nghiêm túc~”

“Em sẽ không chỉ theo dõi mà còn can thiệp vào chứ gì!?”

“Ưm, chắc vậy.”

“Còn thừa nhận!?”

Chị em Nanjou bắt đầu cãi cọ.

Nhìn từ bên ngoài, trông họ cứ như hai cô gái xinh đẹp đang vui đùa với nhau vậy.

Trong lúc quan sát, chợt Mikado cảm thấy bất an.

Khu cấp hai xa ư...? Nó gần xịt cơ mà...?

Thế nhưng, cậu còn chưa nhận ra bản chất của nỗi bất an ấy thì giờ nghỉ trưa đã kết thúc.

–––––––––––––o0o–––––––––––––

Trong lúc nghe thấy tiếng bước chân bước xung quanh của giáo viên, Mikado đối mặt với câu hỏi về ngữ pháp tiếng Anh.

Lướt mắt qua cuốn sách trên bàn, phân tích thành phần của câu và đưa ra lời giải. Vì cậu đã chuẩn bị bài nên nó không khó. Chân thành nỗ lực trong bất cứ môn học nào, đó là phong cách của Mikado.

Tuy nhiên, hôm nay có thêm tạp âm.

“Mikado-kun. Mikado-kun. Nèè, chơi với em đi mà.”

Bắc ghế ngồi ngay bên cạnh, Mizuki đang xoa vai cậu.

Ở bên kia nữa, Kisa đang nhìn chằm chằm về hướng này bằng gương mặt như sắp sửa giết người.

Mikado vừa cảm nhận được nguy hiểm tính mạng vừa nhỏ giọng trả lời Mizuki:

“Chơi gì chứ... em cũng có tiết học mà phải không? Mau về lớp đi!”

“Anh đừng lo. Đằng nào thì em cũng là một con ngốc mà. Bà cũng có kỳ vọng gì vào em đâu.”

Mizuki mỉm cười như không có gì.

Bà... tức là đương gia chủ của nhà Nanjou à?

Mikado nhớ lại bà lão vẻ mặt đáng sợ mà lúc nhỏ mình đã nhìn thấy ở hội trường xã giao. Được ba mẹ dạy rằng “Đó là kẻ thù của con”, cậu đã quan sát bà ta với cảm giác như đang nhìn ma vương.

“Mà, có chuyện này quan trọng hơn nè...”

Mizuki thì thầm vào tai Mikado:

“Mikado-kun thích onee-chan có phải không?”

“Hả!?”

Nhịp tim Mikado ngừng đập.

Nó vừa đập trở lại thì cậu liếc sang Kisa. Cô chỉ đang nhìn chăm chăm bằng vẻ mặt điên tiết như cũ, trông không có vẻ đang nghe thấy được cuộc nói chuyện ở bên này.

Mizuki tiếp tục:

“Ahaha, em biết tỏng rồi. Chẳng hiểu sao onee-chan lại không nhận ra. Chắc đây chính là ‘love is blind’ ha?”

“Anh không có!”

Giọng cậu cứng ngắc.

Trong đầu cậu tràn ngập suy nghĩ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

“Em biết là anh không thể thành thật nói ra mà. Em cũng đã nghe bà và onee-chan nói về trò chơi rồi. Nhưng mà...”

Mizuki mỉm cười ma mãnh.

“Mikado-kun cũng thích em có phải không?”

“Em nói cái gì vậy hả...?”

“Em biết mà, và em cũng đã bất ngờ quá chừng. Anh thích em sau onee-chan chứ gì? Bởi vì em trông giống onee-chan.”

Trúng ngay tim đen. Tuy không đủ để hóa thành tình yêu nhưng cô em gái Mizuki này sở hữu ngoại hình, không khí lẫn mùi hương có thể phát động bản năng của Mikado.

“Tomato soup và ketchup dù giống nhau nhưng vẫn khác...”

“Về khái quát vẫn như y nhau mà! Xịt tomato soup vào pizza vẫn ngon chán mà!”

“Như thế chắc nhão nhẹt lắm nhờ!”

Mizuki lại thì thầm từ khoảng cách như thể bờ môi chạm vào tai Mikado:

“Nè... nếu anh chọn em thì sẽ đơn giản hơn đó?”

“Đơn giản hơn cái gì cơ?”

“Vì là con gái thứ nên dù em có rời khỏi dòng họ Nanjou thì cũng không sao hết. Không như onee-chan, em ngoan lắm. Mikado-kun muốn làm gì thì em cũng chiều hết á.”

Thân nhiệt của Mizuki đang bao phủ lấy Mikado. Hành động chống tay giữa hai chân trên ghế thật là gợi cảm. Mùi hương ngọt ngào đang toát ra từ cặp đùi trắng nõn.

“Mikado-kun muốn làm gì? Nếu anh yêu cầu thì em có thể lập tức trở thành người yêu của anh, hay thậm chí là trở thành vợ của anh đó?”

Đó là lời mời bước vào con đường dễ đi.

Được mời mọc bởi một cô gái xinh đẹp giống hệt Kisa là niềm hạnh phúc của một thằng con trai, nhưng...

Mikado hít thở sâu rồi nhún vai:

“...Anh đang trong trò chơi với Nanjou Kisa. Và anh không muốn vứt bỏ trò chơi giữa chừng.”

Con trai của nhà Kitamikado không được lay động dù trong bất kỳ tình huống nào, thế nên cậu cố gắng giữ lý trí.

Mizuki tròn xoe đôi mắt:

“Hừm... một lòng một dạ. Hẳn là anh thích onee-chan rất nhiều nhỉ.”

Giọng nhỏ nghe có vẻ hơi vui mừng.

“Quan trọng hơn, anh có chuyện muốn hỏi em đây.”

“Là gì thế ạ~?”

“Em... tại sao lại không bị giáo viên mắng dù cứ ở lì trong lớp học này...?”

Mikado nhìn chăm chăm Mizuki.

Vốn học sinh của khu cấp hai không được phép có mặt ở khu cấp ba. Cho dù nhỏ có sử dụng sức ảnh hưởng của nhà Nanjou đi nữa, không một ai trong lớp lên tiếng phàn nàn thì đúng là quái lạ.

Mizuki cười thích thú:

“Fufu~, cái đó thì chắc em không thể nói được~. Onee-chan sẽ giết em thật mất~”

“Quả nhiên là có nguyên nhân gì đó sao...? Từ sáng nay anh đã cảm thấy lạ rồi...”

“À mà, nếu là gợi ý thì em có thể cung cấp đấy~”

“Cho anh xin.”

Mikado đớp ngay. Với hiện trạng như đang ở trong sương mù thế này thì bất cứ manh mối nào cậu cũng muốn.

“Với một điều kiện! Cho em biết số điện thoại và LINE ID của anh đi!”

“Không vấn đề gì...”

“Hoan hô~!”

Mizuki tạo tư thế đắc thắng, bắt đầu vọc điện thoại. Không chỉ trao đổi địa chỉ liên lạc, nhỏ còn tự tiện thiết lập cả profile và icon lúc gọi đến.

“Gợi ý là... có một người trong lớp này không tán dương onee-chan. Nếu anh phát hiện ra và nói chuyện với người đó ở nơi không có ai thì có khi sẽ biết được gì đấy ha~?”

–––––––––––––o0o–––––––––––––

Tìm ra người không tán dương Kisa quá đơn giản.

Kawaraya Kokage. Chỉ có nữ sinh thuộc câu lạc bộ báo chí lúc nào cũng lẽo đẽo theo Mikado ấy là chưa hề tiếp cận Kisa.

Hơn nữa, trong lúc các học sinh khác đang vui vẻ tận hưởng cuộc sống học đường, chỉ có mỗi mình Kokage xanh mặt và đi lòng vòng một cách lén lút.

Rõ ràng khả nghi.

À không, các học sinh khác còn khả nghi hơn gấp trăm lần, nhưng riêng Kokage thì khả nghi theo một kiểu khác.

Bình thường cô là đối tượng nguy hiểm mà Mikado muốn hạn chế tiếp xúc nhất có thể, nhưng hiện tại chẳng còn cách nào khác.

Sau khi đã hạ quyết tâm, cậu bước tới chỗ ngồi của Kokage.

Để không bị mọi người xung quanh phát giác, cậu cất tiếng gọi một cách tự nhiên:

“Kawaraya, tớ có chuyện muốn nói, cậu đi cùng tớ một chút có được không?”

“Ơ...? À, ờ, là chuyện gì?”

Khi không Kokage dè chừng.

“Chẳng phải là chuyện to tát gì đâu. Coi nào, là chuyện kia ấy.”

Đủ rồi, đọc bầu không khí dùm cái đi – Mikado ra hiệu bằng mắt để truyền tải suy nghĩ.

Tuy nhiên, Kokage nghiêng đầu thắc mắc:

“Chuyện kia...? Là chuyện người thổ dân thích bắt chước, được đồn rằng đang sống sâu trong Amazon ấy à?”

Là chuyện quái quỷ gì vậy!? – Mikado hét lên trong lòng.

Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể lãng phí thời gian ở đây. Giờ giải lao chỉ vỏn vẹn có nửa tiếng.

Cậu quyết định hùa theo Kokage.

“Đúng đúng, là chuyện người thổ dân đó.”

“Tớ không muốn nói về chuyện đó cho lắm... xin lỗi.”

“Thì tớ cũng có muốn nói đâu!”

“Ơ? Nhưng, Mikado-kun vừa mới khuấy chuyện người thổ dân kia mà...”

“Tớ không có khuấy!”

“Phải rồi ha, nếu như tớ cũng khuấy thì giấm Pháp sẽ...”

“Rốt cuộc thì cậu đang nói cái chuyện gì vậy hả!?”

Bất kể thời gian đang trôi qua, cuộc nói chuyện giữa hai người vẫn chẳng có tiến triển gì.

Kiểu gì thì nhỏ này cũng không chịu đi theo sao? – Mikado cảm thấy bất lực.

“Nói tóm lại là cứ đi theo tớ đi. Tớ có chuyện muốn xác nhận với cậu.”

“G-gì cơ...?”

Mikado kéo chiếc máy ảnh của Kokage. Dây đai của máy ảnh đang đang tròng vào cổ của Kokage, khi máy móc quan trọng bị lôi ra làm con tin thì Kokage chỉ còn cách đi theo.

Vì có khả năng cao là trong trường được lắp thiết bị nghe lén nên Mikado tiến ra sân trường.

Khi đã tới sân vận động, nơi tương đối an toàn, cậu nhặt một cây gậy cào bằng kim loại nằm trên mặt đất và đưa một cây khác cho Kokage.

“Nào, Kokage. Cậu cũng làm đi.”

“L-làm gì cơ...? Tớ không giỏi tạo hình mystery circle đâu...”

“Tớ cũng có giỏi quái!?”

Kokage lắc đầu buồn bã:

“Nhưng mà, hai người không chuyên tạo hình mystery circle mà làm trong giờ giải lao thì không thể đâu... Nếu là mystery circle 5 mét thì phải mất cả đêm của năm người đấy...”

“Tớ không cần thông tin đó! Chỉ là, nếu như hai người đứng không ở sân vận động thì mọi người sẽ nghi ngờ, phải không? Để ngụy trang, ta sẽ vừa cào sân vừa nói chuyện.”

“Chúng ta không thuộc câu lạc bộ bóng chày nhưng tự nhiên đi cào sân thì còn trông khả nghi hơn...”

Khá hợp lý.

“Có lẽ là thế, nhưng... đành chịu thôi. Chứ ở sân vận động còn việc gì khác để làm đâu.”

“Chạy đua thì sao?”

“Vừa chạy hết sức vừa nói chuyện á? Chắc chết vì mệt mất.”

“Vậy thì kéo co hai người đi. Trò đó vận động ít hơn.”

“Mang ấn tượng siêu thực quá đấy.”

“Thế bắt bóng nhé?”

“Trông cứ như cha con ấy.”

Rốt cuộc, Mikado và Kokage đã quyết định vừa kéo gậy cào vừa đàm thoại bí mật. Trong trường hợp xảy ra bất trắc, chỉ cần giải thích là họ được bạn cùng lớp thuộc câu lạc bộ bóng chày nhờ vả thì họ sẽ không bị hiểu lầm.

Dường như gậy cào kim loại hơi nặng đối với lực cánh tay con gái, Kokage vừa bước vừa than.

Mikado cảm thông, nhưng hiện tại có chuyện còn quan trọng hơn.

“Kawaraya... cậu thấy trong trường hôm nay có gì đó là lạ không?”

“...............!”

Tức thì, bước chân của Kokage khựng lại.

“Quả nhiên là có nhỉ. Thật ra tớ cũng...”

“Không có!”

“Ơ?”

“Không có là không có! Chẳng có gì lạ cả! Hôm nay Nhật Bản vẫn yên bình, tớ là một công dân bình thường và lương thiện! Tớ không biết gì, cũng không nhận thấy gì hết!”

Trông kiểu gì cũng khả nghi. Mồ hôi Kokage đang chảy như thác, mắt thì đảo xung quanh.

Biết được có người nghĩ giống mình, Mikado đã yên tâm được một chút.

“Không, rõ ràng có lạ mà. Tự dưng mọi người đều tung hô Nanjou...”

“Bởi vì Kisa-chan là một người tuyệt vời mà! Là một cô gái đáng khen mà! Tớ cũng khen đấy! Phải, cũng khen đấy! Tớ chỉ là người trái đất thôi! Thế nên riêng bắt cóc, riêng xẻ thịt thì xin đừng, xin hãy tha cho tớ! Tớ muốn ở trên trái đất! Thế nên, đừng bắt cóc tớ mà!”

Kokage nằm bệt trên sân vận động và khóc thét.

“...Tớ nghĩ dù cậu có kháng cự thế nào, lúc bị bắt cóc thì sẽ bị bắt cóc thôi.”

“Đã trễ rồi sao!?”

“Cái đã trễ không phải là tình huống mà cậu đang dự đoán đâu... chắc vậy.”

“Không phải ư!? Thế cái chuyện mọi người đang bị thay thế bởi người vũ trụ trừ tớ thì sao!?”

“Tại sao phải thành người vũ trụ thì mới ca ngợi Nanjou chứ hả!?”

“Thì tại, người trái đất làm gì ca ngợi Nanjou-san kia chứ!”

“Cậu quá đáng không ngờ nhỉ.”

Tuy nhiên, thực tế thì đúng là bạn cùng lớp bình thường không có hứng thú với Kisa đến vậy.

Tóm lại, người khả nghi trong sự việc lần này là Kisa.

Kisa đang âm mưu gì đó là điều chắc chắn, nhưng dù có tra hỏi thì còn khuya cô mới thành thật trả lời. Trái lại, cô còn trở nên cảnh giác hơn và tăng cường phòng vệ.

“Trước mắt thì tớ muốn nghe thông tin mà Kawaraya đang nắm. Ngoài chuyện Nanjou đang được mọi người ca tụng thì cậu còn nhận thấy điều gì khác không?”

Kokage đứng bật dậy, phủi bụi bám trên đồng phục.

“Điều mà tớ nhận thấy à...? Nhắc mới nhớ, vào sáng nay, khi tớ lén chui vào cốp xe đưa rước Mikado-kun thì...”

“Cốp xe!?”

Thấy Mikado sửng sốt, Kokage vừa cười vừa phất tay:

“À, cậu đừng bận tâm đoạn đó. Chỉ là chuyện thường lệ thôi mà.”

“Bận tâm chứ! Trước giờ cậu đã làm gì ở sau lưng tớ vậy!? Cốp xe!? Cái quái gì thế!?”

Trước sự thật không có liên quan đến chủ đề chính được tiết lộ, Mikado cảm thấy lạnh sống lưng.

“Một phần của công việc thu thập thông tin ấy mà. Nhưng, hôm nay có gì đó khác với mọi khi... cốp xe hẹp hơn một chút, cảm giác như có thêm một người nữa vậy...”

“Xác chết ư!?”

“À, cậu đừng bận tâm đoạn đó. Chẳng có gì to tát đâu.”

“Rất to là đằng khác á!”

“Quan trọng hơn, vấn đề nằm ở cách xe chạy hôm nay. Chạy gì mà sốc quá chừng, báo hại tớ bị va chạm trong cốp xe không biết bao nhiêu lần. Thiệt tình, ít nhất cũng nên nghĩ cho người ở trong cốp xe chứ!”

Kokage khoanh tay bĩu môi.

“Tớ cho là bình thường chẳng ai nghĩ đâu...”

Mikado trong lúc hơi sốc thì cảm giác rằng trong lời nói vừa rồi có ẩn chứa manh mối quan trọng.

“Còn gì khác nữa không...?”

“Để coi... Tớ thường hay nấp trên trần để điều tra tình trạng của Mikado-kun nhưng...”

“Bộ cậu là ninja chắc!?”

“Hôm nay tự dưng cái lỗ trên tường mà tớ hay dùng để chui vào trần đã bị chặn. À không, thay bị vì chặn thì cảm giác như từ đầu đã không có cái lỗ nào thì đúng hơn...”

Kokage nheo mắt.

“Chà...”

Mikado nhìn ngôi trường.

Học viện Sousei danh tiếng.

Đó là ngôi trường chứa toàn thành phần con cái của người giàu có hay danh gia, hoặc là học sinh tài năng được cấp học bổng. Một ngôi trường cổ kính thu hút ánh mắt người ta bằng vẻ bề ngoài uy nghi.

Một khung cảnh quen thuộc, không có gì bất thường.

Tuy nhiên, cậu cho rằng những thông tin Kokage vừa cung cấp đang chỉ ra sự thật nào đó mà cậu đã không ngờ tới.

“C-còn nữa... cái này có thể là chuyện vặt vãnh nhưng...”

Kogake ngập ngừng.

“Sao?”

“Thật ra... trong trường còn một tớ nữa... a, chắc đó chẳng phải là chuyện to tát gì đâu nhỉ! Chỉ là tớ lo nghĩ quá thôi nhỉ!”

“To lắm chứ! Cái quái gì thế!? Có một Kawaraya nữa đang ở đâu đó trong trường!?”

Mikado chồm người tới.

“Ơ-ơm... lúc gặp mặt nhau ở cầu thang, do sửng sốt nên tớ đã tóm cô ta lại, không may khiến cô ta trượt chân ngã đập đầu xuống sàn rồi hôn mê bất tỉnh... Vì sợ cô ta bị thối rửa nên tớ đã khiêng cô ta bỏ vào tủ lạnh của phòng học nữ công gia chánh rồi.”

“Có ổn không vậy...?”

Mikado chẳng muốn dắt bạn cùng lớp của mình đến đồn cảnh sát tí nào. Như mọi khi, cậu phải thật cảnh giác kẻ triệu hồi hỗn loạn.

Nhưng dù thế nào đi nữa, sự thật gây sốc rằng có hai người giống mặt nhau khiến cậu liên tưởng đến vài chuyện. Cậu dựng nên giả thuyết dựa vào những thông tin đã thu thập được.

“Mikado-kun thì sao? Ngoài Kisa-chan ra, cậu có nhận thấy chuyện lạ gì không...?”

“Ờ, có.”

“Là gì thế?”

“Là mùi. Trong lớp học hôm nay có mùi tonic.”

“Tonic là mỹ phẩm mà mấy ông bố hay bôi lên tóc nhỉ?”

Mikado gật đầu.

“Đúng vậy. Học sinh cấp ba chẳng ai đi bôi tonic cả. Hay ít nhất thì cho đến hôm qua tớ đã không ngửi thấy mùi ấy. Có gì đó là lạ...”

Kokage tái mét:

“Có khi nào tỉ lệ rụng tóc của nam sinh cấp ba đang tăng lên...”

“Làm gì có chuyện đó.”

“Không có à...?”

Mikado gật đầu.

“Trước mắt thì tớ muốn thu thập thông tin nhiều hơn một chút. Kawaraya, cậu có dùng điện thoại không?”

“Có, nhưng không có sóng. Cho đến hôm qua nó vẫn luôn ba vạch kia mà...”

Kokage băn khoăn nhìn vào chiếc điện thoại của mình.

“Tớ cũng vậy, không dùng GPS được. Ta thử rời khỏi trường một chút xem sao.”

“T-tự tiện ra ngoài sẽ bị mắng đó!”

“Ừ, tớ biết. Nhưng tớ muốn thử.”

“Ơ... ơơ......”

Mikado dắt Kokage đang lúng túng rời khỏi sân vận động.

Băng qua sân ngoài có một cái cổng sau, kết nối với đường xe chạy bên ngoài ngôi trường. Cổng sau đang đóng. Mikado định mở nhưng do có gài ổ khóa trên không thể mở được.

Thế rồi, khi cậu toan leo lên hàng rào để ra ngoài thì...

“Kitamikado! Em đang làm gì đó! Tự ý ra ngoài là vi phạm nội quy đấy!”

Giáo viên chủ nhiệm vội vàng chạy tới.

Mikado thật thà xuống khỏi hàng rào.

“Dạ xin lỗi, em lỡ để bản in bay ra ngoài. Ở ngay đằng đó thôi, em có thể ra đấy lấy một chút được không ạ?”

Giáo viên quát:

“Không được! Nội quy là nội quy, em cũng hiểu rõ điều đó kia mà! Tiết học sắp bắt đầu rồi, mau về lớp đi!”

“...Dạ em biết rồi.”

Mikado cùng Kokage trở vào trường.

Kokage tay nắm chặt máy ảnh, thân thể thì co rút.

Có vẻ như thầy không muốn cho mình ra ngoài...

Và điện thoại cũng không dùng được. Ngôi trường này đã trở thành một hòn đảo biệt lập.

Trong lúc cảm nhận được ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm đang ghim vào lưng mình, Mikado suy nghĩ về tình trạng hiện giờ.

–––––––––––––o0o–––––––––––––

Khi Mikado trở về lớp, Mizuki thì thầm hỏi:

“Thế nào? Mikado-kun, anh đã biết được gì chưa?”

“Biết thì có biết... nhưng vẫn chưa rõ ràng.”

“Mikado-kun nhất định sẽ nắm bắt được thôi. Vì anh mà thua onee-chan tại đây thì khổ cho em lắm!”

“Anh mà thua thì khổ cho em? Tức là sao?”

“Thì, nếu như anh trở thành người của onee-chan rồi thì em đâu thể hẹn hò được với anh được nữa, phải không?”

Trước câu nói thản nhiên, Mikado gượng cười:

“Dù thế nào đi nữa, hẹn hò với em thì...”

“Đi mà? Em rất có hứng thú với Mikado-kun mà. Em đã mong mỏi được hẹn hò với anh từ trước rồi!”

Mizuki cười hồn nhiên. Nếu như Kisa được rút chất độc và lớn lên một cách chính trực thì có lẽ cô cũng sẽ trở thành một thiếu nữ như thế này. Có điều, Kisa mà không có độc thì không còn là Kisa nữa.

“N-này... Níu bám cái gì thế hả? Cậu đang dụ dỗ em gái tôi đấy à?”

Kisa xáp tới với thái độ bồn chồn.

“Kya~, onee-chan sắp sửa giết mình~”

Mizuki nháy mắt dễ thương và tách rời khỏi Mikado.

“Tôi có dụ dỗ đâu!”

“Có! Rõ ràng là cậu đang vớt cá lung lung! Thế nói xem, việc cậu đã lén lút làm gì với Kawaraya trong giờ nghỉ trưa là gì hở?”

“Híí...!?”

Ở chỗ ngồi xa xa, Kokage giật bắn đôi vai.

“T-ttttttttttttớ đâu có lén lút! Tớ chỉ bảo dưỡng sân vận động cùng Kitamikado-san thôi! Do chỉ thấy một vết chân trên sân thôi thì tớ cũng không thể chịu được!”

“Cậu mắc bệnh yêu sạch sẽ đến vậy ư?”

Kisa nhướng mày.

“Ph-phải! Tớ cũng không muốn để lại dấu tay của mình trên nắm cửa, mỗi lần đến nhà ai là tớ đều lau sạch toàn bộ dấu tay của mình!”

“Bộ cậu là trộm chắc!?”

Nếu được, Mikado muốn Kokage im miệng dùm.

Cô càng nói thì càng xuất hiện nhiều mâu thuẫn. Giải quyết đơn giản là nhất. Trên hết, nếu để dòng họ Kawaraya – những kẻ triệu hồi hỗn loạn – tự do lên tiếng thì chỉ càng làm tăng thêm các yếu tố không cần thiết.

“Nhưng, đâu cần phải bảo dưỡng bằng hai người?”

Kisa bộc lộ vẻ mặt hoài nghi.

Mikado vội vàng giải thích hộ bạn:

“À thì, tôi cho là để con gái làm một mình thì vất vả quá. Thành thử tôi đã giúp. Tôi chỉ nói chuyện với cậu ấy có đúng một lần thôi. Nhỉ, Kawaraya?”

“A, phải! Nói chuyện với Mikado-kun vui lắm! Đặc biệt là chuyện NASA ấy!”

Kokage lúng túng bồi thêm.

Muu..., Kisa phồng đôi má.

“Thiệt tình, tiếp cận hết em gái tôi lại tới Kawaraya-san, chẳng liêm chính gì cả...”

“Sao lại không liêm chính hử...?”

“Vì Kitamikado-san đang chơi trò chơi với tôi mà..., đừng chú ý đến những cô gái khác chứ. Chỉ tập trung tấn công mình tôi là đủ rồi.”

Ánh mắt cô buồn bã.

Đó có lẽ không phải là ghen tị, nhưng Mikado cảm thấy gáy cổ mình đang nóng lên.

“Đừng lo. Người mà tôi đang hướng về chỉ có cô mà thôi.”

“Th-thế à...”

Kisa lẩm bẩm bằng giọng cực kỳ mong manh.

Sau đó cô trở về chỗ ngồi, cầm quyển sách đang đọc và lại bắt đầu cắm cúi vào đó. Tuy Mikado không nhận thấy nhưng vành tai cô đang ửng đỏ.

–––––––––––––o0o–––––––––––––

Tiết thứ sáu đã kết thúc trong tình trạng giáo viên toán chỉ toàn ca ngợi vẻ đẹp ngoại hình của Kisa theo thể thức toán học.

Quả thực Mikado thừa nhận về nhan sắc của Kisa hơn bất cứ ai, nhưng được giảng về nó cả giờ đồng hồ khiến cậu đâm ra sợ hãi.

Cậu còn sợ cả bản thân mình khi đã trót nghĩ rằng: Mắt thẩm mỹ của mình không có gì bất thường... Nanjou là người con gái đẹp nhất Nhật Bản, à không, nhất thế giới.

Cậu có cảm giác lạ lẫm, như thể bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, như thể bị nuốt chửng.

Sau khi kết thúc chào hỏi ra về, Mikado không ra xe của nhà Kitamikado đang đợi trong sân trường, cũng không tán dóc với đám bạn cùng lớp, mà lén lút chuồn khỏi lớp cùng Kokage.

“...Mikado-kun? Tại sao ta không ra về?”

Kokage vừa bước bên cạnh vừa thì thầm.

Đang dè chừng ánh mắt của các học sinh trên hành lang, Mikado nhỏ giọng đáp:

“Cứ thế này mà về không phải là giải pháp hay. Nếu không khám phá ra âm mưu của Nanjou thì chuyện tương tự sẽ lặp đi lặp lại thôi.”

Kokage trố mắt:

“Âm mưu!? Lẽ nào NASA...”

“Không có liên quan gì đến vũ trụ đâu! Tớ đang nói về âm mưu của Nanjou kia mà!”

“Nhưng, người vũ trụ có thật đấy! Cả NASA lẫn CIA chỉ đang che giấu điều đó thôi! Thật ra, ở Khu vực 51 thường xuyên...”

“Lần sau tớ sẽ nghe tường tận chuyện đó, được chưa?”

“Mm...”

Biết là sẽ dài dòng nên Mikado đã tấn công trước, lấy tay bịt cái miệng phiền phức của Kokage lại. Mặc dù là con gái của dòng họ nhà thông tin nhưng có vẻ như cô vẫn còn ở độ tuổi cắm đầu vào mấy thông tin lập dị.

Kokage bĩu môi:

“...Cậu hứa rồi đấy nhé. Lần sau cậu phải nghe về âm mưu của NASA cả ngày đấy nhé.”

“À, ờ...”

“Cậu phải nộp bài văn cảm tưởng nữa đấy nhé.”

“Nếu trong phạm vi 400 chữ...”

Thế này chẳng phải chỉ tạm hoãn việc tra tấn sao – Mikado lo ngại.

Nhưng thôi, tạm gác lại, thứ nên tập trung vào lúc này đó là âm mưu của Kisa.

“Kawaraya, có cách nào để vào trong trần nhà không? Nếu được thì tớ muốn bí mật quan sát lớp chúng ta một chút.”

“Quan sát? Để làm gì?”

Kokage nghiêng đầu thắc mắc.

“Tớ muốn xem coi những người khác đang làm gì trong lúc chúng ta không có mặt. Như cảnh Kisa ra chỉ thị cho họ, mua chuộc họ, nói chung là tớ muốn bắt quả tang tại trận.”

Nếu có bằng chứng xác thực thì cậu sẽ có thể tóm đuôi Kisa.

“Ra vậy... Vì không còn cái lỗ nào trên tường nên không thể vào đơn giản, nhưng ta có thể tạo ra cái lỗ đấy.”

“Được. Vậy, nhờ cậu chỉ dẫn.”

“OK!”

Kokage gật đầu.

Nơi Mikado được dắt đến đó là một phòng học trống đang được dùng làm nhà kho nằm ngay phía trên phòng học của lớp cậu.

Hóa thạch và đồ gốm đã khai quật trong khu vực được chất đầy nhóc trong những chiếc giỏ ngựa mà nhà nông hay dùng để đựng quả cam.

Quả nhiên. Ở đây cũng có mùi khác.

Mọi khi ở đây đầy mùi cũ kỹ, ẩm mốc, nhưng hôm nay thì sạch sẽ hẳn.

Trong đầu Mikado đang dần dần mường tượng ra được sơ lược của âm mưu.

Thế nhưng, vẫn chưa hoàn chỉnh. Cậu cần một mảnh ghép cuối cùng.

“Bình thường thì chỗ này của bức tường bị vỡ, chỉ cần bóc giấy dán tường ra là vào được, nhưng giờ thì...”

Trên bức tường mà Kokage đang chỉ ngón tay không có vết nứt nào, cũng chẳng có khớp nối nào.

“Hừm, thế này thì chắc phải phá thôi nhỉ.”

Mikado dùng những dụng cụ mà mình đã gom được để đục một cái lỗ trên tường, cố hạn chế phát ra tiếng động.

Kokage khẽ reo hò.

“Cảm ơn rất nhiều! Thế này thì từ mai tớ lại có thể tiếp tục bí mật theo dõi Mikado-kun rồi!”

“Nhưng tại thời điểm cậu tiết lộ chuyện đó với tớ thì nó hết còn là bí mật rồi ha!”

“A... Cậu hãy quên chuyện hôm nay đi!”

“Quên thế quái nào được!”

Nguyên một ngày khó chịu, kiểu này mà mau quên được thì đúng là quá ấn tượng.

“Vì bên trong khá phức tạp nên để tớ dẫn đường cho! Theo sau tớ nhé!”

Khoa trương tuyên bố, Kokage chui vào cái lỗ trên tường.

Mikado nối tiếp theo sau.

Bên trong rất hẹp, cột trụ và dây điện chằng chịt khắp nơi.

Nhờ ánh sáng bên ngoài luồng vào từ khe hở mà có thể nhìn thấy trạng thái xung quanh, nhưng di chuyển rất khó.

Với Kokage dẫn đầu, hai người bò thành một hàng đằng sau bức tường.

Cặp mông nhỏ nhắn chiếm hết tầm nhìn của Mikado là việc không thể tránh khỏi. Trong không gian chật hẹp, cậu không thể bẻ tầm nhìn đi chỗ khác, chỉ có thể nhìn thẳng vào bờ mông lắc qua lắc lại của cô bạn cùng lớp ở trước mặt mà thôi.

Hơn nữa, dường như Kokage chẳng dành thời gian để bận tâm đến dáng vẻ của mình, váy của cô đang bị cuốn lên. Làn da trắng tươi phía sau đùi và lớp vải mỏng che chắn cái ngàn vàng của con gái đang lộ ra.

Khi thứ như vậy cứ lắc lư ngay trước mũi, dù có là con trai của nhà Kitamikado lớn lên dưới gia huấn hà khắc đi nữa thì cũng không thể tránh khỏi vẩn đục đầu óc.

“A, nhầm đường mất rồi!”

“!?”

Tự dưng Kokage dừng lại, báo hại mặt Mikado va vào mông cô.

Mũi bị vùi trong lớp vải mịn, mùi hương ngọt ngào tràn vào phổi.

“Hyá!? M-Mikado-kun!? Cậu đang làm gì vậy...!? Chạm vào chỗ ấy là biến thái đó!”

“Tại cậu đột ngột dừng lại chứ tại ai!”

“Mau xích ra đi... đừng có hít hà nữa...!”

“Thế thì trước tiên cậu ngưng lùi về sau dùm cái!”

“Tại ở đây là đường cụt rồi!”

Trong lúc chen chúc, hai người đã phải mất kha khá thời gian để quay về ngã rẽ của con đường.

Khi tới nơi thoáng một chút, Mikado điều hòa hơi thở.

“Kư... scandal...”

Cậu siết chặt nắm tay trong nỗi cắn rứt da diết.

Nhìn mông của nữ sinh cùng lớp, hơn nữa còn chạm vào quần lót của cô bằng mặt, nếu chỉ xét theo thực tế thì chẳng là gì ngoài quấy rối tình dục.

Nếu chuyện này mà bị Kokage vô tình để lộ ra ngoài thì cậu sẽ trở thành một vết nhơ của dòng họ.

“Nào, ta đi thôi. Hướng này!”

Kokage tái xuất phát.

“À, ờm, Kawaraya này. Vụ vừa rồi chỉ là tai nạn thôi, cậu có thể giữ bí mật dùm tớ được không...? Chỉ là bất khả kháng thôi...”

“Hở? Vụ gì cơ?”

Kokage tỏ ra khó hiểu.

Với phương châm có tội thì phải nhận, Mikado cẩn thận chọn câu từ:

“Thì, vụ chúng ta với va chạm và cạ vào nhau lúc nãy ấy...”

Kokage cười rạng rỡ:

“Ahaha, cậu đừng bận tâm mà. Chật hẹp như thế này thì vụ đó chẳng trách cậu được!”

“...Nữ thần à!?”

“Tớ cũng xin lỗi vì đã dí mông vào mặt cậu. Chắc cậu đã khó chịu lắm nhỉ?”

“Kh... không có gì...”

Trái lại, Mikado còn cảm giác như mình vừa mới viếng thăm thiên đường. Có điều, cậu linh cảm rằng nếu như mình nói điều đó ra thì chắc sẽ bị nổi cơn tam bành, nên thôi, cứ nuốt trôi hết những lời không cần thiết.

Kokage và Mikado bò qua khe hở của bức tường.

“Nếu không phải do người vũ trụ thì tại sao ngôi trường lại trở thành như thế này nhỉ...? Quả nhiên phải chăng là Nanjou-san đã làm gì đó...?”

“Tớ nghĩ có lẽ là cô ta đang áp dụng hiệu ứng đoàn tàu (bandwagon effect).”

“Hiệu ứng đoàn tàu...? Đó là gì?”

Kokage đụng đầu vào tường khi toan ngoái về phía Mikado.

“Con người thường hay xuôi theo đánh giá của những người xung quanh mà phải không? Ví dụ như một món ăn nào đó dù không thật sự ngon nhưng nếu mọi người bảo ngon thì ta cũng cảm giác là nó ngon chẳng hạn.”

“Công nhận là thế.”

“Đó chính là hiệu ứng đoàn tàu. Đặc biệt là khi người Nhật dễ xuôi theo quan điểm của những người xung quanh.”

Thực phẩm được giới thiệu là tốt cho sức khỏe trên chương trình tivi thường hay ‘cháy hàng’ trong tích tắc.

“Bằng việc lợi dụng đặc tính ấy, bắt mọi người trong trường ca ngợi mình, Nanjou đang định tẩy não tớ, khiến tớ nghĩ rằng cô ta là một người tuyệt vời. Xa hơn nữa là định khiến tớ khen cô ta.”

“Để làm gì...?”

“Cái đó... maa, vì chút chuyện lặt vặt ấy mà.”

Do không thể để lộ trò tình yêu cho Kokage biết, Mikado trả lời mơ hồ.

“Vấn đề ở đây là cô ta đang điều khiển mọi người trong trường bằng cách nào.”

“Chắc là mua chuộc.”

“Hi vọng là đơn giản như thế... nhưng đối phương là Nanjou đấy.”

Không lâu sau, hai người đã tới ngay phía trên phòng học của mình.

Cẩn thận để không phát ra tiếng động, Mikado dùng dao khắc cái khe trên tấm ván trần.

Khi đã cắt được một hình chữ nhật dài và dẹp, cậu vội bóc nó lên, không cho nó rơi xuống.

Hai người chống tay đằng sau trần nhà và nhìn xuống lớp học từ khe hở.

Khi đó, cảnh họ nhìn thấy là...

Các bạn cùng lớp đang uể oải lạ thường.

“Haa~, cuối cùng cũng xong.”

“Sếp ơi, ghé uống tí trên đường về không? Em mới phát hiện ra một quán ngon lắm.”

“Vẫn còn quá sớm để thư giãn đó. Nếu chưa có báo cáo về việc đối tượng đã lên xe thì chưa thể yên tâm đâu.”

“Ai bị vỡ make-up thì sửa lại ngay đi!”

“Hình như nhóc nhà tôi bị sốt rồi, tôi về sớm có được không...?”

“Ờ, sau giờ học rồi thì không vấn đề gì.”

“Nếu như tháng này không tăng việc làm thêm thì tôi sẽ gặp khó khăn lắm, có nhiêu việc cứ giao hết cho tôi nhé!”

“Lúc cần học sinh ở lại trong trường hoạt động câu lạc bộ thì tôi sẽ phân bổ cho cô.”

Chẳng thể nghe được một cuộc hội thoại bình thường nào của học sinh cấp ba cả.

Kokage run rẩy.

“Ch-ch... chuyện gì đang xảy ra vậy...? Quay drama ư...? Chúng ta sắp xuất hiện trên chương trình tivi ư...?”

“Không. Không phải đâu.”

Mikado lắc đầu.

“Thế thì rốt cuộc là sao...? Chuyện gì đã xảy ra với trường của chúng ta vậy...?”

“Đây không phải là trường của chúng ta.”

“Ơ...?”

Kokage trố mắt.

Mikado gom tất cả thông tin đã có được lại và tập trung suy nghĩ.

“Kawaraya... cậu biết ‘Big Con’ chứ?”

“Con hình như nghĩa là lừa đảo trong tiếng Anh... Tức là lừa đảo lớn?”

“Phải. Là trò lừa đảo quy mô lớn mà những kẻ lừa đảo thời xưa hay thực hiện. Để gài bẫy mục tiêu, chúng sẽ thuê trọn quán, mướn diễn viên quy mô lớn đóng giả làm nhân viên và khách hàng, rồi cho đầy kẻ lừa đảo diễn xuất xung quanh mục tiêu.”

“Chuyện đó với trường học lúc này có liên quan gì...?”

Kokage nghiêng đầu.

Bên dưới hai người, các bạn cùng lớp đang ‘nghỉ ngơi’. Cái khung cảnh mà đồ uống được phân phát cho mỗi người thế kia không phải là cảnh của lớp sau giờ học.

“Có lẽ... ngôi trường này là một sân khấu. Các học sinh và các giáo viên, bao gồm cả kẻ giả mạo mà Kawaraya đã bắt gặp, đều là diễn viên do Nanjou chuẩn bị. Tất cả đều là mưu kế nhằm tẩy não tớ.”

“Toàn bộ ngôi trường là sân khấu!? Làm sao có thể!”

“Hầy, nhà Nanjou thừa tài sản lẫn quan hệ để làm việc đó mà. Riêng sáng nay, tớ đã thiếp đi trong xe. Có thể là do đã hít phải khí gây mê. Trong lúc đó, xe đưa rước đã hướng tới một ngôi trường khác.”

Chỉ riêng hôm nay là sóng điện thoại không có.

Giáo viên chủ nhiệm thì nhất quyết không cho phép cậu rời khỏi trường.

Các học sinh cứ chốc lát lại ca ngợi Kisa.

Tất cả yếu tố ấy đều đang hỗ trợ cho kết luận của Mikado.

“Nh-nhưng, làm sao mà chuẩn bị giống y chang tất cả người trong trường được cơ chứ...”

“Đâu nhất thiết phải giống y chang. Với lại kĩ thuật make-up ngày nay siêu đẳng mà. Kawaraya đã cảm thấy chuyến xe đưa rước hôm nay hơi sốc đúng không? Hẳn là do tài tế đã bị thay thế đấy.”

Kokage che miệng bằng lòng bàn tay. Sinh khí đang rút khỏi gương mặt ấy.

“Liệu chúng ta có về được không?”

“Về thì chắc là được. Và ngày mai sẽ lại bị đưa đến ngôi trường giả này.”

Nếu cứ tẩy não liên tục nhiều ngày, nhiều tuần, thiều tháng thì hẳn ngay cả Mikado cũng sẽ không thể thoát được việc bị xâm chiếm nhận thức do hiệu ứng đầu tàu.

Đó là suy nghĩ của Nanjou Kisa.

Khi Mikado đã trở nên yếu ớt và hoàn toàn phải lòng cô thì cô sẽ dồn sức khuất phục cậu.

“C-cảnh sát! Ta báo cảnh sát thôi!”

Kokage toan gấp rút quay trở lại chiếc lỗ trên tường.

“Khoan đã, đừng vội vàng như vậy. Có cách thú vị hơn.”

“Là gì...?”

“Hiện giờ hẳn là Nanjou tin rằng mình đang chiếm ưu thế, cho rằng tớ đang nằm trong lòng bàn tay của cô ta. Có nghĩa... sức phòng ngự của Nanjou lúc này là 0!”

“S-sức phòng ngự...?”

“Ờ. Tớ sẽ không để vuột mất cơ hội này trong lúc Nanjou còn đang lơ là.”

Mikado nở nụ cười gian xảo với Kokage đang trong trạng thái chẳng hiểu cái vẹo gì.

–––––––––––––o0o–––––––––––––

Mikado tìm thấy Kisa ở hành lang tiền sảnh.

Lúc Mikado bước tới, cô đang nhìn vào danh sách điểm dán trên bảng thông báo, nhưng rõ ràng đó là đóng kịch. Hẳn là cô đang chờ đợi để chắc rằng Mikado đã bước lên xe.

Ở bên cạnh Kisa là Mizuki đang vọc điện thoại.

“Ara, Kitamikado-san. Cậu vẫn còn ở trường sao?”

Kisa cúi chào với thái độ dửng dưng.

Tuy nhiên, thật ra cô thừa biết là Mikado vẫn chưa ra về. Trên đường đến đây, Mikado đã nhận ra rằng có hàng loạt camera ghi hình được che giấu kín đáo.

“Đúng lúc lắm. Tôi đang tìm Nanjou đây.”

“Gì cơ gì cơ? Anh tính rủ em hẹn hò ạ!?”

Mizuki lanh chanh chạy đến bên Mikado.

“Không, anh không gọi em gái, mà là cô chị cơ.”

“Ơ~? Em cũng là Nanjou mà! Khiến người ta hiểu lầm là phải bồi thường bằng parfait đó nha!”

“Để lần sau nhé. Bây giờ anh hơi bận.”

Mang hàm ý đừng gây cản trở cho trò chơi, Mikado nháy mắt với Mizuki.

“...Hừm, thôi được. Anh hứa rồi đó nhé!”

Có vẻ cảm nhận được ý đồ của Mikado, Mizuki ngoan ngoãn rút lui.

Mikado quay sang Kisa, nuốt nước bọt rồi mở lời:

“Nanjou này.”

“Ơ-ơi.”

Có lẽ do được gọi bằng giọng điệu trang trọng, Kisa vào thế cảnh giác.

“Xin mạn phép hỏi... giờ cô có rảnh không?”

“À, ờm... có chuyện gì không?”

“Tôi có chuyện muốn truyền đạt với Nanjou. Vì là chuyện quan trọng nên chỉ hai người chúng ta thôi.”

“Thế à... Vậy, ta đến phòng học trống ở dãy phía Tây nhé...?”

Kisa nói bằng giọng kìm nén, xoay lưng về phía Mikado và bắt đầu bước đi. Tuy nhiên, niềm vui chiến thắng thoáng hiện trong mắt cô không thể lọt qua mắt của Mikado.

Nhất định Kisa đang nghĩ rằng Mikado sắp sửa tỏ tình, tin chắc rằng kế hoạch của mình đã thành công và Mikado đã bị tẩy não.

Cách bước đi trên hành lang trông như đang nhảy chân sáo, cả mũi cũng bật ra tiếng ngâm nga.

Cô chủ quan quá rồi đấy, Nanjou! Lưng đầy sơ hở kia kìa!

Kisa trong bộ dạng trẻ con như thế cũng thật dễ thương.

Nếu như đây là đôi bạn cùng lớp thông thường và Mikado thật sự sắp tỏ tình thì chẳng còn gì hạnh phúc hơn, và chuyện cũng sẽ đơn giản hơn.

Thế nhưng, Kitamikado và Nanjou là kẻ thù truyền kiếp, Mikado và Kisa là đối thủ của nhau.

Đó là điều không thể thay đổi, Mikado buộc phải hạ được Kisa bằng mọi cách mà mình có thể.

Với tinh thần chuẩn bị đối mặt với trận chiến quyết định, Mikado bước vào phòng học trống.

“Ở đây... ổn chứ?”

“Ờ, ổn rồi.”

“Có cần khóa cửa lại không? Tránh bị quấy rầy thì tốt hơn mà...”

Vì học sinh và giáo viên trong trường thật ra toàn là diễn viên nên vốn làm gì có ai quấy rầy, nhưng để Kisa nhận ra cậu biết điều đó thì sẽ phiền phức.

Mikado vờ ngây ngô đến cùng, đáp:

“Ờ, chắc tạm khóa một chút đi.”

“Trét thêm keo vào ổ khóa cho chắc nhé?”

“Chẳng cần kỹ đến thế đâu!”

Nghe Kisa đề xuất như một option bình thường mà cậu phát khiếp.

Sàn phòng được lót bằng ván gỗ mới tinh, đánh xi bóng loáng. Bàn ghế được dồn ở cuối phòng, tạo ra những chiếc bóng dài trong không gian trống trải.

Trên cửa sổ phía hành lang đang lấp ló cái đầu của Kokage.

Để có được chứng cứ rằng mình đã được Kisa tỏ tình, Mikado đã nhờ Kokage bám đuôi và chụp hình lại.

Có điều, cách trốn của cô quá tệ. Kiểu đó thì Kisa sẽ phát hiện ra mất thôi.

Mikado cố tình di chuyển về phía cửa sổ bên phía sân trường để tránh việc Kisa nhìn ra hành lang.

“Thế... cậu muốn nói chuyện gì, Kitamikado-san?”

Kisa hồi hộp hỏi. Ánh mắt đang lang thang đâu đó, ngón tay thì bám chặt mép váy.

Chết tiệt... cả vào lúc này nhỏ cũng thật dễ thương...

Mikado cố thắt chặt con tim dường như sắp sửa nghiêm túc thổ lộ. Nếu đánh mất bản thân thì không những thua Kisa mà cậu sẽ còn rơi xuống vực thẳm không đáy.

“Thật ra thì... hôm nay tôi cảm thấy lạ lắm...”

Mikado vừa vờ hoang mang vừa bộc bạch.

“Cảm thấy lạ...? Như có ai đó đang nói trực tiếp trong đầu cậu á...?”

“Không phải như thế.”

“Hay là... nấm mọc ra từ cánh tay...?”

“Cũng không phải như thế.”

Vừa nói, cậu vừa nhìn về phía hành lang, thấy Kokage đã đâu mất tiêu rồi.

Ê, đi đâu rồi...?

Mikado lo lắng, nhưng cậu không có thời gian để bận tâm quá đến chuyện đó.

Từ giây phút này cậu cần phải phát ngôn cẩn thận.

Cậu phải dắt mũi Kisa nói ra lời thiện cảm trong lúc tránh bày tỏ thiện cảm lộ liễu.

Mặc dù đây là một thử thách rất khó nhưng mức hời trả về lúc thành công là rất lớn.

Mikado căng toàn bộ thần kinh rồi chậm rãi mở lời:

“Ơm... Nanjou... được mọi người yêu mến quá nhỉ, bây giờ tôi mới biết đấy...”

“À thì, vì tôi là một quý cô hoàn hảo, tài sắc vẹn toàn mà!”

Kisa vừa ưỡn ngực vừa bộc lộ nét mặt tinh tế.

Thông thường thì người nổi tiếng sẽ không có bạn thân đích thực. Tuy là vì trò chơi nhưng Mikado có thể cảm nhận được sự trống rỗng sâu sắc trên gương mặt của những người được thuê bằng tiền. Nếu là Mikado thì cậu đã mổ bụng tự sát rồi.

Mặc dù cảm thấy đau đớn khi nghĩ về cảm xúc của Kisa nhưng Mikado không nới lỏng bàn tay.

“Tôi đã nghĩ lại rồi. Nanjou là một cô gái thật tuyệt vời. Và cũng hơi hối hận. Rằng mình là người cuối cùng nhận ra điểm tốt đẹp của Nanjou.”

“Điểm tốt đẹp của tôi...?”

Kisa giật mình nhẹ. Người hơi chồm về trước, đồng tử khuếch đại. Rõ ràng là đang háo hức muốn nghe đánh giá về bản thân mình.

“Ờ. Trông hoàn hảo nhưng thỉnh thoảng ngờ nghệch không tưởng này, đặc biệt là rất dễ thương.”

Ngay tức khắc, gò má Kisa ửng đỏ.

“T-ttttttttttôi không có ngờ nghệch nhé! Tôi lúc nào cũng hoàn hảo cả! Đừng có coi thường người thừa kế của nhà Nanjou! V-và tôi cũng không có dễ thương!”

“Đâu, dễ thương mà. Trông điềm đạm nhưng hở chút là ngượng ngùng ngay chẳng hạn.”

“Tôi không có ngượng ngùng!”

“Có mà. Mặt cô đang đỏ kìa.”

“Không có đỏ! Đây chỉ là xuất huyết thôi! Chỉ là đại xuất huyết trên mặt thôi!”

Kisa lấy hai tay che mặt.

Cặp mắt lén nhìn từ khe hở của các ngón tay đang rưng rưng, đôi tai đỏ bừng.

Trước phản ứng đáng yêu, Mikado vừa tự đánh mình vừa cảm nhận được tốc độ tăng vọt của nhịp tim. Vốn dĩ, liên tục nói người con gái mình phải lòng là dễ thương thì đã không thể giữ tâm bình thường được rồi.

Cố kiểm soát giọng nói như đang muốn hét lên, cậu tóm lấy cổ tay Kisa và gỡ nó ra khỏi mặt cô.

“Rõ ràng là đang đỏ mà. Gương mặt xinh đẹp như thế này mà bị che giấu thì đúng là lãng phí.”

“A... ư...”

Kisa loạng choạng tựa người vào cửa sổ. Cô cắn môi như đang kìm nén cơn ngượng ngùng, ánh mắt trốn ra ngoài cửa sổ.

“Kitamikado-san hôm nay lạ ghê... Phải chăng do tác dụng quá mạnh...?”

“Tác dụng?”

“Kh-không có gì.”

Kisa vội vàng lắc đầu.

Mikado hạ giọng:

“Nhưng, vì Nanjou quá dễ thương nên khiến tôi cảm thấy hơi tự ti, cho là mình không xứng với Nanjou.”

“Ơ...”

“Thì đúng là vậy mà. Cô nổi tiếng với bạn bè trong lớp, đã thế còn là siêu mỹ nhân, đầu óc thì sắc sảo... Dù tôi có tỏ tình đi nữa thì chắc cô cũng sẽ không thèm chấp có phải không?”

“Không có chuyện đó đâu!”

Kisa trả lời ngay lập tức.

“Có chứ. Vì Nanjou đâu có cảm giác gì với tôi đâu.”

“Ch-chuyện đó... ờ thì... tất nhiên... là không có cảm giác gì...”

“Đấy, quả nhiên.”

“Nhưng nhưng, Kitamikado-san người lớn hơn người lớn, lại còn trông rất ngầu nữa!”

“Ngầu...?”

Lần đầu tiên nghe thấy lời như vậy phát ra từ miệng Kisa, Mikado rối loạn suy nghĩ.

Bình tĩnh nào, bình tĩnh... Mày mà thật thà tiếp nhận là thua đấy...

Mikado tự nhủ bản thân.

Kisa nói tiếp:

“Ơm... không phải là tôi nghĩ cậu ngầu, mà đó là ý kiến khách quan! Chỉ là một nữ sinh nào đó đã nói thôi! Nhưng, không phải vì thế mà khả năng được tôi chấp nhận là 0! Theo luật chơi thì tôi phải đáp lại tình cảm mà!”

“Tôi không muốn Nanjou gượng ép bản thân đáp lại. Vì muốn cô có được hạnh phúc đúng mực nên tôi chỉ còn cách là rút...”

Mikado từ từ cúi mặt xuống, toan rời khỏi nơi đó.

Khi ấy, Kisa vội vàng bắt lấy cánh tay Mikado.

“Ch-chờ đã! Tôi không có gượng ép bản thân! Tôi sẽ rất vui lòng...”

Cắn câu rồi.

Đang đứng trên bờ vực chiến thắng mà con mồi định chạy thì lòng Kisa ắt sẽ sốt ruột.

Sốt ruột sinh ra phát ngôn bất cẩn. Con người dù có lập ra được chiếc lược kỹ lưỡng đến đâu nữa thì cũng sẽ mềm yếu trước tình huống bất ngờ.

Thế là game clear, lúc Mikado tin chắc như thế thì...

Trên đầu vang vọng tiếng gãy vỡ.

Có gì đó phát ra tiếng hét thất thanh và rơi xuống từ trần nhà, cắm vào mặt sàn.

Đó là Kokage. Bị vùi trong cái lỗ trên sàn đến hông, cô đang mất hồn.

Không khí trong phòng đóng băng.

“..................”

“..................”

“..................”

Ba người không ai cử động. Khoảng thời gian yên lặng trôi qua. Không gian ngột ngạt.

Kokaga lắc đầu lia lịa, đồng thời lẩm bẩm:

“...Không phải đâu.”

Nhưng đã không còn gì để biện minh nữa rồi.

Chưa bao giờ Mikado cảm thấy căm ghét sự ngốc nghếch của dòng họ Kawaraya luôn phá hỏng mọi tính toán của người khác như lúc này.

“Kawaraya... san...? Cơ thể cậu... đang kẹt vào sàn đấy...?”

Kisa cho hay bằng giọng khàn khàn.

Kokage ra sức thoát khỏi cái lỗ trên sàn nhưng không thể.

“Xin lỗi, Mikado-kun! Vì từ hành lang chụp không được đẹp nên tớ đã leo lên trần, và rồi tớ đã lỡ trượt chân! Thật sự xin lỗi!”

“O-oi...”

Mikado toát mồ hôi lạnh. Cậu lo sợ Kokage ăn nói lung tung sẽ lộ mất kế hoạch của mình.

“Đủ rồi, im lặng mà ra ngoài hành lang đi” – cậu nháy mắt hàm chứa thông điệp ấy, thế nhưng Kokage lại gật đầu mạnh như muốn nói: “OK, chỗ này cứ giao cho tớ!”.

Không, làm sao mà giao được chứ! Cậu chỉ chụp hình thôi mà!

Mikado trối chết bắn sóng não, nhưng tiếc thay, trong thế giới không tồn tại siêu năng lực thì làm quái gì bắt sóng não được.

Sau một lúc nỗ lực, Kokage đã leo lên được khỏi cái lỗ. Cô lấy cuộn phim ra khỏi máy ảnh, khởi động app ghi âm của điện thoại rồi công kích Kisa.

“Kisa-chan! Chuyện ngôi trường này là giả mạo, bọn tớ đã biết hết rồi! Bằng chứng tội trạng cậu đã bắt cóc Mikado-kun, hơn nữa còn bắt cóc luôn cả tớ, đang ở trong này! Hãy giác ngộ đi!”

Về trường hợp của cậu thì không phải là bắt cóc, mà là cậu tự chui đầu vào rọ đấy chứ!

Mikado bắt bẻ trong tâm.

“Hừm... hiểu rồi...”

Kisa từ từ di chuyển ánh mắt qua lại giữa Mikado và Kokage.

Cơn nóng trên má cô vẫn còn chưa tan biến, nhưng trí tuệ thông thường đang quay về trong đôi mắt ấy.

“Kitamikado-san, cậu khá lắm. Không những nhìn thấu được kế hoạch của tôi mà còn vờ như không nhận ra và gài bẫy tôi... Suýt chút nữa là tôi đã mắc bẫy rồi đấy.”

Mikado tuy thất vọng nhưng theo một nhận định nào đó thì cậu đã chiến thắng.

“Vừa rồi cô đã mắc bẫy rồi đó chứ? ‘Tôi sẽ rất vui lòng khi được cặp với Kitamikado-san’, cô đã định nói như thế nhỉ? Tức là tôi đã thắng trò chơi rồi nhỉ?”

Kisa khoanh tay:

“H-hảả!? Tôi có định nói thế đâu! Tôi định nói ‘Tôi sẽ rất vui lòng khi được giết Kitamikado-san’ cơ!”

“Đáng sợ thế! Mà tại sao cô định giết tôi trong luồng nói chuyện đó chứ hả!?”

“Có gì đâu, đó là quyền tự do cá nhân của mỗi người mà!”

“Có gì đâu cái quái! Nhật Bản không phải là đất nước tự do đến vậy!”

Mikado không nhớ là mình đã đến miền Tây nước Mỹ thời kì khai phá.

Kisa chỉ ngón tay vào chóp mũi Mikado, phản kích:

“Kitamikado-san cũng vậy, cậu đã bảo rằng bản thân tự ti rằng không xứng với tôi nhỉ!? Tức cũng như cậu đã nói là thích tôi nhỉ!?”

“Hoàn toàn không phải! Vì tôi chẳng có nói từ ‘thích’ nào cả!”

“Đúng là lý sự cùn!”

“Chúng ta như nhau cả thôi!”

“Mau ngoan ngoãn thừa nhận đi!”

“Ai chịu nghe lời cô chứ hả!”

Kisa và Mikado nhìn nhau chăm chăm từ khoảng cách sát rạt. Mới vừa rồi còn thỏ thẻ như người yêu, ấy thế mà bây giờ tia lửa điện đang bắn ra dữ dội giữa hai người họ.

Kokage lúng túng can ngăn:

“A-ano, tình nhân đừng cãi nhau nữa mà...”

““Đây không phải là tình nhân cãi nhau!””

“Híí!?”

Bị Nam Tào Bắc Đẩu đồng thanh nạt, Kokage điếng người.

–––––––––––––o0o–––––––––––––

Bên trong chiếc limousine đang trên đường về từ ngôi trường giả.

“Chỉ còn chút xíu nữa thôi mà... Một bước nữa thôi là mình đã dụ dỗ được Kitamikado-san cơ mà...”

Kisa vừa chống tay lên khung cửa sổ vừa thở dài.

“Đáng tiếc nhỉ~! Nhưng, onee-chan đã cố gắng rồi mà!”

Trong không gian rộng rãi của xe có cô em gái Mizuki ngồi cùng. Vẫn như mọi khi, nhỏ đang vô tư vọc điện thoại, gò má thỉnh thoảng giãn ra.

“Trông em có vẻ vui nhỉ...”

“Hm~? Tất nhiên là vui rồi! Vì em đã có bạn mới mà!”

“Thế thì tốt...”

Bạn mới ấy là ai, Kisa hơi tò mò một chút, nhưng lúc này cô không có tinh thần để hỏi han.

Phong cảnh phản chiếu trên cửa xe thật rực rỡ, nhưng lòng Kisa thì lại đục ngầu.

“Tại sao lại thất bại nhỉ...? Chắc là không có chuyện em mách lẻo gì đó cho Kitamikado-san đâu ha?”

Kisa liếc Mizuki.

“L-làm gì có ạ~. Sao em có thể làm chuyện đó được.”

“Phải ha... Mizuki vẫn còn muốn sống mà ha...”

“Đúng đúng! Em vẫn còn nhiều nhân vật quay gacha chưa ra lắm!”

Không hiểu sao Mizuki tự dưng xích đến chiếc ghế cách xa Kisa nhất.

“Thế... rốt cuộc nguyên nhân là gì nhỉ...?”

Bí ẩn trở nên mù mịt hơn.

“T-tạm gác chuyện đó sang một bên đi! Suy cho cùng thì nguyên ngày hôm nay cũng đâu uổng phí! Onee-chan nhớ xem, Mikado-kun đã nói chị dễ thương còn gì?”

“.....................!!”

Được nhắc lại, Kisa nóng mặt như sắp sửa nổ tung.

Cô đã được Mikado nói dễ thương những mấy lần, còn được khen là xinh đẹp nữa.

Cho dù đó có là chiến thuật của Mikado thì cô vẫn rất vui, tới nỗi cô tin rằng mình có thể sống thọ đến một trăm năm.

“A, onee-chan, chị đang đỏ mặt kìa~”

Mizuki cười ghẹo.

“Kh-không phải đâu... Đó... có lẽ không phải là lời nói thật lòng đâu...”

Kisa vừa lúng túng vừa uốn éo cơ thể kiêu sa.

“Thế ạ~? Nhưng em thì thấy anh ấy khá nghiêm túc đó chứ~?”

“Kh-không có đâu... chắc luôn...”

Thế nhưng trái tim cô thiếu nữ chẳng muốn nghĩ là không có chút nào.

–––––––––––––o0o–––––––––––––

Ba người bọn Mikado do đã tới ngôi trường giả mà không để lại lời nhắn nào nên đã bị coi là trốn học ở ngôi trường thật, thế là họ đã bị phạt phải quét dọn phòng tài liệu.

“Người của Kitamikado mà lại bị cấm túc... Vụ này sẽ trở thành scandal mất...”

Mikado đang ôm đầu trước thất bại một đời.

“Đủ rồi, mau làm cho xong đi. Công việc đơn giản như thế này không phải là thứ dành cho người của Nanjou làm.”

Kisa đang ngồi bắt chéo chân một cách cao ngạo trên bàn giáo viên.

“Ưư... tại sao cả tớ cũng bị phạt kia chứ...?”

Kokage vừa lau cửa sổ vừa sụt sịt.

“Nếu muốn hoàn tất nhanh thì Nanjou cũng làm đi chứ! Từ nãy đến giờ chỉ toàn ngồi không!”

“Ara, đối với phụ trách đầu não thì ra lệnh là công việc đấy!”

“Quét dọn thì cần gì đầu não! Vào giúp một tay đi!”

“Chẳng còn cách nào khác nhỉ...”

Kisa phồng má leo xuống khỏi bàn giáo viên, bắt đầu lấy chổi quét sàn.

Tuy nhiên, cô chẳng quét được cái gì, sàn phòng chẳng sạch hơn tí nào, chỉ giỏi khiến bụi bay tứ tung trong không khí.

“Tại sao cây chổi này lại không tuân theo mệnh lệnh của tôi gì hết vậy...!?”

“Đừng có trút giận lên cây chổi! Quét như thế này này!”

Mikado giật cây chổi từ tay Kisa và làm mẫu cho cô xem.

Kisa ngoan ngoãn nhìn chăm chú động tác ấy.

Kitamikado dù là danh gia nhưng vẫn quét dọn như một hình thức luyện tập, còn theo tiểu thư của nhà Nanjou thì đó là công việc hạ cấp nằm ngoài phạm vi hiểu biết.

“Ano... Kitamikado-san. Tôi có chút chuyện muốn hỏi...”

Kisa rụt rè mở lời.

“Hỏi gì?”

“Hôm trước, lúc định phản công tôi ở trường học giả... có bao nhiêu phần trong lời nói của cậu là thật lòng?”

“Ơ...?”

Mikado dừng quét, nhìn lên Kisa.

Kisa đang đỏ tai, ánh mắt lang thang đâu đó.

“Th-thì, lúc đó, cậu... đã nói tôi dễ thương còn gì. Đó cũng là chiến lược à? Hay là...”

“Không nói.”

Mikado không phải là người khéo léo đến độ có thể nói cảm xúc thật những hai, ba lần.

Hôm đó cậu đang điên cuồng vì muốn thắng Kisa trong trò chơi.

Nhưng, giờ mỗi lần nhớ lại những câu chính miệng mình đã nói ra thì cậu như sắp chết trong xấu hổ.

“M-mồ! Nói đi mà!”

“Từ chối. Nếu không tập trung quét dọn thì sẽ chẳng bao giờ xong đâu đó.”

“Làm ơn đi mà! Việc này không có liên quan gì đến thắng thua của trò chơi đâu mà!”

“Vô ích thôi. Tôi không còn nhớ nữa rồi.”

Mikado lắc đầu thể hiện sự kiên quyết.

“Đừng xấu tính thế mà! Nếu cậu cần tiền thì tôi sẽ trả mà! Một trăm triệu yên!”

“Một tỷ tôi cũng không cần!”

“Nếu cậu không nói thì tôi sẽ tiêm thuốc nói thật đó!”

“Có bị tiêm đi nữa thì tôi cũng sẽ không nói!”

“Tôi tò mò muốn biết mà, nói cho tôi biết đi! Nè! Nè!”

Kisa dốc sức kéo kéo mép áo của Mikado.

Bộ dạng đó trông thật đáng yêu, khiến cậu muốn bị vòi vĩnh hơn nữa.

Nhưng cậu sẽ không hó hé bất kì lời nào.

Truyện Chữ Hay