Cậu có thích bị chinh phục bởi một cô gái dễ thương không? (1-2)

chương 1: nội chiến bắc nam (civil war)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“...Một buổi sáng tốt lành.”

Đang nằm trên giường, Mikado mở mắt ra.

Buổi sáng của nhà Kitamikado bắt đầu từ 5 giờ.

Không sai lệch dù chỉ một giây.

Từ lúc hiểu biết được chuyện đời cho đến năm hai cấp ba hôm nay, Kitamikado Mikado chưa bao giờ sử dụng đồng hồ báo thức.

Nói cách khác, chính Mikado đã tự báo thức cho mình.

Một cái đồng đồ báo thức sống.

Hôm nay vẫn thức dậy đúng giờ, cậu nhanh chóng sửa soạn cá nhân.

Trong phòng ngủ của Mikado là cả một set như góc học tập, phòng tắm, nhà vệ sinh và hoàn toàn được cách biệt với hành lang.

Toàn bộ không gian đó đều dành riêng cho Mikado.

Nhà Kitamikado không bao giờ để người ngoài nhìn thấy điểm yếu, cho dù có là gia nhân đi nữa, để bị nhìn thấy gương mặt đang ngủ là một sự việc to tát. Với không gian cá nhân chứa những tài liệu bí mật như nhật ký hay thơ, ngay cả cha mẹ thì cũng cấm vào.

Mặc dù thân là người thừa kế của tư sản gia đếm trên đầu ngón tay ở Nhật Bản, nhưng thay đồ, rửa mặt, chải tóc v.v... Mikado đều tự làm tất cả. Đứng trước tấm gương...

“Tốt. Hoàn hảo.”

...cậu hài lòng với chính mình.

Mắt mũi nghiêm nghị, không bao giờ cho phép thất bại.

Đôi môi mím chặt, bộc lộ ý chí mạnh mẽ.

Tướng người săn chắc, khước từ mọi thứ không không lành mạnh.

Tóc đen tuyền, không cần vuốt keo hay trang trí.

Một đấng nam nhi không có điểm đáng xấu hổ nào của dòng họ Kitamikado.

Mikado bước đến lối ra và đặt lòng bàn tay lên cánh cửa.

“Mở ra.”

«Xác nhận vân tay, xác nhận giọng nói, xác nhận võng mạc, all clear. Chào buổi sáng, thưa Kitamikado Mikado-sama. Cửa sẽ được mở cho ngài.»

Cùng với âm thanh điện tử, cánh cửa mở ra.

Mikado bước ra hành lang.

Dinh thự của bổn gia Kitamikado tự hào với lịch sử trên trăm năm. Hành lang nơi đây tràn ngập hương gỗ cổ xưa. Từ khung cửa sổ to, ánh nắng mặt trời tươi tắn giúp cho tâm trí của Mikado càng thêm bừng tỉnh.

Đây đó trong dinh thự chứa vô số phòng ốc, các gia nhân đã bắt đầu công việc buổi sáng. Thấy bóng dáng của Mikado, ai nấy cũng đều dừng tay và cúi chào.

Mikado vừa gật đầu với các gia nhân vừa bước đi trên hành lang, tiến vào căn phòng ăn rộng rãi.

Tại chiếc bàn lớn, cha mẹ cậu đã ngồi sẵn ở đó.

“Chào buổi sáng, Mikado.”

Người đàn ông đang ngự trên ghế với vẻ mặt nghiêm khắc là đương gia chủ của dòng họ Kitamikado.

Ở bên ngoài gia đình, ông là cán sự trưởng của Đảng cầm quyền. Một người có quyền lực khủng khiếp tới nỗi người ta nói ai mà đắc tội với ông thì sẽ hết bò nổi trong giới chính trị.

“Con ngủ có ngon không, Mikado-san?”

Người phụ nữ đang mỉm cười ở đối diện đương gia chủ là phu nhân của nhà Kitamikado, cũng là chị ruột của thủ tướng hiện tại. Một chính trị gia đã dồn biết bao đối thủ chính trị vào chân tường bằng chính luận chặt chẽ, khiến biết bao thủ tướng phải rút lui.

“Chào buổi sáng, thưa cha, thưa mẹ.”

Mikado ngồi xuống phía trước hai người cha và mẹ thuộc hàng khủng bố của mình.

Các gia nhân tháo nắp chụp khỏi thức ăn trên bàn, chuẩn bị bữa điểm tâm.

Bày biện trên bàn là các món ăn truyền thống như cơm gạo lứt, rau, tảo biển và cá. Bữa ăn của nhà Kitamikado tuy đạm bạc nhưng nguyên liệu chế biến toàn là hàng thượng hạng.

“Thôi, ta nhắc lại khẩu hiệu nào.”

Khi đương gia chủ tuyên bố, phu nhân và Mikado gật đầu.

“Phẩm hạnh đoan chính, có muốn tóm đuôi cũng không tóm được.”

“Phẩm hạnh đoan chính, có muốn tóm đuôi cũng không tóm được.”

“Phẩm hạnh đoan chính, có muốn tóm đuôi cũng không tóm được.”

Giữa không khí trang nghiêm, gia huấn của nhà Kitamikado được lặp lại.

Đó cũng là thông lệ tuyệt đối của nhà Kitamikado.

Sau khi kết thúc khẩu hiệu, bữa ăn sáng bắt đầu.

Nhai cơm cặn kẽ năm mươi lần rồi hớp một ngụm trà xanh, đương gia chủ hỏi Mikado:

“Sao rồi, Mikado? Ở trường mọi thứ vẫn trôi chảy chứ?”

Mikado khẽ mỉm cười:

“Tất nhiên là mọi thứ hoàn hảo ạ. Thành tích môn học nào con cũng đứng đầu, quan hệ với các giáo viên cũng tốt, ngoài ra con còn đang xây dựng những mối quan hệ cần thiết cho chính trị sau khi tốt nghiệp.”

“Ừ, đó là điều quan trọng nhất. Vì thu được lòng người là yếu tố quan trọng trong chính trị mà. Tuy nhiên, con chớ có lấn sâu vào quan hệ nam nữ đấy nhé. Tình yêu sẽ trở thành một điểm yếu khổng lồ. Người của Kitamikado xưa nay không được phép yêu đương nhăng nhít.”

Trước lời nói của đương gia chủ, phu nhân bổ sung:

“Vì Mikado-san đã có hôn thê rồi. Con là người sẽ trị vì Nhật Bản, thành thử chúng ta đã chọn ra một nhân tài có thể hỗ trợ tốt nhất cho con. Con không cần phải lo vào những lúc bị sốt nữa.”

Đương gia chủ nhướng mày:

“Chuyện là như thế. Yêu đương là nguồn gốc của scandal, là mầm mống của độc hại. Ánh sáng của Nhật Bản không được phép để bất cứ ai nắm đuôi, nhất là mấy scandal, chắc con cũng hiểu chứ?”

“...Tất nhiên ạ!”

Mikado vừa mới nói dối lần đầu tiên trong đời.

Sự dằn vặt lương tâm ấy gấp trăm lần người bình thường. Do căng thẳng tột độ, niêm mạc dạ dày của cậu bị tổn thương, máu đang chảy ra từ miệng. Mikado khéo léo hứng máu bằng tách trà, che khuất khỏi tầm nhìn của cha mẹ.

“Đặc biệt, con tuyệt đối không được để nhà Nanjou nắm thóp điểm yếu đâu đấy.”

Đương gia chủ khẳng định, còn phu nhân thì cau mày:

“À phải rồi, nghe nói con gái của Nanjou lớn lên rất xinh đẹp. Con không được sao lãng mà để bị quyến rũ đâu đấy, Mikado-san.”

“Haha... con mà bị quyến rũ á...?”

Mikado co giật gò má. Cơ thể trong bộ đồ nội y đã nhìn thấy hôm trước vẫn còn khắc ghi rõ ràng trong tâm trí cậu.

Đương gia chủ khuyên nhủ bằng giọng điệu cứng rắn:

“Từ xưa, nhà Kitamikado đã dẫn dắt Nhật Bản như ánh sáng của xã hội, còn nhà Nanjou thì tận dụng mọi thủ đoạn để thao túng bóng tối. Không biết bao nhiêu máu đã chảy trong khoảng cách giữa hai nhà. Trận Sekigahara trên thực tế cũng là trận chiến quyền lực giữa bè phái Kitamikado và bè phái Nanjou. Nếu như Kitamikado bị đánh bại thì lúc đó...”

“Nhật Bản sẽ bị chìm vào bóng tối. Con hiểu rõ mà, thưa cha.”

Kitamikado Mikado không được phép thua Nanjou Kisa.

Nếu như Mikado chiến thắng Kisa trong trò chơi tình yêu thì nội chiến Bắc Nam đã liên tục kéo dài sẽ chấm dứt. Nhà Nanjou hẳn sẽ quy hàng nhà Kitamikado và Nhật Bản sẽ ngập tràn ánh sáng mãi mãi.

*Chú thích: Nội chiến Bắc Nam – Kitamikado (北御門) vs. Nanjou (南条), chữ kanji đầu của hai dòng họ mang nghĩa Bắc và Nam.

Phu nhân nhăn mũi:

“Ta không biết tại sao con gái của Nanjou lại chuyển đến trường của Mikado-san nhưng... hẳn là con bé có mục đích xấu xa nào đó. Ta thì không muốn để con học chung trường với nó tí nào...”

“Đừng nói thế. Đối với Mikado, nắm rõ kẻ thù tương lai ngay từ bây giờ cũng là việc rất hữu ích mà. Con gái của Nanjou cũng đã có kinh nghiệm gì đâu, nếu chưa phát triển thành hiện thân xấu xa thì vẫn an toàn... Cũng giống như vắc-xin thôi.”

Đương gia chủ cười sảng khoái.

Vắc-xin đó mạnh lắm đấy ạ, Mikado lẩm bẩm trong bụng.

Hôm qua, chỉ tại vắc-xin nguy hiểm đó mà cậu suýt chết.

Maa, hôm qua chỉ là do bị đánh úp bất ngờ thôi. Từ giờ mình sẽ cảnh giác nên mọi chuyện sẽ khác.

Sứ mệnh của nhà Kitamikado, và mối bất hòa với nhà Nanjou, bất cứ ai cũng biết.

Mikado duỗi lưng, nhìn thẳng vào cha mẹ:

“Cha mẹ đừng lo. Con tuyệt đối sẽ không để thua hay có bất cứ scandal nào đâu.”

“Fufu, thế mới là người kế thừa của nhà Kitamikado chứ, Mikado-san.”

“Ha-ha-ha, con quả là một đấng nam nhi chính nghĩa đáng trông cậy.”

Hai vị song thân giãn gò má, trút ánh mắt tin tưởng vào đứa con trai của họ.

Để không phản bội niềm tin của họ, mình phải chiến thắng Kisa.

Mikado tái sục sôi quyết tâm ấy.

-----------------o0o-----------------

Trong lớp 2-A học viện Sousei, Mikado vào thế nghênh chiến.

Kẻ địch, tức Nanjou Kisa, vừa tới lớp thì đã xáp đến gần Mikado.

Cô ta, như thường lệ, đã sửa soạn tóc tai hoàn hảo từ sáng, đồng phục cũng không có một vết nhăn nào. Ngoại hình xinh xắn, nét mặt yêu kiều rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Có điều, đôi mắt ấy như thú săn mồi, đang nhìn chăm chăm vào Mikado.

Cả lớp chẳng ai nhận ra aura bất ổn của cô, chỉ chào hỏi bình thường.

Đúng là có mắt như mù.

Từ toàn thân của Nanjou Kisa, Mikado chỉ có thể cảm nhận được khí khái của sát thủ.

Kisa đứng trước bàn của Mikado và tươi cười:

“Chào buổi sáng, Kitamikado-san.”

Vẫn ngồi yên trên ghế, Mikado lặng lẽ quan sát Kisa. Thắc mắc rằng không biết từ giờ cô ta sẽ tấn công như thế nào, cậu căng thẳng cả thần kinh lẫn cơ bắp.

“Kitamikado-san thật là, cậu đâu cần phải sợ hãi như thế?”

“Tôi chỉ đang cảnh giác thôi.”

“Cảnh giác làm gì chứ? Chúng ta là bạn cùng lớp kia mà.”

“Tôi sẽ không bao giờ coi cô là bạn.”

Trước khi trở thành bạn cùng lớp, nhà Nanjou và nhà Kitamikado là kẻ thù truyền kiếp.

Chân mày mỏng của Kisa co giật.

“Nói chuyện quá đáng nhỉ. Mặc dù hôm qua cậu đã nhìn thấy tôi như thế kia.”

“...Đừng có nói chuyện đó trong lớp học!”

“Chẳng ai nghe được đâu. Thế, cảm nhận hôm qua của cậu thế nào? Muốn xem nữa?”

“Không có!”

Thật lòng thì Mikado muốn xem nữa.

Tuy không được phép thua cuộc nhưng nếu như chiến thắng trò chơi tình yêu thì mình sẽ có thể đường đường chính chính ngắm cơ thể khỏa thân của Kisa... Mikado trót nghĩ.

“Lúc bước vào phòng thay đồ, cậu đã nhìn tôi đắm đuối một lúc còn gì?”

“Tôi thèm vào! Trông ngứa mắt bỏ mợ ra!”

“C-cái...!?”

Kisa cùng lời. Đôi môi mím chặt.

“A, không...”

Vừa rồi mình đã nói hơi quá ư, Mikado hối tiếc.

Kisa nhìn trừng trừng Mikado.

“Kitamikado-san là người con trai đầu tiên được nhìn thấy cảnh đó đấy!? Tôi cứ nghĩ là mình sẽ được nói lời cảm ơn cơ! Cậu nên quỳ rạp xuống rồi nói ‘Cảm ơn rất nhiều, tôi nguyện trở thành nô lệ cho Kisa-sama’ mới đúng!”

“Ối giời, khuyên gì khôn vậy! Thế thì khác gì bảo tôi tự giác chịu thua hử!”

“Thế thì ít nhất cậu cũng nên nói ‘Cảm ơn rất nhiều, tôi sẽ nung nóng hình ảnh đó trong lòng mà cố gắng chiến đấu’ chứ!”

“Thế thì có khi tôi sẽ chẳng bao giờ trở về từ chiến trường quá!”

Trước bộ dạng kêu ca dữ dội trong nước mắt của Kisa, Mikado lúng túng, không biết phải xin lỗi như thế nào.

Ăn nói không khéo thì sẽ bị quy là thể hiện cảm tình, nên cậu không được lơ là.

Chẳng hạn như nếu cậu thành thật nói “Thật ra đâu có ngứa mắt gì, trái lại còn rất bắt mắt” thì đó có phải là thể hiện tình cảm không?

Không không! Tất nhiên là mình đâu có nghĩ như thế! Cực kỳ dễ thương hay xinh đẹp đến độ có thể đánh mất lý trí, mình hoàn toàn không có nghĩ đến!

Thật là nguy hiểm nếu như ý thức điều đó.

Nếu mày chấp nhận tiếng lòng thì sẽ không thể kháng cự lại cô ta đâu đấy.

Mikado tự khuyên bảo bản thân.

Khi đấy, một cô bạn cùng lớp chạy đến.

“Có được gương mặt đẫm lệ của Kisa-chan rồi! Ngon!”

Ánh sáng flash lóe ra từ chiếc máy ảnh cô đang kê.

Trong tích tắc, Mikado đã dùng vở che lấy mặt mình, bảo vệ bản thân khỏi bị chụp ảnh.

Một trong những tuyệt kỹ của nhà Kitamikado: Asura Thiên Mai Ẩn.

Dù cho có bị tay săn ảnh nào bắt quả tang cuộc đàm thoại bí mật tại trận, chỉ cần che hết mặt thì sẽ không bao giờ có thể bị lấy tấm ảnh đó làm bằng chứng.

Khi tuyệt kỹ này đạt đến level đương gia chủ thì không chỉ bản thân, mà còn che được luôn cả mặt của người có quyền lực tại hiện trường bằng cái khay hay đệm ngồi gần đó, thậm chí có thể tạo thành tình huống như thể không có cuộc đàm thoại bí mật nào.

Cô bạn cùng lớp, Kawaraya Kokage, phồng má:

“Mồ~! Mikado-kun, sao cậu lại che mặt chứ! Khó khăn lắm tớ mới có thể chụp được cảnh Mikado-kun khiến Kisa-chan khóc kia mà~!”

“Chụp ảnh tớ cần phải được cho phép. Cậu muốn chụp thì chụp mình Nanjou thôi.”

“Chụp ảnh tôi cũng cần phải được cho phép. Nếu cậu đã chụp thì hãy chuẩn bị tinh thần bị xóa sổ gia tộc đi.”

“Hííííí!?”

Bị Nam Tào Bắc Đẩu nhìn trừng trừng, Kawaraya Kokage run rẩy.

Tuy nhiên, Mikado biết rằng cô ấy là một sự tồn tại nguy hiểm.

Dòng họ Kawaraya là huyết tộc tình báo hoạt động ngầm phía sau lịch sử.

Không như dòng họ Nanjou cai trị bóng tối bằng mưu kế, vũ khí của dòng họ Kawaraya là thông tin. Điểm mạnh là giỏi nắm bắt thông tin có thể nói là chỗ hiểm của người sở hữu quyền lực.

Có điều, bản chất của họ là... kẻ triệu hồi hỗn loạn.

Nào là vô tình làm mất mật thư, nào là vô tình làm nổ kho vũ khí khi lén lút đi hóng tin tức, họ đã vô tình kích động sự hỗn loạn mang tính hủy diệt, gây ảnh hưởng đến bước ngoặt của thời đại.

Những kẻ đã vô tình để lộ thông tin cho Akechi Mitsuhide rằng Oda Nobunaga đang ở đền Honnou với lực lượng ít ỏi, dẫn tới cái chết của Nobunaga, đó là dòng họ Kawaraya. Và những kẻ đã vô tình để lộ nơi trú ẩn của Akechi Mitsuhide cho Toyotomi, kết thúc triều đại ngắn ngủi, cũng là dòng họ Kawaraya.

Đối với Kitamikado và Nanjou đấu tranh với nhau bằng tính toán chi li, không có đối tượng nào khó đối phó như thế này. Và Kokage, kẻ triệu hồi hỗn loạn hàng đầu của dòng họ Kawaraya, nếu phải thành thật diễn tả thì có thể xem là ngốc nhất.

Mình không thể để bị tóm đuôi được.

Mikado nhìn chăm chăm Kokage đầy vẻ cảnh giác.

Ánh sáng sắc sảo đọng trong đôi mắt to tròn của Kokage.

Mái tóc uốn xoăn nhuộm nâu nhẹ chĩa lung lung vô trật tự, vây xung quanh gương mặt tràn ngập nét duyên dáng.

Cơ thể mảnh khảnh nhảy lùi khỏi Kisa một cách nhanh nhẹn khó tin, bảo vệ chiếc máy ảnh quan trọng.

Bộ ngực căng tròn rung lắc dữ dội, đoạt lấy bao ánh mắt xung quanh.

“Thế, tại sao Kisa-chan lại khóc lóc với Mikado-kun? Với hình như tớ đã nghe được từ đáng lưu tâm là ‘phòng thay đồ’ nữa!”

Kokage cất micro SD card của máy ảnh đi rồi xáp tới gần Mikado.

Quả nhiên là không được mất cảnh giác với nhỏ này!

Các học sinh khác mà nhận thấy mùi bí mật thì kiểu gì cũng sẽ tra hỏi ngay. Trái với ngoại hình dễ thương, cô ấy là một đối thủ không bao giờ được để lộ sơ hở.

Nếu như sự kiện hôm qua bị Kokage nắm được, à không, nếu như cô ấy có thể đánh hơi được trò chơi tình yêu thì đời Mikado coi như tàn. Kokage mà vô tình để lộ thông tin thì rất có thể đấy sẽ trở thành một cơn chấn động trên tin tức buổi chiều.

Và đối với nhà Kitamikado có gia huấn “có muốn tóm đuôi cũng không tóm được” thì đấy là một đại thất bại không thể tha thứ.

“Kawaraya... cậu chưa nghe gì hết. Chưa nghe cái gì hết. Rõ rồi chứ?”

Mikado túm lấy vai Kokage và thì thầm.

“Tớ đã nghe mà! Hai người đã lén lút nói chuyện với nhau mà, ngay giữa phòng học!”

“Không, bọn này không có làm chuyện vớ vẩn đó... quả nhiên là đồ ngốc mà... top class tớ đây và Nanjou đâu có hợp nhau đến vậy kia chứ?”

“Cậu đang cố đánh lạc hướng chuyện đó nhỉ? Là một sự kiện nhỉ!? Là chuyện Mikado-kun và Kisa-chan đã cùng nhau ở trong phòng thay đồ nhỉ!?”

Kokage lấp lánh đôi mắt.

Chết tiệt, nhạy bén vãi! Cứ thế này thì đời mình game over luôn chứ nói gì tới trò chơi tình yêu!

Mikado vội vàng suy nghĩ giải pháp thoát khỏi cơn bế tắc.

“Không ngờ... tay của tôi lại phải vấy bẩn sớm đến như thế này...”

Kisa đang lẩm bẩm một câu nguy hiểm.

Kokage ưỡn ngực tuyên bố:

“Hưhưm, suy luận hoàn tất! Tức là, hai người đã phát hiện ra kho báu chôn giấu trong phòng thay đồ, và đã gây gổ về chuyện chia chác nhỉ!? Vì Mikado-kun cứ một mực đòi 30% nên Kisa-chan đã khóc lóc xin phần mình phải 90%...!”

“Thế thì người khóc phải là tớ mới đúng chứ!”

“Không, nếu là trong tình huống như thế thì tôi sẽ không khóc đâu. Vì tôi sẽ cuỗm hết 100% mà.”

“Ác quỷ tham lam!?”

Mikado tái nhận thức về sự đáng sợ của nhà Nanjou.

“Thấy thế nào, về suy luận của tớ!?”

Chẳng rõ lôi từ đâu ra, Kokage chìa chiếc micro nhỏ về phía Mikado và Kisa.

“Phải, khá lắm. Không hổ danh là Kawaraya-san... bị cậu nhìn thấu hết rồi.”

Kisa lắc đầu thở dài.

“Nanjou...?”

Nhận thấy Mikado đang cau mày, Kisa lặng lẽ ra hiệu bằng mắt.

“Nhưng, thay vì kho báu chôn giấu thì đó chỉ là một món đồ bỏ quên thôi. Nhưng đáng tiếc thay, vì Kitamikado-san đã mang nó đến phòng giáo vụ nên tôi chẳng có được một đồng nào cả.”

“Là như thế ư?”

“Ừ, là như thế.”

“Kỳ lạ ghê... Tớ đã đánh hơi thấy mùi câu chuyện động trời có thể thay đổi tương lai của Nhật Bản kia mà... Hầy...”

Kokage vừa thở dài vừa trở về chỗ của mình.

Đúng như cậu nói đấy, Kokage!

Nhờ Kokage tự sát vào giây phút cuối cùng nên Mikado đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhưng khứu giác của cô quả là quá đỉnh. Trong lớp học nhìn thoáng qua trông rất bình thường này, hiện giờ đang sắp sửa bắt đầu một cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối.

Chắc rằng Kokage đã ngồi xuống ghế rồi, Kisa mới thì thầm với Mikado:

“Biết ơn tôi đi nhé. Để trò chơi của chúng ta kết thúc ngay tại đây thì chán quá có phải không?”

“Nhưng tôi không bận tâm chuyện cuộc sống học đường của mình buồn chán đâu...”

Mikado nhún vai lẩm bẩm.

-----------------o0o-----------------

Tiết sinh hoạt chủ nhiệm.

Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng bắt đầu mở lời:

“Nào, vì học kì mới đã bắt đầu nên ta hãy bầu ra ủy viên nào. Các em đã quyết định việc muốn làm chưa?”

Bỗng lớp học trở nên ồn ào.

Hoạt động hội ủy viên của học viện Sousei được thực hiện bởi những cặp nam nữ được chọn ra từ các lớp.

Có nhiều loại hội ủy viên như ủy viên phát thanh, ủy viên kỷ cương, ủy viên văn thư, ủy viên vệ sinh, v.v... nhưng độ hạnh phúc của một học kì được quyết định bởi việc bạn sẽ cặp với ai.

Các thành viên trong lớp đang phấn khích cũng không có gì là lạ. Nói ngắn gọn thì họ đang đắm mình trong tuổi trẻ.

Từ chỗ ngồi bên cạnh, Kisa mỉm cười với Mikado:

“Kitamikado-san, nếu chúng ta trở thành ủy viên cùng hội thì tốt biết mấy nhỉ.”

“!?”

Trước lời tuyên chiến đột ngột, Mikado điếng người.

Câu nói này thật đáng sợ, ý là như vậy.

“Kitamikado-san, nếu chúng ta trở thành ủy viên cùng hội thì (trò chơi sẽ tiến triển có lợi cho tôi) tốt biết mấy nhỉ.”

Ý là như vậy.

Vì hội ủy viên là công việc yêu cầu nam nữ phải hợp tác với nhau nên thời gian ở riêng của hai người sẽ tăng lên. Khi đấy, tất yếu Kisa sẽ có thể dễ dàng tấn công.

Tất nhiên, đó cũng là cơ hội tấn công của Mikado, nhưng do bản thân Kisa đang kì vọng được cùng hội nên hẳn là cô đã có sách lược bí mật gì đó.

Bước vào địa bàn của kẻ địch là hạ sách... Mình phải tránh vụ này thôi!

Mikado đã quyết định sẽ cố để không được chọn vào cùng hội ủy viên với Kisa.

Hội được đông đảo yêu thích đó là ủy viên phát thanh. Ngược lại, hội chẳng ai thèm để tâm đó là ủy viên vệ sinh và ủy viên văn thư.

Ủy viên vệ sinh thì do quy mô lớn nên rủi ro ở riêng hai người sẽ giảm, nhưng thay vào đó, khả năng thuộc cùng hội với Kisa sẽ tăng.

Ủy viên văn thư thì do giới hạn chỉ một cặp nam nữ mỗi lớp nên lúc nào cũng sẽ ở riêng hai người, nhưng nếu có thể loại bỏ được Kisa thì trong lúc làm việc cậu sẽ tránh được trò chơi tình yêu.

Chắc mình chọn ủy viên văn thư vậy.

Mikado tính toán như thế, mỉm cười lại với Kisa:

Nếu chúng ta trở thành ủy viên cùng hội thì tốt biết mấy nhỉ”, từ lúc câu nói đó được phát ra cho đến lúc Mikado tính toán xong, thực chất chỉ mất có 0,1 giây. Thân là người thừa kế của nhà Kitamikado, cậu không thể thua âm mưu của nhà Nanjou được.

“Kitamikado-san định trở thành ủy viên gì ấy?”

“Hahaha... để xem, ủy viên nào cũng hấp dẫn hết, nhưng nếu được thì tôi muốn làm ủy viên phát thanh cho hợp với nhà Kitamikado.”

“Ra vậy... thế thì tôi cũng làm ủy viên phát thanh. Hai chúng ta hãy cùng nhau trở thành đôi phát thanh viên nổi bật nhé.”

“Ờ, cả hai cùng nhau cố gắng nhé.”

“Fufufu...”

“Hahahahaha...”

Giọng cười giả dối cứng nhắc vang vọng giữa hai người.

Giáo viên chủ nhiệm bắt đầu cho các ứng cử viên giơ tay và viết tên lên bảng đen.

Kisa không màng thăm dò xu hướng của mọi người mà chỉ nhìn chăm chăm Mikado.

Thế rồi, thời khắc đã đến.

“Tiếp theo. Ai muốn trở thành ủy viên văn thư thì giơ tay lên!”

“Em.”

Bằng giọng nói dõng dạc, Mikado vừa đáp vừa vươn tay thẳng lên thì...

“Emmmmmmm! Em! Em! Em! Em!”

Biết bao nữ sinh đồng loạt giơ tay.

“Gì vậy!?”

Mikado sửng sốt.

Ủy viên văn thư là một công việc nhàm chán và tốn nhiều sức lực, đáng lý là một sự lựa chọn không phổ biến.

Trên thực tế, nam sinh đang giơ tay chỉ có mỗi mình Mikado. Ấy vậy mà tại sao đông đảo nữ sinh lại chọn làm ủy viên văn thư?

Lớn lên dưới quy định cấm yêu đương, Mikado chẳng hề hiểu được cảm xúc của con gái. Tuy nhận thức được điểm yếu đó nhưng cậu không thể tin là lại xảy ra hiện tượng ngoài dự tính đến như thế này.

Mikado quay sang nhìn Kisa bằng đôi mắt như đang nhìn một kẻ đáng sợ.

“Đây... là mưu kế của cô ư...?”

“Đ-đđđđúng vậy...”

Trong lúc cũng giơ tay, Kisa gật đầu với vẻ mặt cứng nhắc.

Mikado run rẩy.

“Tôi thật sự không thể hiểu ý đồ của cô... Nếu cô định tiếp cận tôi thì đáng lý không nên cố tình tăng số lượng ứng cử viên mới phải... Rốt cuộc cô đang mưu tính điều gì...?”

“Đừng có hỏi tôi!”

“Ôi~ tức quá đi~”, trong lúc lẩm bẩm, Kisa đang dẫm chân đành đạch bên dưới chiếc bàn.

Giáo viên chủ nhiệm thở dài:

“Thiệt tình, nhiều quá rồi đó. Mặc dù không phải là thầy không hiểu cảm xúc của mấy đứa...”

Mình chưa thể hiểu được tâm lý mà một giáo viên chủ nhiệm bình thường có thể hiểu ư!?

Mikado lãnh phải một cú sốc.

Cậu bất giác đứng dậy và đảo mắt một vòng các bạn cùng lớp.

“Tại sao!? Tại sao các cậu lại muốn trở thành ủy viên văn thư chứ!? Hãy giải thích cho tớ biết đi!”

Cậu trối chết khẩn khoản.

Lúc bấy giờ, bọn con gái đều cúi mặt để tránh ánh mắt của Mikado.

“Tại sao á, c... cậu biết mà?” “Giải thích cho Kitamikado-kun thì có hơi khó...” “Cậu không nên biết thì tốt hơn...” “Việc cậu không biết lại càng khiến cậu thêm đáng yêu...”

Mikado càng thêm bối rối.

Đáng yêu!? Tức là mình, người sắp sửa gánh vác Nhật Bản trên vai, đang bị bạn cùng lớp đối xử như linh vật ư!? Kitamikado Mikado, đây đúng là thất bại một đời của mày!

Do quá sốc nên sự cảnh giác đối với hành động của Kisa đã phai nhòa.

Khi đó, Kisa vừa nhìn một vòng lớp học vừa mỉa mai:

“Muốn trở thành con dâu của nhà Kitamikado đến như vậy, mọi người đúng là dễ thương nhỉ. Các người ham muốn tài sản của nhà Kitamikado đến mức nào vậy?”

“Kh-không phải đâu!” “Tớ không có như thế!” “Không phải vì của cải!”

Đám nữ sinh trở nên ồn ào.

“Nhưng, tính ra thì cũng phải thôi nhỉ. Vì nếu như thân thiết với Kitamikado-san... thì có thể thống trị Nhật Bản kia mà.”

Nanjou Kisa mỉm cười tươi rói.

Có điều trong nụ cười ấy chẳng có chút thiện ý nào cả. Aura u ám đang toát ra từ toàn thân cô, trở thành áp lực khổng lồ bao phủ lớp học.

“Nếu như không bỏ tay xuống thì các người sẽ rơi vào địa ngục đấy?”

Thông điệp như thế đang được truyền đạt.

Các nữ sinh từng người một bỏ tay xuống.

Cuối cùng thì bên phía con gái chỉ còn lại mình Kisa đang giơ tay.

Mikado tròn xoe đôi mắt, ngạc nhiên hỏi:

“Vãi thế... mặc dù bản thân nói vậy nhưng cô không bỏ tay xuống sao...?”

“Bởi vì nhà tôi không cần tài sản của nhà Kitamikado thì cũng đủ giàu rồi. Sợ gì bị hiểu lầm cơ chứ?”

Kisa đặt bàn tay chụm lại lên miệng và hé cười.

“““Thật bất công!”””

Toàn bộ nữ sinh phàn nàn.

Giáo viên chủ nhiệm gãi đầu như đang bối rối.

“V-vậy, ủy viên văn thư sẽ là Kitamikado và Nanjou. Hai đứa nhớ phải hòa thuận, đừng có gây gổ với nhau đấy!”

“Vâng, tất nhiên rồi ạ.”

Kisa gật đầu, hướng mắt về phía Mikado.

“Hãy hòa thuận với nhau nhé, Kitamikado-san (và chào mừng đến với sân chơi của tôi).”

“Tôi có thể nghe được tiếng lòng đáng lý không thể nghe của cô đấy!?”

Bị hành hạ bởi ảo thính ở tuổi 17, Mikado đã cân nhắc về việc đi khám bệnh.

-----------------o0o-----------------

Tại một căn phòng được gọi là phòng yết kiến của biệt thự nhà Nanjou.

Bên trong căn phòng để các cư dân bóng tối như chính trị gia, thủ lĩnh tổ chức tội phạm hay kẻ lừa đảo khét tiếng yết kiến đương gia chủ ấy, tín hiệu gây nhiễu sóng luôn được phát thể tránh nghe lén.

Và cái việc nhịp tim, lời nói, biểu cảm, võng mạc, vân tay của khách hàng đều được ghi phép lại một cách sít sao thật là không công bằng.

Dù vậy đi nữa, các cư dân bóng tối vẫn trả một khoảng tiền lớn để được viếng căn phòng này, bởi vì họ tha thiết muốn mượn trí tuệ của đương gia chủ.

Hôm nay, đương gia chủ Nanjou Sai vẫn an tọa trên chiếc ghế nặng nề làm bằng da bò, phát ra nhãn quang trông chẳng có gì giống một lão bà 99 tuổi.

Đang ngồi trên chiếc ghế đối diện là đứa cháu gái có triển vọng trở thành người thừa kế tiếp theo, Kisa.

“Thế? Trò chơi tình yêu tiến triển ra sao rồi?”

Sai nhướng mày hỏi.

“Cháu chưa cảm nhận được chút cảm giác được phải lòng nào từ Kitamikado-san cả. Trái lại cháu còn cảm thấy là mình đang bị sợ hãi nữa.”

“Là do cháu chưa đủ duyên dáng đấy. Cả sức quyến rủ cũng chưa đủ. Cháu cần phải ve vãn thằng nhóc nhà Kitamikado hơn nữa.”

“Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi mà. Bà cứ mong chờ hoạt động từ giờ trở đi đi ạ.”

Kisa cười khúc khích.

“Cố hết sức nhé. Nếu như cháu không thể dụ dỗ được thằng nhóc nhà Kitamikado thì ta sẽ giao nhà lại cho em gái cháu đấy.”

Nghe bà Sai nói, cô em gái – Mizuki – cất tiếng hân hoan:

“Ơ, thật ạ thật ạ!? Nếu vậy thì cháu sẽ dùng quyền lực của gia đình để xây dựng Mc và Joyfull khắp Nhật Bản~! Đảm bảo người trên khắp Nhật Bản lúc nào cũng sẽ bàn tán!”

Mizuki đang nằm bệt trên tấm thảm và say sưa với game điện thoại. Nhỏ hiện là học sinh cấp hai năm hai, mỗi tháng đốt khoảng một triệu yên vào gacha.

“Giao nhà lại cho con ngốc này ấy ạ...?”

“Chỉ còn nước đó thôi, nếu như cháu thất bại!”

Cả Kisa lẫn bà Sai đều là loại người ăn nói tùy tiện.

“Cháu nghĩ là dòng họ Nanjou sắp diệt vong rồi.”

“Chỉ cần cháu thắng thằng nhóc nhà Kitamikado là được. Nếu là cái đầu của cháu thì đâu có gì không thể có phải không nào?”

Ánh mắt bà Sai khiến người ta nghĩ nếu như trả lời phật ý thì sẽ mất mạng.

Trong lúc chịu áp lực như vậy, Kisa vờ điềm tĩnh:

“...Trước hết, cháu sẽ bày ra kế hoạch tác chiến dựa vào những kiến thức từ các luận văn sinh vật học và tâm lý học đã đọc.”

“Thế vẫn chưa đủ. Hãy sử dụng thêm cái này đi.”

Khi bà Sai lắc chuông, những người mặc đồ đen xuất hiện từ cửa ra vào. Họ đặt những chiếc vali xuống sàn và mở nắp ra.

Chứa bên trong là hàng chục quyển sách.

“Đây là...?”

“Bộ manga Hoa và biển 10 năm tuổi. Đọc cái này cháu sẽ học được một chút về tình yêu đấy.”

“Học bằng shoujo manga ấy ạ...?”

Trước câu hỏi của Kisa, lão bà đương gia chủ nghiêm túc gật đầu:

“Ờ, đúng vậy. Khi đọc shoujo manga thì cháu sẽ có thể hiểu tất cả về tình yêu.”

“Thế ạ...? Shoujo manga ghê gớm quá nhỉ...”

Cầm quyển sách chứa đầy tri thức của nhân loại lên, Kisa lẩm bẩm. Cô đã xem thường nó là một thứ tiêu khiển tầm thường, nhưng nhận định đó có vẻ đã sai lầm.

Đương gia chủ mỉm cười:

“Gì hử, lo lắng làm chi, chỉ cần cháu không thất bại quá, thằng nhóc nhà Kitamikado sẽ phải lòng cháu thôi.”

“Thế ạ?”

“Ờ. Tình yêu của con người suy cho cùng là hành vi được quy định bởi gen... Người ta bảo rằng sự khác nhau về gen khiến những người kị nhau thu hút lẫn nhau. Kitamikado và Nanjou từ xưa tới nay chưa bao giờ hòa hợp với nhau. Sự khác biệt về gen kiểu gì cũng rất lớn. Cháu có hiểu ý nghĩa này không?”

“...Tức là xét theo mức độ gen thì Kitamikado mong muốn Nanjou?”

Kisa không ưa kết luận này cho lắm. Thế chẳng phải bảo con người chả khác gì động vật hay sao? Trong khi con người là một sinh vật sống có cảm xúc sâu sắc hơn và hành động bằng trí tuệ.

Thế nhưng, đương gia chủ lại bám theo cái thuyết khô khan ấy đến cùng:

“Đúng như vậy. Nhưng nếu nói ngược lại, tức là cháu cũng luôn bị thu hút bởi Kitamikado.”

“.....................!”

Kisa cứng đơ cơ thể.

Cô không muốn nghĩ rằng đó là do gen.

Cô đã không rời mắt khỏi Mikado, muốn có được tất cả của cậu ta, đến độ không thể nào tranh cãi.

Có điều, không đời nào đương gia chủ của nhà Nanjou có thể hiểu được cảm xúc đó.

“...Không có chuyện đó đâu. Vì cho đến bây giờ cháu chưa phải lòng bất cứ người con trai nào mà.”

Kisa khẳng định bằng giọng điệu cứng cỏi.

“Thế à? Nhưng, cháu không nghĩ thằng nhóc nhà Kitamikado tạm được sao?”

Không phải chỉ tạm được đâu!

Kisa định trả lời thế nhưng...

“L-làm gì có. Con trai như thế là tuýp mà cháu ghét nhất đấy.”

“...Thật ư? Chẳng phải nó là một đứa con trai không có khuyết điểm nào sao?”

Đúng vậy, cậu ấy là một chàng trai vô cùng hoàn hảo!

Kisa định trả lời như thế nhưng...

“Việc đó chỉ khiến cháu càng thêm khinh thôi! N-nội đứng bên cạnh thằng đó cũng đủ làm cháu muốn bệnh rồi!”

Cô ra sức tạo bộ mặt không cảm xúc, ra sức bịa lời nói, đeo một lớp mặt nạ dày cộm vào.

“Hừm...”

Bà Sai quan sát Kisa như hổ rình mồi.

B-bị nghi ngờ rồi sao...?

Kisa nín thở, nhìn chăm chăm lại bà Sai.

Con ngươi của bà Sai săm soi từ bên trong hốc mắt sâu trông cực kỳ đáng sợ. Áp lực cứ như nhìn thấu được tất cả. Quyền lực cứ như có thể giết người chỉ bằng một ngón tay.

Kisa ráng vắt lời ra từ cuống họng:

“Trạc tuổi với người thừa kế của Kitamikado... đời của cháu là cơ hội hoàn hảo để chiếm lấy nhà Kitamikado. Giờ chính là lúc để giải quyết nội chiến Bắc Nam đã kéo dài dai dẳng.”

“Cháu mà không chiến thắng thì ta sẽ không tha thứ đâu đấy. Nếu như có chuyện cháu đổ thẳng nhóc nhà Kitamikado thì...”

Sai, đương gia chủ của nhà Nanjou, hăm dọa bằng giọng trầm.

“Vâng. Bằng mọi cách, cháu sẽ hạ bệ Kitamikado Mikado.”

Kisa ôm quyển shoujo manga vào ngực và tuyên bố.

-----------------o0o-----------------

Vào ngày trực của ủy viên văn thư.

Hôm đó, nhiệm vụ của Mikado và Kisa là sắp xếp lại sách.

Mikado đang đứng trên hành lang trước cửa thư viện với tâm trạng căng thẳng.

Ở bên cạnh là Kisa đang nghênh ngang ngước cằm. Bộ dạng của cô vẫn đáng yêu như mọi khi, có điều ý chí chiến đấu đang nổi ồ ạt từ phía sau. Trông như thể chỉ cần lơ là một chút thôi là sẽ bị đoạt hồn ngay.

“Cuối cùng ta cũng có thể làm việc với nhau rồi nhỉ. Giúp đỡ nhau nhé, Kitamikado-san.”

“À, ờ...”

Được Kisa gửi gắm nụ cười tươi, Mikado vụng về gật đầu.

Vốn dĩ thì cái chuyện làm việc nhóm cùng con gái ít nhiều cũng khiến con tim xao xuyến. Nếu đối phương là một thiếu nữ xinh đẹp như Kisa thì còn hơn thế nữa. Có điều, Mikado hiện tại chỉ coi Kisa là một mối đe dọa.

“Cậu định bao giờ thì mới vào trong hử? Đứng đây nãy giờ đủ rồi đấy...”

“...Chờ thêm một chút đi.”

Vì ngày hôm nay, cậu đã có sự chuẩn bị trước. Để không rơi vào tình huống nguy hiểm là ở riêng hai người, cậu đã tìm cách để được ủy viên văn thư lớp bên hứa là sẽ giúp đỡ.

Tuy không biết là Nanjou mưu tính điều gì nhưng mình sẽ không để cô ta toại nguyện...!

Mikado nắm chặt chiếc điện thoại trong túi.

Thế rồi, vẫn nhìn chăm chăm cửa thư viện, Kisa lẩm bẩm:

“...Nếu là người của lớp bên, thì y không đến đâu.”

“...Cái gì cơ?”

“Tôi bảo là nếu cậu đang chờ đợi ủy viên văn thư của lớp bên thì hôm nay y gặp trục trặc rồi, sẽ không đến đâu.”

“Gặp trục trặc...?”

Lúc Mikado cau mày trước câu nói kỳ lạ, điện thoại cậu rung lên.

Cậu móc ra và nhìn vào màn hình. Đang hiển thị trên đó là tên của ủy viên mà cậu đã nhờ giúp đỡ.

“Alô, sao thế?”

Khi vội vàng bấm nút nhận cuộc gọi, cậu nghe thấy giọng nói nói yếu ớt phát ra từ loa điện thoại.

«Xin lỗi... Kitamikado... Chắc là tớ không đến thư viện được rồi...»

“Thật ra đã xảy ra chuyện gì!?”

«Bỗng dưng có một đám người mặc đồ đen xông vào lớp học rồi lôi tớ ra xe hơi... Chiếc xe trông sang chảnh lắm... Tớ không biết là mình sắp bị đưa đi đâu nữa...»

“Bắt cóc ư!?”

Mikado thót tim, quay mặt sang Kisa.

Kisa đang nở nụ cười vui vẻ.

Nhỏ này là ác quỷ chắc!? Bắt cóc học sinh chỉ để được ở riêng hai người thì thật là...!

Mikado dùng tay che miệng và hạ giọng:

“Cậu bình tĩnh đi. Tớ nhất định sẽ cứu cậu. Hiện giờ cậu đang ở đâu? Đã ra tới cổng chưa?”

«À, cậu không cần phải cứu cũng được. Khỏi đến luôn càng tốt.»

“...Hả? Cậu đang bị đe dọa à?”

«Không phải như thế, vì những người đồ đen... toàn là mỹ nhân cả! Họ đang kẹp tay tớ từ hai bên để tớ không thể bỏ chạy, đồng nghĩa với hai bộ ngực to đang ấn vào... ôi, cậu hiểu mà phải không!? Cậu hiểu mà phải không!?»

“Hiểu cái đét!”

«Nói tóm lại thì tớ chịu rồi! Đây không phải là phản bội đâu nhé! Tớ chỉ đang chạy theo bản năng của một người con trai thôi! Xin lỗi nhé, Kitamikado!»

Cuộc gọi chấm dứt.

“Thằng phản bộiii!”

“Bình tĩnh đi, Kitamikado-san. Có người đứng bên cạnh la hét vào điện thoại làm tôi sợ đấy.”

Vừa nói, Kisa vừa long lanh đôi mắt. Niềm vui như vừa đạt được mục đích lan tỏa từ khắp cơ thể.

Dòng họ Nanjou thật đáng sợ! Cô ta đọc được cả suy nghĩ của mình ư!?

Mikado nghiến răng cối.

“Nào, Kitamikado-san! Đừng đứng đó vô ích nữa, ta vào thư viện thôi! Và rơi vào lòng bàn tay của tôi! Nào nào!”

Kisa cố lôi Mikado vào thư viện.

Thế rồi, từ trong váy của Kisa, cùng với âm thanh kim loại, một công cụ gì đó rơi xuống sàn.

“.................”

“.................”

Hai người im lặng.

Cái công cụ đó, trông kiểu gì cũng rõ ràng là roi điện. Là cái thứ dùng để ấn vào người rồi chích luồng điện mạnh, khiến đối phương bị tê liệt.

“Nanjou... bên trong thư viện cấm mang vũ khí vào đấy.”

“Làm gì có quy định như vậy nhỉ!?”

“Vì chẳng ai giả định đến chuyện mang vũ khí vào trường cả!”

“Nếu trong nội quy không có ghi thì tôi mang có sao đâu!”

“Rõ ràng là không được! Theo nhận thức bình thường!”

“Nếu không cho mang vũ khí thì người ta nên đặt một một cái máy phát hiện kim loại ở cổng trường chứ!”

“Ở đây là Nhật Bản! Nếu cô còn mang theo gì nữa thì mau giao hết ra đi!”

Mikado chộp lấy tay Kisa.

“T-tôi có mang theo cái gì nữa đâu! Roi điện thì chỉ có một cái thôi!”

“Cô vừa mới nói ‘roi điện thì’ nhờ!? Tức là cô còn mang theo thứ khác ngoài roi điện nhờ!?”

Kisa ngó lơ đi chỗ khác.

Đặt cánh tay lên khung cửa sổ mở, cô vừa ngắm cảnh quan tươi đẹp vừa lẩm bẩm:

“...Tôi sử dụng quyền giữ im lặng.”

“Có cái quyền đó ư! Mau ngoan ngoãn giao ra đi! Bằng không tôi sẽ gọi cảnh sát đó!”

“Chỉ là một hai tên cảnh sát thì sẽ bị sức mạnh của Nanjou đè bẹp ngay thôi!”

“Vậy thì tôi không gọi cảnh sát nữa, mà đình lại công việc! Vì cảm thấy nguy hiểm cho bản thân nên tôi về đây!”

Mikado và Kisa chí chóe giữa hành lang.

Nếu bị tấn công từ phía trước, cho dù đối phương có là một tên du côn thì Mikado cũng tin rằng mình sẽ không thua. Nhưng, bị bạn cùng lớp đánh lén từ phía sau thì cậu không thể chống cự được.

Kisa nhấp nháy đôi mắt to.

“Tôi... đã nghĩ. Rằng dù vì bất cứ lý do nào, loại người vứt bỏ công việc là kẻ tồi tệ. Rằng công việc của ủy viên hội phải được hoàn thành bằng mọi giá.”

“Loại người tính chích điện bạn cùng lớp mới là tồi tệ đấy. Mau giao vũ khí ra!”

Mikado lạnh lùng ra lệnh.

Kisa phồng má:

“Thế thì cứ khám xét cơ thể hay làm gì tùy cậu! Nếu như cậu có dũng khí ấy. Thế nào hả, chàng trai không có kinh nghiệm tình yêu lẫn không quen tiếp xúc với con gái Kitamikado-san?”

“OK, được thôi. Vậy thì tôi sẽ khám xét.”

Ăn miếng trả miếng.

Khi Mikado xáp tới gần, Kisa giật mình.

“Ơ, kh-khoan đã, cậu làm thật á...?”

“Thì cô đã bảo cơ mà. Tôi sẽ không khách sáo đâu.”

“Ch-chờ một chút, tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần...”

“Ở yên đó.”

Mikado thọc tay vào túi váy của Kisa.

Xúc giác mềm mại của vải. Lòng bàn tay có thể cảm nhận được hình dáng tròn trịa của bắp đùi. Để tránh bỏ sót, cậu luồng tay sâu đến đáy túi.

“Mm....”

Kisa vặn vẹo cơ thể.

“Đ-đừng có phát ra âm thanh kỳ quái coi!”

“Là do cách chạm của Kitamikado-san dê quá chứ bộ!”

“Ê, không có nha!”

“Có! Nhất định cậu đang nghĩ đến điều dâm dê chứ gì!”

“Tôi không có!”

Rõ xạo.

Đang giả vờ bình tĩnh ở level liều chết, Mikado cảm nhận được thân nhiệt của mình đang tăng vọt.

“V-vu khống là mang theo vũ khí rồi sờ soạng con gái, cậu đúng là đồ cầm thú nhỉ!”

Kisa phản kháng bằng gương mặt đỏ au.

“...Nhưng tôi đâu có vu khống, phải không?”

Mikado móc từ túi váy Kisa ra một chiếc ống chích và một chai keo dán. Đó không phải là dụng cụ dùng trong công việc của ủy viên văn thư.

Kisa giả ngây:

“Có gì xấu ở đây nhỉ? Ống chích đâu phải là vũ khí. Nếu là con nghiện thì ai cũng mang theo bên mình đấy thôi!”

“Đó cũng là phạm pháp! Mà, cô là con nghiện ư!?”

“Làm gì có. Thế, vậy là khám xét cơ thể xong rồi có phải không?”

“Vẫn chưa đâu...”

Mikado luồn ngón tay vào trong mái tóc của Kisa. Vì cậu cảm giác là mình đã thoáng thấy một vật sáng không phải hoa tai.

Trong lúc mò mẫm, cậu biết rõ ràng là có vật thể cứng đang được che giấu.

“Đ-đừng có bới tóc người ta quá mà...”

Kisa vừa run rẩy một cách ngượng ngùng vừa cố chịu đựng.

Thấy bộ dạng của cô như thế, cả nhịp tim của Mikado cũng tăng tốc.

Trong lúc tự trấn an mình, cậu rút từ trong mái tóc ra một vật thể thon dài.

“...Quả nhiên. Cái vẹo gì đây?”

Khi Mikado chìa ra trước mặt, Kisa cau mày:

“...Là ống thổi phi tiêu. Tôi tính hôm nay sẽ săn gấu trên đường về ấy mà.”

“Nhất định là nói dối nhỉ! Đối tượng mà cô định săn là tôi chứ gì!”

“Có thật mà, một con gấu bự. Ở gần trường mẫu giáo nằm trên đường đi học.”

“Có bao nhiêu người bị xơi rồi chứ gì!”

“Phải... mẹ tôi cũng bao nhiêu người...”

“Cô có bao nhiêu người mẹ vậy!?”

*Chen ngang: Gấu pedo...?

Kisa lườm Mikado:

“Đủ chưa!? Nãy giờ cậu chỉ toàn làm khó và sờ soạng cơ thể tôi, mãi vẫn chưa thể bắt đầu công việc của ủy viên hội! Quấy rối tình dục thì cũng vừa vừa phải phải thôi!”

“Lại còn tức giận ngược!? Tôi sẽ tịch thu nốt cái này!”

Mikado nắm lấy sợi chỉ đang nhô ra một cách thiếu tự nhiên từ cổ của Kisa.

Kisa ôm lấy người, cố kháng cự.

“Riêng cái đó thì không được. Nếu như cậu kéo sợi chỉ đó thì toàn bộ đồ của tôi sẽ bung ra đấy.”

“Có vụ đó nữa sao!?”

Mikado vội vàng buông sợi chỉ đang ẩn bên trong đồng phục của Kisa.

Cậu sắp những món hàng tịch thu ra sàn để làm bằng chứng tội phạm.

Roi điện, ống chích, ống thổi phi tiêu, keo, và dây thừng.

“Cô tính sau khi vô hiệu hóa tôi bằng ống thổi phi tiêu hay roi điện thì sẽ dùng ống chích tiêm thuốc ngủ vào tĩnh mạch tôi, quét keo lên cửa thư viện tạo thành căn phòng kín rồi dùng dây thừng treo tôi lên giam cầm à?”

“Người có năng lực tiên tri...!?”

Kisa tròn xoe đôi mắt.

Mikado thở dài rồi gom đống hàng tịch thu lại.

Tuy không biết là sau khi giam cầm thì cô ta sẽ áp dụng chiến thuật dụ dỗ như thế nào nhưng chắc chắn nó là thứ chả tốt đẹp gì, như tẩy não chẳng hạn.

“Cô đã hết vũ khí rồi nhỉ?”

“Ờ. ‘Vũ khí’ thì hết rồi.”

“Có vẻ như tôi lại phải khám xét cơ thể cô lần nữa nhỉ!”

“Nhắm ổn không đấy? Có vẻ như cô gái hơi nguy hiểm sắp đến rồi đó?”

Ở góc hành lang mà Kisa chỉ, có thể nhìn thấy bóng dáng của Kawaraya Kokage.

Một tay cầm máy ảnh như thường lệ, cô đang ngó láo ngó liên tìm con mồi.

“Kư...!”

“Dù có bị quấy rối tình dục trước mặt Kawaraya-san thì tôi vẫn có thể chịu đựng được, nhưng Kitamikado-san thì sẽ gặp rắc rối nhỉ. Danh tiếng của cậu sẽ bị hủy hoại bởi scandal nhỉ?”

Kisa cười hí hửng.

Mikado nghiến răng.

“Chẳng còn cách nào khác... Nếu như cô đã hết vũ khí... maa, thì thôi vậy.”

“Phù... cuối cùng cũng có thể bắt đầu công việc của ủy viên hội...”

“Cô nghĩ tại ai mà ta bị trễ hử!”

“Là tại tôi làm rơi roi điện nhỉ. Phạm phải lỗi lầm ngớ ngẩn, để cậu phát hiện ra vũ khí mang theo, thật sự xin lỗi. Lần sau tôi sẽ giấu kỹ càng hơn.”

“Lời xin lỗi đó dị quá đấy...”

Trong lúc ôm cảm giác chẳng hài lòng tí tẹo nào, Mikado bước vào thư viện.

Mùi hương thơm ngát của sách tràn vào khoang mũi.

Căn phòng không người, đầy ắp cảm giác căng thẳng.

Vô số kệ sách chất đầy hàng đống sách.

Tiếng Kisa từ từ đóng cửa lại.

Ở đây... là chiến trường của hai đứa.

Chính xác là thư viện.

Mặc dù đã tịch thu vũ khí, độ an toàn đã tăng lên nhưng cậu vẫn không thể yên tâm. Từ giờ mới là màn chính.

Vì tương lai của dòng họ Kitamikado, và vì tương lai của Nhật Bản, mình phải nỗ lực hết sức.

Cùng với quyết tâm như vậy, Mikado ngoái đầu về phía Kisa:

“Thôi, Nanjou, ta bắt đầu sắp xếp lại sách n...”

Nhìn kĩ thì Kisa đang mím chặt môi. Đôi chân trắng nõn thì hơi run rẩy.

“Lẽ nào... cô đang căng thẳng?”

“Hở!? L-làm gì có chuyện đó! Tôi là bên săn, còn cậu là bên bị săn kia mà, lý nào tôi lại căng thẳng chứ, có phải không!? Nói chuyện nghe thật nực cười!”

Kisa lăng xăng phủ nhận.

“...Thật không?”

“Th-thật mà!”

Khi Mikado đưa mặt đến gần, Kisa lùi về sau. Lưng cô đụng trúng cánh cửa, cơ thể trở nên cứng đờ.

Bộ dạng nhìn lên một cách sợ hãi trông cứ như một động vật nhỏ đáng thương.

“Giọng cô đang lộn ngược đấy?”

“Đây là giọng bẩm sinh mà! Eetto, phần phụ trách của chúng ta là kệ văn học, mĩ thuật, và ngôn ngữ học nhỉ!”

Kisa lướt ngang qua bên hông Mikado, chạy tới chỗ kệ sách.

Hai người chia nhau bắt đầu sắp xếp lại sách.

Do học sinh mượn rồi trả mà sách trên kệ nhiều cuốn bị đặt lung tung, không theo thứ tự.

Công việc sắp xếp lại từng cuốn một như thế rất nhàm chán, nhưng Mikado vẫn điềm tĩnh mà thực hiện bổn phận.

Khi đã vào chiến trường thì phải toàn lực tấn công. Nếu có thể, Mikado muốn Kisa phải lòng mình trong trận chiến này.

Công cụ cho việc đó đã được chuẩn bị kỹ càng. Dù lúc nãy cậu đã khám xét cơ thể Kisa nhưng thật ra cậu cũng đang giấu vài thứ trong túi.

Đầu tiên... mình sẽ tấn công bằng cách cho thấy điểm đáng trông cậy nhỉ?

Mikado móc từ túi ra một chiếc hộp nhỏ. Bóc con nhện từ trong hộp, cậu lén đặt nó xuống dưới chân Kisa.

Kế hoạch của cậu là đuổi con nhện đi để bảo vệ Kisa đang sợ hãi, cho thấy sự nam tính của mình.

Mặc dù đây là tự gây tự dọn nhưng vì cậu đã chọn con nhện không độc nên sẽ không có thiệt hại gì. Vấn đề lớn nhất đó là người thừa kế của nhà Nanjou có sợ nhện hay không...

Đang tìm chỗ đặt sách, Kisa đã nhận thấy sự hiện diện của con nhện.

Cô lặng lẽ đổ ánh mắt vào con nhện dưới chân.

Quả nhiên là nhện không có tác dụng đối với nhà Nanjou ư!

Trong lúc Mikado chán nản thì...

“..............! .............! ............! ..........”

Kisa bắt đầu run rẩy.

Cô đang trố mắt, cầm chặt quyển sách và cứng đơ.

Đây không phải nằm ở level sợ hãi.

Mà là triệu chứng sốc.

“N-này!? Cô sợ nhện đến vậy sao!?”

“T-tôi không có sợ! Chẳng thứ gì có thể khiến người thừa kế của Nanjou sợ cả! Vì tôi sẽ trở thành người cai trị bóng tối chi phối tất cả chúng sinh...”

“Mắt cô đang chết đấy!?”

Một phản ứng mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của Mikado.

Kisa rút một cái công tắc nhỏ ra từ cổ tay áo, vừa run rẩy vừa định ấn.

“Fu-fufu... đã thế tôi sẽ dùng cái công tắc này...”

“Cái công tắc gì đấy!? Cơ mà, cô vẫn còn vũ khí sao!?”

“Đừng lo, với cái này thì tất cả sẽ được giải quyết thôi... Học sinh toàn trường sẽ được giải thoát khỏi đau khổ...”

“Và được giải thoát khỏi cuộc đời luôn chứ gì!”

“Không, họ chỉ du hành đến một thế giới mới thôi... Phải, vì kết thúc đồng nghĩa với bắt đầu mà...”

“Tuy tôi không hiểu gì hết nhưng mau dừng lại đi!!”

Mikado giật chiếc công tắc từ Kisa, bốc lấy con nhện trên sàn và vứt ra ngoài cửa sổ.

Kisa từ từ ngồi bệt xuống sàn.

Đôi mắt to tròn ướt đẫm, nhìn lên Mikado như đang nhìn vị cứu tinh:

“C-cảm ơn cậu, Kitamikado-san... Cứu giúp kẻ thù, cậu đúng là một người rộng lượng nhỉ...”

“Gư...”

Lồng ngực Mikado cảm nhận được cơn đau da diết.

Một là cơn đau bắn xuyên qua tim trước bộ dạng yếu đuối của Kisa.

Một là cơn đau tội lỗi, đường đường là người thuộc dòng họ Kitamikado mà lại khiến con gái khóc.

“C-có gì to tát đâu...”

Kisa vừa mỉm cười vừa lắc đầu:

“Không đâu, to tát lắm chứ. Nếu là tôi thì tôi chỉ đuổi con nhện đi sau khi đã đày đọa đối phương phát khiếp. Tất khiên, khác với Kitamikado-san, tôi sẽ tự chuẩn bị con nhện.”

“Gư...”

Chính xác là thủ phạm đã tự chuẩn bị con nhện, Mikado bấu lấy ngực mình.

Kisa nhẹ nhàng quẹt đi nước mắt trên má.

“Thật sự cảm ơn cậu, Kitamikado-san... Cậu là anh hùng của tôi...”

“Thật sự xin lỗi!”

Mikado dốc toàn lực cúi đầu trước Kisa. Cậu không muốn phải chịu nỗi thống khổ này hơn nữa.

“Tại sao cậu lại xin lỗi?”

Kisa ngơ ngác.

“À không... maa, nói tóm lại, cho tôi xin lỗi...”

Từ giờ mình sẽ ngưng tự gây tự dọn, Mikado tự nhủ sâu sắc. Khác với nhà Nanjou bóng tối, đối với nhà Kitamikado ánh sáng, chơi đâm sau lưng thế này là nguồn gốc của cảm giác tội lỗi.

“Kitamikado-san kỳ lạ ghê. Xin lỗi nhé, vì đã khiến công việc bị gián đoạn.”

“Nanjou không có lỗi... Người đáng chết là tôi cơ...”

“Tại sao Kitamikado-san lại phải chết chứ? À thôi bỏ đi, chỗ cần sắp lại sách hơi cao một chút, cậu đỡ dùm tôi cái bệ được không?”

“À, ờ.”

Mikado giữ cái bệ đứng gần đó, Kisa ôm quyển sách leo lên bệ.

Giữa chừng, cô nhìn xuống Mikado và nở một nụ cười gian xảo.

Ngay lập tức, Mikado nhận ra ý đồ của Kisa.

Là chiến thuật như thế ư!?

Là chiến thuật như thế đấy!

Tự lúc nào, hai người họ chỉ cần nhìn nhau thôi là đã có thể đối thoại.

Từ vị trí này, Kisa chỉ cần leo lên bệ một chút nữa thôi là nó sẽ hiện ra. Khỏi cần nói bạn cũng biết nó nhờ, là quần lót.

Trong trận chiến Genpei, dòng họ Nanjou đã làm quân địch phân tâm bằng cách cho nữ nhân chỉ mặc nội y xông ra chiến trường, khiến Heike bị sụp đổ.

Nói cách khác, quần lót của dòng họ Nanjou là vũ khí tối thượng... là người khổng lồ Tartarus. Bóp méo tương lai của quốc gia bằng một mảnh quần lót, đó là tiềm lực của nhà Nanjou.

Nếu như nhìn thấy quần lót của Nanjou thì mình sẽ bại trận trong cuộc chiến này...!

Mikado tin chắc như vậy.

Dục vọng, đó là yếu tố quan trọng trong tình yêu. Dục vọng càng tăng thì con người càng đánh mất lý trí, dễ bị nuốt trọn bởi tình yêu mù quáng.

Với ý nghĩa như thế, quần lót có thể nói là đòn tấn công ẩn chứa tiềm năng vô hạn.

Vốn dĩ Kisa đã dễ thương, thế mà còn để ló quần lót nữa thì... sức hủy diệt ấy sẽ tăng gấp một tỷ lần. Mikado không tự tin rằng mình sẽ giữ được tỉnh táo trong không gian chỉ có hai người, từ sáng hôm sau chắc chắn sẽ không thể nào chào hỏi được.

“Kưkưkư... tuy nhiên, cô coi thường tôi quá đấy, Nanjou. Tôi đã lường trước được tình huống như thế này rồi.”

“Cái...!?”

Ở trước mắt Kisa, Mikado rút từ trong túi ra một cái mặt nạ che mắt.

Toàn bộ tầm nhìn sẽ hoàn toàn bị che khuất bằng tấm vải đen, không chỉ quần lót mà vạn vật trên thế giới đều sẽ biến mất.

Lá chắn bảo vệ cực mạnh đối với dục vọng.

Cho dù thế giới có bị vùi lấp trong quần lót đi nữa, chỉ cần không nhìn thấy thì cũng như không tồn tại.

“Thế chẳng phải là hèn nhát sao!? Cơ mà, vậy có nguy hiểm không!?”

“Không nguy hiểm đâu! Tôi sẽ giữ chắc bệ đứng mà! Và chiếc mặt nạ che mắt này là hàng đặc biệt! Tỉ lệ che ánh sáng của nó là 100%! Cho dù quần lót của Nanjou có phát sáng ở cấp vụ nổ siêu tân tinh đi nữa thì cũng không bao giờ lọt được vào tầm nhìn của tôi đâu...!”

Mikado đắc ý giải thích.

Kisa nghiến chặt hàm răng.

Thế cũng đúng thôi, bởi vì vũ khí tối thượng đã bị chặn bởi aegis, chiếc khiên mạnh nhất kia mà.

Kisa thở dài và leo tiếp lên bệ.

“Đành chịu vậy. Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp hàng trên cho xong... kya!”

“Nanjou!? Cô không sao chứ!?”

Lo rằng phải chăng Kisa đã trượt chân, Mikado hốt hoảng tháo mặt nạ che mắt ra.

Tuy nhiên, lọt vào tầm mắt ấy... là bộ dạng của Kisa đang nhìn xuống với vẻ mặt đầy ác ý. Và cậu có thể nhìn thấy chiếc quần lót rất rõ ràng.

Đen.

Màu đen đụt.

Viền ren.

Bờ mông trắng tinh...!

“Gưưưưư...!”

Mikado lãnh 500 tỷ damage rồi ngã úp mặt xuống sàn

Nhịp tim bất ổn, hơi thở bấn loạn, cậu cố điều chỉnh lại tâm lý bằng cách đọc vô hạn số pi.

Lúc bước xuống, Kisa nở nụ cười đắc thắng:

“Ara, sao thế? Phải chăng cậu đã nảy sinh dục vọng khi nhìn thấy quần tất của tôi?”

“Quần tất...?”

“Phải, là quần tất mô phỏng hoa văn như quần lót. Chắc không có chuyện con trai danh giá của nhà Kitamikado nhìn nhầm quần lót với quần tất đâu nhỉ?”

“Ch... chuyện đó...”

Vẫn lãnh damage. Vì dù có phải là quần tất hay không thì ngoại hình vẫn là quần lót, sức tấn công phát sinh từ đó vẫn không thay đổi.

Trước sự phi đạo lý của nhà Nanjou chỉ gây thiệt hại cho kẻ thù chứ không ảnh hưởng tới bản thân, Mikado lại cảm thấy căm phẫn. Tinh thần không bao giờ tha thứ cho Nanjou lại càng tăng lên.

Hai người tiếp tục sắp xếp lại sách.

Thư viện sau giờ học tràn ngập sự yên tĩnh.

Có thể nghe thấy tiếng sách cọ sát sột soạt, tiếng chân khe khẽ của hai người và tiếng ồn xa xa tràn vào từ sân trường.

Thế rồi, đang chìm đắm vào công việc, chợt Kisa đụng trúng Mikado.

Là một cú chạm vai nhẹ. Tuy nhiên, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để truyền đạt xúc giác mềm mại của Kisa, khiến cơ thể Mikado trở nên cứng đơ.

“A... xin lỗi.”

“À, không có gì...”

Kisa lập tức tách ra khỏi Mikado.

Và sự yên lặng lại ùa về. Hai người tiếp tục công việc như không có gì, nhưng tai của Kisa đang ửng đỏ. Thấy cô như thế, cả Mikado cũng nhận ra rằng nhiệt độ tai mình đã thay đổi.

Không gian tĩnh mịch. Thế nhưng, không có chút không khí khó chịu nào cả. Mặc dù họ là người của nhà Kitamikado và Nanjou nhưng riêng lúc này thì cứ như chỉ là nam sinh nữ sinh cùng lớp bình thường vậy.

“Nanjou... có đọc sách không?”

Việc Mikado hỏi han có lẽ là do cậu muốn tận hưởng khoảng thời gian này một chút.

“Hơ... cậu có hứng thú với chuyện đời tư của tôi à?”

Kisa long lanh đôi mắt nhìn lên Mikado.

“Ờ, đại khái vậy.”

“Thế tức là đang phải lòng tôi nhỉ?”

“Không phải.”

“Chứ, cậu đang muốn biết nhiều hơn về tôi mà. Đúng không?”

Cô vừa tủm tỉm vừa nhìn vào mặt Mikado từ nhiều góc cạnh.

“Sao cũng được, nhưng trông cô có vẻ hạnh phúc quá nhờ.”

“Tôi đâu có hạnh phúc gì. Phải, hoàn toàn không. Tôi chẳng có gì phải hạnh phúc khi được Kitamikado-san hỏi chuyện riêng tư lần đầu tiên trong đời cả.”

Cao hứng tới nỗi dường như có thể nghe được tiếng ngâm nga của cô.

Vui vì được mình hỏi chuyện riêng tư ư...? Thế tức là... cô ta đang phải lòng mình!? Không không, làm gì có chuyện đó... Nanjou không thể là kẻ đơn giản như thế được... Không đời nào!

Như bị lây niềm vui, cơ mặt Mikado cũng giãn ra.

Tuy nhiên, nhanh chóng kiểm soát cảm xúc, cậu cố duy trì nét mặt nghiêm túc.

“Vậy, thế nào? Cô có đọc, hay là không? Đây chỉ là cuộc trò chuyện trên danh nghĩa là đôi bạn cùng lớp thôi.”

“À thì, tôi đọc cũng kha khá. Như Arsène Lupin này, series Hannibal Lecter này, Faust của Goethe này. Gần đây thì tôi đã dành cả đêm để đọc cuốn Cổ kim Đông Tây – Bách khoa toàn thư của lừa đảo. Thế nào, rất nữ tính có phải không?”

“Rốt cuộc nữ tính chỗ nào hử...”

Lựa chọn sách cực kỳ ra dáng nhà Nanjou.

“Kitamikado-san hình như thích đọc sách lịch sử nhỉ.”

“Tôi học hỏi từ lịch sử của quá khứ là do nghĩ về tương lai của Nhật Bản. Cơ mà, làm sao cô biết gu đọc sách của tôi?”

“Thì, trước đây cậu đã đọc sách lịch sử của Toynbee còn gì. Tôi còn thấy cậu đọc cả Josephus.”

“Cô quan sát kĩ nhỉ... không lẽ cô có hứng...”

“Tôi chẳng có hứng thú với cậu đâu.”

Rất thẳng thừng. Trong tích tắc. Tốc độ phản ứng hoàn toàn như thể cô đã lường trước rằng câu hỏi ấy sẽ đến.

“Vậy, tại sao xu hướng đọc sách của tôi lại...”

“Là vì tôi biết hết xu hướng đọc sách của toàn nhân loại.”

“Khủng quá nhờ!?”

“Phải, và cậu chỉ là một trong 6 tỷ người thôi. Đừng có tự đánh giá cao bản thân quá. Không có chuyện vì đang tham gia trò chơi tình yêu với tôi mà cậu trở nên đặc biệt đâu nhé. Hứng thú của tôi đối với cậu... phải rồi, có thể nói là giống như lá cây lăn trên đường thôi. Hiểu rồi chứ?”

Lắm lời vãi linh hồn.

Ơ, lẽ nào cô ta thật sự có hứng thú với mình!?

Mikado trở nên tò mò về mặt trái của Kisa.

Cảm thấy thiếu ôxi, cậu hít thở liên hồi. Thì tại, khi nhận thức rằng hai người đang tụm ở một góc ở trong thư viện rộng thì việc hô hấp sẽ trở nên khó khăn.

Khi ấy...

Không hề báo trước, Kisa lặng lẽ tấn công.

“................!?”

Đang tính tiếp tục trò chuyện yên ả, Mikado đã mất cảnh giác.

Cú chưởng của Kisa sắp đả thương cơ thể của Mikado.

Tuy nhiên, khả năng quản lý rủi ro đã được mài dũa không cho phép đòn tấn công trực diện, Mikado né sang một bên trong đường tơ kẽ tóc.

Lòng bàn tay của Kisa đập trúng tường của thư viện, phát ra âm thanh vang vọng dữ dội.

“Cô... làm gì thế...?”

Trong tích tắc, Mikado đẩy độ cảnh giác lên mức maximum, giữ khoảng cách với Kisa.

Chết tiệt, do đã tịch thu vũ khí nên mình lơ là quá...! Bọn con gái cùng lứa có khả năng chiến đấu tay không kia mà!

Cậu nghiến răng cùng với nỗi ân hận vì đã đã lơ là.

Kisa vén tóc rối, từ từ ngước mặt lên. Đôi mắt ấy là đôi mắt của dã thú. Răng nanh lộ ra từ đôi môi đẹp đẽ đang thèm khát máu.

“Kitamikado-san... cậu có biết ‘kabedon’ không...?”

Kisa nhỏ giọng thì thầm.

“Kabedon...? Một người trong dòng họ Haidon (Haydn) à...?”

Giai điệu cổ điển bắt đầu ngân nga trong đầu Mikado.

Thế rồi, Kisa đắc ý cười:

“Ara... thứ cơ bản như vậy mà cũng không biết, Kitamikado-san vô tri hơn tôi tưởng đấy nhỉ. Thế thì phần thắng trong trò chơi tình yêu này chắc chắn sẽ thuộc về tôi rồi.”

“Từ vựng như thế thật sự tồn tại ư...? Tôi đã thuộc lòng 4 cuốn từ điển tiếng Nhật, ấy thế mà chưa hề thấy từ đó bao giờ cả...”

Mikado muốn tra cứu bằng điện thoại lắm, nhưng thật không ổn khi phơi bày bộ dạng nhục nhã trước kẻ thù, thành thử cậu ráng kiềm chế.

Hơn nữa, để lộ sơ hở với Kisa đang tỏa sát khí ra từ toàn thân thế kia là một sai lầm chết người.

“Từ điển tiếng Nhật! Cậu vừa nhắc tới từ điển tiếng Nhật ư!? Cậu làm tôi đau bụng quá.”

“Cô cười gì...”

“Bộ cậu có thể biết gì về nhân sinh thông qua từ điển tiếng Nhật ư? Bằng từ điển tiếng Nhật, cậu có thể hiểu gì về suy nghĩ của con người ư? Tôi biết được từ ‘kabedon’ thông qua tài liệu phác họa chân lý về nhân sinh sâu đậm hơn đấy... Phải, chính là thành tựu trí tuệ của nhân loại, shoujo manga!”

“Shoujo manga ư...!?”

Đối với Mikado đã bị cách li với thú tiêu khiển phác họa về tình yêu, shoujo manga là một sản phẩm cấm kị không được phép rớ tới. Một sự tồn tại huyền thoại không thua kém gì cây giáo Longinus.

Kisa bày tỏ sự uyên bác của mình bằng gương mặt tự mãn:

“Theo tài liệu ấy, kabedon là vũ khí tối thượng của tình yêu. Dồn đối phương vào sát vách tường, đập tay vào tường rồi thì thầm ‘hãy trở thành người của tôi’ thì sẽ hoàn toàn kiểm soát được trái tim của đối phương đấy.”

“Có loại kĩ thuật tẩy não nguy hiểm như vậy ư...!?”

Mikado cảm nhận được mối đe dọa.

Nhà Kitamikado rất cao tay trong việc thao túng dư luận, nhưng đó suy cho cùng chỉ là thao túng đại thể quần chúng. Còn kiến thức về cách thao túng người khác giới một cách hiệu quả, Mikado không hề có.

“Nào, Kitamikado-san. Hãy chấp nhận đi... Cuộc đời tự do của cậu sẽ kết thúc vào hôm nay... Phải, vì cậu sẽ trở thành nô lệ của tôi...!”

Kisa dậm sàn, cơ thể mảnh mai tung tăng trong không khí.

Rút ngắn khoảng cách với áp lực khủng khiếp, bàn tay của Kisa đập vào bên cạnh Mikado.

“...Kư!”

Mikado lập tức né sang bên còn lại.

Tuy nhiên, Kisa nhanh chóng chặn đường thoát của Mikado, không ngừng truy đuổi.

Mikado chạy hết tốc lực trong thư viện, còn Kisa thì rượt theo.

Tiếng lòng bàn tay đập vào tường và tiếng thở hổn hển của hai người vang vọng khắp không gian tĩnh lặng.

Mau lên... Cứ thế này thì đến một lúc nào đó mình sẽ bị Nanjou cho ăn kabedon mất thôi...

Mikado vội vã.

Con cháu của Kitamikado thì không thể để bị dòng họ Nanjou tẩy não. Nếu chuyện đó xảy ra thì Mikado sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn tổ tiên, cậu sẽ phải mổ bụng tự sát.

“Tấn công là cách phòng thủ tuyệt nhất, nhỉ...!”

Mikado cùng lúc né đòn kabedon của Kisa thì đảo người và tung cú chưởng đến sát mặt cô.

Cú chưởng của con trai nhà Kitamikado văn võ song toàn có tốc độ xé gió.

Cắt đứt bao nhiêu sợi trên mái tóc xinh đẹp của Kisa chỉ bằng áp lực gió, cậu truyền vào tường thư viện một nguồn năng lượng cực lớn.

Cùng với tiếng nổ, bức tường lõm vào, các vết nứt lan tỏa.

Song, quả tẩu thoát của Kisa cũng nhanh không kém. Ngay trước khi trúng đòn kabedon, cô đã hụp xuống và trượt qua bên hông để thoát khỏi tình thế nguy cấp.

Trong cuộc chiến này, ai thực hiện được kabedon thì người đó thắng!!

Hai người giữ khoảng cách và nhìn nhau chăm chăm.

Thư viện cho đến vừa rồi vẫn còn là một không gian yên tĩnh, tự khi nào đã hóa thành chiến trường khốc liệt.

Kisa ép ra giọng trong lúc di chuyển bờ vai nhỏ bé lên xuống dữ dội:

“C-cậu thật trẻ con nhỉ, Kitamikado-san... Vào những lúc thế này, nhường chiến thắng cho con gái tay yếu chân mềm thì mới ra dáng một quý ông chứ có phải không...?”

“Xin lỗi nhưng nếu như tôi nhường nhịn thì Nhật Bản sẽ bị cướp mất... Với đối thủ là dòng họ Nanjou thì chẳng có trai gái gì hết... Tôi sẽ chiến đấu hết mình...”

Kisa dồn sức tung chưởng.

Mikado đáp trả.

Lòng bàn tay của hai người va chạm giữa không trung.

Ngay lúc tiếp xúc với làn da mềm mại của cô, một cơn sốc như luồng điện chảy vào người Mikado.

“Kya!?”

“Cái!?”

Cả hai người cùng hét lên và nhảy lùi ra xa khỏi nhau.

Thân nhiệt tăng vọt.

Mặt Kisa cũng thoáng một cái đã đỏ bừng.

“Ng-ngưng phòng thủ bằng tay đi... tôi thấy chẳng ổn chút nào...”

“À, ờ, như vừa rồi nguy hiểm quá nhờ...”

Do không muốn chết trong ngượng ngùng trước khi phân thắng bại, hai người đã thống nhất luật chiến.

Mikado vào tư thế của Ushiwakamaru đã từng hạ gục Benkei.

Tay trái giơ ra, tay phải đưa lên, chuẩn bị cho cuộc tấn công từ mọi hướng. Chưa hết, độ thức tỉnh của não cậu đang dâng lên vô cực, cố dự đoán đòn tấn công tiếp theo của Kisa từ nhất cử nhất động của cô.

“...Nếu đánh trực diện thì đây sẽ là một cuộc chiến tiêu hao sức lực nhỉ.”

Kisa chạy vào sau kệ sách.

Mikado đuổi theo Kisa chạy vào phía sau kệ sách, nhưng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.

“Biến đâu mất rồi!?”

Cậu vội vàng nhìn xung quanh. Không có giọng nói lẫn tiếng bước chân nào. Cả tiếng thở cũng không. Kisa đã hoàn toàn xóa đi sự hiện diện của mình.

Cô ta định tấn công bất ngờ từ đâu đó ư...?

Mikado vừa chịu đựng áp lực khổng lồ vừa từ từ lùi về sau.

Cậu có linh cảm rằng bước tiếp theo sẽ quyết định thắng bại.

Ở phía trước là kệ sách lớn sừng sững.

Cô ta sẽ đến từ bên trái hay bên phải, Mikado suy đoán nhanh.

Tuy nhiên, vào khoảnh khắc tiếp theo, Kisa đã từ ‘bên trên’ kệ sách nhảy xuống như lam long giáng thế.

“..............!?”

Trước sự xuất hiện quá ngoài dự tính, cơ thể Mikado đông cứng.

Không để vuột mất sơ hở chí mạng đã tạo ra được, Kisa đáp chân lên sàn và tấn công Mikado.

Hai tay cô đập vào tường hai bên Mikado. Bị khóa hai bên, Mikado không thể né tránh được. Và cậu cũng không thể xô một cô gái nhỏ nhắn để bỏ chạy được.

“Chiếu bí, nhỉ... Hãy trở thành người của tôi đi!”

Để chắc rằng Mikado không thể thoát được, Kisa dốc hết sức áp người vào cậu.

Hơi thở trở nên dốc, cô ngước gương mặt ửng đỏ lên nhìn Mikado.

Cơ thể mềm mại đang ấn vào Mikado. Thông qua hai quả đồi tròn trĩnh, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim dữ dội.

Hương hoa ngọt ngào tràn vào khoang mũi của Mikado.

Do ráng trụ trên sàn nên đôi chân của Kisa đang run rẩy.

Cho dù đối phương có là kẻ thù truyền kiếp, nếu việc này được thực hiện bởi người có ngoại hình xinh đẹp như Kisa thì sức hủy diệt vẫn nằm ở cấp long trời lở đất.

Mình không thể chạy được! Theo ý nghĩa khác!

Mikado đã cảm nhận được giới hạn của lý trí.

Tuy nhiên, nếu cậu bỏ cuộc thì câu chuyện sẽ kết thúc sớm ở tập 1.

Mikado tập trung sức mạnh tinh thần, siết chặt cảm xúc. Toàn bộ calo của cậu đang được tiêu thụ chỉ để duy trì cơ mặt. Đó chính là một tuyệt kỹ giúp nhà Kitamikado có thể bơi trong giới chính trị đầy rẫy lửng chó: Mặt Nạ Sắt (hay còn gọi là Mặt Dày).

“Th-thế nào? Thích tôi rồi có phải không? Phải lòng tôi rồi chứ gì? Đang muốn xoa đầu tôi chứ gì?”

Kisa vặn hỏi. Dường như xấu hổ vì việc tiếp xúc, má cô đang đỏ như quả táo, đôi mắt thì ướt át.

Muốn ôm quáááááá!!

Mikado đang trối chết chống lại cơn bốc đồng bên trong mình.

Cơ mà, cần gì ‘thích rồi’ nữa.

Thật ra Mikado... đã phải lòng Nanjou Kisa từ lâu.

Cậu đã dõi mắt theo cô từ trước khi được đề xuất trò chơi tình yêu nữa.

Có điều, con trai của nhà Kitamikado mà phải lòng con gái của nhà Nanjou là một điều không thể tha thứ.

Ấp ủ thiện cảm với kẻ thù truyền kiếp vốn đã là một thất bại lớn, mặt khác, theo gia huấn thì tình yêu bị cấm, và cậu cũng đã có hôn thê.

Do đó, Mikado đã định mang theo tình yêu của mình xuống mồ.

Ấy thế mà, Kisa đã đề xuất trò chơi tình yêu.

Đặt cược cuộc đời của nhau, tiền đồ của dòng họ và tương lai của Nhật Bản. Một trò chơi tối thượng mà người thắng sẽ có được tất cả của người thua.

Theo nữ thần định mệnh, xúc xắc đã ném rồi thì không thể ném lại.

Những gì bây giờ Mikado có thể làm chỉ là vừa che giấu tình yêu vừa khiến Kisa phải lòng và biến cô thành nô lệ của mình.

“Hứm... chỉ như thế thì phải lòng thế quái nào được. Có vẻ như kabedon không phải là một kĩ thuật tẩy não rồi.”

Xạo ke.

Được Kisa bám chặt, áo giáp tinh thần của Mikado đã hóa thành mẩu giấy mong manh.

“Đ-đủ rồi, mau phải lòng tôi đi! Cái đồ ngốc này! Trở nên thích tôi đi!”

Với trạng thái buông xuôi, Kisa liên tục dụi đầu vào ngực Mikado.

“Ha-haha... dù cô có làm gì thì cũng vô ích thôi... Tấn công kiểu này thì chẳng thể khiến tôi dao động đâu...”

Xạo ke.

Mỗi lần cái đầu nhỏ bé thông thái của Kisa dụi vào ngực Mikado, mỗi lần hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ mái tóc ấy, sức phòng thủ của cậu lại giảm mạnh.

Muốn đè xuống quáááááá!

Từ muốn ôm, dục vọng của cậu đã thăng cấp.

Đôi nam nữ trạc tuổi trong phòng kín được gọi là thư viện.

Theo luật của trò chơi tình yêu, dù có bị đè xuống đi nữa thì Kisa cũng không được kêu ca.

Có điều, như thế sẽ chứng tỏ Mikado thèm muốn Kisa. Trò chơi kết thúc, Mikado thua cuộc, vừa được ôm trong vòng tay âu yếm của Kisa vừa để nhà Kitamikado và Nhật Bản bị bao trùm bởi bóng tối.

Dù tương lai là như thế, có lẽ mình vẫn sẽ hạnh phúc... Mikado thoáng nghĩ vậy, nhưng cậu lập tức xua tan suy nghĩ ngu ngốc. Nếu đã muốn có thì phải có tất cả. Cả người con gái tuyệt nhất lẫn tương lai đẹp nhất đều phải thuộc về cậu, đó mới là con trai của Kitamikado.

“...Xin lỗi, nhưng chúng ta sẽ đổi vai!”

“Ơ...”

Mikado tóm lấy cổ tay Kisa, xoay ngược vị trí của hai đứa rồi đẩy Kisa vào bức tường phía sau.

“Kisa... đừng chống cự vô ích, hãy trở thành người của tôi đi!”

“..............................!!”

Cơ thể Kisa trở nên cứng đờ.

Bất ngờ gọi bằng tên riêng, chiến thuật khuếch đại độ chấn động. Vì bản thân cũng nhận kha khá damage từ kabedon nên Mikado đã hi vọng rằng Kisa cũng bị ảnh hưởng chút ít. Nhưng!

“H-hứm... ngôn từ cỡ đó chẳng khiến tôi cảm thấy gì đâu... Giỏi thì cậu hãy thì thầm lời nói có khả năng bắn rụng trái tim của tôi cao hơn đi!”

Nói thì nói thế nhưng tai của Kisa đang đỏ bừng.

Trong lúc trối chết quay mặt đi để tránh chạm ánh mắt với Mikado, cô cắn chặt môi.

Như thế tức là... có hiệu quả ư!? Vậy nếu như thúc đẩy thì mình sẽ lợi thế trong trò chơi!

Không để vuột mất cơ hội, Mikado truy kích:

“Thế à? Nhưng theo tôi thấy thì mặt cô đang đỏ đấy? Thật ra thì trái tim cô đang rung động chứ gì?”

“L-làm gì có chuyện nyó!”

Cắn phải lưỡi, mặt Kisa càng trở nên đỏ hơn.

Tuy nhiên, cả Mikado cũng lãnh một lượng damage không kém.

Cắn trúng lưỡi rồi! Nhỏ Nanjou hoàn hảo và cao ngạo đó! Và giờ nhỏ đang xấu hổ trong vòng tay của mình...!

Âm thanh lý trí tan chảy đang vang vọng rõ ràng trong não cậu.

Cảm nhận được nguy hiểm tinh thần, Mikado vội vàng nhảy lùi ra khỏi Kisa.

Kisa trượt lưng xuống sàn, còn Mikado thì ngồi khuỵu do lãnh quá nhiều damage.

Cả hai thở dốc, má nóng bừng.

“C-cứ thế này thì cho đến lúc tan trường vẫn chưa xong công việc đâu...”

“G-gì thế... Cô muốn đình chiến...?”

“Tại đâu còn cách nào khác... Trò chơi hôm nay kết thúc tại đây thôi...”

“Maa... vì nếu công việc không có tiến triển thì sẽ trở thành bổn mạt chuyển đảo (đảo ngược việc chính với việc phụ) nhỉ...”

Vô tình, giữa hai người thiết lập một hiệp ước đình chiến.

Sức mạnh tinh thần còn lại của Kisa là bao nhiêu thì không rõ, nhưng Mikado thì đang đứng trên bờ vực chết chóc, chỉ mong sao có thể rút khỏi trò chơi.

Hai người lại bắt đầu tiến hành sắp xếp kệ sách.

Cơ thể nóng ran đã dần dần nguội đi, Mikado bình tĩnh lại và bắt đầu vận hành tư duy.

Nếu đánh giá sách như một phương tiện để tiếp thu thông tin thì công việc ủy viên văn thư khá là thú vị.

Hồi cấp hai, xem như một nơi huấn luyện gia nghiệp, cậu đã vào hội học sinh, nhưng vì công việc của hội học sinh đối với người của nhà Kitamikado thì một sai phạm nhỏ cũng không được phép, thành thử ủy viên văn thư – chức vụ không có liên quan gì đến gia nghiệp – sẽ dễ thở hơn.

“Nè...”

Đang định đẩy quyển sách vào kệ thì Kisa lí nhí gọi.

“...Gì thế?”

Vì đang trong thời gian đình chiến nên Mikado cũng vô tư hồi đáp.

“Cậu... có ghét làm công việc hội ủy viên cùng tôi không?”

“Ơ...?”

Vẫn dán mắt vào gáy sách, Kisa hỏi mà không đối mặt với Mikado.

“Tôi thì... không có ghét làm việc cùng với Kitamikado-san đâu.”

“Tôi...”

Mikado do dự.

Có rất nhiều điều cậu muốn truyền đạt. Cảm xúc muốn thổ lộ thì tràn ngập.

Nhưng, Kitamikado mà nói điều đó với Nanjou, trừ khi trời đất đảo lộn chứ không có khả năng xảy ra.

“...Không có ghét. Tôi không ghét nói chuyện với cô. Ơm... với ý là bạn cùng lớp thôi, không có ý gì khác.”

“Th-thì ý tôi cũng là bạn cùng lớp mà! Tất nhiên rồi!”

Mikado chạm ánh mắt với Kisa khi cô bất ngờ quay sang.

Nhưng còn chưa kịp nhận định rằng đôi má ửng đỏ kia thật xinh thì Kisa đã lập tức quay mặt đi. Cô lại bắt đầu nhét sách vào tầng trên của kệ, nhưng trông có vẻ không được suôn sẻ.

Bộ dạng khó khăn ấy trông rất ra dáng con gái, và yếu đuối. Không hề có lấy một tí ấn tượng của nhà Nanjou – kẻ hùng mạnh cai trị bóng tối, chỉ có một cô bạn cùng lớp đang đứng đó.

Mikado không nói không rằng, giật lấy quyển sách từ tay Kisa và nhét vào kệ một cách gọn gàng.

“A!”

Kisa bật ra giọng bất ngờ, nhưng lại không nói gì mà chỉ cắm cúi tiếp tục công việc.

Làn da mịn màng ấy ửng đỏ từ gáy cổ đến mang tai.

Trong trạng thái không thể điều hòa được nhịp tim rối loạn, Mikado cũng tiếp tục công việc.

-----------------o0o-----------------

«Đã đến giờ tan trường. Các học sinh còn đang ở lại trong trường xin hãy nhanh chân ra về»

Khi thông báo vang lên trong khuôn viên trường, Mikado và Kisa cùng ngước mặt lên.

Bầu trời phản chiếu xuống cửa sổ đang dần dần bị bóng tối nuốt chửng.

“Ôi, đã đến giờ này rồi sao!!”

“Không nhận ra luôn ấy!”

Nếu bảo do họ đã tập trung vào công việc quá thì... không phải như thế, mà là mà do thời gian đã trôi quá mau trong lúc hai người họ đang tập trung vào nhất cử nhất động của nhau.

Hai người vội vã hoàn tất việc sắp xếp sách.

Thu dọn hành lý và rời khỏi thư viện... đáng lý là thế nhưng họ chợt khựng lại.

Bên ngoài cửa sổ hành lang, ở nơi xa xa một chút, có thể nhìn thấy bóng dáng của Kawaraya Kokage.

Cô đã vác ghế ra ngồi ngay giữa hành lang và đang cầm chiếc máy ảnh mọi khi.

Mikado và Kisa nấp ở cửa ra vào, thì thầm với nhau:

“Cô ta... đã đánh hơi thấy trò chơi của chúng ta rồi ư...?”

“Không, có lẽ không phải đâu. Nhìn đằng đó xem.”

Kisa chỉ tay vào chiếc túi Kokage đặt trên sàn.

“Túi...? To gớm nhỉ.”

Kích thước tương đương với chiếc túi của ông già Noel.

“Hẳn là cô ta đang nghĩ phải chăng chúng ta đã phát hiện ra kho báu chôn giấu trong thư viện đấy. Cô ta định dùng thông tin ấy để tống tiền đây mà...”

“Gian manh thế! Cơ mà, cô ta vẫn tin vào câu chuyện đó sao!?”

“Vì con gái tin vào trực giác hơn luận lý mà... Mặc dù bản thân tôi thì chỉ tin vào bộ não của mình mà thôi.”

“Cô thì hẳn là vậy rồi.”

Mikado không nghĩ Nanjou Kisa chứa dồi dào thành phần con gái thông thường. Tới nỗi có bảo cô ta được sinh ra từ rễ cây thì cậu cũng không cảm thấy quái đản.

Kisa cắn móng tay:

“Rắc rối rồi đây... nếu như trò chơi bị can thiệp thì phiền lắm, chỉ còn cách là liên hệ với công tác viên của nhà Nanjou để thủ tiêu...”

“Không cần phải làm đến thế đâu! Bạn cùng lớp chứ đâu phải lực lượng vũ trang!”

“Vậy thì tôi sẽ tự xử lý. Bằng khẩu súng gây mê này...”

“Cô vẫn còn vũ khí trong người sao!? Đã bảo là đừng có dùng vũ lực với bạn cùng lớp rồi mà!”

Mikado lập tức cướp lấy khẩu súng mà Kisa móc ra từ trong đồng phục.

Hơi ấm vẫn còn đọng lại trên khẩu súng. Cảm nhận được thân nhiệt làn da trần của Kisa, Mikado lãnh damage.

Kisa liếc Mikado:

“Vậy chứ cậu tính thế nào hử!? Nếu không có ý tưởng nào khác thì im lặng dùm có được không!”

“Vụ này đơn giản mà. Coi nào, tới đây.”

“Ơ...”

Bắt lấy cổ tay Kisa đang lúng túng, Mikado bước ra khỏi thư viện.

“A! Cuối cùng cũng ra! Kisa-chan, Mikado-kun, châu báu chôn giấu...”

Kokage bật dậy khỏi ghế.

“Cậu tính làm gì thế!?”

“Bỏ chạy chứ sao!”

Mikado kéo tay Kisa chạy về hướng ngược lại với lối đi Kokage đang chặn. Vì nắm tay thật ngượng nên cậu chỉ nắm tí xíu ở mép tay áo. Dẫu vậy, Kisa vẫn theo sát cậu.

Tiếng chân của hai người vang vang vọng trên cầu thang, hơi thở phì phò trong không khí.

Mikado và Kisa hết tốc lực tẩu thoát khỏi ngôi trường.

Chạy ngang qua sân ngoài đầy nhóc thành viên của các câu lạc bộ thể thao, chạy ra từ cổng sau, rồi rẽ vào một con hẻm.

Mặc dù Mikado đã buông tay nhưng Kisa vẫn bám sát phía sau.

Tóc cô tung bay rực rỡ trong ánh hoàng hôn, mép váy khẽ phất phơ.

“Ch-chờ đã, Kitamikado-san... Đừng chạy nhanh quá mà...”

“A, xin lỗi. Nhưng, còn một chút nữa thôi!”

Mikado cầm cặp hộ Kisa, đồng thời giảm tốc độ lại. Chả rõ chứa cái gì, chiếc cặp đó nặng khiếp. Tuy nhiên, không có thời gian để chất vấn, hai người chỉ chạy dưới hoàng hôn.

Như thế này... có vẻ vui nhỉ.

Trong lúc chạy cùng Kisa, Mikado đã nghĩ.

Cảm giác như hai đứa đang cùng nhau bày trò tinh nghịch, tâm trạng cậu thật phấn khởi.

Dù đối phương là kẻ thù truyền kiếp, là kẻ cạnh tranh trong trò chơi đặt cược cuộc đời, nhưng hiện giờ cậu đã không còn quan tâm chuyện đó nữa.

Sau một lúc, hai người đã cách xa khỏi trường học, tới một con đường ven sông.

Ở ven sông có một đường ray nhỏ băng qua bờ đê, một đoàn tàu điện đang chạy ở bờ bên kia. Trên tàu chở rất nhiều người lao động, hình dáng của họ đang tạo ra những bóng ảnh dưới ánh chiều tà.

“Tới đây thì chắc là ổn rồi nhỉ... Kokage có vẻ cũng không đuổi theo.”

Mikado dừng chân và ngoái đầu lại.

Xung quanh không có ai khác, chỉ có tiếng tàu điện chạy và tiếng nước chảy vang vọng một cách yên bình.

“Haa...... haa......”

Kisa đang chống tay lên gối và thở dốc.

Nếp tóc lộng lẫy đã bị rối nùi, ruy băng của đồng phục thì nhảy tót ra sau cổ.

Mồ hôi vừa chảy vừa phát sáng long lanh trên trán thật đẹp đẽ, hoàn toàn cứ như nữ thần vừa tắm xong.

“M-mồ... đừng có bắt tôi lao động chân tay chứ... Vì tôi không có quen với những việc như vầy đâu...”

“Chuyên môn của nhà Nanjou là lao động đầu óc à? Nếu không thỉnh thoảng vận động cơ thể thì đầu óc cũng sẽ đụt đi đấy?”

“Sẽ không đụt đâu, nếu chỉ với như thế. Vì đầu óc của tôi là số một Nhật Bản mà.”

Kisa vừa bĩu môi vừa nhận lại chiếc cặp từ Mikado.

“Ta phải gọi điện cho tài xế thôi... Chắc họ vẫn còn đang chờ ở cổng trường đó.”

“Hôm nay tôi đi bằng tàu điện nên khỏi lo, nhưng... sẽ tốt hơn nếu chúng ta không bị nhìn thấy đi cùng nhau nhỉ?”

“À, ờ... vậy ta giải tán tại đây thôi nhỉ?”

Mikado cảm thấy tiếc nuối, nhưng nếu để tài xế của nhà Kitamikado bắt gặp Kisa thì sẽ không hay.

Cha mẹ cậu vẫn chưa hay biết gì về trò chơi tình yêu, nếu biết con trai của mình dành thời gian dài để ở bên con gái của Nanjou thì họ sẽ làm rùm beng lên cho mà xem.

Kisa ôm chặt lấy chiếc cặp của mình.

“Hôm nay coi như hòa, nhưng... từ ngày mai tôi vẫn sẽ không nương tay đâu đó.”

“À, ờ... tôi cũng vậy.”

Khoảng thời gian vui vẻ tới đây là hết.

Trò chơi đặt cược cuộc đời của nhau từ mai lại tái bắt đầu.

“...Tạm biệt nhé. Tôi rất mong chờ ngày mai đấy.”

“...Tạm biệt. Cô nhất định sẽ thua thôi.”

Hai người quay lưng ngược nhau, mỗi người đi một ngả.

-----------------o0o-----------------

Ngay sau khi chia tay với Mikado, Kisa chạy đến gốc cây bên đường gần đó.

Ngồi xổm dưới bóng cây, cô ôm lấy ngực.

C-cứ tưởng là tim mình ngừng đập rồi chứ...

Không phải là do đã chạy quá sức để tẩu thoát.

Từ lúc hai người ở trong thư viện thì cô đã không ngừng căng thẳng rồi.

Cô dùng hai tay vỗ pạt pạt để làm nguội đôi má đang nóng bừng. Tuy nhiên, hành động ấy chỉ khiến tay cô trở nên nóng theo.

“Không ngờ ở riêng hai người lại nguy hiểm đến như vậy...”

Chỉ ở bên Mikado thôi mà mặt cô đã muốn chảy ra, quá khó để giữ thái độ lạnh lùng.

“Cô không sao chứ? Cảm thấy không khỏe à?”

Một cô gái qua đường cảm thấy lo lắng cho Kisa nên đã cất giọng.

“Kh-không có gì! Tôi chỉ hơi mệt một chút thôi!”

Kisa vội vàng đứng dậy và rời khỏi chỗ đó.

Bước đi bằng tốc độ xé gió, cô cố làm nguội thân nhiệt của mình đi một chút.

Mặc dù trò chơi tình yêu sẽ bắt đầu từ bây giờ, mặc dù đã chuẩn bị trong đầu rất nhiều chiến lược, nhưng Kisa đang bị Mikado thao túng.

Truyện Chữ Hay