Ăn uống xong, Tiêu Trình chủ động nói muốn mời bữa này nên đại thần cũng không từ chối. Ít nhất anh cũng phải giữ mặt mũi cho em họ mình trước mặt người cậu ta thích chứ. Trong lúc hai người đàn ông đi lấy xe, Hoa Đan Di liền kéo Hề Lâm Dao ra một góc tra hỏi. Mặc dù cô rất tin tưởng vào nhân phẩm người nhà họ Tiêu, nhưng có những chuyện vẫn phải rõ ràng mới được.
Hoa Đan Di nhìn chằm chằm Hề Lâm Dao một hồi, sau đó mới lên tiếng chất vấn:
“Hề Lâm Dao, cậu mau thành thật khai báo cho mình. Sao chuyện lớn như vậy mà cậu cũng có thể giấu mình được hả?”
Tối nay đối với Hề Lâm Dao mà nói chính là có quá nhiều cú sốc, cô nhất thời không thích ứng kịp. Bỗng nhiên có cơ hội chỉ thành chị em dâu một nhà với Hoa Đan Di, làm sao Hề Lâm Dao không bất ngờ cho được. Hơn nữa trước đây Tiêu Trình chỉ giới thiệu anh là quân nhân, chưa từng nhắc tới gia thế. Có điều hôm nay khi biết Tiêu Trình là em họ của Tiêu Tranh, Hề Lâm Dao bỗng nhiên suy sụp hẳn.
Ai cũng biết nhà họ Tiêu có bao nhiêu tiếng tăm, hơn nữa còn là hào môn gia thế. Một cô gái tầm thường như Hề Lâm Dao sao có thể xứng với Tiêu Trình được đây. Hề Lâm Dao hít một hơi thật sâu rồi thở dài đáp:
“Mình cũng chỉ mới quen Tiêu Trình thôi, nhưng mà mình nghĩ đây là lần cuối chúng mình gặp nhau rồi.”
Hoa Đan Di nghe Hề Lâm Dao nói vậy bỗng nhiên ngẩn người. Rõ ràng cô thấy được Hề Lâm Dao đối với Tiêu Trình cực kỳ yêu thích, vả lại ban nãy khi hai người nói chuyện với nhau còn rất vui vẻ nữa. Sao đột nhiên lại không muốn gặp lại? Hoa Đan Di dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hề Lâm Dao. Cô nàng chỉ mỉm cười nói tiếp:
“Bọn mình không phù hợp.”
Tiêu Trình giống như ngôi sao trên cao, còn Hề Lâm Dao cảm thấy bản thân cùng lắm chỉ là một hạt cát nhỏ trên sa mạc. Dù sao cô cũng chỉ mới thích Tiêu Trình thôi, nếu bây giờ dứt ra thì cũng vẫn không phải quá muộn. Bọn họ ngay từ đầu đã khác biệt như vậy, ở bên nhau chỉ càng làm lỡ dở thời gian của đối phương mà thôi.
Hoa Đan Di vốn muốn hỏi thăm thêm mấy câu, nhưng Hề Lâm Dao đã cướp lời trước rồi:
“Mình có chuyện nên phải về kí túc xá trước, lát cậu nói với hai người họ một tiếng giúp mình nhé.”
Hề Lâm Dao nói xong liền chạy đi, không đẻ Hoa Đan Di kịp níu kéo gì cả. Cô cứ như vậy im lặng nhìn bóng dáng Hề Lâm Dao khuất dần sau những ánh đèn đường. Hoa Đan Di tần ngần một hồi… Quả thực đối với Hề Lâm Dao, Hoa Đan Di biết quá ít về chuyện cá nhân của cô ấy. Bọn họ trước nay đều đặt ra quy tắc rằng phải tin tưởng tuyệt đối vào bạn thân, nếu người kia không chủ động nói thì sẽ tôn trọng mà không hỏi.
Có điều, hiện tại Hoa Đan Di cảm thấy quy tắc này chính là nấm mồ chôn sống tình bạn của bọn họ mất. Lúc này xe của đại thần và Tiêu Trình tới, anh ta không thấy Hề Lâm Dao đâu thì ngạc nhiên hỏi:
“Hề Lâm Dao, cô ấy đâu rồi?”
Hoa Đan Di cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, nhưng cũng không muốn làm cho Tiêu Trình lo lắng nên cũng chỉ nói theo lời mà Hề Lâm Dao đã dặn trước đó. Hoa Đan Di nhẹ giọng đáp:
“Ban nãy có điện thoại gọi báo Lâm Dao trở về kí túc xá có việc gấp nên cậu ấy đã chạy đi trước rồi. Cậu ấy nhờ em tạm biệt hai người.”
Nghe được câu trả lời, gương mặt của Tiêu Trình lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng vẫn gượng cười dặn Hoa Đan Di và Tiêu Tranh đi về cẩn thận, sau đó mới lái xe trở lại quân khu. Hoa Đan Di bước lên xe, sắc mặt có chút không tốt. Cô cứ đăm chiêu ngồi đó, ngay cả dây bảo hiểm cũng quên đeo. Tiêu Tranh thấy cô cứ ngẩn người liền quan tâm hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Hoa Đan Di khẽ gật đầu, thở dài một cái. Cô thực sự không yên tâm về Hề Lâm Dao. Mặc dù ban nãy Hề Lâm Dao tỏ ra rất mạnh mẽ, cũng không quá quan tâm tới chuyện yêu đương kia. Nhưng mà hành động của cô nàng lại minh chứng rất rõ ràng cho việc Hề Lâm Dao bất ổn. Hoa Đan Di thấp giọng nói:
“Lâm Dao nói với em cậu ấy về Tiêu Trình không phù hợp. Có điều em thấy Lâm Dao rất buồn, rõ ràng là cô ấy đã sớm có tình cảm với Tiêu Trình rồi. Hề Lâm Dao vốn không có việc gì cả, cậu ấy chỉ đang tránh mặt Tiêu Trình mà thôi.”
Tiêu Tranh không biết giữa Hề Lâm Dao và Tiêu Trình xảy ra chuyện gì, cũng không muốn để tâm. Nhưng nhìn bạn gái của mình phiền não như vậy, Tiêu Tranh cũng không nỡ. Anh biết nếu Hoa Đan Di không giải đáp được thắc mắc trong lòng thì sẽ bức bối không yên. Cuối cùng, Tiêu Tranh đành giúp cô cài dây an toàn sau đó đánh xe rời đi.
Tiêu Tranh không nói gì, Hoa Đan Di cũng không có ý kiến. Đến khi chiếc xe dừng lại trước cổng kí túc xá của trường đại học Bắc Á thì Hoa Đan Di mới bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tranh. Anh mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc cô:
“Đêm nay cho phép em được ở lại cùng Hề Lâm Dao một đêm, nhưng muộn nhất là chiều mai phải có mặt ở nhà đấy.”
Hoa Đan Di trong lòng không khỏi kích động. Đại thần lúc nào cũng hiểu cô như vậy. Anh rất ít nói, nhưng mỗi hành động đều chứng minh rằng Tiêu Tranh vô cùng quan tâm tới cảm xúc của cô. Hoa Đan Di ôm chặt lấy anh, nhanh chóng đáp:
“Được, em nhất định sẽ về sớm nấu cơm tối cho anh. Đại thần, cảm ơn anh rất nhiều.”
Đối với Tiêu Tranh mà nói, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô gái này, anh đã đủ hạnh phúc rồi, cũng chẳng cần gì nhiều hơn. Lưu luyến buông Hoa Đan Di ra, Tiêu Tranh dặn cô tâm sự thế nào thì cũng phải chú ý ngủ sớm. Xong xuôi mới chịu lái xe rời đi. Vốn đã quen với việc trong nhà có Hoa Đan Di cùng thủ thỉ trò chuyện, đêm nay xem ra anh mới là người khó ngủ đây.
Tiêu Tranh thở dài một cái. Biết sao được đây, ai bảo anh không nỡ nhìn cô cứ ngẩn ngơ như thế chứ. Lẽ ra Tiêu Tranh cũng sẽ không xen vào chuyện riêng của Tiêu Trình, nhưng thấy Hoa Đan Di lo lắng như vậy, thôi thì một lúc nào đó, anh sẽ tranh thủ hẹn gặp cậu ta ra nói chuyện một chút vậy.
“Phu nhân, sau này anh nhất định sẽ đòi công lao đấy.” - Tiêu Tranh lẩm bẩm trong miệng, khóe môi bất giác cong lên.
Hoa Đan Di chờ xe anh đi khuất rồi mới chạy lên trên phòng tìm Hề Lâm Dao. Vì các thầy cô quản sinh đối với Hoa Đan Di cũng đã quen mặt, lại vô cùng quý mến nên cũng dễ dàng để cô trở về ở tạm một đêm. Hoa Đan Di gõ của mấy bận mới thấy Hề Lâm Dao ra mở cửa.
Hình như cô nàng mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, nhưng Hoa Đan Di lại để ý thấy mắt Hề Lâm Dao vừa sưng vừa đỏ, nhất thời Hoa Đan Di không biết phải nói gì. Còn Hề Lâm Dao thì ngạc nhiên lắm, cô nàng lắp bắp hỏi:
“Đan Di, sao cậu lại ở đây vậy?”
Hoa Đan Di không nói gì, chỉ lách người vào bên trong phòng. Cô nàng theo thói quen trèo lên giường Hề Lâm Dao ngồi rồi mới trả lời:
“Tối nay mình ở đây với cậu. Hề Lâm Dao, mặc dù mình không biết vì sao cậu phải tỏ ra mạnh mẽ, nhưng mình nghĩ chúng ta là bạn có phải không?”
Hoa Đan Di vừa nói, vừa nhìn thẳng vào mắt Hề Lâm Dao. Bỗng nhiên trong lòng Hề Lâm Dao nổi gợn sóng, cũng chẳng biết thế nào, cô nàng liền chạy tới ôm chặt lấy Hoa Đan Di mà khóc lớn.