Hoa Đan Di vô cùng bất ngờ trước hành động của Hề Lâm Dao, nhưng cũng không lên tiếng. Có lẽ điều Hề Lâm Dao cần nhất bây giờ chỉ là một cái ôm hay sự quan tâm đến từ người khác thôi. Những lời an ủi hay hỏi han chỉ làm cho tâm tình của Hề Lâm Dao thêm tồi tệ. Hoa Đan Di nghĩ vậy nên chỉ ôm chặt lấy cô nàng, nhẹ giọng nói:
“Được rồi, cậu muốn thì cứ khóc đi. Mình ở đây rồi.”
Hoa Đan Di cứ như vậy mà ôm lấy Hề Lâm Dao, để mặc cô nàng nức nở. Đây là lần đầu tiên Hoa Đan Di thấy Hề Lâm Dao khóc kể từ khi bọn họ ở cùng phòng với nhau. Hơn nữa lại còn khóc thê thảm như vậy, Hoa Đan Di thực sự rất lo. Có lẽ Hề Lâm Dao đã phải kiềm chế sự yếu đuối của bản thân lâu lắm rồi, cô ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ như vậy mà…
Hề Lâm Dao phải mất tới gần phút mới có thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Lúc buông Hoa Đan Di ra, Hề Lâm Dao đã thấy áo của cô nàng ướt đẫm cả một mảng rồi. Riêng Hoa Đan Di thì có cảm giác sống lưng mình như gãy ra vậy. Hề Lâm Dao khóc như thế, lại ôm cô rất chặt nên Hoa Đan Di cũng không dám động đậy gì. Kết quả hiện tại tay chân đều tê mỏi, cô thực sự muốn bắt chước Hề Lâm Dao khóc một trận luôn.
Hoa Đan Di vươn tay với lấy hộp giấy ở đầu giường đưa cho Hề Lâm Dao, lại quan tâm hỏi:
“Thế nào, đã thoải mái hơn chưa?”
Hề Lâm Dao lúc này mới gật đầu. Đúng là chuyện được giải tỏa ra bên ngoài vẫn tốt hơn. Có điều lồng ngực vẫn có gì đó bức bối lắm. Hai người ngồi tựa lưng vào nhau giống như trước đây mỗi khi có chuyện cần bình tâm, bọn họ đều như vậy. Hoa Đan Di không nói thêm gì, Hề Lâm Dao cũng chưa suy nghĩ xong bản thân đang muốn thế nào… Không khí trong căn phòng nhỏ bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ thường.
Mãi sau, Hề Lâm Dao mới thở dài một cái, bắt đầu lên tiếng:
“Cậu đã bao giờ tò mò về gia đình hay xuất thân của mình chưa?”
Hoa Đan Di hơi ngạc nhiên khi Hề Lâm Dao hỏi như vậy. Có lẽ bởi vì từ trước tới giờ, Hề Lâm Dao chưa bao giờ nhắc đến gia đình cả. Đôi khi cô và Lục Tử bàn luận tới vấn đề bố mẹ, Hề Lâm Dao cũng chỉ cười cười vậy thôi chứ không tham gia. Có lần bọn họ cũng hỏi thứ nhưng Hề Lâm Dao né tránh quá nên đành thôi. Hoa Đan Di thành thật đáp:
“Có chứ, nhưng mà mình nghĩ cứ để cậu tự nhiên thì sẽ tốt hơn.”
Hề Lâm Dạ lại cười, nhưng có chút chua chát. Cô dựa đầu vào vai Hoa Đan Di, dáng vẻ trầm tư lắm. Hoa Đan Di cũng để yên cho cô nàng dựa vào, có lẽ Hề Lâm Dao thực sự có những chuyện khó mở lời thật. Hề Lâm Dao bình thường đã vốn ít nói rồi, nhưng hiện tại càng thêm phần làm cho người ta lo lắng.
Hề Lâm Dao lại thở dài, cô nàng không quay đầu nhìn Hoa Đan Di, chỉ chậm chạp giải thích:
“Thực ra mình cũng muốn giống như những người khác, có thể vui vẻ mỗi khi nhắc đến gia đình, người thân của mình… Nhưng mà mình lại không thể. Mình cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc, chỉ là hiện tại thì không còn nữa…”
Hoa Đan Di nghe thấy giọng của Hề Lâm Dao trùng hẳn xuống, cổ họng bỗng nhiên ứa nghẹn. Rốt cục thì chuyện tồi tệ gì đã xảy ra đã xảy ra với cô ấy đây? Hoa Đan Di không dám hỏi, cũng không biết phải lên tiếng như thế nào… Cô chỉ sợ mình sẽ lỡ lời mà làm tổn thương tới Hề Lâm Dao. Hoa Đan Di cố gắng ngồi thẳng lưng, tạo thành chỗ dựa vững chắc cho Hề Lâm Dao.
Hề Lâm Dao nhắm chặt mắt, an tâm dựa vào cô bạn thân kia, từng lời từng chữ bắt đầu kể về câu chuyện của mình:
“Trước đây ba mình có làm ăn kinh doanh nhỏ, nhưng sau đó không được như ý. Nợ nần chồng chất, ông ấy đâm ra nản chí, tìm đến bia rượu bầu bạn… Sau đó trong một lần quá chén đã gây ra tai nạn chết người.”
Hề Lâm Dao nói đến đây, vai cô liền run bần bật. Những đau khổ, uất ức kìm nén trong lòng bao lâu nay trực trào ra ngoài. Cô không thể tưởng tượng những ngày tháng đó đau khổ như thế nào. Hề Lâm Dao nấc lên một tiếng, sau đó mới tiếp tục nói:
“Ba mình sau khi tỉnh rượu thì liền lập tức tới đầu thú. Nhưng gia đình người mất nhất quyết không chịu nhận đền bù, ép phải đi tù bằng được. Ba mình ở trong đó chịu rất nhiều áp lực, lại cảm thấy có lỗi với gia đình nên đã tự tử. Lúc đó mẹ mình sốc lắm! Bà ấy gần như là phát điên lên vậy, sau đó không lâu thì cũng bị bệnh mà qua đời.”
Hoa Đan Di dường như không dám tin vào những gì mình nghe được. Cô chưa bao giờ nghĩ một cô gái trẻ, lúc nào cũng sẵn sàng làm trò cười để cho mọi người vui vẻ như Hề Lâm Dao lại đã từng trải qua những chuyện tồi tệ tới vậy. Hoa Đan Di vội vàng quay lại ôm chặt Hề Lâm Dao vào lòng. Lúc này, Hề Lâm Dao thực sự yếu đuối, một lần nữa lại ở trong lòng Hoa Đan Di nức nở:
“Anh trai mình trước đây học rất giỏi, nhưng sau khi ra đình sa sút liền lao vào ăn chơi tụ tập. Mình bị đưa đến ở nhà cậu, nhưng cuộc sống so với người ở cũng chẳng khác là bao. Việc duy nhất mình có thể làm là cố gắng học tập thật tốt để thoát ra khỏi đó…”
Hề Lâm Dao nói tới đây liền nghĩ tới những ngày tháng mịt mù ấy. Cô thiếu chút nữa còn bị cậu mình bán cho một ông già trong làng để làm vợ bé. Khi đó Hề Lâm Dao cũng mới chỉ tuổi thôi mà… Chính những ngày tháng tăm tối ấy đã khiến cho Hề Lâm Dao học được cách phải mạnh mẽ. Nếu cô không tự đứng vững được trên đôi chân của mình, thì khi ngã cũng sẽ không có ai đỡ cô dậy được.
Hoa Đan Di không biết phải làm thế nào, chỉ có thể xoa nhẹ lưng Hề Lâm Dao trấn an. Cô dịu dàng nói:
“Đừng sợ, mình đang ôm cậu rồi.”
Giọng Hề Lâm Dao càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng bất lực. Cô nàng cảm thấy trái tim mình như vỡ ra vậy. Hôm nay, Hề Lâm Dao chỉ muốn trút hết muộn phiền trong lòng ra thôi. Cô không muốn phải kiềm chế cảm xúc của bản thân nữa, như vậy thực sự rất mệt mỏi.
“Phải, mình vô cùng thích Tiêu Trình… Nhưng mà cậu cũng hiểu phải không Đan Di?” - Hề Lâm Dao ngập ngừng lên tiếng - “Nhiệm vụ của Tiêu Trình là bảo vệ nhân dân, tổ quốc. Còn người nhà mình, không nghiện ngập thì cũng có tiền án tiền sự. Hơn nữa, mình cũng chẳng xứng với anh ấy một chút nào cả.”
Đương nhiên Hoa Đan Di hiểu cảm giác của Hề Lâm Dao. Nói thật, nếu không phải gia đình cô cũng có tiềm lực về kinh tế thì chắc chắn Hoa Đan Di đã sớm không thể đứng bên Tiêu Tranh được rồi. Nhà họ Tiêu muốn gì có đó, gia thế hào môn. Chỉ cần nhìn Tiêu Tranh và Tiêu Trình phong thái nho nhã, nói chuyện lễ độ, bọn họ đều hiểu được nhà họ Tiêu coi trọng phong giáo thế nào.
Đương nhiên Hoa Đan Di nghĩ chỉ cần là tình yêu thì sẽ không có khó khăn gì khiến ta chùn bước được. Nhưng có những chuyện, không thể chỉ cần cố gắng mà được. Vả lại, hiện tại Hề Lâm Dao suy sụp như vậy, cho dù cô có nói thế nào, Hề Lâm Dao cũng không nghe đâu. Hoa Đan Di cảm thấy chuyện này nên đem về hỏi ý kiến của đại thần trước thì hơn.
Cô xoa nhẹ lưng Hề Lâm Dao, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Mình hiểu rồi. Có điều mình và cậu không phải còn rất trẻ sao, tương lai sợ gì không tìm được một người phù hợp hơn chứ? Hề Lâm Dao, nghe lời mình. Cậu chính là tốt nhất. Lỗi sai hay những gì cậu coi là đen tối, vốn dĩ không phải bắt nguồn từ cậu. Cậu vẫn là một Hề Lâm Dao mạnh mẽ, hết lòng vì người khác, là cô gái đáng được trân trọng.”
Hề Lâm Dao biết chuyện xảy ra không phải do cô, nhưng vẫn không thể thoát ra được những suy nghĩ tiêu cực. Cô nàng khóc mệt liền gục đầu vào vai Hoa Đan Di ngủ. Hoa Đan Di cẩn thận giúp Hề Lâm Dao đắp chăn, nhìn cô thêm một cái rồi mới tắt điện trong phòng đi. Tại sao chuyện tình cảm và cuộc sống của bọn họ lại luôn xảy ra những biến cố không lường trước được như vậy nhỉ?