Đúng giờ tối, Tiêu Tranh đưa Hoa Đan Di đến nhà hàng gần trường - nơi mà cô nghe nói Hề Lâm Dao sẽ hẹn hò. Hai người đặt một bàn ở góc khuất nhất để không ai phát hiện ra bọn họ có mặt tại đây. Tiêu Tranh nhìn hành động lén la lén lút của Hoa Đan Di thì có chút buồn cười. Anh chưa bao giờ nghĩ một người luôn nghiêm túc như mình cũng có lúc hùa theo cô, làm trò ngốc nghếch thế này.
Hoa Đan Di cứ một lúc lại ngóng ra ngoài cửa, dáng vẻ sốt ruột vô cùng. Cô nhăn nhó quay sang hỏi Tiêu Tranh:
“Tại sao vẫn chưa thấy hai người họ đến nhỉ?”
Tiêu Tranh khẽ lắc đầu. Rõ ràng anh là người bị Hoa Đan Di kéo đi theo. Cô hỏi anh thì anh biết hỏi ai đây? Hơn nữa không biết chừng cô gái nhỏ nhà anh lơ đãng nghe nhầm từ tai nọ qua tai kia cũng nên. Tiêu Tranh bất giác thở dài, anh cảm thán:
“Nếu như mà em có thể lo lắng cho chuyện tình cảm của chúng ta bằng một nửa như vậy thì tốt biết bao.”
Hoa Đan Di vốn đang chăm chú ngóng đợi Hề Lâm Dao đến, nghe đại thần càu nhàu như vậy liền lập tức nguýt anh một cái. Đại thần ấm ức như vậy chẳng khác nào bảo cô cư xử tệ bạc với anh cả. Hoa Đan Di có bao giờ không quan tâm tới tình yêu của hai người họ sao? Tiêu Tranh đúng thật là ngứa đòn rồi.
Hoa Đan Di lườm anh, thấp giọng hỏi:
“Em có lúc nào lơ đãng chuyện yêu đương à? Còn nói linh tinh, ngày mai anh tự mình nấu ăn đi.”
Hoa Đan Di chưa kết hôn nhưng đã rất ra dáng một người phụ nữ của gia đình quyền lực rồi. Gì chứ riêng chuyện ăn uống, Tiêu Tranh làm sao dám cãi lời Hoa Đan Di. Hiện tại cô đang là người nắm ‘quyền sinh quyền sát’ trong nhà bếp cơ mà. Tiêu Tranh bất lực lấy lòng cô:
“Được rồi, là anh nói sai. Phu nhân đừng giận nữa. Mau tiếp tục nhiệm vụ cao cả của em đi kìa.”
Hoa Đan Di thấy anh hối lỗi thì mới hài lòng gật đầu. Đại thần biết điều như vậy đúng là không uổng công mấy ngày qua cô yêu thương, chăm sóc cho anh. Chờ khoảng phút thì người cần tới cuối cùng cũng tới, Hoa Đan Di vội vàng kéo đầu Tiêu Tranh cúi thấp xuống:
“Đến rồi, đến rồi. Anh cao quá, mau hạ người xuống một chút đi.”
Tiêu Tranh dù bất mãn lắm nhưng cũng không làm gì được. Hiếm hoi lắm cả hai mới có một buổi ra ngoài ăn tối cùng nhau, không những không thể thoải mái ân ái mà ngay cả việc ăn cũng khó khăn vô cùng. Mục đích của Tiêu Tranh đi theo là chăm sóc cho bạn gái, còn mục đích của Hoa Đan Di thì hoàn toàn không có Tiêu Tranh trong đó.
Người đi cùng Hề Lâm Dao là một nam nhân cao lớn, trên người anh ta vẫn còn đang mặc bộ quân phục màu xanh lục, trông vô cùng đứng đắn. Người này chủ động giúp Hề Lâm Dao mở cửa, lại kéo ghế cho cô nàng ngồi. Khỏi nói cũng biết gương mặt Hề Lâm Dao có bao nhiêu hạnh phúc. Hoa Đan Di nhìn thấy anh ta lập tức có cảm giác vô cùng quen thuộc. Cô hết nhìn đại thần lại nhìn tới nam nhân kia, bất giác lên tiếng hỏi:
“Này, nhà anh thực sự chỉ có một chị gái thôi sao?”
Tiêu Tranh đang uống nước, nghe cô hỏi vậy liền nhíu mày tỏ vẻ không hiểu. Hoa Đan Di vẫn còn mông lung trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, cô buột miệng nói thêm:
“Thực sự ba mẹ anh không có con rơi bên ngoài đó chứ?”
Có trời mới biết, nam nhân đi cùng Hề Lâm Dao giống Tiêu Tranh biết chừng nào. Mặc dù so với anh ta thì Tiêu Tranh gầy hơn, cũng tao nhã hơn, nhưng đường nét trên gương mặt thì có đến - phần trùng lặp. Nếu như không phải Tiêu Tranh hiện tại đang ngồi trước mặt cô thì Hoa Đan Di đã sớm qua đó đánh ghen mất rồi.
Tiêu Tranh dường như đã đoán ra suy nghĩ của Hoa Đan Di, do đó anh liền quay đầu lại nhìn. Đúng lúc này ánh mắt sắc bén của nam nhân kia và Tiêu Tranh chạm nhau, anh ta bỗng nhiên đứng bật dậy, nghi ngờ lên tiếng:
“Anh họ?”
Tiêu Tranh trong lòng thì có hơi ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện vô cùng thản nhiên, chẳng có chút nào nao núng cả. Anh mỉm cười gật đầu, cũng không nói nhiều. Đây vốn là tính cách sẵn có của đại thần rồi nên chẳng ai có ý kiến gì nữa. Riêng Hoa Đan Di và Hề Lâm Dao thì vẫn ngơ ngác không hiểu rốt cục chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Trình vội vàng hỏi lại:
“Anh họ, sao anh lại ở đây vậy?”
Tiêu Tranh đưa mắt nhìn Hoa Đan Di một cái, thấy cô lắc đầu ra hiệu liền hiểu ý. Đương nhiên làm sao Tiêu Tranh dám ở trước mặt bạn gái tố cáo cô đi làm chuyện xấu được. Anh cười đáp:
“Đưa bạn gái đi ăn tối thôi. Còn chú không phải bây giờ đang phải ở quân khu tập huấn sao?”
“Bạn gái?” - Tiêu Trình nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, ngay cả câu hỏi phía sau của Tiêu Tranh, anh ta cũng bỏ qua luôn.
Mắt Tiêu Trình đảo qua Hoa Đan Di một lượt dường như không thể tin được đại thần vậy mà đã có bạn gái. Tiêu Trình hết nhìn Hoa Đan Di sau đó lại ngó qua Tiêu Tranh, nghi ngại hỏi:
“Anh có bạn gái từ khi nào vậy?”
Hơn nữa cô gái này thoạt nhìn rất trẻ, cũng chỉ mới - tuổi, từ khi nào mà gu của Tiêu Tranh lại thay đổi lớn như vậy nhỉ? Không lẽ từ trước tới nay anh họ không gần nữ sắc là vì chờ con gái nhà người ta lớn sao? Tiêu Trình hơi rùng mình trước suy nghĩ của mình, ánh mắt đối với Tiêu Tranh nghi ngờ càng thêm lớn.
Hoa Đan Di bối rối không biết làm thế nào lại bị Tiêu Tranh nắm chặt lấy tay. Anh thoải mái giới thiệu:
“Cô ấy là Hoa Đan Di.”
Tiêu Tranh không đề cập tới việc bọn họ quen biết thế nào, chỉ nói tên cho Tiêu Trình nghe. Anh ta cũng biết tính Tiêu Tranh không phải là người tùy tiện nên đối với Hoa Đan Di càng thêm hâm mộ. Không biết một cô nhóc nhỏ nhắn thế này đã làm cái gì mà chói chân được ông anh lãng xẹt này của mình nữa.
Tiêu Trình cũng vui vẻ giới thiệu bản thân mình cho Hoa Đan Di biết. Sau đó anh nhớ ra còn có Hề Lâm Dao, liền tiến đến kéo cô lại chỗ Tiêu Tranh và Hoa Đan Di. Hai cô gái dùng ánh mắt ái ngại nhìn nhau, nhất là Hề Lâm Dao, mặt mũi cô nàng đã sớm đỏ lựng rồi. Tiêu Trình vốn muốn đưa Hề Lâm Dao ra mắt, nhưng Tiêu Tranh đã phủ đầu hỏi trước:
“Chú với sinh viên của anh, là quan hệ gì đây? Cô bé này vốn là sinh viên xuất sắc của khoa, nếu chú cướp cô bé ấy đi, hẳn sẽ có nhiều giảng viên tới hỏi tội chú lắm đấy.”
Hoa Đan Di có đại thần che chở liền giơ tay lên chào Hề Lâm Dao, dáng vẻ gượng gạo như đủ thấy bọn họ có bao nhiêu thân thiết:
“Hi, Lâm Dao của tớ.”
Lần này lại tới Tiêu Trình bị dọa cho đơ người… Từ lúc nào mà mối quan hệ của bọn họ trở nên rắc rối thế này nhỉ? Cái này không thể gọi là oan gia ngõ hẹp mà thành ‘nghiệt duyên’ mất rồi.
Sau khi hỏi ra thì mới biết lần trước Hề Lâm Dao gặp cướp trên đường, may mà có Tiêu Trình ra tay tương trợ. Hai người bọn họ từ đó bắt đầu trao đổi liên lạc, hiện tại cũng mới chỉ làm bạn, nhưng ai cũng nhìn ra hai người này đã có với nhau cả rồi. Vốn dĩ hôm nay Tiêu Trình định tỏ tình Hề Lâm Dao, nhưng không ngờ lại gặp Tiêu Tranh và Hoa Đan Di ở đây. Kế hoạch tạm thời đổ bể, có điều Hoa Đan Di cảm thấy bọn họ không cần tỏ tình cũng đã giống một cặp lắm rồi.