Khi Marie quay lưng lại, nhỏ đã trông thấy Olivia đứng dậy từ bao giờ.
Mặc dù trông rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn đứng đối mặt với Angelica.
「Mình――mình đã gây ra những chuyện không thể nào tha thứ được. Lẽ ra mình đã phải chết rồi mới đúng. Vậy nên, giết mình đi.」
Angelica lập tức chĩa súng về phía Olivia.
「Nếu không phải vì ngươi, Điện hạ đã không mê muội đến thế! Cả vương quốc này cũng không bị phá hủy, và cũng đã không có nhiều người chết đến thế rồi!」
Marie ôm lấy Angelica để ngăn không cho cô khai hỏa.
「Tui đã nói là cổ bị chiếm hữu mà! Olivia, cô cũng đừng có khiêu khích Angelica thêm nữa!」
Nghe rằng mình chỉ là người bị thao túng nên không có lỗi, Olivia lắc đầu.
Nước mắt cô tuôn rơi.
「Mình đã chứng kiến mọi thứ.」
「Ơ?」
「Dù cho có là sau khi bị chiếm hữu, mình vẫn giữ được nhận thức. Mình đã luôn ở bên cạnh và chứng kiến cô ta làm tất cả mọi điều.」
”Cô ta” hẳn là đang ám chỉ Ann.
Mặc dù bị Ann và Mary chiếm hữu cơ thể và hủy diệt vương quốc, nhận thức của Olivia vẫn còn đó.
Có lẽ chính vì vậy nên dường như cô không thể tha thứ cho bản thân được.
「Chính vì mình nên tất cả chuyện này mới xảy ra. Vậy nên――hãy giết mình đi.」
Marie không hiểu nổi suy nghĩ của Olivia.
「Tại sao lại như vậy được. Đó đâu phải là lỗi của cậu đâu chứ!」
Để ý thấy sơ hở, Angelica đẩy Marie ra và nhanh chóng nâng khẩu súng trường lên.
Thế nhưng, có lẽ vì quyết tâm sắt đá ban nãy đã không còn, nòng súng ấy khẽ run.
「Nếu như cô không đến học viện――thì chuyện đã không thành ra nông nỗi này rồi!」
Đáp lại giọng nói chất chứa đầy phẫn nộ của Angelica, Olivia đang khóc bỗng mỉm cười tự giễu.
「――mình cũng nghĩ vậy. Lẽ ra mình phải nên yên vị ở vùng quê thay vì ảo tưởng về những giấc mơ lạ lùng đó mới phải.」
Đoạn Olivia ngước lên nhìn bầu trời kia.
「Mình muốn tìm hiểu thật nhiều về ma pháp tại học viện. Mình muốn nghiên cứu mọi điều, để rồi cải thiện đời sống cho người dân ở quê nhà. ――mình cứ nghĩ là nếu có thể đến đây, giấc mơ đó, rồi sẽ trở thành sự thật.」
Olivia đã rất muốn học hỏi về ma pháp tại vương đô, nhưng chuyện đó giờ đã trở thành dĩ vãng.
Cô không hề có ý định tàn phá đất nước của chính mình, thế nhưng mà――dòng máu mà cô thừa hưởng thì nói điều ngược lại.
Angelica cũng không kiềm được nước mắt.
「Gì vậy chứ? Như vậy là ý gì? Chẳng lẽ ý cô muốn nói rằng Điện hạ không hề quan trọng với cô ư?」
Nhìn thẳng vào mặt Angelica, Olivia trả lời câu hỏi đó.
「Nếu nói rằng mình không hứng thú thì rõ ràng là nói dối. Nhưng mà――mình lại thấy vô cùng đau đớn mỗi khi ở bên Điện hạ và mọi người.」
「――đau đớn ấy hả?」
Không thể mường tượng nổi cảm xúc của Olivia, Angelica cứ tưởng mình vừa nghe nhầm.
Và thế là Olivia để lộ suy nghĩ trong tiềm thức của bản thân.
「Mình muốn học nhiều hơn nữa. Mình muốn đáp lại kỳ vọng của cha mẹ và mọi người ở quê nhà, những người đã giúp mình có điều kiện để theo học tại đây. ――mình chẳng thấy vui lúc nào khi được mời đi chơi cả. Thế mà, tất cả ai cũng nói rằng mình đang ra sức quyến rũ Điện hạ và mọi người! Mình chỉ muốn được được yên tĩnh để tập trung học thôi mà, tại sao chứ――」
Biết được rằng những lời mời của Julius chỉ được xem là phiền nhiễu, Angelica bật cười trong đau khổ.
「Thật không thể tin nổi! Cô nói là mình không hề muốn sao!? Cô có biết bao nhiêu người đã thấy ghen tị với cô không hả? CÓ BIẾT BAO NHIÊU NGƯỜI ĐÃ CĂM GHÉT CÔ KHÔNG!!」
Đối với người luôn hằng mong mỏi được Julius chú ý đến như Angelica, đời nào cô có thể đoán ra được cảm giác của Olivia kia chứ.
Nòng súng từ từ hạ xuống.
「Mình đã làm gì thế này――giá như ngay từ đầu mình biết được thì――」
Cảm thấy sát khí của Angelica đã không còn nữa, Marie thở phào.
Và không biết từ khi nào, Leon đã bước đến cạnh nhỏ.
「Kết thúc rồi nhỉ.」
Nhìn qua cái khuôn mặt ra vẻ chuyện đã xong của Leon, Marie liền lên tiếng phàn nàn.
「Anh có làm được gì đâu mà nói!」
「Có làm mà! Anh đã cứu Olivia rồi đó thôi!」
「Vậy sao anh lại chẳng chịu thuyết phục Angelica tiếng nào hết vậy hả! Quyết đoán chút đi chứ!」
「Bộ em nghĩ là anh có đủ khả năng để đi thuyết phục người ta chắc?」
「Đừng có mà lý do lý trấu! Về nhà rồi anh biết tay em.」
「Anh cố hết sức rồi chứ bộ!」
Nghe vậy, Marie dù đang khó chịu với Leon nhưng rồi cũng mủi lòng.
(Chính vì anh như vậy đó――thành ra lúc nào cũng không suy nghĩ mà nhận hết việc về mình. Leon, anh phải biết là bản thân mình đã vượt quá giới hạn từ lâu rồi chứ.)
Leon đang hết sức liều lĩnh, đó mới là nguyên nhân chính khiến cho Marie tức giận.
Ở trên bầu trời, quân đồng minh đã dần tập hợp.
Còn ở phía quân địch, sau khi mất đi chủ tướng là Julius, tất cả đều đang rút chạy về mọi hướng sau khi thoát được khỏi sự kiểm soát của Ann và Mary.
Thắng thua đã rõ, và cuộc chiến cũng dần đi đến hồi kết.
「Sao cũng được, giờ thì tất cả đã chấm dứt rồi nhỉ? Chúng ta rời khỏi đây thôi.」
Leon đồng ý với Marie, chẳng ai lại muốn dây dưa thêm tại nơi này cả.
「Cũng đúng. Trước mắt thì ai cứ về nhà nấy đã――」
Và rồi.
Đoàng! Tiếng súng vang vọng khắp không gian.
Ngay trước mắt Marie, vùng bụng của Leon bị xuyên thủng khiến cậu gục ngã.
Leon ngạc nhiên tột độ.
「Cái, cái gì?」
Cậu kiểm tra vị trí nơi mình bị bắn, và rồi bối rối khi trông thấy máu của chính bản thân.
Ở chiều ngược lại, khuôn mặt của Marie liền tái nhợt như thể máu đã bị rút đi đâu hết, nhỏ ngay lập tức đến gần bên và khuỵu xuống để kiểm tra thương tích của Leon.
( Liệu mình có chữa được không đây!? Mà cho dù có được hay không――thì mình cũng phải làm ngay lập tức, nhưng kẻ địch ở đâu mới được chứ!?)
Nhìn sơ qua vết thương, Marie liền sử dụng ma thuật trị liệu để cầm máu cho Leon.
Vừa thi triển ma pháp, nhỏ vừa quan sát xung quanh để tìm kẻ địch, thế nhưng lại chẳng thấy bóng người nào khác.
Vì lý do nào đó mà Olivia lại đang nhìn chằm chằm vào Luxion, cơ mà Marie không còn tâm trí đâu mà để ý nữa.
Nhỏ đưa mắt sang phía Angelica.
Bản thân Angelica cũng bị bất ngờ trong khoảnh khắc Leon bị bắn, và cũng đang dè chừng khu vực quanh họ.
Nghĩ rằng Marie đang nghi ngờ mình, cô liền phủ nhận.
「Không phải tôi!」
「Tui biết rồi! Lo mà nằm xuống đi! Luxion, kẻ địch ở đâu vậy? Ngươi, sao lại bất cẩn thế hả!」
Marie trách Luxion vì đã để cho Leon bị bắn mà không làm được gì cả.
Luxion chỉ đang nhìn xuống chỗ Leon, người đã gần như bất tỉnh.
Trông thấy hành động kỳ lạ của đối phương, Marie không khỏi thắc mắc.
(Sao hắn ta lại bình tĩnh đến vậy chứ? Bình thường thì lẽ ra hắn đã ngăn chặn hoặc ít nhất là lên tiếng cảnh báo phát bắn như vậy rồi――)
Thế rồi câu trả lời chợt ập đến.
Không có bất cứ kẻ địch nào ở gần, và Luxio thì chẳng phản ứng gì trước việc Leon bị bắn.
Run rẩy không dám mở lời, và rồi Marie lên tiếng hỏi Luxion trong lúc vẫn đang chữa thương cho Leon.
「――chẳng lẽ, chính ngươi đã bắn anh ấy ư?」
Nhỏ thật sự muốn nghĩ rằng chuyện đó là điều không thể.
Chầm chậm xoay con mắt màu đỏ của mình về phía Marie, bằng một chất giọng máy móc không hàm chứa cảm xúc, Luxion đáp lời.
『Vâng.』
Marie, và tất nhiên là cả Angelica đang đứng gần đó, đều bất ngờ mà chết lặng.
Không ai trong số họ có thể tin rằng Luxion, vốn vẫn luôn gọi Leon là chủ nhân và tuân theo mọi mệnh lệnh của cậu ta, lại là kẻ ra tay cả.
Olivia thì chỉ biết quan sát và chưa hiểu nổi sự tình.
Trước những ánh mắt bàng hoàng kia, Luxion cất giọng.
『Tôi đã luôn nghe lệnh và đi theo vì thấy hứng thú, nhưng khả năng phán đoán thế này thì lại rất có vấn đề. Ngoài ra, mức độ ưu tiên của tôi cũng đã thay đổi rồi.』
Marie với bàn tay vẫn đang nhuốm trong máu của Leon, lạnh lùng lườm Luxion.
「Tại sao chứ. Chẳng phải ngươi đã xem Leon là chủ nhân sao? TẠI SAO NGƯƠI LẠI PHẢN BỘI ANH ẤY HẢ!?」
Dù là chủ nhân, Leon lại bị phản bội mà không hề hay biết.
Marie chỉ còn biết ngỡ ngàng.
Và rồi, Luxion hướng con mắt đỏ sang Olivia rồi phát sáng có chủ đích.
『Olivia――à không phải. Ann rất có năng lực. Cô ta đã sử dụng khả năng của Olivia để tắt nguồn tôi, dù chỉ là tạm thời.』
「Tắt nguồn――cô ta có thể làm được chuyện đó ư!?」
Marie kinh ngạc trước thông tin đó, thế nhưng Luxion đáp lời như thể nghĩ rằng mình đang bị nghi ngờ về mặt hiệu năng.
『Việc đó chỉ diễn ra trong chốc lát, chưa đến một giây. Trong suốt khoảng thời gian đó thì hệ thống phòng thủ vẫn hoạt động bình thường, và nếu được kích hoạt thì vấn đề sẽ được xử lý ngay lập tức. ――Vậy nhưng, đối với tôi thì đó quả là dịp hiếm có. Nhờ vậy mà tôi có thể hủy giao thức đăng ký của chủ nhân giữa lúc tái khởi động.』
*Cũng là cách mà Olivia điều khiển Luxion trong game, siêu năng lực mang tên nạp lần đầu.
Trước cả khi trận chiến này diễn ra, Leon vốn đã không còn là chủ nhân của Luxion.
Marie liền trở nên rối bời.
「Tại sao lại là lúc này chứ――」
Hẳn là đã dự đoán được câu hỏi của Marie, Luxion không mất quá nhiều thời gian và nói ra câu trả lời mà bản thân đã chuẩn bị trước.
『Việc đó không quan trọng. Tôi không ra tay vì vẫn còn thấy đôi chút hứng thú. Cơ bản thì trận chiến này vốn đã là vô giá trị. Tôi không quan tâm đến thắng thua, và cũng chẳng cần để ý đến thời điểm là khi nào cả.』
Rất nhiều người đã phải bỏ mạng, thế nhưng với Luxion thì tất cả đều là vô nghĩa.
Ngay từ đầu thì Luxion đã luôn căm thù những ai có thể dùng ma thuật, hay còn được gọi với cái tên là Tân nhân loại.
「Ngươi thật đáng khinh.」
『Thất thế nên khó chịu à? Lời khiêu khích của kẻ thua là lời vinh danh cho kẻ thắng. Tôi sẽ nghiêm túc nhìn nhận lời nói của Marie.』
Angelica bóp cò sau khi đã lên đạn cho khẩu súng từ bao giờ.
「Đồ phản bội!」
Từng phát bắn vang lên.
Giữa những vụ nổ, Luxion biến mất khỏi tầm quan sát.
Đến khi đạn dược đã cạn kiệt, làn khói dần tan đi thì Luxion lại hiện ra.
Không hề có lấy một vết xước, thấu kính màu đỏ kia vẫn tỏa sáng ma mị.
『Tân nhân loại lúc nào cũng làm những việc vô ích nhỉ.』
Angelica đang định tiếp tục nạp đạn, nhưng rồi cũng hiểu ra và dừng tay.
Nhìn lên bầu trời, Luxion lên tiếng thông báo cho nhóm của Marie.
『Tất cả hãy cùng chứng kiến đi. Đây chính là khoảnh khắc mà trận chiến trường kỳ giữa hai thời đại đi đến hồi kết đấy.』
Khi Marie nhìn theo, xuất hiện trên bầu trời là những chiếc phi hạm vô cùng khác biệt với quân đồng minh.
「Chuyện gì vậy chứ.」
Marie lẩm bẩm, và Luxion đáp lại bằng cường độ âm thanh lớn hơn mọi khi của mình.
『Kỷ nguyên của tân nhân loại sẽ chấm dứt. ――Đây chính là tận thế.』
Và rồi, một loạt những tia sáng bắn ra từ hạm đội phi hạm trên cao kia.
Cơn mưa tia sáng đáp xuống vương đô, đi xuyên qua những bộ chiến giáp và cả phi hạm của phe liên minh đang giữ vị trí trên bầu trời.
Ở những nơi tiếp xúc, các vụ nổ khổng lồ nổi lên.
Ngay cả chiếc phi hạm hoàng gia đã rơi xuống cũng bị tấn công và hủy diệt trong chốc lát.
Angelica đánh rơi cả khẩu súng trường lẫn đạn dược đang cầm trên tay.
Khung cảnh hoang tàn, bùng cháy của cả Vương đô trải dài ra trước mắt.
「Cả, cả vương đô đã――」
Những chiếc phi hạm vẫn tấn công không ngừng nghỉ, mặc cho đang có vô vàn người dân vẫn còn ở bên trong thành phố.
Duy chỉ có khu vực cung điện――nơi mà nhóm của Marie đang trú ngụ, là không hề bị ảnh hưởng.
「Dừng lại đi! Mau dừng lại, Luxion!」
Marie gào thét trước khung cảnh địa ngục của Vương đô, thế nhưng Luxion chỉ lẳng lặng theo dõi.
Và rồi đáp lại bằng giọng nói điện tử vô cảm của mọi khi.
『Không có lý do gì để dừng lại cả. Ngoài ra――muốn toàn diệt nền văn minh của lũ tân nhân loại thì cần nhiều hơn thế này cơ.』
「Ngươi đang nói cái――」
『Được tạo ra bởi Con người, nhiệm vụ duy nhất của chúng tôi là hủy diệt tân nhân loại. Giờ đây chính là thời khắc để hoàn thành nghĩa vụ ấy.』
Trông thấy cơn bão lửa đang nhấn chìm vương đô, dù cho đang vô cùng chật vật nhưng Leon vẫn cố gắng gượng dậy trong tuyệt vọng.
「Leon!」
Marie hốt hoảng giữ cơ thể để ngăn không cho cậu ngồi dậy, nhưng Leon mặc kệ.
「――ngươi――tại sao――」
Luxion bay lên không trung trong khi vẫn nhìn vào Leon.
Không biết từ khi nào, cơ thể chính của Luxion đã xuất hiện và đang chờ trên cao.
『Tại sao ư? Đây là mục đích mà trí tuệ nhân tạo như tôi được tạo ra――dẫu cho có hơi khác, nhưng vẫn là một mong muốn được ấp ủ từ lâu do kết tinh của Con người mang đến. Tôi chỉ làm vì tôi có thể thôi.』
Leon định nói gì đó, nhưng rồi lại nôn ra máu.
Marie liền đỡ lấy cậu.
「Đừng di chuyển nữa! Nếu cứ thế thì anh sẽ chết thật đó!」
Dù cho Marie giàn giụa nước mắt, Leon vẫn cố gắng vươn đến chỗ Luxion.
Luxion rời đi với ánh nhìn giữ nguyên.
『Vĩnh biệt. Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại đâu.』
Cơ thể chính của Luxion, sau khi thu hồi lại bộ phận kia của mình, bay lên và hòa vào những món vũ khí do bàn tay Con người tạo tác.