Cái Thế giới Otomegame đó thật Khắc nghiệt với Chúng tôi

phần 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi Arroganz đáp xuống cung điện hoàng gia, nơi giờ chỉ còn là đống đổ nát, tôi mở cửa buồng lái và nhảy ra ngoài.

Trông thấy tôi, Marie liền chạy tới với vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt.

Cách nhỏ một đoạn là Luxion cũng đang từ từ bay tới.

Có chuyện gì đó đã xảy ra rồi, chỉ nhìn cử chỉ của Marie thôi là đủ để tôi nhận ra.

Khi tôi chuyển ánh nhìn sang phía Angelica-san, thì nằm bên cạnh cô ấy là hoàng tử Julius.

「Có chuyện gì vậy?」

Khi tôi hỏi, Marie liền quay mặt đi.

「Luxion đã bắn chết Julius rồi.」

Khi tôi quay sang Luxion, hắn liền ra vẻ tự hào.

『Julius định ra tay giết Angelica, vậy nên tôi đã ngăn hắn lại ạ. ――Nhưng Marie lại không ưng thuận hành động của tôi cho lắm.』

「Vậy thì bọn ta nợ ngươi lần này rồi.」

Marie dường như muốn nói gì đó, thế nhưng việc nhỏ được cứu là sự thật.

Trông thấy Olivia-san đang nằm trong bàn tay của Arroganz, Marie liền đến gần để kiểm tra tình trạng của cô.

Sau khi biết rằng đối phương vẫn còn thở, nhỏ tỏ ra nhẹ nhõm phần nào.

「May mà cổ còn sống nhỉ. Ít ra thì chúng ta còn cứu được ai đó.」

Khi Marie an tâm đặt tay lên xoa đầu Olivia-san, cô ấy từ từ tỉnh dậy.

Mở mắt ra, cổ tò mò đảo mắt khắp nơi.

Không quên kiểm tra tình trạng của bản thân, sau đó cổ liền tỏ ra bối rối trước hoàn cảnh hiện tại.

「Ơ, ừm, mình đang ở đâu vậy ạ? Chỗ này, hình như không phải――」

Có vẻ là cô ấy vẫn còn chưa tự nhận thức được nhiều.

Muốn trả lời thắc mắc kia cũng không có gì khó, thế nhưng an toàn vẫn là trên hết.

「Không cần phải vội. Trước mắt thì chúng ta nên rời khỏi nơi này đã.」

Tôi vươn tay ra để đỡ Olivia-san.

Trông thấy thế, cô ấy liền lẩm bẩm.

「――Hiệp sĩ-sama.」

Hiệp sĩ-sama? Về tước hiệu mà nói thì tôi đúng là hiệp sĩ, thế nhưng tại sao Olivia-san lại gọi tôi như thế chứ?

Vẫn còn điều chưa rõ, cơ mà đợi đến khi xong việc rồi hỏi cũng không vội gì.

Ngay khi tôi vừa nắm lấy tay Olivia-san――một vụ nổ liền bùng lên.

Mảnh vỡ văng đi tứ phía, nhưng chúng tôi vẫn vô sự vì Luxion đã triển khai kết giới bảo vệ.

Luxion quay sang kẻ vừa bóp cò.

『Ta muốn xác nhận lại ý định của hành động vừa rồi. Tại sao ngươi lại tấn công chúng ta――Angelica?』

Hướng đó là Angelica-san, người đang ngắm bắn về phía này với khẩu súng trường trên tay.

Đầu kia của nòng súng chính là Olivia-san.

Tôi liền đứng ra để thế vào vị trí đó, và ánh sáng trong mắt của Angelica-san dường như đã biến mất.

Ánh mắt vô hồn, không chút cảm xúc kia nhìn thẳng vào tôi.

「――phát bắn đó chỉ là cảnh cáo thôi. Giờ thì, nhanh chóng giao ả đàn bà đó lại cho tôi, có được không?」

Tức là không cho phép tôi giúp Olivia-san à.

Dựa theo tình hình hiện tại ở vị trí của Angelica-san, tôi không thể nào mà bỏ rơi Olivia-san tại đây được.

Tuy nhiên, lúc này thì chuyện thương thuyết là không khả dĩ chút nào, và tôi nhận ra mình đang rơi vào thế khó.

「Chúng ta có nên bỏ chạy không nhỉ?」

『Nếu chúng ta mà chạy trốn, Angelica sẽ xem chủ nhân là một kẻ phản bội. Như vậy thì cả vương quốc, dẫn đầu bởi gia tộc Redgrave sẽ quay lưng với chúng ta.』

「――chiếu tướng rồi à.」

Chúng tôi mà hành động bất cẩn thì Angelica-san chắc chắn sẽ báo lại với gia tộc của mình

Và nếu là vậy, kẻ địch kế tiếp của chúng tôi sẽ là nhà Redgrave.

Vậy nhưng Luxion lại chẳng mấy quan tâm.

『Nếu tôi tiêu diệt lực lượng chiến đấu chính của nhà Redgrave tại đây thì vấn đề sẽ được giải quyết đấy ạ.』

「Lại thêm một giải pháp đau đầu nữa. Ngươi có phương án nào nghe nhẹ người hơn không hả?」

『Tôi không đánh giá cao những phương án vô dụng cho lắm. Với lại, ngay từ đầu thì cũng chính phía Chủ nhân đã gây ra tình cảnh này.』

Tôi đã quyết định là sẽ giúp Olivia-san, còn Marie thì mang Angelica-san đến nơi này.

Theo góc nhìn của Luxion mà nói, tình hình hiện tại cũng vì bọn tôi mà ra.

Thật không may là tôi chẳng thể phản bác gì được.

Angelica-san chậm rãi tiếp cận chúng tôi.

「Đưa cô ta đây. Hay là, cậu định phản bội chúng tôi?」

Trong khi tôi còn đang do dự, Marie đã bước tới và đối mặt Angelica-san.

Nhỏ ra khỏi kết giới và đứng ngay trước nòng của khẩu súng kia.

「Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Hạ súng xuống đi.」

「Vẫn chưa đâu. Phải có một người chịu trách nhiệm cho tất cả những việc này.」

Mặc cho tâm ngắm của Angelica-san đang nhắm thẳng vào mình, Marie vẫn tiếp tục lên tiếng thuyết phục đối phương.

「Tui không muốn có thêm ai phải chết nữa. Tui muốn chuyện này kết thúc tại đây. Với lại, cô cũng biết là Olivia bị chiếm hữu mà, phải không? Thế sao cô còn muốn giết người chứ?」

「Đừng bắt tôi nhắc lại lần hai. Cô nghĩ rằng việc thuyết phục tất cả dễ vậy sao? Sự thật không quan trọng, thực tại mới là điều đáng nói.」

「Đúng là vậy! Nhưng cho dù đúng đi chăng nữa――thì tui vẫn muốn Olivia được sống…」

Đã phải chứng kiến khung cảnh chiến tranh tàn khốc, điều Marie mong muốn cũng là đương nhiên.

Angelica-san liền mất hết kiên nhẫn.

「Đừng có nói chuyện thơ ngây kiểu đó! Những người còn sống đều còn có trách nhiệm tái thiết Vương quốc! Đó là nghĩa vụ mà chúng ta bắt buộc phải tuân theo. Cảm xúc nhất thời không giải quyết được chuyện gì đâu――」

Đối với Angelica-san mà nói, lời của Marie có vẻ là rất sáo rỗng.

Chỉ với câu từ thôi thì khó mà có thể chạm tới cô ấy, tôi đã gần như từ bỏ rồi.

Vậy nhưng, dường như Marie lại nhìn thấu được nội tâm của Angelica-san.

「Cô vừa nói là là cảm xúc nhất thời ấy hả? Nếu nói vậy, cô chỉ không chịu nổi việc Hoàng tử Julius yêu dấu của mình đã chết còn Olivia thì được sống thôi, đúng chứ? Tất cả đều chỉ là lời ngụy biện――để cô có thể giải quyết mối hận của mình thôi chứ gì.」

Marie bước tới, còn Angelica-san thì lùi lại.

Mắt của Angelica-san đã không còn nhìn thẳng được nữa, chứng tỏ rằng lời của Marie không hề sai.

「Im, im đi.」

「Cô chỉ muốn báo thù cho Julius thôi, không phải thế sao? Chỉ riêng vì lý do đó thôi là đã đủ rồi chứ gì? ――vậy mà còn dám nói tới nghĩa vụ nữa chứ.」

「TÔI NÓI LÀ IM ĐI!」

Thế rồi Angelica-san nhắm nòng súng thẳng vào trán Marie.

Ngay khi tôi nhìn chạy đến để can thiệp, Luxion đã xin quyền hành động.

『Xin phép được bắn Angelica ạ.』

「Không được giết người!」

『Nếu không làm vậy thì Marie sẽ chết đấy ạ. Chủ nhân, xin người đừng nhầm lẫn thứ tự ưu tiên.』

「-ư!?」

Tôi hiểu rằng lúc này nếu tôi chọn sai, tôi sẽ phải hối hận suốt phần đời còn lại.

Điều quan trọng nhất chính là mạng sống của Marie, vậy mà tại sao tôi lại không thể quyết định ngay được chứ?

Tôi tự căm ghét chính bản thân mình.

Ngay khi tôi định mở miệng, ký ức về Angelica-san bỗng xuất hiện trong tâm trí tôi.

Hình ảnh về một cô gái đang ngồi ăn bánh vòng, và một cô bé đang ngồi khóc tại một góc trong chính thế giới nội tâm của bản thân.

Và trong số chúng――còn có cả những thứ mà tôi chưa từng biết đến.

Ký ức về những ngày mà bọn tôi chung sống hạnh phúc trong một ngôi nhà nhỏ, hiện ra vô cùng sống động dù rằng nó lẽ ra không hề tồn tại.

「Đầu ta――」

『Chủ nhân?』

Trong khi tôi còn đang đưa tay ôm đầu vì cơn đau, một giọng nói đã vang lên từ phía sau.

「――giết mình đi.」

Truyện Chữ Hay