Cái Thế giới Otomegame đó thật Khắc nghiệt với Chúng tôi

phần 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảnh tượng mà nhóm Marie trông thấy khi nhìn lên bầu trời là vô cùng quái gở, với toàn quân đều đang cuồng loạn đuổi theo Arroganz, bất kể bạn hay thù.

Và rồi, một luồng sáng chói lòa tỏa ra từ phía phi hạm hoàng gia.

Nhỏ không rõ nguyên nhân gây ra chuyện đó, chỉ biết rằng bản thân suýt chút thì ngất đi, và rằng cuộc chiến trên không kia dường như đã đi đến hồi kết.

Tại khu vực của cung điện hoàng gia, nơi mà giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát, Marie tiếp tục ngước nhìn lên không trung.

「Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ.」

Và đó cũng là thắc mắc của Angelica.

Cô đang khuỵu gối, dùng khẩu súng trường làm điểm tựa và trên gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

「Cô có sao không!?」

Thấy Marie tỏ ra lo lắng và chạy đến định đỡ cô, Angelica liền tỏ ra cứng rắn.

Dù cho vẻ mặt vẫn còn xanh xao, cô vẫn tự sức mình đứng dậy.

「Tôi chỉ hơi chóng mặt thôi. Quan trọng là, trận đấu có vẻ đã kết thúc rồi.」

Nhìn lên bầu trời, họ liền trông thấy chuyển động của các chiến giáp và phi hạm có phần khó hiểu.

Chính những người điều khiển dường như cũng đang bối rối về hành động trước đó của mình.

Tất cả dần dần tách nhau ra để quay về đội hình vốn có.

「Ước gì cuộc chiến cứ thế này mà kết thúc nhỉ.」

Không muốn thấy thêm bất kỳ thương vong nào nữa, Marie chỉ mong rằng cuộc chiến có thể dừng lại tại đây.

Theo dõi tình hình đang diễn ra trên không trung, Luxion thông báo.

『Có vẻ là Chủ nhân đã thành công trong việc giải cứu Olivia rồi ạ.』

「Thật ư!」

Marie mừng rỡ nhảy cẫng lên, còn Luxion thì bổ sung thêm chi tiết.

『Mary đã bị đánh bại mà không có thêm sự cố nào. Nhưng nguyền cụ đã bị phá hủy, nghĩa là các vật phẩm thánh cũng không còn nữa.』

Theo đó thì các món bảo vật Dạ Xoa, thứ phong ấn ký của Mary, đã không thể chống đỡ nổi đòn đánh của Arroganz và bị tiêu hủy hoàn toàn.

Nghe thấy vậy, thế nhưng Angelica lại không mấy bận tâm.

「Thánh cụ lẽ ra phải được thu hồi, vậy nhưng với bản chất bị nguyền rủa như thế, bị phá hủy âu cũng là chuyện đương nhiên.」

Luxion đặt câu hỏi cho Angelica.

Nội dung là về việc đối phó với sự thật của Thánh nữ.

『Cô có định lan truyền câu chuyện thật sự về Thánh nữ của Vương quốc Hohlfahrt không?』

Cúi gằm mặt với vẻ cay đắng, thế rồi Angelica lắc đầu.

Rất có thể cô cũng muốn làm rõ sự thật rằng thánh nữ vốn chẳng tốt đẹp gì, nhưng rồi lại cho qua sau khi cân nhắc tình hình thực tế.

「Đất nước này đã thờ phụng Thánh nữ suốt nhiều thế hệ. Phân định trắng đen mọi việc chỉ tổ gây thêm xung đột không cần thiết. Cho dù nhiều tu sĩ có không còn, thì niềm tin sẽ vẫn chẳng thể tự dưng mà biến mất được.」

『Vậy ra các người vẫn sẽ một lòng tin vào một thứ không có thật. Quả là nực cười.』

Nghe Luxion nặng lời như thế, Marie vội vàng lên tiếng xin lỗi.

「Ngươi im đi! Xin, xin lỗi nhé. Tên này có hơi――nói sao nhỉ, ghét con người một chút, nên hắn mới nói năng thô lỗ thế thôi.」

Trông thấy Marie như thế, Angelica chỉ biết cười nhạt.

「Không phải xin lỗi đâu. Chính tôi cũng nghĩ rằng việc đó thật nực cười. Ngay từ đầu, tôi cũng không ngờ được rằng lại có một bí mật như thế được giấu kín.」

Đoạn nói Angelica lại nhìn lên bầu trời, và Marie hướng theo ánh nhìn của cô.

Chủ nhân đã không còn, chiếc phi hạm hoàng gia giờ đây đang từ từ hạ cánh.

Thế rồi cô lẩm bẩm.

「――tất cả đều sặc mùi giả dối.」

Nghe thấy lời nói của Angelica, Marie chợt nghĩ, điều đó có phải đang ám chỉ chính thế giới otome game này chăng? Nhỏ tự hỏi.

(Xem ra đó là bản chất của thế giới này rồi nhỉ.)

Còn bao nhiêu điều mờ ám nữa đang nằm khuất bên dưới phần nổi của tảng băng gọi là cốt truyện này, nhỏ thật sự không biết.

Vậy nhưng, chí ít thì trận chiến cũng đã đi đến hồi kết.

Với sự suy vong của Vương quốc Holhfahrt, giờ đây một quốc gia mới sẽ thành hình.

(Cái kết cũng không khác với trong game là bao. Đừng nói đến chuyện có hậu gì đó, mình còn chẳng nghĩ nổi rằng cả đất nước sẽ bị hủy diệt như thế này.)

Trong lúc nhỏ còn đang chờ Leon bay xuống, thấu kính màu đỏ của Luxion chợt lóe sáng.

Dường như hắn ta đang canh chừng thứ gì đó, khiến cho Marie và Angelica phải nhìn theo.

Và đứng đó là Julius, với một cơ thể bầm dập tả tơi.

「Điện Hạ!?」

Ngay khi Angelica vừa định bước tới, với khẩu súng ngắn trong tay, Julius liền giương lên và nhắm thẳng vào cô.

Marie lập tức nhảy vội đến để đè người Angelica xuống, còn Luxion thì bay đến và triển khai kết giới phòng thủ trong nháy mắt.

Ngay sau đó, những viên đạn bắn ra bị cản bởi kết giới rồi rơi xuống sàn nhà.

『Mary giờ đã không còn, ngươi cũng không bị điều khiển nữa. Thế thì tại sao lại tấn công bọn ta?』

Ann và Mary đã biến mất, lẽ ra Julius đã phải thoát khỏi sự kiểm soát.

Theo lý thuyết thì nhận thức của cậu ta đã trở lại rồi.

Vậy mà, Julius lại ném khẩu súng lục đi, tiếp tục rút gươm và tiếp cận nhóm Marie.

「Mary? Đó là ai? Thứ ta cần biết là――Olivia đang ở đâu hả?」

Trông thấy việc Julius vẫn chỉ quan tâm đến mỗi Olivia, Angelica liền đẩy Marie ra rồi đứng dậy.

「Điện hạ, người chắc chắn là đã thức tỉnh rồi! Người đã bị chính ả đàn bà đó thao túng ngay từ đầu đấy ạ. Xin người, đừng để chuyện đó xảy ra thêm lần nào nữa.」

Nhìn thẳng vào đôi mắt đang giàn giụa của Angelica, thế nhưng Julius chỉ ngạc nhiên đôi chút.

Cậu ta còn chẳng hiểu lời Angelica đang nói nghĩa là gì.

「Thao túng? Cô đang nói gì vậy?」

「Chính là, ả Olivia đó! Thân xác ả đã bị kẻ khác chiếm hữu, và từ đó mê hoặc rồi thao túng hành động của Điện hạ đấy ạ…」

「Mê hoặc? Ta ư?」

Thấy Julius đang phải đưa tay ôm đầu, Angelica cố gắng vùng chạy.

Vậy nhưng, Marie lại không cho phép.

「Ê này, cô đang định làm gì vậy hả!」

「Buông, buông tôi ra! Điện hả rõ ràng là đã lấy lại nhận thức rồi. Tôi không thể để ngài ấy tiếp tục bị ả đàn bà kia mê hoặc được!」

Bị Marie chặn lại, Angelica sững sờ trước sức mạnh của Marie và dồn sức để vùng ra.

Trong khi cả hai còn đang cự cãi, Julius bắt đầu cười như điên dại.

「Kưkư――KƯHAHAHA-!」

「Điện hạ?」

Để ý thấy hành động kỳ lạ của Julius, Angelic dường như không tin nổi vào mắt mình.

Chiếc mặt nạ của Julius――chiếc mặt nạ của một thái tử và một quý tộc hoàn hảo, giờ đã bị ném đi và chỉ còn lại một nụ cười gớm ghiếc.

「Ngay từ đầu thì ta đã không hề bị thao túng rồi.」

「Không thể nào, nhất định là người đã bị ả đàn bà đó――」

Angelica tuyệt vọng thuyết phục, thế nhưng đối phương chẳng mảy may quan tâm.

「Nghĩa là ta thực sự bị hấp dẫn bởi nàng ấy. Ta đã được cứu kể từ lần đôi ta gặp mặt.」

「Được cứu ư?」

Không thể hiểu nổi điều Julius đang muốn nói, Angelica chỉ còn biết run rẩy.

「Tất cả những gì ta muốn là Olivia. Không ai khác cả! Chỉ một mình Olivia là đủ.」

Đến lúc này thì Marie cũng đã nhận ra.

(Vậy tức là――thật sự là Julius đã dành tình cảm cho chính Olivia, từ đó đến giờ.)

Bọn họ đã nghĩ rằng cậu ta trở nên bất ổn kể từ khi có sự xuất hiện của Ann, thế nhưng sự thật là Julius đã luôn bị Olivia thu hút.

Nếu có thì cũng chỉ là năng lực của Ann khiến cho mọi chuyện mất kiểm soát, còn tình cảm của Julius thì hoàn toàn là thật.

Angelica chắc cũng đã hiểu ra rồi.

Cô cúi đầu, nghiến chặt răng và ngập tràn nước mắt.

「Thần vẫn còn yêu Điện hạ rất nhiều.」

Đã nghe thấy lời tỏ tình của Angelica, vậy nhưng trái tim của Julius mặc nhiên không hề lay động.

「Vậy thì hãy để ta và Olivia rời khỏi đây. Bọn ta sẽ ra đi để sinh sống ở một nơi thật xa và không quay lại nữa.」

Những chiến hữu đã kề vai sát cánh với cậu ta không hề được nhắc đến.

Đối với Julius, có chăng họ cũng chỉ là vật cản.

Marie siết chặt nắm tay.

(Brad và những người kia, đều đã phải chiến đấu bằng cả tính mạng, vậy mà!)

Cho dù lý do có là gì, tất cả đều chiến đấu vì người mà mình yêu thương.

Julius ngó lơ điều đó.

Với đôi mắt vẫn không thôi tuôn lệ, Angelica nói ra sự thật.

「――Jilk đã bị bắn bởi chính ả đàn bà đó. Ngay cả khi anh ta đến để giúp ả ta.」

Nghe thấy vậy, Julius liền mỉm cười.

「Ý nghĩa của chuyện đó chỉ có một, đó là Olivia đã chọn ta.」

Ngay cả việc nghe về cái chết của Jilk, người đã lớn lên cùng cậu ta từ thuở tấm bé, vẫn không khiến cho Julius có chút xúc cảm nào.

Marie liền phát hoảng.

(Nghĩa là ngay từ đầu thì cậu ta đã mù quáng bởi Olivia rồi ư? Chuyện gì thế này――đây――tên này mà là vị hoàng tử trong mơ ấy sao trời!!)

Ngay khi ngộ ra, Marie lập tức chạy đến chỗ Julius, mặc cho thanh kiếm trên tay đối phương.

Thế rồi nhỏ dồn sức và tung đòn bằng cánh tay phải thẳng vào Julius.

Xung lực của cú đấm tung vào ngay giữa mặt Julius là vô cùng khủng khiếp.

Julius liền bị văng đi thật xa, vào giữa đống đổ nát và không tài nào gượng dậy nổi.

Marie đứng trước mặt Julius và lớn giọng.

「Jilk, người cùng cậu lớn lên đã chết rồi! Vậy mà cậu vẫn không cảm nhận được gì ư?」

「――hắn đã cố giành lấy Olivia từ tay ta. Cho dù có là bạn thuở nhỏ thì ta cũng không thể tha thứ――」

Nghe thấy đối phương chống đối, Marie liền vung đấm thêm lần nữa.

Một âm thanh trầm đục vang lên, thật bất cân xứng với vóc dáng nhỏ bé của Marie.

Julius lại bị văng đi thêm lần nữa và cố gắng đứng dậy, nhưng hai chân của cậu ta lại run rẩy trong bất lực.

「Sao, sao cô dám!? Ta là Hoàng thái tử đấy!!」

Julius giờ chỉ còn biết chống trả bằng lý lẽ thảm hại, còn Marie thì lại tiếp tục tiếp cận và vươn tay ra.

Nắm lấy tóc Julius, nhỏ kéo cậu ta lên và vung tay tát mạnh.

Trái, phải, qua lại liên tiếp.

「Giờ này mà còn giở giọng thái tử gì nữa hả! Cả cung điện sập rồi, địa vị của cậu cũng mất luôn rồi! Ngay cả chuyện đó mà còn không để ý tới, thì cậu đòi sống với Olivia bằng niềm tin chắc!」

Dù cho hai bên gò má đã sưng vù sau những cú tát tới lui không thương tiếc, Julius vẫn tiếp tục phải chịu đòn mà không thể nặn ra được một lời biện hộ nào.

Angelica thấy vậy cũng phải chạy đến can ngăn.

「Đủ, đủ rồi! Cứ thế thì Điện hạ sẽ gặp nguy hiểm mất!」

Cố gắng dùng hết sức để kéo Marie tránh xa Julius, Angelica đứng chen vào giữa để bảo vệ cậu ta.

Tất nhiên Marie vẫn chưa hề thỏa mãn, nhỏ chỉ thẳng ngón tay về phía Julius.

「Tui còn phải đánh thêm nữa cho hắn tỉnh người ra! Hiểu chưa hả, cô cứ im lặng mà――này!?」

Trong khoảnh khắc, Marie trông thấy khung cảnh Julius đang chuẩn bị đâm Angelica từ phía sau.

Ngay khi nhỏ phát hoảng trước khuôn mặt biến dạng vì giận dữ của Julius, Marie nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Luxion, nãy giờ vẫn đang quan sát mọi việc.

『Ta nên kết thúc chuyện này trước khi chủ nhân quay về thì hơn.』

Một tia năng lượng bắn ra từ quang cầu màu đỏ và xuyên qua ngực của Julius.

「GAAAAA!?」

Julius vật vã vì đau, thế nhưng dù cho ngực cậu ta đã bị xuyên thủng, máu vẫn không chảy ra do đã bị thiêu gọn bởi tia nhiệt kia.

Thay vào đó là một ngụm máu trào ra từ miệng.

「Điện hạ!? Ngươi làm gì vậy hả!」

Angelica lập tức đến bên cạnh và ôm chầm lấy Julius, thế nhưng cậu ta đã trút hơi thở cuối cùng.

Vùi mặt mình vào ngực Julius, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

「――Điện hạ――mong người ra đi thanh thản.」

Angelica hẳn là vẫn còn rất yêu Julius, mặc cho cô có là người bị phản bội đi chăng nữa.

Cô rơi lệ không thôi trước cái chết của người mình yêu thương.

Vậy nhưng, Luxion dường như không thể nào hiểu nổi hành động đó.

『Mặc dù ghét đối phương đến vậy, mà ngươi vẫn than khóc trước cái chết của hắn ư? Nãy giờ ta vẫn theo dõi vì nghĩ là ngươi sẽ bắn chết Julius để trả thù đấy.』

Thay vì ra tay hạ sát, cô lại quay ra bảo vệ cho đối phương.

Luxion thấy thật khó hiểu.

Thay cho Angelica vẫn còn đang nức nở, Marie trách mắng Luxion.

「Sao phải giết cậu ta hả! Còn nhiều cách khác mà!」

『――đúng là còn nhiều cách, thế nhưng việc giữ cho Julius sống không mang lại lợi ích gì cả. Hơn nữa, chẳng phải là tôi nên bảo vệ Marie và Angelica sao?』

Tại sao lại là lỗi của tôi chứ? Là điều mà Luxion muốn nói.

「Không phải vậy! Ngươi hiểu sai rồi!」

『Cho dù có giữ được mạng, thì sớm muộn gì kẻ đó cũng sẽ bị xử tử. Chẳng lẽ, cô lại muốn nói rằng mình sẽ bảo vệ cả kẻ đó giống như Chủ nhân sao ạ?』

Theo kế hoạch của Gia tộc Redgrave, Julius sẽ bị tử hình công khai nếu bị bắt sống.

Việc đó là để minh chứng cho sự kết thúc của hoàng tộc hiện tại, và là để khai sinh một triều đại mới.

Thế nhưng với Luxion mà nói, đó là vấn đề không đáng bận tâm.

Marie bất lực lắc đầu.

(Mình không thuyết phục hắn ta được. Đành phải giao lại cho Leon khi anh ấy quay lại thôi.)

Trong khi tiếng khóc của Angelica vẫn còn chưa dứt, Arroganz đã từ từ đáp xuống từ bầu trời.

『Xem ra chủ nhân đã quay về rồi nhỉ.』

「――đúng vậy.」

Theo dõi Leon bước ra từ buồng lái, Marie băng khoăn không biết mình nên bàn chuyện với cậu như thế nào.

Truyện Chữ Hay