Cả tôi lẫn Matsuda Ken vốn đều chẳng có khả năng học tập, nên tôi chẳng hiểu giáo sư đang giảng về điều gì nữa.
Quay sang Miyuki, cô ấy chăm chú theo dõi bài học, khéo léo ghi chép vào vở.
Đúng là một học sinh gương mẫu, và tôi thấy nhẹ nhõm vì đó vẫn là Miyuki mà tôi quen.
Khi cố gắng tập trung vào bài giảng, tôi chợt cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình. Quay sang, tôi bắt gặp Tetsuya đang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Chắc hẳn cậu ta lạ lẫm khi thấy tôi tỏ ra nghiêm túc trong giờ học.
Tôi khẽ khịt mũi, thì thầm trong lúc nhìn thẳng về phía trước: “Lần đầu thấy ai đó học bài à?”
“Xin lỗi… nhưng trang này sai rồi. Cậu phải mở trang 32, không phải trang 15…”
Cậu ta nói có chút ngập ngừng, nhưng tôi vẫn làm theo.
Ừm, cậu ta lúc nào mà chẳng vậy. Chỉ trừ lúc Miyuki lấy hết can đảm thừa nhận tình cảm vào phút cuối.
“Ai hỏi cậu vậy? Cậu lo cho tôi à?”
“À, ừ…”
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, tôi thấy Miyuki vẫn liếc nhìn về phía này.
Ánh mắt ấy đầy thù địch, khiến lòng tôi nhói đau.
Bực mình, tôi xé một mẩu từ cuốn sách giáo khoa, vo tròn lại rồi ném về phía một học sinh vô tội ngồi phía trước.
Cứ như đang cố gây ấn tượng với Miyuki.
Bịch.
Quả bóng giấy đập vào đầu cậu học sinh, rồi bật ra, và tôi thấy Miyuki tròn mắt ngạc nhiên.
Nhất định cô ấy sẽ mách giáo sư nếu tôi không dừng lại, nên tôi chỉ nhún vai, cúi xuống và giả vờ tập trung vào sách.
Sau đó, tôi lén chọc vào cậu học sinh ngồi trước mà không để Miyuki biết.
"Xin lỗi, chỉ là nhầm thôi."
Cậu ta chậm rãi gật đầu, dường như đã quen với chuyện này rồi.
Mặc dù trong manga hay anime không nhắc đến, tôi vẫn tin rằng cậu ta đã bị bắt nạt không ít.
Đinh đông! Đinh đông!
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học kết thúc. Tôi nhìn Miyuki, chuẩn bị thu dọn để về nhà…
Rẹt rẹt!
"Ken! Ken!"
Cửa lớp bật mở, và có người gọi tên tôi. Tôi nhíu mày.
Lũ bạn tôi đến rồi.
Như người ta vẫn nói, chúng tôi là cùng một giuộc. Chơi với nhau, nên đương nhiên bọn họ cũng là những kẻ bắt nạt giống tôi.
Trốn học đã trở thành thói quen hàng ngày của bọn nó, và lũ này cũng chẳng ngại uống rượu, hút thuốc - những thứ bị cấm trong học viện.
Tôi chẳng hứng thú gì với việc chơi cùng đám này.
Không phải vì họ vi phạm nội quy, mà vì chúng đã buông những lời tục tĩu về cô nàng Miyuki đáng yêu của chúng ta.
Tôi nhìn chằm chằm bọn nó bằng ánh mắt đầy thách thức để lấy lợi thế, nhưng có vẻ chỉ làm chúng càng khó chịu hơn.
Miyuki cũng đang quan sát chúng tôi.
Dù sao thì, tôi cũng muốn cắt đứt quan hệ với họ, nhưng giữ một khoảng cách hợp lý cũng chẳng phải ý tệ.
Tại sao ư? Lũ này sẽ là vật tế lớn cho sự đáng yêu của Miyuki.
Mà thật ra, tôi chẳng biết tên của bọn họ, và cũng chẳng cần phải biết.
Tôi ngả người ra sau ghế, thở dài khi thấy gã trông xui xẻo nhất trong bọn đang tiến về phía tôi.
"Đi Ikebukuro không mày? Tao định tổ chức tiệc rượu."
"Tao không đi."
"Aang? Tao còn đặt chỗ trước rồi mà, sao lại không đi?"
"Aang..." Tôi phải thừa nhận, phản ứng đó rất "Nhật Bản", không hề có chút miễn cưỡng nào, đúng hơn là... hợp đến không ngờ?
"Nay hơi mệt, tao muốn nghỉ ngơi."
"Nghỉ ngơi? Mày á? Mày cũng bị bệnh à?"
"Ồn quá, tao không đi đâu, mấy người cứ chơi với nhau đi."
"Hả...? Vậy thì tôi chẳng còn gì để nói nữa. Này! Hanazawa! Hôm nay cô sao rồi?"
Cuộc trò chuyện vừa dứt, hắn lập tức quay sang chế giễu Miyuki.
Miyuki, khi đang xếp đồ vào túi, nhướng mày định nói điều gì đó.
Ngay lúc đó,
Bốp!
Tôi dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào sau đầu thằng bạn.
“Á!”
Tôi thản nhiên nói với nó, mặc kệ vẻ đau đớn trên mặt.
"Mày lúc nào cũng như thế. Cút khỏi đây đi."
"Cái gì... Sao tự nhiên lại đánh tao?"
"A, phiền quá. Đừng có làm ồn nữa, ra ngoài đi, tai tao nhức hết rồi."
"Chuyện có gì to tát đâu..."
Hắn càu nhàu, rồi nhanh chóng kéo theo mấy đứa còn lại rời khỏi lớp.
Mặc dù làm vậy, tôi vẫn hy vọng sẽ gây được chút thiện cảm với Miyuki.
Nhưng không phải bây giờ. Miyuki nghĩ tôi chẳng khác gì bọn họ... Không, có lẽ trong mắt cô ấy, tôi còn tệ hơn cả họ.
"Nhưng điều đó đang dần thay đổi."
Giữ lại chút hy vọng, tôi rời khỏi lớp học ngay sau đó.
Miyuki không buồn liếc nhìn.
Dù vậy, ánh mắt tôi vẫn không thể rời khỏi cô ấy.
Trở về nhà, tôi bật điều hòa, nằm dài trên nệm. Lo sợ rằng mình có thể ngủ quên và bỏ lỡ sự kiện sắp diễn ra, tôi cố giữ tỉnh táo.
Không giống như thực tế ồn ào, nơi này thật yên tĩnh. Dù nằm trên tấm nệm xa lạ, tôi vẫn dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ lại thì, trước khi đến đây, tôi cũng đã ngủ thiếp đi rất nhanh.
Thường thì, ngay cả khi nhắm mắt, tôi cũng chẳng thể ngủ nổi hàng giờ liền và còn tỉnh dậy nhiều lần trong đêm.
"Khi thức dậy, mình sẽ không trở về thực tại nữa đâu nhỉ?"
Hy vọng điều đó không xảy ra, tôi trùm kín chăn và nhắm mắt lại.
****
Sự kiện "Kẻ quấy rối trên tàu điện ngầm" thường bị coi trẻ con vào sáo rỗng.
Tuy nhiên, khi giải vây cho nữ chính, sẽ chiếm được rất nhiều hảo cảm của họ dù là manga, anime hay trò chơi mô phỏng hẹn hò.
"Mọi thứ đều có lý do của nó cả."
Tại Tokiaka, tình huống quen thuộc ấy đang trở thành sự thật.
Khi nào ư? Ngay lúc này đây.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Một chuyến tàu đông đúc, nhồi nhét đến mức khó mà di chuyển.
Sau khi chiếm chỗ ngồi của Miyuki từ trước, tôi cố gắng tận dụng chiều cao của mình để quan sát xung quang.
Tetsuya thì vẫn chưa xuất hiện.
Đương nhiên, cậu ta sẽ nhận được tin nhắn cầu cứu từ Miyuki và vội vã lao đi.
Còn Miyuki… cô nàng đang đọc sách, tựa lưng vào cột tàu gần đó.
Cô ấy thật xinh đẹp, với đầu hơi cúi xuống, giống như một bức tranh tuyệt mỹ.
Dù vậy, tên biến thái phía sau đã phá vỡ bầu không khí yên bình ấy.
Đằng sau Miyuki…. Một gã đàn ông với vẻ mặt dữ tợn như muốn nói 'Ta là tội phạm đây' nhanh chóng liếc nhìn xung quanh và bắt đầu lắc lư cơ thể.
Hắn ta đang cố chạm vào đùi Miyuki.
'Ưm... ...'
Nghĩ đến việc cặp đùi trắng trẻo của Miyuki mà tôi chưa từng được chạm vào, sắp bị tên quấy rối sờ mó, sự khó chịu dâng trào.
Lúc đầu tôi định đợi cho đến khi hắn ta luồn tay vào trong váy đồng phục của cô ấy, nhưng giờ thì khác, ngay khi Miyuki nhận ra điều gì đó kỳ lạ, tôi sẽ xông vào ngay lập tức.
Tôi vẫn dõi mắt theo hai người họ với quyết định đó, không lâu sau, cơ thể Miyuki bỗng giật mình.
“…?”
Cô nhìn xung quanh với đôi mắt mở to và phát hiện kẻ quấy rối đang ở ngay phía sau.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn, cô quay sang tiếp tục đọc sách.
Giữa đám đônvg có rất nhiều người nên có lẽ cô ấy chỉ cho là cơ thể họ chỉ vô tình va vào nhau mà thôi.
Nhưng kẻ quấy rối lại càng trở nên táo tợn hơn khi thấy Miyuki vẫn đứng yên dẫu cô đã nhìn thấy hắn.
Qua một khe hở nhỏ giữa đám đông, tôi có thể nhìn thấy bàn tay của kẻ quấy rối đang cố chạm vào mông Miyuki.
Đùi cô vẫn đang bị chạm vào bằng tay kia, và sẽ sớm luồn vào trong váy.
Chỉ đến lúc đó, khuôn mặt của Miyuki mới hiện lên vẻ xấu hổ khi cô nhận ra có điều không may đang xảy ra với mình.
Ghê tởm và sợ hãi.
Hai cảm xúc đó cùng hiện hữu trong mắt Miyuki.
Tôi thấy đôi tay run rẩy của cô ấy lục lọi chiếc điện thoại trong túi.
“Này! Thằng chó!!”
Giữa không gian ồn ào của toa tàu, tiếng lạch cạch bị lấn át bởi tiếng tôi chửi đuổi hắn đi.
Ánh mắt của tôi vẫn tập trung như lúc tôi bước vào lớp học ngày hôm qua.
Miyuki, người đang nghiến chặt răng sợ hãi, cũng phát hiện ra tôi.
“Ma-Matsuda-kun…?” Miyuki gọi tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Giọng nói cô run rẩy pha lẫn sự tuyệt vọng.
Thời điểm thật hoàn hảo.
Ngay lúc đó, kẻ quấy rối nhanh chóng rụt tay lại.
Thật may mình đã chặn hắn ta trước khi hắn đi xa hơn.
Tận dụng sức mạnh của mình, tôi đẩy mọi người ra và tiến gần đến tên quấy rối vẫn đang do dự vì xấu hổ.
Khi đã đủ gần, tôi ngửa đầu ra sau và dồn sức đẩy về phía trước.
Với một cú toàn lực.
Rắc!
Tiếng của một cái gì đó vỡ.
Ầm!
Và cái kết ngắn ngủi của kẻ quấy rối.
Đó là một cú đánh hoàn hảo. Trong chớp mắt, cơ thể to lớn của hắn mất thăng bằng và loạng choạng.
Tôi lập tức hạ thấp thân trên xuống và ném hắn xuống đất.
Sau đó, tôi không quan tâm đến sự náo loạn xung quanh mà chỉ đấm liên tiếp vào mặt tên này.
Bụp! Bụp!
Những âm thanh trầm đục vang, đầu hắn ta quay ngoắt sang hai bên, để lại vài cục máu nhỏ.
Răng hắn cũng bị sứt mẻ.
Nếu đây là một cuộc chiến sòng phẳng, tôi sẽ không dễ gì để thắng, may mà không phải như vậy.
Bụp! Bụp!
Tôi vẫn tiếp tục giáng những cúp liên tiếp vào mặt tên quấy rối.
“Matsuda-kun…!”
Miyuki thận trọng gọi tôi.
Tôi vờ như không nghe thấy, giả vờ hưng phấn và tiếp tục đánh hắn ta.
Bụp! Bụp!
Khi khuôn mặt của kẻ quấy rối đã bê bết máu,những người xung quanh lầm bầm đã lấy điện thoại ra.
Có lẽ là báo cáo với đồn cảnh sát.
Miyuki thấy vậy, lợi dụng lúc tôi giơ nắm đấm lên, nắm chặt cánh tay tôi bằng cả hai tay và kéo mạnh nhất có thể.
“Matsuda-kun!! Hắn sẽ chết đó!! dừng lại đi!"
Cảm giác bộ ngực đầy đặn của Miyuki trong vòng tay tôi thật mê hồn.
Khi tàu vừa dừng lại ở ga tiếp theo, tôi lập tức dừng lại với nắm đấm siết chặt.
Miyuki, với giọng điệu khẩn trương, lên tiếng:
“Này, chúng ta phải ra khỏi đây… cửa mở rồi… chúng ta cần đi ngay…”
“Tôi chưa xong mà.”
“Matsuda-kun…! Chúng ta dừng lại và rời đi thôi…! Mọi người đang sợ đấy…Mau lên…!”
“Được thôi, tôi hiểu rồi.”
Khi tôi miễn cưỡng đứng dậy, Miyuki nắm chặt cổ tay tôi và kéo tôi xuống tàu.
Cảm giác hơi ấm từ cổ tay mình thật dễ chịu, giống như trái tim của cô ấy vậy.
***
"Cậu đang nghĩ gì vậy? Sao cậu lại đánh người như thế?"
Ngồi trên băng ghế, nghe Miyuki chất vấn, tôi chỉ nhíu mày, như thể không hiểu chuyện gì.
"Không, sao cô lại có thể nói vậy trong khi chính cô đã bị quấy rối chứ?"
"Dù vậy, đánh một người đã bất tỉnh vẫn là việc không thể chấp nhận được…"
Cái cách cô ấy bất ngờ thay đổi thái độ thật dễ thương.
Tôi khẽ khịt mũi đáp lại.
"Ngất xỉu thì đã sao chứ... Nếu không có tôi, cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra? Đồ lót của cô sẽ bị lột đó! Giờ cô lớn tiếng trách mắng tôi, nhưng tại sao lúc đó cô lại im lặng? Đừng nói cô thích vậy nhé?"
"Cái gì? Cậu đang nói linh tinh gì thế…! Anh nói quá rồi… Lúc đó chỉ là tôi đã rất bối rối và sợ hãi…"
"Thật là nực cười…"
Nghe xong, Miyuki tức giận quát lớn.
"Giọng điệu của Matsuda-kun cao ngạo quá đấy. Sao cậu cứ phải chọc ngoáy nỗi đau của người khác vậy chứ? Làm vậy vui lắm sao? Làm vậy khiến cậu cảm thấy mình hơn người khác không?"
Tôi cảm thấy có chút buồn cười.
Cô ấy đáp trả từng câu hỏi một cách quyết liệt, khiến tôi chỉ muốn trêu chọc thêm.
"Không phải cô nên cảm ơn tôi trước sao? Sao lại giảng đạo cho tôi như vậy?"
"Hử? Giảng đạo? Tôi đâu có..."
Giọng Miyuki đột nhiên trầm xuống, đôi mắt cô dừng lại nơi bàn tay tôi với vẻ ngạc nhiên.
Nhìn thấy máu rỉ qua kẽ tay, cô tiếp tục.
"Matsuda-kun, tay cậu đang chảy máu kìa..."
"Tôi quen rồi."
Không dễ để lừa được cô ấy.
“C-cậu quen rồi sao... Lau bằng cái này đi.”
Miyuki nhắm mắt lại, như thể vừa thấy thứ gì kinh khủng, rồi rút chiếc khăn tay từ túi ra đưa cho tôi.
Chiếc khăn trắng tinh, tựa như bông tuyết. Tôi nhìn nó một lúc rồi lắc đầu.
“Nếu dính máu vào thì khó giặt lắm đúng chứ?”
“Giờ điều đó đâu còn quan trọng nữa…”
“Không sao đâu. Tôi có thể vào nhà vệ sinh rửa sạch. Tàu cũng sắp đến, cô nhanh chóng quay lại học viện đi. Đến muộn sẽ bị trừ điểm đấy. Lớp trưởng mà thế được sao?”
“Ừ, nhưng mà…”
“Nếu cô thực sự quan tâm, mua cho tôi đồ uống gì đó sau cũng được. Giờ tôi đi đây. Chúc may mắn.”
Tôi vẫy tay một cách cộc cằn, rồi bước vào phòng tắm mà không thèm ngoái lại nhìn Miyuki.
Khi mở vòi nước và để tay dưới dòng chảy, cơn đau nhói lên khiến tôi chỉ muốn hét toáng. Nhưng tôi nén lại, lau rửa tay cẩn thận rồi bước ra ngoài.
“Matsuda-kun, cậu lau xong chưa?”
Giọng Miyuki vang lên từ xa làm tôi giật bắn mình. Không ngờ cô ấy vẫn còn đứng đợi.
“Chết tiệt…! Hết hồn !”
Vì quá ngạc nhiên, tôi buột miệng chửi thề, khiến mọi người xung quanh nhà ga đều quay lại nhìn chằm chằm.
Thấy vậy, Miyuki vội đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho tôi im lặng.
“Cậu không thể nói nhỏ lại một chút sao? Mọi người đều đang chú ý đấy…”
Tôi lẩm bẩm trong họng, cúi xuống và hít một hơi sâu.
“Haa… đừng làm tôi giật mình thế chứ…”
Miyuki nhìn tôi trân trối một lúc, rồi khóe miệng cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ nhàng.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi mở to mắt. Nụ cười ấy không rạng rỡ như khi cô cười với Tetsuya, nhưng vẫn đủ đẹp để bừng sáng cả không gian quanh.
Đến mức, tôi tự hỏi có ai trên đời lại xinh đẹp như vậy không.
Cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch, tôi làm ra vẻ thản nhiên và cố tỏ ra cứng rắn với Miyuki.
Sau khi cố gắng xoa dịu trái tim đang đập loạn nhịp, tôi quyết định cư xử thẳng thắn với Miyuki.
“Có chuyện gì vậy? Tôi bảo gặp lại sau rồi mà?”
“Cảm ơn…”
“Hả?”
“Cảm ơn… vì đã cứu tôi…”
Tôi nghĩ mình đã làm điều đúng đắn khi bảo vệ cô ấy. Không, thật ra, tôi cảm thấy hạnh phúc vì mình đã được sinh ra để có thể làm điều đó.
Tôi đáp lại, tay gãi đầu như thể đang ngượng ngùng.
“Không sao đâu. Tôi đâu làm thế để nhận lời cảm ơn.”
“Nhưng trước đó cậu bảo tôi phải cảm ơn mà?”
“Ai nghĩ cô lại thực sự làm thế.”
“Cậu nghĩ tôi là loại người nào chứ? Tôi biết cách cảm ơn người khác, không giống như ai đó…”
“Ai là ai?”
Miyuki không trả lời, mà chỉ nhẹ nhàng đổi chủ đề.
“Còn Matsuda-kun, tôi nghĩ cậu nên bớt chửi thề lại thì hơn.”
“Lúc nãy cậu cũng nói vậy… Đừng cằn nhằn nữa, đi đi.”
“Matsuda-kun không đi cùng sao?”
“Cái đó… Tôi định ghé qua quán cà phê internet ngồi đó một lúc.”
“Sao cậu lại định trốn học khi đã mặc đồng phục sẵn rồi?”
“Chính vì đang mặc đồng phục nên tôi muốn trốn học. Một khi đã thử cảm giác này, cô sẽ nghiện luôn đấy.”
“Thật chẳng hiểu nổi…”
Cách Miyuki nghiêng đầu thắc mắc trông thật đáng yêu… làm tôi chỉ muốn lao tới cô ấy ngay bây giờ.
“Tôi đâu cần cô phải hiểu.”
“Đừng như vậy, đi thôi. Cậu cần phải bôi thuốc và băng bó vết thương, nếu cứ để vậy, nó sẽ nặng thêm. Tôi sẽ nói với giáo sư để Matsuda-kun đến phòng y tế ngay khi tới trường. Cậu có thể nghỉ ngơi ở đó một tiết.”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi cảm nhận được sự biết ơn chân thành từ cổ. Thật ấn tượng, có lẽ cô ấy thực sự quan tâm đến tôi.
“Gì chứ? Cậu là đang rủ tôi đi chơi đấy à…”
“Đó là điều trị và nghỉ ngơi, không gọi là đi chơi. Đến tiết thứ hai hẵng quay lại.”
“Cậu nghĩ mình là mẹ tôi chắc?”
Miyuki nhìn tôi với vẻ mệt mỏi khi tôi tiếp tục nói đùa.
Cô thở dài và nói.
“Haa… được rồi, trốn học hay làm gì thì tùy, nhưng trước tiên hãy đến phòng y tế đã.”
"Nếu tôi không thích thì sao?"
"Vậy thì tùy cậu...!"
Cô ấy nói với giọng cao hơn thường lệ, rồi quay lưng bước đi. Tôi bật cười khúc khích, rồi nhanh chóng bước theo Miyuki.
"Nhưng Hanazawa này."
"Cái gì nữa...! Lại chuyện gì đây!"
"Cô có biết là trên người cô cũng có máu không?"
"Tôi cũng có...? Ở đâu?"
"Ở đây này."
Tôi đưa ngón tay ra và chỉ vào ngực cô ấy. Ánh mắt Miyuki hạ xuống theo hướng tay tôi. Nhìn thấy vết máu chảy gần ngực mình, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.
Cô vội lấy túi che lại, nhíu mày nhìn tôi.
"Cậu là đồ biến thái đấy à...?"
"Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, sao lại nhạy cảm thế? Hay cô mới là người nghĩ bậy?"
"Thôi đi! Cậu cứ tiếp tục như thế thì...!"
"Nếu không có tôi nói thì cô chắc sẽ mang theo vết máu đó đến trường đó. Cô là học sinh giỏi, nhưng hơi... ngốc nghếch ở mấy chuyện này nhỉ."
"Cậu... Tôi không muốn nghe cậu nói thế."
Những lời tôi nói đều là sự thật, nhưng Miyuki có vẻ không thích. Tôi chỉ mỉm cười, đứng cạnh cô ấy chờ chuyến tàu tiếp theo, tiếp tục tranh luận một cách nhẹ nhàng.
Tôi rất mừng vì sự kiện hôm nay thành công ngoài mong đợi.
Nhưng tay thì vẫn còn hơi đau.