Ánh nắng gay gắt xuyên qua mí mắt, làm gián đoạn giấc ngủ của tôi.
Thật kỳ lạ. Tôi luôn kéo rèm cản sáng khi đi ngủ mà.
Tôi ngồi dậy, nhắm mắt và cau mày.
Chiếc chăn cũng có cảm giác khác lạ. Thay vì mềm mại và dày dặn như thường lệ, nó thô ráp, như thể tôi đang chạm vào vải bố.
Phần mông của tôi nặng trĩu, giống như tôi đang nằm trên sàn nhà chứ không phải trên giường.
"Cái gì thế này..."
Từ từ mở mắt ra, khung cảnh trước mắt khiến tôi sững sờ.
Một căn phòng lớn, trông như được dệt bằng ánh sáng trắng sữa phản chiếu trên sàn. Xung quanh tôi là những tấm thảm màu xanh lá cây, giống như chiếu tatami.
Đây là chiếu tatami thật à? Mùi thoang thoảng của rượu đóng chai khiến tôi nhớ về một lần đi nghỉ ở Ryokan Nhật Bản.
Khi tôi rên lên và đứng dậy, mọi thứ xung quanh trông thật lạ lẫm. Mọi thứ đều thấp hơn bình thường – từ nội thất, đồ đạc cho đến cấu trúc của ngôi nhà.
Cảm giác như tôi đang ở nhà của người khác.
"Chuyện gì vậy…?"
Tôi tự nhủ, tin rằng có lẽ mình đang mơ. Chắc là một giấc mơ sáng suốt. Không suy nghĩ nhiều, tôi bước qua cánh cửa trượt đang mở và nhảy ra ngoài.
Ngay khi chạm đất, một khu vườn nhỏ đập vào mắt tôi. Những cây cối dường như đã chết vì thiếu sự chăm sóc, khô héo và trơ trụi.
Tôi nhìn quanh, nhận ra rằng các ngôi nhà xung quanh đều mang phong cách truyền thống Nhật Bản, giống hệt như ngôi nhà tôi vừa bước ra.
Mọi thứ mờ mịt. Tôi không hiểu điều gì đang diễn ra và đầu óc trở nên trống rỗng, không thể tập trung suy nghĩ.
Bây giờ tôi đang ở đâu?
Khi cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi bất chợt nhìn thấy một chàng trai trẻ chạy ngang qua mình.
Anh ta đang ngậm một miếng bánh mì trong miệng, trên vai vắt vẻo một chiếc túi, vội vã chạy như thể có việc gì đó khẩn cấp, làm rung cả đất dưới chân.
Cảnh tượng này... thật quen thuộc, một kịch bản của những câu chuyện học đường. Nhân vật chính chạy nước rút để tránh đi học muộn, vừa chạy vừa ăn bánh mì.
Nhìn thấy cảnh ấy, tôi bất giác thư giãn và mỉm cười. Nhưng ngay khi quay đầu lại, tôi sững người.
Khuôn mặt của anh chàng này... rất quen thuộc.
"Cái đó... cái đó..."
Tôi lắp bắp, vì tôi biết rõ người đó.
"Đó là... Tetsuya, đúng không?"
Miura Tetsuya.
Anh ta, Miura Tetsuya, nhân vật chính đáng ghét của Tokiaka, vừa đi ngang qua tôi.
Dáng người cao nhưng hơi gầy, mái tóc bù xù trông có vẻ lộn xộn và ngột ngạt. Chỉ cần nhìn từ phía sau, tôi có thể nhận ra ngay. Đúng là Tetsuya Miura.
Sự kinh ngạc tràn ngập trong tôi. Tôi lao ra ngoài, chân trần, không suy nghĩ gì thêm. Vội vã trèo qua bức tường nhà, tôi cố nhìn rõ Tetsuya Miura, người đang rời đi.
Không thể nào!
Và rồi tôi trượt chân, ngã mạnh xuống đất.
Cơn đau đột ngột ập đến, mạnh đến mức tôi có thể nhìn thấy những vì sao trong mắt mình. Cảm giác đau đớn thật sự.
Khoan… Mình đang mơ mà? Vậy tại sao lại cảm thấy đau như thế được?
Không phải người ta thường nói rằng trong mơ thì không cảm thấy đau sao?
“Há… Ha…”
Tôi thở hổn hển, cố lấy lại hơi thở. Mọi thứ trở nên khó hiểu hơn bao giờ hết. Tôi không sao hiểu nổi tình huống này.
Nuốt nước bọt khô khốc, tôi hướng ánh mắt về cánh cửa trước đóng chặt của ngôi nhà mà mình vừa bước ra.
Bên cạnh đó, tấm biển tên nổi bật với một chữ Hán được khắc tinh xảo, cùng với chữ Kana — loại chữ tượng hình sử dụng phổ biến ở Nhật Bản, được viết bằng chữ thường.
Dù tôi hoàn toàn không biết tiếng Nhật, nhưng lạ thay, cái tên trên biển lại vang lên trong đầu tôi thật tự nhiên.
“Matsuda Ken…?”
Cái tên ấy thật quen thuộc. Matsuda Ken đã từng cố gắng làm điều gì đó với Miyuki, nữ chính trong trò chơi, và đã bị Tetsuya, người nhận được buff My Woman's Crisis, ngăn lại.
Đơn thuần chỉ là một vai phụ không mấy nổi bật, kết thúc ngay sau đó.
Chẳng khác một vật phẩm tiêu hao, chỉ có vai trò củng cố mối quan hệ giữa Miura Tetsuya và Miyuki.
Cũng là một đứa trẻ mồ côi không cha mẹ, cũng được thừa hưởng một khoản tài sản lớn giống nhau, tôi cảm thấy một sự đồng nhất kỳ lạ với người này.
Thật đáng tiếc khi nhân vật có tiềm năng như vậy lại chỉ đóng vai trò phụ trong câu chuyện.
Liệu tôi có đang trải nghiệm Tokiaka qua con mắt của Matsuda không?
Ngay khi suy nghĩ về điều đó,
“Kyom…! Á!”
Một cơn đau dữ dội bất ngờ chạy qua đầu tôi.
Nó ập đến một cách tự nhiên, như thể đang rút ra từ một kho ký ức đã lâu.
Ký ức về Matsuda Ken.
“Ohhhhh… Ôi, chết tiệt…”
Tôi thở hổn hển, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Trong lúc đó, một người phụ nữ trung niên đi qua nhận ra tôi và hỏi:
“Matsuda-kun? Cháu ổn chứ?”
Không có thời gian để trả lời, tôi loạng choạng quay trở về nhà, không để ý đến câu hỏi của cô ấy.
May mắn thay, cơn đau nhanh chóng thuyên giảm.
Những ký ức ùa về, giống như được đồng bộ hóa với một chiếc điện thoại di động, đã giúp nhanh chóng có thể thích nghi ở một nơi xa lạ.
Nhờ đó mà tôi đã có thể hòa nhập với không gian này, và khi nhìn vào gương phòng tắm, tôi thấy đã bình tĩnh hơn.
Tóc ngắn, đầu có kích thước bình thường cùng những đặc điểm nổi bật. Vai rộng, thân hình cơ bắp vừa phải, và làn da rám nắng nhẹ.
Sau khi kiểm tra ngoại hình, tôi há hốc miệng ngạc nhiên.
“Đây là…?”
Người đứng trước gương lại là tôi. Không phải Matsuda Ken của Tokiaka, mà chính tôi.
Tuy cơ bắp của tôi hơi căng hơn trước, nhưng tôi dám chắc là vậy.
“A… A…”
Giống như một ca sĩ đang làm ấm giọng, âm thanh phát ra từ tôi nghe y hệt như ngoài đời thực vậy.
Chẳng lẽ Ken trông giống mình đến vậy à?
Không đúng, tôi là chủ thể của cơ thể này, và hiện tại, tôi đang ở Nhật Bản, nơi diễn ra câu chuyện của Tokiaka… Quả thật, tôi đã trở thành Matsuda Ken.
Chưa kể, khi tôi ôm đầu vì cơn đau, một người dì đã gọi tôi rõ ràng là “Matsuda-kun”.
Tức là dì ấy nhận ra tôi là Matsuda Ken.
Vậy là…. Tôi đã chiếm lấy vai trò của Matsuda Ken.
Khó tin thật.
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi bước ra phòng khách và mở tủ lạnh, lấy một lon nước và uống một hơi.
Chẳng hiểu nổi sao sao chuyện này lại xảy ra với tôi nữa.
Có khi nào nhà phát triển Tokiaka là một vị thần, và ổng nổi giận vì những lời chê bai tôi viết.
Nghe hoang đường thật, nhưng tôi đã ở đây rồi, thì khả năng đó cũng không phải là không thể.
Nhưng vậy mà họ cũng tức giận à?
Chơi trò chơi đáng chết này thì ai mà không chửi lãng phí và nguyền rủa người viết chứ.
Dù sao thì, nghĩ đến việc từ giờ trở đi sẽ sống dưới thân phận này khiến tôi cảm thấy hơi kỳ.
Nhưng đồng thời, tôi cũng đang vô cùng phấn khích đây.
Tại sao ư? Bởi vì trong thế giới của Tokiaka, tôi có thể gặp gỡ Miyuki và những nữ anh hùng khác, tức là tôi cũng có thể nhắm tới họ.
Ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp và tận hưởng cuộc sống học đường bên cạnh những cá tính đa dạng, tôi có thể biến cuộc sống nhàm chán của mình thành một hành trình thú vị.
Tôi đã phải chịu đựng quá đủ Tetsuya phiền phức kia rồi.
Hỏi tôi có nghĩ đến việc quay lại với thực tế không á? Còn lâu.
Tôi không hề có chút ý định tìm đường trở về.
Tôi sẽ sống hạnh phúc ở đây với các nữ chính.
Nói thật, thà khiến họ thích tôi còn hơn phải tốn công để thích một tên tẻ nhạt như Tetsuya.
Cái kết như hạch đó đã giúp tôi khai sáng rồi.
"Đến học viện thôi nào."
Ken… À không, tôi hiện là một kẻ khốn nạn luôn đi muộn hoặc vắng mặt.
Tôi cũng mang tiếng xấu vì giao du với những học sinh hư hỏng.
Tất nhiên, tôi cũng không hề có ấn tượng tốt trong mắt các nữ chính.
Cũng may là tôi đã đến đây trước khi động tay vào Miyuki. Tốt quá rồi.
Không nhạt nhẽo như tên vô dụng kia, tôi biết tạo quan hệ tốt với người khác.
Trong tất cả các trò chơi mô phỏng hẹn hò, lúc nào mà chả có sự kiện để tăng sự yêu thích.
Và tôi nắm rõ từng sự kiện đã diễn ra với Tetsuya và các nữ chính.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ can thiệp vào mọi chuyện.
Renka, Hiyori, và cả Miyuki… Tôi sẽ khiến trái tim của ba người đó thuộc về mình.
Tất nhiên, nếu tôi can thiệp, tương lai sẽ thay đổi, và rất có thể những sự kiện mới sẽ xuất hiện.
Nhưng điều đó không quan trọng. Tôi sẽ là nhân vật chính trong những câu chuyện mới này.
Ngay khi tôi bước ra khỏi ngôi nhà với thân phận mới bằng, mở cánh cửa trượt, con đường từ ngôi nhà này đến học viện hiện ra trong tâm trí như một lối đi quen thuộc.
Tôi biết rõ nơi nào có bến xe buýt và điểm đổi tàu điện ngầm.
“Hồ.”
Tôi bước đi nhẹ nhàng trên phố, miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
Ngay cả trong mùa hè, thời tiết vẫn mát mẻ.
Tôi như được sinh ra một lần nữa.
Trong một thế giới tuyệt đẹp, bên cạnh người nhân vật yêu thích.
Học viện ở Tokiaka là chương trình giảng dạy bắt buộc, nơi mà mọi học sinh đều phải đến ngay sau khi tốt nghiệp trung học.
Học viện mà tôi theo học nằm giữa trình độ trung học phổ thông và đại học, mang một địa vị mơ hồ trong hệ thống giáo dục.
Hiện tại, tôi đang theo học tại Học viện Yeboni, một trường tư thục danh tiếng ở Tokyo.
Lục lọi ký ức, tôi tìm lý do mình
lại vào được mặc dù khả năng học tập của tôi không nổi bật.
Không may, tôi chẳng tìm được thông tin nào.
Ờ thì, thôi đừng quan tâm đến thiết lập thế giới nữa.
Giờ việc cần làm là xem cần phải dùng thái độ để tiếp cận các nữ chính đây.
Có một cách đơn giản là bắt chước tên Tetsuya kia là được.
Nhưng vậy thì nhạt nhẽo quá.
Việc gì phải bắt chước một kẻ ngốc tán tỉnh mà mãi vẫn không nắm nổi tay chứ?
Thật đáng tiếc cho những nữ chính khi dính phải Tetsuya, một nam chính ngu ngơ điển hình… việc bắt chước một loài ăn cỏ như vậy nghe không hay chút nào.
Câu trả lời cuối cùng sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng là… Tôi vẫn lấy hình tượng Matsuda Ken như hiện tại nhưng sẽ có thay đổi lại một chút theo phong cách của tôi.
Một kẻ là có vẻ ngoài đầu gấu, nhưng bên trong lại ấm áp…
Và thỉnh thoảng xuất hiện bất ngờ và dần dần thay đổi cốt truyện của các nữ chính…
Đó sẽ là mục tiêu của tôi.
Tất nhiên tùy tình huống sẽ có hành động khác nhau, nhưng đại khái thì là như vậy.
'Lớp 1-A… Lớp 1-A… '
Tìm thấy lớp của mình, tôi mở cửa mà không chút do dự.
Két!
Khi nghe thấy tiếng cánh cửa gỗ kẽo kẹt bị đẩy ra, mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía tôi, từ giáo sư đến sinh viên.
Trong số đó, tôi có thể thấy một số thì nhìn chằm chằm vào tôi, và một số thì cố tránh nhìn tôi vì sợ hãi
Và còn… có một cô gái đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt sắc lạnh, cứ như thể cô ấy muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Mái tóc dài màu nâu nhạt của cô ấy rủ xuống, đôi mắt cùng tông màu lấp lánh, chiếc mũi cao thẳng và đường viền hàm sắc nét khiến tôi không thể rời mắt.
Tôi cảm thấy như mình muốn lao đến, chạm vào cô ấy ngay lúc này, với bộ ngực đầy đặn và vòng eo thon gọn…
Cô nàng học sinh gương mẫu đang ngồi ở hàng ghế đầu lớp học chính là cô ấy.
Miyuki Hanazawa, lớp trưởng lớp 1-A của Học viện Yeboni, không chỉ là nhân vật nữ chính trong Tokiaka mà còn là bạn thời thơ ấu của Tetsuya.
Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy cô ngoài đời thực thật sự hoàn hảo, khiến tôi không thể không bị cuốn hút.
Thật là một vẻ ngoài và thân hình điên rồ.
Cố gắng kìm nén mong muốn nhảy cẫng lên ngay lập tức, tôi chào Miyuki trong lòng và tránh ánh mắt của cô ấy.
Thật không dễ để phớt lờ Miyuki mà tôi luôn muốn được gặp, nhưng… Tôi phải chấp nhận điều đó vì tương lai.
“Matsuda-kun, hôm nay em tới lớp rồi đó à.”
Sau khi trả lời "Vâng" với Giáo sư Numsugrehan, tôi đi đến ghế sau và ngồi xuống.
Tôi nhìn sang bên và thấy Tetsuya đang tập trung vào lớp học.
Thì ra tên vô dụng này cũng ở đây.
Ngắm bóng lưng Miyuki một cách bồn chồn, tôi cố gắng trấn tĩnh cảm xúc, không lâu sau, tiếng chuông reo.
Sau khi giáo sư rời đi, tôi lại nhìn nhìn Tetsuya, cậu ta đang viết bút chì.
Dù đã biết cậu ta rất thích vẽ, thường vẽ mấy cái linh tinh lúc rảnh, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn khiến tôi cảm thấy mới lạ.
Sau khi ngồi ngắm Miyuki trong suốt 3 tiếng đồng hồ, tôi hất cằm về phía Tetsuya.
“Này, Miura. Cậu đang làm gì thế?”
“Eh, cái này là… không có gì đâu.”
Tetsuya rụt rè lấy tay che cuốn sổ.
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi để trêu Tetsuya.
Đúng lúc đó, Miyuki kéo ghế và tiến đến gần tôi.
Lý do Miyuki ghét tôi có thể là vì tôi là một thằng khốn nạn, nhưng chủ yếu là vì đôi khi tôi lại giở trò tinh quái với Tetsuya.
Chẳng hạn chụp lại bức ảnh cậu ta đang vẽ và dán lên bảng, hoặc chế giễu rằng chất thải cùa hắn có mùi kinh khủng lúc hắn đang đi vệ sinh…
Đúng là những trò đùa trẻ con.
Mỗi khi chuyện đó xảy ra, Tetsuya lại cười trừ và bỏ đi, nhưng thực chất hắn vô cùng căm ghét tôi.
Dù sao thì, có vẻ như Miyuki đã biết lần này tôi định làm gì với Tetsuya nên đã đến ngăn cản tôi.
Tôi nghĩ và hướng mắt về phía cô ấy khi cô ấy sải bước về phía tôi.
'Giờ thì… Có lẽ là nên dựa theo những gì mình biết thôi nhỉ?'
Nên gọi cô ấy thế nào đây.
Tất nhiên, phải có một chuẩn mực, nhưng điều đó rất phiền phức vì các chuẩn mực được chấp nhận trong từng hoàn cảnh và từng người là khác nhau.
Trong trường hợp của Miyuki thì người bạn thời thơ ấu Tetsuya là người duy nhất có thể gọi tên cô.
Nếu là bạn học thân thiết, họ có thể gọi cô ấy là 'Miyuki-chan', hoặc nếu chỉ là bạn cùng lớp, họ có thể gọi cô ấy là 'Hanazawa'.
Và trong trường hợp còn lại, có lẽ là 'Hanazawa-chan' và 'Hanazawa-san'?
Theo quan điểm của cô ấy, tôi là người ngoài, nên gọi cô ấy là Hanazawa-san hoặc Hanazawa-chan cũng được, nhưng mà…
Tôi không thích vậy, 'san' thì hơi xa cách, còn 'chan' thì quá sến súa.
Vậy gọi cô ấy là Hanazawa đi. Matsuda Ken cũng gọi Miyuki như vậy, chắc không sao đâu.
Tôi nhanh chóng lắc đầu và nói với Miyuki, người đang tiến đến bàn của tôi.
“Gì vậy? Hanazawa.”
Đúng như dự đoán, Miyuki không để ý đến việc bị gọi trống không
Nhưng có vẻ cô nàng cũng không thích điều này cho lắm.
Cái biểu cảm khinh bỉ đó… Cũng không tệ nhỉ.
“Matsuda-kun, cậu đến muộn thì có thể đợi hết tiết thì vào, sao lại làm phiền mọi người chứ?”
Ahh… Giọng của cô ấy ngọt đến nỗi tôi suýt phát điên lên rồi.
Phải kiên nhẫn, kiên nhẫn lại mới được.
Tôi trả lời ngắn gọn, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình.
“Bởi vì vắng mặt sẽ bị phạt nhiều điểm hơn là đi muộn, đúng chứ? Tôi cũng cần nghỉ đến vào việc học của mình chứ.”
“Cậu đâu cần quan tâm đến việc đó, cậu đã từ bỏ việc học rồi mà.”
“Cậu nói vậy làm tôi đau lòng quá đấy…”
“Tôi biết nói cậu cũng chẳng thấm đâu. Làm ơn đừng làm thế nữa trong tương lai nữa.”
Tôi rất muốn nói rằng tôi hiểu và tôi sẽ trung thành vô điều kiện.
“Lớp trưởng đã nói đến vậy rồi thì được thôi, tôi sẽ làm theo lời cậu”
“Hy vọng không phải cậu chỉ đang chế giễu tôi mà làm đúng những gì cậu vừa nói.”
“Rồi rồi.”
Đáp lại câu trả lời có phần khó chịu của tôi, Miyuki trừng mắt nhìn tôi như lúc tôi bước vào lớp, và nói với Tetsuya.
“Tetsuya-kun, tớ muốn đến căng tin, cậu có muốn đi cùng tớ không?”
“À…Được rồi. Đi thôi.”
Tetsuya ,người đang theo dõi cuộc nói chuyện của chúng tôi, nhanh chóng đáp lại.
Hai người đó nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Có lẽ Miyuki sẽ thì thầm nói xấu sau lưng tôi, và Tetsuya sẽ chỉ gật đầu đồng ý.
Khoảng cách giữa Miyuki và tôi như một con đường dài gập ghềnh.
Dù là lớp trưởng, có trách nhiệm chăm sóc các bạn trong lớp, nhưng cô ấy lại có thể thốt ra những lời như vậy với thái độ lạnh lùng.
Tôi hiểu điều đó là do hình tượng đã được xây dựng suốt thời gian qua của tôi.
Nhưng chẳng vấn đề gì. Tôi biết toàn bộ những gì sẽ xảy ra với Miyuki, nên tôi tin chắc sẽ sớm có được cơ hội để gần gũi hơn với cô ấy thôi.
Hôm nay là ngày 10 tháng 7, và thời điểm tôi có mặt ở đây thật sự lý tưởng.
Tại sao ư? Bởi vì ngày mai, một bộ phim hài tình cảm sáo rỗng sẽ bắt đầu diễn ra.