“Lần này em lại đánh nhau với ai vậy?”
Cô y tá xinh đẹp của trường hỏi.
Dù qua lớp váy, vẫn có thể thấy rõ bộ ngực lớn của cô ấy, đủ để làm căng chiếc áo sơ mi. Tôi không tưởng tượng đến viễn cảnh được paizuri với bộ ngực đó.
“Em đã chiến đấu anh dũng với một tên phản diện phá hoại xã hội.”
“Chẳng buồn cười đâu. Em nói thật đi, trước khi cô báo với giáo sư.”
“Cô hỏi Hanazawa mà xem.”
“Hanazawa biết em đã đánh nhau với ai sao?”
“Đúng, nhỏ đã chứng kiến toàn bộ.”
“Lạ thật…Nếu biết em đánh nhau thì Hanazawa thường sẽ báo với giáo sư ngay. Sao cô vẫn chưa nghe tin gì nhỉ?”
“ Nhỏ không bép xép gì, chẳng phải chứng minh rằng em đánh kẻ xấu sao? Em đâu có đánh người vô cớ.”
“Em nói cũng có lý.”
Tôi cũng đoán được phần nào rồi, nhưng danh tiếng của tôi ở đây quá tệ. Nếu cứ đà này, có khi tôi bị đuổi khỏi trường thật. Matsuda Ken, đồ ngốc... Ít ra cũng đừng làm các giáo sư khó chịu chứ.
Dù mọi người ghét tôi, cô y tá vẫn chăm sóc bàn tay phải của tôi một cách cẩn thận, có lẽ vì trách nhiệm công việc. Tôi nhìn bàn tay mình được băng bó kỹ càng, rồi ngẩng lên khi cô ấy bắt đầu nói.
“Em biết uống rượu với hút thuốc thì sẽ khiến tay em hồi phục lâu hơn không đó ? Tốt nhất là cai mấy cái đó đi.”
“Em biết rồi.”
“Cô nói cả khi em ra ngoài trường nữa đấy. Hôm trước cô thấy em với bạn mình vừa hút thuốc vừa uống rượu ở quán bar. Mặc dù quy định của trường không áp dụng ngoài đó, nhưng mà… Nếu muốn nhanh khỏi thì nên nghỉ ngơi nhiều vào biết chưa?”
“ Em hiểu rồi, cảm ơn cô.”
“...Hả? Em vừa cảm ơn sao?”
Cô y tá tròn mắt ngạc nhiên.
Tôi chỉ mỉm cười, lặng lẽ giơ tay chào rồi bước ra khỏi phòng y tế.
Có thể nói mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp… nhưng vẫn còn nhiều điều chưa hoàn toàn giải quyết xong.
Khi Tetsuya gặp phải tình huống tương tự, chẳng mấy ai bàn tán, cả trong và ngoài học viện. Tên biến thái kia bị xử lý một cách nhẹ nhàng vì Tetsuya vốn có hình ảnh rất tốt trong trường.
Nhưng với tôi, chuyện sẽ không đơn giản như thế.
Tôi đã khiến mặt mũi tên khốn đó bê bết máu.
Tôi chắc chắn sớm muộn hắn cũng sẽ tìm cách trả thù tôi...
Tôi đang suy nghĩ mông lung về đủ thứ khi đi dọc hành lang thì bỗng nghe thấy giọng nói khẩn thiết từ phía sau.
“Matsuda-kun!”
Khóe miệng tôi nhếch lên khi nhận ra đó là Miyuki. Tôi quay lại, hỏi tỏ ra chán nản.
“Giờ lại chuyện gì nữa?”
“H-Hiệu trưởng bảo tôi đưa Matsuda-kun đến văn phòng. Tên biến thái đó đã tố cáo cậu rồi!”
Tôi đã dự đoán trước chuyện này sẽ xảy ra.
Tôi tỏ vẻ bực bội, đáp lại.
“Cứ mặc kệ đi.”
“Cái gì...? Cậu điên rồi sao? Cậu có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không...? D-Dù sao thì cũng mau đi thôi!”
Miyuki nắm lấy áo tôi, làm ầm ĩ cả lên.
Tôi chỉ ước cô ấy túm lấy cổ tay tôi thay vì áo, chán thật.
Tôi chép môi tỏ vẻ thất vọng, rồi miễn cưỡng bước theo Miyuki đến phòng hiệu trưởng, vờ như chẳng còn lựa chọn nào khác.
*****
"Matsuda-kun đã giúp em... Hắn là một tên biến thái, một gã đàn ông đê tiện đã sờ mó đùi tôi... Em đã nói với thầy rồi mà...!" Miyuki cố gắng hết sức để bảo vệ tôi.
À, đây chính là lý do tôi phải can thiệp sự kiện đó, may là hôm qua tôi đã ngủ sớm.
Vị hiệu trưởng, một giáo sư khoảng 60 tuổi với cặp kính nằm trên sống mũi, lặng lẽ nghe Miyuki nói. Ông mỉm cười hiền từ.
"Em đừng lo lắng quá. Sau khi cảnh sát điều tra, họ phát hiện người này có tiền sử quấy rối từ trước. Anh ta đã nhiều lần bị bắt quả tang với những hành vi tương tự. Báo cáo này sẽ không được xử lý nghiêm túc đâu."
Miyuki thở phào nhẹ nhõm.
"Thật sao...? May quá... Nhưng tại sao Matsuda-kun lại phải chịu phạt?"
"Vì em ấy đã đánh anh ta quá nặng. Năm chiếc răng của anh ta đã rụng. Một nhân chứng kể lại rằng em ấy dường như không có ý định dừng lại. Em cũng cố ngăn Matsuda-kun mà? Em không nghĩ rằng cậu ấy đã đi quá giới hạn sao?"
"Ờ thì… đúng là em cũng nghĩ vậy..."
"Nếu em, người trực tiếp bị quấy rối, còn cảm thấy như vậy, thì những người khác sẽ nghĩ sao? Có lẽ trong mắt họ, Matsuda-kun chỉ đơn giản là suýt gây án mạng. Thật đáng sợ khi có một học sinh như thế trong trường học."
"Không thể nào...! Thầy đang trừng phạt Matsuda-kun chỉ để giữ hình ảnh của trường sao?" Miyuki vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục tranh cãi.
Miyuki vẫn tiếp tục cãi lại, nhưng tôi chán nản giơ tay ngăn cô ấy lại.
“Vậy tôi phải làm gì?” tôi hỏi, giọng chẳng mấy hào hứng.
“Trong 15 ngày tới, em sẽ phải dọn dẹp nhà vệ sinh của học sinh năm nhất. Với em thì cỡ này chỉ là một hình phạt nhẹ đúng không? Đây không phải là trường hợp nghiêm trọng, tên biến thái cũng đã bị bắt. Ngoài ra em cũng đã cứu Hanazawa-chan, một học sinh trong học viện, nên thầy chỉ đưa ra hình phạt này thôi.”
15 ngày nữa là đến kỳ nghỉ nhỉ? Nghĩ đến việc phải ngửi mùi phân và dọn nhà vệ sinh suốt thời gian đó khiến tôi chẳng mấy vui vẻ. Nhưng có vẻ tôi không thể làm gì khác.
Như ông ấy đã nói, tôi đã nhận được một hình phạt khá nhẹ.
Tôi gật đầu và hỏi tiếp.
“Vậy thầy có chắc sẽ không có vấn đề gì với vụ cáo buộc chứ?”
“Thầy đảm bảo điều đó.”
“Vậy thì ổn rồi,” tôi nói, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Như thầy đã cảnh báo trước, nếu em không thực hiện hình phạt hoặc trốn học trong thời gian này, em sẽ bị đuổi. Dẫu là có ý tốt, nhưng hành vi của em vừa rồi là quá bạo lực. Em đang ở trong tình thế rất nguy hiểm trong học viện này rồi, em hiểu chứ?"
"Em hiểu rồi, em đi đây, chào thầy."
Tôi nhún vai, rồi rời khỏi văn phòng.
Ngay lập tức, Miyuki chạy theo, hét lớn sau lưng tôi.
“Matsuda-kun! Đợi đã!”
“Cô có thể ngừng la hét được không? Đau tai quá.”
Nghe vậy, Miyuki ngưng lại, cơ thể cô chùng xuống. Có vẻ như cô định phàn nàn, nhưng rồi dừng lại, hít một hơi sâu.
Cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói với giọng điềm tĩnh hơn.
“Cậu hiểu rõ hậu quả của việc bỏ học chứ? Nếu cậu còn trốn một lần nữa, cậu sẽ bị đuổi khỏi trường.”
"Tôi biết."
“Vậy sao còn muốn làm vậy chứ? Cậu định bắt ai ép ai khác thế mạng cho mình sao?”
Sẽ rất thú vị nếu Tetsuya bị đuổi thay tôi đấy.
“Sao cô dám chắc tôi sẽ trốn học chứ?”
“… Tất nhiên. Cậu lúc nào chẳng vậy.”
“Hừm… Đúng thế thật, nên tôi sẽ bỏ qua lần này vậy. Nhưng mà…”
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt lơ đễnh, khiến cô ấy bất giác lùi lại nửa bước.
“C-Cái gì vậy? Cậu nhìn tôi kiểu gì vậy… tởm quá…”
“Nếu tôi bị đuổi học thật, chắc cô sẽ mừng lắm nhỉ? Có khi cô phải hả hê đến mức đứng dậy vỗ tay ấy chứ.”
“… tôi bảo vui lúc nào chứ…”
“Chẳng phải sao? Cô rất mong việc đó mà?”
“ Ai nói tôi muốn vậy chứ, cậu đừng nghĩ lung tung.”
“Nhưng cô là người muốn tôi bị đuổi học nhất mà.”
“…T-Thật ra … có lẽ đúng như vậy…”
Cậu không thể nói dối một chút để an ủi mình được sao? Buồn quá.
“Cô nghĩ vậy thật luôn à?”
“ Nhưng giờ thì không… Nếu cậu bị đuổi như vậy thật quá bất công. Vì vậy, từ giờ đến 15 ngày tới, hãy đến trường đều đặn. Đừng trốn học nữa. Khi đó, các giáo sư sẽ có cái nhìn khác về cậu thôi… Và cậu cũng muốn tốt nghiệp học viện này mà nhỉ?”
“Tôi á? Cô có thấy tôi giống quan tâm việc đó lắm à?”
“Matsuda-kun, mất công người ta lo lắng cho cậu đến vậy, đừng cười nữa, ít nhất hãy giả vờ lắng nghe chứ.”
Miyuki bỗng trở nên nghiêm túc.
Có lẽ tôi nên bớt đùa lại thôi.
Tôi, người đang giữ im lặng, cuối cùng cũng trả lời, như thể bị khuất phục trước thái độ kiên quyết của Miyuki.
“Được rồi.”
Không biết cổ có ngạc nhiên không nhỉ khi đột nhiên tôi lại chịu lắng nghe?
Đôi mắt Miyuki mở to đầy ngạc nhiên.
“Thật chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“ Đừng bảo cậu nói dối để tránh nghe tôi cằn nhằn đấy nhé?”
Nói thật ngay từ đầu tôi đâu có định trốn học.
"Không. Tôi sẽ đến trường đầy đủ, thế được chưa?"
"...Những lời lẽ mỉa mai đó thật đáng ngờ... Nhưng mà... tôi sẽ tin tưởng cậu lần này."
Liệu cậu có biết câu nói đó có sức mạnh động viên đến thế mức bào không?
Ngay lúc này, mong muốn giành lấy cô ấy từ tay Tetsuya trong tôi càng cháy bỏng hơn bao giờ hết.
Phải cố gắng trong 15 ngày tới thôi.
Để Miyuki có thể nhìn tôi và nghĩ: "Có lẽ cậu ấy thực sự có thể thay đổi...?"
*****
Ngay khi tiếng chuông báo hết tiết vang lên, tôi đóng sầm cửa lớp và bước đi, như thể không còn gì có thể níu kéo.
Trước khi rời khỏi, tôi cố tình liếc về phía Miyuki, làm ra vẻ như sắp bỏ trốn để mọi người nghĩ tôi sẽ biến mất.
Tôi bước xuống cuối hành lang, đến nhà vệ sinh nam. Ở đó, một nhóm sinh viên năm nhất đang tụ tập, đang lột cá Nogari và chuyện trò rôm rả. Tôi tiến gần họ, giọng trầm xuống.
“ Bọn mày chọn sai chỗ rồi. Tao phải dọn dẹp ở đây, nên tốt nhất là kiếm chỗ khác mà ngồi, như phòng bên kia hành lang chẳng hạn.”
“X-Xin lỗi… Bọn tao sẽ đi ngay... Hả? Mày mà dọn dẹp sao?”
Họ nhìn tôi, tai dựng lên như thể vừa nghe nhầm.
Tôi tỏ vẻ khó chịu, bước về phía tủ đồ của người gác cổng và lấy ra một chiếc vòi nước.
"Từ giờ trở đi, nếu cái bồn cầu nào bị tắc, tao sẽ vặt cổ bọn mày luôn đấy."
"…"
“Nếu cho là tao đang đùa, cứ thử mà xem.”
“V-Vậy nếu không phải bọn tao làm tắc thì sao?”
“Thì bọn mày vẫn sẽ chịu trận. Biết điều mà bảo những đứa khác giữ nhà vệ sinh sạch sẽ đi. Phải biết đi vệ sinh đàng hoàng để người sau không cảm thấy ghê tởm. Bọn mày đã rửa tay chưa đấy?”
“…Hả...? Ừm...? Mày vừa nói gì cơ...?”
“Nhanh chóng biến đi.”
Sau khi đuổi đám nhóc đang bối rối ra ngoài, tôi cắm vòi nước vào và bắt đầu cọ rửa bồn tiểu.
Tiếp đó, tôi cầm cây lau nhà lên và bắt đầu lau sàn một cách chăm chỉ.
“…Cậu cũng làm khá tốt đấy nhỉ?”
Giọng Miyuki vang lên từ phía sau.
Biết ngay cậu sẽ đến mà, Miyuki. Sao cậu có thể làm ngơ được chứ.
Đó là lý do tại sao tôi tỏ vẻ như vậy trước khi rời khỏi lớp.
Không quay lại, tôi đáp:
“Cô đến đây để theo dõi tôi à?”
“Tại vì… cậu hành động cứ như sắp trốn học ấy chứ…”
“Tôi bảo sẽ giữ lời rồi mà.”
“…Vậy thì nhẹ nhõm rồi… Nhưng Matsuda-kun, chẳng phải lau sàn nên để sau cùng sao?”
“Còn thế nữa à?”
“Bình thường thì phải vậy chứ?”
“Vậy sao… Vậy thì tôi nên dọn nhà vệ sinh trước?”
“Ừ. Tôi nghĩ đó là cách làm đúng.”
Nghe theo lời khuyên của Miyuki, tôi quyết định lấy một cái pít-tông ra để bắt đầu.
“Cô có biết đây là nhà vệ sinh nam không đấy?”
“Tôi biết, nhưng cũng có ai đâu.”
“Đừng làm phiền tôi nữa và đi đi.”
“Hôm nay tôi sẽ giám sát Matsuda-kun. Tôi phải đảm bảo cậu dọn dẹp sạch sẽ.”
“Miura chắc hẳn đang sốt sắng lắm rồi nhỉ? Hai người chẳng phải thường về nhà cùng nhau sao?”
“Bình thường thì đúng là vậy… Nhưng hôm nay, với tư cách lớp trưởng, tôi phải giám sát cậu kỹ càng... Và hơn nữa, hôm nay tôi nợ cậu một ân huệ”
“Cô thấy biết ơn à? Vậy thì dọn dẹp cho tôi đi.”
Thay vì trả lời, Miyuki chỉ khoanh tay lại, thể hiện sự từ chối rõ ràng.
Tôi không nhịn được, phá lên cười và đi về góc xa nhất của phòng tắm.
Khi nhìn thấy tác phẩm của lũ chó đẻ kua, tôi không thể kiềm chế và hét lên vì tức giận.
“Bọn khốn!!”
Không phải diễn nữa, mà chính là cảm xúc thật sự của tôi.
Tại sao chúng nó lại không xả nước? Bọn khốn đo khốn đó, không thể tha thứ được.
Tôi sẽ tìm ra kẻ đã gây ra chuyện này và cho chúng một bài học thích đáng.
Tôi loay hoay với tay nắm cửa, cuối cùng cũng mở được. Mất hết tự trọng, tôi loạng choạng bước ra khỏi phòng, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Bọn chó đẻ bẩn thỉu…”
Miyuki không nhịn được, cười và lấy tay che miệng, như thể thấy hành động của tôi thật buồn cười.
Sau khi cười một lúc, cô quay lại và hỏi:
“Cậu có làm được không đó?”
“Cứ đi mà xem, tôi sẽ cho cô thấy.”
“Tôi không muốn. Hơn nữa… haiz… với một người như cậu thì dám lắm. Cậu không thấy mình quá đáng lắm sao?”
“Đó là lỗi của lũ khốn đó chứ, dám xả hàng bừa bãi… A… chết tiệt…Tôi cứ như thằng ngu vậy.”
“Đừng chửi thề nhiều như vậy, chỉ khiến cậu càng tệ hơn thôi.”
Đúng rồi đấy, trong lần sau cô ấy nói thêm một lần nữa, tôi sẽ tỏ ra cố gắng sửa việc này.
Sau khi làm trò móc tai, tôi lấy khăn giấy bịt mũi và đi sang hàng bên cạnh.
Nắp bồn cầu đóng chặt, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Nghĩ đến việc phải làm điều này suốt 15 ngày, tương lai phía trước bỗng chốc trở nên u ám.
Nhưng ít ra, hôm nay tôi vẫn có Miyuki bên cạnh… Có lẽ đã đến lúc tôi ngừng than vãn và tập trung vào công việc.
Nếu muốn cướp lấy Miyuki từ tay Tetsuya, tôi cần phải cố gắng cải thiện bản thân và tạo dựng hình ảnh tốt hơn.