Đế Thiết Thành chủ động đan tay Khắc Cát Diệp, kéo cô ra khỏi mớ buồn tủi hỗn độn.
Bóng lưng anh vững vàng, toát lên khí tức tưởng chừng như thần bí mà lại vô cùng ấm áp.
"Dù không biết điều gì đã khiến bé họa mi buồn, như tôi muốn em hiểu rằng, dù có chuyện gì xảy ra, thì tôi vẫn sẽ ở đây, ở bên em." Đế Thiết Thành kiên định nhìn Cát Diệp.
Anh tuy không phải kẻ có tài dẻo miệng, nhưng bù lại, mỗi lời nói ra đều vô cùng chân thành.
Và thế là thoáng chốc, mọi nỗi cô đơn đã không còn ngân ngấn trong đôi mắt biếc kiều diễm nữa.
Tạm gạt bỏ quả khứ đau buồn sang một bên, Khắc Cát Diệp lấy can đảm để thử một lần mở lòng, cùng anh chơi những trò mà mình đã từng thích mê.
Bắt đầu với tàu lượn siêu tốc, rồi tiếp đó là nhà ma, vòng xoay cảm giác mạnh,...
Đế Thiết Thành đơ mặt, không khỏi hoài nghi về cô.
Một nữ nhân đáng yêu và ngoan ngoãn hệt búp bê sứ, anh có đặt trong tủ kính vẫn còn sợ sẽ làm cô sứt mẻ, tổn thương.
Ấy thế mà nay lại thích tham gia vào những hoạt động bốc lửa thế này ư?
Quả thật hết sức khó tin.
Nhưng nhìn gương mặt thản nhiên không chút sợ hãi kia, Đế thiếu đã buộc phải tin.
Có vẻ cô còn nhiều điều để khám phá hơn anh nghĩ.
"Đế thiếu ổn chứ? Hay là chúng ta dừng lại...?" Khắc Cát Diệp nhẹ giọng gợi ý.
"Không sao, tiếp tục đi, em thích thì tôi cũng thích." Đế Thiết Thành khôi phục lại dáng vẻ bình thường, đáp.
Đường đường là đấng nam nhân hai mấy tuổi đầu, còn đang mạnh mẽ ngời ngời, sao có thể để cô nhóc hiểu lầm rằng mình sợ hãi mấy trò cỏn con chứ?
Đúng lúc này, chợt có một chiếc xe chất đầy kẹo bông gòn lướt qua.
Nhìn những cây kẹo bồng bềnh trắng muốt như mây, Khắc Cát Diệp không khỏi thòm thèm.
Vốn không phải do cô thích ăn đồ ngọt đâu, đều tại Đế thiếu mấy ngày nay đã cưng chiều cô đến sinh hư rồi.
Trong lúc cô mải tự vấn bản thân, Đế Thiết Thành đã nhanh chóng để ý và mua về hai cây kẹo bông.
Mùi ngọt sớt của đường cuốn lấy đầu mũi Cát Diệp.
Cô gật đầu cảm ơn anh trong ngượng ngùng, cảm thấy bản thân thật trẻ con.
Ăn miếng đầu tiên, kẹo tan ra trong miệng, hương vị mềm mại khiến Cát Diệp nhớ tới những ngày mẹ đến trường mẫu giáo và đón cô về nhà.
Trên đường về, lần nào cô cũng vòi vĩnh kẹo bông, rồi cả cảm giác được mẹ nuông chiều mà mua cho một cây bằng tất cả số tiền ít ỏi còn lại trong ví mới thật sung sướng làm sao.
Sẽ có chút kì cục nếu Khắc Cát Diệp nói rằng Đế Thiết Thành lúc này rất giống người mẹ quá cố của cô.
Nhưng có lẽ cô sẽ đáp lại anh bằng một cách đã từng làm để cảm ơn mẹ:
"Đế thiếu nếm thử một chút đi."
Khắc Cát Diệp chìa cây kẹo bông còn lại ra, ngỏ ý chia sẻ với anh.
Đế Thiết Thành trước nay không thích ăn bánh kẹo, thế nhưng anh vẫn đưa tay nhận lấy.
"Em biết là tôi không thể từ chối em mà." anh bắt đầu cắn một miếng.
Đúng là nó rất ngọt, ngọt sớt đến sâu răng.
Đế Thiết Thành chẳng thích vị ngọt này chút nào.
Anh nhìn vào đôi môi căng mọng của Cát Diệp, chép miệng:
"Chậc, tôi thích vị ngọt của em hơn nhiều."
Cô chớp mi, thấy tim mình có chút lạ.
"Em cũng thế." Cát Diệp chậm rãi bộc bạch.
Gió xào xạc qua tán cây, thổi vào không gian chút khoảng lặng.
Cả hai, mỗi người quay đầu một hướng, ánh mắt thoáng hiện tia bối rối.
Khắc Cát Diệp cắn môi, giải thích:
"À...ý em là Đế thiếu ngọt theo cách khác cơ..."
"Em còn nói nữa thì tim tôi vẽ vỡ tung mất."
Đế Thiết Thành đỏ mặt thú nhận.
Anh không muốn trở nên ngốc nghếch thế này đâu.
Đều tại cô nhóc cứ khiến anh chẳng thể kiềm chế nổi chính mình.
Và trái tim nằm trong lồng ngực cũng không phải ngoại lệ, nó đập thình thịch, đập vụng về.
"Vâng, em xin lỗi.
Đế thiếu có muốn tới bệnh viện để kiểm tra không ạ?" Cát Diệp ngây thơ hỏi anh.
Đế Thiết Thành xọa nhẹ mái đầu nhỏ, dắt tay cô trở về xe.
"Bệnh này chỉ có em mới chữa được thôi.".