Chiếc xe đen tuyền lăn bánh trên cao tốc như con hắc mã, thẳng tiến tới địa điểm tiếp theo: trung tâm thương mại.
Đế Thiết Thành bắt đầu quá trình sắm sửa cho cô búp bê của mình.
Anh thoải mái vung tiền vào bao nhiêu thứ váy áo và mỹ phẩm, nguyên do là bởi vừa mới hay tin Cát Diệp đã bị nhân viên trong tập đoàn xem nhẹ chỉ vì vẻ ngoài trông quá giản dị.
"Reng...reng..."
Tiếng chuông điện thoại reo vang.
"Tôi cần đi ra ngoài nghe máy một lát, em cứ tiếp tục chọn đồ." nói rồi, Đế Thiết Thành quay bước đến một góc vắng người phía xa.
Cô nghe lời, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, và đưa mắt ngắm nghía nơi xa hoa ngập tràn đồ hiệu này.
Tâm tư người thiếu nữ bắt đầu khẽ xốn xang, không phải vì được sở hữu những thứ đắt đỏ mà trước đây có mơ cũng chẳng thể chạm tới, cô thấy tim mình rung lên là bởi hết lần này tới lần khác được đắm chìm trong sự cưng chiều vô độ của Đế Thiết Thành.
"Ơ, ai đây nhỉ?" một giọng nói choe chóe bất chợt vang lên bên tai Cát Diệp.
"Trái đất tròn thật đấy, không ngờ hôm nay lại va phải hạt sạn cũ, thật chướng mắt quá đi a." nữ nhân kia tiếp tục nhếch đôi môi đỏ chót lên châm biếm, ngón tay lả lơi vân vê đuôi tóc xoăn.
Đó không ai khác ngoài Đinh Hạ Băng.
Cô ta là bạn học cùng trường cấp ba, hay nói chính xác hơn thì là người thường xuyên bắt nạt Cát Diệp nhất, chỉ vì một lý do hết sức nhảm nhí: cô quá ưu tú.
Phải, từ ngoại hình cho tới năng lực, Cát Diệp đều vượt xa Đinh Hạ Băng.
Điểm thiệt duy nhất của cô chính là gia cảnh bần hàn, và luôn bị kiểm soát bởi chính gia đình nghiệt ngã ấy.
Đinh Hạ Băng năm lần bảy lượt lấy cớ này ra để khích bác hòng giành danh xưng nữ thần về mình.
Đi hết năm châu bốn bể, chưa chắc đã tìm được ý trung nhân, thế nhưng kẻ không đội trời chung thì chẳng cần đi cũng tự nhiên chạm mặt.
Khắc Cát Diệp vẫn như mọi khi, không chút để tâm trước sự ghen ghét phiền toái.
Cô còn không thèm quay đầu lại vì đã quá quen với việc bị đối xử tệ bạc.
Chợt có gã già khọm từ đâu xuất hiện, choàng tay ôm lấy vòng eo thon của Đinh Hạ Băng.
Thân hình béo núc ních gói gọn trong bộ âu phục hào nhoáng, nhìn như tảng thịt quá khổ bị sợi chỉ bạc bó chặt.
"Người quen của em hả?" gã cất chất giọng khàn khàn, hỏi.
"Ưm, Lăng tổng quả thật thông minh hơn người, đoán trúng rồi a." Đinh Hạ Băng õng ẹo cọ mình vào gã đại gia kia.
Rồi cô ta tiếp tục xỉa xói:
"Không có tiền mà còn tới đây? Dù có ngắm cả buổi cũng chẳng thể mua nổi một hạt bụi đâu."
Gã đại gia ngửa mặt cười khùng khục, bắt đầu đưa bàn tay thô kệch kéo lấy bờ vai mảnh khảnh để Cát Diệp quay lại.
Rồi sau khi nhìn thấy dung mạo đó, gã nheo mắt, hơi thở nặng như chì vì đeo theo thứ dục vọng nhơ nhuốc.
"Đêm nay đi cùng anh, chỉ cần ngoan ngoãn, sau này muốn gì anh cũng chiều hết."
Từ ánh nhìn hau háu cho tới miệng lưỡi háo sắc đó, Khắc Cát Diệp thấy không khỏi buồn nôn.
Thế nhưng cô nhanh chóng nén cảm xúc, niêm phong chúng lại bằng sắc mặt vô cảm.
"Xin lỗi, tôi đã có chủ nhân." Cát Diệp nhàn nhạt từ chối.
Định Hạ Băng trợn mắt, vội vã bắt lấy thời cơ:
"Ơ, tưởng thế nào, ai ngờ cũng chỉ là con điếm bám chân đàn ông."
Cô ta mải miết miệt thị đến quên cả nhìn lại bản thân mình - một ả đàn bà bán sắc đổi tiền, là chiếc áo mưa qua đường cho những tên già dơ bẩn, không hơn không kém.
Còn gã đại gia kia lại chẳng mấy để tâm tới hiềm khích cá nhân giữa hai người phụ nữ, bởi tất cả sự chú ý đều đã đổ dồn vào gương mặt mỹ miều cùng thân hình chuẩn chỉnh của Khắc Cát Diệp.
Theo thói quen, gã tùy tiện chạm vào chiếc đùi trắng nõn.
Lớp váy dày không thể ngăn nổi cảm giác rờn rợn biến thái thấm vào da thịt Khắc Cát Diệp.
Cô chợt thấy một nỗi ghê tởm dâng lên trong lồng ngực, ghê tởm tất cả sự động chạm.
Một cảm giác trước đây chưa từng có.
Uỵch!
Trong vài tích tắc ngắn ngủi, gã đại gia kia đã bị thứ gì đạp cho ngã nhào.
Không một ai kịp nhận thức được điều vừa diễn ra.
Quá nhanh, quá dứt khoát.
Mọi chuyện chỉ sáng tỏ khi tiếng đế giày da bắt đầu lộp cộp gõ trên mặt sàn bóng loáng.
Thân ảnh cao lớn tiến về phía gã đang xuýt xoa ôm cái cổ chân bị trẹo, khí tức tỏa ra áp đảo tứ phía.
Đôi mắt xám tro như phóng ngàn lưỡi dao, gặm chặt lên kẻ đối diện.
"Rác rưởi." Đế Thiết Thành bật ra hai từ lạnh lẽo.
Anh đang phẫn nộ.
Vốn là người giỏi kiểm soát cảm xúc, Đế Thiết Thành không bùng nổ như lửa.
Cơn giận dữ của anh không khiến đối phương cháy xém, thế nhưng hoàn toàn có thể gây ra cơn bỏng lạnh càn quét từ bên ngoài tới bên trong.
Gã kia cổ bị bóp chặt, mặt mày đỏ lựng vì khó thở.
Trong tâm hắn cũng chẳng khá hơn là bao, bị đàn áp, siết nghẹt, hoàn toàn chết đứng.
"Đế thiếu..."
Giọng nói của Khắc Cát Diệp vang lên, kéo anh trở về trạng thái bình tĩnh.
Cuối cùng thì gã đại gia không biết điều cũng đã được buông ra, hít thở hồng hộc như thể lần cuối được thở.
Có điều tập đoàn của hắn sau này, không cần nói cũng biết sẽ ra sao.
Đế Thiết Thành có thế phong sát bất cứ kẻ nào dám lộn xộn dễ như trở bàn tay.
Nhân lúc anh không còn động thủ, đôi tra nam tiện nữ nhanh chóng kéo nhau lủi đi xa.
"Em ổn chứ?" Đế Thiết Thành cúi xuống, đưa tay ra ngỏ ý dìu cô.
Nhưng Cát Diệp không trả lời, cô bấu chặt vạt váy, ánh mắt ngập tràn sự né tránh và bất an.
Xuống chặng đường dài, trong xe bao trùm độc một màu lặng im khó nói.
Cho đến khi vừa về tới biệt thự Đế Phong, Cát Diệp đã vội vàng rảo bước ngay vào phòng tắm.
Tiếng nước từ voi hoa sen cứ thế róc rách chảy suốt gần một giờ đồng hồ.
"Em sẽ bị cảm mất." Đế Thiết Thành đứng trước cửa, hạ giọng nhắc nhở cô.
Cát Diệp biết bản thân cần phải đối mặt với anh, đành cắn môi khoác chiếc áo choàng tắm và trở ra ngoài.
"Đế thiếu...em đã bị kẻ khác chạm vào, em không còn sạch sẽ nữa...thật ghê tởm..." chất giọng run run yếu ớt của cô rất nhỏ, nhỏ vô cùng giữa căn phòng xa hoa rộng lớn.
Thế nhưng từng câu từng chữ, Đế Thiết Thành đều nghe rõ.
Anh bất chấp sự né tránh của cô, tiến tới bế cô lên, đặt xuống chiếc giường mềm mại.
"Đó không phải lỗi của em, đều tại tôi đã không ở bên để bảo vệ em, họa mi nhỏ à, em vẫn là thiên sứ trong sạch nhất."
Đế Thiết Thành trấn an Cát Diệp, ngữ khí ôn nhu và không kém phần mạnh mẽ khiến cô thấy an tâm hơn chút ít.
Thì ra Đế thiếu sẽ không chán ghét cô.
"Nhưng thú thực thì...tôi vẫn có chút ghen tị với gã đó." vừa nói, anh vừa mò mẫn đặt tay lên cặp đùi nõn nà.
Ngón tay thuôn dài hạ xuống, nhiệt độ nam tính ngay lập tức truyền vào nước da trắng hồng, làm Cát Diệp khẽ run lên.
"Hắn đã chạm vào đây...Hay là vào đây?"
Bàn tay to lớn chầm chậm đưa từ đùi, di chuyển lên cao hơn.
Ở khoảng cách gần trong gang tấc, hương thơm cơ thể đặc trưng của cô búp bê không ngớt mơn man trên đầu mũi như trêu đùa khứu giác anh.
Đế Thiết Thành biết chắc một điều rằng bản thân đang mất dần kiểm soát.
Anh không thể ngừng vuốt ve nơi căng mịm này.
"Đế thiếu, em không bị sờ chỗ đó mà..."
Khắc Cát Diệp thấy mình rất lạ, trở nên nhạy cảm khác thường.
"Tôi chỉ đang muốn kiểm tra kĩ một chút, giờ thì em có phiền nếu tôi tiếp tục không?"
Đế Thiết Thành ngước mặt lên, trong ánh vàng mờ mờ, đồng tử anh bội phần mị hoặc.
Không một ai có thể kháng cự được những mệnh lệnh của tên tổng tài họ Đế, và tất nhiên cô cũng vậy
Khắc Cát Diệp lắc lắc đầu, ý nói "không phiền"
Được cho phép, anh liền sung sướng kéo vạt áo choàng tắm lên cao hơn, và chiếc lưỡi bắt đầu tham lam tận hưởng vị dịu ngọt trên nước da mươn mướt.
Thân nhiệt của cả hai cùng tăng lên không phanh.
Và cho đến khi chỉ còn một gang tay nữa sẽ chạm tới vườn xuân "cấm địa", Đế Thiết Thành mới ngượng ngùng buông cô ra, dúi đầu xuống tấm nệm.
Tai anh đỏ bừng như bị ai luộc chín, và anh vội vã chạy vào phòng tắm, khóa cửa lại..