"Đế Thiết Thành đang đi công tác, không có ở tập đoàn." Từ trong phòng, anh nhàn nhạt đáp lại.
Lục Khương Nhĩ nhăn mặt, chẳng chút kiêng nể mà ngang nhiên đẩy cửa vào.
"Này này, đừng có mà tỏ thái độ như thế, Lục tỷ đây là đang muốn khoe em yêu mới."
Vừa nói, chị ta vừa ôm lấy Khắc Cát Diệp từ phía sau, tựa cằm xuống bờ vai mảnh khảnh.
Đế Thiết Thành chau mày trước sự phiền phức của bà chị này.
Tất cả đều tại Đế gia và Lục gia đã thân thiết từ lâu, nên sang tới thế hệ tiếp nối là anh mới buộc phải kết thân với Lục Khương Nhĩ.
"Tôi đã nói là..." anh ngẩng đầu lên, nhưng chưa kịp dứt lời thì đã đứng hình vì bất ngờ.
Sáu mắt chạm nhau.
"Thấy chưa, ghen tị với tôi rồi chứ gì? Tên khó ở nhà cậu còn lâu mới có được mỹ nhân thuần khiết như thế này.", Lục Khương Nhĩ vênh mặt vì tự nhiên bắt được một mỹ nữ hợp gu.
Tuy nhiên không để cho chị ta gần gũi với Khắc Cát Diệp lâu, Đế Thiết Thành nhanh chóng tiến đến, giành lại cô về phía mình.
"Em đến sao không báo sớm để tôi xuống đón?" Anh vui vẻ đỡ Khắc Cát Diệp ngồi vào ghế.
Họa mi nhỏ hôm nay lại chủ động tới tận nơi này, chắc hẳn là vì nhớ anh lắm.
"Sẽ phiền Đế thiếu, em chỉ ghé qua để gửi chút đồ ăn trưa thôi." cô đặt túi đồ ăn lên bàn và giải thích.
Ánh hồng tỏa ra từ đôi trẻ khiến Lục Khương Nhĩ đứng há hốc mồm, đành phải ngậm ngùi tiếc nuối:
"Hừ, xem ra lần này tôi chậm chân hơn cậu rồi, nhưng cứ cẩn thận kẻo Lục đại tỷ đây đập chậu cướp hoa!"
Là người đồng tính, Khương Nhĩ có niềm say mê mãnh liệt với phụ nữ, và cô từng yên tâm phần nào rằng sẽ không có ngày phải tranh giành nữ nhân với chính tên bạn chí cốt.
Điều này cũng là lẽ thường tình, bởi trước giờ Đế Thiết Thành nổi tiếng không gần nữ sắc, ngoài mẹ và bất đắc dĩ lắm là Lục Khương Nhĩ, cậu ta mới thường xuyên tiếp xúc.
Thế mà giờ đây, báo đen sát gái lừng danh như chị ta đã phải chịu thua trước tên nhóc chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Nhận được cái liếc mắt sắc lẹm của Đế Thiết Thành, Lục Khương Nhĩ chỉ biết hậm hực rời khỏi.
"Chiều nay tôi không có cuộc họp nào, em muốn đi chơi một chút không?"
Lâu lắm rồi mới có người nhắc đến chữ "chơi" với Khắc Cát Diệp, cô nghĩ có lẽ lần cuối được nghe ai đó rủ mình như vậy là hồi mẹ còn sống, bà rất hay dắt cô tới công viên vào cuối tuần.
Thế là Cát Diệp ngây ngô thắc mắc lại lần nữa để đảm bảo điều mình vừa nghe là thật:
"Đế thiếu sẽ chơi em chứ ạ?"
Đế Thiết Thành đang kề ly lên môi cũng phải sặc cà phê vì câu hỏi này.
Anh vội lấy giấy lau khóe miệng, giáo huấn cô nhóc:
"Đừng cắt bớt từ như vậy chứ, tôi sẽ hiểu lầm rằng em đang mời gọi tôi mất."
Rồi anh thở dài, nói tiếp:
"Đừng lo, nhất định tôi sẽ chơi cùng em mà."
Sau bữa trưa, Khắc Cát Diệp bị anh giữ lại.
Cô không biết làm gì nhiều ngoài mượn một vài cuốn sách tài chính để trau dồi kiến thức.
Căn phòng xa hoa nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh gõ phím lạch cạch và tiếng lật giở giấy tờ của Đế Thiết Thành.
Đến lúc xử lí hết một nửa công việc, anh mới bất giác ngẩng đầu lên quan sát cô.
Khắc Cát Diệp đang ngả lưng trên trên chiếc ghế da tinh xảo, mái đầu nâu óng ả không ngớt gà gật, và mắt cô đã bắt đầu lim dim.
Có vẻ không gian vắng lặng đã khiến cô búp bê buồn ngủ rồi.
Đế Thiết Thành chợt nảy ra ý tưởng có lợi cho cả đôi bên: anh khẽ khàng bế cô lên, trở về ghế giám đốc và đặt vào lòng mình.
Có hơi nam tính trầm ấm bao phủ, mi mắt cô nhanh chóng khép lại, về phía anh thì hiệu suất làm việc cũng tăng lên hẳn.
Quả nhiên nói Khắc Cát Diệp là chiếc sạc nhỏ của riêng Đế Thiết Thành thật không sai.
Bốn giờ chiều, cô tỉnh dậy giữa vòng tay anh.
Suốt quãng đường di chuyển từ đây ra khỏi tập đoàn, cơ man bao nhiêu ánh mắt đã dính chặt lên bọn họ, ngạc nhiên có, soi xét có, quý mến có, mà ghen tức cũng có.
"Em muốn tới đâu?", anh hỏi.
"Dạ...khu vui chơi giải trí." Khắc Cát Diệp rụt rè đáp lại, thấy có chút xấu hổ vì đòi hỏi hết sức trẻ con của mình.
Thế nhưng Đế thiếu vẫn không cười cô, đơn giản vì trong mắt anh, nàng thiếu nữ mới mười chín tuổi này chính là "baby" để cưng nựng, nàng đáng yêu và ngốc nghếch, trái ngược hoàn toàn với con sói già đời sắp bước sang sinh nhật thứ hai mươi bảy như anh.
Đến nơi, Đế Thiết Thành đã sẵn sàng tâm thế để vứt bỏ hình tượng tổng tài băng lãnh, chấp nhận cùng cô chơi những trò dễ thương như vòng xoay ngựa gỗ hay nhà bóng.
Thời còn bé, anh đã không ít lần được tới những khu vui chơi thế này cùng gia đình, nhưng mục đích chính chẳng phải là chơi, mà là đi phía sau, khệ nệ xách đống gấu bông và quà lưu niệm cho đôi phụ huynh còn đang mải tung tăng mặn nồng.
Song song với hồi tưởng dở khóc dở cười của Đế Thiết Thành, trong tâm trí Khắc Cát Diệp cũng chợt ùa về một dòng kí ức đã ngủ quên từ lâu.
Cô thấy hình bóng của mình và người mẹ đã khuất khi dõi theo cảnh tưởng những bà mẹ dắt tay con đi thăm thú khắp nơi.
Cô thấy bản thân của tháng năm ấy, trên môi còn đang tươi tắn một nụ cười hồn nhiên, và ánh mắt mẹ nhìn cô chứa chan trìu mến.
Nhưng suy cho cùng, quá khứ vẫn mãi là quá khứ, những điều tuyệt đẹp đó đều chẳng còn vẹn nguyện cho tới ngày hôm nay..