Dù gần đây việc phân biệt giới đã trở nên không còn phổ biến như trước, nhưng không phải lúc nào cũng vậy.
Chỉ đàn ông mới có quyền đạt được thành tựu và địa vị, còn phụ nữ thậm chí có khi còn không được phép hưởng đầy đủ quyền tự do giáo dục. Vấn đề này phần lớn được cho là do cấu trúc xã hội khi hầu hết đàn ông được xem là phải hy sinh vì đối đầu với kẻ thù chung mang tên: “ma thú”.
Đàn ông có thể chất tốt hơn nhiều so với phụ nữ. Đây không phải là thiên vị mà đơn giản là sự thật. Vậy nên nam giới thường được phái đi tham chiến và làm nhiệm vụ trấn áp má thú. Ngay cả các dự án dân sự phòng thủ quy mô lớn cũng chủ yếu do nam giới phụ trách.
Theo Giáo hội Thiên chúa, sứ mệnh thiêng liêng do Chúa ban cho loài người là đứng lên chống lại ma thú. Từ đó đàn ông thuận theo ý trời còn phụ nữ thì không. Logic tôn giáo này lại càng củng cố thêm cho sự phân biệt giới tính.
Tuy nhiên, một làn gió mới đã làm thay đổi cục diện khi kỹ thuật và ma thuật dần phát triển hơn.
Chỉ riêng mana thôi cũng đã có sức mạnh quét sạch hàng chục con ma thú cùng một lúc. Đối với khả năng thể chất, mặc dù rèn luyện thể chất không hẳn là vô nghĩa, nhưng sức mạnh và tốc độ đều được quyết định bởi lượng mana có trong một người.
Sức mạnh là quyền lực. Nếu đã có người được sinh ra với một lượng mana đặc biệt thì do cho có là giới tính nào thì cũng sẽ có thể trở thành một chiến binh lành nghề thống trị chiến trường. Kết quả là, “phân biệt giới tính” đã nhanh chóng trở nên lỗi thời và không còn phù hợp với thời đại nữa.
Chỉ cần nhìn tiền bối Delphine thôi là đủ hiểu. Dù là phụ nữ nhưng cô ta vẫn được công nhận là người thừa kế của Gia tộc Yurdina hùng mạnh. Đây là bằng chứng cho thấy miễn là một người có kỹ năng và khả năng lãnh đạo làm chủ gia tộc thì giới tính cũng chẳng còn quan trọng.
Điều này trái ngược với niềm tin bảo thủ của Giáo hội cùng với những kẻ tầm thường không thể tự trau dồi mana cho bản thân một cách bài bản. Tuy nhiên, ít nhất là trong giới quý tộc Đế quốc, sự phân biệt đối xử như vậy đã không còn phổ biến nữa.
Và cho dù có ai còn giữ thứ tư tưởng đó thì họ thường giữ cho riêng mình và không bao giờ nói ra. Quyền lực và uy quyền không còn là đặc quyền của riêng đàn ông, và không có bất kỳ quý tộc nào thích chống lại quyền lực, bất kể nó quan trọng hay tầm thường như thế nào.
Tôi cũng vậy. Tôi lớn lên cùng Celine và khi ở học viện cũng kết bạn với rất nhiều người mà chẳng màng đến giới tính của họ.
Cứ tưởng rằng tôi và phân biệt giới tính đã là hai đường thẳng song song. Nhưng rồi giờ đây, một câu châm ngôn đầy tính phân biệt giới từ xa xưa đột nhiên nảy ra trong đầu tôi.
“Ba mụ đàn bà thêm con vịt thì thành thành cái chợ.”
Đại khái nó có nghĩa là ba người đàn bà tụ tập lại với nhau thì thể nào cũng ồn ào, ầm ĩ như vỡ chợ. Nói chung là kiểu gì xung quanh cũng chẳng có cái gì là toàn thây khi có họ ở bên, một câu sặc mùi kì thị giới.
Nhìn Seria thôi là cũng có thể thấy. Cho dù có là người hướng ngoại hay hướng nội thì đó vẫn chỉ là vấn đề khuynh hướng cá nhân. Nhưng tôi lại không thể không nhắc nhớ đến câu châm ngôn đó.
Căn phòng bệnh im lặng tràn ngập sự lạnh lẽo, nặng trĩu một bầu không khí đầy điềm gở, cảm giác chẳng khác nào bình yên trước cơn bão. Và tất cả đều bắt nguồn từ cuộc hội ngộ của ba người phụ nữ này.
Celine, Seria và Thánh nữ.
Cả ba người đều mỗi người một vẻ, mười phân vẹn người. Celine thuộc tầng lớp quý tộc thấp hơn của Đế quốc, thông minh và hướng ngoại. Seria thì lại là con gái của gia tộc Yurdina hùng mạnh, có tính cách trầm lặng. Thánh nữ trùm cuối, là một nữ tư tế cao quý của Thánh Quốc, nổi tiếng với bản chất nhân từ và vị tha.
Trông thấy cái cảnh cả ba con người khác biệt tề tựu về cùng một chỗ, không hẹn mà cùng im lặng cũng đã đủ khiến tôi thấy lạnh sống lưng. Dù chẳng hiểu sao họ lại có thái độ như vậy, nhưng tôi có thể cảm nhận bầu không khí hiện tại đang rất căng thẳng và nặng nề.
Celine trông hơi bối rối. Đôi mắt màu hạt dẻ liên tục đảo qua lại giữa tôi và Thánh nữ như chẳng thể hiểu được mối quan hệ giữa chúng tôi là gì.
Thánh nữ nở một nụ cười từ bi, nhưng thực sự rất khó để hiểu được suy nghĩ của cô ấy. Nhưng điều rõ ràng nhất là nụ cười đó của cô ấy rất khác so với bình thường.
Ánh mắt của Seria có phần lạnh lùng. Dù vừa mới phớt lờ Celine xong, nhưng kể từ lúc Thánh nữ bước vào, đôi mắt màu xanh lam kia chỉ chăm chăm nhìn cô ấy.
Cả phòng căng như dây đàn. Bầu không khí nặng nề đến mức như chỉ cần một cử động nhỏ nhất từ bất kỳ ai trong số ba người phụ nữ kia thôi cũng sẽ có thể gây ra một vụ nổ chấn động.
Ngạc nhiên là chính Thánh Nữ lại là người phá vỡ sự im lặng ấy. Cô dùng tay làm kí hiệu thánh giá trên bộ ngực mềm mại của mình như mọi lần. Sau đó, giọng nói cô vọng khắp căn phòng.
“Emmanuel. Xin chào, người anh em Ian và các chị em. Xin lỗi vì đã can thiệp, nhưng nếu ai trong hai người không có phận sự gì trong đây thì có thể phiền ra ngoài một lát có được không? Với tư cách là nữ tu sĩ phụ trách, tôi cần phải kiểm tra cho người anh em Ian đây.”
Một yêu cầu rất đỗi bình thường và hợp lý. Bầu không khí vốn căng đến mức có thể bóp méo thời không trong phòng dần ổn định lại. Một đề nghị hoàn hảo.
Linh mục đến khám chữa cho bệnh nhân là chuyện không có gì để bàn cãi. Celine hơi nghi ngờ nhìn Thánh nữ, nhưng rồi cũng thở dài xua tay.
Ý là con bé sẽ rời đi ngay. Con bé ra ngoài cũng là chuyện phải phép, vì dù sao một phần cũng là do lỗi của em ấy mà tôi mới trở thành bệnh nhân.
“Vậy anh Ian, em ra ngoài một lát đây. Thánh nữ, nhờ cô chăm sóc cho anh Ian nhé. Anh ấy quan trọng với tôi lắm…”
Đôi mắt màu hạt dẻ của Celine liếc nhìn Thánh nữ. Phải. Trông con bé cứ như ngư dân vừa quăng lưới vậy. Nhưng Thánh nữ chỉ vẽ lại kí hiệu thánh giá để đáp lại.
“Tất nhiên rồi, người chị em. Người anh em Ian cũng là một người đặc biệt đối với tôi mà.”
Giọng nói của Thánh nữ vẫn bình tĩnh và tự nhiên như mọi khi. Celine như bị bất ngờ trong giây lát trước sự bình tĩnh bất ngờ trong giọng điệu của Thánh nữ. Sau một chút do dự, Celine lại mở miệng.
“Anh Ian và tôi lớn lên cùng nha…”
"… Người chị em à."
Thánh nữ cười ấm áp, cô đi ngang qua Celine rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai em.
“Nếu thấy cậu ấy quan trọng thì lần sau đừng làm tổn hại đến cậu ấy như vậy nữa nhé.”
Một đòn quyết định. Gương mặt như lo lắng của Celine nứt ra trước nụ cười vẫn còn đọng trên khuôn mặt Thánh nữ.
Cuối cùng, Celine không tìm được từ nào để bắt bẻ và ngập ngừng nói trước khi rời đi.
“Vâng, em sẽ ghi nhớ.”
Sau khi Celine rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Seria. Seria im lặng nhìn Thánh nữ không nói lời nào. Thánh nữ lặng lẽ đến gần tôi.
Đôi mắt màu hồng nhạt liếc nhìn Seria, khi này Seria cuối cùng cũng mở miệng.
“À, E, Em! Ờm…. E- Em là Seria Yurdina. Rất vui được gặp người, thưa Thánh nữ.”
Nãy giờ con bé rất im lặng, chắc hẳn là do đang mãi nghĩ xem nên chào đón Thánh nữ như thế nào. Nghe cô bé nói vậy, Thánh nữ chợt bật cười.
“Người chị em Seria này, chẳng phải chúng ta mới gặp nhau cách đây không lâu sao? Hôm người anh em Ian bị thương ở cánh tay ấy.”
“À, vâng, vâng…”
Seria cắn lưỡi vì lo lắng, nhưng lời nhận xét của Thánh nữ lại khiến con bé nói lắp nhiều hơn, gương mặt kia trở nên tái nhợt.
Đồ ngốc này. Seria chắc phải rất đắn đo để chọn ra câu chào hỏi phù hợp với tình huống này từ vốn từ vựng ít ỏi của con bé. Xét qua sự thiếu kỹ năng xã hội của con bé thì sai sót như vậy cũng chẳng phải chuyện gì khó tin.
Tôi đã cố kiếm cớ để giải cứu Seria khỏi sự lóng ngóng này, nhưng trước khi tôi kịp làm vậy thì Thánh Nữ đã nhìn con bé với ánh mắt thấu hiểu.
“Hai ta có thể trò chuyện với nhau sau. Còn bây giờ, tôi cần phải kiểm tra thân thể người anh em Ian…”
Bất chấp giọng điệu nhẹ nhàng của Thánh nữ, Seria vẫn cúi đầu cùng cơ thể khẽ giật vì do dự. Thánh nữ và tôi đều quay sang nhìn con bé để xem có chuyện gì hay không.
Seria đấu tranh tư tưởng một lúc rồi kiên quyết nói.
“C- Có! Ờ- Ừm… Có thể… ở lại đây không ạ?”
Thiếu đi chủ ngữ, nhưng ý tưởng trong câu nói vẫn được truyền đạt một cách rõ ràng. Seria tuyên bố bản thân muốn được ở lại phòng bệnh.
Để làm gì? Tôi nghiêng đầu bối rối, còn Thánh nữ thì lại phát ra thứ âm thanh kì lạ cùng nụ cười rạng rỡ đang hướng về phía Seria.
Sau một lúc ngắn ngủi, Thánh nữ mỉm cười ranh mãnh và hỏi Seria,
“Cô là hôn thê của cậu ấy à?”
Một câu hỏi ngắn nhưng lại có tác động sâu sắc. Ngạc nhiên, Seria bật dậy và đôi mắt run lên một cách mất kiểm soát.
“H- Hôn thê… Kh- Không có! Người như tôi sao lại xứng đính hôn với tiền bối…!”
“Vậy thì cô có phải bạn gái hay mập mờ gì với cậu ấy không?”
“K- Không có. Ờm, E- Em không phải, nhưng mà…”
"May quá."
Tôi cũng chẳng biết cô ấy nhẹ nhõm về chuyện gì, nhưng Thánh nữ chỉ mỉm cười. Ngay sau đó, cô tung đòn quyết định.
“Vậy thì xin hãy ra ngoài chờ nhé.”
"A. À, ừm, được...”
Seria trông như sắp phản đối. Nhưng rồi em bỏ cuộc và rũ vai thất bại khi nhận ra rằng kỹ năng giao tiếp kém cỏi của mình sẽ chẳng giúp được gì cho cô cả.
Và cứ như thế, Seria ủ rũ rời khỏi phòng bệnh. Thánh nữ sau khi đã khuất phục được cả Celine và Seria chỉ bằng vài câu nói cuối cùng cũng thở dài nặng nề.
Cô nở một nụ cười gượng gạo.
“Thứ lỗi vì đã khiến cậu phải chờ đợi. Chúng ta bắt đầu điều trị nhé?”
“Ừm, thưa Thánh nữ. Nhưng mà để hai người họ ra ngoài như vậy có thật sự cầ… Ựaaaa!”
Dù chỉ muốn hỏi là có thực sự cần phải đuổi hai đứa ra ngoài không thôi, nhưng chưa kịp dứt câu Thánh nữ đã siết chặt lấy cánh tay tôi.
Và vì vết thương của tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên tôi chỉ biết hét lên oai oái.
Cảm giác đau đến mức nước mắt tôi trào ra. Tôi bắn cho cô ấy một cái nhìn dò hỏi. Trước giờ Thánh nữ chưa bao giờ đối xử với vết thương của tôi thô bạo như vậy.
Nhưng thái độ của Thánh nữ vẫn rất thờ ơ. Sau khi nghe thấy tiếng hét của tôi, cô đứng đắn xuất ra Thánh lực và rồi bắt đầu lắc đầu.
“Dạo này cậu bị thương nhiều quá. Nếu lại bị thương nặng thêm lần nữa thì có khi sẽ phải chịu chấn thương bán vĩnh viễn đấy .”
Đôi mắt Thánh nữ trở nên lạnh lùng khi quở trách tôi. Tôi không tìm được lời nào để bắt bẻ và chỉ biết lúng túng quay đầu đi.
“T- Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ phải cẩn thận vậy.”
“Đừng chỉ nói suông mà hãy thực hiện cho nghiêm túc đi. Cậu bắt buộc phải ghi nhớ lời tôi nói, bởi người anh em Ian đây tôi biết rất thích cạnh tranh và sẵn sàng chơi tới bến để giành chiến thắng mà”.
Tôi chỉ im lặng, vì biết cô ấy nói đúng.
Tôi luôn có tính cạnh tranh nhẹ, nhưng kể từ khi mất trí nhớ thì cái tính đó lại càng không kìm nén được. Tôi bắt đầu ưu tiên chiến thắng hơn là chăm lo cho cơ thể mình và thậm chí còn chẳng hiểu rõ cái xu hướng này bắt nguồn từ đâu.
Mặc dù chuyện đó đã mang lại cho tôi nhiều chiến thắng, nhưng cũng đúng là nó cũng mang lại cho cơ thể tôi rất nhiều gánh nặng.
Thấy tôi im lặng, Thánh nữ thở dài.
“Tôi cũng thế. Tôi cũng rất hiếu thắng, đến mức không muốn bản thân phải thua cuộc.”
"… Thật á?"
"Đúng vậy. Bất ngờ phải không?”
Tôi gật đầu, cố gắng hiểu làm thế nào mà một người được biết đến như là hiện thân của lòng trắc ẩn lại có thể hiếu thắng cho được.
Thánh nữ nở một nụ cười gượng gạo như thể đã biết tôi đang nghĩ gì. Sau đó, cô ấy tiếp tục với chất giọng nhẹ nhàng đặc trưng của mình.
“Vì vậy nên tôi mới đuổi hai người đó đi. Cũng chẳng phải lí do chính đáng gì mà chỉ là hành động trong lúc tức giận thôi…”
“Hai người đó” mà Thánh nữ nhắc tới chắc hẳn là đang ám chỉ Celine và Seria. Nhưng sao cô ấy lại khó chịu với hai đứa chứ?
Tôi không dám nói ra câu hỏi nảy ra trong đầu mình. Thánh nữ chắc cũng có hoàn cảnh riêng. Hai chúng tôi im lặng, Thánh nữ đặt tay lên vết thương của tôi, che khuất nó bởi thứ ánh sáng rực rỡ.
Tôi cảm thấy máu chảy ngược vào cánh tay đau nhức của mình. Bắt đầu từ đầu ngón tay, cánh tay tôi lấy lại cảm giác khi các dây thần kinh bắt đầu tái tạo.
Thánh nữ lặng lẽ chăm sóc cho tôi, đôi mắt hồng hào nhìn thẳng vào đôi mắt tôi.
Đẹp thật… Một vẻ đẹp tráng lệ gợi lên trong tôi niềm cảm thán dạt dào. Dù bản thân đang ở gần một nhân vật ngoài tầm với như cô ấy nhưng tâm trí tôi vẫn không thể tránh khỏi những suy nghĩ thiếu trong sáng.
Đôi mắt hồng kia rũ xuống mệt mỏi. Ngay sau đó, Thánh nữ cảnh báo tôi với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.
“Đừng tham gia lễ hội săn bắn.”
"… Cái gì?"
“Tôi đang cảnh báo cậu với tư cách nữ tư tế đang đảm nhiệm vai trò chăm sóc sức khoẻ cho cậu. Cậu phải từ bỏ lễ hội. Cơ thể của cậu đã đến giới hạn rồi.”
Giọng nói nghiêm khắc không chút lung lay. Tôi im lặng.
Cơ thể tôi đã đến mức bấp bênh như thế rồi sao? Tham gia lễ hội săn bắn chắc chắn sẽ khiến chúng tôi gặp đủ loại nguy hiểm. Dù sao cũng là một trận chống lại những con ma thú đã được đặt tên và tôi gần như chắc chắn sẽ bị thương.
Thánh nữ khuyên tôi không nên tham gia để vì nếu để bị thương thêm lần nữa tôi có thể sẽ phải sống chung với khuyết tật.
Nỗi sợ hãi đột nhiên bao trùm lấy tôi.
Bị thương tật bán vĩnh viễn không khác gì bị tàn tật, và thậm chí những khuyết tật nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đáng kể đến khả năng sử dụng kiếm của một kiếm sĩ.
Cơ thể con người giống như một cỗ máy phức tạp, và đặc biệt là cơ thể của một kiếm sĩ, cực kỳ tinh vi.
Ngay cả sự bất thường nhỏ nhất cũng có thể làm mất đi sự cân bằng của toàn bộ cơ thể. Chắc hẳn cả Thánh Nữ cũng đã cảm nhận được sự lo lắng của tôi.
Hai tay cô nắm lấy tay tôi với vẻ mặt lo lắng. Cái chạm của cô thật ấm áp và mềm mại. Lần đầu tiên tôi được cảm nhận hơi ấm và sự chân thành từ bàn tay một người phụ nữ.
“… Hứa với tôi nhé, người anh em Ian.”
Người đàn ông nào có thể từ chối trước ánh mắt tha thiết và giọng nói không thể cưỡng lại này chứ?
Riêng tôi chỉ biết đáp lại bằng giọng nghẹn ngào.
“Tôi hiểu rồi, Thánh Nữ.”
Và rồi cả Thánh nữ và tôi cùng làm kí hiệu cây thánh giá để ước định một lời hứa thầm lặng. Một lời thề. Có lẽ cảm thấy nhẹ nhõm, Thánh nữ cuối cùng cũng nở một nụ cười nhân từ.
*
Và ngày hôm sau, tôi nộp đơn đăng ký tham gia lễ hội săn bắn.
Tôi cúi đầu thầm xin lỗi Thánh nữ nhiều lần.
“Xin lỗi Thánh nữ.”
Nhưng ta nên ưu tiên cứu thế giới trước chứ, nhỉ?