Bức Thư Tình Đến Từ Tương Lai

chương 63

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặc dù bức thư từ tương lai không nêu rõ nhưng khả năng Lễ hội Săn bắn sẽ gây ra một mối nguy hiểm rất lớn. Bởi dẫu sao trọng tâm của lễ hội cũng là săn ma thú .

Khu rừng sẽ tràn ngập những con ma thú bản địa, ngoài ra còn có những con thú bị bắt ở bên ngoài cũng sẽ được thả vào trong rừng. Hơn nữa, quỷ là sinh vật xem con người như kẻ thù.

Thí sinh tham gia một khi đã bắt tay vào thì sẽ không có bất kì sự thiên vị nào chỉ vì bản thân là học sinh của học viện cả. Chấn thương là chuyện thường tình, thậm chí cứ vài năm lại có người bị thương.

Tuy nhiên, lễ hội năm nào cũng có rất nhiều người tham gia. Hàng trăm người trong một khu rừng rộng lớn cũng chỉ như hạt cát trên sa mạc, nhưng nếu xét đến số lượng đó phải đặt cả mạng sống của mình vào nguy hiểm thì con số đó lại chẳng hề nhỏ chút nào.

Thêm nữa là, các học viên đến từ khoa thương mại và nhân văn sẽ bị cấm tham gia vì phần lớn những thí sinh tham gia đều đến từ các ban liên quan đến chiến đấu.

Có nghĩa là cho dù đã loại trừ khoảng một nửa số học sinh của Học viện thì vẫn sẽ có hàng trăm người tham gia mỗi năm. Điều này một phần là do sự hào phóng của các giải thưởng, nhưng cũng là do tính chất của Học viện.

Học viện vừa là cơ sở giáo dục vừa là cơ sở đào tạo. Bất kể có là học viên củaBan hiệp sĩ hay Ban phép thuật thì cũng sẽ phải cố sống sót sau sự cạnh tranh khốc liệt giữa các học sinh khác, và thường xuyên hơn là các học viên từ khi lên năm ba sẽ được đưa đi thực địa ngay.

Để tốt nghiệp, sống sót trong cuộc cạnh tranh khốc liệt và mạo hiểm mạng sống là chuyện cần phải làm, và Lễ hội Săn bắn là một trong những sự kiện tương đối an toàn hơn vì nó được tổ chức trong khuôn viên học viện dưới sự giám sát thích hợp.

Ban đầu, tôi không ngờ việc tập hợp một nhóm để tham gia lễ hội lại khó khăn đến vậy. Seria là một nữ kiếm sĩ xuất sắc, và tôi có những người bạn mà mình có thể tin tưởng cả đời, như Celine và Leto. Tôi có thể dễ dàng tập hợp 4 người… Hoặc ít ra đó là những gì tôi nghĩ.

Những gì tưởng chừng là một nhiệm vụ đơn giản lại trở thành một chuỗi khó khăn bất ngờ. Tôi đã cố gắng tập hợp được bốn người, nhưng ít nhất thì sự ăn ý giữa bốn người chúng tôi đã không còn .

Đầu tiên, Celine và Seria thậm chí còn không nói chuyện với nhau .

Celine là người rất nhanh hiểu được tình hình, con bé vội cúi người với Seria.

"Tôi xin lỗi..."

Trông thấy Celine thở dài nặng nề và cúi đầu thấp hơn nữa, Seria lại nhìn Celine với vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt.

“Trước đây tôi có từng nói vài điều không hay về cô và những chuyện đó lại càng khiến bạn bè của tôi càng chán ghét cô hơn. Tất cả là lỗi của tôi, tôi thực sự xin lỗi.”

Celine xấu hổ đến mức cắn môi. Con bé là một người phụ nữ rất kiêu hãnh và khó khuất phục, đặc biệt là chuyện liên quan đến giới quý tộc cấp cao.

Đời sống xã hội của Celine rất huyên náo và sẵn sàng tôn trọng các quý tộc cấp cao ở một mức độ nhất định, nhưng sẽ không bao giờ chịu cúi đầu. Vậy mà giờ đây, ngay tại nơi này, con bé lại cúi mình trước một thành viên của Gia tộc Yurdina.

Tôi cho là Celine hẳn cũng đã xác định rằng đó là quyết định tốt nhất cho bản thân mình, nên tôi cũng chẳng buồn ngăn cản em ấy làm gì.

Tha thứ là sự lựa chọn của nạn nhân. Tôi không có quyền can thiệp. Tôi chỉ nhìn Seria đang đứng cạnh bờ nước.

Seria im lặng một lúc. Con bé nhìn xuống Celine đang cúi đầu và khẽ thở dài.

Ánh mắt em vẫn lạnh lùng, nhưng lời nói phát ra từ miệng em lại hoàn toàn trái ngược.

"Không… sao đâu."

Celine chợt khựng rồi rùng mình. Câu nói đó rất dễ bị hiểu nhầm. Seria có vẻ như không hề có ý định tha thứ cho Celine, nhưng tôi có thể nhận ra điều đó.

Trong giọng nói của em có chút ấm áp. Tôi mỉm cười cay đắng và lắc đầu. Không ai khác có thể nhận thấy.

Có vẻ như con bé vẫn còn một chặng đường dài để sửa được thói quen đó của mình.

“Tôi không bận tâm lắm đâu. Dù sao trước giờ đã vậy. Đó cũng không hẳn là lỗi của cô, do tôi cũng hay nói mấy câu dễ gây hiểu lầm.”

Celine hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu màu hạt dẻ phản ánh sự bối rối và chờ đợi.

Một cái nhìn như muốn nói, "Nhỏ điên Yurdina này bị cái gì vậy?" Nhưng trạng thái hiện tại của con bé gần giống với Seria “thật” hơn.

Con bé không phải loại người sẽ để bụng vì bị đối xử bất công.

Bị ghét là cảm giác quen thuộc đối với em nên khi được Celine xin lỗi, con bé có thể không do dự mà chấp nhận lời xin lỗi đó.

“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, và từ giờ trở đi, với tư cách là đồng đội, chúng ta sẽ… ha, làm việc cùng nhau.”

Đoạn cuối có chút lúng túng khiến Seria hơi đỏ mặt và quay đầu đi. Celine ngay từ đầu chỉ im lặng quan sát chợt cười khúc khích.

Celine sau đó đứng thẳng người và đưa tay về phía Seria. Dấu hiệu cho sự hòa giải.

Phải, đây là Học viện. Hòa giải, tình bạn. Và tuổi trẻ!

Tôi đã sống trong bầu không khí căng thẳng lúc nào cũng có thể nổ tung như thế này quá lâu rồi. Đáng lẽ ra ngay từ đầu phải như thế này mới đúng… Một học viện để những người trẻ tuổi hòa nhập với nhau một cách vui vẻ. Nhưng rồi họ lại thốt ra những lời lẽ lạnh lùng, và rút kiếm ra tỉ thí với nhau không đúng thời điểm.

Khi Celine đưa tay ra, Seria mở to mắt nhìn em, như thể bản thân trước giờ chưa bao giờ được ai đó yêu cầu bắt tay vậy. Thế nhưng Celine vẫn không rút tay lại.

“Nhớ bảo trọng cho tốt đấy nhé, Seria. Ít nhất thì cũng phải khoẻ mạnh đến Lễ hội Săn bắn.”

“Chuyện… Ờ, Ừm…….”

Một cảnh tượng ấm lòng. Trong lúc tôi còn đang nhìn Celine và Seria với ánh mắt ấm áp, đột nhiên lại cảm thấy bản thân như bị ai đó kéo lại.

Tôi quay đầu sang một bên và nhìn thấy chính xác người mà tôi đang mong đợi. Mái tóc nâu đội cùng chiếc mũ vành rộng và đôi mắt xanh lấp lánh như ngọc bích.

Thân hình nhỏ nhắn hoà hợp với những đường nét thanh tú của Elsie khiến cô trông không khác gì một con búp bê sống và xinh đẹp đến mức có thể được gọi là một búp bê sống cũng chẳng sai.

Nếu có năm hai của Ban Hiệp sĩ có tới hai bóng hồng thì năm bốn cũng có những cô nàng xinh đẹp nổi tiếng không kém. Nhưng để gọi ai giống với “thược dược đen” nhất thì cô gái này chính là hiện thân của danh hiệu đó.

Elsie Rinella, cô con gái yêu quý của Công quốc Rinella danh giá bậc nhất Đế quốc.

________________

Là một pháp sư chiến đấu chuyên về điện động học, cô đã tạo được tên tuổi cho mình trong lĩnh vực này. Những lời đồn thổi về sự thiên tài của cô đã lan truyền khắp nơi, có nhiều tin đồn cho rằng cô đã đạt đến vòng phép thứ năm khiến cô dù vẫn đang còn là học viên đã được đứng ngang hàng với vài vị pháp sư cấp cao nhất.

Mỗi vòng phép bao quanh trái tim cô hoạt động như một công cụ ma thuật mạnh mẽ cho phép cô thi triển tối đa năm công thức cùng một lúc.

Khi những công thức này chồng chéo và cộng hưởng với nhau, tiềm năng hủy diệt lại càng tăng lên theo cấp số nhân, giúp tiền bối Elsie tung ra những đòn tấn công tàn khốc mà ngay cả những con ma thú có tên cũng phải chật vật để chống chọi.

Nói cách khác, cô ấy là vũ khí bí mật của tôi. Ban đầu tôi định mang Leto đi cùng, nhưng bây giờ xét lại về nhiều mặt thì có Elsie sẽ tốt hơn nhiều.

Là một pháp sư, vai trò chính của cô là cung cấp hỏa lực trong khi những người còn lại trong đội sẽ bảo vệ cô khỏi bị tổn hại. Với Elsie bên cạnh, chúng tôi có thể tự tin đối mặt với cả những ma thú có tên.

Nhìn Elsie, tôi cảm thấy một niềm tự hào dâng trào. Tuy nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt đáng yêu của cô ấy đột nhiên chuyển sang một nụ cười lạnh lùng khiến tôi phải sửng sốt. Trước khi tôi kịp phản ứng, cô đã mở lời.

“Mẹ nó. Bọn chó. Mới nói có chút thôi mà đã dám buộc tội người khác đi hành hung? Gặp tao là tao xé xác mày ra để mai khỏi ló mặt ra khỏi đường. Để tao chờ cái cảnh đám tụi mày bị đánh đuổi khắp nơi rồi bị vứt chỗ xó xỉnh nào đó cho người ta đánh chết hết mẹ bọn mày đi.”

Elsie tặc lưỡi trước hành động của Celine và Seria với cái nhìn sửng sốt từ tôi. Sự khác biệt giữa vẻ ngoài đáng yêu của cô ấy và những lời lẽ gay gắt phát ra từ khuôn miệng kia quá đỗi tương phản. Ngay cả tôi cũng không thể tin được những gì mình đang chứng kiến.

Cô ta thậm chí không dừng lại mà còn còn yêu cầu tôi đồng ý với mình.

“Này, cậu cũng nghĩ vậy có đúng không? Chứ tao nói thật, nói xấu sau lưng người khác mà chỉ xin lỗi thôi thì… Híc?! Tôi xin lỗi!"

Không chút do dự, thay vì đáp lời, tôi cho cô ấy xem chiếc rìu nhét trong cạp quần mình.

Tôi không thể chịu được những lời thốt ra từ miệng Elsie nữa. Trông thấy khuôn mặt đáng yêu kia thốt ra những lời lẽ cay nghiệt như vậy khiến tôi vô cùng đau lòng.

Hiệu quả ngay lập tức. Tiền bối Elsie ngay lập tức run rẩy và ôm chặt chiếc mũ trùm xuống đầu.

“Là- Làm ơn đó… Tôi, tôi sẽ không tái phạm nữa đâu mà...”

Giọng cô run lên một cách thảm hại. Nghe vậy, tôi nghiêm khắc yêu cầu cô ấy hứa .

“… Chị hứa nhé?”

“Ừ, ừ… Hư, hức!”

Tôi quấn áo choàng quanh eo và đặt tay lên vành mũ của Elsie.

Cô cứng người một lúc nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng khi tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy. Đôi má cô chợt hiện lên một vệt ửng hồng.

Tôi hơi cúi xuống và thì thầm vào tai tiền bối Elsie.

“Từ giờ nhớ nghe lời.”

“… Ừm, ừ.”

Tiền bối Elsie có vẻ xấu hổ nhưng cũng không tránh ra. Thay vào đó, cô ấy rúc đầu vào tay tôi sâu hơn như thể đang tìm kiếm thêm sự yêu thương.

Sau khi Elsie đã được trấn an, sự chú ý của tôi chuyển sang Celine và Seria. Họ dường như đang chìm đắm trong tâm trạng buồn vui lẫn lộn của sự hòa giải, nhưng có điều gì đó không ổn.

Celine dường như đã thì thầm điều gì đó với Seria, khiến Seria đột nhiên trở nên lạnh lùng trong lúc tôi quay mặt đi.

Celine nhếch mép khiêu khích, và mặc dù Seria vẫn nắm tay cô nhưng tâm trạng đã trở nên giá lạnh đi.

Tôi đứng đó chết lặng vì không thể nghe thấy tiếng thì thầm của hai đứa. Không lâu sau, Celine lên tiếng.

“Trước khi đến lúc đó thì hãy hoà hợp với nhau nhé.”

“… Chắc chắn rồi, mục tiêu của tôi dù sao cũng là chiến thắng trong lễ hội.”

Bầu không khí chợt có chút lạnh lẽo. Rắc rối rồi đây, tôi cứ mong là Seria sẽ có thêm một người bạn thứ hai qua Celine chứ.

“Không lẽ là Celine với Seria không hợp nhau chút nào sao?”

Tôi ngừng vuốt ve Elsie và tặc lưỡi thất vọng.

Elsie nhìn tay tôi cứ như một chú cún đáng thương đang đuổi theo món đồ chơi, nhưng cô ấy lại quá kiêu hãnh nên đã không nắm lấy tay tôi. Và rồi cô ấy ho lên thành tiếng để cố gắng thu hút sự chú ý của tôi.

Khi mắt tôi tự nhiên hướng về Elsie, cô ấy hỏi tôi với đôi má vẫn đỏ bừng,

“Mà cậu có kế hoạch gì chưa?”

"Kế hoạch á?"

Tôi hỏi ngược lại, bối rối và Elsie giậm chân bực bội.

“Chúng ta phải tập luyện đó! Lễ hội là một cuộc thi, và nếu muốn giành chiến thắng thì chúng ta sẽ phải hợp tác cùng nhau để cải thiện sự ăn ý! Con khốn Delphine kia sẽ tham gia với những người mà nó đã quen biết từ trước rồi đấy!”

"À."

Tôi thở dài một tiếng. Tiền bối Elsie nói có lý .

Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến Lễ hội Săn bắn. Điều bắt buộc là chúng tôi phải luyện tập cùng nhau trước cuộc đi săn, nếu không thì đừng có mơ mà tới được đó.

Nhưng không phải là tôi chưa chuẩn bị trước. Tôi quay sang Elsie, trấn an cô ấy đừng lo lắng.

“Đó là lý do tại sao tôi mang theo một người đặc biệt nữa. Đừng lo lắng quá.”

“Một người đặc biệt nữa á? Hừm, một tên quý tộc thấp kém không có mối quan hệ nào như cậu…”

Elsie tiền bối khịt mũi, còn tôi thì đang định cho cô ấy chiêm ngưỡng lại chiếc rìu vì sự kiêu ngạo kia thì…

Đột nhiên, một vụ nổ từ mặt cát tạo ra tiếng vang lớn.

Elsie hét lên và ôm lấy tôi, trong tay đã thủ sẵn điện pháp. Hẳn là phải đáng sợ lắm.

Celine và Seria cũng rất bất ngờ. Cả hai mất thăng bằng trong giây lát trên mặt đất rung chuyển nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sẵn sàng tự vệ ngay lập tức. Bàn tay của cả hai đưa lên thắt lưng, đôi mắt cảnh giác nhìn vào lớp cát đang dâng lên.

Ngược lại tôi vẫn bình tĩnh. Dù sao tôi cũng là người gọi người đó ra đây.

Tôi chỉ không ngờ là ông ấy lại xuất hiện theo kiểu này, nhưng tôi cũng không thực sự quá ngạc nhiên về hình thức lộ diện này.

Khi những hạt bụi lắng xuống, hiện diện trước mắt chúng tôi là một ông già với cơ bắp cuồn cuộn.

Celine và Seria nhận ra ông ngay lập tức, họ mở to mắt vì sốc.

“Vậy ra đây chính là người mà Ian đang nói đến, một đám tự mãn muốn theo bước chân của những thợ săn quỷ.”

Mái tóc và bộ râu đỏ rực, cùng đôi mắt vẫ sáng như diều hâu dù đã nghỉ hưu lâu năm…

Derek, thợ săn ma thú huyền thoại.

Với tư cách là giáo sư của Ban Hiệp sĩ, tôi đã nhờ ông ấy hỗ trợ coi như một nguyện vọng đặc biệt. Cũng may là dạo này giáo sư rất hay để mắt đến tôi nên ông ấy đã đồng ý.

Đã nói tới săn ma thú thì không có chuyên gia nào giỏi hơn Giáo sư Derek.

Elsie vốn không hay biết nhiều tới danh tiếng của Giáo sư Derek, ngơ ngác nhìn lối vào màn xuất hiện hào nhoáng của ông, còn tôi thì cúi chào.

“Bọn em xin nhờ hết cả vào thầy. Giáo sư Derek.”

“Ừm, rất tốt. Với tư cách là một học viên có thể trở thành thợ săn quỷ, tôi sẽ đặc biệt dành thời gian cho cậu.”

Khi nhắc đến “thợ săn quỷ”, Elsie lập tức đứng dậy phản đối.

"Thợ săn quỷ? Ông dành cả đời ra chỉ để làm cái thứ công việc đó thật á? Ông nghĩ tôi là ai, tôi đây là Elsie của gia tộc Rinella đ… Híc! Em làm, em làm, em sẽ làm thợ săn quỷ mà, nên làm ơn tha mạng cho tôi đi!”

Một chiếc rìu là quá đủ để khiến cô ta phải khuất phục.

Tiếp theo là một tuần huấn luyện địa ngục.

Phải, địa ngục.

Nhiều đến mức đến cả Seria cũng nhìn tôi với ánh mắt oán giận.

Tôi cũng ngờ tới là bản thân sẽ tập luyện với phân quỷ dính cả trên người.

À và Elsie, sau khi cuối cùng cũng đã trải qua buổi huấn luyện đó, giờ trông cô chẳng khác gì người điên. Trông cô ấy như có vẻ thà bị giết còn hơn.

**

Buổi sáng tại Lễ hội Săn bắn, lễ hội diễn ra rất náo nhiệt. Dù chỉ mới rạng đông nhưng đám đông vẫn nhộn nhịp và xung quanh tràn ngập sự ấm áp của con người.

Im lặng, tôi kiểm tra dụng cụ đã chuẩn bị của mình. Bên cạnh tôi là những người bạn đồng hành trong cuộc đi săn lần này, một trong số họ – Elsie – trông vẫn như người mất hồn.

Mặc kệ Elsie đang sụt sùi và phát ra những âm thanh vô hồn, tôi quay sang Seria và Celine.

“Các em sẵn sàng đi chưa?”

“Vâng, hơi hơi ạ…”

Celine trả lời bằng giọng yếu ớt, và Seria gật đầu không nói lời nào. Cả hai đều kiệt sức.

Cuộc huấn luyện trong tuần chắc chắn đã ảnh hưởng nặng nề đến chúng tôi. Tôi nhớ lại và nhận ra cuộc tập trận đó khủng khiếp đến mức nào. Tôi rùng mình khi nhớ lại vài ký ức về quá trình huấn luyện .

Nhưng thà luyện tập khắc nghiệt như vậy trước khi đối đầu với một con ma thú có tên lại tốt hơn. Ít ra thì làm vậy sẽ tăng thêm cơ hội sống sót cho chúng tôi.

Tôi vẫn có thể hình dung lại vẻ mặt của Celine và Seria khi nghe thấy tôi yêu cầu giáo sư Derek cho huấn luyện cường ở độ cao hơn.

Như thể đang nhìn một kẻ điên.

Còn tiền bối Elsie thì gần như lên cơn động kinh. Nếu lúc đó tôi mà không rút rìu ra thì tình huống sẽ tệ lắm.

Ánh nắng rực rỡ phản chiếu chiếc lưỡi rìu đập thẳng vào đôi mắt tiền bối Elsie khiến tôi sực tỉnh. Rồi cô lập tức cúi đầu run rẩy .

Tôi nghi là có khi lúc đó cổ còn tiểu dầm một tí. Thật khó để phân biệt dựa vào mùi phân ngựa, nhưng sự phủ nhận kịch liệt của tiền bối Elsie cũng đã đủ để tôi biết câu trả lời là có.

Quả là những hồi ức tươi đẹp. Giáo sư Derek rất ấn tượng với quyết tâm của tôi đến nỗi ông còn đóng vai trò tích cực hơn trong việc đào tạo tôi.

Thành quả lao động đầy nước mắt đó sẽ ra thành trái ngọt vào ngày hôm nay. Tôi định thần lại. Chúng tôi sẽ sớm gặp Leto.

Nhưng rồi cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ khi cảm giác được một cái gì đó không thân thiện đang nhằm vào mình.

Tôi đặt tay lên thắt lưng, các giác quan nhạy bén của tôi ngay lập tức vẽ ra một quỹ đạo tưởng tượng trước mắt mình.

“Mình có nên rút kiếm ra không? Không được, phải nhanh hơn nữa.”

Tôi di chuyển vội vàng khi chiếc rìu của tôi lao thẳng lên và vẽ ra một đường bạc.

Và sau đó,

Keng

Kim loại va chạm với kim loại.

Đó là một con dao găm, nhưng sức mạnh đằng phía sau nó rất áp đảo. Tôi cảm thấy được chiếc rìu của mình giật sang một bên khi mình gạt con dao găm kia đi. Con dao găm xoay tròn rồi lao qua tôi.

Một hào quang màu vàng kim bao bọc lấy lưỡi kiếm, và ngay khi nhìn thấy nó, tôi đã biết.

Ai đã ném con dao này.

Ánh mắt tôi hướng về phía cội nguồn con dao găm này được phóng ra.

Mái tóc vàng óng và đôi mắt đỏ thẫm buồn chán .

Làn da trắng ngần, khuôn mặt khiến bất cứ ai cũng phải ngất ngây và quan trọng nhất là bộ giáp ôm sát từng đường cong trên cơ thể cô với vẻ tự tin mãnh liệt.

Một người phụ nữ tự tôn bản thân lên như một “tác phẩm nghệ thuật”. Chẳng tội gì mà bản thân cô lại phải che dấu đi những đường cong uyển chuyển đó chỉ vì đang mặc áo giáp cả.

Ánh mắt chúng tôi bắt gặp nhau, cô nở rộ một nụ cười rạng rỡ. Một nụ cười với những ý định mà tôi không tài nào hiểu được.

“Đã lâu không gặp, Chúa rìu.”

Delphine Yurdina.

Truyện Chữ Hay