Mở mắt ra lại là chiếc trần nhà quen thuộc.
Đá cẩm thạch trắng tinh tỏa ra ánh sáng yếu ớt, phản chiếu ánh mặt trời ấm áp toả khắp căn phòng. Không có đồ trang trí cầu kỳ, nhưng phòng bệnh lại được trang bị những thứ đồ nội thất đắt tiền, sang trọng một cách không cần thiết.
Đây không phải là loại phòng mà một đứa con trai thứ đến từ một nhà Tử tước quê mùa bình thường có thể tận hưởng, trừ khi là đang ở Học viện.
Ngay khi tôi tỉnh dậy, một cơn đau tê nhức lan ra từ cẳng tay. Tay tôi tê cóng, như thể tê liệt vì đau, lúc siết chặt tay lại tôi chỉ biết cười khổ.
Tôi cũng chẳng nhớ đây là lần thứ mấy mình đến đây nữa. Cảm giác cứ như mỗi ngày tôi lại ghé đền chơi hai lần vậy – Không chỉ vì lí do cá nhân mà còn để thăm bạn bè của mình nữa.
Dạo đây cứ mỗi tuần tôi lại đến thăm Emma một hai lần gì đó và trùng hợp là hôm nay cũng đúng ngày tôi đi thăm cậu ấy.
Định bụng, tôi đột nhiên lại nghe phải tiếng ai thở bên cạnh, tôi mở mắt và cố gắng ngồi dậy xem. Lúc quay về phía phát ra âm thanh, lại trông thấy một cô gái nhỏ với mái tóc đen đang ngủ vùi mặt vào gối trên giường.
Là Celine. Đêm qua, sau khi cấp cứu sơ tôi đã chạy thẳng tới đền, nhưng vì bởi máu chảy quá nhiều nên đã tôi bất tỉnh. Chắc là con bé đã ở đây canh tôi cả đêm mà không về lại kí túc xá.
Cũng dễ hiểu thôi. Dù sao tôi vào đền cũng là do chấn thương sau cuộc đấu tay đôi đó mà.
Cũng may là vết thương không nghiêm trọng lắm. Lưỡi kiếm đã xuyên vào xương tôi và khiến tủy xương bị nhiễm trùng. Nhưng cũng chẳng đến mức nháo nhào lắm. Dù trong quá trình điều trị tôi có hơi lỡ để mồm mình đi quá xa, nhưng vết thương cũng đã nhanh chóng được xử lý vì luôn có một linh mục cấp cao có mặt tại đền của Học viện.
Nhưng cũng không may là cho dù Thánh lực có mạnh đến đâu thì cũng không thể giải tỏa được sự mệt mỏi tích tụ trong cơ thể con người. Cơ thể tôi đã đến giới hạn chịu đựng do hứng chịu nhiều vết thương, và cần phải nghỉ ngơi vài ngày sau khi được điều trị.
Vậy nên giáo sư Andrei từ khoa Thần học – người chịu trách nhiệm điều trị cho tôi – đã ép buộc tôi vào đền dù tôi đã bảo rằng mình ổn rồi. Và dù cũng đã bày tỏ là tôi rất quan tâm điểm số của mình vì đã vắng quá nhiều nhưng ông ấy vẫn rất quả quyết.
Nhưng được chuyện là giáo sư Andrei đã hứa rằng ông sẽ đích thân thông báo cho giáo sư phụ trách bài giảng hôm nay của tôi. Lúc trông thấy tôi vẫn còn bướng bỉnh ông ta lại doạ đem tôi đưa cho Thánh nữ xử lí.
Mấy nay Thánh nữ rất hay đến khiển trách tôi, và chỉ tưởng tượng đến độ dài bài sớ thuyết giảng của cô ấy sau khi biết tôi bị thương nặng đến mức cánh tay suýt thì cút luôn thì đúng là đáng sợ. Và thế là tôi tuyệt vọng từ bỏ việc kháng cự.
Nhìn cách Celine liên tục thăm dò khuôn mặt mình, hẳn con bé đã nhận ra vẻ ủ rũ của tôi.
Tôi đã nhiều lần trấn an là mình vẫn ổn, nhưng dường như Celine không hề có ý định rời xa tôi. Tôi tưởng là khoảng sáng sớm gì đó con bé sẽ quay lại, nhưng có vẻ do cắn rứt lương tâm nên Celine đã ở lại đây qua đêm với tôi.
Celine đang ngủ say. Dù có nhìn kiểu gì thì con bé cũng chỉ là một cô gái đáng yêu mà thôi. Một con người hoạt bát, có cái miệng lém lỉnh và trông đáng yêu đến mức khó tin rằng đây lại là người đi đấu kiếm với Seria.
Tôi phải thừa nhận rằng con bé rất hấp dẫn. Minh chứng rõ ràng nhất là em ấy đã liên tục bị các quý tộc thuộc tầng lớp trên theo đuổi kể từ lúc mới học năm nhất rồi, và cũng phải có cơ sở mới được như vậy. Mọi người thậm chí còn nói rằng con bé là một trong hai ngôi sao sáng nhất của Đội hiệp sĩ năm hai sánh ngang với Seria.
Nhưng những thứ đó lại không hề liên quan. Đối với tôi, Celine đã luôn và sẽ luôn chỉ là một Celine đơn thuần như thế. Dù có làm gì trong học viện thì con bé sẽ luôn là người bạn thời thơ ấu của tôi.
Tôi cẩn thận nâng phần thân trên của mình lên, cố gắng tránh đánh thức Celine.
Trái ngược với lo lắng của tôi, Celine vẫn ngủ say và không có dấu hiệu thức dậy. Nghe thấy tiếng Celine lầm bầm “Mm-nya” trong giấc ngủ, một ý nghĩ đùa cợt nảy ra trong đầu tôi.
“Để xem em ấy có thể ngủ được bao lâu?”
Tôi chọc vào đôi má mềm mại của em. Những ngón tay của tôi thọc sâu vào lớp da đàn hồi kia, nhưng Celine chỉ nhíu mày và khẽ lắc đầu.
Đôi mắt ấy vẫn không mở ra có lẽ như vì đang ngủ say. Tôi lại chọc vào má em thêm lần nữa.
Chọt.
Celine vẫn không hồi đáp lại. Ngay lúc tôi đang định chọc thêm một lần nữa, con bé thở ra một hơi khó chịu như bị kích thích và cắn ngón tay tôi, ngậm nó trong miệng.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một lực hút trên đầu ngón tay mình.
Thứ cảm giác dễ chịu chạy dọc sống lưng như luồng điện xẹt qua khiến cơ thể tôi tràn ngập một cảm giác lạ lẫm.
Ơ? Bầu không khí đột nhiên hơi kì kì.
Celine vừa ấn chặt môi xuống vừa tiếp tục liếm lấy ngón tay tôi. Cơ thể tôi đông cứng lại vì cảm giác đó. Về phần Celine thì lại có vẻ hài lòng một cách kỳ lạ.
Đầu tôi không ngừng tưởng tượng ra khuôn mặt của một đứa trẻ đang bú mẹ. Điểm khó xử duy nhất là tôi là đàn ông và tôi cũng chẳng thể tạo ra sữa cho con bé được.
Dù con bé có cố mút cỡ nào thì cũng chẳng có gì tiết ra từ ngón tay của tôi cả, nhưng nếu là bộ phận khác thì câu chuyện cũng sẽ hoàn toàn khác.
Tôi lơ đãng đón nhận tình cảm của con bé trước khi nhanh chóng thoát ra khỏi trạng thái mê muội. Tôi như mất trí trong giây lát vì tâm trạng kỳ lạ của mình.
Tôi nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi miệng Celine.
Hưm.
Celine đang mút ngón tay tôi như con ngốc đột nhiên cau mày như không hài lòng, nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì được.
Sao tôi lại có thứ suy nghĩ thiếu đứng đắn với một cô gái ngây thơ như vậy chứ? Tôi làm dấu thánh giá bằng tay và đọc lời cầu nguyện của Thánh Nữ.
“Emmanuel. Lạy Chúa trên cao, xin hãy tha thứ cho linh hồn khốn khổ này vì những tội lỗi kia.”
Và để tránh bị cám dỗ thêm nữa, tôi búng đầu Celine. Đã đi ngủ rồi mà còn dám quyến rũ tôi cơ à?
“Ô, ối!”
Có lẽ do quá đau nên lần này Celine liền bừng tỉnh hét lên. Bàn tay em theo bản năng che chắn chỗ tôi vừa búng.
Celine bất mãn lườm tôi một cái, nhưng rồi cũng nhanh chóng mở to khi hồi thần lại. Con bé khẩn trương nghiêng người về phía tôi.
“A- anh dậy rồi hả? C- Cơ thể ra sao rồi? Anh có sao không?"
“Có gì to tát đâu? Anh mày còn từng quét sạch 10 con yêu thú đấy.”
Hồi đó tôi đúng là suýt chết. Thẳng thắn ra thì nếu phải làm vậy thêm lần nữa, tôi chắc chắn sẽ nghoẻo. Mặc dù vết thương ngày hôm qua không nhỏ, nhưng cũng không tệ bằng vết thương tôi bị lúc đó.
Nghe lời châm biếm của tôi, Celine vẫn có vẻ buồn bã như chực khóc. Em lập tức xin lỗi.
“E- Em xin lỗi… Giá mà ngay lúc đó em không làm chuyện ngu ngốc thì đã…”
“Em cũng đâu định làm như vậy đâu, đúng không? Nên thôi đừng lo lắng quá. Anh đã chọn vung kiếm thì chắc chắn cũng phải dự trù trước là bản thân sẽ bị thương rồi mà.”
Tôi chẳng để bụng mà cho qua như chẳng phải chuyện gì to lớn để xoa dịu đi nỗi buồn của con bé, nhưng thành thật mà nói thì tình huống đó chỉ cần không may thì không chỉ cánh tay mà thậm chí đến cả trái tim tôi cũng có thể bị cắt. Nhưng tôi thì lại không buồn nói ra làm gì.
Làm vậy ngoài khiến con bé thấy tội lỗi hơn thì còn có ích gì? Nhưng nghĩ lại thì cũng khá là giải trí đó chứ.
Celine giống như một quả bóng nước chỉ cần ít tác động là có thể vỡ oà ngay. Vậy nên tôi cũng chẳng thể trêu con bé được.
“Nhưng đáng lẽ ra người bị thương phải là em mới đúng…”
Celine lặng lẽ cụp mắt xuống với giọng đầy tiếc nuối. Rõ là con bé đang cảm thấy đau khổ.
Đôi mắt màu hạt dẻ luôn sống động và tràn đầy năng lượng ấy giờ đây chứa đầy cảm giác tội lỗi. Tôi nhẹ nhàng vuốt má Celine mà không nói một lời nào.
Giật
Cơ thể con bé run lên, em quay lại nhìn tôi như ngạc nhiên vì cái chạm đột ngột của tôi, tôi khẽ thời dài mỉm cười. Một nụ cười cay đắng.
“Đó là quyết định của anh.”
"… Hả?"
“Ý anh là chính anh chọn để mình bị thương đấy.”
Celine thờ thẫn trước câu nói của tôi. Tôi ho và nói tiếp.
“Cứ nghĩ tới việc để em bị thương là anh lại không chịu được. Vậy nên thà là để anh bị thương… Đó là sự lựa chọn của anh, vậy nê cứ để anh tự nhận lấy hậu quả của mình là được. Vậy nên em cũng không cần phải lo lắng quá đâu.”
Tôi bày tỏ cảm xúc trung thực của mình. Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt Celine vì thấy hơi ngại, nhưng lời nói của tôi là thật lòng.
Tôi không hối hận về hành động của mình đêm qua. Dù sao tôi cũng không thực sự muốn làm tổn thương Celine.
Celine không nói nên lời trong một lúc lâu. Con bé chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt mơ hồ rồi bật khóc.
Nước mắt em nhanh chóng trào ra. Celine khóc và nắm lấy bàn tay đang vuốt nhẹ lên má em.
“Em xin lỗi... Em rất xin lỗi, anh Ian. Em sẽ không… Em sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa…”
Thấy con bé khóc tôi cũng thấy hơi bối rối. Nãy giờ những lời tôi nói đều là để không làm con bé khóc, nhưng cuối cùng rồi em vẫn khóc và trông có vẻ như là trận khóc này sẽ không tạnh sớm đâu.
Tôi cố gắng an ủi con bé nhẹ nhàng nhất có thể.
“Sao lại khóc nữa rồi? Em mà cứ khóc như thế này thì người ta sẽ đồn em là đứa mít ướt mất.”
Hức…
“N-nhưng… Em hứa, từ giờ trở đi em sẽ nghe lời anh… Ian…”
Tôi vỗ lưng em, tiếng khóc của Celine cũng dần lắng, nhưng những vệt nước mắt kia vẫn còn hằn rõ trên má và một ít thì lại còn đọng trên lông mi.
Nhưng gương mặt kia thì lại quá đẹp. Đôi mắt tràn ngập trìu mến em dành cho tôi như sẵn sàng nghe theo mọi lời tôi nói.
“Tốt rồi.”
Tôi thận trọng mở miệng.
“À, Céline. Thế này, em có nhớ không?”
“… Hửm? Nhớ cái gì?"
“Vụ cá cược của chúng ta. Hai bên đã định là kẻ thua cuộc sẽ ban cho người chiến thắng một điều ước ấy.”
Celine dường như đã quên phéng mất. Em mở to mắt trong giây lát rồi mỉm cười quyến rũ.
Em dụi má vào tay tôi như một con thú cưng ngoan ngoãn và thì thầm thật khẽ đến mức hầu như không nghe thấy.
"Ừm, chắc chắn. Em sẽ làm mọi thứ vì anh.”
"… Gì cũng được sao?"
Tôi chỉ có thể trả lời như vậy với giọng điệu tinh tế. Đôi mắt Celine cong nhẹ lên khiến tôi không chắc liệu con bé có đang thật lòng hay chỉ đang đùa mà thôi.
Hơi thở nóng hổi ướt át phả vào lòng bàn tay tôi khiến tôi đoán rằng con bé đang nghiêm túc.
“Ừ, gì cũng được… Miễn là anh muốn, em sẽ trao lại toàn bộ thân xác này.”
Celine hướng tay tôi xuống cổ em ấy, lần dọc theo xương quai xanh, và ngừng lại ngay cặp đồi núi mềm mại kia.
Đầu óc tôi trở nên mơ hồ vì bị choáng ngợp bởi thứ mùi hương ngọt ngào đang toả ra khắp căn phòng – một mùi hương độc đáo mà chỉ có cơ thể phụ nữ mới có thể tiết ra.
Celine hơi nghiêng thân trên và ngước nhìn tôi. Rồi em thì thầm quyến rũ vào tai tôi.
"… Anh muốn làm gì?"
“Ờm, Celine… Vậy… Anh...”
Bàn tay tôi dần lấy lại sức lực. Tôi bỏ tay ra khỏi tay con bé và nắm chặt lấy vai em. Khuôn mặt hai chúng tôi gần nhau thân mật. Ngạc nhiên, đôi mắt của Celine mở to như thể đang cố thu hết khuôn mặt tôi vào trong mắt.
Khi trái tim của chúng tôi cùng nhịp đập, tôi cúi xuống gần hơn và thì thầm nhẹ nhàng vào tai em ấy.
“… Lập đội với anh- Cho lễ hội săn bắn nhé.”
Chát!
Tiếng da thịt va chạm vào nhau. Tiếp đấy ngay cẳng tay tôi.
Tôi hét một tiếng thảm thiết vang vọng đất trời.
***
Celine bẽn lẽn nhìn tôi. Tôi trừng mắt nhìn lại con bé đang xoa xoa cánh tay bị đau của mình.
Đánh đâu không đánh lại đi đánh vào cánh tay đang bị thương của tôi. Mặc dù đã được Thánh lực chữa lành, nhưng cánh tay của tôi trước đó suýt thì bị cắt đứt và không có cách nào để nó hồi phục hoàn toàn.
Celine dậm chân, thận trọng mở miệng lắp bắp.
“A- Anh có sao không?”
“Không, đau lắm. Dữ dội luôn."
“Em chắc cũng đâu thật, nhưng mà…”
Đôi mắt Celine ngó nghiêng khắp phòng. Nhưng lát sau lại trở nên táo tợn và hét lên vài lời biện minh cho bản thân.
“Anh coi thử đi, ai lại nói như vậy trong tình huống như thế đâu chứ? Đúng là thiếu tế nhị. Hừm!”
Chiến lược không tồi. Dù là người sai nhưng con bé vẫn chọn cách nổi giận. Nhưng với khuôn mặt xinh đẹp kia, hầu hết đàn ông có thể sẽ khuất phục và chấp nhận thua cuộc trước em ấy.
Tuy nhiên, con bé đang phải đối mặt với tôi. Một cựu chiến binh với hơn 10 năm kinh nghiệm đối phó với cái trò này.
Tôi ngay lập tức ôm tay và rên lên một tiếng.
“Hự, nghe em lớn tiếng mà cánh tay anh tự nhiên lại…!”
“S- Sao?! E- Em xin lỗi…. Ơ, phải làm sao đây? Có nên đi gọi linh mục tới không…”
Celine run rẩy và rơi vào trạng thái hỗn loạn trước trò lừa bịp của tôi. Thấy con bé lo lắng chực khóc như vậy tôi lại thầm cười.
“Dễ thương thật đấy, nhưng đáng yêu cỡ nào thì cũng không thắng được anh mày đâu.”
Nhưng điều bất ngờ là cánh cửa phòng bệnh là bật mở. Đúng lúc Celine đang thiếu kiên nhẫn mà đứng dậy.
Mái tóc xám tro tỏa sáng ngoài cửa.
Cơ thể Celine đông cứng tại chỗ khi bắt gặp đôi mắt màu xanh ngọc của người vừa bước vào phòng. Đó là Seria, con bé vừa đến thăm sáng nay. Trông em run người nhẹ thì có vẻ cả em ấy cũng rất ngạc nhiên.
Dù trông khuôn mặt Seria vô cảm nhưng tôi có thể cảm nhận được em ấy đã rất dao động trước sự hiện diện của Celine.
Sau đó, một sự im lặng khó xử kéo dài. Seria có vẻ do dự, nhưng rồi cũng bước đi những bước kiên quyết về phía tôi với vẻ mặt quyết tâm.
Trong một khoảnh khắc, Celine nhìn Seria với vẻ mặt khó hiểu, nhưng em vẫn im lặng, không phản ứng trước ánh mắt của Celine. Như thể Seria đang cố tình tránh giao tiếp Celine vậy.
Celine đã từng phớt lờ Seria y hệt như vậy, và có vẻ như Seria giờ cũng đang làm như thế. Không ngờ tới có ngày Celine cũng phải ăn trúng thuốc độc của chính mình.
Thế giới này đúng là đầy bất ngờ. Seria đi ngang qua Celine và nắm tay tôi rất tự nhiên. Bàn tay em chạm vào rất mềm mại và dễ chịu.
Ánh mắt của Celine trông càng kì lạ hơn, đôi lông mày cũng bắt đầu giật giật.
“Ừm, tiền bối Ian. Anh có bị làm sao không?"
“Khoan đã, làm sao mà em biết anh bị…”
Phớt lờ đi những phản ứng kỳ lạ của Celine, tôi không thể không bối rối hỏi ngược lại một Seria đang ngoan ngoãn hỏi thăm sức khỏe của tôi.
Tôi mới được đưa vào phòng bệnh tối qua, vậy thì làm sao mà mới sáng sớm Seria đã biết để mà tới thăm tôi?
Câu trả lời đơn giản đến bất ngờ.
“Giáo sư Andrei có nói với em. Thầy nói buổi tập sáng nay sẽ khá khó vì anh phải vào đền...”
"Ồ, thế á?”
Mà hình như Giáo sư Andrei đúng là có nói như thế thật. Ông ấy có nói là đã báo lại cho giáo sư phụ trách tiết giảng ngày hôm nay và có vẻ như thầy ấy cũng đã chuyển tin này lại cho Seria biết.
Chắc là do tôi có nhắc đến buổi tập luyện buổi sáng của tôi với Seria cùng với lịch trình của tôi ngày hôm nay. Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, tôi nhìn lại Seria.
Khuôn mặt lo lắng của em lộ vẻ chán nản và còn có chút căng thẳng. Chỉ trước mặt tôi con bé mới triển lộ ra cảm xúc chân thật nhất của mình. Và vì vậy nên tôi từ từ mở miệng để khiến tâm trí con bé thấy thoải mái hơn.
“Cũng không nghiêm trọng lắm đâu. Giáo sư Andrei cũng nói là anh cũng chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian để hồi phục trở lại mà thôi…”
Và ngay lúc đó.
“… Người anh em Ian à.”
Bên ngoài phòng bệnh vọng lên một giọng nói yếu ớt… Thanh âm toát ra trong trẻo và tươi sáng.
Giọng nói ẩn chứa một ma lực đặc biệt nào đó đã thu hút sự chú ý của cả ba chúng tôi. Ánh mắt của mọi người đều tập trung ngay cửa.
Tại đó, đứng ở ngưỡng cửa, là một người phụ nữ trông khá khó chịu.
Đôi mắt cô ánh lên màu hồng nhạt. Vẻ ngoài là những đường cong tuyệt đẹp uốn lượn tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật.
Đó là Thánh Nữ. Cô đảo mắt nhìn từ tôi sang Seria, rồi đến Celine.
Song, cô quay sang cười với tôi.
"Trông cậu khoẻ mạnh nhỉ."
Bàn tay còn lại của tôi giơ lên đặt ngay trán. Một phản ứng theo bản năng dù cánh tay bị thương của tôi lại đang có một cảm giác không có gì gọi là ổn áp cả.
Sao cô ấy lại chọn đúng ngay lúc này mà ghé qua chỗ tôi chứ?
Và thế là ba người phụ nữ cùng tề tựu về một căn phòng.