Trong lúc Celine còn đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu thì tôi đã rút kiếm ra. Cũng không thể trách em ấy. Dù sao trước nay con bé cũng chưa từng thực chiến với ai bao giờ.
Vả lại chúng tôi còn mới cãi nhau một trận xong. Quanh mắt Celine còn hiện rõ vệt nước mắt, cộng thêm cả giọng nói thống khổ kia, con bé hẳn cũng đã phải chịu đựng rất nhiều.
Mỗi khi tôi tức giận, Celine đều sẽ luôn là người chủ động trước để xoa dịu đi cơn giận của tôi, lần này có vẻ vẫn như vậy, nhưng giờ thì nó đã chẳng còn tác dụng nữa.
Mối quan hệ giữa Celine và Seria chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, và giờ còn càng ngày càng leo thang từ những lời qua tiếng lại đơn thuần thành một cuộc đấu kiếm. Xung đột của hai đứa đã không còn có thể cứu vãn chỉ qua vài lời xin lỗi qua loa sau khi trút giận lên nhau.
Vậy thì chỉ có một đáp án.
Đó là khiến cả hai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận thất bại, và chỉ có một cách duy nhất để khiến một kiếm sĩ phải thừa nhận thất bại.
Một trận thực chiến.
Tài hùng biện, kỹ năng xã hội, hay những thứ gì khác đều không còn cần thiết nữa. Chỉ có đấu kiếm với nhau mới là câu trả lời rõ ràng nhất quyết định tất cả.
Celine há miệng lắp bắp với vẻ hoang mang.
“Cái này… A- Anh Ian… A- Anh định…?”
“Đúng rồi đấy. Cầm kiếm thật lên mà đánh với anh đi.”
Đôi mắt màu nâu nhạt vô hồn nhìn theo chiếc vỏ kiếm đang lăn lông lốc trên mặt đất rồi lại quay về nhìn tôi. Con bé cứ như vậy đảo mắt nhiều lần.
Em cười một tiếng gượng gạo.
"… Nhưng tại sao?"
“Nếu chỉ thuyết phục bằng lời nói thì thể nào em cũng chẳng nghe. Vả lại trốn tránh vấn đề cũng không phải là cách… mà trông em cũng thấy tội lỗi sau khi đánh với Seria nữa.”
Tôi đứng thẳng người – chĩa kiếm hướng về phía trước và tập trung tầm nhìn vào đối thủ.
Celine vẫn chưa rút kiếm, nhưng tôi chắc chắn rồi con bé sẽ sớm dùng đến nó thôi. Vì sẽ có thêm một điều kiện nữa cho cuộc đấu tay đôi này.
“Kết thúc chuyện này gọn ghẽ qua một cuộc đấu kiếm đi. Kẻ thua cuộc sẽ ban cho người thắng cuộc một điều ước.”
"Một điều ước?"
“Ừ, một điều ước. Có muốn là gì cũng được."
Nghe vậy, đôi mắt Celine phản bội lại thứ cảm xúc phức tạp bên trong em. Con bé như đang tính toán điều gì đó, và điều đó thì lại quá hiển nhiên.
Hẳn là liên quan đến chuyện tôi phải cắt đứt quan hệ với Seria hay gì đấy.
Đương nhiên là tôi phải hạn mức mấy điều ước đó trong phạm vi cho phép, nhưng nếu đó là điều Celine mong muốn thì tôi sẽ ít tiếp xúc với Seria lại. Vậy là có thể hoàn thành vụ cá cược này.
Đôi mắt nâu của em định thần lại như đã tính toán xong, cho thấy con bé sẽ đánh một trận nghiêm túc.
Bàn tay em di chuyển về phía eo.
“... Chúng ta quyết định người chiến thắng như thế nào?”
“Đến khi một trong hai đầu hàng.”
“Anh Ian có bị thương thì cũng đừng có khóc đấy nhé.”
Kiếm sĩ một khi đã cầm kiếm đều phải sẵn sàng đổ máu. Tôi chỉ gật đầu trước lời cảnh báo táo bạo kia của Celine.
Tôi cũng có những tính toán của riêng mình. Trước khi mất trí nhớ, Celine và tôi ngang tài ngang sức. Nhưng giờ so với lúc đó, tôi đã đạt được sự trưởng thành vượt bậc.
Tôi thậm chí còn có một cái rìu làm vũ khí phụ. Tuy gọi là vũ khí phụ, nhưng lợi thế trong thực chiến của nó lại có giá trị hơn cái danh đó nhiều. Tất nhiên, sẽ có những biến số nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, nhưng tôi xác định rằng mình sẽ có nhiều khả năng giành chiến thắng hơn.
Đúng, theo xác suất là vậy. Tôi ngăn mình không tự mãn và tuyên bố bắt đầu trận đấu.
“Vậy thì… bắt đầu đi!”
Bộp. Cả hai chúng tôi dậm chân theo tín hiệu. Celine vẫn chưa rút kiếm, có nghĩa là con bé đang muốn kết thúc trận đấu với tỷ số hòa nhanh chóng.
Tuy nhiên, vì phong cách rút kiếm nhanh chủ yếu nhấn mạnh vào các cuộc tấn công liên tục, nên một khi bị gián đoạn thì sẽ rất khó lấy lại phong độ. Vậy nên ngay từ đầu tôi đã quyết định dùng hết sức lực để chặn đường kiếm của Celine.
Thời gian như ngưng đọng lại, nhưng không bao lâu liền bị xé rách.
Cơ thể và thanh kiếm của chúng tôi va vào nhau, ngay khi chúng tôi siết chặt thanh kiếm trong tay, khoảng không nén lại liền bùng nổ.
Tôi muốn kết thúc càng nhanh càng tốt. Đấu kiếm có nguy cơ bị thương cao, nên quyết định kết quả càng sớm để cả Celine và tôi đều không phải bị thương.
Định bụng là thế, tôi vung thanh kiếm của mình với tất cả mana mà tôi có thể ngưng tụ được. Một đường kiếm bạc vạch lưỡi kiếm của tôi về phía mục tiêu, ngay thời điểm đó, cánh tay Celine chợt căng cứng lên.
Oành!
Một đợt sóng xung kích dữ dội bùng nổ khi lưỡi kiếm của chúng tôi va vào nhau. Không giống như tiếng lưỡi kiếm va vào nhau, mà tiếng động lại giống như một vụ nổ hơn khiến tôi không thể không tròn mắt ngạc nhiên.
Sức mạnh rút kiếm nhanh của con bé quá bất thường. Giữa một cú chém xuống và một nhát chém lên, cái trước sẽ có lợi hơn nhờ tăng thêm trọng lượng. Nhưng sức mạnh từ nhát chém lên từ thanh kiếm của Celine lại áp đảo thanh kiếm của tôi.
Thanh kiếm này sinh ra không phải để tấn công liên hoàn. Một cú toàn lực từ trong ra ngoài, đó chính là mục đích của nó.
Thanh kiếm của tôi bật ngược trở lại với một lực lớn cùng với thanh âm va chạm của ma lực. Nếu cứ tấn công như thế này thì mọi chuyện sẽ chấm dứt mất. Tôi nghiến răng và cố tình phá vỡ tư thế của mình.
Cú đánh thứ hai của Celine vừa theo sau, tôi đã bắt đầu ngã xuống đất. Đôi mắt nâu đầy dữ dội dõi theo bóng dáng tôi.
Celine dùng hết sức vung xuống.
Tôi phải lăn lộn trên mặt đất để tránh né. Ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng vang lớn như vụ nổ cùng bụi bặm bay tứ tung.
Âm thanh của khí nén lại lần nữa nổ vang vọng bên tai tôi. Tôi vội đứng dậy và khẩn trương sửa lại tư thế, đôi mắt nhìn về phía em trở nên vô hồn.
Trước giờ Celine có mạnh đến như vậy sao? Dù biết con bé có một lượng mana hùng hậu, nhưng sức mạnh đằng sau những đường kiếm kia lại không đạt tới cấp độ này. Nếu so về sức mạnh, cú đánh vừa rồi có thể so được với cả Thean.
Lớp bụi mịn lắng xuống, tôi liền trông thấy Celine đang thở nặng nhọc. Chỗ con bé vừa đâm kiếm xuống lộ rõ một hõm lớn. Trông cứ như vừa có ai ném bom vào đó vậy.
“Này, em… bộ uống phải tiên dược à?”
“Anh nói cái gì vậy…?”
Celine vừa lấy tay áo lau mồ hôi trên trán vừa nhìn tôi khó hiểu.
“Anh Ian, phù… anh là người đã dạy em. Rằng để vận dụng mana của mình một cách hiệu quả nhất, Hàà , thì cần phải dồn hết sức lực vào một đòn duy nhất.”
Chỉ mới vung kiếm hai lần mà con bé đã khó thở rồi. Cũng phải, nếu một người sử dụng mana quá mức như uống nước thì việc thể lực bị ảnh hưởng nặng nề cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Phải đối mặt với một đòn mạnh mẽ được gia cố bởi toàn bộ số mana khủng khiếp của con bé thì đúng là đáng sợ. Quả đúng thật tôi là người đã cho con bé lời khuyên, và tôi cũng phải thừa nhận rằng đó là một lời khuyên xuất sắc.
Nhưng vấn đề duy nhất là tôi chẳng nhớ gì cả.
Cho dù tôi có cố gắng nhớ lại bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn không thể nhớ ra mình đã từng làm như vậy bao giờ. Nếu vậy, chỉ có một khả năng. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi.
Vậy có nghĩa là chuyện đó xảy ra trong lúc tôi bị mất trí nhớ. Chắc lúc đó Celine đã nhận ra rằng thay vì cứ bám theo lối đánh liên hoàn hoặc tốc độ, thà dồn mana vào mỗi đòn đánh để tăng sức mạnh lại hiệu quả hơn.
Là một người chỉ có lượng mana trung bình, đây chính là loại khó đối phó nhất. Tính toán qua phong thái tự phụ khi thách đấu con bé mà không hề hay biết gì thì việc Celine ngay lập tức chấp nhận lời thách đấu của tôi cũng chẳng phải là chuyện gì lạ lùng.
Ian Percus, thằng khốn này. Trong lúc tôi mất trí nhớ hắn đã chạy đi làm cái quái gì thế không biết.
Dù trong lòng có chửi rủa bao nhiêu thì thực tế trước mắt vẫn không thể thay đổi. Celine nín thở, rồi chĩa kiếm về phía tôi.
“Cẩn thận đi, anh Ian… Vì em sẽ dồn toàn lực vào mỗi đòn tấn công nên sẽ rất khó làm gián đoạn đòn đánh của em lắm đấy.”
“Hừm, nếu em thật sự lo lắng đến thế thì sao không d… ừng…”
Nhưng lời đề nghị đó của tôi đã chẳng lọt tới tai Celine. Bởi trước khi tôi kịp dứt lời, con bé giẫm chân lao về phía tôi.
Mặc dù có thân hình nhỏ bé nhưng tốc độ của em ấy khá nhanh vì hình thể nhỏ bé đó đồng nghĩa với việc sẽ phải đối mặt với ít lực cản của không khí hơn. Điều may mắn duy nhất là con bé sẽ bị chậm hơn bình thường vì phần lớn mana của đều đã được đầu tư vào việc tăng sức mạnh của mỗi đòn đánh.
Phải thừa nhận rằng đó không phải là một điểm yếu quyết định vì mục đích của cuộc tấn công là tạo khoảng cách để trao đổi đòn. Nhưng, sức mạnh đằng sau những đòn tấn công đó của em ấy đã đủ để khiến tôi phải tránh đụng độ ngay.
Tốt hơn hết là cứ tránh đòn cái đã, vì dù có dùng hết sức để chặn lại thì thanh kiếm của tôi cũng sẽ đơn giản bị đẩy lùi và làm mất đi tư thế của tôi thôi.
Một lần nữa, thanh kiếm của Celine vẽ một đường thẳng đứng. Từ trên trời bổ xuống, một vết chém thẳng thóm. Và sức mạnh tiềm tàng lại cực kì khủng bố.
Bùm! Một làn sóng xung kích quét qua mặt đất. Trông thấy quỹ đạo tưởng tượng vẽ ra trước mắt, tôi vặn người và suýt soát tránh được thanh kiếm.
Dù vậy nhưng chỉ tính riêng hậu quả thôi đã khiến da tôi như bị xé toạc ra. Nếu bị trúng một đòn thôi thì tôi sẽ khó mà hồi phục được. Đây không phải là chuyện bị thương đơn thuần nữa, mà là vấn đề sống chết.
Tôi nghiến răng để giữ thăng bằng trên nền đất gập ghềnh. Nhắm vào sơ hở, tôi đâm kiếm vào cánh tay Celine.
Nhưng Celine thì lại không để tôi dễ dàng đạt được lợi thế. Em nắm lấy thanh kiếm cắm dưới đất và cúi xuống. Mà cho dù có không cúi xuống thì dựa vào cơ thể nhỏ bé của em cũng đã khiến thanh kiếm của tôi không thể xuyên qua được rồi.
Celine ngay lập tức lăn qua tôi vừa lúc tra kiếm vào vỏ.
Lại đến rồi. Cú vung tốc thần của con bé.
Cơ thể của Celine lao thẳng về phía tôi. Trong khoảnh khắc tiếp theo, bao kiếm của Celine lại lần nữa loé lên.
Cú lao được gia cố bởi xung lượng âm, nhanh hơn tôi tưởng. Không kịp phản ứng, tôi nghiến răng và vung kiếm xuống.
Tôi biết đó là một con đường tắt để đánh bại, nhưng vô pháp rồi, chỉ còn một cách đó mới có thể chặn được đường kiếm của con bé.
Ầm một tiếng, thanh kiếm của tôi bay đi vùng vụt. Tôi cố tình không dùng nhiều lực lên tay cầm. Thay vào đó chỉ cầm kiếm bằng một tay.
Bàn tay còn lại của tôi ngay lập tức chạy về phía eo và rút rìu ra.
Một vệt bạc sắc nét vẽ ra giữa tôi và Celine. Celine dùng hết sức lực nghiêng phần trên cơ thể về phía sau để tránh đi chiếc rìu của tôi. Kết quả là, chỉ có phần quần áo phía trước của con bé bị cắt nhẹ.
Mặc dù tiếp tục tấn công như thế này sẽ tốt hơn, nhưng tôi không thể loại trừ khả năng Celine sẽ phát động một cuộc phản công. Thanh kiếm của tôi đã không chịu được đòn tấn công của con bé thì đã đành, nên cũng chẳng thể dùng cái rìu này để chịu đòn được.
Không hẹn mà làm, Celine và tôi cùng lùi lại vài bước, và tôi cũng thành công lấy lại thanh kiếm đang cắm dưới đất của mình.
Tuy đó chỉ mới là một cuộc trao đổi ngắn, nhưng Celine đã phải lấy lại nhịp thở, và khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
Celine hổn hển tra kiếm vào vỏ. Có vẻ như muốn tranh cả đấu trận này bằng lối đánh vung kiếm tốc lực đó.
“… Cái rìu đó, hàà… cứng thật đấy."
"Anh muốn đánh bản thân mình của quá khứ vì đã cho em lời khuyên đấy."
Celine và tôi đối mặt với nhau, cùng lấy tay áo mình lau mồ hôi trên mặt. Đôi mắt em chứa một tia sắc bén. Một cảm giác bản năng ập đến. Một linh cảm rằng trận đấu sẽ ngã ngũ sớm thôi.
Do những hạn chế về thể chất nên con bé không thể tiến hành một trận đấu dai dẳng được. Tôi cũng chẳng khác gì hơn, nếu cứ trao đổi đòn với nhau thì sẽ rất mạo hiểm vì sự cách biệt lớn về khả năng mana giữa chúng tôi. Sẽ chẳng biết được khi nào thì thanh kiếm của tôi sẽ lại bay vút đi.
Hệ quả là tôi lại ngày càng trở nên lo lắng khi cuộc chiến lên đến đỉnh điểm.
Vừa nãy tôi đã có thể tận dụng yếu tố bất ngờ của chiếc rìu của mình, nhưng giờ thì lại không thể dùng lại một trò được nữa. Chiếc rìu của tôi đã trở nên quá nổi tiếng. Cũng giống như khi nãy vậy.
Nếu con bé không biết đến sự tồn tại của chiếc rìu này, chắc hẳn Celine đã tự nhủ bản thân nắm chắc phần thắng trong tay ngay khi thanh kiếm của tôi bị bật ra. Nhưng con bé đã bình tĩnh tránh được chiếc rìu như thể đã đoán trước được.
Chỉ có một giải pháp. Giờ cả hai tay tôi đều đang cầm vũ khí, nhưng tôi đã treo thanh kiếm vào thắt lưng. Vì không có vỏ kiếm nên cũng hơi phiền nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác.
Dù sao thì nó cũng sẽ sớm ra sân thôi. Celine nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt tò mò khi tôi tôi chỉ cầm mỗi chiếc rìu trên tay.
Nhưng rồi sự tò mò đó cũng chỉ kéo dài trong giây lát, và đúng như dự đoán, có lẽ như vừa nhớ lại một cảnh tượng trước đây mình từng thấy, con bé nhanh chóng điều chỉnh tư thế của mình,.
Chiếc rìu vung khỏi tay tôi hướng thẳng về phía Celine với một tốc độ kinh hoàng.
Bao kiếm của Celine lại lần nữa loé lên tia lửa, rồi thanh kiếm bắn ra nhanh như tia sét đánh bay chiếc rìu của tôi đi. Oành một tiếng, chiếc rìu bay lên không trung một cách đáng thương.
Nhưng điều em ấy không ngờ tới là thanh kiếm của tôi cũng theo đó mà chạy về phía mình. Đôi mắt của Celine để lộ sự ngạc nhiên và bối rối vì không ngờ tới rằng tôi sẽ đi xa đến mức ném đi vũ khí của mình.
Tuy vậy Celine vẫn có thời gian phản ứng lại. Em nghiến răng và vặn người, hầu như không thể làm chệch hướng thanh kiếm.
Một lần nữa, âm thanh của kim loại va chạm vang vọng trong không khí rồi thanh kiếm cắm xuống đất. Nhưng do vội vàng vặn người nên tư thế của con bé bị thiếu ổn định và trọng tâm lệch hẳn sang một bên.
Tuy chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng đó là cơ hội duy nhất của tôi.
Mắt tôi chăm chú vào cái rìu đang rơi. Bất chấp trọng lượng của nó, chiếc rìu vẫn bay cao lên không trung trước khi lao thẳng xuống. Thậm chí có thể may mắn là nó đang rơi xuống vào lúc này mặc dù vừa bị trúng phải một nhát kiếm mạnh mẽ từ Celine.
Nhưng điều quan trọng là vị trí của nó. Kiếm của Celine luôn được rút từ dưới lên. Kết quả là, chiếc rìu buộc phải bay theo hướng ngược lại, vẽ ra một đường cong văng ngược lại về phía tôi.
Tôi chạy về phía chiếc rìu và chỉ với một cú nhảy, tôi nắm lấy chiếc cán cầm quen thuộc ấy. Nếu chạy lại về phía con bé thì sẽ không kịp nên tôi đã ném chiếc rìu với sự gia cố từ đà rơi của mình.
Bang! Chiếc rìu đập vào thanh kiếm của Celine. Celine đã phải vật lộn để giữ thăng bằng nên lại càng không thể giữ được thanh kiếm của mình sau khi nó bị trúng phải một đòn đánh bất ngờ.
Celine rơi vào tuyệt vọng. Hẳn là con bé rất muốn chia cắt tôi và Seria nên mới dám quăng mình xuống đất để nhặt lại thanh kiếm.
Có thể vẫn có cơ hội để tôi nhặt lại thanh kiếm của mình, nhưng khoảng cách giữa tôi và con bé đã quá gần. Có vẻ như em ấy đã chọn lấy phương án giúp kéo dài thêm một chút thời gian cho bản thân.
Nhưng đã quá trễ rồi. Tôi bắt đầu chạy và uốn lấy phần thân trên của mình để có thể nhặt lại thanh kiếm của mình, và Celine thì lại không có đủ thời gian để nhặt lại kiếm của chính mình và chỉnh lại tư thế.
Dù con bé có làm gì đi nữa thì thanh kiếm của tôi vẫn sẽ nhanh hơn. Tôi tấn công và đâm thanh kiếm vào cẳng tay Celine.
Cẳng tay có bị đâm vào thì vẫn sẽ không gây tử vong, và khả năng đối phương đầu hàng cũng rất cao vì đã không thể cầm kiếm lên được nữa. Vả lại vết thương cũng rất dễ được điều trị tại đền.
Cuộc chiến đáng lẽ đã kết thúc tại đây.
Nếu Celine không vung kiếm từ tư thế cúi mình vào giây phút cuối cùng.
Có vẻ như là được thúc đẩy bởi mong muốn chiến thắng, nhưng kết quả là, lưỡi kiếm di chuyển một cách tinh vi và nghiêng hẳn để đâm vào cơ thể từ một góc độ khác.
Không phải cẳng tay, mà là trái tim.
Nhưng tôi không thể dừng lại. Nếu tôi cố dừng thanh kiếm lại vào ngay lúc này, nạn nhân của đường kiếm kia sẽ chính là tôi.
Đây là tình huống mà cả hai chúng tôi đều phải chuẩn bị cho một vết thương chí mạng.
Mắt tôi thoáng mở to khi nhận ra điều đó. Celine cũng y như vậy. Con bé hẳn đã cảm nhận được định mệnh sắp ập đến mình và nhắm mắt lại.
Cái chết. Không thì ít nhất cũng là một chấn thương nghiêm trọng, một thảm họa khủng khiếp chỉ vì sự khao khát chiến thắng. Cơ thể Celine cứng đờ khi đến cơn đau sắp tới.
Phụt. Lưỡi kiếm đâm sâu. Máu bắn tung tóe. Bộp. Tiếng máu nhỏ giọt lơ lửng trong không trung. Cùng với hơi ấm và mùi kim loại ẩm ướt.
Khi đó Celine mới từ từ mở mắt ra. Đôi mắt màu hạt dẻ thờ thẫn ngước nhìn tôi.
Thanh kiếm của Celine cắm thẳng vào cẳng tay tôi. Quả là một tư thế kỳ cục. Thanh kiếm của tôi đã dừng lại ngay trước trái tim của em, và kết quả là, thanh kiếm được vung muộn màng kia của em ấy cắm sâu vào cánh tay tôi.
Tình hình tiến triển đến mức này cũng là vì Celine cố gắng ngăn chặn lại đòn đánh vào phút cuối. Dù bị mất thế nhưng đòn đánh của con bé vẫn quá hiểm. Cánh tay tôi có khi đã bị cắt đứt, hoặc thanh kiếm thậm chí còn có thể đã đâm đến phần tim.
Đó là lý do tại sao Celine nhắm mắt lại. Đây là vấn đề của sự sống và cái chết. Nếu có ai đó sống sót thì tôi phải là người chiến thắng.
Tuy vậy, tôi không thể tự mình vung kiếm được.
Đau quá. Cơn đau giống như bị lửa đốt. Lưỡi kiếm cắm một nửa vào xương tôi và truyền thẳng cơn đau buốt đến các dây thần kinh trong người tôi. Cứ như vậy, tôi cảm giác như não mình sắp bốc cháy.
Máu chảy ra từ cẳng tay tôi nhỏ xuống thanh kiếm. Từ mũi kiếm, chúng chảy xuống và dừng lại trước khi kịp làm bẩn ngực em.
Celine chỉ biết nín thở mà không biết phải làm gì. Như không hiểu được tình hình - Tại sao tôi lại là người bị chảy máu mà không phải em.
Thế là, tôi mỉm cười.
Trước đây tôi đã từng làm điều này vì Celine rồi. Đó là trong một vườn hoa, và Celine lúc đó rất lạnh lùng không giống như một đứa trẻ bình thường.
“… Anh thắng rồi, Celine.”
Đôi đồng tử màu hạt dẻ nhìn tôi chằm chằm, lặng im. Trông một vẻ bàng hoàng.