Kể từ sau trận đấu kiếm, Celine đã luôn nhốt mình trong phòng. Cô không hề rời phòng mình nửa bước, cho đến đêm hôm đó.
Có vẻ như vẫn còn vài tiết giảng, nhưng đối với cô chuyện đó chẳng còn đáng bận tâm nữa. Vài người bạn khi biết được tin cũng đã tìm tới tận cửa để hỏi thăm, nhưng rồi cũng chẳng có lấy một lời hồi âm.
Một người thích giao du kết bạn như cô mà lại không tiến ra niềm nở chào đón khi khách đến nhà. Không phải là quá bất thường sao?
Nhưng Celine làm vậy cũng là điều dễ hiểu. Cô vừa bị một cú sốc quá lớn. Kéo chăn, Celine lại không ngừng hồi tưởng về quá khứ.
Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại cảnh Ian chứng kiến trận đấu giữa Seria và Celine.
Khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ, đôi mắt vàng kim lạnh lùng và giọng nói đầy khó chịu khiến não cô như bị điện giật. Cơ thể Celine run lên bần bật.
Đáng lẽ ra ngay từ đầu mình không nên cãi nhau với Ian.
Celine chỉ lặp đi lặp lại những suy nghĩ đó. Từ nhỏ đã như vậy, bề ngoài Celine luôn giả vờ tự tin nhưng trong sâu thẳm cô rất phụ thuộc vào Ian – người mà cô đã yêu thầm hơn 10 năm.
Thứ cảm giác gọi là yêu này đã nảy mầm trong trái tim cô từ rất lâu rồi. Sau bao bi kịch, anh là người duy nhất sẵn sàng dang tay cứu rỗi cô trong cuộc đời đầy tối tăm.
Celine rất thông minh, cô biết rằng Ian chỉ coi cô như một người bạn, nhưng cô không thể không yêu anh.
Vào ngày gia tộc Haster sụp đổ vì tranh chấp nhượng quyền với các quý tộc cấp cao, Celine đã phải gánh vác một trọng trách nặng nề.
Tay cha cô nhận lấy tờ hoá đơn, đôi mắt bạc của hắn nhìn ông chằm chặp khiến những đường gân cổ nổi lên rõ mồn một đã hằn sâu vào tâm trí cô.
Alpenhauser, một trong năm gia tộc danh giá nhất Đế quốc. Đôi mắt bạc trông vô định như mắt của người mù là nét đặc trưng của gia tộc Alpenhauser. Chúng đã can thiệp vào lợi ích kinh doanh của gia tộc Haster.
Mọi bi kịch đều bắt đầu từ sự kiện khai phá ra một mỏ vàng ở thái ấp nhà Haster. Gia tộc Haster sở hữu một mỏ khai thác sắt đã có từ lâu đời, và rồi đột nhiên họ phát hiện ra vàng trong một mạch mỏ vốn đã được khai thác ổn định được hơn 100 năm.
Khi biết tin phát hiện ra mỏ vàng, nhà Haster đã tổ chức ăn mừng linh đình. Không chỉ có mỗi gia tộc mà đến cả một lãnh địa đều ngây ngất trong niềm vui mới. Nam tước Haster là một lãnh chúa rất được người dân trong địa bàn của mình yêu quý. Và ông không ngần ngại chia sẻ đất đai của giới quý tộc với thường dân.
Nếu cứ như vậy mà làm tới thì chắc chắn cả lãnh địa đều sẽ phát triển rất nhanh. Cho đến khi có sự can thiệp của các quý tộc cấp cao, đứng đầu là gia tộc Alpenhauser.
Gia tộc Alpenhauser nổi tiếng với việc liên tiếp sản sinh ra các đời quan chưởng ấn[note55555] và nắm giữ các thành trì trọng yếu của Đế quốc. Phương pháp của vừa bí mật mà lại vừa rất tinh vi.
Nhà Haster đã phải gánh những khoản nợ khổng lồ vì phát triển khai thác mỏ vàng độc quyền trong phạm vi lãnh thổ gia tộc Haster như việc bị cắt đứt nguồn cung và chặn cửa các mối quan hệ khác.
Phát triển mỏ vàng mà thiếu đi sự hỗ trợ về vốn thì chẳng khác nào giẫm chân tại chỗ. Khi giới quý tộc cấp cao can thiệp và bắt đầu cản trở sự phát triển của các mỏ vàng, kết quả cuối cùng ai cũng có thể đoán trước được.
Phá sản. Khi chứng kiến món nợ kếch xù đổ ập lên gia tộc, cha của Celine đã ngã quỵ ngay tại chỗ. Không chỉ gia tộc Haster, mà đến cả thị trường thương mại của vùng đất này cũng đã rơi vào tay gia tộc Alpenhausaur.
Mỏ sắt khai thác trăm năm nay bị bỏ xó, chúng chỉ chăm chăm đào mỗi vàng. Ngày ấy, nền kinh tế lãnh thổ Haster lâm vào khủng hoảng. Bởi mỏ là một trong số ít cổ phần hỗ trợ cho khu đất khiêm tốn ở nông thôn.
Tên đàn ông đến từ gia tộc Alpenhauser liếc nhìn Celine đang cắn môi nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, rồi lạnh lùng tuyên bố.
“Một đồng vàng.”
"… Cái gì?"
Chưa dứt hết câu, cha cô gục ngã, thoi thóp. Celine – khi tuổi còn trẻ đã phải hứng chịu nhiều đau thương – chỉ biết rủa sả thậm tệ dù biết rõ đối phương là một tên quý tộc cấp cao quyền lực cỡ nào.
Tên đàn ông nhà Alpenhauser như chẳng bèn quan tâm. Hắn chỉnh lại chiếc kính một mắt của mình, giọng nói nhàn nhạt.
“Mối hận đó, ta sẽ mua lại bằng một đồng vàng. Cứ quên đi có phải gọn hơn không? Cá nhân ta thích định giá thế lại cho nhanh.”
“Đừng có lảm nhảm…”
“Thế nếu không quên thì ngươi còn làm gì được nữa? Thế giới này không ảo diệu đến mức chỉ vì một cô tiểu thư nhà quý tộc quê mùa nào đó như cô hờn ghét mà phải khiến cho cả một gia tộc như bọn ta sụp đổ đâu.”
Lúc đầu Celine còn nghĩ lời nói của hắn là để chế giễu. Là sự sỉ nhục kẻ thắng ném vào mặt kẻ thua cuộc, nhưng tên đó lại nói ra một cách quá bình thản.
Celine khẽ rùng mình. Trước đó cô đã từng nghe nói về sự tranh giành các mỏ vàng với nhau. Và kết quả đã ngả ngũ, gia tộc Alpenhauser là kẻ nắm quyền kiểm soát mỏ vàng. Hào hứng, hoài nghi,… cảm xúc dao động là chuyện bình thường.
Nhưng tên này lại quá bình tĩnh. Cô không thể phát giác ra một chút cảm xúc nào từ hắn. Cứ như một con người gỗ vô hồn.
“Đây là cách thế giới vận hành. Đến cả quý tộc cũng phải được xếp hạng theo mức độ quyền lực. Thì dù bọn Haster các ngươi có cố gắng thế nào cũng sẽ không bao giờ chạm tới được nhà Alpenhauser. Không chỉ mỗi Alpenhauser. Mà cho dù có là gia tộc cấp cao nào cũng vậy thôi…”
Rồi hắn tiếp tục kể lể. Celine đã phải ngơ ngác dỏng tai nghe thứ hiện thực phũ phàng mang tên giai cấp xã hội khi còn chưa tròn 10 tuổi.
Thứ mà hắn nói đối với cô quá khó hiểu. Dông dài là thế, nhưng có một điều chắc chắn được đúc kết ra từ đó.
Gia tộc Haster dù có căm ghét thế nào đi nữa thì cũng chỉ là vô nghĩa.
Hắn là người của Alpenhauser. Tiền vàng đối với hắn là thứ dư dả. Và việc đưa ra giá một đồng tiền vàng cũng là vì hắn quá lười để lấy ra vài đồng bạc lẻ mà thôi.
Thật vô nghĩa. Celine đã nghĩ như vậy dù tuổi đời còn rất trẻ.
Nam tước Haster là một lãnh chúa đáng kính. Dù không giàu có nhưng người dân trong lãnh thổ lại không bao giờ phải đói khổ. Lãnh địa nhà Haster là một nơi hạnh phúc và thoải mái.
Hắn tới đây làm rối tung hết lên rồi cấm oán? Đây là thế giới sao?
Kết thúc câu chuyện, hắn đưa ra một lời khuyên cuối cùng dù chẳng biết là khuyên nhủ hay giễu cợt .
“… Vậy nên các ngươi cứ lấy một đồng tiền vàng này rồi quên hết mấy cái thù oán đi cho rảnh nợ. Cái này người ta gọi là lựa chọn đúng đắn đó, mà ta thì lại thích cái từ "đúng đắn" đó lắm, haha.”
Đến cả tiếng cười của hắn cũng hoàn toàn trống rỗng. Miệng thì phát ra tiếng cười, nhưng đôi mắt và khóe miệng thì lại chẳng nhếch lấy một cái. Khi ấy, Celine cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Một đồng tiền vàng? Mặc dù là quý tộc, nhưng số tiền này lại rất lớn đối với Celine, một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi. Thế nhưng cô không hề lung lay trước lời đề nghị này.
Run rẩy, Celine rơi nước mắt. Cha cô ở bên nheo mắt thở dốc.
Có lẽ vì đang có hiệp sĩ của gia tộc Alpenhauser canh cửa bên ngoài nên dù nghe thấy tiếng náo động, mấy tên người hầu cũng không dám vào phòng.
Celine được phép vào đây, bởi cô là một nữ quý tộc. Đôi mắt nâu tràn ngập oán hận và nước mắt.
“… Không, tôi sẽ không bao giờ quên.”
Hừmm, hắn thở hắt với vẻ thương hại. Rồi hắn đứng dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bộ vest và mũ phớt màu trắng, trắng như đôi tròng mắt hắn vậy.
Cả người hắn là một thân cây trắng[note55556]. Đang định ra khỏi phòng mà không một lời từ biệt thì...
“Celine Haster.”
Giọng nói của cô gái trẻ níu bước chân hắn lại.
Dù hắn chỉ nhìn thoáng qua không thèm ngoảnh lại. Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng. Celine cảnh cáo hắn với lòng căm thù sôi sục.
“Tên tôi là Celine Haster… Hãy nhớ cho kĩ đó, tên khốn. Vì một ngày nào đó, tôi sẽ trả thù.”
Cuối cùng, đôi mắt bạc cũng hướng về phía Celine. Trông thấy cô gái nhỏ không kìm được nước mắt đang lườm lấy mình, hắn nở một nụ cười nhạt.
Một biểu cảm mới lạ.
“Thế, ba đồng vàng… à, tên của ta là Dalton. Nếu sau này ngươi có muốn thoả thuận lại thì cứ đi tìm Dalton từ gia tộc Alpenhauser.”
Kể từ ngày hôm đó, Celine đã phải chịu đựng trong tuyệt vọng. Gia tộc Haster suy tàn và rồi lãnh thổ cũng rơi vào khủng hoảng. Phu nhân Haster vì không thể chu cấp đầy đủ nên đã quyết định gửi Celine cho chị gái của mình.
Người chị gái đó chính là Phu nhân Ainstern, và đó là khởi đầu cho câu chuyện tình anh em như máu mủ ruột thịt của Leto và Celine.
Nhưng dù nhà Ainstern có nỗ lực tận tuỵ đến thế nào thì Celine cũng không thể cười trở lại. Cô chỉ biết cau mày và vung kiếm.
Vì bẩm sinh đã có năng lực phép thuật cao nên cơ thể cô đã có thể duy trì tiếp, nhưng đó là khoảng thời gian mà cô sống như đã chẳng còn gì để mất, quên hết những cái gọi là vui thú của cuộc sống.
Và rồi Celine gặp Ian.
Celine vẫn trân quý những kỷ niệm bên khu vườn hoa bạt ngàn.
Cô yêu anh, cô tiếp tục yêu anh, và rồi cô sẽ mãi yêu anh. Cô muốn dành phần đời còn lại của mình cùng với anh. Cô muốn hẹn hò, kết hôn và một gia đình.
Cô muốn khoảng đâu đó ba bốn đứa con gì đấy? Một trai, một gái là đủ. Đôi khi cô lại mơ mộng về việc có một cậu con trai đầu lòng khoẻ mạnh với anh.
Nhưng cô lại chẳng thể thổ lộ vì thái độ của Ian.
Ian nghĩ Celine phải kết hôn với một người xứng đáng và vực dậy được gia tộc Haster. Nếu không có Ian, có lẽ Celine cũng đã cân nhắc nghiêm túc về một tương lai như vậy.
Nhưng giờ chuyện đó đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Celine đã phải nhẫn nại rất lâu. Cô nghĩ rằng nhiều năm trôi qua, Ian sẽ phải lau mắt nhìn lại cô.
Nhưng rồi một con đàn bà đột nhiên bám lấy Ian. Đã vậy còn là một nữ quý tộc cấp cao. Đêm nào Celine cũng vì vậy mà rấm rứt khóc.
Chúng đã lấy đi cha và cả một tương lai của lãnh thổ nhà cô, rồi giờ còn muốn chiếm luôn cả anh Ian nữa ư?
Không thể như vậy được. Có lẽ vì vậy mà cô tức giận. Để rồi kết quả lại còn tệ hơn thế nữa, sự đau khổ tột cùng.
Đôi mắt màu hạt dẻ trào dâng nước mắt. Cô vùi mặt vào giữa hai đầu gối. Nỗi đau bị người mình yêu ghét bỏ thật quá khó để diễn tả.
Và Celine cũng thất vọng. Bởi Ian chỉ biết mù quáng bênh vực cho Seria mà không hề hỏi han hoàn cảnh của cô.
Cô đang khóc nức nở một mình trong phòng, thì thứ gì đó vụt tới. Bức thư chui qua khe cửa bay như gió.
Nhìn vào nét chữ, rõ ràng là của Ian. Celine vội vàng đi tắm, ăn vận quần áo và còn dùng cả thứ nước hoa trước đây từng được Ian tán thưởng qua.
Bây giờ ưu tiên hàng đầu chỉ có một. Cầu xin tha thứ.
Nếu cô và Ian không hàn gắn lại thì sẽ chẳng còn nghĩa lí gì nữa hết. Vẫn là bạn bè bình thường như trước cũng tốt. Điều duy nhất Celine cần chỉ có mỗi Ian mà thôi.
Chạy về phía khu rừng rộng lớn, cô nhìn thấy tấm lưng Ian. Ánh trăng mờ ảo như óng ánh trên lưng anh.
“A, Anh Ian...?”
Celine gọi Ian với giọng run run, nhưng không có ai đáp lại. Một nỗi sợ hãi lớn dần trong cô.
Anh ấy giận đến mức đó rồi sao? Cô cố gắng muốn bắt chuyện, nhưng lại chẳng thể thốt ra một lời nào. Có lẽ nào Ian muốn kết thúc mối quan hệ này sau chừng ấy sự im lặng sao?
Vì anh thất vọng. Phải, vì mình đã làm anh ấy thất vọng.
Cô sẽ quỳ gối cầu xin sự tha thứ. Chỉ cần cô có thể nhận được sự tha thứ của anh, cô sẵn sàng làm mọi thứ.
Cô nói giọng nghẹn ngào.
“Ờm, sự cố ngày hôm nay… E- Em rất xin lỗi. A- Anh muốn trừng trị em như thế nào cũng được. M- Mà khoan, anh cũng phải coi qua thử chuyện của em đã! Em không định làm đến mức đó, anh Ian… Xin anh đấy…"
Cô muốn nói ra rất nhiều điều, như mình buồn đến thế nào khi anh mù quáng bênh vực Seria, hay rằng có những điều cô cảm thấy rất không công bằng, nhưng khi đứng trước mặt Ian, lời muốn thốt ra chỉ còn lại sự cầu mong được tha thứ.
Được bỏ qua đã rồi muốn bào chữa sao cũng được. Vậy nên Celine cầu xin sự tha thứ với giọng điệu đáng thương.
“... Celine.”
Vừa dứt câu, Ian quay người, nặng nề mở miệng. Mặt Celine đỏ bừng.
Chỉ cần anh nói ra. Chỉ cần có thể nhận được sự tha thứ của Ian thì cô sẽ chẳng còn màng đến điều gì nữa. Chỉ cần một câu nói thôi, trái tim cô có thể sẽ nổ tung vì vui sướng bất cứ lúc nào.
Nhưng điều mà Ian thốt ra còn hơn cả những gì cô tưởng tượng.
“Đấu tay đôi với nhau đi.”
Đôi đồng tử màu nâu mở to đầy hoang mang. Ian vô âu rút kiếm rồi quăng phịch xuống đất.
Celine vô thức lẩm bẩm.
Anh ấy điên rồi à?