Lưỡi rìu lao về phía cô với tốc độ chóng mặt. Ngay khi chứng kiến quỹ đạo màu bạc cắt ngang không khí và vẽ nên một đường thẳng, cô đã có thể cảm nhận được điều đó theo bản năng.
Nếu quỹ đạo của chiếc rìu vẫn tiếp tục, cô sẽ bị đánh bại. Và rõ ràng là chiếc rìu đó sẽ không dừng lại. Nếu vậy, tốc độ di chuyển của nó sẽ chậm hơn.
Một cuộc tấn công với tốc độ cao không chút do dự.
Không còn thời gian để bối rối. Delphine bừng tỉnh. Tuy lưỡi rìu đã đến rất gần, nhưng vẫn chưa quá muộn.
Thanh dao găm của cô vẫn còn được bao phủ bởi hào quang. Mặc dù rất khó để xuyên qua lớp mana kiên cố và chạm tới xương của cô, nhưng việc ngăn chặn tác động cũng khá đơn giản.
Cơ thể cô xoay tròn và chiếc váy mở tung. Kiếm và rìu va chạm, khung cảnh ngoạn mục giống như một điệu nhảy.
“Keng!”, tiếng kêu vang vọng khắp căn phòng và một vết rạch xuất hiện trên vai cô, máu từ từ chảy ra. Vết thương là điều cô ít lo lắng nhất, đó là thời khắc quyết định của một trận chiến căng thẳng có thể phân định thắng bại.
Không có thời gian để ý đến vết thương. Delphine vung kiếm.
Thanh kiếm của cô lao đi như viên đạn, vẽ nên một đường thẳng màu vàng kim với tốc độ khủng khiếp. Sức mạnh mana của Delphine vượt trội hơn tôi. Mà cho dù không có sự cách biệt về mana, thanh kiếm của cô cũng sẽ không bao giờ thua trong một cuộc thi sức mạnh.
Lợi thế duy nhất mà tôi có là cô ta vẫn chưa giữ được thăng bằng do bị xoay đột ngột…
Cơ thể không cân đối với trọng lượng sẽ không thể tung ra một kỹ thuật hoàn hảo. Khi động năng của chiếc dao găm tăng lên, cô ấy lại càng trở nên dễ bị tổn thương hơn nếu có sự can thiệp từ bên ngoài vì phần thân dưới không thể vươn lên.
Nhưng cho dù có mất đi vẻ bóng bẩy, thanh kiếm do người nghệ nhân mài giũa vẫn luôn mạnh mẽ không đổi.
Dù sau đó Ian đã cố phản công ngay, nhưng động năng từ thanh dao găm và lưỡi rìu khi va chạm là tương đương nhau. Để đối phó với bế tắc, Delphine nghiến răng và dồn thêm sức mạnh vào lưỡi dao.
Kết quả là, trọng tâm của cô bị nghiêng và cả cơ thể bị ngã về phía Ian. Không thành vấn đề, cô ấy sẽ giật lùi để lấy lại thăng bằng.
Delphine xoay sở để làm chệch hướng chiếc rìu của Ian. “Choang!” một tiếng, Ian lại bị tước vũ khí. Ian không ngờ rằng một thanh dao găm được phóng ra trong tư thế mất thăng bằng lại có thể mạnh đến như vậy, cuối cùng chiếc rìu bị đánh bật ra khỏi tay anh.
“Vun vút!”, chiếc rìu bay vút lên không trung. Mặc dù Ian đã bị tước đi vũ khí, nhưng Delphine vẫn chưa an toàn. Cơ thể bị xoay đột ngột của cô không thể chịu toàn bộ gánh nặng từ vụ va chạm.
Chiếc dao găm bật ra xa. Nhưng Delphine rất tự tin vào chiến thắng của chính mình. Cơ thể cô hơi cong về phía sau do va chạm, nhưng trái ngược với Ian đã mất đi chiếc rìu, trong tay cô vẫn còn vũ khí.
Cả người cô rùng mình, niềm vui lấp lánh trong đôi mắt đỏ thẫm. Trái tim cô rung động và nhớ lại lần đầu tiên mình cầm kiếm.
Người đàn ông này, rất khác biệt.
Từ phán đoán nhanh nhạy để tung đòn bất ngờ không chút do dự, đến quyết tâm hy sinh bản thân và khí chất không tránh né một trận chiến tưởng chừng như không thể chiến thắng.
Có tiềm năng để trở thành một con chó săn tốt đó chứ? Cũng lâu lắm rồi Delphine mới thực sự mong muốn sở hữu một thứ gì đó.
Nhưng có thể chiếm hữu là đặc quyền của kẻ mạnh. Kẻ yếu bị sở hữu và kẻ mạnh sở hữu chúng. Đó là sự thật bao quát toàn bộ thế giới này. Để chiếm hữu Ian, trước tiên cô phải thắng anh ta.
Delphine mất thăng bằng. Nhưng rồi “Rầm!”, cô đạp chân trợ lực và ngay lập tức lấy lại thăng bằng.
Chỉ còn một chiêu quyết định.
Với tốc độ kinh hồn khó thấy, một chùm ánh sáng bắn ra và kết thúc trận chiến ngay lập tức.
Thanh kiếm của Delphine dừng lại ngay trước cổ họng Ian. Cô có thể dễ dàng kết liễu mạng sống của anh nếu dùng sức lớn hơn. Nhưng, cô đứng đó, không thể thốt lên thành lời.
Delphine nhìn chằm chằm vào mặt Ian với ánh mắt khó hiểu. Anh đang cười. Vì ngay sau gáy Delphine cũng đang có lưỡi kiếm đang chực chờ.
Thứ mùi khủng khiếp hoà lẫn trong không khí. Đó là mùi hôi thối hỗn tạp của thịt, mủ, máu và toàn bộ chúng đều bị đốt cháy lên.
Ánh mắt Delphine dần chuyển xuống gáy cô. Ngay đó có một lưỡi kiếm. Mắt cô dõi theo lưỡi kiếm đó, ngày càng cao hơn, cho đến khi ánh mắt cô dừng lại ngay bàn tay đang vung kiếm.
Bàn tay rỉ máu. Nguyên nhân của chấn thương rất rõ ràng. Chính Delphine Yurdina đã gây ra vết thương xuyên thấu đó nên cô nhận thức rất rõ.
Thực tế của chuỗi sự kiện đã trở nên rõ ràng. Khoảnh khắc Delphine tước đi vũ khí của Ian, anh đã dùng bàn tay bị thương để rút kiếm ra. Đó là lý do tại sao, dù Delphine có tốc độ vượt trội nhưng Ian vẫn có thể cùng lúc nhắm vào gáy cô.
Nhưng… bằng cách nào?
Chỉ có một cách. Anh sẽ phải chịu đựng sự đau đớn trên tay và rút thanh kiếm trong khi chịu đựng cơn đau do da thịt cháy xém và bàn tay đang bị thương. Điều này chỉ có thể xảy ra trên lý thuyết.
Quyết đoán làm ra hành động như vậy là quá bất thường. Cơ thể con người về cơ bản được thiết kế để tránh đau đớn theo bản năng. Trong lĩnh vực vô thức cũng vậy.
Ngay cả trong lúc nóng nảy, con người vẫn vô thức tránh những lựa chọn dẫn đến đau đớn. Anh nhất định phải chịu đau đớn khủng khiếp, vậy mà còn đè lên tay bị thương?
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy hãi hùng. Delphine nghĩ ra một lý thuyết lố bịch để giải thích hiện tượng này.
Cậu ta tê liệt cảm giác đau đớn rồi à?
Đôi mắt cô vô hồn quét qua tay và khuôn mặt Ian. Những gì cô nhìn thấy nhanh chóng bác bỏ lý thuyết của mình.
Tay anh run lên, chấn động dữ dội đến mức có thể đánh rơi thanh kiếm đang cầm bất cứ lúc nào. Đó không chỉ là bàn tay. Cánh tay đang đỡ nó, thậm chí khóe miệng còn đang mang nụ cười đắc thắng.
Toàn thân anh rùng mình. Đó là dấu hiệu cho thấy nỗi đau tột cùng mà anh đang phải trải qua. Có vẻ như anh đang phải chịu đựng đến mức ngay cả lưỡi kiếm cũng run lên.
Nhưng, anh ta vẫn cười. Vì một lý do duy nhất.
“Tiền bối Delphine… Vũ khí chính của tôi là kiếm, không phải rìu.”
Delphine Yurdina, anh đã có thể giết cô. Nụ cười của chàng trai trẻ truyền đạt rõ ràng những suy nghĩ đó.
Để biến mong muốn của mình thành hiện thực, anh đã hy sinh bàn tay của chính mình. Anh nắm lấy thanh kiếm bằng bàn tay bị đâm, mặc dù tiềm thức của anh không muốn làm, nhưng chính ý chí bất khuất đó đã thôi thúc anh.
Không, có lẽ anh ta đã tự chế ngự tiềm thức của mình. Nếu không, phản xạ nhanh như vậy sẽ không thể thực hiện được. Khát khao chiến thắng mãnh liệt đó thậm chí còn kìm hãm bản năng của cơ thể.
Kết quả bây giờ đã rõ ràng. Lưỡi kiếm của anh ta chạm đến cổ cô với cái lạnh sắc lẹm.
Delphine ngơ ngốc nhìn chằm chằm Ian, cô nuốt nước bọt và nói.
“… Điên rồi.”
“Còn chị thì sao, tiền bối Delphine, chị dám chạm vào tên điên này mà?”
Giọng nói ánh lên vẻ thư thái, nhưng anh lại đang vật lộn như thể có thể đánh rơi thanh kiếm bất cứ lúc nào. Chỉ cần quan sát cái trán đẫm mồ hôi lạnh của anh là có thể thấy rõ.
Nhận thấy điều đó, Delphine dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Đó là một cảm giác nóng bỏng, một cảm giác mà cô thậm chí còn không thể phân biệt được giữa thiện chí và thù địch. Nhưng có một điều chắc chắn.
Đó là khao khát phải chiếm hữu anh bằng mọi giá, ngay cả khi cô phải phá vỡ anh. Những cảm xúc bẩn thỉu này xuất hiện trong sâu thẳm trái tim của Delphine Yurdina.
Một cảm xúc khác cũng xuất hiện.
Sự sỉ nhục. Đó là một cảm giác lạ lẫm đối với cô, một con người huyền thoại với danh hiệu bất khả chiến bại.
Cô không biết bản thân nên bày biện ra biểu cảm gì. Cô buộc khóe môi cong lên, như để bắt chước Ian.
“Chà, cậu muốn tôi thành một tên điên giống mình chứ?”
“Không đâu, nhưng ta nên đưa ra phán quyết trước đi.”
Thật là một chàng trai kiên cường, rất có thể anh đang rất muốn hét lên và quẳng đi thanh kiếm của mình ngay lúc này. Nhưng anh đã không thốt ra một tiếng rên rỉ nào, ngay cả khi buộc bản thân phải chịu đựng nỗi đau không thể hiểu nổi này.
Anh chất vấn cô qua hàm răng nghiến chặt vì không chịu được rên rỉ.
“… Xem qua thì, tôi có thắng không?”
Delphine im lặng trong giây lát.
Cậu ta có thắng không? Xem xét sự khác biệt về kỹ năng và nhiều hoàn cảnh, Ian xứng đáng giành chiến thắng quyết định. Nhưng Delphine Yurdina không thể chịu đựng việc thừa nhận thất bại của mình.
Thất bại đầu tiên của mình, không thể nào…
Chỉ đến những giây phút cuối cùng mới quyết định thắng bại, khi một người lấy đi mạng sống của người kia.
Delphine cười nói.
"Không."
Lông mày của Ian hơi nhíu lại. Anh có vẻ không đồng tình với đánh giá của cô. Mặc dù vậy, Delphine vẫn rất tự tin.
Cô kìm nén sự bẽ bàng của mình và trấn an anh bằng một nụ cười.
“Cao nhất, cũng chỉ hoà mà thôi...”
Nói rồi, chiếc váy vừa đủ khoác trên vai cô từ từ tuột khỏi cơ thể.
Soạt, Delphine nhìn chiếc váy bồng bềnh với đôi mắt khao khát. Dù sao đó cũng là một chiếc váy xếp lỏng lẻo. Lúc cô chiến đấu, xoay tròn và nghiêng ngả, chiếc váy của Delphine đã gần như bị xiêu vẹo.
Trong tình trạng như vậy, cô đã giáng một đòn không kịp thời. Chiếc rìu của Ian lướt qua vai cô.
Đó là đòn quyết định. Chiếc váy không thể che giấu cơ thể của Delphine được nữa và tuột xuống để lộ ra cơ thể trần trụi, trong sáng, không tì vết của Delphine với thế giới.
Chẳng mấy chốc, sự im lặng bao trùm căn phòng.