Sáng hôm sau tôi lại đến đền.
Trùng hợp là đúng hôm nay Thánh Nữ lại phụ trách ca sáng. Gần đây, tôi với cô ấy gặp nhau đặc biệt thường xuyên. Dù cả hai chỉ biết nhau qua tên.
Tất nhiên, sự bế tắc này hoàn toàn là do tôi.
Công việc của linh mục là chữa lành vết thương. Trong tháng qua, không có ai cần được chăm sóc y tế thường xuyên như tôi cả. Tình huống như vậy có muốn hay không tôi cũng phải tương tác với Thánh Nữ.
Và càng gặp nhau nhiều lại càng có cảm giác thích họ. Đó là những điều cơ bản về kỹ năng xã hội mà tôi từng nghe được hồi còn nhỏ. Vậy mà không hiểu sao hôm nay ánh mắt của Thánh Nữ lại có vẻ lạnh lùng.
Đôi mắt hồng hào nhìn lên khuôn mặt rồi lại nhìn xuống bàn tay đầy máu.
Tôi cúi đầu và thốt ra những lời bào chữa.
“Thưa Thánh Nữ, tôi xin lỗi. Nhưng có khi đây lại là sự sắp đặt của thần Arus…?”
“Không cần phải lấy tên Chúa ra biện hộ vô ích.”
"Vâng."
Lời nói lắp bắp vô nghĩa của tôi nhanh chóng bị dập tắt bởi giọng nói lạnh lùng của Thánh Nữ. Tôi ngay lập tức quay trở lại tư thế cứng đơ của mình và liếc nhìn Thánh Nữ.
Cô lắc đầu và thở dài thườn thượt.
Bộ ngực đầy đặn của cô căng lên, rồi xẹp xuống. Tôi nhìn chằm chằm vào khung cảnh đó như thể bị ma ám, rồi ngay lập tức đảo mắt đi và tỉnh táo trở lại.
Không không. Nếu dám có những suy nghĩ như vậy tôi sẽ bị trừng phạt. Chỉ có cô con gái mà vị thần Arus yêu quý nhất mới có thể lên ngôi Thánh Nhân.
Nếu có ý nghĩ xấu với một người cao quý và thuần khiết như cô ấy thì đúng là vô lí. Cô ấy là một bông hồng không thể với tới. Nếu không đăng ký vào học viện, rất có thể cả đời này cô ấy đã chẳng gặp được tôi. Sự khác biệt về địa vị của chúng tôi đơn giản là rất lớn.
Tuy vậy, chỉ thế thôi đã khiến tôi cảm thấy hạnh phúc rồi.
Thánh Nữ xinh đẹp đang đích thân chữa trị cho cơ thể tôi. Mái tóc bạc với ánh sáng huyền ảo, đôi mắt màu hoa hồng, bộ ngực đầy đặn, làn da trắng ngần không tì vết cũng như những đường nét thanh tú của cô ấy.
Cô là bằng chứng cho thấy ngay cả Thần Arus cũng phải ưu ái một con người, và người đó chính là cô. Giống như một bức tranh tuyệt đẹp, vẻ ngoài của cô ấy rất hài hòa.
Những đường cong nữ tính của cô đã hớp hồn không biết bao nhiêu người đàn ông.
Nếu vẻ đẹp của Thánh Nữ là sự tồn tại của thiên thần Arus, thì cơ thể đó lại là minh chứng của ác thần Omeros.
Từ gáy đến đùi, những đường cong có cả sự mềm mại và đàn hồi. Tất nhiên, độ cong cũng là một yếu tố quan trọng. Vẻ đẹp của cô ấy quá tuyệt vời, quá vô lí cho một con người trong trắng như cô lại được ban cho một cơ thể dâm đãng như vậy.
Có trò đùa rằng kể từ khi Thánh Nữ gia nhập học viện, nhiều học viên nam ở Ban Thần Học bắt đầu cầu nguyện ăn năn hối lỗi nhiều hơn.
Được một người phụ nữ như vậy lo lắng kiểm tra tay với đôi mắt chăm chú như thế này quả là một điều vinh dự. Nội cái niềm vui từ việc được cô ấy kiểm tra tay thôi là đã đủ để tôi nhập học vào học viện này.
Chỉ cần đến thử một ngôi làng nông thôn nào đó thôi là đã có nhiều người biết về phép lạ của Thánh Nữ. Cô ấy có thể chữa khỏi mọi căn bệnh chỉ bằng một cái chạm tay. Tuy vậy, có rất ít người được cô điều trị.
Kịch bản này chỉ có thể xảy ra vì cả hai chúng tôi đều theo học tại học viện khi còn là học viên. Khi nhận ra điều này, tôi đã cố gắng làm dịu đi sự lo lắng của mình.
Thật kì lạ. Tôi không chắc tại sao, nhưng đôi khi tôi cảm thấy sợ hãi khi nhìn chằm chằm vào Thánh Nữ.
Dù nổi tiếng với lòng nhân từ nhưng cô ấy lại luôn ngây thơ và tốt bụng đối với tất cả mọi người.
Đáng lẽ ra tôi không nên cảm thấy sợ hãi mới phải. Nhưng mỗi khi đối diện với cô ấy, tôi lại có cảm tưởng như chuột trước miệng mèo.
Tôi rụt rè đưa tay ra. Thánh Nữ nhẹ nhàng gỡ băng ra khỏi tay tôi và mở to mắt trước vết thương khuất sau tấm băng gạc.
Tình trạng vết thương của tôi nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì cô ấy nghĩ. Đó không chỉ là vết thương xuyên thấu mà còn là vết thương kết hợp với vết bỏng phức tạp. Nỗi đau thấm ra từ vết thương là không thể diễn tả được.
“Người anh em Ian, tôi không ngờ là vết thương của cậu lại nghiêm trọng đến vậy… Sao anh lại không đến đền sớm hơn?”
Cô nói với giọng buồn bã. Tôi đặt tay lên gáy như thể xấu hổ trước lời nói của cô ấy.
“À, tôi không muốn nửa đêm đi làm phiền các linh mục vì lý do cá nhân nên… A!!!!”
Phản ứng của Thánh Nữ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. “Bạch! . Cô dùng lòng bàn tay tát vào cẳng tay tôi. Sức mạnh của cô ấy lớn hơn tôi tưởng và cú sốc chạy khắp cơ thể tôi. Vết thương của tôi đau nhói và khiến tôi hét lên một tiếng.
Tôi nhìn Thánh Nữ với ánh mắt hối hận, nhưng Thánh Nữ chỉ thở dài thườn thượt. Cô ấy hỏi tôi với vẻ mặt khó chịu.
“Cậu bị đâm xuyên và còn cả bị bỏng nữa. Nhưng cũng may vết thương bị đốt cháy bởi sức nóng lớn nên ít nhất sẽ không chảy máu. Nhưng, cơn đau hẳn là không thể tưởng tượng được…”
“Không, chà, nó dễ chịu hơn tôi tưởng đấy chứ?”
Tôi lập tức im lặng khi nhìn thấy tia sáng phản chiếu trong đôi mắt hồng hào của cô ấy. Đưa ra những bình luận không cần thiết trong khi một linh mục đang nói sẽ chỉ cản trở việc điều trị.
Cô ấy không bao giờ ngại nói lên suy nghĩ của mình. Thấy tôi trở nên im lặng, Thánh Nữ bắt đầu nghiêm túc khiển trách tôi.
“Người anh em Ian, trước đây không phải cậu đã nói rằng sẽ coi trọng mạng sống của mình sao?”
“V- Vâng, tôi có mà. Nhưng rồi thời gian trôi qua, có nhiều tình huống…”
“Mới chưa đầy hai ngày mà đã vào lại đền không phải là quá bất thường à? Và, vết thương này… Mức độ này rõ ràng không phải là lỡ tay. Lần này cậu lại ẩu đả với ai?”
Tôi co rúm người lại vì sợ hãi trước sự cằn nhằn của Thánh Nữ.
Nói một cách thông thường, trò chuyện không phải là một trong những lĩnh vực chuyên môn của tôi. Việc tôi đến đền chưa đầy hai ngày sau khi hứa sẽ chăm sóc bản thân tốt hơn thật cũng chẳng ích gì.
Ngay cả khi Thánh nữ khiển trách tôi, cô ấy vẫn chăm chú chăm sóc vết thương cho tôi. Xứng đáng với danh hiệu “Thánh” đó, sức mạnh thần thánh này đặc biệt về cả số lượng lẫn chất lượng.
Thịt mới từ từ bắt đầu mọc ra từ vết thương đang mưng mủ của tôi. Chứng kiến một cảnh tưởng như vậy có chút kì lạ. Pháp sư cũng học phép thuật với mục đích chữa bệnh, nhưng chỉ với mục đích đẩy nhanh quá trình tái tạo tự nhiên.
Còn các linh mục với sức mạnh thần thánh mới là những cá nhân duy nhất có khả năng chữa lành vết bỏng nặng hoặc tái tạo các bộ phận cơ thể bị cắt đứt. Đây có thể là lý do tại sao sức mạnh thần thánh của họ lại được đặt tên là “Sức mạnh của Chúa”.
Thánh Nữ còn chưa ngừng khuyên nhủ, đôi bàn tay tôi trở đã quay lại lúc nguyên sơ nhanh đến mức khó tin, ai lại ngờ rằng mới giây trước nó vừa bị xé toạc và cháy rụi đâu. Giờ chỉ còn lại những cơn đau âm ỉ.
“… Từ giờ cậu phải biết chăm sóc cho cơ thể của bản thân hơn đi. Người anh em Ian, mạng sống không phải là của riêng cậu. Mà còn thuộc về tất cả những người quan tâm đến cậu nữa.”
Như mọi khi, tôi nghe lời thuyết giảng của Thánh nữ để rồi tai này lọt sang tai kia, đồng thời gật đầu không ngừng với mỗi câu của cô. Đôi khi, tôi cảm thấy mình quá im lặng, chỉ cần thốt ra một lời là đủ.
“Emmanuel.”
“Tôi hiểu rồi, người anh em Ian, cậu biết phần cốt yếu của câu chuyện này. Cậu nói đúng. Khi vị thần Arus tạo ra loài người trong những ngày sơ khai của thế giới, ngài đã hứa hẹn cuộc sống và vinh quang vô hạn...”
Thánh nữ tiếp tục nói với giọng hào hứng, và nếu tôi có thể chịu đựng được sự nhàm chán thì sẽ không có gì dễ dàng hơn thế. Tôi thấy sự phấn khích của cô ấy rất đáng yêu.
Đây là một ngôi đền, và bệnh nhân luôn tồn tại. Ngay cả khi đó là một Thánh nữ, cô ấy cũng không thể phân bổ toàn bộ thời gian cho mỗi mình tôi được. Nói cách khác, đó cũng là dấu hiệu cho thấy phần kết của bài giảng dông dài của Thánh nữ.
Thánh Nữ thuyết giảng cho tôi một lúc lâu rồi liếc nhìn đồng hồ để xem mấy giờ rồi. Cô đột ngột tỉnh lại. Cô giật mình, cơ thể run rẩy và đôi mắt mở to.
“Đ- Đã lâu như vậy rồi sao…?”
“À, thưa Thánh nữ. Tôi thực sự trân quý khoảng thời gian ở bên ngài, nhưng có khi những bệnh nhân khác cũng đang đợi đó…”
Đáp lại những lời của tôi, nước da của Thánh Nữ trở nên tái nhợt. Cô ấy lắp bắp, một điều rất hiếm khi xảy ra.
“P- Phải, đ- đúng rồi… Hẹn gặp lại lần sau, người anh em Ian. Emmanuel.”
Giải thoát đã đến. Cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, tôi đứng dậy và không chút do dự đi về phía lối ra của ngôi đền.
Nếu không có câu hỏi cuối cùng của Thánh Nữ.
“… À mà, người anh em.”
Những bước chân của tôi về phía lối ra bị khựng lại. Tôi liếc về phía cô ấy với ánh mắt nghi ngờ, tôi thấy Thánh nữ đang nhìn lại tôi với đôi mắt bình tĩnh.
Cô ấy hỏi tôi với một giọng rụt rè, như thể sự bối rối và nói lắp trước đó chỉ là ảo giác.
“Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi im lặng một lúc. Tối hôm qua….
Nhuốm đầy máu, nỗi đau khắc sâu vào não tôi và niềm hạnh phúc mà tôi cảm nhận được về kết quả cuối cùng.
Tôi nhớ lại đôi mắt đỏ thẫm kia vô hồn nhìn chằm chằm mình, ánh sáng bạc chặt thẳng xuống bị lệch đi.
Trông thấy tôi đứng ngây ra đó trong khi hồi tưởng lại những sự kiện của đêm hôm trước, Thánh Nữ cười cay đắng như thể cô ấy đã biết rõ câu trả lời.
“… Là bí mật nhỉ.”
Thánh Nữ thốt lên.
“Người nổi tiếng lúc nào cũng có nhiều bí mật mà.”
Tôi rời khỏi ngôi đền sau khi đùa cợt một câu.
Mặt trời đã mọc lên quá đầu, mặt trời ung linh ấm áp sáng rỡ trên trời cao. Trời đã sáng. Đám đông học viên tụ tập để nghe thông báo bắt đầu ngày mới của học viện.
Những sinh viên đi qua trước ngôi đền trông thấy tôi liền giật mình. Bước chân của những người đi qua dừng lại, và ánh mắt của họ tập trung vào tôi như keo dán.
Nhưng cũng chỉ là trong vài giây. Rồi họ tiếp tục đi đến nơi cần đến, và học viện trở lại nhịp sống thường ngày.
Nhưng lại có một điều không bình thường, đó là những lời thì thầm của họ.
“Là hắn, chính là người đó. “Chúa rìu”… Đêm qua với tiền bối Delphine…”
“Không thể nào, hắn dám tấn công Delphine Yurdina á… Híc!”
Đôi mắt vàng của tôi nhìn chằm chằm từng học sinh, sự náo động xung quanh liền kết thúc. Tôi chỉ biết thở dài thườn thượt.
Đúng như dự đoán, tốc độ lan truyền tin đồn trong học viện này quả thật quá kỳ lạ.
****
Delphine Yurdina nhớ lại đêm hôm trước.
Đáng lẽ đó phải là một đòn chí mạng. Hoàn toàn không có cách nào để tránh né. Ít nhất, đó là những gì cô nghĩ. Lúc tự tin với niềm tin mãnh liệt rằng mình sẽ lại giành chiến thắng thêm lần nữa, cô thấy máu tung tóe khắp nơi.
Đó là bàn tay của một người đàn ông. Chiếc rìu đứng yên và không tiến thêm chút nào nữa. Nhưng lưỡi kiếm đang đâm vào tay anh lại không bị ràng buộc như vậy.
Ký ức về cái đêm chiếc rìu đó lao tới.