Cơ thể trần trụi của Delphine được chiếu sáng bởi ánh trăng tràn qua cửa sổ.
Làn da cô trắng không tì vết, thậm chí còn không có lấy một khuyết điểm nào. Thân hình hoàn mỹ với những đường cong tuyệt đẹp giống như một bức tượng được chạm khắc bởi một trong những nghệ nhân vĩ đại nhất. Bộ ngực đàn hồi như thể sẽ tràn ra ngoài nếu chỉ cầm bằng một tay. Những đường nét tiềm ẩn của cô tỏa sáng như những viên ngọc vô giá.
Mọi thứ đã được tiết lộ, mặc dù Ian mới là người bối rối hơn Delphine.
Không giống như Delphine đang đứng hình vì tình huống không lường trước được, Ian sững sờ chiêm ngưỡng cơ thể trần trụi của Delphine rồi ngập ngừng lùi lại.
Anh tra kiếm vào vỏ một cách tự nhiên trước khi ôm tay phản bác.
“Ồ, không… Ừm… ờ… Tiền bối Delphine, chuyện này… Không như chị ng -”
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên và từ bên kia vọng lên giọng nói của một người phụ nữ.
“Tiểu thư Delphine Yurdina, tôi nghe nói người có khách, người có sao không? Tôi vào có được không ạ?”
Delphine run lên vì sốc, trái ngược hoàn toàn với phong thái điềm tĩnh thường ngày của cô. Cô theo bản năng hạ thấp bàn tay đang cầm con dao găm và cố gắng từ chối một cách điên cuồng.
“K- Không… tôi không sao… Aaaa?!”
Nhưng vấn đề là vị trí mà chiếc váy tuột ra cũng là vị trí mà cô bị thương.
Vết thương trên vai tuy nhỏ nhưng vẫn là vết thương. Lớp vải cọ vào vết thương trượt xuống khiến cô bất giác phát ra tiếng rên khe khẽ khi vết thương tiếp xúc với không khí se lạnh.
Cô đã quên mất nó vì hoàn cảnh bất ngờ, nhưng các giác quan của cô đã quay trở lại trong lúc lắp bắp nói.
Nghe thấy tiếng rên rỉ, người hầu ở bên kia cửa lập tức xông vào.
“Tiểu thư Yurdina! Rốt cuộc là trong này xảy ra chuyện gì…”
Người giúp việc mở cửa và cứng đơ ngay tại chỗ.
Một người phụ nữ để lộ ra cơ thể trong trắng của mình cùng với một người đàn ông đang đứng đối diện. Cuối cùng, mùi rượu ngọt ngào phảng phất trong không khí xộc thẳng vào mũi cô.
Bàn tay của Ian, máu chảy đầm đìa, giờ đã biến mất tăm. Một tiếng cảm thán mơ hồ thoát ra từ miệng cô hầu gái.
Delphine vội vàng cố gắng phản bác. Cô cao giọng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
“À, không… chuyện… chuyện này!”
“E… xin lỗi. Xin người hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của thần…”
Nhưng người giúp việc lại nghĩ rằng bản thân đang gián đoạn khoảng thời gian ngọt ngào giữa hai cô cậu nam thanh nữ tú. Cô chỉ đơn giản cúi đầu và rời đi sau khi bỏ lại những lời cuối cùng.
Đôi mắt của Delphine cúi gằm xuống sàn nhà. Mặt cô đỏ bừng. Cô bặm môi và cố kìm lại sự xấu hổ.
Bầu không khí từ lâu đã trở nên khó xử. Tương tự như vậy, khuôn mặt Ian cũng đỏ bừng, anh ngoảnh mặt đi với một cơn ho khó chịu.
“Chà… tôi… cứ cho là tôi thua đi. Được rồi, ừm, lần sau…”
Anh ta nhặt lại chiếc rìu đang nằm sõng soài trên đất và chạy trối chết như đang thoát khỏi hiện trường vụ án.
Và đó là toàn bộ câu chuyện.
Tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp học viện.
* * *
Gần đây tôi cảm thấy tin đồn đang rất bất công với mình.
Mỗi khi tôi đi bộ xuống phố, tôi lại nghe thấy những lời thì thầm ào ạt như sóng vỗ từ sau lưng mình. Nhưng chuyện đó vẫn có thể chấp nhận được vì tôi đã quen với nó từ lâu.
Vấn đề là nội dung của những tin đồn mà họ đang thảo luận. Kể từ khi tôi mất trí nhớ, các giác quan nhạy bén của tôi đã giúp tôi cảm nhận được cả những lời thì thầm to nhỏ của họ.
“Delphine không có vũ khí và hắn cầm rìu đi đe dọa cô ấy á?”
“Rõ ràng là để làm bẽ mặt rồi. Hắn ta coi thường các quý tộc cấp cao đến mức đó luôn à?”
“Eo ơi, sợ quá… Từ giờ tao sẽ không bao giờ nói chuyện với tên đó đâu, trừ trường hợp cần thiết.”
Một tin đồn ngớ ngẩn. Tiền bối Delphine mới chính là người khiêu khích trước, và điều duy nhất tôi làm là đáp trả mà thôi. Nhưng tin đồn lại lan rộng cứ như vụ việc này xảy ra là do sự thù địch của tôi với các quý tộc cấp cao vậy.
Sao tôi phải ghét quý tộc cấp cao làm gì?
Tôi cũng có xung đột với quý tộc cấp cao được nhiều nhặn gì lắm đâu, chỉ có đi đánh Seria đến mức sống dở chết dở, đập băng đảng của tên Thean ra bã, đe doạ tiền bối Elsie và bây giờ là đụng độ với tiền bối Delphine thôi mà.
À nghĩ lại thì tôi xung đột với các quý tộc cấp cao cũng hơi nhiều thật. Nhưng những việc làm đó đã xoa dịu đi cảm giác bất công trong lòng tôi.
Đó là bởi vì tất cả họ đều cho tôi lý do để hành động như vậy. Đối thủ của tôi là quý tộc cấp cao lẽ nào lại là lỗi do tôi?
Tin đồn lan nhanh như cháy rừng, và giờ mọi người thậm chí còn bắt đầu tranh cãi về nội dung của những tin đồn nói trên.
“Nghe nói là tiền bối Delphine kết thúc trận chiến lúc đấu kiếm rồi chĩa mũi dao vào cổ họng của hắn ta đó…”
“Ủa “Chúa rìu” mà xài kiếm là sao má? Nếu vậy thì phải gọi là 'Kiếm vương” chứ."
“A- À nhỉ?”
Nghe lỏm được những lời thì thầm của người qua đường, tôi nhếch mép cười.
Vũ khí chính của tôi là thanh kiếm, nhưng trước khi kịp nhận thức được, tôi đã trở nên nổi tiếng vì sử dụng rìu. Nhờ đó nên hôm qua tiền bối Delphine đã vô tình quên mất sự tồn tại của thanh kiếm của tôi.
Nhưng việc vũ khí phụ của mình được chú ý nhiều hơn món vũ khí mà tôi đã dùng cả đời khiến tôi cảm thấy khá đau lòng. Vai tôi chùng xuống.
Tôi muốn trở thành một Kiếm vương chứ không phải là Chúa rìu.
Trận chiến ngày hôm qua với Delphine đã cho tôi cái nhìn sâu sắc rất có giá trị. Cô ta đứng đầu lớp trong Ban kiếm thuật dành cho học sinh năm 4 của học viện. Kĩ năng đó là hàng thật giá thật.
Hôm qua, Delphine không có vũ khí và chỉ sử dụng mỗi con dao găm, một món vũ khí mà cô ấy không quen thuộc lắm. Cô ấy thậm chí còn uống rượu và bị tôi phục kích.
Vậy mà trận chiến lại suýt tí thì hạ màn với sự thất bại toàn tập của tôi. Tôi chỉ có được một trận hòa vào ngay thời điểm cuối cùng với cuộc tấn công bất ngờ của mình. Nhưng nếu chúng tôi chiến đấu với nhau thêm lần nữa, xác suất thua của tôi là rất cao.
Đó là một màn trình diễn kỹ năng thực sự. Dù có dựa vào yếu tố bất ngờ, tôi vẫn nằm trong vị trí bất lợi. Và dù bị phục kích nhưng kỹ năng thực sự sẽ không bao giờ nói dối.
Phải luyện tập nhiều hơn nữa. Cũng may là sau cuộc trao đổi đêm qua, tôi đã cảm thấy khả năng chiến đấu của mình đang phát triển khá ổn định.
Mỗi lần tôi trải qua một trận chiến đều như vậy. Lúc đầu, các giác quan của tôi đột nhiên trở nên nhạy bén hơn và học được cách sử dụng rìu. Sau đó, tôi lại trở nên thành thạo trong việc ném. Bây giờ, tôi cảm thấy như kiếm thuật cũng như khả năng phán đoán của mình trong tình huống nguy cấp đã được cải thiện ở một mức độ nào đó.
Cứ như đang tìm lại sức mạnh đã mất vậy.
Nhưng sự phát triển về kỹ năng của tôi lại chẳng là gì nếu so với lượng mana trong người. Kiếm thuật được cải thiện ở nhiều dạng, nhưng những điều cơ bản vẫn chưa đủ. Đến cuối cùng, đối thủ sẽ phát hiện ra rằng những yếu tố này trong khả năng chiến đấu của tôi vẫn chưa đủ.
Cách duy nhất để cải thiện là luyện tập bền bỉ. Tôi đã quyết định rồi. Cũng lâu rồi tôi mới cảm thấy một động lực mới bùng cháy trong mình.
Đã đến giờ luyện tập cùng Seria. Sau buổi thăm đền hồi sáng tôi không hề gặp được con bé. Tôi nghĩ ít nhất mình cũng nên nói chuyện với con bé về vụ việc với tiền bối Delphine vào tối hôm qua.
Nếu thời gian luyện tập kéo dài thêm thì càng tốt. Tài năng của tôi sẽ cải thiện rất nhiều nếu tôi tiếp tục tuân thủ chế độ luyện tập khắc nghiệt của Seria.
Bước chân của tôi đột ngột dừng lại trước bảng thông báo.
Một tờ rơi được đính kèm trên đó. Như mọi khi, nó đang quảng cáo cho một sự kiện của trường.
『Thông tin lịch trình Lễ hội săn bắn』
Tiêu đề ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi. Do dự một lúc, cuối cùng tôi cũng bước lại gần bảng thông báo và xem xét từng chi tiết tên tờ rơi.
Tôi đã nhận thức rõ về hầu hết các chi tiết. Sự kiện này là lễ hội được yêu thích nhất của nhà cầm quyền vĩ đại, Bệ hạ Aedalos, và người săn được sinh vật mạnh nhất trong rừng là người chiến thắng. Ngoài ra còn có giải đặc biệt cho người săn được nhiều nhất trong trò chơi t, v.v…
Có một thông tin khác thu hút tôi. Dù chỉ là một dòng duy nhất, nhưng nó có tất cả thông tin mà tôi cần.
『Đơn đăng ký tham gia Lễ hội săn bắn được phê duyệt cho đến 6:00 tối một tuần trước ngày diễn ra lễ hội』
Lễ hội Săn bắn… Tôi sẽ phải tham gia.
Trước hết, theo nội dung của bức thư, tôi cần phải tham gia. Chưa kể, tôi còn phải giành chiến thắng, nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ đến một kết quả khả thi như vậy.
Tôi thậm chí còn cảm thấy mình hơi hèn nhát. Nhưng tôi đã lên kế hoạch thuyết phục Giáo sư Derek để thuyết phục ông ấy cho phép chúng tôi xử lý một con quái vật chết người cấp cao hơn.
Có một bảng xếp hạng cho mỗi Ma thú được đặt tên. Giáo sư Derek là một trong những cá nhân mạnh mẽ nhất vì đã hai lần bắt được thứ Ma thú đáng sợ khiến cả quốc gia phải rùng mình.
Và những con Ma thú ẩn nấp trong rừng không phải là thứ hạng cao trong số những con thú được nêu tên trong số đó. Không có sự xuất hiện của con quái vật cấp cao hơn, cái tương lai đi săn lùng những con quái vật được đặt tên của tôi và các học viên khác rất khó để hình dung.
Tuy vậy, việc đo lường xem bản thân có thể đánh bại được con quái vật đó hay không vẫn còn bất khả thi. Dù tôi đã biết trước tương lai, khi nào nó sẽ xuất hiện và thậm chí cả những điểm yếu của nó.
Tôi thở dài. Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không biết liệu mình có nên nhắm mắt theo lao với cái bức thư này hay không.
Nó nói rằng nếu tôi không làm thế, thế giới sẽ diệt vong. Nhưng chiến thắng trong Lễ hội săn bắn thì liên quan gì đến sự kết thúc của thế giới? Đối với tôi chuyện này không thực tế chút nào.
Liệu có đủ để ngăn chặn thương vong khỏi cuộc khủng hoảng sắp xảy ra, tức là, những con thú từ trong rừng chăng? Tuy cảm thấy bất an và yếu đuối trong người, vẫn có hai người để lại ấn tượng lâu dài trong trái tim tôi.
Seria và tiền bối Delphine.
Seria muốn chứng tỏ bản thân với gia tộc. Con bé nói rằng cuộc săn năm nay là cơ hội cuối cùng. Trong khi đó, chính tiền bối Delphine là người đã đi đào lại vết thương sâu thẳm nhất của con bé để triệt mối hoạ mang tên Seria.
Cuộc thảo luận đêm qua bị lu mờ bởi một sự cố đáng tiếc, nhưng rõ ràng là tiền bối Delphine đã làm ra một việc không thể tha thứ.
Những sự cố trong quá khứ khiến Seria thổn thức và loạng choạng như thể sắp ngã quỵ.
Tôi chân thành muốn giúp đỡ Seria khi thấy con bé cố che giấu đi nội tâm mong manh của mình đằng sau tấm màn che mạnh mẽ, tự tin bên ngoài. Nỗi ưu phiền của tôi tất yếu sẽ phải chất thêm gánh nặng.
Tôi sẽ chấp nhận rủi ro và hỗ trợ cho Seria hay tôi sẽ chọn con đường an toàn đây?
Chọn giữa hai người đúng là lúc nào cũng khó khăn.
* * *
Như mọi khi, Seria đang đợi tôi ở trảng cỏ trong rừng.
Ánh nắng lung linh xuyên qua mái tóc màu xám tro. Đôi mắt màu ngọc bích nổi lên bần bật trên nền da trắng không tì vết.
Dù có nhìn bao nhiều lần, tôi vẫn thấy vẻ ngoài của con bé thật ngoạn mục. Cảm nhận được sự hiện diện của tôi, con bé ngay lập tức hướng ánh mắt về phía tôi.
Tôi giơ tay và chào con bé.
“Seria, anh đến rồi…?”
Tôi đang định vẫy tay thích thú thì phải dừng lời.
Vì Seria phớt lờ lời chào của tôi và im lặng tiếp cận tôi. Trước khi tôi kịp nhận thức, con bé đã ở ngay trước mặt tôi.
Tôi không thể hiểu được lý do tại sao, tôi trưng ra vẻ mặt bối rối.
Seria làm sao vậy?
Đôi bàn tay thanh tú của Seria nắm lấy cổ áo tôi trước khi tôi kịp trả lời câu hỏi của chính mình. Không một lời cảnh báo, con bé kéo tôi về phía mình với một lực rất lớn.
Thân hình tôi nghiêng đi, và khuôn mặt của Seria tiến lại gần hơn. Ngay khoảng cách bấp bênh ấy, hơi thở của chúng tôi như hòa vào nhau.
Cơ thể của Seria có mùi thơm. Nếu mùi hương của Delphine là hương hoa hồng ngọt ngào, thì mùi hương của Seria giống như mùi của một bông hoa mỏng manh.
Sự khác biệt đó là suy nghĩ duy nhất chạy qua tâm trí tôi lúc này. Đối với tình huống mà mình đang đối mặt, hành động của Seria rất đột ngột và tôi không biết tại sao con bé lại làm vậy.
Tôi chăm chú lắng nghe những lời tuôn ra khỏi miệng con bé.
“… Tiền bối Ian.”
Giọng nói phát ra có phần nhỏ hơn bình thường. Một giọng nói thiếu ấm áp, chứa đựng những cảm xúc không tên.
Ánh mắt hoang mang của tôi bắt gặp đôi đồng tử của Seria. Đôi mắt ngọc lam kia vẫn luôn bình tĩnh và minh mẫn. Chúng là bằng chứng cho trái tim ấm áp của con bé dù vẻ ngoài trông như rất lạnh lùng.
Phải, chính là đôi mắt đó…
"Đêm qua anh đã làm gì với tiền bối Delphine?"