Sau cuộc đụng độ với băng đảng của tiền bối Elsie cũng đã được một ngày.
Trong khoảng thời gian đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Tôi không chỉ bị Celine nhắc nhở vì làm ra hành động nguy hiểm mà còn bị Thánh nữ thuyết giáo lúc đến viếng đền để kiểm tra sức khỏe.
Tôi thì cứ khăng khăng rằng mình phải bảo vệ danh dự của một quý tộc nên có không muốn cũng phải đánh, nhưng đổi lại là một câu tuyên bố với ý vỏn vẹn là danh dự không quan trọng bằng mạng sống như thế nào.
Các linh mục của Nhà thờ không thể hiểu được danh dự quan trọng đến thế nào đối với các quý tộc. Đối với họ, cuộc sống chính là món quà mà Thần Arus ban tặng.
Nên chỉ vì say sưa với thứ gọi là “danh dự” đó mà vứt bỏ cả mạng sống thì tôi hẳn trông giống như một kẻ ngốc trong mắt họ vậy. Vì dù các quý tộc có chấp nhận chịu lấy rủi ro thì trách nhiệm cứu mạng họ cũng hoàn toàn thuộc về linh mục.
Cũng không thể làm gì được, vì ngay từ đầu hai bên đã vấp phải vấn đề khác biệt về văn hoá. Và cho dù tôi có cố gắng thuyết phục cô ấy thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể thay đổi được ý nghĩ của Thánh nữ. Vậy thì trong tình huống đó tôi chỉ còn một cách.
Tôi vừa chăm chú lắng nghe những lời thuyết giảng lỗi thời đó vừa gật đầu cố làm bản thân như đang chiêm nghiệm, nhưng thực ra đều nghe tai này lọt sang tai kia.
Cứ làm vậy khoảng vài phút là hầu hết các linh mục đều sẽ gật đầu cười hài lòng. Và ngay cả Thánh nữ cũng không ngoại lệ.
“Người anh em Ian, thấy cậu suy ngẫm về lời nói của tôi như vậy khiến tôi rất vui lòng. Các quý tộc hoàng gia thường không muốn lắng nghe tôi. Cậu là ngoại lệ duy nhất đấy, người anh em. Đây hẳn cũng là ân sủng của Arus.”
Vừa nói, trong đôi mắt hồng nhạt kia vừa có một cảm giác tự hào không thể che giấu. Cô duỗi thẳng vai với dáng hình quyến rũ làm nổi bật khe ngực nổi bật đầy khủng bố của mình.
Tôi thở dài và ho khù khụ rồi ngoảnh mặt đi. Sau đó tôi chắp hai tay lại.
Thưa Arus, xin ngài hãy tha thứ cho đứa con tội lỗi này.
Nhưng có vẻ như Thánh nữ đã hiểu lầm hành động của tôi thành dấu hiệu của đức tin. Chỉ nhìn thoáng qua chuyển động vì phấn khích của cô ấy là tôi đã có thể đoán ra.
Bộ ngực đồ sộ của cô nảy lên như muốn khoe khoang với cả thế giới về độ đàn hồi đáng kinh ngạc của nó. Tôi nuốt nước bọt và dùng tay làm dấu thánh giá thêm lần nữa.
Thưa Arus, mà chẳng phải nhờ có ngài đứa trẻ này mới được sinh ra là nam giới sao? Con vừa mới nhận ra rằng đây hẳn cũng là một món quà từ ngài. Emmanuel.
Cuối cùng cũng chấp nhận bản ngã của mình, tôi lén liếc nhìn Thánh nữ. Nụ cười cô ánh lên vẻ hiền từ.
“Người anh em Ian, tuy gần đây cậu đã trở nên rất nổi tiếng nhưng bên trong vẫn giữ được đức tin sâu sắc như vậy, Chúa trên trời hẳn sẽ rất hài lòng. Tôi hy vọng rằng sau này chúng ta có thể trò chuyện thêm. Emmanuel.”
Rồi cô ấy nhìn tôi và mỉm cười. Ngay giây phút đó, tôi đã không dám đối mặt với đôi mắt của Thánh nữ vì cảm giác tội lỗi trong mình.
Theo thần thoại, Thiên thần Arus và Ác thần Omeros đã tạo ra con người. Nhưng theo nhiều người cho rằng, cơ thể con người vẫn giữ nguyên bản chất tội lỗi là do Thiên thần Arus chỉ tạo ra linh hồn, còn Ác thần Omeros mới tạo ra cơ thể. Bây giờ tôi mới nghĩ tới.
Quả là một cơ thể đầy tội lỗi.
Ý không phải là cơ thể của tôi, mà là của Thánh nữ.
Tôi nhanh chóng rời khỏi đền với những suy nghĩ vô đạo đức âm thầm cắn xé
trong góc nhỏ tâm trí mình.
Vả lại tôi còn có rất nhiều việc phải làm. Trước hết là ánh mắt và những lời đàm tiếu về tôi mọi lúc mọi nơi.
Nó khiến tôi nhớ về ngày đầu tiên mình mở mắt sau khi mất trí nhớ cả tuần. Và lần này thậm chí còn tồi tệ hơn lần trước.
Tin đồn về việc tôi đánh bại Seria trong một trận đấu tay đôi là không thực tế, hơn nữa chỉ có khoảng 100 nhân chứng. Cũng may là tin đồn không được nhắc đến nhiều.
Nhưng cái chỗ tôi tấn công tiền bối Elsie đúng nghĩa là ở ngay trung tâm học viện. Ở một nơi bạo lực bị cấm trên danh nghĩa như học viện thì cảnh tượng đó quả thật rất hiếm thấy, và việc chứng kiến một học viên năm 3 đánh bại một nhân vật nổi tiếng của năm 4 thậm chí còn hiếm thấy hơn.
Ngoài ra, đối thủ mà tôi đánh bại – tiền bối Elsie – cũng góp phần lan rộng tin đồn này. Dù sao cô ta vẫn là “Elsie Rinella”, là cái người hay được gọi là “Trẻ trâu mẫu giáo” đó?
Ngoài đời mà dám đứng trước mặt cô ta thốt ra dù chỉ một chữ cái của từ “mẫu giáo” thôi là đã phải sẵn sàng đối mặt với sự trừng phạt của cô ta rồi, nhưng còn sau lưng thì biệt danh đó vẫn được mọi người sử dụng rộng rãi.
Vóc dáng nhỏ nhắn và vẻ ngoài trông như búp bê. Nhìn từ bên ngoài sẽ nghĩ cô ta là một cô gái dễ thương đáng yêu.
Nhưng cái thói hay chửi thề, tính cách trơ trẽn và hành vi cầm đầu một băng đảng đi đe dọa học viên lại mang đến cho cô ta một hình ảnh hoàn toàn trái ngược. Vì hành động đó nên họ trông không khác gì đám băng đảng đường phố.
Tuy có biệt danh là “Trẻ trâu Mẫu giáo” khá dễ thương, nhưng cũng có khá nhiều người rùng mình trước sự tàn nhẫn của cô ta.
Ấy vậy mà dù tiền bối Elsie đã đích thân lãnh đạo băng đảng của mình đi mà vẫn để thua một trong những đàn em của mình.
Các yếu tố bất ngờ, may mắn và nhiều yếu tố khác đã đứng về phía tôi. Nhưng lại chẳng có tin đồn nào giải thích được tất cả những chi tiết này.
Sau mấy cái tin đồn đó, giờ tiền bối Elsie đã trở thành một người đàn chị đáng hổ thẹn. Cô ta phải hứng chịu sự sỉ nhục lớn nhất vì đã đái dầm tại chỗ trong sợ hãi.
Cái đó là còn chưa tính đến danh dự của một quý tộc. Cô ta sẽ phải mang theo cái lịch sử đen tối này đến hết cuộc đời.
Nếu cái tin đồn cô ta đái dầm bị lan rộng khiến cả gia tộc Rinella quyết định đích thân can thiệp vào thì tôi cũng thấy không có gì lấy làm ngạc nhiên. Cô ta được sinh ra với vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng nếu bị lan truyền thứ tin đồn ác ý đó thì vẫn sẽ rất cản trở con đường hôn nhân của cô ta.
Qua lâu tôi cũng cảm thấy hơi có lỗi.
Không phải điều duy nhất mà tiền bối Elsie làm chỉ là mang theo băng đảng tới rồi kéo người đàn em yếu đuối của mình tới một nơi vắng vẻ để đánh thằng nhỏ cho chết đi sống lại thôi sao?
Nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán sơ bộ và tôi vẫn không biết tiền bối Elsie thực sự đang lên kế hoạch gì.
Mà nghĩ lại tôi cũng không nên cảm thấy có lỗi làm gì. Vì công lý luôn chiến thắng.
Một ngày trôi qua và tin đồn vẫn tiếp tục lan truyền. Càng ngày càng bị thay đổi và hóng đại hơn. Đó chính là đặc điểm của tin đồn.
Có vẻ như một tin đồn như vậy đã lọt vào tai Leto. Vừa gặp tôi, nó đã cười khúc khích.
“Ô kia, ai đây nào? Không phải là “Chúa rìu” nổi tiếng của học viện đây sao?”
“Cái biệt danh quái gì thế?”
“Chúa rìu”, nghe thấy biệt danh kỳ lạ đó, lông mày tôi ngay lập tức nhíu lại. Nhìn thấy phản ứng của tôi, Leto cười như sắp chết tới nơi.
Nó vỗ vai tôi nói. Hành động thể hiện rõ việc nó khó có thể nhịn cười như thế nào.
“Xin lỗi, tao… Không, không phải mỗi khi muốn đánh ai đó mày lại dùng rìu hả? Thean bị mày dùng rìu đập cho tơi bời, đến tiền bối Elsie cũng bị rìu của mày đập… Nên giờ rìu trở thành món vũ khí phụ phổ biến trong các cửa hàng vũ khí luôn rồi đấy.”
Nghe vậy, tôi bật cười vì vô lí.
Lý do tôi thích xài rìu đơn giản là vì khi dùng rìu làm vũ khí phụ lại có những công hiệu rất bất ngờ. Nếu chỉ sử dụng mỗi kiếm thì các kiếm sĩ đa số đều sẽ gặp khó khăn.
Con đường để trở thành một kiếm sĩ là một con đường rất dài và gian nan. Hầu hết các kiếm sĩ thích sử dụng thời gian để trau dồi hào quang của mình hơn là đầu tư vào việc thành thạo vũ khí phụ.
Nhưng, như trường hợp của tôi đã chứng minh, một khi đã thành thạo vũ khí phụ thì sẽ mang lại cho người sử dụng lợi thế rất mạnh mẽ trong chiến đấu. Dù mất kiếm thì vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, và chỉ cần sự xuất hiện của một vũ khí mới với tầm đánh và tốc độ hoàn toàn khác thôi là đã đủ để khiến đối thủ bị bối rối.
Nếu có sở trường ném vũ khí như tôi thì lại chẳng khác nào một phần thưởng bổ sung. Cho dù có là kiếm hay rìu thì khi ném đi cũng có thể tạo ra rất nhiều trường hợp bất ngờ.
Nhưng đó cũng là do tôi có thể đáp ứng đủ các điều kiện tiên quyết mà thôi.
Việc sử dụng vũ khí phụ mà bản thân không có nhiều kinh nghiệm kéo theo nỗi sợ sẽ lộ ra những sai sót chết người. Vũ khí phụ như rìu có tầm đánh ngắn hơn vũ khí chính. Đương nhiên, rủi ro chắc chắn cũng sẽ tăng lên.
Trước khi mất trí nhớ, tôi thậm chí còn chẳng nghĩ tới việc có thêm vũ khí phụ nếu cơ thể lúc đó không đột nhiên tận dụng chiếc rìu theo bản năng. Nhưng tự nhiên lại thấy vũ khí mình sử dụng trở nên phổ biến.
Chuyện đó không vui chút nào, vì lựa chọn này rất thiếu tính thực tế.
Leto cũng nhận thức được điều này. Không, có lẽ như vậy lại càng khiến nó thấy thích thú hơn có khi.
Đúng là thứ pháp sư bội bạc lấy đau khổ của người khác làm niềm vui.
Nhân chi sơ tính bản thiện, sao con mẹ pháp sư nào cũng mất đi cái bản thiện đó vậy? Tôi than thở với chính mình.
“Vui vãi nhờ? Có đứa còn nói thực ra vũ khí chính của mày là rìu cơ, rồi mày chỉ xài kiếm để che mắt…Phụt!”
“Đừng có cười.”
Tôi nói vậy bởi vì cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm một cách kỳ lạ bởi sự vui mừng thái quá của Leto, nhưng tiếng cười của Leto vẫn không ngớt. Nó thậm chí còn khen tôi.
“Cơ mà… Mày cũng dữ đấy chứ. Tên tuổi vươn tầm kiểu đó kia mà? Vậy cũng có nghĩa là hình ảnh của mày đã gây ấn tượng với người khác rồi đó. Giờ tụi nó mà thấy mày lầm lũi tay lăm lăm chiếc rìu có khi lại khóc toáng bỏ của chạy lấy người cũng nên?”
“Đời nào mà được…”
Bị Leto thúc giục, tôi không thể cưỡng lại bản thân và buộc phải làm thử. Tôi lấy ra cái rìu. Sau đó các học viên đang đi ngang qua ngay lập tức bỏ chạy với vẻ mặt sợ hãi.
Xúc phạm, quá xúc phạm. Tôi có đáng sợ đến thế đâu.
Thời gian luyện tập buổi tối với Seria cũng không có gì khác. Rồi vụ xung đột giữa tôi và Tiền bối Elsie lại thành chủ đề nói chuyện nóng hổi.
Đôi mắt ngọc lam của Seria lấp la lấp lánh. Một một cái nhìn ngưỡng mộ và tôn trọng dành cho tôi.
Không, anh yếu hơn em đó.
Nhưng tôi không đủ can đảm để thản nhiên phủi sạch sự kính trọng của người đàn em mà tôi vô cùng trân trọng được. Nên tôi im lặng chẳng nói gì.
Seria thậm chí còn mang theo một tờ báo từ câu lạc bộ của trường. Đó cũng chính là tờ báo trước đây đã viết những tin đồn xấu về con bé.
Cá nhân tôi cũng không đề cao lắm tờ báo này kể từ sau vụ đó, nhưng Seria dường như chẳng mảy may quan tâm vì có vẻ con bé chưa đọc được. Đôi mắt ngọc lam đắm chìm vào bài báo đến mức sáng bừng lên.
Con bé đưa cho tôi tờ báo. Tiêu đề như sau:
Trẻ trâu Mẫu giáo cuối cùng cũng gặp quả báo! Cuộc nổi dậy của quý tộc cấp thấp sẽ còn đi đến bao xa?
“Nổi dậy cái gì chứ, viết về quý tộc gì mà không khác nào tên phản quốc…”
Đọc xong một dòng, tôi không khỏi kinh ngạc lẩm bẩm như vậy.
Phản quốc là một trọng tội. Ở bất kỳ quốc gia nào cũng vậy. Nên thông thường các quý tộc, dù đến từ Đế chế hay Vương quốc đều rất kiêng kị sử dụng những từ như vậy.
Vậy mà ngay cả trong học viện lại dám cả gan sử dụng những từ như “nổi dậy”.
Tôi thấy chóng mặt. Hơn nữa, tự xác định mình là “quý tộc cấp thấp của Hoàng gia” ngụ ý rằng “quý tộc cấp cao hơn của Hoàng gia” cũng tồn tại.
Trên thế giới, dù có là ở trong học viện thì bị các quý tộc cấp cao coi thường cũng chẳng có gì tốt đẹp, vì họ có mối quan hệ đan xen lẫn nhau. Mới chỉ đọc một dòng mà tôi đã muốn lên cơn hen suyễn.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của tôi, Seria lại phấn khích nói với tôi. Nhưng vẫn có một sự khác biệt rất nhỏ mà người khác không thể nhận ra.
“Tiền bối Ian, đánh bại Elsie Rinella… Tuyệt thật đấy.”
“Không, anh chỉ may mắn thôi.”
May mắn là tôi đã bất ngờ rút kiếm ra, còn chưa tính tới việc đối thủ của mình đã bất cẩn.
Nếu tôi phải đối đầu trực diện thì cũng chỉ có thể thắng được một hoặc hai tên côn đồ đó mà thôi.
Thực tế là các kỹ năng của tôi gần đây phát triển rất nhanh chóng và nhờ vào cả thứ vũ khí phụ rất mang tính thực tiễn là rìu.
Tất nhiên, đối với một học viên năm 3 mà dám nói có thể thắng được “một hai” học viên năm 4 thì người đó hẳn cũng khá tài năng. Nhưng nghĩ lại vẫn thấy thật khó tin.
Sau cái hôm tôi mất trí nhớ chỉ mới chưa đầy một tháng, nhưng nhờ trải qua nhiều trận chiến thực tế mà các kỹ năng của tôi đã phát triển rất nhanh chóng.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn. Dù tôi có được đánh giá là “mạnh trong thực chiến” thì các kỹ năng cơ bản và mana của tôi vẫn chỉ cải thiện được một chút so với trước đây mà thôi.
Cuối cùng, kỹ năng thực sự không dựa vào các may mắn hay các cuộc tấn công bất ngờ, mà bắt nguồn từ những nền tảng cơ bản vững chắc và nguồn dự trữ mana của một người. Bù đắp cho điều này sẽ là vấn đề nan giải mà sau này tôi phải giải quyết.
Nhưng mặc cho tôi suy nghĩ cái gì, Seria chỉ nghĩ rằng việc đánh bại một tiền bối tài năng ở học viện là một điều rất đáng khen ngợi. Một tia vui mừng yếu ớt lướt qua mắt em.
“Nhưng sự thật tiền bối Ian rất giỏi vẫn không đổi được. Sao lúc đó anh nghĩ tới việc tấn công bất ngờ được hay vậy?”
“Ài, chỉ là đột nhiên nảy ra thôi.”
Tôi đưa ra một nhận xét kỳ lạ, nhưng Seria lại vô cùng ngưỡng mộ, con bé nói rằng bản năng của một bậc thầy thực sự so với người khác không hề giống nhau.
Đến lúc này tôi chỉ cảm thấy xấu hổ về bản thân. Nếu giả định như bây giờ tôi với Seria dùng hào quang đối đầu với nhau, thì rất có thể, tôi sẽ bị quật cho thua cuộc. Được khen ngợi bởi một đối thủ như vậy khiến tôi cảm thấy khá khó chịu.
Tôi thở dài rồi bình tĩnh lại. Ánh mắt tò mò của Seria quay sang tôi, tôi đưa ra chủ đề mà mình vừa nghĩ đến.
“Ở đó, anh có gặp chị ấy.”
“…?”
“Chị kế của em đó.”
“ À,” Seria nói, rồi thở dài. Biểu cảm của con bé trở nên hơi nghiêm trọng. Nói chính xác hơn thì con bé đang “hoảng loạn”.
Đối với Seria, người chị kế của con bé không khác nào bức tường thành khổng lồ.
Trong số các học viên năm 4 thì cô ta là trưởng ban Ban Hiệp sĩ, cấp cao nhất tại Học viện. Dù chưa bao giờ chiến đấu với cô ta nhưng tôi cũng có thể đoán được cảm giác đó sẽ như thế nào.
Seria thận trọng hỏi.
"… Anh thấy sao?"
“Anh với chị ấy gặp nhau cũng không quá lâu nên cũng không thể đưa ra đánh giá được. Nhưng anh đoán là cô ta khá có thiện cảm với anh. Ồ, và.”
Tôi gõ vào lòng bàn tay của Seria và kể lại những gì xảy ra hôm đó. Trong đôi mắt của Seria ánh lên vẻ tò mò.
Và khoảnh khắc tiếp theo.
“Tối nay, tụi anh sẽ gặp nhau thêm lần nữa. Chỉ hai người thôi."
Khuôn mặt Seria trở nên lạnh lùng.
Ánh sáng trong đôi mắt xanh ngọc lập tức tối đi. Sự thay đổi của con bé nhanh đến chóng mặt khiến tôi không khỏi hoang mang.
Sao Seria lại có phản ứng như vậy?