Mặt trời đã lặn từ lâu nhưng học viện vẫn náo nhiệt như mọi khi.
Tòa nhà nghiên cứu của học viện giống như một ngọn hải đăng, vì suốt cả năm ánh sáng sẽ không bao giờ tắt. Trong toà công trình này có thể nhìn thấy rất nhiều học giả đang vắt óc suy nghĩ về những nghiên cứu của họ.
Dù không tính đến tòa nhà nghiên cứu thì buổi tối ở học viện vẫn luôn náo nhiệt. Dân số lên tới hàng chục nghìn đủ để xem học viện như một thị trấn nhỏ.
Tòa nhà trước mặt tôi cũng không khác gì. Nó phát ra thứ ánh sáng khiến mọi người đều biết đến sự tồn tại của nó.
Đó là một trong vô số ký túc xá của học viện, nhưng lại đặc biệt nổi bật nhờ vào mức độ uy tín của nó. Ngay cả trong số các quý tộc, chỉ những người có đủ khả năng chi trả các khoản phí khổng lồ và đồng thời tự hào về những kỹ năng xuất chúng của họ mới có thể sống ở đây.
“Sảnh Aidallos”, như tên gọi của tòa nhà này, được đặt theo tên của vị hoàng đế cai trị vĩ đại. Bầu không khí cổ xưa của toà công trình vào ban đêm như còn đậm đà thêm. Nghe nói, đối với mỗi học viên cư trú trong ký túc xá này, bên trong sẽ có nhiều nhân viên hơn gấp nhiều lần để đáp ứng nhu cầu của họ.
Mặc dù tôi cũng đang ở ký túc xá dành cho quý tộc, nhưng nó không thể so sánh với những nơi như Sảnh Aidallos được.
Phòng ký túc xá của tôi chỉ là một phòng đơn, đủ rộng rãi cho một người sống một mình. Mặt khác, các phòng trong Sảnh Aidallos lại rộng rãi như dinh thự.
Chỉ có vài chục học viên sống trong toà công trình khổng lồ này, nên không gian trong phòng có nhiều cũng là chuyện hợp lí. Đứng trước ký túc xá, tôi nuốt nước bọt, đầu ngón tay cứng đờ vì căng thẳng.
Lí do tôi đến kí túc xá này chỉ có một, đó là vì Delphine Yurdina đã mời tôi.
Cô ấy hiện đang là người thừa kế của gia tộc có ảnh hưởng lớn thứ 5 của Đế quốc, đồng thời cũng là một trong những học viên tài năng nhất trong học viện. Không một quý tộc nào có thể chỉ ra điểm không đủ tiêu chuẩn của để cô không sống trong Sảnh Aidallos cả.
Cô ta là người duy nhất có thể mời tôi vào ký túc xá sang trọng này. Tôi được mời vào nơi ở riêng của Delphine Yurdina.
Một người đàn ông và một người phụ nữ gặp nhau vào ban đêm, không đâu khác mà chính là căn phòng của người phụ nữ đó. Có nghĩ thế nào cũng thấy kì lạ. Nhưng chúng tôi đã quyết định hẹn gặp mặt nhau.
Do dự một lúc, tôi cố gắng bước về phía trước như một quý tộc hoàng gia kiểu mẫu.
Nhưng tôi lại không thể nào thể tiến thêm bước nữa vì như có ai đó đang theo dõi mình.
Ngay khi tôi vừa tiến lên một bước, ai đó liền nắm lấy và kéo góc áo choàng của tôi lại khiến tôi dừng bước. Theo phản xạ tự nhiên, tôi quay đầu về phía người kia.
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc màu xám tro và đôi mắt đẹp như ngọc bích. Con bé nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt hơi đẫm lệ.
Tôi thở dài khi xác định được đối phương là ai. Đó không ai khác chính là Seria.
“Seria, đừng lo.”
“Cái đó… nhưng…”
Seria cúi đầu và bắt đầu bồn chồn. Kể từ lúc đó con bé đã không buông tay khỏi áo choàng của tôi ra.
Từ cái lúc kể cho con bé biết việc tôi sẽ đi gặp Dephine là con bé đã ở mãi trong tình trạng này rồi. Ngay cả sau khi luyện tập buổi tối kết thúc, con bé vẫn đi quanh quanh tôi và lặp đi lặp lại những câu như “Anh nhớ cẩn thận nhé”.
Tôi có phải là đi gặp con quỷ thượng cấp nào đâu, vả lại Delphine còn là một tiểu thư quý tộc thông thạo nghi thức xã giao với các quý tộc nữa. Tôi không thể hiểu tại sao con bé lại hành động như vậy.
Bối rối, tôi hỏi Seria lý do đằng sau hành động của con bé.
“Chị gái em… một khi đã thích thứ gì đó thì sẽ làm mọi cách để biến nó thành của riêng mình. Đến cả ăn trộm cũng làm được.”
Vậy là cô ta đang để mắt đến cái rìu của tôi?
Vậy nếu tôi may mắn thì có khi còn bán được cho cô ấy với mức giá hợp lý cũng nên. Người thừa kế của gia tộc Yurdina chắc chắn sẽ không thiếu tiền.
Dù tôi có an ủi, Seria vẫn không ngừng rơi nước mắt. Tôi hoảng sợ, vì trước nay con bé chưa bao giờ nhìn tôi một cách tuyệt vọng đến thế.
Là một quý tộc, tôi không bao giờ có thể thất hứa. Tôi không thể mang Seria theo vì tôi và Yurdina đã thoả thuận là sẽ gặp riêng nhau.
Tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Tôi nói với Seria bằng một giọng nghiêm khắc.
“Seria, đến lúc anh phải đi rồi. Chắc em cũng không muốn anh mất đi danh dự của mình vì thất hứa đâu đúng không?
“Vâng, anh nói phải…”
Với vẻ mặt u ám, Seria thả lỏng tay khỏi góc áo choàng của tôi.
Bây giờ con bé trông rất đáng yêu. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, vẻ mặt của con bé cứ lạnh như băng. Nhưng càng về sau, con bé lại càng bắt đầu thể hiện nhiều cảm xúc đa dạng.
Và việc tôi là người duy nhất mà con bé có thể thể hiện những cảm xúc đó lại càng khiến tôi cảm thấy hài lòng. Không, tôi không nên nghĩ như vậy mới đúng.
Tôi kìm nén những thôi thúc đen tối đang len lỏi trong tim mình. Tôi dùng hai tay nắm chặt tay Seria để trấn an con bé.
Tôi cũng đã làm chuyện này nhiều lần, nhưng mỗi lần nắm tay như vậy Seria đều sẽ nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc. Sau đó tôi sẽ nói với sự chân thành tự tận đáy lòng.
“Anh cũng muốn đi xác nhận vài thứ với tiền bối Delphine. Anh sẽ không mất gì đâu, nên em đừng lo nữa nhé. Seria.”
“… Được rồi. Nếu tiền bối Ian đã nói như vậy thì em sẽ tin anh.”
Seria gật đầu với khuôn mặt ửng hồng, trông có vẻ nhẹ nhõm. Một vệt đỏ nhạt lướt qua má em, bầu trời đêm càng làm nổi bật lên vẻ đẹp chuẩn mực. Tôi thực sự may mắn khi được đón nhận sự tôn trọng từ một hậu bối xinh đẹp như em ấy.
Nghĩ vậy, tôi tiến lên một bước. Bên trong Sảnh Aidallos tỏa ra một vẻ cổ kính và quyến rũ cổ điển đến mức khiến người ta không thể không kinh ngạc.
Chỉ là tiền sảnh thôi mà mấy chục người hầu đã cặm cụi làm việc. Một người gác cổng của tòa nhà chào đón tôi ở lối vào.
Anh ấy lịch sự cúi đầu và nói rằng đã nhận được chỉ thị từ tiền bối Delphine. Với vẻ như rất quen thuộc, anh dẫn đầu và bắt đầu hướng dẫn tôi.
Nơi này rất xa hoa. Cứ như người miền núi lần đầu tiên xuống phố, mắt tôi đảo khắp nơi trong lúc chiêm ngưỡng nội thất của Sảnh Aidallos.
Sau này tôi còn có thể đến thăm Sảnh Aidallos được bao nhiêu lần nữa đâu? Hôm nay rất có thể là lần cuối cùng. Nghĩ vậy, tôi chắc chắn sẽ in sâu hình ảnh nội thất của Sảnh Aidallos vào tâm trí mình.
Chuyện này rất đáng để đi khoe khoang với Leto và Celine đây. Dù sao thì tôi cũng đang có cơ hội đến viếng thăm Sảnh Aidallos bí ẩn. Đây hẳn sẽ là một câu chuyện rất thú vị để kể cho hai người họ, vì cả hai cùng với tôi chính là ba chàng lính ngự lâm thuộc tầng lớp quý tộc cấp thấp của Đế quốc mà.
Vừa đi vừa mải mê suy nghĩ thì bất ngờ chúng tôi dừng bước ngay trước một cánh cửa. Cánh cửa quá lớn cho một căn phòng chỉ có một người ở.
Cốc cốc cốc.
Người gác cổng hướng dẫn đường cho tôi bước tới gõ cửa. Anh trầm giọng nói.
“Quý cô Delphine Yurdina, Thiếu gia Ian Percus mà cô nói khi nãy vừa đến thăm đây ạ.”
Bên trong không hề có hồi âm. Nhưng cánh cửa phòng tự động mở ra. Tôi mở to mắt kinh ngạc. Nhưng người dẫn đường dường như không có gì lấy làm lạ như đã nhìn thấy nó hàng nghìn lần.
Anh cúi đầu trước tôi, chỉ tay vào trong mời tôi bước vào.
Tôi hít một hơi thật sâu. Trước mặt tôi là khu nhà riêng của Delphine Yurdina. Cảm giác vô đạo đức khi bước vào một căn phòng bí mật không nên tiết lộ cho bất kỳ ai khiến tôi do dự trong giây lát.
Nhưng tôi nhanh chóng lắc đầu và gạt đi tất cả những suy nghĩ đó. Một người phụ nữ có đủ bản lĩnh để mời một người đàn ông mới gặp lần đầu vào phòng mình. Có vẻ như cô ta cũng không đối xử đặc biệt gì với tôi cả, vậy nên rất có thể khu vực riêng tư của cô cũng chỉ là một nơi gặp gỡ xã giao khác của Delphine Yurdina mà thôi.
Ngay khi tôi vừa bước vào phòng tiền bối Delphine, cô ấy đã chào đón tôi một cách thân thiện.
“… Đã lâu không gặp, “Chúa rìu”.”
Tiền bối đang ngồi trong bộ dạng lôi thôi và chỉ mặc một chiếc áo choàng lên tiếng với tôi.
Ánh đèn đỏ dịu trong phòng soi rõ làn da trắng nõn của cô. Đôi mắt đỏ chứa đầy sự chán nản, còn đôi môi quyến rũ lại lấp lánh như mật ong.
Dù đang ở trong bóng tối, mái tóc vàng rạng rỡ cũng không hề mất đi vẻ bóng bẩy. Những đường cong nữ tính của cô càng được tôn lên bởi chiếc váy bó sát.
Tôi đột nhiên bị đau đầu. Một mùi hương nồng nặc phảng phất trong phòng. Tôi không thể xác định mùi hương kia là gì. Ý nghĩ rằng đó là hương thơm của phụ nữ lướt qua tâm trí tôi.
Phải mất khá lâu tôi mới định thần lại được. Tôi ngắm nghía bộ ngực đầy đặn của tiền bối Delphine như đang bị thôi miên, chúng được chiếc váy tôn lên rất rõ ràng. Khi lấy lại được sự tập trung, tôi nhảy lùi lại và kêu lên.
“Kh- Kh- Không… Dù gì chị cũng phải mặc cái gì đó đã chứ!”
Tôi hướng ánh mắt mình đi chỗ khác, nhưng nét mặt của tiền bối Delphine không hề thay đổi. Cô ta nhấm nháp rượu từ chiếc ly và hỏi tôi với giọng khá khó hiểu.
"… Tại sao?"
Hỏi rồi, cô nghiêng đầu.
Câu hỏi khiến tôi ngây người ra một lúc. Tại sao? Có quá nhiều lý do tại sao. Tôi lắp bắp trong hoảng loạn khi cố gắng giải thích tại sao.
“Không, cái đó… tôi là người lạ. Là người thừa kế của gia tộc Yurdina, tiền bối Delphine cần phải trân trọng thân phận cao quý của mình hơn một chút…”
“Thân thể của tôi khó coi sao?”
"Không! Đẹp lắm ạ, nhưng mà…”
Những lời của tôi vốn muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của sự chung thuỷ dần dần càng trở nên nhỏ đi, tiền bối Delphine nhếch mép cười.
Cô ấy im lặng nhìn tôi với đôi mắt đỏ rực. Nhận thấy tôi vừa ngại ngùng tránh đi vừa lén liếc nhìn, môi cô thoáng qua một nụ cười mãn nguyện.
“Vậy thì cứ tự nhiên mà chiêm ngưỡng đi. Có thể gọi là một tác phẩm nghệ thuật hiếm có đấy… người xưa định nghĩa một thứ như thế này là “Hòn ngọc quý của đại dương” đúng không nhỉ?”
Cô từ từ đứng dậy. Tiếng sột soạt của lớp vải mềm từ chiếc áo choàng cọ vào nhau. Thoạt nhìn, có vẻ như làn da trắng nõn của cô ấy đang bị lộ ra nhiều hơn.
Tiền bối Delphine càng đến gần, tôi càng bồn chồn lùi lại một bước. Nhưng lại chẳng được đến đâu.
Cô ấy lặng lẽ bước đi, và đột nhiên đến gần tôi hơn. Cô cười nhạt.
“Chào mừng đến phòng của tôi, Ian Percus.”
Chỉ khi đó tôi mới hiểu phần nào lời cảnh báo của Seria.
Con bé cảnh báo tôi phải cảnh giác với tiền bối Delphine.
Cứ như cô ta đang muốn trộm đi thứ gì đó vậy. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi.