Bức Thư Tình Đến Từ Tương Lai

chương 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Uỵch!” chân tôi đập mạnh xuống đất. Một khoảnh khắc thoáng qua mà khó ai có thể phản ứng kịp.

Thời gian dường như bị đóng băng. Tay tôi nắm chặt chuôi kiếm quanh eo.

Không cần phải nói, mục tiêu của tôi chính là tiền bối Elsie, cô ta đang quay lưng lại với tôi, nhưng bên cạnh cô ta lại có một người đàn ông có vóc dáng khá cao.

“Th- Thằng khốn này…!”

Hắn liếc nhìn khi cảm nhận được sự hiện diện đột ngột từ phía sau rồi hét lên và ngay lập tức chặn đường tôi. Một phản ứng rất tức thời, không giống như các học viên năm 4 khác.

Nhưng hắn ta đã phạm phải một sai lầm. Hắn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ.

Một nét vẽ bạc chạy dọc qua, máu toé ra từ đường kiếm. Ngay lập tức, ánh mắt của người đàn ông đang cản trở tôi tràn ngập “sự kinh ngạc”.

Lưỡi kiếm của tôi được bọc trong ánh hào quang bạc và cắt xuyên qua cánh tay của đối phương trước khi hắn kịp rút kiếm. Vết thương không sâu, cũng không nông.

Nhưng nhiêu đó là đủ để vô hiệu hóa một kiếm sĩ. Người đàn ông gào lên một tiếng thảm thiết.

“Aaaaaa!”

Mọi người đều hướng mắt về phía tôi trước sự náo động đột ngột. Tôi lại lao tới sau khi xô ngã người đàn ông trước mặt.

Ánh mắt tôi bắt gặp đôi mắt của tiền bối Elsie. Ánh mắt óng lên sự bàng hoàng giội ngược về phía tôi. Giống như bị một con thú tập kích bất ngờ.

Nhưng thanh kiếm của tôi không thể với tới cô ta vì lại bị chặn đường bởi hai người đàn ông khác.

Kẻ bên phải khá mập mạp, còn người bên trái lại khá gầy. Nhưng cả hai đều có một điểm chung: họ đã rút kiếm.

Cả hai phối hợp vung kiếm với nhau. Thời điểm tấn công, góc độ và vị trí thuận lợi chắc chắn rất hoàn hảo. Kiếm sĩ được đào tạo bài bản quả là một sự tồn tại đáng sợ.

Vì ngay cả trong một khoảnh khắc thoáng qua như vậy, phản ứng của họ đã vượt qua khả năng của trực giác. Vậy nên tôi càng cần phải thực hiện một cuộc tấn công bất ngờ.

Tôi dừng lại ở một điểm mà đường kiếm của họ gần như không thể chạm tới, và ném thanh kiếm được bọc trong hào quang của chính tôi đi.

Thanh kiếm bay theo một quỹ đạo thẳng rất sắc bén, sự hoang mang lướt qua trong mắt họ.

“C- Cái gì…!”

Mục tiêu mà thanh kiếm nhắm đến tất nhiên là tiền bối Elsie.

Hai người đàn ông khi đọc được đường đi của thanh kiếm nhanh chóng chuyển hướng lưỡi kiếm đi. Không rõ là ai đánh tới trước, nhưng cả hai đều chém đến để đánh bật lưỡi kiếm đang nhắm vào cô ta đi.

Và cuối cùng, tôi rút vũ khí phụ của mình ra.

Đùi của hai người đàn ông bị chém một cái “Xoẹt!” khiến máu phun ra như suối. Ngay sau đó, cả hai kiếm sĩ đều gục xuống trong sự gào thét.

“Aaaaa!!”

“Aaaa…!”

Thời gian để ba học viên năm 4 gục ngã chỉ diễn ra trong tích tắc. Cơ thể tăng thêm gia tốc như đang di chuyển ở một khoảng thời gian khác so với những người còn lại. Ngay cả tiếng la hét của nạn nhân cũng phải mất một nhịp sau mới kịp vang lên.

Nhưng tôi không phải là người duy nhất có thể cảm nhận được khoảnh khắc thoáng qua đó.

Tận dụng lúc tôi đang cố chen qua khoảng cách giữa hai người đàn ông kia, người đang đợi tôi phía sau là tiền bối Elsie đã vội vàng niệm chú xong.

Một câu thần chú xanh lam quấn lấy cơ thể cô. Đó là lá chắn ma thuật. Một trong những phép thuật cơ bản mà tất cả các pháp sư đều phải học, và là phép thuật quan trọng có thể cứu mạng người trong thời khắc nguy cấp.

Tôi không tài năng như tiền bối Elsie. Cho dù cô ta có vội vàng hoàn thành câu thần chú đến mức nào thì sức mạnh cũng sẽ không yếu đi. Nghe nói rằng nếu chỉ một đòn – dù được bao phủ bởi hào quang – vẫn sẽ không đủ để xuyên thủng qua tấm khiên đó.

Nếu đúng như vậy thì tôi cần phải tung ra nhiều đòn hiệu quả mới được. Nhưng đến lúc đó những người còn lại trong nhóm phản ứng chậm sẽ tham gia vào trận chiến.

Tiền bối Elsie có vẻ như đã nhận thức được điều này, trong đôi mắt cô ta đọng lại vẻ tự mãn.

Một cái nhìn trịch thượng như muốn nói, “Làm gì được chị mày nào?”

Đôi môi cô lướt qua một nụ cười tàn bạo. Hẳn là giờ cô ta đang bận tâm nghĩ xem nên chăm sóc cậu nhóc hỗn láo trước mắt như thế nào cho ra trò mới được đây. Giống như một đứa trẻ xé cánh chuồn chuồn, ánh mắt của cô ta vừa ngây thơ lại vừa tàn nhẫn.

Chẳng nói lấy một lời, tôi phi người lên trước. Không phải thanh kiếm, mà là cả cơ thể của tôi.

“Rầm!” Tiếng khiên và tiếng cơ thể tôi va vào nhau vang vọng. Tôi đã không dừng lại. Tôi cố ép cơ thể mình vào tấm khiên và xô vào tiền bối Elsie thêm lần nữa.

Lá chắn chỉ hấp thụ độ sốc ở một mức độ nhất định. Nếu chiếc khiên chống lại mọi lực thì cô ta sẽ không có không khí để thở. Và tôi đang dần bước qua cái ngưỡng cửa chật hẹp đó.

Và ngay khi tiền bối Elsie đổ gục xuống sàn, tôi đã ở trên người cô ta.

“M- M- Mày đang làm cái gì vậy– Kyaa!”

ẦM! ẦM! ẦM! Tôi đập mạnh chiếc rìu đã bao phủ hào quang bạc vào người tiền bối Elsie. Mỗi lần đập xuống, một vách ngăn mờ lại dần lộ ra, còn mảnh vỡ thì bắn tung tóe khắp nơi.

Tiền bối Elsie nằm bên trong chỉ biết khóc lóc và la hét một cách tuyệt vọng.

“D- Dừng tên này lại đi! C- C- Cứu… Cứu… Cứu với! Ai đó… Kyaaaa!”

“RẦM!”. Và đó là âm thanh cuối cùng.

Phải, vì đó chỉ là một lá chắn tạm thời nên cũng chẳng thể chịu đựng được lâu.

Các vết nứt bắt đầu lan rộng qua vách ngăn mờ trong và tập trung xung quanh điểm lưỡi rìu vừa đâm vào. Một hiện tượng không thể tránh khỏi. Và chẳng mấy chốc, chiếc khiên đã hoàn toàn vỡ vụn với một tiếng vỡ toang lanh lảnh.

Một khung cảnh tuyệt đẹp. Những mảnh ánh sáng phân tán khắp nơi tạo ra một bầu không khí mờ ảo. Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng đó, trên khuôn mặt của tiền bối Elsie chỉ đọng lại sự tuyệt vọng sâu sắc.

Đôi mắt xanh thấm đẫm nỗi kinh hoàng quay sang tôi. Trong đôi mắt cô ta, tôi có thể thấy rõ hình bóng mình đang cầm rìu phản chiếu lại.

Tiền bối Elsie không chịu nổi sợ hãi mà hét lên.

“D- Dừng lại!”

Lúc đó, cánh tay đang chuẩn bị vung rìu của tôi khựng lại.

Tôi thở dài. Ngực tôi phập phồng lên xuống liên tục khi hít một hơi thật sâu. Tôi đã không nhận thấy điều này vì đã quá đắm chìm trong trận chiến, nhưng có vẻ như tôi đã đẩy cơ thể mình đi quá xa khiến phổi của mình bị bóp nghẹt trong đau đớn.

Không phải chỉ mình tôi dừng lại. Băng đảng của tiền bối Elsie phía sau tôi vừa tỉnh táo trở lại và đang chuẩn bị lao vào tôi, cả băng đảng của tiền bối Delphine cũng cảm thấy kinh hoàng, đàn em trong nhóm của Elsie và hàng trăm người đứng xem đang bịt chặt miệng cũng vậy.

Một sự im lặng kỳ lạ. Cứ như thế giới vừa dừng lại trong giây lát.

Chỉ đến khi giọt mồ hôi chảy trên tóc tôi nhỏ xuống ướt đẫm mặt đất; thế giới mới trở lại sức sống của nó thêm lần nữa.

Tín hiệu là tiếng khóc của tiền bối Elsie.

“T- T- Tôi thua rồi, nên… nên, làm- làm ơn, dừng lại đi… hức hức…!”

Một tiếng khóc dài the thé. Bình thường thì cư xử cứ như côn đồ, nhưng ít ra lúc khóc lại vừa đủ nhỏ và rõ ràng để phù hợp với vẻ ngoài như búp bê kia.

Nước mắt cô trào ra, và chẳng mấy chốc những giọt pha lê xanh lăn dài trên má. Có vẻ như là vì xấu hổ.

Không phải vì tiền bối Delphine, mà cô còn bị tấn công từ phía sau và chịu thất bại nặng nề dưới tay của một học viên năm 3 mà cô còn không thèm để ý đến. Trông thấy dáng vẻ liên tục khóc lóc van xin vì sự sống kia, tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng được cảm giác của cô ta ngay lúc này.

Chỉ sau đó khán giả mới bắt đầu xôn xao trở lại. Tiền bối Delphine vẫn còn đang mê mang, trong khi băng đảng của tiền bối Elsie chỉ biết nhìn tôi và tiền bối Elsie đang phủ phục bên dưới với sự bất lực.

Tôi thở dài để lấy lại hơi. Tay vẫn nắm chặt chiếc rìu.

Tôi trầm giọng thì thầm.

"Tiền bối Elsie, chị mới nói cái gì?"

“Cá… Cái- cái gì?”

Như thể bị sốc khi nghe phải câu hỏi đột ngột của tôi, đôi mắt đẫm lệ quay sang nhìn tôi.

Trông thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi mắt trong như mặt nước của cô ta khiến tôi gợi nhớ đến dáng vẻ hung dữ thấm đẫm mồ hôi và máu mà tôi đã thấy khi đó. Không hiểu sao tôi lại thấy khá thích cảm giác đó.

“Nếu chị cũng thích tôi như tiền bối Delphine thì sao? Chị cũng sẽ sẵn sàng qua đêm với tôi chứ?”

Nghe vậy, tiền bối Elsie rùng mình. Đôi mắt cô chấn động dữ dội. Nhưng vẻ mặt của tôi vẫn không đổi.

Đôi mắt vàng rực rỡ đầy sát khí. Hình ảnh phản chiếu của tôi trong mắt tiền bối Elsie chắc chắn là như vậy.

“C- Cái đó… ch- chỉ là hiểu lầm mà thôi! Phải, chỉ là hiểu lầm thôi!

“Tiền bối Elsie, chị có biết không? Trận chiến vì danh dự của một quý tộc luôn là một trận đấu sinh tử đấy.”

Ngay cả với những lời bào chữa tuyệt vọng của tiền bối Elsie, tôi cũng không có dấu hiệu hạ rìu xuống. Đôi mắt của tiền bối Elsie lại ngập trong sợ hãi.

Cơ thể cô run lên. Vì thân hình nhỏ bé nên trông cô ta lại càng đáng thương hơn gấp mấy lần. Vẻ mặt của những khán giả xung quanh sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và tiền bối Elsie trở nên hoang mang.

Chính băng đảng của tiền bối Elsie cũng trở nên hoảng sợ. Họ cố gắng đến gần tôi hơn, nhưng sau khi tôi liếc nhìn họ vài lần thì họ chỉ biết đường lùi lại.

Cho dù họ có nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh hơn cái rìu của tôi được. Rồi tiền bối Elsie trở nên tuyệt vọng hơn.

“Đ- Đó… chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. T- T- Tôi không bao giờ có ý định bôi tro trát trấu lên danh dự của cậu đâu…”

Nhưng lời cầu xin của tiền bối Elsie không khiến mặt tôi gợn sóng. Nỗi sợ hãi trong mắt cô ngày càng lớn. Cô ta thậm chí còn không thể khóc nữa.

Dù chỉ là vấn đề danh dự của một người thì cũng rất hiếm khi dẫn đến giết người. Vì như vậy sẽ khiến các gia tộc thù hằn lẫn nhau. Nên tiền bối Elsie đã phần nào nhẹ nhõm.

Cô ta thoải mái nghĩ rằng chỉ cần mình đầu hàng, rằng chỉ cần mình chịu đựng sự ô nhục này trong chốc lát là được mà thôi.

Nhưng bây giờ cô ta đang nằm dưới tôi. Một kẻ không do dự dùng thanh kiếm phủ đầy hào quang và cắt phăng băng đảng của cô. Một kẻ sẵn sàng dùng rìu giáng một cú vào đầu cô ngay sau khi đâm xuyên qua tấm khiên. Cô không thể không nghĩ tới.

Hắn định giết mình thật đấy à?

Lúc thấy tôi nâng chiếc rìu lên cao hơn nữa, tiền bối Elsie liền cúi xuống và hét lớn.

"Tôi xin lỗi! Xin lỗi! Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó thêm lần nào nữa! Làm- làm ơn tha cho tôi đi mà!! Ai đó cứu với… Kyaaa!”

Bịch.

Chiếc rìu chém ngay sát đầu tiền bối Elsie.

Khuôn mặt căng thẳng của khán giả đang theo dõi cảnh tượng này liền vụt qua một cái nhìn nhẹ nhõm. Lupin – em trai của Elsie cũng vậy – hắn đang giữ tư thế như thể sẽ vồ lấy tôi bất cứ lúc nào.

Nhưng đó là chuyện của người xem.

Còn người đang bị tôi đe dọa tính mạng là tiền bối Elsie thì lại không được như vậy, cô ta liếc nhìn chiếc rìu đang nằm ngay sát bên với đôi mắt run rẩy.

Một nỗi sợ hãi không thể che giấu đọng lại trong mắt cô trước cái mát lạnh sởn người. “Hộc”, cô cố gắng thở bình thường.

Tôi thì thầm vào tai cô ta lần cuối.

“Tiền bối Elsie…”

Mắt tôi trừng trừng nhìn Lupin. Tôi lẩm bẩm những lời mà tôi đã nói với hắn lần trước.

“… Sẽ không có lần sau đâu.”

Tiền bối Elsie tuyệt vọng gật đầu với đôi mắt đẫm lệ. Thế là đủ.Tôi rút chiếc rìu ra và giắt nó lại vào eo. Tôi thở dài rồi loạng choạng đứng dậy. Tôi cảm thấy như hơi thở của mình đã dịu đi một chút.

Hôm nay tôi lại làm ra thêm một chuyện điên rồ nữa rồi.

Nếu ưu tiên an toàn, thì tốt hơn là tôi nên đợi cho đến khi xung đột giữa tiền bối Delphine và tiền bối Elsie kết thúc mới đúng.

Tôi không thể hiểu được tại sao mấy ngày nay bản thân lại làm ra nhiều chuyện quá khích như vậy.

Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy khá sảng khoái. Tôi nói với Celine đang bận nhìn tiền bối Elsie và tôi với đôi mắt hoang mang.

“Đi thôi, Celine.”

“… Ê- Ể? D- Dạ, vâng!”

Celine vẫn đang đứng sững sờ, nhưng tôi liền ôm vai em và bước đi.

Cả đám băng đảng của tiền bối Elsie khi nãy còn đang chặn đường tôi và những người xem xung quanh cũng theo bản năng rút lui và nhường đường.

Tôi chỉ cần đi qua con đường mà họ tạo sẵn cho mình là xong.

Nhưng vẫn còn một người nữa muốn giữ tôi lại trước khi tôi kịp rời đi.

“… Khoan đã…"

Tôi dừng lại khi nghe tiếng gọi ngắn gọn.

Đôi mắt mệt mỏi của tôi ngoái nhìn lại phía sau. Đôi mắt đỏ rực đang tại vị ngay kia không nói rõ ý định thật sự của cô ta.

“Cậu muốn trò chuyện với tôi một lát chứ?”

Delphine Yurdina bắt đầu tỏ ra thích thú với tôi.

Truyện Chữ Hay