Bức Thư Tình Đến Từ Tương Lai

chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phải mất một lúc lâu cha của Emma mới bình tĩnh lại.

Vì Thánh nữ mới đi mất nên chỉ còn Leto và tôi kể lại cho cha của Emma nghe về hoàn cảnh khó khăn của con gái ông. Cứ mỗi câu thốt ra, ông lại bất lực gục ngã.

Cảnh tượng một con người ngã quỵ với cõi lòng tan nát chẳng thể nào hồi phục được nữa.

Khiến tôi thấy nhói lòng hơn mình nghĩ. Đến cuối, cả Leto và tôi đều bối rối tránh đi ánh mắt của ông.

Đôi mắt người cha vô hồn nhìn chằm chằm vào sàn nhà.

Ông ấy thậm chí còn không được vào phòng chăm sóc đặc biệt. Vì vấn đề vệ sinh.

Thường dân không được tắm rửa sạch sẽ như quý tộc. Mà việc cọ rửa và lau người cần có tiền nên không thể cho phép bất kì ai có cơ thể không sạch sẽ vào phòng chăm sóc đặc biệt được.

Người cha thậm chí còn không được nhìn thấy khuôn mặt cô con gái của mình. Tôi chỉ mong ông cảm thấy tốt hơn khi biết các linh mục cấp cao đã cố gắng chăm sóc cho cô ấy bằng cả tấm lòng.

Ngay từ đầu đã rất khó để được diện kiến dung mạo của họ rồi. Cha của Emma không thể từ bỏ hy vọng cuối cùng của mình, vì ông coi họ như là hóa thân của Thiên thần Arus vậy.

Tất cả những chuyện này xảy ra đều nhờ vào việc Emma vào được học viện.

Trong vòng chưa đầy một ngày, dịch vụ bưu chính đã gửi thư thông báo Emma đang trong tình trạng nguy kịch cho cha của cô, và hỗ trợ ông đi một chuyến bằng thứ cổng dọc đắt tiền mới tới được học viện nhanh như thế được.

Nhưng đó là sự trợ giúp duy nhất mà Học viện có thể đem đến cho ông. Còn chuyện sống chết thì chỉ có thể dựa vào Chúa trên thiên đàng.

Cha của Emma ưu tư kể lại những kỷ niệm của mình với con gái. Đây là tất cả những gì ông ấy có thể làm.

“Emma, từ khi còn nhỏ con bé đã rất khác biệt… Trông nó chẳng giống đứa con gái của một kẻ ngu ngốc như tôi một chút nào cả.”

Đó là lý do tại sao cô ấy có thể vào được học viện. Tôi và Leto không thể nói gì, chỉ có thể khẽ rên rỉ đồng cảm.

Tôi cảm thấy mình như một kẻ tội đồ. Thánh nữ nói đúng, đây có thể không phải là lỗi của bất kỳ ai, nhưng cảm giác tội lỗi của những người liên quan thì lại là một chuyện khác.

Tôi cảm thấy mình ít ra cũng phải chịu trách nhiệm về vết thương của Emma. Đó là điều không thể tránh khỏi.

Tôi là người duy nhất có thể ngăn cô ấy lại.

Không biết đến sự khổ sở của tôi, người cha lại tiếp tục than thở.

“Con bé mất mẹ từ khi còn nhỏ vì bị một con sói tấn công trong lúc đào thảo dược. Vậy mà con bé vẫn rất thông minh và lễ phép, không hề giống một đứa trẻ lớn lên bị khuyết thiếu đi tình thương của mẹ. Hơn nữa, con bé cũng có khả năng nhớ đặc điểm của từng loại thảo mộc rất tốt… Tôi chỉ dạy con bé cách viết để đề phòng tuỳ trường hợp thôi, nhưng con bé lại ghi nhớ nó ngay lập tức.”

“… Cậu ấy quả thật là một cô con gái tuyệt vời.”

Có lẽ không chịu nổi sự im lặng nặng nề, Leto đã đáp lại.

Đó là lời thương cảm mà ai cũng có thể nói ra được, vậy mà lại khiến mắt người cha quê mùa kia đỏ hoe. Ông gật đầu lia lịa.

"Phải, đúng vậy. Con bé là một đứa con gái tuyệt vời. Kể từ ngày đó, tôi đã không ngừng chi tiền ra mua sách cho cô con gái nhỏ của mình. Tuy rất khó khăn, nhưng nhìn thấy con bé đọc hiểu được những cuốn sách khó như vậy… khiến tôi không khỏi cảm thấy tự hào về con bé. Rồi một ngày kia, con bé đỗ kỳ thi tuyển sinh của học viện.”

Cuối cùng, người đồng hương thổn thức và bật khóc. Dù người đàn ông này đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời nhưng giờ đây ông chỉ biết rơi nước mắt như một đứa trẻ trước người con gái thân yêu đang dần lụi tàn sự sống trên giường bệnh của mình.

Tiếng khóc vang lên như tiếng ai oán. Tôi cúi đầu.

Loay hoay với lọ thuốc trong tay, cũng là di sản cuối cùng của Emma.

Nó hẳn đã được làm cho cha cô ấy. Tôi không thể không cảm thấy cái cảm giác từ thuỷ tinh cứng cáp đó áp vào lòng bàn tay mình.

“Tôi thà… Nếu mà biết sẽ thành ra thế này, tôi thà dạy dỗ nó thành một nhà thảo dược giỏi còn hơn. Người cha này, người cha già xấu xí này, tham lam quá...”

"Cha."

Tôi dịu dàng gọi tên ông trong tiếng khóc sụt sùi.

Đôi mắt đẫm lệ của ông quay sang tôi. Không nói một lời, tôi lấy lọ thuốc ra và đặt nó vào lòng bàn tay thô ráp của ông.

Tôi không muốn nói ra nhưng nghĩ đó là nghĩa vụ của mình nên cuối cùng tôi cũng phải nói cho ông nghe về những giây phút cuối cùng của con gái ông.

“Emma đã khoe với cháu ngày hôm qua. Cậu ấy đã tạo ra được một loại thuốc có khả năng che giấu dấu vết của một người… Cháu không biết cách dùng của nó như thế nào, nhưng chuyện tạo ra một loại thuốc mới là một thành tựu tuyệt vời đối với một nhà giả kim.”

Người dược sư không nói một lời, ông nhìn xuống lọ thuốc. Như thể ông có thể thấy được kết tinh của sự cống hiến và nỗ lực của Emma trong nhiều năm thông qua lọ thuốc nhỏ bé kia.

Tôi chuyển đến ông những lời cuối cùng của Emma. Hy vọng chúng sẽ không phải là món quà cuối cùng cô dành cho cha mình.

“Loại thuốc này sẽ giúp được nhiều nhà thảo dược học hoặc thợ săn thoát chết và giảm thiểu vết thương đấy… Xin Cha, hãy nhận lấy nó đi.”

Nước mắt lại trào dâng trên đôi mắt người đàn ông già. Giọt lệ trên ông nhỏ xuống từng giọt. Nhưng rồi ông lại lắc đầu.

Ông đẩy ngược lọ thuốc lại. Nhìn thấy sự hoảng loạn của tôi, người cha nói.

“Thưa ngài, xin hãy giữ nó đi… Bây giờ tôi có sống hay chết cũng không quan trọng nữa.”

Sao lại có thể nói như vậy! Nhưng ngay khi tôi định thốt ra thành lời, đối diện với đôi mắt kia lại khiến tôi không thể hé răng nửa câu.

Ông ấy nói đúng. Nỗi đau đớn và tuyệt vọng ngự trị trong đôi mắt trũng sâu ấy, trông chúng như những mảnh thủy tinh vụn vỡ.

“Van lạy ngài, xin ngài hãy giữ lấy đi… Emma, xin hãy nhớ đến đứa con gái của tôi… vì người đàn ông đáng thương này sẽ không bao giờ quên được con gái mình. Ôi…”

Người cha già lại kêu gào lần nữa, tiếng kêu thảm thiết như lóc da lóc thịt chẳng dừng vang.

Cho đến khi ông ngất lịm đi, gục xuống rồi bị chuyển đến nơi khác.

Tôi bàng hoàng bỏ lọ thuốc của Emma vào lại túi.

Tôi cảm thấy chóng mặt. Cứ như đang có một khối u ác tính đang chạy loạn xạ trong lồng ngực mình.

Sau một hồi lâu im lặng, Leto nói.

“… Ian, chúng ta đi về thôi.”

Không lời đáp lại. Tôi ngậm chặt miệng.

Giọng nói của Leto phát ra.

“Mày định sẽ tiếp tục như thế này bao lâu nữa? Có làm vậy cũng không giúp Emma tỉnh lại được đâu… Về ăn uống và nghỉ ngơi đi. Chúng ta vẫn phải sống dù không có cậu ấy. Với lại Celine hẳn cũng đang lo lắng lắm đấy.”

Nhưng tôi không chú ý đến những gì nó nói.

Tôi cứ nghĩ mãi về bức thư. Bức thư tôi thản nhiên vò nhàu và ném đi.

Như sét đánh giữa trời quang, trong đầu tôi hiện lên một ý tưởng.

Một giọng nói mơ hồ phát ra từ cái miệng nín chặt từ nãy đến giờ của tôi.

"… Lá thư."

"Cái gì?"

Leto hơi nhíu mày nhìn tôi, chờ đợi tôi nói gì đó. Tôi cứ lẩm bẩm, đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà không hề để ý đến sự tồn tại của nó.

“Tao đã nhận được một lá thư từ bảy năm sau.”

Khuôn mặt Leto dần đanh lại. Nó bắt đầu cẩn thận quan sát biểu hiện của tôi. Nhưng tôi không thể ngừng nói.

“Tao đã có thể ngăn chặn tất cả những chuyện này, Emma sẽ bị một con ma thú tấn công và hôn mê… Nếu như lúc đó tao chịu nói cho Emma, không, nếu lúc đó tao hộ tống cậu ấy đi chẳng phải đã tốt hơn rồi sao?”

“… Ian.”

Giọng của Leto vang lên rất to. Một giọng điệu nghiêm trang hiếm có, càng cho thấy sự nghiêm túc của nó. Tôi đứng phắt dậy.

Đến khi nhớ lại những dòng chữ đó, nỗi lòng tôi chứa đầy hối hận và tội lỗi.

Thật bực bội. Tôi lắc đầu để giũ sạch đi những giọt nước mắt.

“Nếu làm vậy, tao đã có thể cứu được Emma. Không, có khi cậu ấy sẽ không bị thương! Nếu tao chịu chú ý hơn, nếu tao cẩn thận hơn một chút thì đã…!”

“Ian!”

Cuối cùng, Leto không thể chịu đựng được nữa mà đã hét lên. Bị đánh thức bởi tiếng hét, tôi thẫn thờ nhìn nó.

Leto đến bên, đặt tay lên vai tôi và thở dài.

“Tao biết mày đang ở trong quãng thời gian khó khăn. Nên làm ơn, mau đi nghỉ ngơi đi Ian...”

Phải, tôi trông chẳng khác nào tên điên cả.

Cũng dễ hiểu thôi. Nhưng lời nhắn cuối thư vẫn vang vọng trong lòng ngực tôi.

“Nếu chúng ta không bảo vệ tương lai, thế giới sẽ diệt vong.”

Lỡ như cũng là thật thì sao?

Không, đó không phải là vấn đề hiện tại, những chuyện như ngày tận thế tôi cũng không thể hiểu nổi.

Nhưng nếu có nhiều nạn nhân như Emma thì sao?

Tôi đứng dậy như bị ma ám và bắt đầu bước đi. Dáng đi tôi loạng choạng, trước khi kịp nhận ra, đôi chân tôi đã chạy như bay. Tôi nghe tiếng Leto hét lên từ phía sau, nhưng tôi mặc kệ.

Tôi đang hướng về ký túc xá. Từ xa, tôi có thể nhìn thấy Celine.

Con bé vui mừng vẫy tay, rồi nhìn tôi ngạc nhiên, vì biểu hiện của tôi rất khác thường.

Tôi ôm lấy vai Celine. Khuôn mặt con bé đỏ ửng.

“Lại nữa, anh bị làm sao vậy...”

“Celine.”

Đôi mắt của Celine mở to trước một tôi đang thở hổn hển, giọng nói gay gắt lạ thường. Ngay sau đó vẻ mặt của con bé liền trở nên nghiêm túc.

Tôi đang nghiêm túc hơn bao giờ hết. Celine cũng nhận ra điều đó.

“Từ tương lai… Anh nhận được một bức thư đến từ tương lai. Cũng về việc Emma sẽ bị thương…”

“… Anh Ian.”

Trong tiếng gọi yếu ớt ấy, ánh mắt của hai chúng tôi chạm nhau.

Đôi mắt Celine chứa đầy sự ngờ vực. Một cái nhìn choáng váng, như thể thứ trước mắt cô là thứ sinh vật huyền bí nào đó.

"Anh mới uống rượu à?"

Nghe vậy, tôi liền bật cười ha hả.

Sự nghi ngờ của Celine đã được chứng minh. Nếu là tôi thì cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng bản năng của tôi, những trải nghiệm kỳ lạ mà tôi có được trước và sau giấc mơ đó, chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Những gì đang xảy ra không phải là thứ có thể xem như một trò đùa.

Vậy là tôi lại chạy, bỏ lại hai người tôi tin tưởng nhất trong đời lại phía sau.

Tôi đến ký túc xá. Lấy ra chai rượu whisky được cất trong tủ và rót vào ly. Mùi rượu nồng xộc vào mũi, chạy thẳng lên óc.

Chẳng sao cả. Tôi nốc ngay thứ rượu được rót vào ly. Rượu chảy xuống cổ họng, khiến thanh quản và dạ dày tôi bỏng rát.

Loạng choạng một lát, tôi lật ngược thùng rác lên.

Đã hai tuần rồi. Nhưng vì tôi không ở nhiều trong ký túc xá, nên thùng rác có thể chưa được dọn sạch.

Tất cả các loại giấy vụn nằm vung vãi ra đó.

Nhưng duy chỉ có một lá thư trang trọng nhàu nát ngay đó là dễ nhận diện nhất.

Tôi phá lên cười như kẻ điên. Tay vội mở lá thư nhàu nát ra.

“Gửi đến Ian Percus đáng mến của em,”

Ngay tại dòng đầu tiên nối tiếp những con chữ với rất nhiều nội dung. Trong hàng đống thông tin đó, tôi đã tìm thấy thứ mà tôi đang tìm kiếm.

“Nhắc mới nhớ, hội săn năm ấy diễn ra rất nhiều chuyện không may. Bắt đầu là với Emma của Ban Giả kim đi ra ngoài thu thập nguyên liệu sau đó được phát hiện là đã bất tỉnh vì bị tấn công bởi một con quái vật bí ẩn. Lúc đó đáng lẽ ra em đã phải để ý sớm hơn.”

Chính là nó. Đó chính xác là những gì tôi đã đọc được.

Lời tiên tri về việc Emma đi thu thập nguyên liệu để rồi bị yêu quái tấn công giờ đã trở thành sự thật.

Lảo đảo đứng lên, mắt tôi lướt qua bức thư một lần nữa.

Như muốn khắc sâu từng chữ vào tâm trí, tôi tựa người vào bàn nốc cạn ly rượu trong khi đọc đi đọc lại.

Bức thư tình đến từ tương lai.

Tôi vẫn không biết tại sao nó lại được gửi đến cho tôi. Nhưng mục đích của tôi bây giờ đã rõ ràng.

Nếu tôi không bảo vệ tương lai, thế giới sẽ diệt vong?

Một câu chuyện tưởng như viễn vông, nhưng giờ thì ổn rồi.

Kể từ bây giờ tôi sẽ tin vào những gì được viết.

Tôi vẫn không thể biết liệu bức thư này có thực sự đến từ tương lai hay không, hay đây là trò đùa của kẻ nào khác.

Tôi gấp lá thư lại và đặt nó trong vòng tay của mình, thề rằng sẽ giữ nó bên mình ngay cả khi đi ra ngoài.

Sau đó tôi ngồi suy nghĩ lại, tôi hiểu được những nội dung còn lại, trừ một thứ. Chính là cái tên không rõ của ai kia.

“Nên đêm nay em cũng sẽ ngủ mơ về anh, Từ Sepia.”

Sepia là ai?

Màn đêm buông xuống, chỉ còn mỗi tôi nhấm nháp cùng ly rượu trên tay, tôi đã có mục đích mới.

Tìm ra Sepia và liên lạc với cô ta.

Mở đầu cho câu chuyện tình yêu sẽ giải cứu thế giới.

Truyện Chữ Hay